Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 98


Kim liên nở, ba người ở đây đều cảm nhận được, mắt Thước Nhạc chợt sáng, “Ra tay!!!” Hét lên với Khúc Phàm, cơ thể lập tức lui về phía sau.

Khúc Phàm vươn tay kết ấn, lập tức một thần trận xuất hiện xung quanh căn nhà. Những loài cây mà Thước Nhạc gieo trồng đột nhiên vùng lên, bao phủ khắp xung quanh.

Nữ nhân kia rùng mình, “Ngươi dám!!!” Lực lượng tinh thần khổng lồ lập tức tràn ra đánh về phía Thước Nhạc, thực vật bị chạm phải lập tức đứt đoạn, nhưng tốc độ sinh trưởng của chúng nó cũng rất nhanh, hơn nữa còn có tác dụng ngăn cản tinh thần lực. Tinh thần lực của Khúc Phàm và Thước Nhạc đồng thời phát ra, uỳnh—thần lực hai bên cuối cùng cũng chạm nhau.

“A!!!” Nữ nhân kia hộc máu, sắc mặt u tối trừng mắt nhìn Thước Nhạc.

Thước Nhạc cũng không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt, Khúc Phàm vì phải khống chế đại trận nên cũng có chút chật vật.

“Ngươi sao lại làm như vậy?” Nữ nhân có chút ủ rũ hỏi.

Thước Nhạc lắc đầu, “Muốn trách thì trách ngươi quá tham lam, Kim Liên đã tự siêu việt bản thân, dù nàng đi tới bước nào cũng sẽ không cần bản thể trước kia nữa, bởi vì nàng đã là sự tồn tại khác biệt, là tồn tại siêu giai, bản thể chẳng còn tác dụng gì mới nàng nữa.”

“Không ngờ ngươi thông minh như vậy, nhưng tiếc rằng đã quá muộn, ha ha… chỉ cần vào đây chính là tử kỳ của các ngươi. Nếu không phải chờ cơ hội tốt nhất, ta cũng không để các người sống đến bây giờ.” Nữ nhân nói xong, cơ thể đột nhiên vỡ ra, cơ thể tựa như lột ra vậy, một loại động vật nhuyễn thể bảy màu chui ra, sau đó cơ thể mở rộng, một luồn tinh thần lực thật lớn xuất hiện, bầu trời cũng trở nên tối đen. Hoàn cảnh vị trí nơi họ đang đứng lập tức biến thành một khu đầm lầy, ngoài những hoa cỏ do Thước Nhạc trồng ra thì không còn bất cứ thực vật màu xanh nào khác nữa.”

Chờ đến lúc quái vật hoàn toàn bại lộ trước mặt hai người, bọn họ thấy trên đầu của quái vật lại xuất hiện một người đầu trọc, một nam nhân đầu bóng lưỡng, mọc ra một cách đột ngột trên đầu quái vật.

Khúc Phàm rất nhanh lùi về bên cạnh Thước Nhạc, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại và quỷ dị của quái vật này. Năng lượng trong cơ thể hắn rất nhanh bị phân giải, giống như năng lượng của thế giới này vậy. Quái vật này chính là nguyên nhân khiến năng lượng thế giới này thay đổi.

“Ta đã thật lâu không sử dụng cơ thể của mình, vẫn luôn thoải mái như vậy.” Tuy rằng do nam nhân nói ra nhưng rõ ràng đã bị quái vật khống chế. Thấy như vậy, Khúc Phàm và Thước Nhạc có cảm giác ghê tởm không nói nên lời.

“Thật không ngờ ngươi lại phát hiện nhanh như vậy, ngươi thông minh hơn Kim Liên nhiều lắm, nàng so với ngươi chính là đồ ngốc ha ha. Tiếc là ngươi cũng sẽ có cùng kết cục với nàng.” Cơ thể quái vật mấp máy, thất sắc trên người không ngừng thay đổi.

Thước Nhạc híp mắt, bắt đầu điều động tinh thần lực.

“Kim Liên khinh thường sinh vật cấp thấp như ngươi, sai lầm duy nhất của nàng là coi nhẹ sự ti bỉ của ngươi.”

Cơ thể quái vật uốn éo càng thêm mạnh, rất tức giận, có lẽ Thước Nhạc đã nói trúng sự thật.

