Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy

Chương 66: Mang Trên Mình Dòng Máu Khiến Bản Thân Cảm Thấy Bị Sỉ Nhục


Bạn đang đọc Manh Sư Tại Thượng Nghịch Đồ Đừng Xằng Bậy – Chương 66: Mang Trên Mình Dòng Máu Khiến Bản Thân Cảm Thấy Bị Sỉ Nhục


Edit: XiBeta: DừaMột cường giả Kim Đan hậu kỳ không thể nào dễ dàng bị đánh bại như thế, chẳng qua vừa rồi Dạ Bách Xuyên còn khinh địch, nên hắn mới có cơ hội làm lão bị thương nặng, chẳng qua, cũng chỉ có thể làm lão bị thương mà thôi.Đúng như dự đoán, sau khi uy lực của Linh Bạo biến mất, một lão già bị linh khí thiêu đốt đỏ cả người đang đứng trong hố, vụ nổ vừa rồi, nổ gãy một cánh tay của lão, máu đỏ tung tóe làm mặt lão trở nên cực kỳ dữ tợn!Vành mắt lão như sắp nứt ra, không thể tin được lão lại bị một tên Trúc Cơ làm cho bị thương đến mức này, trong nháy mắt khi nhìn đến Dạ Trầm Uyên, ánh mắt lão đỏ ngầu.”Ta muốn giết ngươi!”Sau tiếng rống giận dữ của lão, đã chẳng còn thấy lão đâu, là Thuấn di (phép dịch chuyển tức thời) ! Là phép Thuấn di chỉ Kim Đan kỳ mới có thể sử dụng!Dạ Trầm Uyên hơi động, bộ pháp của hắn đã thi triển đến mức cao nhất, cả người căng cứng! Mặc dù tốc độ của hắn không bằng Thuấn di, nhưng có lão Lệ ở đây, các động tác của Dạ Bách Xuyên sẽ không thể che giấu được.”Phía sau!” Dạ Trầm Uyên cầm chủy thủ đâm một nhát, Dạ Bách Xuyên khiếp sợ hiện nguyên hình, một giây sau lại biến mất.”Bên trái!” Lão Lệ lại lên tiếng nhắc nhở.Dạ Trầm Uyên nhanh chóng lùi về sau, tránh được một đòn trí mạng của Dạ Bách Xuyên! Sau đó, Dạ Bách Xuyên nhiều lần tấn công bất ngờ, mặc dù lần nào Dạ Trầm Uyên cũng phản ứng kịp, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Trúc Cơ, mỗi lần đều hết sức mạo hiểm mới tránh được tử kiếp, lá chắn ánh sáng bị tấn công mạnh, ánh sáng ngày càng yếu, vết thương trên người Dạ Trầm Uyên ngày càng nhiều, áo bào trắng của hắn nhuốm đỏ máu, nhưng tay hắn đang cầm chủy thủ, lại không hề buông lỏng!Lần này Dạ Bách Xuyên có thể khẳng định rằng Dạ Trầm Uyên có thể nhìn thấu Thuấn di, nghĩ đến đây, lão càng tăng tốc độ đến mức tận cùng, đồng thời, hội tụ tất cả linh lực lên tay phải không bị thương, ánh mắt không che giấu sát ý chút nào!”Phía trên!”Lần này không cần lệ Lão nhắc nhở, Dạ Trầm Uyên cũng có thể tự cảm nhận được, hắn vừa ngẩng đầu, đã nghe thấy âm thanh tức giận của Dạ Bách Xuyên truyền tới từ phía trên!”Bạo liệt kim cương trảo! Đi chết đi, tên nghiệt súc!”Một tia sáng bạc ở trên đỉnh đầu chiếu xuống, Dạ Trầm Uyên bị Dạ Bách Xuyên khóa chặt lại, cho dù có là một kẻ tu vi Kim Đan, thì cũng không thể tránh được, huống chi còn là một Dạ Trầm Uyên đang bị thương nặng?Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dạ Trầm Uyên đột nhiên biến mất!Một đòn của Dạ Bách Xuyên bị đánh hụt, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cả viện bị một trảo (những đòn đánh dùng tay cào) chia thành hai nửa, những kẻ tu vi không cao đều ngất đi, nhưng lúc Dạ Bách Xuyên hạ xuống, lại không nhìn thấy bóng dáng Dạ Trầm Uyên đâu..

