Đọc truyện Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên – Chương 55
Hai cô nghe một lúc lâu cũng không nghĩ ra là thứ gì.
Nước biển phía xa dâng lên nhanh hơn hai cô tưởng.
Hai ly rượu trên bàn va vào nhau, phát ra tiếng loang choang, nhanh chóng rơi xuống đất, đây là tín hiệu cảnh báo mạnh nhất.
“Đi!”
Khi lao ra khỏi cửa phòng khách sạn, Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên nhìn thấy hai nhân viên khách sạn hớt hải chạy qua mình với vẻ mặt hoảng loạn.
Nhìn thấy hai cô, nhân viên lập tức kêu:
“Lập tức rời khỏi nơi này! Có nguy hiểm! Nhanh!”
Mặc dù bị ngăn bởi một bức tường thật dày, sóng thần vẫn còn cách một khoảng, các cô đã nghe thấy tiếng ầm ầm dữ dội của sóng thần đang tiến đến.
Nhân viên khách sạn gõ cửa bấm chuông như điên, muốn gọi tất cả khách ra khỏi phòng.
Nhưng nơi đây đa số đều là khách du lịch đi nghỉ dưỡng nhàn nhã, cả ngày ăn ăn ngủ ngủ rồi uống rượu, căn bản không có khả năng đã thức dậy vào giờ này.
Hiện giờ đang lúc ngủ say nhất, nhân viên gọi rất lâu, mới chỉ có hai người mở cửa.
Đúng lúc này, hệ thống đưa ra một nhắc nhở:
【Hệ thống nhắc nhở: Sơ tán năm mươi người trong vòng ba phút, nếu không nhiệm vụ thất bại.】
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt: “Phắc! Vừa vào đã chơi lớn thế này!”
Hai cô và nhân viên khách sạn điên cuồng đập cửa cùng nhau, chỉ trách hiệu quả cách âm của khách sạn này quá tốt, dù bên ngoài đập cửa thế nào, người trong phòng vẫn có thể ngủ say.
Hơn nữa có mấy vị khách còn đặt chế độ không quấy rầy, chuông cửa bị bấn cũng sẽ không vang.
Hứa Ấu Diên khó hiểu, chẳng lẽ khách sạn này không có chức năng báo động bằng một nút sao?
Khi đồng hồ đếm ngược trên cao chỉ còn lại một phút cuối cùng, hai cô mới sơ tán chưa được mười người.
Trong lúc đang vô cùng nôn nóng, con thỏ chết tiệt trên đầu Hứa Ấu Diên vẫn dự báo nguy hiểm như một con điên, run rẩy phun phân.
Nguy hiểm càng gần nó phun càng nhiều càng tới tấp.
Hứa Ấu Diên đội nó chạy như điên, ngay cả các NPC đang chạy trốn vì mạng sống của mình cũng không khỏi quay đầu nhìn cô.
Hứa Ấu Diên vô cùng xấu hổ: “Mấy NPC này không phải quá thông minh rồi à? Còn có tính năng xem trò vui?”
Dù sao cũng là người thường xuyên vận động, Thời Duyệt vừa chạy vừa cười rất to, vậy mà vẫn còn có thể cười siêu to, hơn nữa cũng không bị đau ngực: “Để phục dựng chiều sâu của bối cảnh mạo hiểm à, dùng sơ tâm chân thành nhất để cho người chơi có được trải nghiệm chân thực nhất, câu này là triết lý hoạt động của N-COUNT, vẫn luôn được treo trên trang web đó.
Tiểu Tú thôn Khảm Đầu còn có thể cãi nhau với em, NPC trong này có thể xem trò vui cũng là chuyện rất bình thường, không chừng con thỏ trên đầu chị chính là điểm kích hoạt tính năng xem trò vui.”
Nếu có thể, Hứa Ấu Diên rất muốn nhét lại con thỏ ngoài mạnh trong nhát này vào thẻ triệu hồi.
Thời gian quý báu trôi đi từng giây, số người đã được sơ tán mới chỉ là mười lăm.