“Hừ… nếu ngươi đã đoán được, vậy sao còn tới tìm chết, có thể thấy ngươi cũng chẳng phải thông mình gì, cấp thấp, hừ, ta cấp thấp nhưng chẳng phải thần trong mắt các ngươi cũng rơi vào tay ta hay sao?” Quái vật nói xong, cơ thể đột nhiên tuôn ra ngọn lửa màu đen, nháy mắt trận pháp thực vật của Thước Nhạc sụp đổ. Ngọn lửa màu đen vây quanh Thước Nhạc.


Đối mặt với lửa đen, Thước Nhạc cũng không hề chớp mắt mà nhìn quái vật, “Ta đến chỉ vì nữ nhi của ta.”

Thực tế, Thước Nhạc chưa từng hoài nghi Kim Liên, bởi vì khi tới thế giới này, cậu đã cảm nhận được lời kêu gọi của Kim Liên. Thước Nhạc có được truyền thừa của Kim Liên nên có sự cảm ứng rất mãnh liệt với Kim Liên, cậu có thể dự cảm được sự rời đi của mình, cũng có thể dự cảm bản thân không có nguy hiểm gì cả. Cậu có lẽ nghi hoặc nhưng có thể khẳng định rằng cậu không cảm thấy nguy hiểm gì. Cũng chính bởi vậy, Thước Nhạc mới xây nhà nơi này, cũng đồng ý cho đám nhỏ đến thế giới này sinh sống.

Có lẽ từ lúc ở Tàng Sơn, cũng có thể muộn hơn nữa, Thước Nhạc càng ngày càng dự cảm được nguy hiểm, dường như có thứ gì đó đang hấp dẫn cậu, ngày càng cấp bách. Cậu thầm nghĩ giải quyết hết những chuyện này thì tốt rồi, càng đến gần Thánh Thành, dự cảm xấu càng rõ ràng.

Gặp được thần thụ là việc ngoài ý muốn, Thước Nhạc từng nghĩ, sao một hạt thần thụ lại xuất hiện đột ngột trước mắt cậu như vậy, cậu hy vọng có thể mượn dùng năng lượng của thần thụ, nhưng sau khi nói chuyện với thần thụ lại đánh mất ý niệm này. Cậu vẫn luôn cảm thấy những lời thần thụ nói có chút không thích hợp.

Có bảo bảo khiến hai người rất ngạc nhiên, Khúc Phàm cũng có dự cảm, Thước Nhạc có thể cảm nhận được hắn có chút bài xích với bảo bảo. Thước Nhạc cũng muốn hiểu rõ sự nghi ngờ trước đó, nhưng nguyện vọng sâu trong nội tâm lại không phải thứ này, sau khi không còn nghĩ như vậy thì nguyện vọng như vậy tuyệt không còn nữa. Dựa theo lời thần thụ nói, để có thể giữ lại năng lượng căn nguyên, nó cần bản thể cao cấp nhất. Tuy rằng không biết Kim Liên đã đạt tới trình độ nào nhưng Thước Nhạc biết, Kim Liên đã không cần bản thể của nó nữa, quay lại bản thể của mình sẽ chỉ khiến nàng càng yếu nhược. Mà dựa theo những gì Kim Liên đã làm, nàng nhất định sẽ không cướp đoạt bản thể của người khác.

Thước Nhạc lúc này mới phát hiện suy nghĩ của mình có lẽ bị tác động, thứ gọi là nguyện vọng trong tim cũng như vậy mà xuất hiện, còn chuyện vội vàng muốn tìm Kim Liên cũng bị ảnh hưởng. Mà có thể làm được những điều này chỉ có thể là Kim Liên, chỉ có Kim Liên mới có thể thông qua bản thể mà tác động tới cậu. Suy đoán như vậy có vẻ mâu thuẫn nhưng vẫn luôn tin tưởng Kim Liên sẽ không hại cậu, lại cảm giác Kim Liên đang tác động tới tư tưởng của cậu, Thước Nhạc lại có chút không chắc chắn.

Nếu Kim Liên bị khống chế vậy đã rõ ràng rồi, Thước Nhạc chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Kết luận này khiến cậu không dám nói với cả Khúc Phàm. Điều duy nhất có thể làm chính là kéo dài thời gian, nghĩ cách hiểu mục đích của kẻ đứng sau tất cả.

