Đọc truyện Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân – Chương 134: Quen biết nhau, tới thăm nhà
Miêu: beta-ed
Người Trịnh gia đã từ trong thư của Trịnh Nguyên biết được rất nhiều tình huống của Trương Tiểu Dư, đương nhiên bao gồm cả cha mẹ nuôi của cậu. Biết người Điền gia đối xử với Trương Tiểu Dư tốt vô cùng, bọn họ cũng cảm kích, sẽ không vì người Điền gia thân phận thấp kém mà coi thường bọn họ, thấy bọn họ hành lễ, lập tức ngăn cản.
Trịnh phu nhân lôi kéo tay thím Điền nói: “Không nên đa lễ, lại nói tiếp chúng tôi còn muốn cám ơn mọi người, Tiểu Dư cũng nhờ mọi người chăm sóc, để nó bớt khổ.”
Trịnh Quốc công cũng đỡ lấy Điền Đại Cường nói: “Điền huynh, cảm tạ mọi người, xin nhận cái cúi đầu của ta.”
Trịnh Quốc công nói xong liền vái chào Điền Đại Cường cùng thím Điền một cái thật sâu, thấy ông làm vậy, Trịnh phu nhân cùng Trịnh Trạch Trịnh Nguyên cũng lập tức làm theo. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Điền Đại Cường cùng thím Điền bj dọa sợ, sau đó lập tức đi đỡ họ lên, nghĩ đây chính là Quốc công gia đó, phía sau ông ấy còn có Quốc công phu nhân, còn có con trai bọn họ, tất cả đều là đại đại quý nhân, hiện tại lại hành lễ với đám thảo dân như họ, thật sự là khiến bọn họ phải thất kinh.
Quý Hòa từ điểm này cũng có thể nhìn ra Trịnh gia thái độ của họ đối với Trương Tiểu Dư cùng phẩm hạnh của họ, bọn họ rất coi trọng để ý tới Trương Tiểu Dư, nếu không cũng sẽ không hành đại lễ với cha mẹ nuôi mà Trương Tiểu Dư nhận, bọn họ cảm kích hết thảy những người đã đối tốt với Trương Tiểu Dư. Kỳ thật ngẫm lại, nếu đổi lại là hắn ở vào vị trí Trịnh gia, cũng sẽ làm như thế, rất nhiều người đều sẽ làm như thế, nhưng nếu có được thân phận như người một nhà Trịnh Quốc công, vậy có khả năng rất nhiều người sẽ không tình nguyện hạ mình đi hành lễ, có thể cảm ơn ngoài miệng một phen, sau đó lại cho chút vật chất làm quà cảm ơn đã là không tồi. Chính bởi vì hiểu được điểm này, mới biểu lộ sự coi trọng của Trịnh gia đối với Trương Tiểu Dư, biểu hiện được nhân phẩm tốt đẹp của họ.
Quý Hòa vì Trương Tiểu Dư có được người nhà như vậy thì thấy rất vui, Trương Tiểu Dư là người hắn yêu nhất, hắn đã từng có người nhà thật đáng giận đáng ghét, sống cuộc sống thảm thương như thế, hiện tại cho dù hắn cho Trương Tiểu Dư một cái nhà, bọn họ còn có một đứa con trai, nhưng cũng không thể thay thế cha mẹ anh em ruột, mặc dù có người Điền gia, nhưng người Điền gia cũng không thay thế cho gia đình ruột thịt, mà hiện tại cậu rốt cục có được người thân như vậy, là người thật tâm yêu Trương Tiểu Dư, sao hắn có thể không vui thay cho cậu?
Trương Tiểu Dư ngây người một chút, trong lòng cũng thực cảm động, giờ khắc này quan hệ giữa cậu cùng Trịnh gia lại thân cận hơn một phần. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Điền Đại Cường bị Trịnh Quốc công gọi một tiếng ‘Điền huynh’, kích động đến đỏ cả mặt, may mà da ông đen, nhìn ra cũng khó, chỉ là sự trầm ổn cố phô bày từ đầu cũng tan hơn phân nửa, lắp bắp kêu không cần gọi Điền huynh, nói không dám nhận, còn nói Trương Tiểu Dư rất ngoan rất hiểu chuyện, bọn họ thích cậu vô cùng, sau đó lại mời Trịnh Quốc công vào nhà uống trà, liên tục phân phó Trương Sơn dâng trà, phải là trà tốt nhất.
