Đọc truyện Mắt âm dương – Chương 32: phần 5 (Hết)
Nhị Rỗ cầm hai tấm da lên, lật đi lật lại xem kỹ, đoạn nói:
– Mẹ kiếp, lại còn là cả tấm da nguyên vẹn nữa chứ, móng vuốt lẫn đầu đều đủ hết.
Vương Uy tái mặt, ngay từ đầu, anh đã để ý thấy những tấm da này đều còn nguyên vẹn, thậm chí những tay lột da giỏi đến đâu cũng không thể lột được hoàn mỹ như vậy, trong đầu anh chợt thoáng một ý nghĩ, phải chăng những tấm da này do những thứ ẩn mình trong sương mù kia tự lột ra? Chúng tự lột da mình ư?
Nhị Rỗ cũng nghĩ tới điểm này, buột miệng:
– Bức họa miêu tả cảnh lột da trong quan tài đã được nghiệm chứng trên mấy con quái vật đó rồi đấy thôi, đây toàn là những tấm da tự lột cả, nếu không đâu thể lột được hoàn chỉnh như vậy.
Nhị Rỗ đã nói trúng ý Vương Uy đang nghĩ, bức tranh kỳ dị đã để lại một bóng đen trong tâm lý hai người, nhưng những tấm da sờ sờ trước mắt càng khiến họ lạnh cả xương sống, tim như bị thứ gì siết lại. Những con quái vật kia có thể lột da để trường sinh bất tử, còn con người thì sao? Thomas và Mã Văn Ninh đến đây là để tìm kiếm thuật lột xác hòng trường sinh bất lão, nếu họ quả thật đã nắm được kỹ thuật này, phải chăng họ vẫn đang sống dưới lòng đất sâu?
Vương Uy nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, kiếp này anh thân mang dị thuật, lòng ôm hoài bão dấn thân báo quốc mà gác bỏ bút nghiên, chinh chiến ở miền Xuyên Trung hơn chục năm, kiến thức và sự từng trải của anh người bình thường khó mà bì nổi. Nhưng những gì gặp phải trong thung lũng lớn thời tiền sử tại núi Đường Cổ Lạp đã khiến nhận thức của anh về thế giới thay đổi hoàn toàn, phương pháp lột da để được trường sinh này lại càng khiến anh ghê sợ hơn.
Anh và Nhị Rỗ đứng ngay giữa trung tâm hình tô tem, tâm trạng nặng nề, tay chân nặng như đeo đá. Nếu nơi này thật sự quái gở như vậy, bọn họ tiếp tục đi về phía trước, liệu sẽ gặp thêm những sự việc rùng rợn gì nữa? Họ không dám tưởng tượng.
Đằng trước tô tem là một bức tường đá ngả vào phía trong, nơi tiếp giáp giữa bức tường này với bức tường bên hông có một cái lỗ, nhìn vào trong chỉ thấy đen ngòm, Vương Uy và Nhị Rỗ tìm kiếm xung quanh một lượt, nhưng không thấy có gì khác.
Cả hai bèn khom người chui vào lỗ, phía sau cái lỗ đó là một thông đạo chếch xuống phía dưới, bấy giờ cái xác lính Thanh kia sau khi đụng phải Nhị Rỗ liền cắm đầu chạy vào đây, nháy mắt đã mất dạng. Nhị Rỗ thấy lối đi quá hẹp, sợ trúng quỷ kế của nó nên không dám tiến vào. Gã biết Vương Uy thể nào cũng sẽ đuổi theo, nên lại nhảy xuống đầm nước, chờ Vương Uy vào cùng.
Trong thông đạo nồng nặc mùi xác thối, hai người đi được một đoạn thì thông đạo chênh chếch thông thẳng vào trong lòng kim tự tháp, nếu không bám vào hai bên vách tường, rất dễ bị trượt xuống.
Hai người đi thêm một đoạn nữa lại nghe có tiếng chân, rất giống với tiếng chân của họ, từ sâu bên trong lối đi vọng ra, nghe rất mông lung.
Nhị Rỗ nói:
– Lại là cái xác ấy đấy, mẹ kiếp đồ âm hồn bất tán, cứ bám riết lấy chúng ta. Đi một lúc lâu thế rồi, sao vẫn chưa được xa mấy nhỉ? Vương Uy nói:
– Ở đây nhiều chuyện kỳ quái lắm, chúng ta phải cẩn thận mới được, chưa chắc đã là cái xác kia đâu.
