Mất Khống Chế

Chương 37


Đọc truyện Mất Khống Chế – Chương 37


Ngày thứ nhất sau khai giảng của Slytherin không có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thế nhưng tiết đầu tiên trên lớp của Lockhart có bao nhiêu hài hước thì đã truyền ra khắp trường học.

Thậm chí bên trong đám lửng nhỏ Hufflepuff còn có người bị dọa đến mức buổi trưa không dám ăn bất kỳ thứ gì.

Harry đã sớm biết chân dung chân thật của cái tên ngu ngốc này rồi, vì thế, lúc tiến vào phòng học cậu liền không chút do dự kéo Draco ngồi ở hàng ghế phía sau.
Hôm nay Lockhart mặc một cái áo choàng màu xanh lòe lòe tỏa sáng, mũ phù thủy cũng theo mốt hiện hành, trên mặt mang mỉm cười vui sướng, phảng phất như nhóm Slytherin đang sầm mặt ở phía dưới không tồn tại vậy.
“Nhìn qua đã biết là thằng ngu rồi.” Draco không khách khí bình luận.
Harry giật giật khóe miệng, nhớ tới vô số học sinh nữ mê luyến Lockhart không cách nào tự kiềm chế được ở kiếp trước, trong đó bao gồm cả Hermione.

Nghĩ tới đây, cậu nhìn sang Pansy một chút, lại phát hiện cô cũng mang vẻ mặt ghét bỏ.
“Tớ còn tưởng vì tốt cho Lockhart mà phải trét thêm phân lên mặt ông ta chứ, kết quả Pansy, cậu hình như không hề thích ông ta a.” Harry trêu ghẹo.
“Thôi đi, chỉ bằng cái dạng ngu ngốc kia,” Pansy cay nghiệt nói, ngay cả giọng cũng trở nên bén nhọn, “Vừa nhìn cũng biết là đồ ngu rồi.”

“Nhưng mà hôm qua ông ta cũng làm được việc tốt, khi dùng lũ yêu tinh để dày vò bọn Gryffindor kia.” Tâm trạng của Draco không tệ, nói.
Cái kia vốn là ác mộng đó, nhất thời mặt Harry đen một hồi, chỉ nhớ lại mà đã thấy không rét mà run rồi.
Trong lúc nhóm Slytherin tán gẫu, Lockhart cuối cùng cũng đã chịu kết thúc bài giới thiệu dài dòng của mình, hoặc nên nói là tự biên tự diễn thì đúng hơn.

Có lẽ là đã tiếp thu bài học từ tụi yêu tinh, nên Lockhart cũng không còn mang những thứ kỳ kỳ lạ lạ gì đó đến phòng học nữa, bắt đầu hạng mục truyền thống của gã – tình tiết lôi kéo Harry lên biểu diễn.
Harry nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt phảng phất như đây là chuyện tốt của gã liền cảm thấy đau đầu, mới vừa muốn đứng lên thì đã bị Draco kéo cổ tay ấn xuống.
Draco đứng lên, vẻ mặt lạnh giá giống như bị đóng băng.
“Giáo sư Lockhart, em nghĩ cậu Potter chỉ là học sinh của thầy chứ không phải là trợ giáo, cậu ấy không có nghĩa vụ phải tiếp thầy ngẫu hứng biểu diễn, chứ chưa nói gì tới,” Draco rũ mắt xuống, che đậy sự xem thường thoáng hiện lên trong mắt, ngón tay thon dài tùy ý lật trang sách dưới bàn, “Biểu diễn của thầy hoàn toàn không thể giúp chúng em lý giải tinh túy của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.”
Lockhart sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt hơi cứng nhắc, nhưng vẫn tận lực ôn hòa nói: “Có lẽ là vậy, nhưng thầy nghĩ chúng ta nên hỏi ý kiến của Harry cái đã, mà không phải nhờ bạn học của cậu ấy quyết định giúp.” Nói xong, gã còn tự cho là phong độ, nháy mắt mấy cái với Harry.
Thật sự rất buồn nôn, Harry mặt không cảm xúc thầm nghĩ, sau đó, cậu cũng đứng lên nói: “Xin lỗi, giáo sư, em nghĩ rằng mình không có cách nào đảm nhiệm được.

Em cho rằng một mình thầy biểu diễn là tốt rồi.” Dù sao người ta cũng không có cách nào có thể phối hợp với một kẻ kém thông minh như ông.
Lockhart triệt để bị nghẹn lại, nhưng mà chỉ sau một hai giây ngắn ngủi, gã lại khôi phục lại dáng vẻ khôi hài hoạt bát kia, “Được rồi, được rồi, cậu Harry và cậu Malfoy cũng không thể lý giải câu chuyện nhỏ nhằm giúp lớp học tốt hơn của tôi.

Trò vui coi như xong, để tôi đi giảng một chút kinh nghiệm của mình khi còn trên đường thám hiểm đi.

