Đọc truyện Manh Sủng – Chương 21: Vì sao ngươi nhất định phải chọn thứ nữ Từ gia ?
Edit: Bối Xu
Chương 21: Vì sao ngươi nhất định phải chọn thứ nữ của Từ gia?
Lai Nghi điện của Hiền phi bố cục khá đơn giản, đi qua mấy khóm hoa và vài cây tử đằng ở trung điện là tới phòng khách. Khi hai người tới, Hiền phi đã ở đó chờ sẵn.
Vừa nhìn thấy Kỷ vương và Từ Nam Phong sánh đôi bước vào, vị phu nhân đoan trang thanh lệ vội vàng đứng lên chào đón, nét mặt mang theo ý cười dịu dàng, ôn hòa nói “Hoài nhi, các con đã đến rồi à.”
Từ Nam Phong vốn còn có chút lo lắng, hiện giờ nhìn thấy gương mặt của Hiền phi nương nương, tâm trạng bất an của nàng cũng giống như sương mù gặp nắng mai, trong chốc lát liền theo gió bay mất. Dung mạo của Kỷ vương giống Hiền phi đến chín phần, tinh xảo ôn hòa, tựa như một khối ngọc thô hoàn mỹ, cho dù không được mài giũa cũng có thể phát sáng.
Kỷ vương vén áo bào quỳ xuống, Từ Nam Phong cũng quỳ theo hắn, hai người đồng thời nói “Nhi thần bái kiến mẫu phi.”
“Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà, cần gì phải để ý những thứ lễ nghi phiền toái này.” Hiền phi nâng đôi vợ chồng son đứng dậy. Khi nàng cười khóe mắt hiện lên vài nếp nhăn, ánh mắt đều tràn đầy tình yêu thương của người mẹ. Hiền phi phân phó cung nữ đứng bên cạnh “Chi Ma, mau đem nước ô mai được để trong hầm ra đây cho bổn cung, còn cả kẹo hạt thông nữa.”
Chi Ma*…
(*) Chi Ma /zhī·ma/ 芝麻: Nó có nghĩa là hạt mè.
Từ Nam Phong nhớ lại một đống Quế Viên, Liên Tử, Bát Bảo ở trong phủ, rốt cuộc nàng cũng biết năng lực đặt tên của Kỷ vương kế thừa từ ai.
Năm tháng lắng đọng, tạo thành khí chất ôn hòa trên người Hiền phi. Nàng có khuôn mặt đẹp làm nam nhân cam tâm tình nguyện dừng lại cạnh nàng, nhưng đồng thời nàng cũng không tỏ vẻ tự cao tự đại. Hiền phi cũng giống như những mẫu thân bình thường, chỉ vì nhi tử nguyện ý dừng lại một chút liền vui vẻ bận rộn, luôn sẵn sang đem thứ tốt nhất của mình cho con, và nàng cũng luôn vui vẻ chịu đựng.
Hiền phi lúc này lôi kéo tay Từ Nam Phong, yêu thương nhìn ngắm khuôn mặt của nàng, ôn hòa nói “Đứa nhỏ này, vi nương mong nhớ con thật lâu, đến hôm nay mới được gặp mặt. Lai Nghi điện của ta trước giờ luôn quạnh quẽ, không có đồ tốt để chiêu đãi con. Con không cần câu nệ, cứ coi đây như nhà của mình là được.”
Một tiếng “đứa nhỏ này” làm trái tim của Từ Nam Phong mềm nhũn. Nàng chợt nhớ đến mẹ đẻ vừa cố chấp vừa đáng thương của mình, sống mũi gợn lên một đợt chua xót.
Nàng gật đầu, mím môi cười, phóng khoáng nói “Khuê danh của con là Nam Phong. Mẫu phi có thể gọi con là Nam nhi.”
“Được, được.” Tay của Hiền phi từ khi sinh ra đã rất đẹp, tinh tế mềm mại, nàng kéo Từ Nam Phong đến ngồi cạnh mình, mỉm cười tán dương “Thật là một đứa trẻ ngoan.”
