Đọc truyện Mất Khống Chế – Chương 36
Ngồi trên bàn Nhà Slytherin, Harry đói bụng cồn cào, lòng tràn đầy hy vọng nghi thức phân Nhà mau kết thúc nhanh một chút.
Slytherin năm nay vẫn trước sau như một có lượng học sinh mới ít nhất trong bốn Nhà, theo cách nói của Draco là vì Slytherin tuyệt đối không thu những tên ngu xuẩn.
Harry cũng không phản bác gì, chỉ yên lặng thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Goyle và Crabbe.
(Editor: Có ý gì thế, Harry?)
Tuy rằng kiếp trước đã bỏ lỡ nghi thức phân Nhà lần này, nhưng kỳ thật Harry cũng chẳng quan tâm gì đến điều đó.
Bởi vì cậu biết rõ phần lớn học sinh mới năm nay của Hogwarts.
“Alvin Barker, Slytherin.”
Nhìn về phía trung tâm Đại Sảnh, vừa vặn thấy cậu bé tóc đen kia đang đi về phía bàn Slytherin, con mắt màu xanh lam thâm sâu không đáy, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng.
Harry hơi hoảng hốt, có cảm giác hình như bản thân chưa từng gặp qua cậu ta.
“Đứa nhỏ này trông thật đáng yêu!” Giọng của Pansy truyền tới đây, Harry nhìn sang, phát hiện mắt của cô đã sắp dính lên người người ta rồi, Daphne còn tỉnh táo chút, nhưng cũng không đâu vào đâu.
Draco xoi mói đánh giá cậu bé từ trên xuống dưới, rồi kiêu ngạo hất cằm lên, “Trông không tệ, nhưng không đẹp trai bằng tôi.”
Harry: “….”
(Editor: =_= Được rồi, anh là đẹp trai nhất.
Được chưa?)
Đứa nhỏ tên Alvin kia đã ngồi xuống, cùng một chỗ với những học sinh mới, tuy nhóm rắn nhỏ Slytherin có đầy đủ kìm chế tao nhã, nhưng dù sao cũng mới có mười một tuổi, vẫn sẽ toát ra chút hiếu kỳ với tính trẻ con.
Nhưng đứa trẻ kia thì không như vậy, nhìn qua cậu rất độc lập, từ đầu đến đuôi vẫn duy trì thái độ xa cách lịch sự, không tiếp lời với người bên cạnh, cũng không nhìn loạn chung quanh, vẫn mang theo vẻ mặt lạnh lùng kia.
Harry luôn cảm thấy cậu bé này hơi kỳ quái, trong lúc lén lén lút lút quan sát người ta thì, cái người tên Alvin kia đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau.
Harry sững sờ, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống làm bộ chuyên tâm với miếng bò bít tết trên đĩa của mình.
Cũng vì làm như vậy, nên cậu không nhìn thấy khóe miệng của Alvin chậm rãi nổi lên một nụ cười.
Nhưng Draco lại nhìn thấy, hắn hơi nhướn mi lên, sắc mặt khó coi nhìn đứa học sinh mới mà hắn chưa kịp nhớ tên, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Blaise ở bên cạnh: “Đứa học sinh mới có mái tóc màu đen kia, chính là đứa ngồi cạnh con nhà Feld, tên của nó là gì?”
“Alvin Barker, hình như cũng không phải là một gia tộc nổi tiếng.” Blaise đáp.
Đúng thật là không quen, nhưng vẫn thấy rất đáng ghét.
Cái thìa trên tay Draco không tiếng động vẽ một vòng tròn, khay sứ màu trắng phản chiếu gương mặt hơi trầm xuống của hắn.
++++++++
Dùng xong bữa tối, tiếp theo đương nhiên là hạng mục truyền thống của Slytherin – bài phát biểu của Chủ Nhiệm.
So với năm ngoái, Harry đã thích ứng hơn nhiều, cậu với Snape đã miễn cưỡng tính là hài hòa ở chung, ngoại trừ thỉnh thoảng bị đâm chọt một hai câu ở trên lớp thì, mấy thứ khác vẫn còn tốt.
Ít nhất Snape cũng không trừ điểm của cậu nữa.
