Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Chương 135: Phùng thị hối hận


Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 135: Phùng thị hối hận

Miêu: beta-ed

Trịnh Quốc công lần này mang đến không ít người, nguyên hộ vệ đã có hai mươi người, còn có quản sự gã sai vặt nha hoàn bà tử tổng cộng mười người, nếu không phải Thủy trang nhiều phòng ở, chắc không chứa hết. Lần này đi thôn Thanh Sơn, ngoại trừ người ở lại thu dọn đồ đạc cùng giúp đỡ chuẩn bị cơm tối, thì đều bị Trịnh Quốc công mang đi thôn Thanh Sơn.

Người một nhà Trịnh Quốc công không phải kẻ huênh hoang, nhưng biết Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư ở thôn Thanh Sơn đã chịu nhiều uất ức, bọn họ đều muốn cho hai người thể diện, cho nên lần này nhất định phải gióng trống khua chiêng mà đi, để những kẻ đã từng khinh thường cùng ức hiếp song nhi cùng song tế nhà bọn họ phải chống mắt lên mà xem, nhà bọn họ cũng không phải là dễ chọc, Quý Hòa cùng Tiểu Dư có người thương có người người che chở

Bọn hộ vệ nghe xong mệnh lệnh tất cả đều thay quần áo hộ vệ, lại cưỡi ngựa cao to, lập tức uy phong như thiên binh, che chở mấy chiếc xe ngựa thẳng đến thôn Thanh Sơn.

Điền Tiến Đa đi cầu qua sông, trước chạy vào thôn Thanh Sơn, cậu ta phải báo chuyện này cho người một nhà Quý Đại Phát, tránh cho bọn họ đến lúc đó luống cuống tay chân. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Một nhà Quý Đại Phát cũng đã biết thân thế của Trương Tiểu Dư, nhưng không biết một nhà Trịnh Quốc công sẽ tự mình từ kinh thành chạy tới, lại còn muốn tới thăm nhà bọn họ, đúng thật là có chút luống cuống tay chân. Trương thị cũng không biết làm như thế nào, cứ nói là không cần đến không cần đến, bọn họ đi qua là được, nói xong liền muốn lôi kéo Quý Đại Phát nhanh chóng đi ra ngoài.

Quý Thanh ngược lại chỉ giật mình một chút, sau đó liền lãnh tĩnh, giữ chặt Trương thị khuyên nhủ: “Mẹ, không cần hoảng. Tiến Đa không phải đã nói rồi sao? Khi cậu ta đi ra thì Quốc công gia cũng đã xuất phát, nói không chừng hiện tại đã qua cầu.”

Điền Tiến Đa cười nói: “Đúng vậy, bây giờ chắc đã qua cầu rồi, Quốc công gia nói không muốn mọi người đi đón, cho nên tôi cố ý chạy sang trước một chút thôi. Mọi người thu dọn nhà cửa, sau đó ra cổng đón là được. Quốc công gia nói, ông ấy coi mọi người là thông gia, mọi người cứ coi họ thành thông gia mà đối đãi là được, đừng quá khẩn trương, làm mất mặt Hòa Tử thì không tốt”

Quý Thanh cười nói: “Tiến Đa nói chí phải, cha, mẹ, chúng ta cần phải cố giữ chừng mực, không kiêu ngạo không nịnh nọt là được rồi, đừng làm mất mặt A Hòa.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Đại Phát cũng bình tĩnh, nghĩ đúng vậy, Quý Hòa bây giờ bị coi là trèo cao rồi, tuy rằng Quý Hòa trong mắt bọn họ rất tốt, nhưng nói cho cùng vẫn chưa đủ tư cách xứng đôi với song nhi nhà Quốc công gia. Cho dù là một nhà Quốc công gia đã tiếp nhận Quý Hòa, bọn họ cũng phải giữ thể diện cho Quý Hòa, đừng kéo chân sau là được Ông nghĩ thông suốt điều này, lôi kéo Trương thị bắt đầu an ủi, bảo bà cứ như ngày thường là được, đừng lo lắng quá, cũng đừng không cung kính gì.


Trương thị chậm rãi cũng tỉnh táo lại, bắt đầu nhanh nhẹn thu dọn nhà cửa, lại sai Quý Đại Phát cùng Quý Thanh đi thu dọn trong nhà ngoài sân, cho dù là nhà nông, cũng đừng khiến người ta chê cười.