Trương Sơn lập tức đáp ứng.
Thím Điền bị Trịnh phu nhân kéo tay, cảm nhận được lòng bàn tay non mềm của Trịnh phu nhân, ngửi mùi đàn hương thoang thoảng trên người bà ấy, sắp không biết đi đường ra sao, trong lòng cứ nghĩ mãi mình lại được Quốc công phu nhân thân thiết kéo tay đi đường như vậy đó, thật đúng là như mơ, Quốc công phu nhân là người ra sao, một phụ nữ nông thôn như bà lại có phúc như thể, đời này có cái để khoe khoang nở mày nở mặt
Điền Tiến Đa bận việc xong thì đi cùng Mộc Mộc đỡ y, hỏi y có khẩn trương không.
Mộc Mộc gật đầu lại lắc đầu, ngay từ đầu là khẩn trương, sau lại phát hiện người Trịnh gia đều rất ôn hòa, tất nhiên không khẩn trương nữa.
Điền Tiến Đa cười, nghĩ phu lang mình chỉ có điểm ấy là tốt nhất, ngốc nghếch hàm hậu, nhưng không dễ bị người ta lừa, ngược lại rõ ràng nhất ai tốt ai xấu.
Điền Tiến Đa cảm thấy ngay cả Mộc Mộc cũng cảm thấy Trịnh gia hữu hảo, xem ra họ rất ôn hòa với người nhà mình. Như vậy hẳn cũng dễ chấp nhận Quý Hòa thôi. Điền Tiến Đa không lo lắng thái độ người Trịnh gia đối với Tiểu Dư, cũng không quan tâm Trịnh gia nóng hay lạnh với Điền gia, cậu ta chỉ lo lắng cho Quý Hòa, Tiểu Dư hiện tại thân phận đã thành phương hoàng, cho dù Quý Hòa đã cùng Tiểu Dư thành thân sinh con, Tiểu Dư sẽ không bởi vì Trịnh gia mà rời đi, nhưng nếu Trịnh gia chướng mắt Quý Hòa cũng sẽ khiến mọi người không vui nổi, vậy chuyện tốt chẳng phải sẽ hỏng sao? Hiện tại nhìn Trịnh gia đối với bọn họ còn hiền lành như vậy, chứng minh người nhà này tính tình không tồi, sẽ không để ý cái gì thân phận linh ***, cậu ta cũng không cần phát sầu thay Quý Hòa nữa.
Đoàn người đầu tiên đi tới phòng tiếp khách, Trương Sơn đã ân cần cung kính dâng trà, trà này là Quý Hòa cất ở chái nhà bên cạnh, đều là trà cực ngon.
Trịnh Quốc công phẩm một hơi, gật gật đầu, nói: “Trà ngon, trà này cũng là Quý Hòa sao khô hả? Cậu tặng trà tới kinh thành cho Nguyên Nhi chúng ta may mắn uống được, rất là không tồi. Nghe nói cậu ủ rượu cũng không tồi, Nguyên Nhi vẫn luôn nhắc tới rượu nho cậu ủ. Nếu biết ủ rượu, vậy tửu lượng hẳn cũng không tồi, đến lúc đó phải uống với ta vài chén mới được.”
Trịnh Quốc công nhìn Quý Hòa, vừa nhìn thấy Quý Hòa ông đã đánh giá một hồi, trong lòng khá vừa lòng tướng mạo khí độ của Quý Hòa, cảm thấy hắn đứng cùng Tiểu Dư rất xứng đôi. Cũng nghe Trịnh Nguyên nói qua Quý Hòa cực kỳ trân trọng Tiểu Dư. Hiện tại nhìn thấy Quý Hòa cùng Tiểu Dư nhìn nhau, ánh mắt kia khiến người đối diện cũng thấy ấm áp, ông lại càng vừa lòng, thái độ có thể nói là rất ôn hòa, tựa như đối với Trịnh Nguyên Trịnh Trạch, nhưng lại thiếu một tia nghiêm túc.
Quý Hòa lập tức cười đáp ứng.
