Đọc truyện Manh Sủng – Chương 36: Không phải vì muốn tìm đồng minh, cũng không phải vì lợi ích
Edit: Bối Xu
Từ lương đệ xảy ra chuyện, nàng ta lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Diêu Dao gánh lấy sự lạnh lùng đến đáng sợ phát ra từ người Kỷ vương, đem sự việc thuộc hạ thu thập được báo cáo cụ thể “Nghe nói rằng Thái tử phi tặng Từ lương đệ hai túi hương, Từ lương đệ rất thích liền đeo theo hai chiếc túi hương đó bên người. Ai ngờ trở về không được bao lâu, Từ lương đệ cảm thấy váng đầu khó chịu, đến giờ Thân, nàng ngất đi. Ngự y trong cung tới Đông cung khám nghiệm, lại tra ra trong túi hương Thái tử phi tặng có chứa độc Bán Niên Hồng. Đông cung bây giờ đang loạn thành một đống.”
Cành và lá cây trúc đào đều chứa kịch độc, khi điều chế thành dạng lỏng sẽ biến thành một loại thuốc độc, gọi là Bán Niên Hồng. Hương thơm của nó đặc biệt, nhưng cũng độc chết người. Thứ nguy hiểm như vậy lại xuất hiện trong túi hương, đương nhiên là do người khác cố ý làm ra.
Âm thanh của Kỷ vương vẫn lạnh lùng như trước, không vui hỏi “Người đã chết chưa?”
“Chưa chết được. Thái y tới vừa kịp lúc, nàng ta được cứu rồi.” Diêu Dao sờ chóp mũi, tiện đà nói thêm “Nhưng mà trong cung có lời đồn Thái tử phi đố kị với Từ lương đệ đang chuyên sủng nên muốn hạ độc thủ lấy mạng nàng ta. Chuyện vừa xảy ra, Thái tử phi sợ đến mức phải cởi trâm thỉnh tội, quỳ trước mặt Thái tử mấy canh giờ chưa được đứng dậy.”
Nghe xong, Từ Nam Phong cũng hiểu được đại khái câu chuyện, một chút tình ý kiều diễm với Kỷ vương lúc trước tan thành mây khói.
Nàng trầm tư một lúc, rất nhanh đã nhìn ra đầu mối của sự việc lần này, không kìm được lên tiếng “Sự việc lần này có chút kỳ quái. Trước khi Thái tử nạp Từ Uyển Như vào phủ đã từng đem hai lương viện vào Đông cung. Lúc đó Thái tử phi Vương thị cũng không hạ độc thủ. Huống hồ Thái tử phi là nữ nhi của Trấn quốc công. Nữ nhi do nhà giàu dạy dỗ ra, tâm tư nhất định không nông cạn. Nếu như nàng cố kỵ Từ Uyển Như chuyên sủng thì cũng không có khả năng dùng loại biện pháp hại người hại mình này. Thậm chí người bị hại không chết, còn lưu lại nhược điểm chí mạng. Đây không giống như việc một người cao cao tại thượng như nàng sẽ làm.”
Khóe miệng Kỷ vương cong lên, vô cùng thưởng thức những lời vừa rồi của Từ Nam Phong “Nam Phong nói đúng. Nhưng việc đã đến nước này, Tam hoàng huynh nhất định phải cho Từ gia một cái công đạo. Dù sao Tam hoàng tẩu cũng là hòn ngọc quý trên tay Trấn Quốc công gia, hắn cũng không thể động đến vị trí của tẩu ấy được. Đoán chừng bây giờ Tam hoàng huynh đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan rồi.”
Biểu tình của Diêu Dao có chút hả hê, cười nói “Thái tử cưới nữ nhân Từ gia, quá nửa là muốn mượn thế lực của Trương gia. Ai ngờ được nữ nhân hai nhà Trương, Vương lại thủy hỏa bất dung, bản thân cố sống cố chết bám víu lấy một chỗ.”
“Từ Uyển Như lỗ mãng nhưng rất thích tỏ ra thanh cao. Nàng ta suy nghĩ nông cạn, chỉ biết nhìn vào cái lợi trước mắt. Sự việc lần này quá nửa là do một mình nàng ta dựng lên. Ta có thể đoán được sau khi tỉnh lại nàng ta sẽ nói như thế nào.”
Dứt lời, Từ Nam Phong làm bộ nhu nhược yếu đuối, học theo ngữ điệu đáng thương của Từ Uyển Như nói “Điện hạ, không phải do Thái tử phi tỷ tỷ sai, nhất định là do bọn nô tài xấu xa vu oan cho tỷ tỷ! Là thiếp không cẩn thận, để kẻ xấu có cơ hội hãm hại, chuyện này không liên quan đến Quan tỷ tỷ.”