Quý Đại Phát cùng Quý Thanh thấy bà như vậy, cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng không đợi bọn họ thu dọn gì, Trương thị lại bảo họ nhanh đi thay quần áo, đổi bộ quần áo tốt nhất. Hai người nhìn y phục trên người, đều cảm thấy không cần đổi, nhưng vẫn bị Trương thị giục đi thay quần áo.

Điền Tiến Đa ngược lại muốn hỗ trợ, nhưng lại nghĩ còn phải đi nói cho trưởng thôn cùng ông hai Quý cụ Điền, để bọn họ cũng chuẩn bị sẵn sàng, Trịnh Quốc công đã nói, chỉ cần là người đã từng đối xử tử tế với Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư, họ đều sẽ đi cảm tạ, mấy nhà này coi như đứng đầu bảng.

Chỉ cần là người được Điền Tiến Đa đi báo tin đều sợ ngây người, bọn họ còn không biết thân thế của Trương Tiểu Dư đâu, tuy rằng biết Trương Tiểu Dư không phải con ruột nhà Trương Đại Ngưu, nhưng đều cho rằng cậu là con của em gái Trương Đại Ngưu, làm gì có thân thế tốt cho cam. Trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên em gái Trương Đại Ngưu lại ôm tới con cháu Quốc công gia, người Trương gia này thật đúng là làm bậy mà Nhưng ngược lại tạo phúc bọn họ, cám ơn trời đất, bọn họ chưa làm qua việc gì có lỗi với Trương Tiểu Dư, còn từng giúp đỡ Quý Hòa, hiện tại may phúc, người một nhà Quốc công cũng nghe được tên của bọn họ, còn nói muốn gặp bọn họ, thật đúng là chuyện tốt không bao giờ ngờ tới được

Mấy nhà náo loạn một hồi, bọn họ ngược lại không giống Trương thị định quét tước phòng ở, vội vàng thay bộ quần áo tốt nhất rồi rửa mặt chải đầu, có râu mép thì đi cạo, sau đó liền vội vàng chạy ra ngoài, đi đến nhà Quý Đại Phát.

“Ông hai Quý, cả nhà sao lại chạy nhanh thế?? Là chuyện tốt hay chuyện xấu, thấy mọi người có người hoảng có người cười. Cũng nói cho cháu đi, chuyện tốt thì cháu chia vui, mà chuyện phiền toái thì cháu cũng giúp đỡ”

Quý Hiếu đang đi nghênh ngang trên đường, nhìn ông hai Quý vội vã mà chạy, phía sau theo một đám, chắn trước mặt bọn họ cười hỏi. Từ khi gã thành anh vợ của Giang Khang liền sống rất tốt, bình thường giúp đỡ Giang Khang quản đất vườn, thời gian còn lại thì hưởng phúc, hiện tại trong thôn người nào không biết Quý Hiếu gã chứ, may mà không có đuôi, nếu có chắc nó đã vểnh ngược lên tận trời. Hiện tại nhìn đến ông hai Quý bọn họ như vậy, gã không tự chủ được muốn bắt chuyện vài câu, biểu hiện năng lực của mình, để người ta xem trọng.

Ông hai Quý đang sốt ruột chạy đi, tuổi ông cũng không nhỏ, chạy nhiều mệt lắm, kết quả đột nhiên phía trước có người đứng chắn, nếu không phải ông dùng sức thu chân, không khéo đã đụng vào Quý Hiếu. Trong lòng vốn đang tức, vừa nghe đến Quý Hiếu nói như vậy, nghĩ lại những việc gã đã làm với Quý Hòa, lập tức xụ mặt, nghĩ thầm rằng không phải gã ham giàu có hay sao, cái nhà Quý Đại Tài này về sau nên cách xa thêm chút.


“Sao lại không nói chứ? Cái gì gọi là chuyện phiền toái? Chúng ta đây là chuyện tốt Nhưng cậu cũng chẳng chia vui được đâu, vẫn là tránh đường đi Chậm trễ chuyện của chúng tôi cậu không gánh được đâu” Con trai Ông hai Quý vốn đã không nhịn được bộ dáng Quý Hiếu đắc chí càn rỡ, hiện tại biết Quý Hòa thành song tế Quốc công gia, trong lòng nhiều ít có chút vui sướng khi người gặp họa, không đợi ông hai Quý răn dạy Quý Hiếu, đã mở miệng, ngữ điệu rất là trào phúng.