Trịnh phu nhân cũng nhìn Quý Hòa, bà không phải loại người đánh giá người khác dựa vào xuất thân, ánh mắt Trịnh Nguyên cũng không tồi, y nói người này tốt vậy nhất định sẽ không quá kém, hơn nữa về sau Trịnh Nguyên cùng Quý Hòa thư từ qua lại, Trịnh Nguyên còn đem đồ Quý Hòa tặng cho bọn họ, vài thứ kia tuy rằng nhìn đều không quý trọng, nhưng cũng biết là có tâm, cũng có thể nhìn ra đại khái nhân phẩm của Quý Hòa. Khi đó Trịnh phu nhân đã rất có hảo cảm với Quý Hòa, nghĩ một người đàn ông yêu thương phu lang như vậy nhất định sẽ không kém, hiện tại biết đây là song tế nhà mình, bà liền quan sát càng cẩn thận, nhưng ngắm thế nào cũng thấy, ngoại trừ xuất thân hơi kém, không còn tật xấu gì khác.
Trịnh phu nhân lại nhìn Trương Tiểu Dư, thấy thế nào cũng tốt, nhìn lại bé Nho nằm trong ngực cậu, vừa thấy vui lại khổ sở, vui là vì Tiểu Dư sống tốt, khổ sở là vì mình không phải người cho Tiểu Dư cuộc sống tốt đẹp kia, rõ ràng phải là người làm mẹ ruột như bà cho con trai cuộc sống tốt đẹp nhất, bà đã đến chậm rồi.
Trương Tiểu Dư nhìn Trịnh phu nhân lại bắt đầu đỏ đôi mắt, lập tức dâng bé Nho lên, túm cái tay béo của bé vẫy vẫy với Trịnh phu nhân, miệng nói: “Bé Nho, mau chào hỏi với Trịnh phu nhân đi nào.”
Bé Nho thực nể tình, chu cái miệng nhỏ, nước miếng chảy ròng, a a hai tiếng.
Trương phu nhân bị làm cho tức cười, lấy khăn lau nước mắt, nói: “Tiểu Dư, ta không phải phu nhân, ta là mẹ con mà, con có thể gọi một tiếng mẹ không?”
Trịnh Quốc công vừa nghe lời này cũng nhìn về phía Trương Tiểu Dư, ông cũng hy vọng nghe Trương Tiểu Dư gọi mình một tiếng cha.
Trương Tiểu Dư ôm bé Nho, nhìn bé Nho mở to đôi mắt đen tròn, giao bé cho Quý Hòa, sau đó hướng về phía Trịnh Quốc công Trịnh phu nhân quỳ xuống, gọi một tiếng cha một tiếng mẹ, còn không đợi cậu dập đầu, đã bị hai người nâng dậy, Trịnh phu nhân ôm Trương Tiểu Dư khóc, Trịnh Quốc công ôm hai người bọn họ, cũng chảy nước mắt.
Trương Tiểu Dư chỉ có thể lại an ủi bọn họ, nếu cậu đã tiếp nhận bọn họ, tự nhiên sẽ không rối rắm chuyện gọi cha mẹ hay không, thật ra cậu gọi rất thuận miệng, cũng không cảm thấy khó xử, có lẽ là do người Trịnh gia thật sự khiến cho người ta cảm thấy được sự thân cận cùng dòng máu. Sau đó cậu lại hành lễ với Trịnh Trạch Trịnh Nguyên, gọi anh cả, anh hai.
Quý Hòa cũng sau đó hành lễ với từng người Trịnh gia, họ cũng nhận lễ, coi như chính thức nhận người song tế này.
Gia đình Điền Đại Cường sôi nổi ở bên cạnh cười nói chúc mừng, không khí có vẻ thân cận tự nhiên hơn trước nhiều.
Trịnh gia người lôi kéo Trương Tiểu Dư nói một hồi lâu, đều hỏi chuyện mấy năm qua cậu sống ra sao, Trương Tiểu Dư không có nói tỉ mỉ, nhưng thím Điền cùng Điền Tiến Đa ở bên cạnh thêm mắm dặm muối kể kỹ càng tỉ mỉ, hơn nữa nói một nhà Trương Đại Ngưu đối xử với Trương Tiểu Dư ra sao, còn nói thảm trạng hiện tại của cái nhà đó, nói ông trời có mắt, quả báo nhãn tiền.
Trịnh Nguyên nói: “Cha, mẹ, đại ca, hiện tại nhà Trương Đại Ngọt đứa con gái đã gả ra ngoài, con đã nhìn qua, sống rất khổ.”