Từ Nam Phong có chút ngượng ngùng, thấp giọng đáp “Mẫu phi quá khen rồi.”
Kỷ vương nhận nước ô mai từ cung nữ, khẽ nhấp một ngụm, cười nói “Ánh mắt của con từ trước đến giờ luôn rất tốt.”
“Còn không phải sao.” Hiền phi cười, nhưng trong ánh mắt trộn lẫn chút bi thương nhàn nhạt, nàng đau lòng nhìn đoạn vải che mắt của Kỷ vương, thấp giọng hỏi “Hoài nhi, mắt của con khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
“Nhất định phải nhớ thoa thuốc đúng giờ, mau chóng bình phục.”
“Nhi thần đã biết. Nam Phong là người rất cẩn thận. Mấy việc vặt của nhi thần nàng đều giúp đỡ. Mẫu phi không cần phải lo lắng.”
Ba người nói chuyện bình thường trong chốc lát liền nghe thấy giọng nói kéo dài the thé của thái giám tổng quản từ ngoài truyền vào “Hoàng thượng giá lâm.”
Ba người vội vàng theo quy củ đứng sang hai bên trái phải, không bao lâu liền thấy các nữ quan và thái giám vây quanh một nam nhân mặt thường phục màu đen thêu họa tiết rồng đỏ đang tiến vào.
Hoàng đế tuổi đã ngoài năm mươi, trên đầu đã có vài sợi tóc bạc nhưng thân thể y vẫn cường tráng, khi đứng ở ngoài cửa sừng sững như một ngọn núi lớn, khí thế bức người. Tướng mạo của Kỷ vương giống mẫu thân hơn, chỉ có một đôi mắt sâu sắc, trong trẻo lạnh lùng và vóc người cường tráng cao ngất được thừa hưởng từ Hoàng đế.
Hiền phi uyển chuyển quỳ lạy “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Từ Nam Phong liếc trộm một cái, liền theo Kỷ vương dập đầu, đồng thanh nói “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế không nói không rằng, nhắc tay một cái cũng lộ ra khí chất uy nghiêm. Y bước đi nhanh như gió, ngồi xuống ghế chủ vị ở phòng khách, hai tay đặt lên đầu gối, lúc này mới không mặn không nhạt quét mắt qua đôi vợ chồng son đang quỳ lạy “Miễn lễ.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Từ Nam Phong và Kỷ vương cúi đầu đứng sang một bên, nín thở chờ đợi. Có rất nhiều nữ quan đứng xung quanh hầu hạ nhưng không ai gây ra tiếng động. Cả căn phòng lớn như vậy lại yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trong chốc lát, bạc môi của hoàng thượng chuyển động, ngữ điệu chậm rãi nói “Lão Tứ, ánh mắt của con không tốt, không cần đứng dậy. Ban thưởng ghế ngồi.”
Cung nữ đưa ghế tới. Kỷ vương khom người nói tạ ơn rồi mới ngồi xuống.
“Bệ hạ có muốn uống chút gì không?” Hiền phi dịu dàng cúi người hỏi.
“Tùy ý. Trẫm còn muốn đến Tây sảnh xử lý chính vụ, chỉ ngồi một lát sẽ đi.”
Giọng nói của Hoàng thượng lạnh lẽo như sương, lại sắc bén như đao, không vòng vo nhiều liền hỏi Từ Nam Phong: “Từ thị, trẫm nghe nói từ xưa đến nay quan hệ của ngươi và Từ ái khanh luôn bất hòa. Có chuyện này không?”
Quả nhiên Kỷ vương đoán trúng thánh ý.
Từ Nam Phong cúi thấp đầu, mu bàn tay đặt trên trán tiến lên hành đại lễ, thấp giọng trả lời “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không biết chuyện này.”
Cổ họng nàng thít chặt, có một tia run rẩy khó phát hiện. Kỷ vương là người ở gần Từ Nam Phong nhất nên chàng cảm nhận rõ sự bất an của nàng liền cười đỡ lời “Phụ hoàng, sự việc lần này không có lửa làm sao có khói. Chi bằng phụ hoàng truyền Từ đại nhân đến hỏi một chút?”
