Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 67: Khốn Linh Phù​


Bạn đang đọc Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy – Chương 67: Khốn Linh Phù​


Edit: XiBeta: DừaDạ Bách Xuyên nghe Dạ Trầm Uyên nói, tâm hóa tro tàn, một lát sau lại cười khẩy một cái, giọng nói mục nát gàn dở, ác độc nói: “Bất kể ngươi có hận thù bao nhiêu! Trong người ngươi..

cũng chảy dòng máu của Dạ gia! Ngươi bất trung bất hiếu, sát thân gia là việc phạm thượng, ngươi..


tốt hơn bọn ta ở điểm nào?”Dạ Trầm Uyên khẽ cười: “Ngài nói đúng.”Trường kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng quét trên cổ Dạ Bách Xuyên, trên thân kiếm bóng loáng xuất hiện vết máu, nguy hiểm tựa phụ cốt chi thư (*).(*) Phụ cốt chi thư (附骨之疽) : Mụn độc ăn vào xươngChỉ thế lực đối địch xâm nhập/xâm phạm sâu vào trong khó mà diệt trừ”Tận sâu trong xương tủy ta cũng tàn nhẫn như Dạ gia các người vậy, cho nên tốt nhất ngài đừng khiêu chiến với sự nhẫn nại của ta, bây giờ, mau nói cho ta, mẫu thân ta rốt cuộc đang ở đâu?”Ngọn gió lạnh mang theo sát ý thấu xương làm cho lông tơ Dạ Bách Xuyên dựng đứng! Lão rất sợ, cho dù lão không dễ chết như vậy, nhưng lúc này bị Dạ Trầm Uyên bắt giữ, lão có cảm giác như bị thú dữ cắn trong miệng, hít thở không thông!Hận càng thêm hận, lão không sao tin được Dạ Trầm Uyên mới Trúc Cơ, đã có thể lợi hại như vậy!”Được, ta nói cho ngươi, ngươi, ngươi không được giết ta! Nếu không, ta liều mạng, cho dù cá chết lưới rách*, cũng sẽ không để cho ngươi sống yên ổn!”*Cá chết lưới rách: Không phải là cá chết, thì là lưới rách, chỉ việc liều một mất một cònDạ Trầm Uyên nhẹ nhàng cười: “Hiện giờ ngài không có tư cách nói điều kiện với ta!”Tay hắn hơi dùng sức: “Nói mau!”Dạ Bách Xuyên cả kinh, vội vàng lớn tiếng nói: “Nó được gả cho Hỗn Nguyên Ma Tổ!”Dạ Trầm Uyên nghe vậy, trợn tròn mắt!”Cái..

Cái gì?”Dạ Bách Xuyên có mấy phần hận ý, khàn giọng nói: “Là Hỗn Nguyên Ma Tổ, ta đã nói rồi, ngươi mau thả ta ra!”Dạ Trầm Uyên lúc này không còn nghe được lời của lão nữa, Hỗn Nguyên Ma Tổ..

Là Hỗn Nguyên Ma Tổ! Đó chính là Tông chủ của Ma môn, kẻ mà có thể giết bất kỳ ai, Dạ gia sao lại có quan hệ với hắn?Hơn nữa người của Hỗn Nguyên tông đều là những kẻ biến thái nhất! Lấy hành hạ nữ nhân, hút oán khí của nữ nhân để làm cách tu luyện, nữ nhân càng đau khổ, bọn chúng tu luyện càng nhanh! Cho nên phàm là nữ nhân mà đã đi vào đó, nếu không phải bị điên, thì chính là ngu ngốc!Dạ Bách Xuyên, lão ta lại dám vì lợi ích, mà bán mẫu thân hắn đến nơi như thế? Lúc trước không phải nói rằng, muốn ép gả bà cho một lão già Nguyên Anh kỳ nào đó làm lô đỉnh sao? Thấy sắc mặt Dạ Trầm Uyên tái nhợt tới đáng sợ, Dạ Bách Xuyên run lên, hơi sợ hãi: “Ngươi, ta nói cho ngươi rồi, nếu ngươi dám giết ta, cả Dạ gia từ trên xuống dưới đều sẽ không tha cho ngươi! Nên biết rằng, Đại đa số người của Dạ gia đều ở ngoài, được gia tộc có công ở nhất đẳng quốc trọng dụng! Nếu ngươi không muốn bị nhất đẳng quốc liên hợp đuổi giết, ngươi, ngươi mau..””Làm sao ngươi dám?”Mấy chữ này, dường như phát ra từ kẽ răng của Dạ Trầm Uyên, hai mắt hắn đỏ ngầu, đột nhiên giơ Trường kiếm lên tàn nhẫn chém Dạ Bách Xuyên!Dạ Bách Xuyên phát hoảng! Hết sức mạo hiểm tránh được một chiêu của Dạ Trầm Uyên, khuôn mặt già nua co quắp lại, sợ hãi nói.”Không thể trách ta! Muốn trách..

