Manh Sủng

Chương 22: Lúc còn nhỏ ta từng lén chuồn ra khỏi cung


Đọc truyện Manh Sủng – Chương 22: Lúc còn nhỏ ta từng lén chuồn ra khỏi cung

Edit: Tiểu Phiến + Bối Xu

Hiền phi và Kỷ vương giống nhau, đều là người ôn nhu lại thú vị, Từ Nam Phong cùng nàng hàn huyên hết nửa nén hương, lúc trở lại phòng khách thì Hoàng đế đã rời đi, chỉ còn một mình Kỷ vương yên tĩnh ngồi bên bàn thưởng trà.

Nghe được tiếng nói chuyện của các nàng tới gần, Kỷ vương hơi nghiêng đầu, cười nói, “Xem ra mẫu phi cùng Nam Phong rất hợp trò chuyện với nhau.”

“Còn không phải sao! Ta vừa thấy Nam nhi liền cảm thấy vô cùng yêu thích, nàng vừa nghe lời lại có tri thức, so với nha đầu Tích Nguyệt thì không biết mạnh hơn bao nhiêu.” Nói đến đây, Hiền phi lại nói với Nam Phong, “Đúng rồi, dưới gối ta còn có một cô nương được gửi nuôi, tên là Tích Nguyệt, đứng thứ chín, tất cả mọi người đều gọi nàng là Cửu công chúa.”

Từ Nam Phong bắt được từ then chốt, “Gửi nuôi?”

“Là như này, nha đầu này cũng thật đáng thương. Mẫu thân nàng vốn là cung nữ tạp dịch, bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp mà lỡ lọt vào mắt xanh của bệ hạ. Nàng có thai, rồi không lâu sau khi sinh ra Tích Nguyệt, nhưng nàng chết yểu. Bệ hạ muốn đưa Tích Nguyệt đến cho Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng tính tình Tích Nguyệt quá ngang bướng, Hoàng hậu không thích, nên đưa đến chỗ ta.”

Hiền phi nắm tay Từ Nam Phong, nói với hai vợ chồng nàng, “Nếu các con không ghét bỏ, vậy ta sẽ để Tích Nguyệt thường xuyên đến phủ các con, cũng tiện để Nam Phong dạy dỗ dã nha đầu này.”

Từ Nam Phong có chút buồn cười, trong mắt trên dưới Từ phủ đều coi nàng là dã nha đầu, Hiền phi lại để nàng dạy bảo Cửu công chúa, chẳng phải là giao con cháu cho lầm người sao?

Kỷ vương thả chén trà xuống, thuận theo nói, “Nói đến nàng, ta đã lâu không gặp Tiểu Cửu rồi.”

“Đầu năm nay vừa qua lễ cập kê của nàng, nàng vốn dĩ đã có thể xuất cung dựng phủ được rồi, bệ hạ lại có ý chỉ hôn cho nàng cùng trưởng tử của Dương tướng quân, nàng không muốn, liền lấy cớ đi chùa cầu phúc, vì hoàng thượng mà ở lại chùa ăn chay niệm phật gần nửa năm. Tính toán ngày tháng thì cuối tháng này nàng cũng nên trở về rồi, chỉ sợ nàng lại không đuổi kịp Quỳnh Lâm ngự yến.”

Kỷ vương nói, “Cũng may phụ hoàng không cách nào can dự vào người của Lai Nghi điện được, nếu không với tính cách ầm ĩ của nàng thì không biết sẽ ăn khổ nhiều thế nào đâu.”

Hiền phi nở nụ cười ôn nhu, lại chuyển đề tài lên người Từ Nam Phong, nói, “Vì thế con nên vui mừng vì cưới được một người vợ hiền không thích ầm ĩ đi, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn. Nếu cưới phải một người như Tích Nguyệt, nhất định con sẽ bị dằn vặt đến mất một lớp da.”


Dù Từ Nam Phong mặt dày đi chăng nữa thì lúc này cũng không khỏi ngượng ngùng.

