Đọc truyện Manh Sủng – Chương 37: Cái bẫy ngày hôm nay, là kẻ nào tỉ mỉ thiết kế?
Edit: Bối Xu
Trên đường đi đến Lai Nghi điện, Kỷ vương bị chặn lại.
Tiểu thái giám kia tự nhận là truyền khẩu dụ của Thái tử, khom người nói “Thái tử điện hạ có chuyện quan trọng, muốn mời Vương gia đến Đông cung một chuyến.”
Kỷ vương thoáng do dự “Có chuyện gì, không thể nói ngay bây giờ sao?
Giọng tiểu thái giám the thé nói “Đây là lệnh của Thái Tử điện hạ, tiểu nô cũng chỉ nghe theo lệnh mà làm thôi. Mong Vương gia mau đi tới, nếu để Thái tử chờ lâu, tiểu nhân cũng không gánh được trách nhiệm.”
Diêu Dao lo lắng nói với Kỷ vương “Ta đi cùng ngươi.”
Khuôn mặt của tiểu thái giám hiện lên ý cười giả tạo “Thái tử chỉ cho gọi một mình Kỷ vương đến đó. Đông cung là nơi cơ mật, không phải ai cũng có thể tùy tiện tiến vào.”
Diêu Dao nghe xong, nụ cười trên mặt cũng trầm xuống “Tên tiểu thái giám này, giả thần già quỷ, rốt cuộc muốn làm gì?”
Kỷ vương giơ tay lên, ý bảo Diêu Dao không cần nhiều lời nữa. Hắn gật đầu nói “Bổn vương theo ngươi, phiền công công dẫn đường.”
“Này, Thiếu Giới!”
Nghe được tiếng la lối đầy lo lắng của Diêu Dao, Kỷ vương quay đầu cười nhạt “Không cần lo lắng, ta đi một chút sẽ trở lại ngay.”
Trong nụ cười của Kỷ vương có một chút ý cười giễu cợt thầm trầm. Diêu Dao ngẩn người, lập tức an phận, ôm quyền khom lưng “Đã rõ.”
Tiểu thái giám dẫn Kỷ vương đi thẳng đến Đông cung, bước chân của hắn rất nhanh, hình như đang muốn trốn tránh điều gì. Diêu Dao đưa tay che nắng, không tự chủ thu hết những hành động đó vào mắt.
Cửu công chúa và Kiếm Nô cũng vừa lúc đi qua nơi này, thấy Diêu Dao đứng ngẩn người tại đó, không khỏi hiếu kỳ đi tới, vỗ vai hắn “Tiểu Dao nhi, vô duyên vô cớ đứng ngây người ở đây làm gì?” Nàng nhìn theo ánh mắt của Diêu Dao, thoáng thấy một tiểu thái giám đang dẫn Kỷ vương đi.
Cửu công chúa hỏi “Tứ ca đang đi đâu vậy? Hôm nay không phải là ngày thỉnh an mẫu phi sao? Sao huynh ấy lại đi ngược về hướng Đông cung?”
“Chết rồi.” Diêu Dao sờ cằm, thần sắc ngưng trọng.
“Cái gì chết? Chẳng lẽ… Tam hoàng huynh lại muốn làm khó dễ Tứ ca sao?” Tích Nguyệt từ trước đến nay là một nha đầu thông minh, con ngươi nàng hơi chuyển động, nghĩ một chút là nàng biết có chuyện gì đang xảy ra.
“Ha ha, là Tứ ca của muội muốn làm khó dễ người khác.” Diêu Dao cười ha ha một tiếng, hai mắt tràn ngập hứng thú “Tiểu Cửu nhi, có hứng thú cùng các ca ca đi xem trò hay không?”
Tích Nguyệt nghe đến đây, chốc lát che miệng cười không ngừng được “Được! Đừng nhìn bộ dáng của Tứ ca ôn hòa văn nhã, thực ra huynh ấy rất bại hoại. Ai dám trêu chọc huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ đâm thủng đầu người nọ thần không biết quỷ không hay! Ta cũng muốn đi Đông cung nhìn một chút, tiện thể cũng muốn xem Tam hoàng huynh muốn đùa giỡn cái gì.”
Dứt lời nàng vung tay một cái, nháy mắt với thiếu niên anh tuấn sau lưng “Kiếm Nô, mau đuổi theo, chúng ta đi đường tắt.”
Tiểu nha đầu này tuổi vẫn còn trẻ nhưng lời ăn tiếng nói cũng có khí chất thông tuệ uy nghiêm. Diêu Dao sờ cằm than nhẹ: Trong số các hoàng tử vương tôn, chỉ có tính cách của Tiểu Cửu nhi là giống với Thái tử đã mất nhất, đáng tiếc nàng là nữ nhi, nếu không thế cục bây giờ sợ sẽ biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Diêu Dao ngước mắt nhìn sắc trời, ban ngày trời quang, buổi tối chắc sẽ có mưa.