Kỷ vương nói một câu, nhanh chóng vứt gánh nặng này lên người Từ Vị.
Hoàng đế gật đầu, vung tay áo hiệu cho Từ Nam Phong đứng dậy “Trẫm chỉ thuận miệng hỏi một câu, cứ đứng lên trả lời.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Từ Nam Phong tạ ơn xong liền quy củ trở về đứng sau Kỷ vương.
Hoàng đế lại phất tay lần nữa hiệu cho cung nhân lui ra ngoài, y quay sang nói với Hiền phi “Trẫm có mấy câu muốn nói riêng với lão Tứ.”
Hiền phi lập tức lĩnh ý, đặt chén trà lên án hương, vẫy tay gọi Từ Nam Phong “Nam nhi, mấy hôm nay bổn cung có vẽ vài bức tranh hoa cỏ, mau đến đây cùng ta xem một chút.”
Từ Nam Phong nhu thuận gật đầu, hai người cùng nhau hành lễ rồi di chuyển sang gian kế bên.
Trong phòng khách giờ chỉ còn một cặp cha con xa lạ ngồi yên lặng.
Ngồi một lát, Hoàng đế mở lời trước, đánh tan sự im lặng “Quý nữ trong thành Lạc Dương này nhiều không kể siết, vì sao ngươi nhất định phải chọn thứ nữ của Từ gia?”
Kỷ vương nói “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng đã đến tuổi lập gia đình, vừa vặn gặp được nàng nên chúng thần muốn ở chung một chỗ.”
“Nàng là nữ đồ đệ của Dương Thận Chi, xem ra thân thủ cũng không quá tệ. Từ trước đến nay thân thể ngươi yếu ớt, hiện tại có một nữ cường nhân ở bên cạnh bảo vệ cũng là chuyện tốt, cũng sẽ không đến mức mất mạng.”
Thanh âm của Hoàng đế vang lên lạnh nhạt mà hờ hững, không hề chứa một chút ôn nhu.
Đã sinh ra ở nhà đế vương, nữ nhi tình trường là điều tối kị. Hoàng đế từ trước đến nay không thích Lưu Hoài, cũng chỉ bởi đứa con này của ông dung mạo quá xuất chúng, tính cách lại si tình mềm yếu, căn bản không thể làm việc lớn.
Từ rất lâu rồi, Lưu Hoài trong mắt ông vốn là đồ bỏ đi. Lão Tam, Thái tử hiện tại lại hoàn toàn đối lập. Vạn dặm giang sơn, chỉ khi giao vào tay một kẻ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy ông mới có thể an tâm.
Kỷ vương đã quen với lời nói lạnh nhạt của phụ thân nên cũng không chen lời, chỉ yên tĩnh lắng nghe.
Hoàng đế lại nói tiếp “Thứ nữ của Từ gia thân phận thấp kém, bây giờ nàng ta chỉ là một Vương phi nhàn tản thì trẫm có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tiến thêm một bước nữa thì không có khả năng.”
Kỷ vương làm sao không hiểu Hoàng đế đang ám chỉ hắn nên an ổn sống một đời phú quý, cũng bóng gió rằng Từ Nam Phong chỉ xứng làm Vương phi, không thể làm Thái tử phi.
Trong lòng Kỷ vương có chút thê lương, nhưng ý cười trên môi càng đậm, khiêm tốn đáp “Nhận được hoàng ân mênh mông, nhi thần nguyện trọn đời cai quản tốt Kỷ vương phủ.”
Ở gian kế, Hiền phi lấy ra một bộ y phục mới màu xanh lam từ trong hộp châm tuyến, tay ngọc tỉ mỉ vuốt ve từng đường may, khóe môi gợi lên ý cười dịu dàng “Tháng trước Hoài nhi đến thăm ta, ta đã bắt đầu may bộ y phục này rồi. Hoài nhi mặc lên người chắc chắn rất đẹp.”
