Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 97


Nói thật, Thước Nhạc cũng từng có sự chuẩn bị với nơi mà họ sẽ tới, nhưng sự thật lúc nào cũng khác xa tưởng tượng. Cậu từng nghĩ tới rất nhiều thứ nhưng vốn không ngờ tới thứ đang ở trước mắt này.

Bầu trời trong xanh, suối nhỏ róc rách, gió nhẹ thổi qua rừng rậm, còn có ngôi nhà gỗ nhỏ tường trắng ngói đỏ như trong truyện cổ tích kia nữa. Trước nhà trồng chút hoa cỏ không biết tên, vô cùng xinh đẹp.

Ngay tại lúc cậu ngẩn ngơ, cửa nhà gỗ mở ra, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp bước từ trong nhà ra, sợ rằng cụm từ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để miêu tả vẻ đẹp của nàng, Thước Nhạc vốn không thể dùng lời nói để hình dung vẻ đẹp của nàng, đây tuyệt đối là nữ nhân xinh đẹp nhất mà cậu từng gặp. Không chỉ vậy, Thước Nhạc nhìn nàng vậy mà còn có cảm giác thân thiết.

Nữ nhân kia cầm trên tay một chiếc bình tưới, đang tưới nước cho hoa viên, ngẩng đầu nhìn thấy Thước Nhạc thì nở nụ cười, “Con đã tới rồi, hài tử của ta.”

Thước Nhạc híp mắt nhìn, “Ngươi là Kim Liên.”

Nữ nhân gật đầu, “Phải.” Tiếp tục tưới hoa.

“Là ngươi triệu hồi ta tới đây? Vì sao?” Thước Nhạc cũng không tiến lên, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Nữ nhân cười cười, “Chúng ta chờ lát nữa lại nói đi. Hiện tại hơi không đúng lúc, đúng không?” Nói xong, chỉ chỉ Khúc Phàm.


Thước Nhạc không cảm nhận được bất kỳ năng lượng nào trên người nàng, thoạt nhìn tựa như người thường. Nhưng khí chất và vẻ ngoài của nàng là thứ mà người thường không cách nào có được.

Khúc Phàm không lâu sau khôi phục lại, bởi đã bổ sung Tùy Tâm quả, Thần dịch lực không phục rất nhanh.

Tỉnh lại, hắn rất nhanh hiểu được tình cảnh của hai người, thần thức tìm hiểu cũng biết được nơi này là không gian bị gió kia bao quanh. Nhưng không biết tại sao mà thần thức của hắn không thể rời khỏi cơ thể quá phạm vi mười mét, hơi kiêng kị mà nhìn nữ nhân đứng ở cửa kia.

“Vào uống chén trà đi.” Nữ nhân tưới hoa xong, cười nhìn hai người. Nụ cười kia tựa như gió xuân phả vào mặt, nhưng hai người lại có cảm giác sợ hãi.

Đi vào phòng, trong này được trang hoàng theo phong cách phương Tây, thoạt nhìn rất giống với phong cách trên Trái Đất khiến họ có lỗi giác đã quay về đó.

“Ha ha, sao? Có phải rất thân thiết không, thứ này được ta chuẩn bị theo đặc điểm của Trái Đất.” Nữ nhân cười, đi tới sô pha, chỉ vào hai chiếc sô pha khác.

Thước Nhạc không nói gì ngồi xuống, thầm nghĩ Kim Liên này rõ ràng sinh ra tại Hoa Hạ, cớ gì lại dùng gia cụ phương Tây, nhưng cũng không nói ra.

Nữ nhân bưng lên ấm trà với hình dáng đẹp đẽ, rót đầy chén cho hai người, dĩ nhiên là cà phê.

“Có phải rất lạ không?”

Khẽ gật đầu.

“Lại nói, con dù sao cũng là người thừa kế của ta, tiếc là lúc rời đi quá vội vã, chưa nói được nhiều với con, cũng không nói với con cách sử dụng bản thể của ta.”

Nói xong lại nhìn Thước Nhạc, ánh mắt kia tựa như có thể nhìn rõ hết thảy, “Sự phát triển của con nằm ngoài dự đoán của ta, có lẽ linh hồn của con rất hợp với bản thể của ta đi, cho nên nó mới có thể phát triển nhanh như vậy. Ta thật may mắn khi đã không chọn sai người.”

“Kim Liên là bản thể của ta, cố hương của ta là Thần Giới, thủy vực thần bí nhất ở Thần Giới. Vốn ta cũng chỉ là một hạt giống kim liên bình thường mà thôi, nhưng một thần nhân đưa ta tới thủy vực, hơn nữa đánh rơi ta vào vòng tay của Thủy chi Mẫu. Chính nàng nuôi dưỡng ta, dạy dỗ ta, khiến ta có được truyền thừa của nàng. Sau đó ta rời khỏi Thần Giới, du hành khắp nơi trong vũ trụ, hấp thụ mọi loại năng lượng trong vũ trụ, rồi đến Trái Đất, sinh sản vạn vật. Kỳ thật, ta cũng chỉ mong trước khi đột phá, có thể làm những chuyện giống như Thủy chi Mẫu. Nhưng không ngờ nó lại khó như vậy, cho nên ta ngủ say hàng vạn năm. Lúc con thấy ta cũng là lúc ta phải đột phá rời đi.”