Diêu Dao kéo khăn quàng cổ hình tam giác màu xanh đen che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đào hoa lanh lợi.
Tiếp đó, hắn đạp chân, nhân lúc thị vệ tuần tra vẫn chưa kịp làm gì liền phi thân bay lên một cây lê cành lá sum suê, lại nhanh chóng nhảy lên mái ngói lưu ly.
Bóng đen lóe một cái, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.
Tới Lai Nghi điện, Từ Nam Phong mơ hồ cảm thấy có chút bất an, ánh mắt luôn nhìn về hướng cửa như đang mong đợi thân ảnh ai đó, nhưng vẫn chưa xuất hiện.
“Con ngoan, đang nhìn gì vậy?” Hiền phi nương nương nhìn nàng cười, trong mắt như đã hiểu rõ tất cả.
Từ Nam Phong hơi ngượng ngùng thu lại ánh mắt, mím môi cười.
“Chắc còn chút việc gấp muốn thương nghị, chậm trễ một chút cũng là bình thường. Không cần chờ Hoài nhi nữa, chúng ta ăn trước thôi.” Hiền phi bỏ chiếc khăn thêu được một nửa xuống, phân phó Chi ma ma và vài cung nữ đến phòng ăn mang đồ ăn trưa lên.
Mí mắt Từ Nam Phong giật giật một cái, có chút đứng ngồi không yên.
Kỷ vương cảm thấy con đường mình đang đi rất dài, quanh co ngoằn nghèo, không biết bây giờ đang ở chỗ nào rồi. Hắn tính toán một chút, lên tiếng hỏi “Đến rồi sao?”
“Rất nhanh sẽ tới.” Tiểu thái giám có tật giật mình, con mắt đảo quanh một cái, hùa theo lời Kỷ vương.
Kỷ vương không lên tiếng nữa, chỉ bước sát sau y, nụ cười trên khóe môi cũng lạnh thêm một chút.
Từ Uyển Như đã chuẩn bị xong. Tất cả thái giám và cung nữ ở Phương Hoa điện đã bị nàng điều đi. Khung cảnh bốn bề vắng lặng, an tĩnh không một bóng người. Tiểu thái giám đỡ Kỷ vương bước lên từng bậc thang, bước vào đại điện Phương Hoa.
Bước vào chính điện, tiểu thái giám không đi nữa, buông tay khom người nói “Vương gia, Thái tử điện hạ đang ở trong chờ người, tự ngài tiến vào thôi.”
Dứt lời, y chạy như bay ra khỏi cửa. Nghe tiểu thái giám nói đi qua chính điện là tới, tấm rèm bị gió thổi bay phát ra âm thanh nho nhỏ. Kỷ vương đứng im một chỗ, chậm rãi nhấc chân men theo tiếng rèm lay động bước vào.
Sầm một tiếng, đại môn Phương Hoa điện bị đóng lại, bốn bề một mảnh tối đen.
Kỷ vương bị giam trong điện rồi.
Mà cùng lúc đó, ở gian phòng sau màn che truyền ra tiếng một nữ nhân rên rỉ, ẩm ướt gấp gáp.
Đông cung, chính điện.
Thái tử Lưu Huyên không kiên nhẫn xếp mấy chồng hồ sơ ra sau, lông mày lạnh lùng nhíu chặt “Thái tử phi đi đâu rồi? Đến thời gian dùng bữa còn chưa quay lại.”
Đám nội thị nơm nớp lo sợ, đều đồng thanh nói không thấy.
Từ Uyển Như ân cần chia thức ăn cho Lưu Huyên, ra vẻ vô tình nhắc đến “Thiếp có thấy tỷ tỷ một lát, hình như tỷ tỷ đang cùng Kỷ vương nói mấy câu.”
Lông mày Lưu Huyên nhíu chặt hơn “Lão Tứ? Sao bọn họ có thể ở cùng một chỗ?”
“Thiếp cũng không biết. Mới vừa rồi thiếp dùng trà ở lương đình có nhìn thấy Thái tử phi tỷ tỷ và Kỷ vương ở trước cửa Phương Hoa điện nói chuyện, Nói được hai câu thì tỷ tỷ kéo Kỷ vương vào trong, đại môn cũng đóng lại, hình như có chuyện gấp muốn nói.”
Từ Uyển Như vừa nói vừa len lén nhìn sắc mặt của Lưu Huyên, quả nhiên sắc mặt hắn sa sầm không ít.
“Ngươi tận mắt nhìn thấy?”