Trong hành lang không chỉ có khách du lịch đang chạy, mà còn có rất nhiều nhân viên khách sạn, trong lúc nhất thời, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Cửa khách sạn rất chắc chắn, Hứa Ấu Diên muốn trực tiếp dùng bạo lực mở ra, nhưng hoàn toàn không thể mở được một phân.
Thỉnh thoảng có người chạy qua va vào Hứa Ấu Diên, động tác muốn phá cửa của Hứa Ấu Diên bị gián đoạn liên tục, thậm chí cô còn bị đâm ngã xuống đất.
Cô cũng không khó chịu, đây nhất định là thiết lập quấy nhiễu tình tiết trong trò chơi, mục đích là khiến người chơi giận dữ, lãng phí nhiều thời gian hơn.
“Xem ra không có cách nào khác rồi!”
Thời Duyệt nói Hứa Ấu Diên lùi ra phía sau, vẻ ngoài Bạch Xà dù đã bị ẩn, nhưng kỹ năng vẫn có thể sử dụng.
Cô chắp hai tay, tụ lực.
Hứa Ấu Diên phát hiện khi người hơi sử dụng năng lực của vẻ ngoài, vẻ ngoài sẽ hiện ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có lẽ cũng là để những người chơi khác có thể sẵn sàng.
Một tia sáng trắng lóe ra từ đầu ngón tay của Thời Duyệt, trực tiếp phá tung năm, sáu cánh cửa, lúc này mới khiến những vị khách trong phòng bừng tỉnh.
Sức mạnh tấn công pháp thuật của Bạch Xà không nhỏ, chỉ là có một nhược điểm trí mạng, đó là phải mất ba giây để tụ lực.
Ba giây đủ để bất kì người chơi nào cũng có thể tránh né, hiệu quả công kích chỉ cao hơn khi tấn công những vật đứng yên.
Hứa Ấu Diên đang suy nghĩ về giai đoạn thi đấu.
“Động đất! Sóng thần! Sóng thần đến rồi! Sóng thần sẽ nhấn chìm mọi người! Chạy nhanh! Không chạy là mất mạng!”
Hứa Ấu Diên liên tục lặp lại mấy câu ngắn gọn với những người trong phòng, hy vọng có thể thốt ra từ mấu chốt, để những NPC này có thể ý thức được nguy hiểm và chạy đi ngay lập tức.
Quả nhiên các NPC trong những phòng này mặc quần áo rồi bỏ chạy, thậm chí có mấy người không kịp mặc quần áo, số người được sơ tán đã lên đến gần ba mươi.
“Tiếp theo phải phá khách sạn!” Hứa Ấu Diên nói, “Lúc này hẳn là phải đưa Tiểu Ấu đến, cho nó đập luôn nửa cái khách sạn được không!”
Thời Duyệt: “Chị có thể đừng nghĩ đến Tiểu Ấu được không…”
Khi mặc vẻ ngoài Bạch Xà lên người, Thời Duyệt sao có thể ngờ rằng, nước còn chưa bắt đầu ngập, cô đã phải phá nhà để giải tán người ta.
Vừa chạy vừa phá, khắp nơi đều là người đang vừa chạy vừa la hét, khi đi ngang qua cửa phòng rộng mở, hai cô liếc thấy một vùng màu xanh dương quái dị.
Quay đầu nhìn lại, sóng thần vốn đang ở phía xa đã đến gần ngay trước mắt!
Cơn sóng biển dâng lên cao chưa từng thấy, sắp phá vỡ cửa kính và tràn vào trong khách sạn ngay lập tức!
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn mười lăm giây cuối cùng, hai cô vẫn còn năm người chưa sơ tán, thảm họa quan trọng nhất kinh hoàng nhất lại nhất định phải đến đúng lúc này!
Nước biển dữ dội phá vỡ cửa kính, làm ngập các phòng nhìn ra biển gần như ngay lập tức, nhanh chóng trào ra ngoài hành lang!