Đi một hồi lâu, hai người vẫn nghe thấy âm thanh dai dẳng ấy, tận cùng lối đi là một cánh cửa đá, âm thanh ấy phát ra từ bên trong cánh cửa này.
Hai người chuẩn bị sẵn sàng, rồi tung cửa xông thẳng vào trong, chỉ thấy sau ô cửa đá là một mộ thất rất rộng, nhìn không thấy vách tường và trần mộ, xung quanh là bóng tối mênh mông, sâu trong bóng tối lại vang lên tiếng chân, nhưng lần này rất khẽ khàng.
Nhị Rỗ nổi giận, giơ súng lên toan lia một loạt đạn về phía âm thanh kia nhưng Vương Uy lôi gã lại, lớn tiếng quát vào bóng tối:
– Mày là người hay ma đấy? Cứ nấp nấp nom nom như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Trong bóng tối chợt lóe lên ánh đèn, có điều ngọn đèn ấy ở trong góc tối, xa trông cứ mờ mờ ảo ảo. Vương Uy và Nhị Rỗ vội tới gần, nào ngờ chừng mười mét phía trước là một vực sâu, cắt ngang qua trung tâm mộ thất, ánh đèn ở tít phía bờ vực bên kia.
Hai bờ vực cách nhau hơn hai mươi mét, cả hai nằm rạp người trên một tảng đá bên bờ vực, thấy một ngọn đèn bão đặt trên tảng đá đối diện bên kia. Dưới ngọn đèn ló ra một mái đầu đội nón chóp của lính nhà Thanh sùm sụp che khuất cả gương mặt, kẻ đó đang dùng tay che mắt nhìn sang bên này.
Vương Uy lên tiếng:
– Mày thử nói xem, mày là người hay là ma?
Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn của cái xác lính nhà Thanh mới cất lên:
– Tôi là người, ở đây chỉ còn một mình tôi là người sống thôi.
Câu nói của tên lính nhà Thanh khiến hai người nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngay sau đó họ lại nghi ngờ hỏi:
– Mày có biết mày đã sống dưới lòng đất này bao lâu rồi không? Ở dưới này mày ăn gì, uống gì?
Tên lính nhà Thanh trả lời:
– Bao lâu thì tôi cũng không biết nữa, tôi theo Thái tử thiếu bảo Thuần thân vương đến vùng núi Đường cổ Lạp từ năm Tuyên Thống thứ ba, lúc ấy còn có một ông tây dẫn đầu, chúng tôi từ thung lũng dưới chân núi tuyết tiến vào, dọc đường gặp nhiều chuyện kỳ dị, đã chết rất nhiều người. Về sau Thuần thân vương lệnh cho chúng tôi hạ trại, xây một tòa tháp lớn dưới nước.
Vương Uy và Nhị Rỗ nghe tên lính nhà Thanh nói, mới từ từ lần ra đầu mối cho nhiều nghi vấn trong lòng. Khi Vương Uy bị rắn cắn, anh lia con rắn trúng vào một ngọn tháp băng khiến nó đổ sụp, dưới chân ngọn tháp ấy có mai táng một viên quan nhất phẩm, chắc hẳn đó là Thái tử thiếu bảo Thuần thân vương mà tên lính kia nói. Nhưng thật không ngờ, chẳng những Mã Văn Ninh xây kim tự tháp, mà ngay cả một nghìn quân do Thomas đem đến đây cũng xây kim tự tháp, bọn họ xây thứ đó để làm gì?
Nhị Rỗ nói:
– Này, mày có biết ông tây ấy đưa chúng mày đến đây xây kim tự tháp làm gì không?