“Thiếp tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không nói dối.”
“Ở Phương Hoa điện yên lặng như vậy, đóng cửa muốn nói chuyện gì? Ta thật không biết lá gan của bọn họ lại to như vậy.” Thái tử hung hăng ném bát đũa xuống, đồ sứ tinh xảo rơi xuống nền nhà vỡ nát. Đám thái giám và cung nữ kinh hồn bạt vía, vội vàng dập đầu cầu xin Thái tử bớt giận.
Lưu Huyên hừ lạnh một tiếng, nói “Đi Phương Hoa điện.”
“Điện hạ, điện hạ, ngài chậm một chút.” Từ Uyển Như là bộ kinh hoàng vội vã đuổi theo, nhưng trong lòng vui vẻ không thôi.
Tốc độ của Thái tử nhanh như gió, ánh mắt hắn sắc như dao, tỏa ra ý lạnh. Hắn trực tiếp đi qua tiền viện, vòng qua hành lang gấp khúc, đi thẳng đến Phương Hoa điện.
Cửa sổ khắc hoa đóng chặt, hắn đi nhanh về phía trước, dừng lại trước cửa. Ngón tay vừa chạm vào cửa định đẩy ra thì từ bên trong truyền ra tiếng ngâm nga nho nhỏ như mèo kêu.
Âm thanh này quá quen thuộc với hắn. Hắn đã nghe sáu năm, không thể nhận nhầm được.
Đôi gian, phu, dâm, phụ này!
Một cỗ tức giận truyền thẳng từ lồng ngực của Lưu Huyên lên đại não. Vừa nghĩ đến việc thê tử ôn nhu săn sóc lừa gạt hắn tư thông với Tứ đệ mù lòa, hắn tức giận đến sầm mặt lại, hai tay nắm chặt thành quyền phát ra tiếng rắc rắc làm người khác ghế người.
Từ Uyển Như thu hết biểu cảm của Thái tử vào mắt, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ bẩn thỉu. Thậm chí khóe miệng của nàng ta không tự chủ được nhếch lên, giống như chỉ trong thời gian ngắn nữa, Thái tử phi Vương thị sẽ bị trừng phạt thê thảm, còn mình sẽ được khoác lên cung y nạm vàng của nữ chủ nhân Đông cung, thay thế nàng ta trờ thành mẫu nghi thiên hạ.
Rầm!
Thái tử dùng lực rất mạnh, đá văng cửa ra. Trận gió thu ập tới cuốn đi vài chiếc lá vàng. Ánh nắng rọi vào Phương Hoa điện, đem hình ảnh trong đó từng chút từng chút lộ ra.
Ở gian trong trên chiếc giường êm ái, có hai bóng người quấn quýt si mê. Một người ngồi trên, một người nằm dưới. Người nằm dưới quần áo xốc xếch được bọc trong chăn gấm chính là Thái tử phi Vương thị!
Lưu Huyên trợn tròn mắt, một câu “Tiện nhân” còn chưa kịp mắng ra miệng liền gượng ép nuốt xuống.
Hắn cứng người, kẻ đang chờ xem kịch vui Từ Uyển Như cũng sứng lại.
Ý cười trên miệng Từ Uyển Như còn chưa kịp thu lại. Nàng ta sửng sốt một lúc lâu, gần như nổi điên vọt vào gian phòng, lục tung gầm giường, ngăn kéo, dưới bệ cửa sổ cũng không tìm ra được người mù lòa Kỷ vương.
“Không phải, không thể như vậy! Rõ ràng ta thấy, rõ ràng…” Sắc mặt của nàng ta bỗng chốc trắng bệch, mờ mịt lật tung từng đồ vật trong phòng, miệng liên tục lẩm bẩm.
Không có khả năng. Nàng ta rõ ràng đã để tiểu thái giám dẫn Kỷ vương đến chỗ này. Hắn chỉ là một người mù, đại môn bị khóa trái, chẳng nhẽ hắn có cánh có thể bay ra khỏi đây sao?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
“Từ lương đệ đang tìm cái gì vậy? Dường như nhìn thấy hai người chúng ta ở nơi này, ngươi rất thất vọng đi?” Cửu công chúa trèo xuống từ người Thái tử phi, ngồi xuống cạnh giường, nở nụ cười ngây thơ giảo hoạt “Nhắc đến cũng thật kỳ quái, Tam hoàng tẩu nói sau khi uống chén trà ngươi pha, cả người liền không thể động đậy. May mắn gặp ta đi ngang qua nơi này, đang muốn giúp Tam hoàng tẩu xoa bóp thả lỏng một chút, ngươi liền dẫn theo Tam hoàng huynh hùng hùng hổ hổ xông vào nơi này.”