Vị Kim Liên này tựa như rất thẳng thắn, không hề che giấu những gì mình biết. Những điều này, Thước Nhạc cũng đã hiểu qua truyền thừa rồi.

“Vậy ngươi triệu hồi ta tới làm gì?” Thước Nhạc thấy vẫn nên vào đề luôn đi, cậu cứ thấy càng kéo dài càng không tốt.

Mắt nữ nhân hơi sáng lên, “Kỳ thật có chút vượt khỏi suy đoán của ta, các con hẳn biết nơi này chính là vùng đất hỗn loạn. Tinh cầu này ở Tu Chân giới được gọi là Thần Diệu tinh, nó chỉ là một trung đẳng tu chân tinh cầu, không quá thu hút. Nhưng Thần Diệu tinh này lại chính là giao giới giữa Thần giới và Tu Chân giới, còn là nơi vô cùng mong manh.”

“Thật sao? Thần Giới sao lại có nút giao với Tu Chân giới chứ?”

“Vũ trụ rất thần kỳ, nơi được gọi là Thần Giới cũng chỉ bởi năng lượng khác biệt mà thôi, cũng coi như vị diện cao cấp đi. Sao chúng lại không có nút giao được? Hơn nữa, điểm nối này cũng dẫn tới nơi rất xa ở Thần Giới, thần lực thưa thớt, vốn không có thần lui tới. Ta cũng chỉ vô tình biết được tin này, lúc trước cũng chỉ muốn thông qua nơi này tiến vào Thần Giới, nhưng lúc đó vì ta chỉ vừa thoát khỏi trói buộc của bản thể, năng lượng trong cơ thể suy yếu, không ngờ lại trở thành dáng vẻ hiện nay. Khi các ngươi tới hẳn cũng phát hiện trong trận pháp này có định thần lực, đó là năng lượng ở Thần Giới, ta nhất thời sơ sót nên khiến nguyên thần bị thương. Muốn quay về cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Ta có thể làm gì?” Thưc tế, Thước Nhạc đã nghĩ tới, dù sao Kim Liên cho cậu rất nhiều, cho nên nếu có thể giúp được, vậy cậu giúp cũng không sao.

Nữ nhân nghe xong nở nụ cười, “Là một chuyện rất đơn giản, vốn bản thể của ta là chín đóa kim liên, nhưng sau khi kết hợp với con lại trở nên khác đi, mỗi đóa lại khác nhau, tác dụng cũng khác biệt. Nhưng con lại không biết, hoa kim liên có một tác dụng, nếu những đóa khác không còn vậy thì truyền thừa, nó có thể tự tách mình ra khỏi bản thể, trở thành một thể độc lập. Cơ thể của con đã có thể ngưng kết thành đóa hoa sen thứ sáu, là kim liên, ta hy vọng có thể cùng nó tố thể lần nữa. Có kim liên thì ta có thể xuyên qua ngăn cách, quay lại Thần Giới.”

Thước Nhạc nhìn mắt nàng, chân thành như vậy.

“Nếu cho ngươi đóa kim liên kia, Thước Nhạc có bị ảnh hường gì không?” Khúc Phàm nói câu đầu tiên sau khi vào nhà.


“Ảnh hưởng duy nhất chỉ là cần thời gian hồi phục, đóa hoa kim liên thứ sáu sẽ lại có thể mọc ra, nhưng sẽ nhỏ hơn trước đó một chút, cũng không có ảnh hưởng lớn gì. Con có được bản thể của ta tương đương với việc có được sinh mệnh trăm ngàn năm, nên cũng chẳng tính là gì.”

Thước Nhạc híp mắt, “Ta cần làm thế nào?”

Nữ nhân lắc đầu, “Giờ còn sớm, chờ thêm chút nữa, chờ kim liên thật sự trưởng thành đã.”

“Được rồi, chúng ta sẽ chờ kim liên trưởng thành.”

Từ ngày ấy, Thước Nhạc và Khúc Phàm liền ở lại nơi này. Cuộc sống tựa như rất an nhàn, nữ nhân cũng không khác gì những người ở nhà, nhưng Khúc Phàm vẫn luôn tu luyện, nơi này rất dễ hấp thu thần dịch lực, không hổ là nơi gần Thần Giới nhất.

Thước Nhạc cực kỳ nhàm chán bắt đầu kiếp sống trồng hoa, trồng rất nhiều hoa ngay bên ngoài phòng của nàng, đều là những linh loại lấy từ không gian thứ hai ra, rót linh tuyền lên, chốc lát đã mọc xanh um.

Từng ngày cứ bình thản như vậy trôi qua, một ngày nào đó của ba tháng sau, Thước Nhạc và Khúc Phàm lập tức cảm nhận được chút linh thức của tiểu bảo bảo nhà họ. Mà đóa kim liên vốn không có tác dụng gì lớn kia cũng đồng thời nở ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.