Phía bên kia im lặng một lúc rồi mói chậm rãi nói:
-Ông bảo cái này gọi là kim tự tháp à? Chúng tôi là người dưới, họ bắt làm thì chúng tôi làm, còn thì có được biết gì đâu. Ở đây khắp nơi đều tối om om, chúng tôi cũng không biết mình đã làm bao nhiêu ngày đêm nữa, các anh em xuống dưới này thường hay đau ốm, hơn nữa dưới lòng đất lại có nhiều chuyện kỳ quái, không cẩn thận là chết người như bỡn. Chúng tôi làm việc ở đây không biết đã bao lâu, bỗng có một bọn người ở ngoài xông vào, không hỏi han gì cả, cứ thấy người là giết. Vũ khí của họ rất lợi hại, chúng tôi yếu thế hơn nên chết nhiều lắm. Nhưng dưới trướng Thuần thân vương có cao nhân, hơn nữa chúng tôi ở dưới lòng đất cũng đã lâu, thông thạo địa hình, bọn người kia dần dà không đánh lại được chúng tôi. Hai bên đánh nhau không biết bao lâu, cho đến một hôm, trong một trận đánh giữa rừng tháp băng, đối phương vây chặt chúng tôi, nhất tề dùng hỏa lực thật mạnh, phe chúng tôi chết quá nửa, đành rút lui về cố thủ trong tháp đá, tháp đá tức là cái mà các ông gọi là kim tự tháp ấy. Đối phương thừa thắng truy sát, nhưng Thuần thân vương đã giăng sẵn trận thế xung quanh chiến trường, ngăn cản được một cánh quân địch, những kẻ còn lại đuổi kịp chúng tôi, bèn thẳng tay chém giết, chỉ còn lại chưa đến trăm người trốn được vào đường hầm bí mật trong tháp đá. Tòa tháp đá này chúng tôi chỉ góp công xây dựng một phần, còn phần chính của nó ở dưới nước, nghe nói là do người xưa dựng nên. Chúng tôi trốn vào đường hầm bí mật, nhưng trong đó đầy những cơ quan cạm bẫy, gần một trăm người kẻ thì chết, người thì ốm, chết dần chết mòn, hiện giờ chỉ còn lại mình tôi. Về sau tôi lẻn ra khỏi tháp đá, phát hiện kẻ địch đã chết hết, ở dưới lòng đất mênh mông này chỉ còn lại một người sống là tôi. Nói đến đây, giọng tên lính nhà Thanh chợt ngắt quãng, xen lẫn cả tiếng nức nở, chừng như đang đau xót cho hơn một nghìn anh em bạn bè của hắn.
Nhị Rỗ nói với Vương Uy:
– Lạ thật đấy, Mã Văn Ninh đến xây tháp, Thomas cũng đến xây tháp, vậy tiền nhân là ai? Lẽ nào là Trương Tử Thông, hay từ thời Nguyên, thời Tống đã có người đến đây xây kim tự tháp này trước Trương Tử Thông?
Vương Uy gật đầu, hỏi:
– Chúng mày đông người như vậy, hằng ngày ăn gì?
Tên lính nhà Thanh trả lời:
– Chúng tôi ăn nhiều thứ lắm. Lúc đại quân xuống dưới lòng đất, có mua đủ các thứ đem theo, trữ đủ lương thực. Kẻ địch không ở dưới này lâu bằng chúng tôi, chỉ ít lâu sau bọn chúng đã chết sạch, lương thực mà bọn chúng đem theo còn nhiều hơn cả chúng tôi, vả lại ở dưới này nhiều hang đá, rất nhiều hang đều có những loài dã thú có thể bắt ăn thịt, không lo chết đói.
Vương Uy nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Mày có biết trận thế trong Thần Thú đại điện và trên tô tem trong căn phòng đá ngoài thông đạo kia là gì không? Tên lính nhà Thanh ấp úng:
– Cái đó… cái đó…
Vương Uy thấy có sự lạ, bèn nói nhỏ với Nhị Rỗ:
– Anh xem làm sao để qua được bên kia?
Nhị Rỗ chỉ về phía tay trái, nói:
– Ở kia có bóng đen, có thể là thứ gì đó tương tự cây cầu đá, để tôi đến đấy xem.
Vương Uy gật đầu. Bỗng tên lính nhà Thanh xách đèn chạy vụt vào bóng tối, Nhị Rỗ vội hô to:
– Đuổi theo…
Hai người bật dậy chạy về phía bên trái, được mấy chục mét, quả nhiên thấy một cây cầu đá cong cong bắc qua hai bờ vực, cả hai vội băng qua cầu. Tên lính nhà Thanh chạy rất nhanh, chỉ thấy ngọn đèn trong bóng tối mỗi lúc một nhỏ dần, bỗng phía trước vang lên hai tiếng súng nổ, sau đó là tiếng Dương Hoài Ngọc quát:
– Mày còn định chạy à?
Vương Uy kinh ngạc còn Nhị Rỗ biến sắc mặt, hai người vội xông tới, nào ngờ ngọn đèn bão “choang” một tiếng, rơi vỡ tan tành. Dương Hoài Ngọc nhanh nhẹn đốt đuốc lên, hai người tức tốc chạy lên phía trước nhưng tên lính nhà Thanh đã mất dạng.
Vương Uy hỏi:
– Người đâu rồi?
Dương Hoài Ngọc lạnh lùng đáp:
– Tôi bắn ba phát vào ngực hắn, phát nào cũng trúng chỗ hiểm, vậy mà hắn vẫn hành động như thường, anh bảo hắn có phải là người không?
