Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 18


Đọc truyện Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim – Chương 18

Nhưng Tạ Dư An làm sao có thể đồng ý được, cậu nghe Liễu Tiễn Ninh nói ra sự thật chỉ thấy sợ nổi da gà, có một người nham hiểm không biết mặt ở sau lưng tính toán mình như vậy, Tạ Dư An cảm giác nếu như đi vào cái tiệc rượu kia thì dường như đã tự chui đầu vào lưới rồi, vì vậy mà cậu liền nói: “Tôi không đi.”

“Cậu đã đồng ý đi chung với tôi rồi!.” Liễu Tiễn Ninh quay phắt về phía Tạ Dư An, “Cậu cho biệt thự Bamboo là nơi nào, người đó làm gì được cậu sao?”

Tạ Dư An nhìn vẻ mặt nôn nóng của Liễu Tiễn Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, thì ra người đó chưa biết hai chúng ta đã___” Tạ Dư An đưa hai ngón tay giả làm hai chân của một người đang đi thụt lùi để ví với tình trạng hiện giờ của hai người.

Liễu Tiễn Ninh im lặng xem như ngầm thừa nhận.

Vì vậy Tạ Dư An liền hiểu, xem ra cái tiệc rượu ở biệt thự Bamboo kia chỉ đơn thuần là tiệc rượu, cũng không phải là nơi mà dân thấp hèn hay nhà giàu mới nổi có thể vào___ Vì Liễu Tiễn Ninh không thể bước chân vào nơi này nên mới phải tìm cách vào cho bằng được, chắc là gã đã nghĩ vào đây rồi thì có lẽ sẽ gặp được người yêu thích gã cũng nên.

Có lẽ người đang tính toán cậu vẫn chưa biết cậu và Liễu Tiễn Ninh đã xé mặt nhau cho nên mới hứa hẹn với Liễu Tiễn Ninh rằng chỉ cần đem được cậu đến biệt thự Bamboo thì sẽ để anh ta tham gia cái tiệc rượu kia.

Người kia không chừng cũng chưa biết cậu và Thẩm Trọng Thành đã ở bên nhau, cho nên đợi lát nữa chắc sẽ xuất hiện với dáng vẻ đẹp trai phần phật trước mặt cậu, muốn cùng cậu bắt đầu một đoạn…. tình cảm?

Là ai vậy chứ?

Tạ Dư An không rõ bản thân mình sao lại có sức hấp dẫn lớn đến vậy, khiến người nọ phải bày ván cờ lớn như vậy để đợi mình, nhưng cái suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát vì Tạ Dư An chợt nhớ đến một chuyện gần giống với như này, vụ việc bê bối của Nhậm Văn Ký lộ ra khiến cổ phiếu của Thụy Phong bỗng nhiên tăng vọt, ___ vừa chiếm được người đẹp lại vừa đập được đối thủ trên thương trường, khiến cho nhiều người cảm thấy ông ta không phải lần đầu tiên làm ra chuyện này.

Khoan nói đến chuyện này, nếu như không có Thẩm Trọng Thành chắn ngang một bước cùng với Tất Đông Thụ như cái thùng sắt mà bảo vệ cậu như vậy, Tạ Dư An rốt cuộc không biết mình có phải hay không đã lọt vào tròng, mà trong cái giới giải trí này nếu như đầu óc tệ một chút thì có thể đều bị gạt cả rồi….


Tạ Dư An càng nghĩ lại càng sợ, sau khi xuống xe liền nhíu mày nói với Liễu Tiễn Ninh: “Tốt nhất những điều anh nói đều là sự thật, nếu không tôi mà xảy ra chuyện gì thì liền kéo anh chôn cùng.”

Liễu Tiễn Ninh nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Trước cửa biệt thự Bamboo đứng không ít bảo vệ, Liễu Tiễn Ninh báo tên với một người trong số đó rồi lấy tấm thiệp mời ra đưa tới, bảo vệ đó liền để bọn họ đi vào.