Thứ duy nhất trên người cậu có thể bị người ta mơ tưởng chính là bản thể Kim Liên, nhưng Thước Nhạc nghĩ nếu người đứng sau dù là Kim Liên cũng không thể khống chế, vậy hắn ta sao còn muốn bản thể của Kim Liên làm gì? Ít nhất chúng nó cũng cùng đẳng cấp mà, cậu nghĩ không thông.

Tất cả đều bắt đầu từ trận cháy kia, Thước Nhạc rốt cuộc hiểu được mục đích của kẻ đứng phía sau. Con gái cậu xuất hiện quá mức trùng hợp, đóa hoa sen máu kia đã sớm mất đi năng lực dựng dục rồi mà. Vạn vật trên thế gian đều có quy luật, được gì mất gì, rất nhiều lúc đều rất công bằng. Cho dù là Tùy Tâm quả cũng không có thể khả năng muốn gì được nấy, có được nhất định phải trả giá, tại Thần Giới mặc dù ăn Tùy tâm quả để nâng cao cấp bậc nhưng sau đó đều rất lâu không thể thăng cấp, thậm chí việc lên cấp còn khó hơn trước đó. Bởi vì Tùy Tâm quả rất hiếm nên mọi người chỉ thấy được tác dụng của nọ mà không thấy được hậu quả của nó. Như vậy, cậu có được con gái thì sẽ phải trả giá thế nào đây? Biểu hiện của đứa bé khác với trước kia, không chút động tĩnh, còn an tĩnh hơn cả Miu Miu nữa. Cho dù đứa nào trước kia cũng xuất hiện thần thức từ rất sớm, có thể trao đổi với hai người; nhưng cô con gái lại chỉ có chút liên hệ huyết mạch với họ, về mặt ý thức lại không có bất kỳ trao đổi nào.

Vào trận cháy kia, trong đầu Thước Nhạc chợt xuất hiện mấy hoa văn, những hoa văn thưa thớt không có ý nghĩa gì, tựa như chỉ gặp qua trong mộng. Nhưng cũng đủ để cậu hiểu, cậu sẽ mất thứ gì. Cậu sẽ mất đi đóa hoa sen thứ sáu. Đóa hoa sen kia từ sau khi Thước Nhạc ăn Tùy Tâm quả đã thay đổi, nó hợp nhất mình với hoa sen máu, do đó để cậu thuận lợi dựng dục đứa nhỏ.

Thấy quái vật kia đóng giả thành nữ nhân, Thước Nhạc liền cảm giác được nó không phải Kim Liên. Cho dù nó có được hơi thở của Kim Liên, nhưng vẫn rất lạ. Nó muốn cậu đưa cho nó đóa kim liên thứ sau kia, Thước Nhạcnhất định sẽ không đồng ý, cũng chính bởi con gái nhà mình.

Thước Nhạc không dám bàn bạc gì với Khúc Phàm, cậu dùng hết mọi tinh lực để bảo vệ chính mình, cậu không muốn để mình lại bị tác động. Cũng may Khúc Phàm xuất thân từ hình cảnh cũng có thể đoán được ít nhiều, hai người phối hợp coi như hoàn hảo. Nhưng cách bố trí này dường như không có nhiều tác dụng lắm.

Thước Nhạc ôm đầu cảm nhận sự đau đớn về tinh thần, công kích vật lý không có tác dụng với nó, nó dường như chỉ là thể năng lượng. Giống như cậu và Khúc Phàm cảm nhận về người đã đưa cậu tới đây vậy, tuy tồn tại nhưng lại vô hình.

Thần thông của Khúc Phàm cũng không có bất kỳ tác dụng nào cả, hắn tựa như hư vô, không có điểm tựa.

“A!!” Thước Nhạc đột nhiên hét lớn, bản thể của Kim Liên chợt trào ra từ cơ thể cậu, hai hoa sen đại biểu cho không gian xuất hiện, một đóa quay cuồng trong thức hải của cậu, đóa hoa sen thứ năm cũng hiện ra nhưng lại bị áp chế, quái vật trước mặt này hẳn là năng lượng căn nguyên của thần lực cho nên đóa hoa sen thứ năm kia vốn không có tác dụng gì, mà đóa thứ sáu lại như muốn phá thể mà ra. Khúc Phàm thấy không ổn, dùng chính tinh thần lực của mình tấn công quái vật, giảm bớt gánh nặng cho Thước Nhạc.