Ông hai Quý nói: “Đừng nói nữa, chúng ta vẫn là đi mau”

Quý Hiếu thấy bọn họ đều không ai để ý tới mình, có người còn bày vẻ trào phúng, trong lòng mất hứng, gã lại cứ cản ông hai Quý cấp lại, hỏi bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì, đi muộn một chút thì có chết ai, cười nói chẳng lẽ là huyện lệnh đại nhân tới?

Ông hai Quý bị Quý Hiếu ngăn cản hết lần này tới lần khác, cả giận, lớn tiếng nói với Quý Hiếu: “Quý Hiếu, chậm trễ chúng ta nghênh đón một nhà Quốc công gia, về ta sẽ đánh cho gãy chân Tránh ra cho ta” Nói xong liền đẩy Quý Hiếu sang một bên, bước đi.

Quý Hiếu bị ông hai Quý đẩy suýt ngã, chờ đứng vững vàng thì tức chỉ muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ ông hai Quý nói đến Quốc công gia, lại sợ không dám mắng, chạy lên túm lấy cháu trai của ông hai Quý, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Người thiếu niên kia bị Quý Hiếu giữ chặt thì tức lắm, y cũng muốn gặp Quốc công gia đấy, hơn nữa vừa rồi thấy người nhà tỏ thái độ với Quý Hiếu, giọng điệu với Quý Hiếu cũng không tốt.

“Nói anh không chia vui được là không được Quốc công gia là cha ruột của Trương Tiểu Dư, hiện tại tìm tới rồi Hừ, nếu các người không chặt đứt quan hệ với anh Hòa Tử, đó chính là thông gia nhà các người đó Đáng tiếc, các người đuổi anh Hòa Tử ra khỏi cửa, hiện tại thông gia này chẳng liên quan gì tới các người. Tôi nghe nói là, Quốc công gia muốn tới nhà bác Đại Phát Chúng tôi cũng muốn đến đó Anh mau thả tôi ra, tôi còn muốn gặp Quốc công gia cơ”

Quý Hiếu há to miệng, nhẹ buông tay, nhìn người chạy xa, gã vươn tay cho mình một bạt tai, đau đến nhe răng nhếch mép, biết mình không nằm mơ, không khỏi tức điên lên, trước mắt đen đi, chỉ muốn ngất xỉu luôn cho rảnh, đáng tiếc không ngất được.


Quý Hiếu quay người chạy về nhà, gã phải đi truyền tin cho cha mẹ, xem việc này phải làm sao

Quý Đại Tài cùng Phùng thị đều ở trong nhà, hai người đang ngồi trong sân dưới giàn hồ lô, một người uống trà một người hút thuốc, câu được câu không mà nói chuyện, nhìn rất là nhàn nhã tự tại. Chu Quế Hoa mang theo hai đứa con gái ngồi ở góc xa hơn, đều tại thiêu thùa may vá. Cổng lớn vang lên một tiếng, khiến năm người giật minhg hoảng sợ, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra cổng, thấy Quý Hiếu vẻ mặt kinh hoảng mà chạy vào, tất cả đều sửng sốt, nghĩ đây là làm sao vậy?

Phùng thị hỏi đầu tiên, Chu Quế Hoa hỏi ngay sau.

Quý Hiếu thở hổn hển vài cái, lúc này mới đem tin mình nghe được nói ra.

Trong sân im lặng, hiển nhiên đều sợ ngây người.

“Con nói gì? Trương Tiểu Dư cư nhiên là con trai của Quốc công gia? Hiện tại Quý Hòa thành song tế nhà Quốc công? Cả nhà Quốc công hiện tại đều tới thôn mình? Còn là đi tới nhà Quý Đại Phát?”