Biệt thự Bamboo tổng cộng có ba lầu, là một câu lạc bộ tư nhân theo phong cách Trung Quốc, được mô phỏng theo cung điện hoàng gia ở thời cổ đại mà xây dựng lên, đình đài lầu các, ao hồ quán xá mỗi chỗ đều toát lên vẻ yên tĩnh cùng êm dịu, lúc trời sập tối sau khi các đèn lồng đều được chiếu sáng lại càng khiến người ta có cảm giác như trở lại hoàng cung thời cổ đại, đang chìm đắm trong tiệc tùng xa hoa. Mà nhân viên phục vụ bên trong đều là gái đẹp mặc sườn xám còn trai đẹp mặc đồ *tôn trung sơn ( là cái bộ mà hay mặc ở thời dân quốc í), giá trị nhan sắc không thua gì những người trong giới giải trí nhưng thân phận lại không thể so với đa số người tham gia bữa tiệc lần này.

Tạ Dư An chân trước vừa mới bước vào, chân sau đã nhìn thấy Kha Tài Cảnh đang thân mật với cái vị ảnh đế Kỳ Hiên kia, mà đứng trước mặt cậu bây giờ còn có một ảnh hậu đang rất nổi tiếng, cũng may Kỳ Hiên không có nhìn về phía cậu, Tạ Dư An hơi nghiêng người đi sang bên cạnh thì thấy một số biên kịch cùng đạo diễn nổi tiếng đang quay quanh cái bàn gỗ đàn hương xanh biếc trong góc mà trò chuyện_____ đây đúng thật chỉ là một bữa tiệc vô cùng nghiêm chỉnh.

Nghiêm túc mà nói thì cậu và Liễu Tiễn Ninh đều là kiểu “thấp bé không có danh tiếng”, cho nên không có tư cách để đến được nơi này.

Thế nhưng Tạ Dư An lại đối với nơi này không hề hứng thú, cậu thầm nghĩ nhanh một chút biết được cái người tính toán cậu rốt cuộc là ai sau đó lập tức trở về “nhà” của cậu và Thẩm Trọng Thành.

“Tôi đã vào cùng anh rồi, người kia rốt cuộc là ai nói mau.” Tạ Dư An không nhịn được mà quay sang nói với Liễu Tiễn Ninh.

Liễu Tiễn Ninh nhìn quanh bốn phía hết một vòng rồi nói: “Chắc là đang ở trên lầu, chúng ta lên trên xem.”

“Anh cũng đã vào đây được rồi, còn muốn giữ tôi lại làm gì?” Tạ Dư An níu lấy cánh tay Liễu Tiễn Ninh mà đe dọa, “Anh có nói hay không?”

Thế nhưng cửa gỗ lại bị mở ra khiến chuông gió bất chợt vang lên, giọng điệu đe dọa của cậu cũng theo đó mà bị đè xuống, cậu và Liễu Tiễn Ninh theo phản xạ mà nhìn sang hướng cửa gỗ, chỉ thấy bên dưới ngọn đèn lồng loang lổ là một người đàn ông vô cùng cao lớn đang đứng đó.


Khuôn mặt của người nọ vô cùng lạnh lùng nghiêm túc, lông mày che lấp sau phần tóc mai, trên người mặc một bộ *tôn trung sơn màu xanh lục bằng vải gấm, đeo kính gọng kim loại, vì đứng ngược sáng mà ánh mắt anh như sơn màu mực, ỷ vào việc có thân hình….. cao lớn mà cúi người liếc nhìn sang phía Liễu Tiễn Ninh và Tạ Dư An, ánh mắt vô cùng lạnh lùng xa cách, ở nơi tiệc tùng linh đình như trong cung điện thế này lại cực kỳ giống với dòng dõi quý tộc nắm trong tay quyền sinh sát ở thời cổ đại.


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

*Vốn tính tìm một bộ thiệt là bảnh cơ mà chỉ có bộ này màu xanh lục thôi:)

Thế nhưng sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của Tạ Dư An, cặp mắt không có gợn sóng kia bỗng nhiên hơi nheo lại, vẻ mặt anh ta càng thêm lạnh lùng mà phóng vèo vèo lên người Tạ Dư An.

“Hơ hơ.”

Cậu nhúc nhích khóe môi, bên ngoài cười cười hai tiếng nhưng bên trong lại muốn gớt nước mắt.

Nghiêm Lâm với Tiền Trấn Xuyên đứng sau lưng anh cũng không nhìn nổi nữa, đều nghiêng đầu lúng túng nhìn về phía khác, vờ như không quen biết Tạ Dư An với Thẩm Trọng Thành mà vừa sóng vai vừa tám chuyện với những người khác cùng đi vào biệt thự.