Trịnh Nguyên kỳ thật thật sự rất muốn bọn Vu Hòe Hoa sống thêm khổ sở, nhưng không cần y ra tay, Vu Hòe Hoa cùng Trương Lệ Nương đã đủ khốn cùng rồi, y sợ mình lại ra tay, hai người kia sẽ sống không nổi. Y cảm thấy cứ để bọn họ sống đi, sống như thế còn thảm hơn là chết.
Trịnh phu nhân sắc mặt lãnh đạm, nghĩ thật sự là ác giả ác báo, vốn Trương gia bị đánh tráo con cũng là vô tội nhưng là bọn họ không nên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con bà, Tiểu Dư của bà vô tội biết bao nhiêu? Nếu không nhờ Quý Hòa, Tiểu Dư hiện tại không biết phải đáng thương nhường nào, cho dù họ có tìm được con, làm sao xoa dịu những đau khổ Tiểu Dư đã chịu? Vừa nghĩ tới khả năng này, Trịnh phu nhân liền chán ghét Trương gia không thôi.
Trương Tiểu Dư nói với Trịnh phu nhân: “Mẹ, không nên tức giận, giờ con sống tốt lắm, tức giận với những người đó không đáng đâu.”
Trịnh phu nhân nắm chặt tay Trương Tiểu Dư, nghĩ Tiểu Dư bây giờ đã không nghĩ ngợi gì nữa, những không có nghĩa là bà sẽ buông tha, bà nhất định phải xả cơn giận này cho Tiểu Dư, trời cao báo ứng bọn họ, đó là chuyện của ông trời, người làm mẹ như bà cũng phải có hành động. Nói đến người Trương gia, bà liền thuận thế nói luôn chuyện xử lý một nhà Trương thị, cũng nhắc tới Trịnh Du, hỏi Trương Tiểu Dư nghĩ sao. Người Trịnh gia vẫn muốn trả Trịnh Du lại cho Vu Hòe Hoa, nhưng trước đó vẫn muốn hỏi ý kiến Tiểu Dư, dù sao thì Trịnh Du muốn hại Trương Tiểu Dư. Nếu Trương Tiểu Dư có ý tưởng khác, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
Kết quả Trương Tiểu Dư cùng người Trịnh gia nghĩ như nhau, cậu cũng cho rằng trả Trịnh Du lại cho Vu Hòe Hoa là kết cục tốt nhất.
Tất cả mọi người rõ ràng, Trịnh Du trở lại bên người Vu Hòe Hoa cũng sẽ không sống tốt, bởi vì Vu Hòe Hoa căn bản là một người không thích song nhi, huống chi Trương gia hiện tại có thể nói là hộ khốn cùng nhất thôn Thanh Sơn, thanh danh lại không tốt, chờ Trịnh Du trở về, thanh danh của y sẽ còn xấu hơn cả Trương gia, ai dám đắc tội người của Quốc công phủ cơ chứ? Đến lúc đó cuộc sống chờ đợi Trịnh Du có thể nghĩ ra, tuyệt sẽ không tốt đẹp hơn cả nhà Trình Thiên là bao.
“Hiện tại trời còn chưa tối, vừa lúc đi thăm hỏi những người đã từng giúp đỡ vợ chồng hai đứa. Nhất là bác cả Quý Hòa, lại nói tiếp cũng là thông gia, phải đến thăm hỏi đàng hoàng”
Trịnh Quốc công thấy không khí không tốt lắm, liền cười đổi đề tài.
Trịnh phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, phải đi thăm hỏi.”
Quý Hòa nói: “Hay là con mời cả nhà bác cả với mọi người qua đây.”
Trịnh Quốc công lập tức nói: “Không cần Vẫn là chúng ta đi đi, chúng ta đi thăm hỏi bọn họ, không chỉ bởi vì bọn họ là bác cả bác gái của con, còn bởi vì bọn họ đã chăm sóc cho Tiểu Dư, con đừng nói thêm cái gì nữa. Hiện tại chúng ta đầu tiên là cha mẹ của Tiểu Dư, sau đó mới là Quốc công gia cùng Quốc công phu nhân.”
Quý Hòa vừa nghe lời này liền không ngăn cản, hắn cũng rất tôn trọng người một nhà Quý Đại Phát, vừa rồi ngăn đón một chút cũng chỉ do thân phận Trịnh Quốc công quá cao, hắn không mở miệng ngăn đón một chút thì không thích hợp.