Lúc trước nàng mang theo mục đích gả cho Kỷ vương, lại bị hai mẫu tử này quy thành “vợ hiền”, còn đưa tiền bạc y phục cho nàng, lại nói ba câu cũng khen mình không ngớt, rốt cuộc nàng phải làm sao mới ổn đây!

Từ Nam Phong chột dạ đứng ngồi không yên. Thôi, ân sâu khó báo, sau này đối tốt với Kỷ vương một chút là được rồi.

Hai phu thê ở lại Lai Nghi điện dùng bữa cùng Hiền phi, mãi đến khi giờ thăm hỏi đã hết, lúc này hai người mới lưu luyến cáo biệt Hiền phi, xuất cung hồi phủ.

Xe ngựa đi tới đường cái, trời lại không chiều lòng người, bỗng nổi lên mưa to như trút nước, người đi đường thì dồn dập vội vã tránh mưa, người thì cuống quít thu sạp, nhất thời đường phố chen chúc, làm xe ngựa không thể tiến lên được.

Kỷ vương lệnh cho Diêu Giang dừng xe ngựa bên đường, nhường người đi đường đi trước.

“Đây là đến chỗ nào rồi?” Hạt mưa lớn như hạt đậu bùm bùm đánh vào thành xe, giọng nói Kỷ Vương như mơ hồ nhỏ đi.

Vì tránh mưa nên màn xe cùng cửa sổ xe đều đóng chặt, làm không gian chật hẹp bên trong xe ngựa có chút oi bức, Từ Nam Phong đẩy mành che ra một chút để nhìn ra bên ngoài, tham lam hít vào một ngụm gió ẩm ướt, lúc này mới nói, “Đến phố Châu Ngọc rồi, đi lên hai bước chính là tiệm bánh bao nhà họ Vương.”

Kỷ Vương nhớ tới phần bánh bao chấm tương nóng hổi kia, khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói, “Vừa đúng lúc.”

Từ Nam Phong hỏi, “Cái gì?”

Kỷ Vương lắc lắc đầu, xua đuổi những hình ảnh quá khứ trong đầu đi, đẩy màn xe đối diện Diêu Dao ở bên ngoài ra, nói, “Tiểu Dao nhi, đi mua hai phần bánh bao chấm tương về đây.”


Phốc! Tiểu Dao nhi….

Từ Nam Phong không nhịn được cười thành tiếng.

Diêu Dao xiêu xiêu vẹo vẹo đội mũ lên, vừa mới ngó đầu ra khỏi xe liền bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, bĩu môi nói, “Vương gia, có thể không gọi ta là Tiểu Dao nhi hay không? Ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi đấy, không thể cho ta chút mặt mũi sao?”

Miệng hắn thao thao bất tuyệt, động tác lại không dừng lại, hắn nhanh chóng xẹt qua màn mưa vọt vào tiệm bánh bao, một tay vứt mấy đồng tiền ra, một tay bắt lấy bánh bao, động tác trôi chảy liền mạch. Lão Vương bán bánh bao chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh lướt qua, bánh bao vừa mới hấp trong nồi đã biến mất, trên bàn sơn hồng loang lổ còn có thêm chừng mười đồng tiền còn đang chuyển động.

Diêu Dao xốc màn xe lên, mang hai phần bánh bao nóng hầm hập tiến vào. Kỷ Vương duỗi tay nhận lấy một bao, nói với Diêu Dao, “Ngươi cùng Diêu quản gia còn chưa dùng bữa, dư lại một bao các ngươi tự phân.”

Diêu Dao trừng lớn mắt, lớn tiếng nói: “Vương gia của ta, ngươi có lầm hay không? Thuộc hạ bồi người đi nửa ngày, ngài lại chỉ cho ta một cái bánh bao ăn no bụng?”

Kỷ Vương nhàn nhạt đáp, “Không ăn thì đưa ta.”