Nhị Rỗ trợn mắt nhìn Dương Hoài Ngọc, hỏi:
– Tại sao cô lại ở đây?
Dương Hoài Ngọc nhìn xoáy vào Nhị Rỗ, nói:
– Anh còn phải hỏi nữa à? Lúc ấy anh bắn tôi hai phát, tưởng rằng tôi đã chết rồi chứ gì?
Vương Uy ngơ ngác:
– Hai người nói chuyện gì vậy?
Nhị Rỗ nói:
– Sao tôi cứ cảm thấy cô tây rỏm này quái quái thế nào ấy?
Dương Hoài Ngọc phẫn nộ:
– Chính mày, mày định giết người diệt khẩu.
Ngay lúc ấy, bóng tối trước mặt bọn họ bỗng lóe lên một tia sáng, mỗi lúc một sáng hơn. Ba người ngạc nhiên nhìn thấy cách đấy mấy chục mét, sừng sững một tấm bia mộ, vì tấm bia nằm giữa vùng tối nên không biết nó nhô lên từ đâu, cao chừng nào. Trước tấm bia là cửa hang rộng mấy thước, dài mấy trượng, bên trong hắt ra ánh lửa bập bùng, chiếu sáng cả tấm bia.
Trên tấm bia vẽ một người thân thể cao lớn, mặc áo lông vũ nhưng lại có bộ mặt chim. Gương mặt này hết sức quen thuộc, tượng người chim trong rừng rậm Xương Đô, tượng người chim trong cánh rừng ngầm đều có cùng một bộ mặt ấy.
Vương Uy nhìn bộ mặt kia, lòng chợt thấy u ám nặng nề khó tả, dường như mọi ý nghĩ trong đầu đều bị cặp mắt kia nhìn thấu.
Ba người đến trước cửa hang, nhìn ngọn lửa đang cháy bên dưới, khói đen cuồn cuộn bốc lên, Dương Hoài Ngọc nói:
– Đây là núi lửa đang hoạt động.
Ba người đến gần mới phát hiện trước tấm bia có một cỗ quan tài đá, nằm kẹp giữa và tấm bia. Vương Uy đến gần, khẽ đẩy nắp quan tài ra, cùng với tiếng nắp áo quan bị đẩy ra kèn kẹt, trong quan tài chợt vang lên tiếng “tích tích”. Nhị Rỗ và Dương Hoài Ngọc đồng loạt rọi đuốc vào, thấy bên trong có một cái máy điện báo đã han gỉ, thiết bị phát trên máy đang rung nhè nhẹ, phát ra tiếng “tích tích”.
Dương Hoài Ngọc vừa nghe thấy tiếng máy điện báo, chợt biến sắc:
– Đây là điện mã bí mật của Không quân Hoàng gia Anh.
Vương Uy cau mày, hỏi:
– Điện mã bí mật á, cô có hiểu được không?
Dương Hoài Ngọc cắm bó đuốc vào trong quan tài, lấy ngón tay vẽ vẽ vào lòng bàn tay, một lúc sau cô nói từng chữ một:
– Tôi… là… Tho…mas… cứu… tôi… với…
Vương Uy nhìn vào bên trong quan tài, chợt thấy cạnh cái máy điện báo có một mảnh đồng, bèn nhẹ nhàng cầm lên, đoạn quay sang Nhị Rỗ lấy chuông Kim Cương, rồi học theo cách của Nhị Rỗ, cắm mảnh đồng thứ ba vào bầu chuông, chỉ nghe thấy xạch một tiếng, mảnh đồng đã cắm vào đúng vị trí.
Nhờ ánh lửa, Vương Uy trông thấy những đường nét khắc trên hai lỗ vuông cuối cùng, lòng anh chợt trầm xuống, ngoảnh sang nhìn Nhị Rỗ. Lúc này Nhị Rỗ đang chằm chằm nhìn Dương Hoài Ngọc, thoăn thoắt lấy ngón tay làm bút, dịch từng chữ trong bức điện mật, gã hoàn toàn không để ý thấy Vương Uy đang trố mắt nhìn mình.
Vương Uy chợt thấy Nhị Rỗ giống lão Tôn đến lạ kỳ, từ thân hình, ánh mắt thậm chí cả gương mặt thô bỉ kia nữa.
Vương Uy lại ngoảnh nhìn bức họa cuối cùng trên bầu chuông Kim Cương, đó là hình hai cánh cửa khép hờ, bên trong có một người đang ngoẹo đầu, người này mặc áo lông vũ, giống như người trên tấm bia mộ nhưng khuôn mặt lại là mặt Nhị Rỗ.