Phía sau hai cô, những vị khách đang muốn trốn chạy vì mạng sống lập tức bị nước biển nuốt chửng, Hứa Ấu Diên cũng không quan tâm hành lang có đủ rộng hay không, ném chiếc xe từ trong túi vạn năng ra ngoài, hai người lên xe, Hứa Ấu Diên đạp ga hết mức, xe nhanh chóng chạy ra ngoài.
Các NPC vốn mệt ngây ngất vì chạy đã dần dần không thể nhấc nổi chân, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe không để ý đến gì mà lao qua các chướng ngại vật, bọn họ chỉ có thể liều cái mạng già chạy như điên để không bị nghiền nát thành bánh thịt.
Nước biển ào ào kéo đến từ phía sau, Hứa Ấu Diên tăng vận tốc của xe lên mức tối đa, khi đến giây cuối cùng, đã thành công đuổi mười người ra khỏi khách sạn, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
【Hệ thống nhắc nhở: Đã hoàn thành nhiệm vụ Sơ tán năm mươi người】
Hứa Ấu Diên lái xe như bay trên vườn hoa khách sạn, ép bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận thành một đống hỗn độn, thế nhưng hai cô đều không có tâm trạng để ý quá nhiều.
Sóng thần vẫn đuổi theo phía sau không thôi, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống xe của hai cô.
Corgi của Thời Duyệt ôm tay của cô run cầm cập, Thời Duyệt chợt có ý tưởng, nói với Hứa Ấu Diên.
Nghe xong, Hứa Ấu Diên cảm thấy ý tưởng này quá trời ơi đất hỡi, nhưng tốc độ sóng thần đuổi theo thật sự quá nhanh, cô đã xem bộ phim này, sóng thần nuốt trọn bờ biển, thậm chí nhân vật chính cũng bị nước biển cuốn trôi, trôi nổi trong dòng nước xiết đến cửu tử nhất sinh, mặt bị cửa va lưng bị cây đập, cuối cùng đến khi sống sót được cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Giai đoạn ba vừa bắt đầu đã là bộ phim này, xem ra thật tàn nhẫn với người chơi.
“Được, nghe lời em!” Hứa Ấu Diên chấp nhận đề nghị của Thời Duyệt, đột nhiên dừng xe lại trong khoảnh khắc sinh tử.
Khi quyết định thực hiện ý tưởng kỳ lạ của Thời Duyệt, hai người rất ăn ý nhìn nhau cười.
Cả hai đều biết ý tưởng này vừa rất trẻ con vừa rất mạo hiểm, chỉ là khi quyết định, trong lòng hai cô đều có cảm giác thích thú hoang đường.
Điều này làm Hứa Ấu Diên nhớ lại thời còn trẻ, hầu như đêm nào cô cũng nằm mơ.
Mỗi giấc mơ đều rất siêu thực, những hình ảnh trong mơ là kho tàng cực lớn của cô, khơi dậy rất nhiều cảm hứng, thậm chí không ít ý tưởng cho trò chơi cũng đều đến từ những giấc mơ kỳ lạ đó.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã ít mơ hơn.
Những ý tưởng kỳ diệu và sinh động trong đầu thuở ngoài hai mươi kia như thể đang dần rời xa cô.
Giờ phút này, những điều không thực tế nhưng thú vị một cách quen thuộc như trong mơ kia lại hiện trong đầu, nhờ một lời đề nghị của Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên nghe theo đề nghị của Thời Duyệt, dừng xe lại trong lúc sóng thần vẫn đuổi theo không ngừng, thậm chí nhảy ra khỏi xe.
Gió lớn do sóng thần gây ra thổi phất quần áo của Hứa Ấu Diên về sau, dán chặt lên cơ thể.
Nhìn con sóng lớn dâng lên cao, cao đến năm sáu tầng nhà, hoàn toàn không giống như tình cảnh có thể gặp phải ngoài hiện thực, đây vốn nên là hình ảnh thuộc về trong mơ.
“”Được rồi! Lên nào!”
Thời Duyệt ngồi hí hoáy bên đuôi xe, dường như vừa lắp đặt thứ gì đó, lập tức gọi Hứa Ấu Diên lên xe.
Khi hai cô ngồi vào trong, sóng thần đã chạm đến đuôi xe.