Phùng thị liên thanh hỏi, giọng run run, mụ vừa tức vừa kinh vừa sợ vừa hận, còn có cả hối hận, vốn cho rằng mình đuổi Quý Hòa khẽ không cao giờ hối hận, bởi vì Quý Hòa là khắc *** nhà này, có nó thì nhà này không khá lên được, nhưng thấy Quý Hòa càng sống càng khấm khá, mụ đúng là có chút hối hận lúc trước quá độc ác với Quý Hòa, nếu lúc trước chặt đứt quan hệ nhưng thái độ tốt một chút, nói không chừng cũng có thể thông qua cả nhà Quý Đại Phát moi được chỗ tốt từ phía Quý Hòa. Nhưng hối hận cũng đã muộn, mụ không muốn thừa nhận sự hối hận của mình, cho nên cố nén, sau Quý Tú Nhi gả cho Giang Khang, cuộc sống khá giả hẳn lên, sự hối hận này mới phai nhạt. Hiện tại Quý Hòa lại đột nhiên có cha vợ là Quốc công gia, sự hối hận kia lại chui ra, hơn nữa còn càng ngày càng lớn, giống như dao đâm chọc lục phủ ngũ tạng đau nhức.

Quý Hiếu gật đầu, nói: “Con nghe ông hai Quý bọn họ nói, bọn họ hiện tại đều chạy tới nghênh đón người một nhà Quốc công Còn nói Quốc công gia muốn tới nhà bác cả Cha, mẹ, hai người bảo Quốc công gia sẽ không coi người một nhà bác cả trở thành thông gia đấy chứ”


“Cái gì mà thông gia Chẳng qua là bác cả Có tư cách gì mà làm thông gia với Quốc công gia” Phùng thị tức giận mà thét chói tai, nhìn về phía Quý Đại Tài, “Lão già, ông nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đến nhà ông anh ông làm ầm lên?”

Tay Quý Đại Tài từ nãy đến giờ vẫn run mãi, cầm ống thuốc lào, rít một hơi thật sâu, sặc khói ho sù sụ cả nửa ngày, thở dài nói: “Quốc công gia muốn coi ai là thông gia thì kệ người ta, dù sao, chúng ta không làm được”

Trong lòng Quý Đại Tài cũng giống như nhỏ máu, Quốc công gia cơ đấy Đám dân đen như bọn lão có khi cả đời cũng chưa thấy mặt huyện lệnh được một lần, huống chi là Quốc công gia, những vị quý nhân ở kinh thành mỗi ngày bái kiến hoàng thượng, bọn họ cả đời có thể nghe người ta nói vài lần đã là kiến thức cao lắm, sao dám nghĩ xa tới việc gặp mặt một lần Hiện tại Quốc công gia cư nhiên đến thôn bọn họ, hơn nữa còn là cha vợ của con lão Rõ ràng nên là thông gia với nhà lão, nhưng hiện tại thành tình huống nào? Cha mẹ đã cắt đứt quan hệ, làm gì còn thể diện đi đòi gặp người ta, mặt mũi đâu mà nói mình là thông gia với Quốc công gia

Nhà thông gia tốt như thế, liền như vậy không còn

Quý Đại Tài hiện tại không muốn nhìn mặt Phùng thị, lão sợ mình vừa thấy Phùng thị đã muốn tát cho mụ một cái, nếu không phải mụ, sao cả nhà lại đuổi Quý Hòa ra khỏi cửa? Ngay từ đầu lão cũng không nhẫn tâm làm thế cơ mà Nếu không phải mụ già nhẫn tâm, lão sẽ không đuổi con trai mình đi, cho dù có đuổi đi cũng không vô tình đến vậy, để đến nỗi bây giờ không còn đường vãn hồi

Chu Quế Hoa trong lòng cũng tiếc hận, cô ta nghĩ nếu không chặt đứt quan hệ, vậy nhà mình chắc hẳn sẽ là gia tộc nổi danh nhất vùng này, ngay cả huyện lệnh thấy bọn họ cũng sẽ nịnh bợ, con trai cô ta nhất định có thể thăng chức rất nhanh, con gái của cô nói không chừng gả vào nhà quan làm phu nhân ấy chứ? Giờ thì đừng mơ mấy thứ đó, Quốc công gia có thể không ghi hận nhà bọn họ đã là không tồi

Quý Tiểu Ngọc cắn môi, rất là không cam lòng.

Quý Tiểu Hương chớp mắt, trong lòng rất tò mò với một nhà Quốc công.

Quý Hiếu còn đang không ngừng truy vấn, Quý Đại Tài đã nhịn không nổi, chỉ thiếu nước vả cho Quý Hiếu hỏi luôn miệng kia một cái, không đợi lão ra tay, Phùng thị đã như con chó dại xổng chuồng chạy ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.