Đây là một cuộc chiến về mặt tinh thần, có điều hai người yếu hơn rất nhiều.

Tiếp theo, một luồng tinh thần lực cường đại cùng với đa số những tinh thần lực nho nhỏ tràn ra từ không gian thứ hai; đó là thần thụ. Năng lượng của nó đã khôi phục khá ổn, đã muốn có được bốn phần năng lượng khi còn ở Thần Giới.

“Rống—”

“Không ổn! Mau chạy!” Thước Nhạc đột nhiên cảm giác tinh thần lực biến mất, tiếp theo tinh thần lực của cậu tựa như bị rút cạn vọt vào trong cơ thể quái vật, biến mất vô tung.

Quái vật phồng lên, tinh thần lực của họ tiếp tục biến mấy, thứ kia dường như có thể biến bất cứ năng lượng nào trở thành bảy loại năng lượng.

“Chiến Thần trảm!!!” Khúc Phàm điều động thần dịch lực toàn thân, đánh ra một đao vượt qua cực hạn của mình. Thần dịch lực tạo thành hình đao, chẳng những đánh vỡ tinh thần lực của mấy người, còn chém quái vật thành hai nửa.

Tuy nhiên Khúc Phàm cũng bị thương, tinh thần của Thước Nhạc lại héo rũ, mấy đóa hoa sen ảm đạm.

“A!!!” Quái vật tru tréo không ngừng, cơ thể đột nhiên lao về phía Thước Nhạc, hất bay Khúc Phàm sang bên cạnh, lôi Thước Nhạc lên. Bản thể của Kim Liên không ngừng héo rũ, trên người Thước Nhạcnhư có hàng tỉ chiếc kim cắm vào, vô cùng đau đớn.

Quái vật ăn mòn cơ thể cậu, nó đã sớm không còn kiên nhẫn, bức ép bản thể của Kim Liên trên người cậu ra. Nó nghĩ muốn hòa tan Thước Nhạc, đạt được đứa bé kia.

Tựa như Thước Nhạc gọi nó, nó chỉ là sinh vật cấp thấp, thấp đến mức không có cơ thể của chính mình, nó chỉ là một kẻ ký sinh sống trên một tiên thực (thực vật tiên). Hình dáng của nó rất quái dị, không có thân thể cố định, biến đổi tùy ý. Năm đó, nó đột nhiên được thoát thai hoán cốt, từ đó về sau không hề đớn giản nữa.

Một kẻ đầu trọc xuất hiện cạnh tiên thực kia. Hắn muốn hái xuống tiên thực mà nó đang ký sinh, lại không ngờ đột nhiên không gian nổ tung, một loại năng lượng thuộc về Thần Giới tiến vào thế giới này, tiên thực, kẻ phật tu kia đều bị năng lượng kia đánh chết. Nó không biết có phải bởi đặc tính của mình hay không mà nó không chết mà còn hợp nhất với năng lượng kia, còn thu nạp cả tiên thực cùng linh hồn của kẻ tu phật. Nó phát hiện mình chiếm được ký ức của chúng nó, nó rất thích suy nghĩ của kẻ tu phật kia, đó là suy nghĩ thông minh hơn mình rất nhiều cho nên nó để hắn ta lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năng lượng của thế giới này cũng bị nó đồng hóa. Nó cảm thấy bản thân là chúa tể của thế giới này, mọi loại năng lượng đều bị nó thay đổi. Cho đến một ngày kia, có một sinh mệnh mới đến thế giới này, đó là một sinh mệnh vô cùng xinh đẹp, linh hồn của nó là màu vàng óng ả. Nó xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn nuốt gọn.

Linh hồn xinh đẹp cũng không phát hiện chân thân của nó. Nó hóa thành tinh linh năng lượng tiến đến gần nàng. Nàng vốn không để ý đến nó, có lẽ đối với nàng mà nói, nó quá bé nhỏ, nàng muốn đi qua nơi này đến Thần Giới nhưng thất bại. Bởi vì nàng vừa đột phá, tu vi cũng chưa ổn định nên tạo cho nó cơ hội. Năng lượng của thế giới này đều là nó, ai lại sinh ra cảnh giới đối với tinh linh năng lượng chứ. Huống chi bản thể của nàng hiện cũng là thể năng lượng, chỉ là càng thuần túy hơn nó mà thôi.