“Sẵn sàng chưa?” Hứa Ấu Diên hỏi.
“Đi đi!”
Trước sức mạnh của thiên nhiên, chiếc xe này chỉ như một hạt vừng nhỏ bé, bị sóng lớn cuốn trôi, biến mất chỉ trong tích tắc.
Dòng lũ vẫn trôi về phía trước, mà cảnh tượng này vẫn chưa kết thúc.
Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt cũng chưa mất mạng.
Bỗng có một con sóng phá dòng nước xiết, là một chiếc xe.
Là chiếc xe do Hứa Ấu Diên lái, rõ ràng đang chạy trên những con sóng.
Hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, như thể đuôi xe được lắp một loại động cơ mạnh mẽ nào đó.
Chiếc xe này có cấu tạo khác với xe thật, xe không bị chết máy, nhanh chóng xông lên đầu ngọn sóng, mượn sức nước dâng lên, chống lại mọi quy luật, chiếc xe lướt trên đầu sóng.
“Thành công!” Thời Duyệt mở cửa kính xe, nước biển tràn vào trong xe nhanh chóng rút ra ngoài, giờ phút này dù cả người ướt đẫm, cô vẫn rất hào hứng.
Vừa rồi Thời Duyệt đã gắn ván trượt của mình vào dưới xe, lúc mới thấy ván trượt còn tưởng rằng thứ đồ này ngoài dùng để tỏ ra cool ngầu thì không có tác dụng gì, không ngờ nhanh thế này đã siêu có ích.
Ván trượt có thể khóa với đối tượng, Thời Duyệt cái khó ló cái khôn muốn thử xem có thể khóa với phương tiện mà không phải người chơi hay không, không ngờ là thật sự có thể.
Bản thân ván trượt đã nhanh, lại có chức năng trượt, phối hợp với động cơ của xe, nó trở thành một thứ tương tự ván lướt sóng, đưa cả chiếc xe lao lên ngọn sóng.
Hứa Ấu Diên không chỉ phải điều khiển hướng đi của xe, mà còn phải quan sát lực đẩy của sóng, rất khó khăn nhưng cũng rất kích thích, gió gào thét bay vào trong xe qua cửa kính không biết đã vỡ từ khi nào, bay trên sóng biển, Hứa Ấu Diên cảm thấy như mình đã biến thành một con chim tự do, không khỏi hét lên.
……!
Sóng thần cuối cùng cũng bình lặng, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt lái xe chạy trên nước.
Một vùng vốn là tổ hợp khách sạn, giờ đã bị nhấn chìm hoàn toàn, không nhìn thấy bất kì một tòa nhà nào.
Mặt nước vẩn đục thỉnh thoảng đẩy vài cây cỏ hoặc mảnh vỡ đến, thậm chí có cả thi thể người.
Lúc này trời cũng đã nhá nhem tối, xa xa không ngừng có tiếng nổ mạnh và rung chấn truyền đến, xem ra dư chấn từ cơn động đất ngầm vẫn chưa dứt, không biết khi nào sẽ lại có một đợt sóng thần.
Hứa Ấu Diên chọc chọc thỏ Khai Khai trên đầu, bộ lông của Khai Khai đã ướt nhẹp, nó vẫn híp mắt như cũ, dịch người tại chỗ, tiếp tục yên tâm làm ổ.
“Không phun phân nữa, xem ra một lát nữa sẽ không gặp nguy hiểm.” Hứa Ấu Diên nhìn thấy một mũi tên gợi ý nhiệm vụ cách đó không xe, cô lái xe theo hướng của mũi tên, đi về phía Tây.
Bỗng thời gian bị đẩy nhanh.
Hai cô đi chưa được năm phút, ngày và đêm đã luân phiên thay đổi, mặt trời bận bịu lên xuống trên trời, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đột nhiên rùng mình một cái.
Nhiệt độ xung quanh giảm xuống.
“Tỉnh cảnh đang thay đổi.” Người Thời Duyệt vẫn ướt, nhiệt độ cứ thế hạ xuống không dự báo, thậm chí khi nói chuyện còn phả ra sương trắng.