(Editor: Điều đó là đương nhiên.
Hiện giờ cậu đang ở Slytherin mà)
Sau khi tổ chức tổ bảo vệ ngắn hạn, Harry đặc biệt để ý, cậu bé tên Alvin kia được phân cho một học sinh năm thứ sáu mà cậu không quen.
Alvin cũng lạnh như băng với người bảo vệ mình, sau khi gật đầu thì không có thêm động tác thứ hai nữa.
“Này, nhìn cái tên kia làm gì?” Draco bất mãn nói.
“Cái gì?” Harry vừa mới hoàn hồn, “Không có, chẳng qua tớ cảm thấy cậu ta có chút kỳ quái.”
Draco ra vẻ không tin, sau khi nhìn cậu chăm chú một hồi lâu mới hỏi: “Không phải cậu đã coi trọng thằng nhóc đó rồi chứ? Ánh mắt thật kém.”
Harry suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình, cậu ta có biết mình đang nói cái gì không đấy.
“Đứa nhỏ kia mới mười một tuổi a!” Harry cường điệu nói, hơn nữa bây giờ cậu cũng mới có mười hai tuổi, cầm thú mới ra tay được.
Không thèm để ý cái tên Hoàng tử Slytherin hỉ nộ vô thường kia nữa, Harry rũ mắt xuống, không ngừng suy tư.
Vừa nãy những gì cậu nói với Draco là sự thật, cậu đúng là cảm thấy Alvin có chút kỳ quái, bởi vì rõ ràng cậu chưa từng gặp người đó, nhưng vẫn luôn cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ.
Thật giống như họ đã từng gặp nhau ở nơi nào đó vậy.
Đồng thời, giống như để nghiệm chứng cái gọi là duyên phận có tồn tại trên thế giới này, buổi tối, lúc Harry và Draco cùng về ký túc xá thì, phát hiện Alvin ở sát vách bọn họ.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, cậu ta còn thân thiện chào hỏi – hoặc nên nói là thân thiện chào hỏi Harry – một chút.
Nhất thời mặt Draco càng thêm đen.
+++++++++
Nằm xuống cái giường mềm mại trong phòng ngủ, Harry vốn định nghiên cứu quyển sách mới tìm được trong kỳ nghỉ hè này, nhưng không được mấy phút thì ngủ quên mất, đồng thời, cậu lại mơ tới người cá kia.
Khung cảnh vẫn là buổi tối ở trong Rừng Cấm, ánh trăng ôn nhu như nước, chiếu sáng bóng cây lắc lư bên hồ.
Lại là người cá từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu vào năm ngoái, tóc màu bạc đuôi màu lam, cực kỳ ngoan ngoãn dựa vào bên người cậu, nghe cậu kể về những việc vặt trong trường học, thỉnh thoảng còn cười khanh khách, đôi mắt tinh khiết như trẻ con lấp lánh.
Harry có thể cảm giác được chính bản thân cậu cũng đang cười, đồng thời cũng nhận ra được sự quý trọng của bản thân đối với cô người cá này.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng cậu vẫn nổi lên cảm xúc bi thương cực độ, lo lắng cảnh trước mắt này chẳng biết lúc nào sẽ tiêu tan, mà cậu lại bất lực không thể làm được gì.
Cậu chỉ có thể đưa tay ra giúp người cá kia vén tóc lên tai, ôn nhu chào tạm biệt với cô, đảm bảo không lâu nữa sẽ đến trở lại thăm cô.
Người cá có vẻ rất không nỡ, nhưng cũng không giữ cậu lại, chỉ nằm lên trên tảng đá lớn bên hồ, nghiêm túc cẩn thận vẫy tay tạm biệt.
Vì giấc mơ này, mà Harry cả ngày tinh thần đều không yên, đây cũng là lần đầu tiên cậu nghĩ tới khả năng mình đã bị mất đoạn ký ức nào đó.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay vừa mới chạy về, mệt chết rồi, ngày mai sẽ viết nhiều hơn!
(Editor: Lúc sáng, tôi đã dịch xong đoản “A Wonderful Punishment”.
Mọi người vào phần tác phẩm của tôi mà đọc.).