Lúc trước Thần Giới tràn ra cỗ năng lượng kia, không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, hiện tại lại trở nên hỗn mang như vậy, đáng tiếc nàng lại không biết. Nàng phá vỡ kết giới của Thần Giới, năng lượng đột nhiên xuất hiện khiến nàng bị thương, cũng tạo cơ hội cho nó, ha ha, thật sự rất thơm ngon. Đây chính là cái giá khi coi thường nó.

Điều đáng tiếc duy nhất là ký ức của nàng rất ít, tựa như chỉ có ký ức trong vài năm mà thôi, nhưng với nó cũng đã đủ rồi. Nó từ ký ức của kẻ tu phật kia biết tu hành là gì, nó hiện nay nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng nó lại không có cách nào rời khỏi hành tinh này, nó cũng đã chán ghét cơ thể này của mình, nó hy vọng có thể có được một cơ thể càng thêm xinh đẹp, càng thêm mạnh mẽ.


Trong trí nhớ của nó có một cơ hội như vậy, trong những ký ức hỗn loạn của Kim Liên, nó biết Kim Liên từng bói về tương lai của người thừa kế mình, mặc dù có chút mơ hồ nhưng có một tin tức rất thú vị, người thừa kế kia rồi sẽ có một nữ nhi vô cùng mạnh mẽ, một kẻ trời sinh thần giả, một vị thần sinh ra ở thế giới bình thường. Nàng sẽ có được tư chất vào thời cường thịnh của Kim Liên.

Trên thế giới không có kẻ nào ngốc hơn Kim Liên, rõ ràng cõ được năng lực của thần đỉnh giai, lại đem năng lực đi sinh sản ra sinh vật, thật quá ngu xuẩn. Cho dù có thoát khỏi bản thể, trở thành sự tồn tại siêu cường nhưng lại ngay từ đầu, còn chẳng thể đi qua được kết giới của Thần Giới nữa cơ, cuối cùng bị nó tiêu diệt. Hiện tại, nó có được năng lượng cường đại, chỉ cần đoạt được cơ thể kia, nó sẽ thành thần với sự tồn tại siêu việt.

Nó vẫn luôn chờ đợi, trước khi Kim Liên bị nó đồng hóa đã thả ý thức truyền tới người kia, ý thức kia được nó lưu giữ lại, có thể dừng lại đủ lâu, như vậy người nọ có thể thuận lợi tiến vào thế giới này.

Mọi chuyện luôn nằm trong suy đoán của nó, người nọ đã đến, nó không chút vội vã, vị thần kia vẫn còn chưa được dựng dục, nó cần chờ thêm. Nó dùng năng lượng của mình cảm nhận người kia, thậm chí dùng năng lượng của mình khiến đóa hoa sen thứ năm kia trưởng thành, để cho nó có thể tùy ý khống chế năng lượng. Nó thấy họ làm ra đủ loại hành động, cho tới khi Tùy Tâm quả xuất hiện. Cơ hội ngay lúc đó, nó thấy trên người cậu loại năng lượng đại diện cho kim liên, đó là thần lực chân chính. Tuy rằng năng lượng nó cũng được người ta gọi là thần lực, nhưng khác, đóa kim liên này chính là thứ có thể dựng dục mọi loại năng lượng, cũng là căn nguyên năng lượng của Kim Liên. Nhân lúc này, nó thử tác động vào tiềm thức của người nọ, ngay chính lúc ăn Tùy Tâm quả kia.

Nó thành công, nhưng nó rất ngạc nhiên, đóa kim liên kia ngay từ khi chưa nở đã nối liền ngọn với đóa hoa sen máu kia, hợp nhất năng lượng của mình cùng với sinh mệnh mới kia. Chỉ có như vậy mới có thể chân chính dưỡng dục ra thần! Người trời sinh đã có thần cách.

Cho dù có bất ngờ đến mức nào, mọi chuyện đều xảy ra theo dự đoán của hắn, đều rất thuận lợi. Chỉ là người thừa kế rất mẫn cảm, thông minh, vẫn cứ không chịu đến cạnh nó. Một khi đã vậy, thì để nó tự đưa người kia tới đây đi.