Chẳng lẽ?Lão trợn to mắt, nghi ngờ không chắc quay đầu lại, vừa lúc ấy, một thanh trường kiếm ở phía sau đâm vào ngực lão, trước ngực thủng một lỗ! Thì ra Dạ Trầm Uyên ở phía sau lão!Các vết thương chồng lên nhau, Dạ Bách Xuyên nôn ra máu, sắc mặt tái nhợt, nói ngắt quãng: “Ngươi..


Có..


Không gian..

Giới tử!”Chỉ có Không gian Giới tử mới có thể cho phép người sống bước vào, mà Dạ Trầm Uyên, một tên Trúc Cơ mới có mười bốn tuổi, lại có Không gian Giới tử!”Phụ thân!”Dạ Lỗi kêu một tiếng, một giây sau, Dạ Trầm Uyên rút kiếm ra, thẳng tay kề kiếm trước cổ Dạ Bách Xuyên.Dạ Lỗi vô cùng tức giận, gầm lên giận dữ: “Phụ thân đừng lo! Con tới cứu người!”Chỉ là biểu hiện của Dạ Trầm Uyên hết sức lợi hại, ngay cả Dạ Bách Xuyên cũng có thể bị thương nặng, trong lòng Dạ Lỗi sợ hãi, bèn nuốt viên Tăng Ích đan mà Dạ Trầm Uyên đưa cho lúc nãy!Tứ phẩm Tăng Ích đan có thể làm cho linh khí tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn, còn có tác dụng kích thích, đối với Dạ Trầm Uyên đang bị thương nặng mà nói, chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Dạ Lỗi đã ăn Tăng Ích đan.Nhưng lúc này, Dạ Trầm Uyên nhìn Dạ Lỗi xông đến, nắm lấy tay Dạ Bách Xuyên, nhưng không tài nào nhúc nhích được.Chỉ một khắc sau, Dạ Lỗi cũng cảm thấy cả người như bị đốt, gò má lão đỏ bừng, vốn là vẻ mặt hưng phấn, chưa kịp đi đến trước mặt Dạ Trầm Uyên, đã biến thành sợ hãi!Cuối cùng tay lão ôm lấy ngực, không thể nói một chữ, đột nhiên phát nổ!Chung quanh tức khắc vang lên vô số tiếng thét chói tai! Những người còn tỉnh đều bị cảnh trước mắt dọa cho sợ mất hồn! Dạ Lỗi mới đi ra ngoài đã bị nổ tung thành vạn mảnh, máu lại bắn tung tóe lên mặt Dạ Bách Xuyên!Dạ Bách Xuyên sững sờ, nhi tử lão yêu thương nhất chết thảm ngay trước mắt, lão kêu rên một tiếng, quỵ xuống đất, dường như chỉ trong nháy mắt đã già đi chục tuổi!Mà bên miệng Dạ Trầm Uyên lại hiện lên ý cười.Cô cô, cuối cùng con cũng đã báo thù được cho người.Khi xưa hắn mới năm tuổi, mẫu thân bị ép tái giá, cô cô Thiên Âm yêu thương hắn, mới đón hắn về nuôi, cũng bởi vì tấm lòng thiện lương này, cô cô Thiên Âm cũng bị người của Dạ gia hận lây, từ thứ nữ không được Dạ gia cưng chiều, biến thành kẻ ngay cả nô tỳ cũng có thể khi dễ.Nếu chỉ là cuộc sống quá đau khổ, nếu chẳng qua chỉ phải chịu chút nhục nhã thôi, Dạ Trầm Uyên cũng sẽ không hận như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân cái chết của cô cô! Hắn lại không thể ức chế được lửa giận của mình!Cô cô Thiên Âm sinh ra đã xinh đẹp, tên cầm thú Dạ Lỗi này vừa ý muội muội cùng cha khác mẹ của mình, liền muốn cướp bà về làm của riêng, dù sao cô cô Thiên Âm cũng không thể tu luyện, giữ lại cũng chỉ làm kẻ vô dụng.Cô cô Thiên Âm có chết cũng không chịu theo, mấy lần sau, Dạ Lỗi không còn kiên nhẫn, trực tiếp cưỡng bức bà, cuối cùng để lại một câu “Cũng chỉ có thế” rồi bỏ đi.Thế vẫn chưa hết, sau này mọi người trong tộc đều biết chuyện, rất nhiều người nói Dạ Lỗi là cầm thú, dẫu sao Dạ Thiên Âm cũng là muội muội hắn, cùng một cha sinh ra!Đại trưởng lão của gia tộc vì muốn bảo vệ danh tiếng nhi tử mình thương yêu nhất, đã ép buộc thứ nữ không được cưng chiều Thiên Âm, buộc bà tự nhận là bà quyến rũ nhi tử của lão, cô cô Thiên Âm chết cũng không chịu nhận, kết quả là bị Dạ Bách Xuyên tự tay đánh đến tàn phế, cuối cùng..