Tim Vương Uy đập thình thịch, anh sực hiểu ra ngay. Thì ra Nhị Rỗ trước giờ không phải là người. Vương Uy giấu cái chuông Kim Cương đi, lại nhìn sang Nhị Rỗ, thấy không biết từ lúc nào gã đã đứng phía sau hai người, thọc hai tay vào da đầu, từ từ lột da mình ra.
Mà Dương Hoài Ngọc, lại đang đọc đi đọc lại bức điện mật đã được dịch ra:
– Tôi… là… Tho… mas… cứu… tôi…với…
Lòng Vương Uy nặng trĩu, anh thấy Nhị Rỗ đang chăm chú lột da, không hề để ý đến mình và Dương Hoài Ngọc, bèn ghé tai cô, nói khẽ:
– Cô nhìn đằng sau kìa…
Dương Hoài Ngọc cũng nói khẽ:
– Tôi biết từ lâu rồi, xác tên lính nhà Thanh kia trông gương mặt rất giống Nhị Rỗ.
Vương Uy như bừng tỉnh:
– Sao lại thế được?
Dương Hoài Ngọc nói:
– Lúc tôi với anh lặn xuống nước, hình như có cái gì đó tấn công tôi, nó rất mạnh, bấy giờ anh đang mải lặn xuống, không phát hiện ra tôi bị thứ đó lôi vào bên trong kim tự tháp. Trong lúc cuống quýt, tôi bị sặc nước, rồi bị lôi vào trong một căn phòng bằng đá. Tôi ngất lịm đi một lúc vì ngạt nước. Trong khi ngất tôi mơ hồ cảm thấy có kẻ sờ vào người mình, đầu đau như búa bổ, tôi cố mở mắt ra, thình lình đầu óc bỗng tỉnh táo hẳn, trông thấy Nhị Rỗ đang nằm bò trước mặt, dùng dao toan rạch da đầu tôi, lưỡi dao sắc cứa vào thân thể khiến tôi tỉnh hẳn. Khả năng phản ứng được trui rèn qua bao nhiêu năm lăn lộn giữa gươm đao đã cứu sống tôi, tôi dùng đầu gối đè Nhị Rỗ xuống đất, hắn ta lợi dựng bóng tối bắn tôi hai phát, tôi tránh kịp, chui ngay vào hang. Trong hang tối, tôi phát hiện thấy máy phát điện chạy bằng sức nước rất lớn, lại thấy cả dây điện chằng chịt khắp nơi nữa. E rằng chúng ta không hình dung nổi kim tự tháp này lớn đến mức nào đâu.
Vương Uy ngoảnh nhìn Nhị Rỗ đang tự lột da xé thịt mình, bỗng thấy lạnh cả xương sống, anh nói:
– Cái máy điện báo này có ý nghĩa gì? Lẽ nào ông Thomas còn sống?
Dương Hoài Ngọc nhấc máy điện báo lên, Vương Uy soi đuốc, thấy bên dưới đế máy nối với một sợi dây điện to bằng ngón tay, xuyên qua đáy quan tài.
Thấy Dương Hoài Ngọc im lặng, Vương Uy nói tiếp:
– Nhưng tôi có thể khẳng định cha cô đã chết, hôm đó trong núi tuyết tôi đã chứng kiến tất cả, rõ ràng ông ta đã chết rồi, nếu ông ấy còn sống thì đã đến được thung lũng tuyết, tất nhiên phải ra khỏi vừng núi tuyết từ lâu rồi mới phải.
Dương Hoài Ngọc ngoảnh lại phía sau, chỉ Nhị Rỗ, trầm giọng hỏi:
– Anh không phát hiện thấy hắn có điều gì khác thường à?
Sống lưng Vương Uy lạnh buốt, lúc trò chuyên với Dương Hoài Ngọc anh đều gắng hạ giọng nói nhỏ, chỉ sợ làm kinh động thứ khủng khiếp đằng sau. Về Nhị Rỗ, trong anh luôn có một cảm giác không thể nói nên lời. Đối với kẻ khác, Nhị Rỗ là một thứ vô cùng khủng khiếp, không sao giải thích nổi, nhưng thực sự tồn tại, có điều trong lòng Vương Uy vẫn không có cách nào chấp nhận được, người anh em mười năm sát cánh bên anh sống chết có nhau, lẽ nào lại không phải là người? Cho nên, khi phát hiện Nhị Rỗ không bình thường tuy anh hết sức sợ hãi, sởn cả gai ốc, nhưng vẫn không thể nào nổ súng bắn vào đầu Nhị Rỗ được.