hãy trách do nó có thân thể thuần âm, làm Hỗn Nguyên Ma Tổ vừa ý nó!””Ngươi câm miệng!”Lời nói của Dạ Bách Xuyên làm ánh mắt Dạ Trầm Uyên càng thêm đáng sợ, các ngón tay hắn nắm lấy chuôi kiếm trắng bệch, quả là ra tay không lưu tình chút nào!Hắn không thể tưởng tượng được, mẫu thân hắn là con dâu của Dạ Bách Xuyên! Làm sao lão ta có thể ra tay như vậy được? Chỉ có thể nói là do lão là cầm thú không có nhân tính, ngay cả linh hồn cũng có thể bán đứng, huống chi người khác?Hai người lại một lần nữa giao thủ, những người khác khác của Dạ gia đều nhân cơ hội bỏ chạy sạch sẽ, ngoài viện đã đổ nát đến không còn nhìn ra hình dáng vốn có, tiếng đổ vỡ “ầm ầm” bên tai không dứt, nhưng lần này, Dạ Bách Xuyên rõ ràng đang ở thế hạ phong!Vì mạng sống, Dạ Bách Xuyên cũng không định giấu diếm, khi nhát kiếm mạnh mẽ khí thế của Dạ Bách Xuyên chém tới, lần này, lão không tránh, mà dùng hết sức lực nghênh đón!”Không ổn! Cẩn thận!”Lão Lệ lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã muộn, chỉ thấy Dạ Bách Xuyên bị Dạ Trầm Uyên chém một nhát nguy hiểm, đang dùng hết toàn bộ linh lực, dốc sức dán một tấm linh phù siêu cấp lên người Dạ Trầm Uyên!Tu vi lão vốn cao hơn Dạ Trầm Uyên, lúc này lại liều mạng phản công, Dạ Trầm Uyên khó mà tránh được, nhưng lão cũng không khá hơn, nhát kiếm của Dạ Trầm Uyên chém cụt ba ngón tay lão!Tức khắc, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dạ Bách Xuyên, lão ôm lấy ngón tay bị cắt đứt quỳ xuống, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Dạ Trầm Uyên!Vào khoảnh khắc mà linh phù dán lên người Dạ Trầm Uyên, hắn đã bị vây khốn! Đó là một tấm thất phẩm Khốn Linh phù, là tấm cực phẩm phù lục mà cường giả sơ kỳ Nguyên Anh cũng chưa chắc có thể thoát ra được.”A..


Đáng chết! Tên nghiệt súc, hẳn là ngươi không ngờ tới..

trong tay ta còn có vật tốt thế này!”Dạ Bách Xuyên che bàn tay đầy máu, cười quỷ mị nhìn hắn!Tấm vây linh phù hóa thành vô số sấm sét trói Dạ Trầm Uyên lại, lá chắn ánh sáng tiên giai lấp lóe mấy cái, sau đó hoàn toàn biến mất, sấm sét liền vây quanh người Dạ Trầm Uyên!”Chớ vùng vẫy!” Hai chân Dạ Bách Xuyên run run đứng dậy, đường đường là một hậu kỳ Kim Đan, lại bị một Trúc Cơ dày vò thành bộ dạng này, cũng chưa từng có ai nhục nhã như vậy.”..

Bị linh phù trói lại, cho dù ngươi có Không gian Giới tử cũng không vào được, lần này thì hay rồi! Lần này..


Những thứ tốt trên người ngươi, đều là của ta!”Hắn nói đến đây, gương mặt vì hưng phấn mà trở nên vặn vẹo, vừa nghĩ tới việc có thể có được Không gian Giới tử của Dạ Trầm Uyên, ngay cả cái chết của nhi tử mà lão yêu thương lão cũng quên!Nhưng ngay khi mà lão định bắt lấy Dạ Trầm Uyên, trước mặt lão lại xuất hiện một kết giới.Một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đưa ra, lấy được tấm bùa kia, vốn là tấm linh phù bị dán chặt trên người Dạ Trầm Uyên, bị nàng chợt kéo xuống, mang theo ý tứ xả giận!Tấm linh phù bị lấy đi trong nháy mắt, những dòng điện kia cũng biến mất khỏi người Dạ Trầm Uyên, quấn quanh người nàng, vây chặt lấy nàng! Giữa những ánh điện nổ đôm đốp, sắc mặt Nguyên Sơ khó coi tới cực điểm!”Ngươi, lại dám làm tổn thương đồ đệ của ta?”Bàn tay nhỏ bé hơi dùng sức, Khốn Linh phù bị nàng nắm lấy trong nháy mắt ánh điện nổ to hơn, giữa ánh sáng tím chói mắt, ánh mắt nàng, đáng sợ như thú dữ!Một giây sau, luồng sáng vàng lóe lên trong tay nàng, tựa như thứ gì bị bóp nát, ánh điện hoàn toàn biến mất, linh phù biến thành một đống bột.”Ngươi đáng chết!””..

Sư phụ!”Vừa nhìn thấy Nguyên Sơ, trong lòng Dạ Trầm Uyên vốn đang kích động, liền bình tĩnh lại, hắn kéo lấy Nguyên Sơ.”Cứ để cho ta.”Nguyên Sơ vốn là đến để xem trò vui, lại không ngờ rằng thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là bộ dáng bị thương nặng của Dạ Trầm Uyên, nàng không suy nghĩ gì đã đi ra ngược tra! Lúc này bị Dạ Trầm Uyên kéo lấy, trong mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng: “Ngươi bây giờ, còn có thể sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.