vì bị thương nặng không được chữa trị, chết không nhắm mắt.

Mà đến khi bà chết, cái kẻ đã cưỡng bức bà, giả tình giả ý nói thích bà, cũng chưa từng xuất hiện, có được liền vứt bỏ, nam nhân chính là loại máu lạnh bạc tình như vậy, hoàn toàn không thèm để ý xem có phải mình vừa phá hủy cả cuộc đời người khác hay không, lại càng không có chút cảm giác tội lỗi nào.*Cho nên Dạ Trầm Uyên tới đây, không phải để trả thù cho bản thân.Hắn chỉ muốn những kẻ khi xưa tổn thương cô cô của hắn, đều phải nhận hậu quả, muốn đưa mẫu thân của hắn cũng bị hại như vậy ra khỏi vũng bùn.Trước kia hắn không làm được, nhưng giờ đây, hắn đã có thể, cho nên hắn đã trở lại.”Ngươi nhìn xem.”Dạ Trầm Uyên cúi xuống, thì thầm bên tai Dạ Bách Xuyên: “Ngươi nhìn gia nhân của ngươi đi..


Ta bây giờ rõ ràng là thế suy sức yếu, nhưng bọn họ không kẻ nào dám tới cứu ngươi, không kẻ nào dám trả thù cho ngươi, ngươi biết tại sao không?”Khóe miệng Dạ Bách Xuyên hơi giật giật, gương mặt già nua co quắp lại, không thể nói tiếng nào.Giữa đống tường đổ nát, lão nhìn đám hậu bối nhà mình, có đứa ngất xỉu, có đứa chạy trốn, còn đứa vẫn còn ở nơi này, rõ ràng là đã sợ choáng váng, cho dù động đậy một cái cũng không dám.Dạ Bách Xuyên buồn giận lẫn lộn, dứt khoát nhắm mắt không nhìn nữa! Nhưng Dạ Trầm Uyên không định buông tha lão: “Bởi vì bọn họ cũng giống như ngươi vậy, bắt nạt kẻ yếu, khinh thiện sợ ác, giống như ngươi, ích kỷ, máu lạnh nhẫn tâm, có lợi ích thì chen chúc nhau tranh giành, gặp nguy hiểm thì hoảng sợ không dám tiến lên, giống như một đám ruồi, ngươi biết không? Ta vì trên người mang dòng máu của Dạ gia, mà cảm thấy mình bị sỉ nhục!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.