Dương Hoài Ngọc nói:
– Anh nhìn lại hắn ta mà xem.
Vương Uy giật thót mình, ngoảnh nhìn Nhị Rỗ, bất ngờ phát hiện, hai người đã nói chuyện đến mười mấy phút, nhưng động tác lột da đầu của Nhị Rỗ vẫn không thay đổi.
Nói cách khác, gã cứ giữ mãi một động tác, nhưng không hiểu tại sao vẫn không ngừng lột da? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Dương Hoài Ngọc nói:
– Trước đây bác Tôn có bảo tôi, thung lũng tuyết này hết sức kỳ lạ, nhưng bác ấy không nhận ra kỳ lạ ở chỗ nào, có điều giờ thì tôi đã phát hiện ra rồi. Thung lũng này kỳ lạ ở chỗ, nó có thể lưu lại một số hình ảnh, ví dụ động tác của Nhị Rỗ lúc này, thật ra không phải là động tác thực sự của hắn mà là cảnh tượng từ mười phút trước hoặc lâu hơn. Nhị Rỗ chúng ta trông thấy đây cũng không phải là Nhị Rỗ hiện tại, mà chỉ là ảo ảnh, là những ảo ảnh được lưu lại thôi, anh có hiểu không?
Vương Uy vã mồ hôi trán, anh cảm thấy những lời của Dương Hoài Ngọc vớ vẩn hết sức, rõ ràng Nhị Rỗ đang đứng sờ sờ trước mặt anh, sao lại nói là ảo ảnh? Nhưng nhìn Dương Hoài Ngọc hạ thấp giọng, gương mặt tái mét, hai mắt giương to, những thớ thịt trên mặt căng ra, rõ ràng cô ta đang tiết lộ với anh một sự thật vô cùng đáng sợ, ánh mắt cô như nói với anh, những lời cô nói đều là thật.
Vương Uy ngập ngừng đưa tay ra đẩy Nhị Rỗ một cái, nào ngờ lại đẩy vào chỗ không người, tay anh xuyên thẳng qua người Nhị Rỗ, đồng thời, lòng anh theo đó trầm xuống.
Dương Hoài Ngọc nói:
– Có thể Nhị Rỗ mà chúng ta trông thấy là người từ một nghìn năm trước, có điều nơi lạ lùng này đã ghi lại hình ảnh của hắn.
Đầu óc Vương Uy như có một luồng điện chạy qua, anh lẩm nhẩm:
– Như vậy, ông Thomas mà tôi thấy trong thung lũng tuyết cũng chưa hẳn là người thật ư? Hoặc cũng chưa hẳn đã là ma, mà chỉ là những ảo ảnh được thung lũng tuyết lưu lại? Sao có thể như thế được?
Dương Hoài Ngọc nói:
– Đó chỉ là kết luận ban đầu của tôi thôi, nếu muốn tìm hiểu bí mật thật sự của thung lũng tuyết, chúng ta phải vào sâu bên trong kim tự tháp, chắc sẽ tìm thấy nhiều thứ nữa.
Vương Uy nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Dương Hoài Ngọc, bỗng giật mình, thốt lên:
– Hỏng rồi…
Sắc mặt Dương Hoài Ngọc càng nhợt nhạt hẳn đi, trong bóng tối, tiếng “tích tích” của máy điện báo như từ một thời không khác vọng về, nghe không thật chút nào. Mặt Vương Uy cũng tái nhợt theo.
Dưong Hoài Ngọc ôm lấy máy điện báo, cắt đứt sợi dây điện sau máy, nhưng những tiếng “tích… tích…” của máy vẫn đều đặn vang lên, chẳng hề ngừng nghỉ. Vương Uy đoán cái máy ấy được nối vào một bình ắc quy, bèn bảo Dương Hoài Ngọc: – Nói như vậy thì đúng là Nhị Rỗ vẫn đi cùng chúng ta, từ khi anh ta xuất hiện trong thung lũng tuyết đến nay, tôi có vô số lý do có thể chứng minh anh ta đích xác là Nhị Rỗ, nhưng anh ta đã mất tích từ lúc nào? Trước khi ảo ảnh kia xuất hiện, anh ta làm thế nào rời khỏi chúng ta để bỏ đi được?