Mà Tạ Dư An cũng ngừng thở, lập tức buông cánh tay Liễu Tiễn Ninh ra, có chút chột dạ mà lùi về sau hai bước.

Liễu Tiễn Ninh lúc đầu thấy được khuôn mặt của Thẩm Trọng Thành cũng hoảng sợ run run một lúc, dù sao ở trong giới giải trí anh ta cũng rất ít khi nhìn thấy một người có dáng vẻ phong độ như thế này, thế nhưng khi anh ta nhìn thấy bộ quần áo Thẩm Trọng Thành đang mặc thì liền cho rằng người này là nhân viên phục vụ của biệt thự Bamboo_____ dù sao anh ta cũng chưa từng nghe qua trong giới giải trí hay trong số những người giàu có người như thế này, chắc là một người mẫu nam nào đó hết thời.

Liễu Tiễn Ninh không để ý đến Thẩm Trọng Thành nữa, thấy Tạ Dư An buông tay mình ra thì trở tay bắt ngược lại cổ tay Tạ Dư An, tiếp tục khuyên nhủ cậu: “Dư An, cậu đi lên lầu với tôi một chút, cậu thấy được người đó rồi đi về tôi cũng không có cản nữa.”


Tự anh đi mà nhìn!

Nếu sớm biết đến đây sẽ chạm mặt Thẩm Trọng Thành thì đã không tới rồi, Tạ Dư An vốn nghĩ sau khi đưa Liễu Tiễn Ninh đến cửa xong nghe được tên người kia sẽ lập tức đi ngay, ai mà biết sẽ gặp phải Thẩm Trọng Thành? Liễu Tiễn Ninh rõ ràng đã nói sẽ không xảy ra chuyện gì, hiện giờ tình huống này còn không được gọi là xảy ra chuyện sao?!

Tạ Dư An cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trọng Thành, một bên giẫy khỏi tay Liễu Tiễn Ninh, một bên nhỏ giọng nói: “Tôi không đi, tôi phải về nhà.”

“Đi à.”

Không đợi Liễu Tiễn Ninh khuyên gì thêm, Thẩm Trọng Thành đã lên tiếng: “Hai người muốn lên lầu đúng không? đi đâu? Tôi mang hai người đi.”

Nói xong, anh liền đi thẳng về phía trước, cũng không thèm quay đầu nhìn xem Tạ Dư An với Liễu Tiễn Ninh có đuổi kịp hay không.

Sau đó Liễu Tiễn Ninh được thấy một màn Tạ Dư An hai ngày nay luôn kiêu ngạo trước mặt mình lúc này lại như con mèo nhỏ bị nắm gáy xách đi, đôi mắt cụp xuống, cả người đều suy sụp mà theo sát người đàn ông đi phía trước.

Liễu Tiễn Ninh muốn hỏi Tạ Dư An xem có quen biết người đàn ông này hay không, thế nhưng đang ở trong bầu không khí nghiêm túc như vầy lại có chút không dám mở miệng, nghĩ thầm rằng dù sao Tạ Dư An cũng cùng mình lên lầu rồi, mục đích xem như đã đạt được, những chuyện khác không cần quan tâm đến.

Vẻ ngoài của Thẩm Trọng Thành có chút gây sự chú ý, mà Tạ Dư An trước kia nổi tiếng cũng là bởi vì cậu trong tạo hình cổ trang tinh tế và xinh đẹp giống như tiên giáng trần, dáng vẻ nổi bật như vậy đi cùng nhau nếu là ở lầu một cùng với các ảnh đế ảnh hậu xen lẫn sẽ không quá mức gây chú ý, thế nhưng lên đến tầng hai đều là các thương gia tụ tập lại, người nào người nấy toàn là đàn ông trung niên cho nên liền bị nhìn chăm chú.

Liễu Tiễn Ninh vẫn trốn ở phía sau Tạ Dư An, chờ khi thấy được cách đó không xa một người đàn ông thì lại nhỏ giọng nói bên tai Tạ Dư An: “Người kia là Vưu Dương.”

Nói xong câu đó, Liễu Tiễn Ninh cúi đầu rời khỏi người cậu.

Trong ngành công nghiệp giải trí có ba công ty dẫn đầu đó là Nghệ Đông, Hằng Nhất và Thụy Phong, mà Vưu Dương chính là một trong những cổ đông của Hằng Nhất, anh ta lớn lên cực kì đẹp trai, đã từng được một tạp chí bình chọn là một trong mười người đẹp trai nhất của các công ty lớn, Quách Thanh Tâm, Đàm Tử Dục và Nhậm Văn Ký cũng đều có mặt trong danh sách đấy, mà đứng thứ ba chính là Vưu Dương.