Hiền phi may rất khéo, hoa văn họa tiết tinh xảo, lại không nhìn ra mũi khâu. Nhìn một lúc, Từ Nam Phong bất chợt nghĩ đến mẫu thân mình.
Diệp nương quanh năm làm việc đồng án nặng nhọc, chân tay sớm đã thô ráp. May vá, đan dệt bình thường may ra còn làm được, nhưng cũng không thể thêu ra hoa văn đẹp như thế này. Từ lúc vào Từ phủ, nàng lại đem hết tinh lực cố gắng làm Từ Vị vui lòng. Đã rất lâu rồi, Từ Nam Phong chưa được mặc y phục do mẫu thân làm.
Nàng thật lòng cảm than “Thiếu Giới mặc gì cũng rất đẹp, huống hồ tay nghề của mẫu phi tốt như vậy, kim ty ngân tuyến thêu rất sống động, không khác gì dệt hoa trên gấm rồi.”
“Đứa nhỏ ngoan, miệng con ngọt như vậy, chẳng trách Hoài nhi nhớ thương con thật lâu.”
Từ Nam Phong cũng cười, không suy nghĩ sâu xa câu “nhớ thương con thật lâu” của Hiền phi có ý tứ gì.
Hiền phi kéo tay Từ Nam Phong, phiền não vuốt nhẹ mu bàn tay nàng “Từ trước đến nay Hoàng thượng đều không thích Hoài nhi, con lại gả vào phủ, lại để con chịu uất ức rồi.”
Từ Nam Phong vội vàng thưa “Không đâu không đâu, Vương gia đối xử với con rất tốt.”
“Về điểm đó ta lại không lo lắng. Đứa nhỏ này do ta mang thai mười tháng sinh ra, tính nó thế nào, ta là người hiểu rõ nhất. Hoài nhi bản tính lương thiện lại trọng tình trọng nghĩa. Trong chốn thâm cung đấu đá khốc liệt kẻ sống người chết này, chỉ có nó mới trân trọng tình cảm huynh đệ ít ỏi đó, mới không đành lòng tổn thương huynh đệ ruột thịt.” Mày liễu thanh tú của Hiền phi chau lại, trong đáy mắt ẩn chứa phiền muộn “Cây mọc thành rừng, bị gió thổi cũng bật rễ cả thôi. Hoài nhi sinh ra đã bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành vương vị, ánh mắt của nó…”
Nhắc đến mắt của Kỷ vương chính là động đến tử huyệt của Hiền phi.
Viền mắt nàng đỏ ửng, không đành lòng quay mặt đi, phải lấy khăn lụa chấm nước mắt, hít thở sâu lấy dũng khí rồi ngầng mặt lên nhìn Nam Phong. Nụ cười nàng vô cùng thê lương “Tại thời điểm Hoài nhi yếu lòng nhất, con là cô nương duy nhất nó nguyện ý tiếp cận. Con không biết khi ta nghe tin con nguyện ý gả cho Hoài nhi, trong lòng ta vui mừng bao nhiêu đâu. Cuối cùng nó cũng không còn lẻ loi đơn độc trên đời nữa…”
Từ Nam Phong thầm nghĩ “Con cũng vậy. Cuối cùng con cũng không còn lẻ loi đơn độc trên đời nữa…”
Dường như hai linh hồn không trọn vẹn hòa hợp, cuối cùng cũng hiểu được thế nào là “tâm linh quy túc” rồi.
Hiền phi cười nói “Nam nhi, con và Hoài nhi nhất định mỗi ngày đều phải sống thật tốt, nhất định phải sống tốt.”
Từ Nam Phong dùng sức gật đầu.
Hiền phi như vừa trút bỏ được gánh nặng trong người, nàng ôn nhu vén sợi tóc mai lòa xòa của Nam Phong sang bên tai, lại nói tiếp “Con ngoan, mau đứng dậy, vi nương đo cho con một chút, cuối tháng cũng sẽ làm cho con một bộ y phục mới.”