Dương Hoài Ngọc tái mét mặt, chỉ biết mở to mắt trừng trừng nhìn cái máy điện báo, trán lấm tấm mồ hôi. Lúc Vương Uy nói chuyện với cô, nhìn đồng tử mắt cô mở to như báo hiệu cái máy lại nói thêm điều gì đó, hơn nữa còn là một điều khủng khiếp, Vương Uy nghi hoặc hỏi:
– Có chuyện gì?
Dương Hoài Ngọc máy móc đáp:
– Nội dung của bức điện là, tôi là Nhị Rỗ… tôi là Nhị Rỗ… hãy cứu tôi…
Vương Uy thốt lên:
– Gì cơ? Điện của Nhị Rỗ à?
Vừa buột miệng, anh chợt thấy sống lưng như bị điện giật, gió từ đâu thốc thẳng vào lưng lạnh buốt. Thế giới bên dưới lòng đất này vượt xa mọi tưởng tượng của anh, dù sống đến mấy kiếp, anh cũng không thể tưởng tượng nổi những chuyện đó, huống hồ là thừa nhận?
Vương Uy khàn giọng hỏi:
– Anh ấy… Nhị Rỗ còn nói gì nữa không? Trong máy còn có tin tức gì nữa không?
Dương Hoài Ngọc thận trọng nghe lại hai lượt rồi dịch tiếp, giọng run run:
– Cẩn thận… tượng người chim… tượng người chim… quan tài đá trong mờ… quan tài đá…
Ngay lúc ấy, tiếng “tích… tích…” của cái máy điện báo bỗng ngưng bặt, bóng tối như chìm xuống, lòng hai người như bị vật gì đè nặng, ngạt cả thở. Không còn tiếng “tích tích” của máy điện báo, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Dương Hoài Ngọc vỗ vỗ vào cái máy, cái máy kêu lên “xạch xạch… xạch xạch…” giống như âm thanh của dòng điện công suất lớn, âm thanh ấy thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng.
Dương Hoài Ngọc vỗ liền mấy cái, tiếng phát điện báo mất hẳn, đường dây của Nhị Rỗ hoặc của Thomas cũng bị cắt luôn. Dương Hoài Ngọc lại gắn dây điện vào, nhưng cái máy cũng chỉ “xạch… xạch…” mấy tiếng rồi thôi, không có gì khác.
Trong lòng Vương Uy chợt nảy sinh một cảm giác lạ kỳ, nhân lúc mọi người không chú ý, Nhị Rỗ đã rời bỏ đội ngũ, để rồi lạc tới một nơi vô cùng nguy hiểm, không cách nào thoát thân được. Nơi ấy có thể phát điện báo, còn có thể để Nhị Rỗ nhắc đến quan tài đá và tượng người chim, xem ra bí mật của quan tài đá không chỉ ở đây, mà còn nằm sâu bên dưới mặt nước kia, chờ được tìm ra. Nhưng kỳ lạ nhất là, Nhị Rỗ làm sao hiểu được cách đánh điện báo từ mấy chục năm trước của Không quân Hoàng gia Anh? Theo Vương Uy biết, Nhị Rỗ chỉ giỏi ăn tục nói phét, ngoài ra chẳng biết cái gì hết, huống hồ là thứ máy điện báo mà đến cả Cục Tình báo rung ương còn không có, Nhị Rỗ trình gì mà biết sử dụng chứ?
Dương Hoài Ngọc tắt máy đi, xung quanh lập tức yên tĩnh đến rợn người. Cô nói với Vương Uy:
– Tượng người chim? Quan tài đá?
Vương Uy nói:
– Nguy hiểm mà Nhị Rỗ gặp phải sợ rằng có liên quan đến tượng người chim và quan tài đá. Tôi cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp. Hôm đó khi chúng tôi ở trong rừng Xưong Đô đã có hai người anh em vô cớ mất tích, về sau phát hiện ra họ rất có khả năng đã chui vào trong quan tài đá, sự việc này không sao giải thích nổi, nên chúng tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hồi đó hơn năm chục anh em chúng tôi tiến vào rừng Xương Đô, bây giờ chỉ còn lại hai người, hơn nữa Nhị Rỗ là ma hay là người, còn sống hay chết vẫn chưa biết được. Trong lòng tôi luôn có một tiếng nói không ngừng thì thào rằng, chúng tôi từng người một đi vào con đường chết, không phải vì dọc đường gặp phải các người, mà chính là bởi cái đài thiên táng kia đã gieo rắc tai họa, chắc hẳn chỗ ấy là cấm địa gì đó.