Bộ dạng của Từ Nam Phong rất sống động, Diêu Dao ôm bụng cười to.
Ngay sau đó, Từ Nam Phong khôi phục lại vẻ mặt hờ hững, hừ mũi “Lấy lui làm tiến, làm bộ làm tịch, đó là hai chiêu trò mẹ con nàng ta giỏi nhất. Nhưng nam nhân trên đời đều là kẻ mù, luôn tin sống tin chết những lời này.”
Khóe miệng Kỷ vương hơi cong lên, lạnh nhạt nói “Những lời này bản vương không thích nghe. Mặc dù mắt ta mù nhưng không bao giờ tin những lời này.”
Diêu Dao “Ha ha ha, có đạo lý!”
Ngay lúc sau, Kỷ vương nói “Nữ nhân ta thích là người thẳng thắn thành thật, am hiểu đao thương giống như phu nhân vậy.”
Diêu Dao: “Ngươi đi! Các người đều đi cho ta!”
Từ Nam Phong vốn đang có vài phần cảm động, lại bị bộ dạng giương nanh múa vuốt của Diêu Dao chọc cười, không nhịn được bật cười ra tiếng.
Kỷ vương nắm tay Từ Nam Phong. thản nhiên nói “Người nên đi là ngươi, Tiểu Dao nhi.”
Diêu Dao trợn ngược mắt, hùng hổ xoay người leo tường ra ngoài uống rượu.
Trong ánh đèn dầu mờ ám, ánh trăng huyền ảo thoắt ẩn thoắt hiện. Từ Nam Phong đang mải mê suy nghĩ chuyện xảy ra ở Đông cung thì chợt nghe thấy tiếng Kỷ vương nói “Tiếp tục.”
Nàng dừng suy nghĩ, ngơ ngác hỏi lại “Cái gì?”
“Tiếp tục.”
Kỷ vương lặp lại câu đó, hai tay nâng gò má nàng lên, ghé sát môi vào, nhẹ nhàng nói “Vừa rồi không hôn được nàng, hiện giờ phải tiếp tục hoàn thành.”
“…”
Từ Nam Phong đỏ mặt, vô tình đẩy Kỷ vương ra “Hôn được rồi… Hôn lên mặt cũng tính là hôn.”
“Ai.” Kỷ vương buông một tiếng thở dài, cô đơn xoay người sang chỗ khác, để lại cho nàng một bóng lưu cô tịch.
Lại nữa? Chiêu này rốt cuộc hắn học được từ ai?
Từ Nam Phong lặng lẽ đứng cạnh Kỷ vương, trề môi một cái, muốn nói rồi lại thôi. Một lát sau, nàng thất bại thở dài một hơi, ngẩng đầu nhanh chóng đặt lên mặt Kỷ vương một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
Nàng nói “Được rồi, hôn cũng đã hôn, có thể xoay người nhìn ta chưa?”
Kỷ vương cong môi một cái, gắng sức đè nén ý cười xuống, ngón tay đặt lên môi mình, nghiêm mặt nói “Hôn ở đây mới tính.”
“Được rồi, chàng còn quấy nữa thì ta lập tức cầm hưu thư xuất phủ… Á!”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong liền bị chặn phải nuốt xuống bụng.
Lá gan hôm nay của Kỷ vương rất lớn, đại khái là được sủng sinh kiêu rồi. Hắn hôn xong còn cắn nhẹ môi Từ Nam Phong, nghiêm mặt nói “Nhắc đến hai chữ “hưu thư”, ta sẽ tức giận.”
Làm cho Thiếu Giới Tứ Lang ôn nhu tức giận, đây cũng là chuyện ly kỳ trước giờ chưa từng có. Từ Nam Phong muốn mạnh miệng phản bác một câu “Chàng tức giận thì sao?”
Nhưng Nam Phong lại nhớ đến việc không nên chọc tức kẻ ngụy quân tử này, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó nàng không lường trước được.
Hai tay nàng chống lên ngực Kỷ vương, dùng sức đẩy hắn ra. Dù nàng dùng lực lớn đến đâu cũng vô dụng.
Yên lặng hồi lâu, nàng thở phì phò, rũ mắt hỏi “Thiếu Giới còn nhớ lúc đầu chúng ta gặp mặt ở trà lâu, điều kiện ta đáp ứng chàng trước khi lập gia đình là gì không?”
Kỷ vương trầm ngâm trong chốc lát mới đáp “Đương nhên nhớ kỹ. Trong lòng ta luôn mong chờ được gặp nàng, kết quả nàng vừa mở miệng đã đòi hưu thư và tự do làm ta rất đau lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.”