Cửu công chúa che miệng cười khúc khích, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén “Người không biết còn tưởng rằng ngươi đến đây để bắt gian đấy.”
Từ Uyển Như giận đến mức cắn mạnh môi, ả trừng lớn mắt, hung hăng lườm Cửu công chúa: Nhất định là nàng ta, nhất định là do nha đầu này phá hủy kế hoạch của nàng.
Ánh mắt của Thái tử vẫn thâm trầm như trước nhưng không còn khó nhìn như vừa rồi, lệ khí trên người cũng tiêu tán không ít. Hắn mím môi thành một đường, ánh mắt sắc bén đảo quanh căn phòng một lần, rồi mới lên tiếng hỏi “Kỷ vương đâu?”
“Tứ ca? Tứ ca đâu có đến nơi này. Lúc muội mới bước vào căn phòng này cũng chỉ gặp một mình Hoàng tẩu thôi.” Dứt lời, ánh mắt Cửu công chúa cố tình đảo qua Từ Uyển Như “Cũng không biết người nào rắp tâm hại Hoàng tẩu, lại nhốt tẩu ấy ở trong căn phòng này. Nếu hôm nay không phải muội trùng hợp đi ngang qua, kết cục của Hoàng tẩu cũng thật thảm a.”
“Người nào đem nàng nhốt ở trong này? Còn nữa, sau khi nàng uống trà liền cảm thấy không khỏe sao, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Huyên tiến nhanh về phía trước, khom người ôm Thái tử phi Vương thị từ trong chăn ra, sờ lên khuôn mặt ửng hồng vã mồ hôi của nàng hỏi “Tố Tâm, chuyện này đều là sự thật?”
Thái tử phi là một nữ tử vô cùng kiên cường. Mặc dù nàng trúng thuốc mê nhưng vẫn cố cắn đầu lưỡi duy trì sự thanh tỉnh. Nàng cố gắng mở đôi mắt, nhìn chằm chằm vào Từ Uyển Như, đứt quãng nói “Đúng là như vậy… thiếp…”
“Nàng không cần nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta cho người gọi thái y tới.” Dứt lời, hắn quay đầu quát lên “Còn thất thần cái gì! Đi mời thái y.”
Nhóm nô tài đứng ngồi cửa vội vàng dập đầu xin lui, trong đầu tâm tâm niệm niệm, nhanh đi mời thái y, nhanh đi mời thái y. Đầu Thái tử phi đầy mồ hôi, dựa vào lòng Thái tử, đôi môi thái nhợt khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Trong khung cảnh hỗn độn đó, bất chợt từ ngoài cửa vọt vào một hắc y nhân che mặt.
Võ công của nam nhân này rất cao, một đường xông thẳng vào Phương Hoa điện, vọt đến trước mắt Từ Uyển Như.
Từ Uyển Như kinh sợ, bị khí thế của nam nhân che mặt này dọa, hoảng hốt lui về phía sau. Nàng ta vốn định mở miệng kêu lên “Bắt thích khách” thì nam nhân kia nhanh chóng túm lấy cổ tay nàng ta, giọng nói khàn khàn “Như nhi, ta tới cứu nàng xuất cung.”
“…”
Nhất thời, tất cả mọi người đều quên phản kháng, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người Từ Uyển Như.
Từ Uyển Như không thể chối cãi được, mặt mày biến sắc, kêu lên “Ngươi là ai?”
“Nàng không biết ta?” Đôi mắt đào hoa của tên thích khách trợn lên, bi thương nói
“Rõ ràng trước đây không lâu chúng ta đã ở dưới ánh trăng thề non hẹn biển. Nàng còn nói, nàng bất đắc dĩ mới phải tiến cung, từ trước đến nay, người nàng yêu cũng chỉ có ta thôi.”
Từ Uyển Như sợ hãi đến mức khóc to, liều mạng giãy giụa “Không phải! Ta không có! Người đâu, điện hạ, cứu thiếp!”
“Nàng mau đi theo ta!”
“Ta không đi! Ta không biết ngươi.”
Tên thích khách buông tay, liên tục lùi về phía sau, đau lòng nói “Như nhi, nàng thay đổi rồi…” Nói xong câu này, hắn rơi một giọt nước mắt, xoay người phi ra cửa, trong nháy mắt biến mất sau mái hiên.
Từ Uyển Như sụp đổ khóc lớn, mặt Lưu Huyên đen như đáy nổi, trong mắt nổi lên sát khí. Hắn tiến nhanh về phía trước, bóp cổ Từ Uyển Như “Từ Uyển Như, ngươi có nên giải thích một chút không? Cái bẫy ngày hôm nay, là kẻ nào tỉ mỉ thiết kế?”