Corgi lạnh cóng phải rúc vào trong lòng Thời Duyệt, Thời Duyệt nhận ra sắc mặt Hứa Ấu Diên dần tái xanh, nước đọng trên tóc chị cũng bắt đầu đông lại.
Hứa Ấu Diên hắt hơi một cái, nhịn không được xoa xoa cánh tay, muốn làm ấm hơn phần nào.
“Sao lại lạnh thế này…”
Ván trượt dần bị đóng băng, Thời Duyệt xuống xe tháo ván trượt, nhìn thấy nó đã ở trạng thái bị mài mòn nặng nề, tạm thời cất vào ba lô của Corgi.
Ngày đêm điên cuồng luân chuyển dần chậm lại, nước biển hoàn toàn bị đóng băng.
Khi lên xe, Thời Duyệt nhìn thấy một thi thể trong lớp băng dưới chân mình.
Xung quanh yên tĩnh một cách quái dị.
“Sao em lại có cảm giác chúng ta xuyên vào bối cảnh kinh dị rồi.” Thời Duyệt lên xe rũ mái tóc đầy băng.
“Em nhìn xem phía trước là cái gì?” Hứa Ấu Diên nheo mắt, nhìn không rõ lắm.
“Hình như là một tòa thành.”
Xe đi theo gợi ý nhiệm vụ, chạy đến trước một tòa thành.
Không phải một thành phố hiện đại, mà là một tòa thành cổ được bức tường cao ngất bảo vệ.
“Bối cảnh Tuần Trăng Mật Hoàn Hảo kết thúc rồi à?” Hứa Ấu Diên đang nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cô phát hiện cánh tay mình mọc ra rất nhiều lông vàng, nhanh chóng bao phủ cả cánh tay!
Không chỉ cánh tay, mặt, cổ, chân của cô…tất cả đều có thêm một lớp lông dày màu vàng!
“Cái gì thế này!”
Hứa Ấu Diên hoảng sợ bật dậy khỏi ghế xe, nhìn thấy hình ảnh hiện tại của mình trong gương chiếu hậu.
Đầu đội vòng kim cô, người mặc áo giáp vàng, cộng thêm khuôn mặt khỉ…không phải Tôn Ngộ Không thì là ai?
Hứa Ấu Diên quay đầu, ngồi bên cạnh cô là một vị hòa thượng.
Hòa thượng này đội mũ tỳ lô trên đầu, người mặc áo cà sa màu đỏ, khuôn mặt không còn quyến luyến gì cuộc đời này vẫn là của Thời Duyệt.
“…phì.”
Hứa Ấu Diên còn chưa kịp âm thầm cằn nhằn chuyện mình bỗng nhiên biến thành khỉ, chợt nhìn thấy cái trán bóng loáng của Thời Duyệt, suýt nữa phun ra ngoài.
“Chị muốn em niệm chú kim cô cho chị nghe à?” Thời Duyệt tỏ vẻ khó chịu, “Lần trước cũng thế, bắt em giả làm hòa thượng ở chùa Kim Sơn, lần này lại làm hòa thượng.
Vì sao em lại có duyên với đầu trọc thế này?”
Hứa Ấu Diên: “Chúng ta vào bối cảnh của cải biên Tây Du rồi đúng không? Đây là bản nào?”
“Em cũng không rõ.” Thời Duyệt nói, “Có vẻ giống cảnh trong bản gốc.”
“Lạ thật, nếu là cải biên Tây Du, sao chỉ có hai chúng ta, Bát Giới và Sa Tăng đâu?”
“Đúng thế Hứa Ấu Diên, sao chị không mang vẻ ngoài theo.”
Hứa Ấu Diên: “Vẻ ngoài nào?”
“Một cào kinh động cả thành, vẻ ngoài nhị sư huynh miễn phí có hạn, tự chị không mang theo còn hỏi sao ở đây không có.”
Hứa Ấu Diên lấy được gậy kim cô từ gầm xe, làm như muốn đánh, Thời Duyệt vội xin tha.