“Vậy chàng…”
“Nam Phong.” Kỷ vương nhẹ nhàng nhưng kiên quyết cắt ngang lời nàng, ôn hòa nói “Lúc đầu đáp ứng yêu cầu của nàng bời ra muốn cho bản thân một cái cớ để tiếp cận nàng, nhưng đó không phải lý do ta cưới nàng.”
Nam Phong bị những lời này của Kỷ vương làm cho hồ đồ.
Kỷ vương vuốt ve gò má nàng, ôn nhu nói “Ta cưới nàng, không phải vì tìm đồng minh, cũng không phải vì lợi ích, càng không phải vì sợ chết. Ta cưới nàng bởi vì bản thân ta nguyện ý, trong lòng ta có nàng.”
Từ Nam Phong nhìn Kỷ vương, lẩm bẩm “Nếu như không phải vì tìm đồng minh, vậy ta tồn tại ở đây có ý nghĩa gì.”
Đối với hôn nhân và tình yêu, trong lòng nàng có rất nhiều nút thắt không thể xác định rõ ràng.
Tiếng nói của Kỷ vương mang theo hương quế nhà nhạt, chậm rãi nói “Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta có thể giống những đôi phu thê bình thường khác, nắm tay nhau cùng già đi. Nam Phong, không chỉ đồng minh có thể giúp đỡ lẫn nhau, phu thê cũng có thể.”
Từ Nam Phong không nói chuyện.
Kỷ vương sờ đầu nàng nói “Không cần tránh né, thử tiếp nhận ta, được không?”
Gió mát thổi tới, nhào nặn ánh trắng trong ao.
Gió thổi cuốn theo lá ngô đồng úa, sương thu dày đặc, đảo mắt một cái đã đến tháng chín, lại đến thời gian vào cung thỉnh an Hiền phi nương nương.
Suốt một tháng không gặp, Từ Nam Phong thật sự có chút nhớ bà.
Hôm nay theo thông lệ, Kỷ vương phải cầm theo công văn đến trình tấu với Hoàng thượng nên đến trước cửa cung liền cùng Từ Nam Phong tách ra để nàng đến Lai Nghi điện làm bạn với mẫu phi trước, Kỷ vương cùng thái giám và Diêu Dao đi tới chính điện nghị sự.
Đối với nhi tử không được sủng ái này, Hoàng thượng vẫn như cũ, không mặn cũng chẳng nhạt. Kỷ vương quỳ ở trong điện, lần lượt báo cáo từng việc một. Lúc này Hoàng thượng mới từ trong đống tấu chương ngước mắt lên, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đáp lại.
Từ đầu đến cuối, ngay cả một câu khen ngợi, khích lệ hay hàn huyên cũng không có.
Lúc này, ở Đông cung, Từ lương đệ đang ngồi ở thủy tạ trong lương đình, một tiểu thái giám vội vã báo lại “Bẩm nương nương, Kỷ vương đã tiến cung.”
Từ lương đệ cầm một nhúm lá trà đặt lên chóp mũi ngửi, lại cầm trà cụ trên bàn đá, nhếch miệng lên thành nụ cười quỷ dị “Đi mời Kỷ vương tới Phương Hoa điện, nhớ cho kỹ, chỉ được mời một mình hắn tới đây. Truyền lời rằng Thái tử điện hạ cho mời, không được kháng lệnh.”
Giả truyền khẩu dụ của Đông cung là tội không nhỏ, tiểu thái giám có chút do dự.
Sắc mặt Từ lương đệ biến đổi, buông lá trà xuống quát lên “Cẩu nô tài, có chuyện gì bổn cung chịu trách nhiệm. Là phúc hay họa cũng không rơi xuống đầu ngươi.”
Tiểu thái giám vội vàng dập đầu “Vâng, vâng, tiểu nô đi ngay.”
“Như Ý.” Từ Uyển Như gọi thị nữ thiếp thân, đôi môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt yêu mị như phát sáng “Đi mời Thái tử phi tới, nói bổn cung muốn cùng nàng trò chuyện một phen.”
Không tới một khắc, Thái tử phi đã tới. Chỉ là sắc mặt nàng có chút lạnh nhạt, đương nhiên là vẫn ghi hận chuyện túi hương lần trước.
“Ngươi cho gọi bổn cung tới đây làm gì. Không sợ bổn cung lại hạ độc hại ngươi?” Thái tử phi đứng trong lương đình, lạnh giọng trào phúng.
“Oan uổng thiếp quá!” Hai mắt Từ Uyển Như đẫm lệ, nhìn thấy sự cảnh giác của thái tử phi liền quỳ sụp xuống đất, khóc không ra tiếng “Cho dù thiếp độc ác cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa… Cũng không biết tiện nô tài nào to gan hãm hại thiếp, còn to gan để tỷ tỷ mang danh xấu. Thiếp đã giải thích với Thái tử điện hạ rồi.”