Ví dụ như khi tôi ở trong rừng rậm Albania….”
Harry thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, chọt chọt vào cánh tay Draco, “Cảm ơn.”
Draco mím mím môi, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ thả lỏng của Harry, bỏ qua ý định muốn dạy dỗ cậu, tiếp tục thảo luận chuyện Quidditch với Blaise.
Harry không ngăn được bản thân dựng lỗ tai lên, cậu túm lấy tay áo của người bên cạnh, “Draco, cậu định đăng kí vị trí nào?”
“Cậu cũng chuẩn bị đi đăng kí vào đội bóng Quidditch sao?” Draco hỏi.

“Ừm, vị trí Tầm Thủ.”
“Cẩn thận bị bóng đập bay ra ngoài, mầm đậu,” Draco cay nghiệt cười nhạo, đáp lại, “Phi thường bất hạnh, tôi cũng muốn đăng kí vị trí này, vì thế cậu sẽ không có cơ hội đâu.”
“Nói mạnh miệng mà không sợ bị cắn trúng đầu lưỡi,” Harry cho hắn một ánh mắt khinh bỉ mà cậu đã được chân truyền từ chính hắn, “Cậu cũng không có chỗ nào rắn chắc hơn tôi đâu, chồn sương.”
Ngay sau khi kết thúc tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cả hai người đều vọt tới chỗ Flint để đăng kí.
Flint nhìn hai người bọn họ, ánh mắt xoi mói xem đến nửa ngày, “Được rồi, các cậu đều thích hợp, nhưng mà, đã mua chổi bay chưa đấy?”
“Đương nhiên.” Harry khẳng định, nghỉ hè này cậu đã được Sirius chủ động đặt trước cho cậu rồi.
Draco cũng gật đầu, chuyện cười, nhà Malfoy năm nào mà chẳng có chổi bay loại mới nhất cơ chứ.
“Như vậy, hai giờ chiều ngày thứ bảy, đừng tới trễ.” Flint nói xong rồi rời đi, chỉ để lại hai học sinh Slytherin năm hai mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
“Hiện giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy, đến lúc đó, đừng thua quá khó nhìn, Potter.” Draco nói móc.
“Cứ mơ đi.” Harry cười lạnh nói, sau đó dành đi trước một bước, cũng không quay đầu lại đi về phía Đại Sảnh.
Đến bữa cơm trưa, mọi người trong Slytherin được chứng kiến một cuộc chiến tranh lạnh, mà người khởi xướng là Harry Potter và Draco Malfoy.
Hai người đó vẫn còn ngồi cùng một chỗ với nhau, nhưng không chỉ không còn chuyện giúp bạn gọt hoa quả gì đó, mà còn kiên quyết không thèm nói một câu với đối phương, ngay cả một ánh mắt trao nhau cũng không có.
Blaise khá là kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, nghiêng đầu hỏi Daphne: “Hai người đó làm sao vậy?” Trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, anh ngồi chung với một cô gái năm hai xinh đẹp nên không biết nguyên nhân sự tình.
Còn Daphne, người chứng kiến toàn bộ quá trình, đối với hành vi ấu trĩ này của hai người họ, cô tỏ vẻ không muốn nhiều lời, chỉ tóm tắt kể lại.
“Thật không hiểu đám con trai các cậu nghĩ cái gì nữa, không phải chỉ là Quidditch thôi sao?” Daphne ra vẻ không chịu nổi.

“Cậu dùng sai ngữ khí rồi,” Blasie cười híp mắt nói, “Đó là Quidditch a, cạnh tranh vốn là chuyện căng thẳng nghiêm túc,” nhìn Harry ở bên kia, anh lại nhẹ giọng nói, “Tớ cá 10 galleon rằng Draco sẽ thắng, cậu ta đã bắt đầu luyện cưỡi chổi chuyên nghiệp từ lúc năm tuổi rồi, trình độ khá là cao.”
“Vậy tớ sẽ cược Harry thắng,” Pansy xen vào, “Bằng không bảo bối Harry của chúng ta không phải đã quá đáng thương rồi sao, nhưng mà nói trước, tớ chỉ đánh cược 5 galleon thôi, tớ còn muốn mua một bộ đồ thời trang mùa xuân.”
Harry có cảm giác hơi khó có thể tiếp tục đối mặt với miếng dạ dày nướng trên đĩa, cậu nhìn thoáng qua Pansy, người đã cho cậu cái danh hiệu buồn nôn bảo bối Harry kia, giờ cậu cũng đã lười xoắn xuýt chuyện họ lôi cậu và Draco ra đánh cược rồi.
Draco đúng là có tâm tình không tệ, khóe miệng khẽ cong lên, “Bảo bối Harry? Danh hiệu này không tệ a, xem ra nơi trở về của cậu là vật biểu tượng cho Slytherin.”
“Câm! Miệng!” Harry phun ra hai chữ từ kẽ răng, con dao trong tay một nhát đã cắt miếng dạ dày nướng kia thành hai mảnh.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ra ngoài chơi cùng bạn học, lúc sau thì liên tục đánh bài, bị thua quá nhiều….!T^T, trình độ chơi bài quá kém không đả thương nổi người ta.
(Editor: Đã dịch xong “Fun at the library”, “I love you forever”, “Quidditch practice”, “Taking a tour in the Slytherin dorms”.

Mọi người vào phần tác phẩm của tôi mà đọc.

Ngày mai nếu không có vấn đề gì thì sẽ dịch oneshot tiếp theo, mọi người nhớ hóng.).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.