Thế nhưng Tạ Dư An lúc này đâu có tâm trí gì mà đi quan tâm cái tên Vưu Dương kia? cậu đứng bên cạnh Thẩm Trọng Thành, nhớ tới ánh mắt lúc nãy của anh như đang bắt kẻ gian dâm lại hận không thể mọc cánh mà bay về chung cư Hoa Huy ngay lập tức, ngoan ngoãn chờ đợi anh.

“Vưu, Dương.”

Tạ Dư An không nói gì nhưng Thẩm Trọng Thành lại đang cẩn thận đọc đi đọc lại hai chữ này, sau đó anh đi thẳng đến bàn tròn bằng gỗ lim phía đông nam____ nơi đó có một chỗ dành cho anh.

Trước kia Tạ Dư An từng có gặp qua một lần tổng giám đốc của Ánh Quang là Quách Thanh Tâm đang ngồi cạnh Thẩm Trọng Thành, Nhậm Văn Ký đương nhiên cũng ở đây, mà Vưu Dương lại trùng hợp ngồi đối diện với Thẩm Trọng Thành.

Trên cái bàn tròn kia còn có mấy người giàu có chút danh tiếng đang nâng chén chúc mừng, Thẩm Trọng Thành đột ngột ngồi xuống khiến bọn họ đều sửng sốt một chút, Quách Thanh Tâm rất nhanh lấy lại tinh thần…. cười cười chào hỏi anh: “Anh Thẩm đến rồi sao.”

Từng chỗ ngồi trên bàn tròn đều có tên nên sẽ không có khả năng bị mạo danh, bọn người Nhậm Văn Ký Vưu Dương cũng chỉ biết chỗ ngồi này có một người tên là “Thẩm Trọng Thành”, nhưng trừ cái tên ra thì bọn họ đều không biết tin gì khác, trên mạng cũng không tra ra được.

Ngay từ đầu mọi người đều tưởng rằng Thẩm Trọng Thành là một người đã có chút tuổi tác, là nhân vật có thế lực vô cùng thâm sâu, thế nhưng không ngờ lại còn trẻ đến vậy, bọn họ đều cảm thấy người này chắc là giống với Quách Thanh Tâm, mới từ nước ngoài về có chút tiền, tham gia vào giới giải trí tìm chút niềm vui tuổi trẻ, cho nên không khỏi khinh thường một chút.

“Người này là….” Vưu Dương nhếch khóe môi, ngước mắt nhìn Thẩm Trọng Thành, thế nhưng theo tầm nhìn lại thấy Tạ Dư An đang chần chừ đứng trong góc nhỏ bên này mà nhìn xung quanh.

Hai mắt anh ta rực sáng, cho rằng Liễu Tiễn Ninh thật sự đã mang Tạ Dư An đến, liền nhớ lại bản thân vừa mới muốn hỏi gì đó: “Xin lỗi, không tiếp chuyện được” sau đó muốn đi sang nói chuyện với Tạ Dư An.

Thế nhưng khi anh ta vừa mới đưa bàn tay lên bàn định đứng lên thì Thẩm Trọng Thành lại giơ ly rượu lên nói: “Thẩm Trọng Thành.”

Thẩm Trọng Thành mời như vậy Vưu Dương không thể không nhận rượu, thấy Tạ Dư An tạm thời chưa có ý muốn rời đi nên ngồi xuống lần nữa, nâng ly lên cụng nhẹ vào ly Thẩm Trọng Thành một cái, sau đó thu tay về nhấp một ngụm: “Thì ra là ông chủ Thẩm.”

Những lời này cũng là khách sáo thôi, cho nên Thẩm Trọng Thành cũng chỉ lạnh lùng nhếch môi.

Anh ta cũng không uống rượu đã chạm ly lúc nãy với Vưu Dương, mà là nhìn mọi người đang ngồi xung quanh bàn tròn, lấy bao thuốc lá từ trên bàn lấy ra một điếu rồi dựa vào phía sau một chút, môi mỏng rít khói, vừa rũ mắt nhìn xuống đốt thuốc vừa nói:”Mọi người mới nãy nói cái gì vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.