Thước Nhạc có chút mơ hồ, sau khi tiếp xúc với quái vật kia, một vài ký ức xuất hiện trong đầu cậu, dường như là ký ức của chính quái vật này, thì ra nó chính là sinh vật để dung hợp năng lượng thể. Năng lượng trên thế giới này cũng bị nó khống chế, vậy thì mạnh đến mức nào cơ chứ.

Đột nhiên còn có cả Kim Liên, lúc trước Kim Liên đến thế giới này chỉ vì muốn quay lại Thần Giới, nàng có lẽ cũng muốn tới Thần Giới tu luyện, nhưng không ngờ rằng nàng vứt bỏ bản thể, tuy đã thoát thai hoán cốt nhưng bởi năng lượng tích lũy quá ít nên rất yếu.

Mơ hồ, Thước Nhạc lại nhìn thấy cái đầu trơn bóng trên người quái vật kia, theo lời thần thụ thì bản tính của kẻ tu phật này rất tham lam, vì tham dục của bản thân thế mà còn mang toàn bộ phật tu vào chỗ chết, có lẽ bởi tâm sinh ma niệm đi. Năm đó môn phái phật tu cũng vì muốn ngăn cản hạo kiếp phát sinh mới đưa toàn bộ tinh anh ra. Mà gã ta cuối cùng cũng hại chính mình, nếu không vì gã ta, quái vật này sẽ không thành tồn tại như bây giờ. Lúc đó, nó chỉ là sự tồn tại rất đơn thuần, tất cả đều chịu ảnh hưởng của gã ta. Có lẽ đối với quái vật này mà nói, gã ta chính là thầy dạy vỡ lòng, cho nên mới giữ lại não của gã ta.

Thước Nhạc đã không thể mở mắt ra được nữa, nhưng cậu có thể cảm nhận Khúc Phàm đã sử dụng thần thông vượt quá cực hạn, thời gian tu hành của hắn dù sao cũng ngắn, cũng chưa từng nghiêm túc tu luyện, nên thực lực vẫn rất yếu. Cậu rất hy vọng Khúc Phàm đã không đến đây với cậu, cậu đã hầu như chẳng còn cách nào khác, đối với sự tồn tại dường như thuần năng lượng này, cậu thật sự không còn cách nào cả.

Kim Liên đang bao lấy cơ thể Thước Nhạc bị bóc ra từng chút một, mà ngay cả đóa kim liên và hoa sen máu kia cũng bắt đầu bị tách ra.

Một thần quang màu vàng phóng ra từ đóa sen máu trên người Thước Nhạc, năng lượng đang bao lấy Thước Nhạc tiêu tán từng chút một. Cậu rơi thẳng xuống, lại lập tức rơi vào trong tay quái vật. Bảo bảo vừa thức tỉnh chút năng lượng, có thể tạo thành thương tổn như vậy đã rất lợi hại nhưng tiếc rằng hiện bé vẫn rất bé nhỏ, chỉ dùng được một lần.

Quanh Thước Nhạc bị năng lượng bầy nhày thất thải bao lấy, trong năng lượng dường như chứa đựng vài hình ảnh, cơ thể cậu dường như đang bị hòa tan, đã sớm mất đi cảm giác đau đớn. Tiếng kêu đầy đau khổ của Khúc Phàm tựa như được truyền tới từ nơi rất xa xôi, ý thức của cậu dường như đã bị chôn vùi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn.

‘Con ta…’

‘Ai ở đó?’ Thước Nhạc bị vây trong màn đêm, đột nhiên phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng, tiếp theo, nữ nhân trước đó lại xuất hiện, vẫn luôn xinh đẹp như vậy, nhưng lần này lại khiến cho cậu cảm giác như người mẹ hiền từ, rất ấm áp. Vẻ mặt nhu hòa, dường như có thể nhìn thấy tình mẫu tử bao la từ người nàng, Thước Nhạc chỉ nhìn nàng đã cảm thấy thế giới không có chút đau khổ nào, tình cảnh của cậu lúc này cũng không đáng lo.

‘Người là Kim Liên!’ Thước Nhạc khẳng định.

‘Đúng, con ta.’ Nữ nhân đi tới cạnh cậu, mỉm cười nhìn cậu, đối xử với cậu như con của chính mình, ‘Thật không ngờ lần thứ hai chúng ta gặp lại là trong tình trạng thế này. Con ngoan lắm, ta từng đi qua hai thế giới nọ, chỉ có người mang tấm lòng yêu thương chân chính mới có thể khiến thế giới của kim liên vẹn tròn.’