“Ăn!” Diêu Dao lườm hắn một cái, hung hăng xé bao giấy dầu ra, cầm lấy bánh bao tàn bạo cắn một miếng to, nhai đi nhai lại, sững sờ nói, “Ồ, ăn cũng rất ngon.”

Kỷ Vương cẩn thận bóc từng lớp giấy dầu ra, chia một chiếc bánh bao cho Nam Phong, ôn hòa nói “Thức ăn ở Lai Nghi điện đều là đồ thanh đạm, nàng nhất định ăn không no. Chiếc bánh bao này cho nàng.”

Lần đầu tiên gặp mặt Hiền phi, Từ Nam Phong quả thật không dám ăn nhiều nên bây giờ có chút đói bụng. Một mặt nàng cảm động bởi sự cẩn thận tỷ mỉ của Kỷ vương, một mặt lại tò mò hỏi “Thiếu Giới thích ăn bánh bao? Ta tưởng một người như chàng sẽ không ăn mấy thứ lương thực này đâu.”

Kỷ vương bỏ một miếng bánh bao vào miệng nhai nát thành từng mảnh nhỏ nuốt xuống bụng, lúc này mới lên tiếng hỏi “Vậy nàng cảm thấy người như ta nên ăn món gì?”


Từ Nam Phong suy nghĩ một lát, đáp “Sơn hào hải vị, tổ yến vây cá.”

Kỷ vương cúi đầu cười, khóe miệng nhếch lên một độ cong vừa phải, mang theo một chút bất đắc dĩ, lại ẩn chứa một chút ôn nhu không dễ nhìn ra. Hắn khéo léo thay đổi trọng tâm câu chuyện, bình tĩnh hỏi “Lần đầu tiên Nam Phong được ăn bánh bao là lúc nào?”

“Đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Lúc đó ta rất thích theo các sư huynh, sư đệ trốn ra ngoài chơi.”

“Sư huynh, sư đệ? Là hai đứa con trai của Dương tướng quân sao?”

“Không sai. Có một lần lên chợ với người lớn, ở đó nhiều người, làm chúng ta lạc nhau. Ta ở bên đường đợi hơn nửa ngày, đói bụng đến mức hoảng sợ liền chạy đi mua hai chiếc bánh bao lót dạ. Trên đường về còn bấm bụng chia cho người ăn xin cái ven đường một cái.”

Từ Nam Phong mở miệng cắn một miếng bánh bao, son môi đỏ tươi dính lên bánh bao trắng mềm, đỏ tươi xinh đẹp. Nàng cười híp mắt nói “Lần trước ở đường Tứ Phương, vô tình gặp được chàng, trong tay ta không có vật gì để tặng cả, chỉ có thể thuận tay tặng mấy chiếc bánh bao. Ai ngờ Thiếu Giới lại thích ăn, thậm chí còn mua đến hai lần.”

“Là ba lần.” Kỷ vương mỉm cười sửa lại câu nói của nàng. “Lần trước ở đường Tứ Phương gặp nàng mới là lần thứ hai.”

Từ Nam Phong hứng thú hỏi lại “Trước đây chàng từng ăn rồi?”

“Ừ. Đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước rồi.” Ánh mắt của Kỷ vương như xuyên qua lớp vải che mắt cùng Từ Nam Phong tiếp xúc, thanh của của hắn trầm thấp khàn khàn như được ngâm trong nước, bắt đầu kể chuyện xưa “Thời niên thiếu ta từng lén trốn ra khỏi cung, bị kẻ xấu vây chặn. Lúc đó có người từng cứu ta, còn đưa cho ta một chiếc bánh bao chấm tương ăn cho đỡ đói. Chiếc bánh bao đó từ lâu đã lạnh ngắt, nhưng ta ăn vào lại cảm thấy nó ngon hơn tất cả cao lương mỹ vị trên đời.”