Dương Hoài Ngọc đăm chiêu gật đầu:
– Từ sau khi tụt xuống kim tự tháp Nhị Rỗ mới bắt đầu trở nên không bình thường, chắc hẳn Nhị Rỗ xuất hiện từ đấy về sau chỉ là ảo ảnh của nhiều năm trước lưu lại không phải Nhị Rỗ thật. Nhị Rỗ thật sau khi xuống nước, đã đi theo một hướng khác, nói không chừng chính Nhị Rỗ đã phát hiện ra cái máy điện báo mà bố tôi để lại cũng nên…
Vương Uy nói:
– Bây giờ cũng chỉ có giả thiết đó là hợp lý, nhưng không có manh mối nào về Nhị Rỗ cả, chúng ta phải bắt đầu từ đâu đây?
Dương Hoài Ngọc suy nghĩ giây lát rồi nói:
– Anh Uy có nhớ lúc chúng ta từ dòng sồng ngầm rơi xuống, phát hiện thấy những căn nhà gỗ trong rừng không? Anh và Nhị Rỗ đều nói, cách bài trí trong những căn nhà đó giống hệt những gì đã thấy trong rừng Xương Đô phải không?
Vương Uy gật đầu, nghi hoặc nhìn Dương Hoài Ngọc, không biết cô đang nghĩ gì. Dương Hoài Ngọc gật đầu, nói:
– Vậy là đúng rồi.
Chẳng đợi Dương Hoài Ngọc kịp nói hết, Vương Uy đã hiểu ngay ý của cô, vội nói thêm:
– Cô muốn nói đến tượng người chim trong những căn nhà gỗ kia ư? Những tượng người chim ấy rất có thể có mối liên hệ nào đó với tượng người chim trên đài thiên táng trong rừng Xương Đô, phải không?
Dương Hoài Ngọc gật đầu, nói:
– Anh khẳng định người trong cỗ quan tài đá trong mờ kia là lính của anh chứ?
Vương Uy ngớ ra, xưa nay anh chưa từng hoài nghi về điều ấy. Hôm đó anh loáng thoáng trông thấy trong quan tài đá trong mờ có một người mặc quân phục Tứ Xuyên, nên cho rằng đó là lính của mình, không hề nghĩ còn có khả năng thứ hai nữa hay không? Bây giờ nghĩ lại, thứ năm trong quan tài đá trong mờ ấy chỉ là một mớ hỗn độn, không cách nào nhìn rõ được, rất có thể anh đã hoa mắt nhận lầm. Đúng là cái xác trong quan tài mặc quân phục, nhưng quân phục màu gì, kiểu cách cụ thể ra sao… thì rất khó xác định. Vừa nghĩ vậy, Vương Uy sực hiểu ra mọi chuyện. Trên đài thiên táng họ bị những hình ảnh trước mắt làm cho khiếp sợ, có điều thứ bên trong quan tài đá hình dạng rất mơ hồ, không có cách nào xác định được cụ thể là cái gì. Những căn nhà gỗ dưới lòng sông ngầm và những ngôi nhà trong rừng ở Xương Đô nhất định có quan hệ với nhau, nói như vậy tượng người chim ở hai nơi cũng có quan hệ, vậy thì bên trong tượng người chim trên đài thiên táng ở rừng Xương Đô rất có khả năng chứa thi thể bị xé nát, càng có thể là xác hai người lính của anh.
Bỗng Dương Hoài Ngọc nói: – Tôi cứ thắc mắc không hiểu những quan tài đá và tượng người chim mà Nhị Rỗ nói liệu có quan hệ gì đến những thứ này hay không, chúng ta xưa nay chưa từng liên hệ những quan tài đá, tượng người chim, và xác người trong tượng người chim với nhau bao giờ cả.
Thấy Vương Uy gật đầu, Dương Hoài Ngọc nói tiếp:
– Anh đã nhìn kỹ cỗ quan tài đá này chưa? Bên trong nó cũng trong mờ đấy, chỉ hiềm quá mức hỗn độn đấy thôi.
Vương Uy vội cúi xuống xem xét, quả nhiên thấy cỗ quan tài có vấn đề, ánh đuốc chiếu vào còn có phản quang. Anh đi đi lại lại trước quan tài đá, đoạn lại vòng ra phía sau bia mộ, bỗng phát hiện mặt sau của tấm bia có hình người, cũng có nghĩa là tấm bia mộ ban đầu là bản khắc đá hình một con người hoàn chỉnh, nhưng đã bị cắt mất một nửa.
Lòng Vương Uy trầm xuống, anh với Dương Hoài Ngọc cùng lúc buột miệng:
– Quan tài đá trong mờ, tượng người chim, người trong tượng người chim…