Hứa Ấu Diên phát hiện dù mình đã biến thành Tôn Ngộ Không, nhưng con thỏ Khai Khai xui xẻo vẫn bám trên đầu, hơn nữa còn đổi tư thế nhàn nhã hơn.
Nhiệm vụ nhắc nhở phải vào thành, xe từ từ chạy đến dưới tường thành, Hứa Ấu Diên phát hiện mặc dù bức tường thành này được xây rất cao, nhưng cổng thành rõ ràng không có ai canh gác, hai cô lái xe chạy thẳng vào trong.
Tình hình trong thành cũng không khá hơn là bao, mặt đất đóng băng bị nghiền nát, có thể thấp thoáng nhìn thấy khu chợ đã từng sầm uất hai bên đường lớn, mà hôm nay tất cả các cửa hiệu và quán trọ đều đổ nát, không ai buôn bán.
Trên đường chỉ có lác đác vài người dân đi lại, tất cả đều mặc những bộ quần áo bẩn thỉu, đầu tóc cũng không được chăm sóc, lang thang trên con đường trơn trượt như những bóng ma.
Ngồi trong xe, Tôn Ngộ Không và Đường Tăng không lập tức đi xuống, cảm thấy mặc dù có thể nhìn thấy người ở đây, nhưng những người này cũng không giống người sống, nơi đây giống như một tòa thành ma.
“Hứa Ấu Diên, chị nhìn những người kia đi, quầng thâm mắt gần như phủ kín cả mặt rồi, tất cả đều như sống dở chết dở.” Thời Duyệt quan sát rất kỹ, những NPC này đều uể oải, giống như đã nhiều năm không có được một giấc ngủ yên ổn.
Con thỏ trên đầu dường như không dự báo, xem ra hẳn là NPC không có tính công kích, để tìm ra manh mối tiếp theo, hai cô thò đầu ra ngoài cửa xe, gọi một người đi đường lại, hỏi có phải trong thành đã xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả mọi người đều uể oải thế này.
Được gọi lại là một người đàn ông ngoài ba mươi, sau khi Thời Duyệt gọi, hắn mất năm giây để từ từ dừng lại…lại mất thêm năm giây từ từ quay đầu lại…từ đầu đến cuối đều rất chậm chạp, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Thời Duyệt, đôi mắt mất tinh thần của hắn bỗng phát sáng, hắn bước nhanh đến trước cửa xe Thời Duyệt, khóc lóc thảm thiết nói:
“Đại sư! Cứu mạng với đại sư! Cứu lấy người dân thành chúng ta! Chúng ta sắp bị yêu quái hại chết mất”
Được rồi, quả nhiên là phải đánh quái.
Thời Duyệt nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi nói từ từ.”
NPC tên là Nhị Lang, Nhị Lang nói tòa thành Phong Lưu này của bọn họ vốn rất giàu có, nhân dân sung túc của cải dồi dào, bách tích an cư lạc nghiệp, cũng có rất nhiều cơ sở buôn bán, mỗi tháng chợ phiên trong thành đều có thể hấp dẫn rất nhiều người từ các thôn nhỏ hay thị trấn xung quanh đến đây.
Nhưng bắt đầu từ một năm trước, một con yêu quái đáng sợ xuất hiện trong thành, dần dần hút cạn sinh lực của mọi người, khiến mọi người đêm ngủ không ngon, ngày không có tinh thần, giống như những cái xác không hồn.
Rất nhiều người đã rời khỏi thành Phong Lưu ra ngoài tìm đường sống, còn phần lớn những người ở lại đều là vì không nỡ từ bỏ cơ nghiệp cả đời, không nỡ rời bỏ tòa thành này, muốn chống lại yêu quái đáng giận đến cùng.
“Yêu quái gì lợi hại như vậy?”
Nhị Lang nói: “Chúng ta cũng không rõ…không giấu gì ngài, chúng ta đã từng mời không ít đạo sĩ đến hàng yêu, thế nhưng lần nào cũng không thấy yêu đâu, đạo sĩ lại bị dọa chạy mất.