‘Không, ta không làm gì, là do tự hoa sen phát triển.’ Thước Nhạc không dám kể công.

Kim Liên lắc đầu, ‘Thế giới của liên hoa tùy tâm mà sinh. Sinh mệnh là vĩ đại. Ta sinh ra ở Thần Giới, lại du lịch qua nhiều vũ trụ, gặp qua rất nhiều sinh mệnh, khi năng lượng ta mạnh nhất liền lựa chọn sinh sản, sinh ra những sinh vật mà ta từng gặp qua, lúc đó ta rất vui vẻ.’ Kim Liên nói xong, lại tựa như nhớ lại điều gì, lại trở nên ảm đạm, ‘Đáng tiếc là những đứa con đó cuối cùng vẫn đi vào con đường hủy diệt. Ta vẫn luôn không rõ, sao họ lại đi tới bước đó, ta vẫn luôn tự hỏi điều này, nhưng mãi vẫn không có đáp án, cũng không ngăn lại mâu thuẫn giữa họ.’ Kim Liên tạm dừng lại, vẻ mặt u buồn.

Thước Nhạc nghĩ có lẽ nàng đã thất vọng rồi, theo ký ức truyền thừa, nàng dường như đã ngủ rất lâu.

‘Ta có chút chán ghét, ta muốn từ bỏ hết mọi thứ, trước lúc rời đi lại gặp được con, có lẽ đó là duyên phận giữa chúng ta đi. Chỉ tùy tâm làm thôi.’ Kim Liên nhìn Thước Nhạc, mắt tỏ vẻ vui mừng, đứa nhỏ này yếu hơn rất nhiều so với những đứa nhỏ trước đó nhưng cậu chưa từng thay đổi, vẫn luôn như vậy, nhiệt tình yêu thương sinh mệnh.

‘Lúc rời đi, ta từng bói, không lâu sau sẽ gặp kiếp nạn, kiếp nạn này cần con tới hóa giải. Hơn nữa, nữ nhi con lại có duyên với ta, nhưng không ngờ chuyện này lại gây họa cho con. Nữ nhi của con cũng sẽ vì kiếp nạn này mới tới bên cạnh con, nhân quả đã được định trước, có lẽ đây là duyên phận giữa chúng ta.’ Kim Liên cười, mắt cũng cong cong, khiến Thước Nhạc càng cảm nhận rõ tình thương trên người nàng.

Thước Nhạc nhìn nàng, cũng không nghĩ tới bên ngoài ngày càng nguy hiểm, tựa như chỉ cần nhìn nàng đã thấy yên tâm, nàng khiến cậu cảm thấy an toàn như đang ở cạnh mẹ mình vậy.

‘Trong thời gian này ta đã nghĩ thật lâu, cảm giác tư tưởng của nó, biết nó bị kẻ tu phật kia ảnh hưởng rất nặng. Phật tu giả cần phải chú ý tâm tính nhất trong số những người tu chân, trước kia dù trên Trái Đất có chiến đấu thế nào, phật tu giả vẫn vững bền nhất. Nhưng thật không ngờ lại xuất hiện một kẻ như vậy, chỉ vì chút tham niệm nho nhỏ mà lại tạo thành những chuyện như vậy. Càng hiểu rõ, ta càng thêm hiểu rõ về nhân tính, cho nên không muốn hoàn hồn.’ Kim Liên đột nhiên cười nghịch ngợm như tiểu cô nương, ‘Chờ chuyện này trôi qua, con đưa ta về Trái Đất đi. Ta muốn lấy thân phận con người một lần nữa trải nghiệm.”

Tuy nhiên hiện chúng ta cũng khó mà bảo toàn mạng đây, làm sao trở về cũng không biết đâu, Thước Nhạc thầm nghĩ.

‘Chuyện này cần con giải quyết. Nhưng nếu ta và nữ nhi con có duyên, vậy sẽ giúp con một lần cuối cùng.’ Kim Liên cười, cầm tay Thước Nhạc, có chút lạnh. Thước Nhạc kinh ngạc, thế mà lại cảm thấy ấm áp về tinh thần.