Cũng chỉ là mấy câu nói lại làm Từ Nam Phong thổn thức, không ngừng than thở “Như vậy cũng quá nguy hiểm rồi. Bây giờ chàng nhìn ổn trọng như vậy, không nghĩ tới thời niên thiếu lại quá bướng bỉnh.”

Tiếng sấm như xé rách trời, mưa rơi tầm tã. Ý cười trên khóe môi Kỷ vương phai đi ít nhiều “Đúng vậy. Lúc còn trẻ chưa nếm trải tư vị buồn vui của thế gian, chí hướng đặt ở nơi trời cao biển rộng, không muốn bị trói buộc.”

“Vậy người từng cứu chàng thì sao? Với tính cách của chàng, nhất định sẽ không thiếu ân tình người khác.”

“Ta tìm nàng rất lâu, cuối cùng cũng tìm được, nhưng lại không dám bước ra làm quen.”


Từ Nam Phong kinh ngạc “Vì sao?”

“Nàng không nhớ rõ ta.” Kỷ vương cúi đầu, tóc đen rũ xuống bị gió thổi ra sau vai. Hắn thu người vào trong góc, chỉ hai mắt của mình, thanh âm thập phần bất đắc dĩ “Danh tiếng bên ngoài của ta luôn không tốt, bên người lại luôn tồn tại nguy hiểm. Ta muốn đến gần nàng, lại sợ làm nàng gặp tai họa. Do do dự dự, trong chớp mắt đã nhiều năm.”

Từ Nam Phong như thấu hiểu tâm tình của hắn, dịu dàng an ủi “Thiếu Giới đừng quá lo lắng. Ta cảm thấy người năm đó giúp đỡ chàng là một người trượng nghĩa hào hiệp. Người đó chắc sẽ không để ý đến địa vị của chàng đâu.”

“Trượng nghĩa hào hiệp.” Cách môi nhợt nhạt của Kỷ vương khéo mở, tinh tế lặp lại câu này, gật đầu nói “Nàng nói rất đúng, những chữ này chính là dùng để miêu tả người ấy.”

“Nàng vẫn còn ở thành Lạc Dương sao? Nếu chàng lo lắng người nọ không muốn gặp mình, có thể cử người khác đi dò xét một lần.”

“Nam Phong cũng nghĩ giống ta.” Kỷ vương nhoẻn miệng cười, chỉ trong chớp mắt bầu trời đang mưa rả rich kia như ngừng lại, mây trời quang đãng hơn, còn có vài tia sáng rọi xuống. “Sau đó, ta nghe được tin cuộc sống của nàng trôi qua không tốt lắm nên đã nhờ một vị trưởng bối tiếp cận nàng, cũng thử dò ý liệu nàng có nguyện cùng ta kết giao.”

Từ Nam Phong không tự giác níu chặt tay áo, dường như thấy khẩn trương thay cho Kỷ vương “Nàng trả lời thế nào?”

Kỷ vương trầm ngâm trong chốc lát, dung nhan tuấn tú quay sang phía Nam Phong nở một nụ cười “Nàng đáp ứng rồi.”

“Thật tốt.” Từ Nam Phong thở hắt ra một hơi, vui vẻ như trẻ nhỏ được kẹo, trong lúc không để ý, nàng đã vui mừng thay cho Kỷ vương.

Nàng nói “Nếu có cơ hội, trong tương lai ta cũng muốn gặp vị hiệp khách này.”

Kỷ vương ôn nhu nhìn nàng, cười không nói gì nữa.

Dưới mái hiên nhìn màn mưa trước mặt, người đi đường ai ai cũng lấy tay che mưa, tránh khỏi bị ướt.

Ở cửa hàng bánh bao đối diện, thấp thoáng thấy được khuôn mặt thiếu nữ kiều diễm, nửa ẩn nửa hiện sau khung cửa sổ, nàng ta giương đôi mắt đố kị cùng phẫn hận nhìn chằm chằm xe ngựa ở bên dưới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.