Tất cả mọi người đều nói yêu quái quá lợi hại, các đạo sĩ bình thường không thể thu phục được nó…đại sư, ta thấy ngài ăn mặc không giống nhân sĩ nơi đây, ngài là cao tăng Đại Đường?”
Thời Duyệt lúng túng cười cười, Nhị Lang phấn khởi nói: “Thật tốt quá! Thành Phong Lưu được cứu rồi! Mọi người nhanh đến bái kiến cao tăng!”
【Hệ thống nhắc nhở: Tìm ra yêu quái trong thành Phong Lưu, tiêu diệt nó】
Lần này không bị hạn chế thời gian, xem ra con yêu quái kia không dễ đối phó.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên xuống xe, nhìn NPC quỳ đầy dưới đất, trong lòng thật sự có chút căng thẳng.
Phải bắt đầu từ đâu đây?
Hai cô gọi các NPC vào một căn nhà nhỏ, lần lượt hỏi, để bọn họ cung cấp manh mối có giá trị.
Họ liên tục nói rằng yêu quái luôn xuất hiện trong nhà bếp và phòng ngủ, hơn nữa còn đến vô ảnh đi vô tung, có hai sợi râu đen dài cực kì nhạy bén, chỉ cần có người đến gần là sẽ phát hiện ra, căn bản không bắt được nó.
Nhưng một khi đã bị nó chạm vào, cơ thể sẽ trở nên thối rữa, nghiêm trọng nhất là sẽ đi đời nhà ma.
Dù không bị nó chạm vào, thì cũng sẽ bị mất ngủ cả đêm.
Yêu quái ăn cắp lương thực, hút sinh lực và dương khí của người dân, cực kì hung ác…!
Yêu quái vốn hung hăng càn quấy, bọn họ cũng không có ý định về nhà, ngủ ngay bên ngoài.
Nhưng thời tiết càng ngày càng lạnh, trong nhà chỉ cần có hơi người là sẽ có yêu quái, hiện tại ở ngoài thật sự quá lạnh, bị hành hạ như vậy, mọi người đã kiệt sức đến cực hạn.
Hai cô nghe một lúc lâu cũng không nghĩ ra là thứ gì, song cũng đã biết nó thường xuất hiện ở nhà bếp và phòng ngủ, làm người ta ngủ không yên, vậy là có thể ở trong phòng ngủ đợi nó đến.
Thời Duyệt hỏi Nhị Lang nơi yêu quái xuất hiện gần đây nhất, để hắn dẫn hai cô đi.
Nhị Lang dẫn hai cô đến nhà của Vương Thị.
Vương Thị là một người bán bánh, đêm hôm qua yêu quái xuất hiện khi nàng đang ôm con ngủ, yêu quái muốn ăn thịt con nàng, may mắn nàng tỉnh lại kịp để cứu đứa bé, thế nhưng đứa bé vẫn bị cánh của yêu quái sượt qua, cả cánh tay đều đã thối rữa.
Còn nàng đã không thể ngủ được từ đêm hôm trước, sắp chạm đến giới hạn.
Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên ở trong nhà của nàng, chờ đợi để thu thập yêu quái.
Trong nhà của Vương Thị có một mùi rất không dễ chịu, là cảm giác đầy dầu mỡ do rán bánh quanh năm, thấm vào tường của căn nhà nhỏ, bám vào từng đồ đạc trong nhà.
Mặc dù giường của nàng đã được lau đi lau lại, nhưng vẫn có cảm giác không sạch sẽ.
Từ khi vào nhà, hai cô đều rất mất tự nhiên, không biết nên đặt chân vào đâu mới thích hợp.
Vương Thị và mấy người dân còn mời cao tăng cùng đồ đệ nghỉ ngơi trên giường nếu mệt, hai cô nhìn qua chiếc giường, vết dầu không được rửa sạch khiến người ta không có ý muốn chạm vào.
Thật ra Thời Duyệt đã có cảm giác chẳng lành.
Râu đen rất dài, có cánh, thích nhà bếp và phòng ngủ.
Con yêu quái này có phải là…!
Nghĩ đến dáng vẻ của thứ kia, Thời Duyệt không khỏi rùng mình một cái..