“Được rồi, đứng lên đi. Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của ngươi sẽ tưởng ta khắt khe với ngươi, sẽ lại lớn chuyện.”
Sau chuyện túi hương lần trước, Thái tử phi đối với Từ Uyển Như luôn mang lòng đề phòng. Nàng xoay người ngồi lên ghế đá nói “Ngươi cho người mời bổn cung đến đây muốn nói chuyện, vậy nói thẳng đi.”
“Thiếp chỉ muốn tạ lỗi với tỷ tỷ. Trước đó vài ngày, thiếp để tỷ tỷ chịu ủy khuất.” Dứt lời nàng ta lau nước mắt đứng dậy, nhấc bình nước sôi từ trên bếp lò xuống, chậm rãi tráng trà, trên mặt còn mang theo một chút thận trong lấy lòng. “Vừa đúng lúc thiếp được ban tặng trà Lục Vũ rất quý, muốn đặc biệt mời tỷ tỷ đến nếm thử, coi như muội muội hướng tỷ tạ tội.”
Dứt lời, Từ Uyển Như thành thục đổ nước trà, pha lên một ly mời Thái tử phi, cười nói “Tỷ tỷ, mời dùng.”
Thái tử phi thờ ơ, thản nhiên nói “Không cần, chỉ sợ ngươi sẽ độc chết bổn cung.”
Từ Uyển Như cả kinh, trợn to mắt, điềm đạm đáng yêu nóng “Nếu như tỷ tỷ sợ có độc, thiếp xin uống trước.”
Dứt lời, nàng ta thổi trà cho nguội, ngẩng đầu uống cạn.
Lúc đó, sắc mặt Từ Uyển Như rất bình thường, ly trà cũng không có gì đáng nghi.
Sắc mặt của Thái tử phi lúc này mới dịu xuống.
Từ Uyển Như nhìn sắc mặt Thái tử phi, lúc này mới pha cho nàng một ly trà mới “Tỷ tỷ, mời.”
Thái tử phi trầm ngâm một lát mới nâng ly trà lên, chỉ uống tượng trưng một ngụm “Trà ngon.”
“Tỷ tỷ khen trà ngon, nhất định là rất ngon.” Mặt mày Từ Uyển Như rạng rỡ, nói với Như Ý sau lưng mình và cung nữ của Thái tử phi “Các ngươi lui xuống trước, đem Nữ nhi hồng ủ 18 năm lên đây, ta muốn cùng uống với tỷ tỷ mấy chén.”
Cung nữ của Thái tử phi có chút do dự, không có lệnh của chủ tử, các nàng sẽ không nghe theo lời nói của một thị thiếp,
Thái tử phi nói “Để tâm phúc của ngươi lui xuống là được. Tâm phúc của bông cung không phải ai cũng có thể động vào.” Nói xong, Thái tử phi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, đỡ trán thấp giọng than “Sao đột nhiên ta có chút váng đầu….”
Từ Uyển Như quan sát sắc mặt của nàng, nhìn thấy mặt của Thái tử phi đỏ ửng khác thường, ra vẻ lo lắng nói “Ai da, thật nóng quá. Tỷ tỷ không phải bị nhiễm phong hàn chứ?”
“Nương nương, người làm sao vậy?” Cung nữ đứng bên cạnh nghe thấy liền vội vàng muốn tiến lên kiểm ra, lại bị Như Ý cản lại.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của Thái tử phi mềm nhũn ngã lên bàn, hơi thở hổn hển, thần chí đã mơ hồi.
Như Ý lĩnh ý, vội vàng kéo Thúy Ngọc đi ra, nói muốn đi tìm thái y nhưng khi nàng ta lừa Thúy Ngọc đến Thiền Điện, lập tức đẩy Thúy Ngọc vào nhà kho, đóng cửa lại.
Người của Thái tử phi nhanh chóng bị đưa đi. Trong lương đình, ánh mắt của Từ Uyển Như lạnh nhạt nhìn Thái tử phi đang nằm trên bàn, khóe miệng nhếch lên ý cười thâm trầm.
Trà là trà ngon, chỉ có điều thuốc mê không màu không vị không bị thả trong nước trà mà được bôi lên miệng ly.
Từ Uyển Như đã sớm đoán được Thái tử phi đa nghi, nên đầu tiên chén trà đầu tiên nàng kính không có độc, sau đó nàng ta mới thêm vào.
Nàng vỗ tay, gọi hai cung nữ vào nói “Thái tử phi bị bệnh, hai ngươi đưa nàng đến Phương Hoa điện nghỉ tạm.”
Không bao lâu nữa Kỷ vương cũng sẽ đến đó. Một nam nhân mắt mù, một mỹ phụ thần trí không rõ. Đến cuối cùng sẽ xảy ra trò đặc sắc gì đây?