Thước Nhạc cảm thấy cơ thể của chính mình được đắp đầy, mấy đóa hoa sen cũng thu lại, bảo bảo vốn bởi vì sử dụng tinh thần lực quá độ mà không chút động đậy cũng hơi cử động, ngay sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, năng lượng này dường như đã bổ sung rất nhiều năng lượng. Đóa hoa sen thứ nhất, thứ hai, thứ ba, mỗi đóa hoa sen đều đang biến hóa, biến thành kim liên chân chính, cho đến khi cậu cảm giác được đóa hoa sen thứ sáu và con gái tách ra, năng lượng bị mất đi được đắp đầy, thậm chí năng lượng còn thừa lại khiến cho đóa hoa sen thứ bảy nở rộ. Tiếp theo, cậu thế mà cảm nhận được cậu đã chân chính trở thành hoa sen, đây là kết quả linh hồn hợp làm một thể với hoa sen, cho dù sau này có xuất hiện những tồn tại cường đại thì cho dù có tiêu diệt cậu cũng không thể tách cậu và kim liên ra. Chỉ bởi hạn chế của cơ thể, vốn chín đóa kim liên lại chỉ nở được bảy đóa, mà hai đóa còn lại trừ khi bản thân thành thần nếu không sẽ không thể nở ra nữa. Mà bằng tính cách này của Thước Nhạc, hai đóa hoa sen kia sợ chẳng nở ra nổi đâu.

Thời gian có lẽ chỉ mới chớp mắt thôi, mọi chuyện đã xong xuôi, khuôn mặt Kim Liên lại trở nên trong suốt hư ảo, dần dần biến mất trong màn đêm.

‘Nhớ kỹ, mọi năng lượng đều có thể chuyển hóa lẫn nhau, cũng không hề biến mất, nó chỉ thay đổi hình thái mà thôi. Nhớ rõ lời ta nói. Mang ta về Trái Đất.” Nàng hy vọng sẽ có được khởi đầu mới. Nếu không thể tới Thần Giới, để nàng quay lại thế giới mà nàng đã sáng tạo đi.

Kim Liên nói xong, cơ thể hóa thành một đóa kim liên nho nhỏ, thánh khiết hư ảo, lại chân thật tồn tại, Kim Liên dừng lại trên người Thước Nhạc, biến mất.

Khoảnh khắc Kim Liên biến mất, Thước Nhạc cảm thấy sự tồn tại của cơ thể, tiếp theo, Thước Nhạc phát hiện vừa nãy chỉ dùng thần thức nói chuyện với Kim Liên, mà cơ thể cũng đã khôi phục. Nhớ tới lời Kim Liên, chuyển hóa năng lượng, nghĩ tới trước đó quái vật cắn nuốt tinh thần lực của bọn họ, Thước Nhạc vươn tay, khẽ vung vẩy, hiện cậu đang ở trong cơ thể vật kia, nơi nơi đều là thuần năng lượng.

Cười cười, Thước Nhạc phóng bản thể Kim Liên ra, hiện đã thành bản thể của cậu, bảy đóa kim liên đều nở rộ, năng lượng khổng lồ tiến vào cơ thể, năng lượng thuần túy tiến vào cơ thể, một chút mảnh nhỏ ý thức bị chắn lại bên ngoài. Tâm trạng Thước Nhạc lúc này rất tốt nhưng có cả tâm trạng mà nhìn ngắm những mảnh nhỏ ý thức kia.

Tất cả những thứ này đều là mảnh nhỏ ký ức của kẻ bị hại, đa số vì đau khổ mà trở nên u ám, trách không được mà nó lại làm nhiều chuyện xấu như vậy nữa.

Bên ngoài, cơ thể Khúc Phàm đã tới cực hạn, chỉ là đối mặt với thể năng lượng thì làm sao cũng vô ích thôi. Thước Nhạc rơi vào cơ thể nó khiến hắn rất nóng lòng, có điều không lâu sau hắn đã cảm giác được Thước Nhạc truyền tới cảm giác an tâm. Cảm giác này khiến hắn rất ngạc nhiên, sau đó không bao lâu, hắn phát hiện cơ thể quái vật thay đổi, có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể nó đang dần biến mất.

Ngao… Nó bắt đầu sợ hãi, năng lượng của nó đang giảm xuống, nó bị hấp thu ngược lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.