Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 91


Cũng không phải quen biết gì, Thương Minh Tử của Thanh Vân môn dẫn theo mấy sư đệ đến đây, xem dáng vẻ của họ hẳn là từ phía sau họ tiến lại. Lúc trước cũng gặp họ mấy lần trên đường đi, không biết có phải họ mang gì đó theo trên người nên khiến họ phải thật cẩn thận, sau đó cũng không gặp phải nữa, có lẽ đã tránh đi. Đám Khúc Phàm trên đường đi còn dừng lại nhiều lần, còn dừng lại hơn mười ngày ở bên khe cốc kia, vốn tưởng rằng đã giải quyết xong cái đuôi này, không ngờ vẫn chạm mặt. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không phải tốt lắm.

“Không ngờ chúng ta lại gặp mặt.” Khúc Phàm gật đầu, chào hỏi bọn họ.

“Đúng rồi, không biết tiên sinh cũng tới Thánh Thành, nếu sớm biết thì chúng ta đã có thể cùng đi với nhau rồi.” Thương Minh Tử lúc này đeo lên bộ mặt tươi cười, nhưng Thước Nhạc lại thấy trong ánh mắt kia đang cất giấu điều gì đó. Nhìn sao cũng thấy gã ta có ẩn ý gì đó.

Bởi vì lúc này không có tu sĩ mới đến, đúng lúc đến lượt đoàn người Thương Minh Tử, Khúc Phàm lập tức gật đầu nói, “Nếu đều tới Thành Thành, vậy chúng ta còn có thể gặp lại, chúng ta xin đi trước.”

“Chờ có thời gian, Thương Minh sẽ tới bái phỏng Khúc tiên sinh.” Thương Minh Tử vô cùng khách khí.

Khúc Phàm gật đầu, rồi rời đi. Thương Minh Tử lại nhìn theo bóng họ không biết đang nghĩ gì, sư đệ bên cạnh tiến đến cạnh sư huynh, “Sư huynh vì sao không diệt họ đi, không chừng đồ do họ cướp đi, nếu không sao dọc đường đi lại gặp mặt nhiều lần như vậy chứ.”

Thương Minh Tử lắc đầu, “Chưa được, sư phó còn chờ chúng ta trong thành, mấy người này nếu đã tới Thánh Thành thì không thoát được đâu. Chỗ này không tiện ra tay, chúng ta cũng không nắm chắc.” Trong lòng hắn cũng cho rằng người cướp đồ là đoàn người Khúc Phàm.


Sư đệ kia gật đầu, “Đúng, nên tìm sư phụ tới đây.”

Khúc Phàm rời đi rồi nhíu mày, bọn họ đánh mất đồ, rồi nghi mình? Thật quá phiền phức.

Đoàn người rời khỏi đại điện kia, không lâu đã gặp một tu sĩ khoảng năm mươi tuổi đang chào đón họ, “Các vị tu sĩ, ta là đệ tử ngoại môn của Kiếm Tông, phụ trách phục vụ các vị.”

Khúc Phàm nhìn nhìn, cười nhìn thoáng qua Thước Nhạc, nghĩ Kiếm Tông này thật thú vị, thế mà còn cung cấp phục vụ chu đáo như vậy nữa, Thánh Thành này sao mà giống câu lạc bộ ở Trái Đất thế nhỉ. Tuy nhiên người này thoạt nhìn rất lớn tuổi, nơi này cũng không giống Trái Đất, nơi này kính già yêu trẻ cũng khó nói rõ được, cũng chẳng nhìn ra tuổi tác thật sự. Nếu ngày nào đó một đứa bé xuất hiện trước mặt, không chừng lại là tông chủ nào đó ấy chứ, có thể lắm chứ.

Thước Nhạc đưa lệnh bài kia cho đệ tử ngoại môn, người nọ cũng không nhận lấy mà chỉ liếc mắt nhìn qua rồi mang vẻ cung kính nói với họ, “Các vị theo lệnh bài Thanh Thủy, có thể vào ở Long Thủy các, các vị tu sĩ sẽ đến đó chứ ạ?”

Gật đầu, “Vậy cứ tạm như vậy đi, chúng ta cũng đã đi nhiều ngày rồi.”

Đi theo người dẫn đường qua đó, trong Thánh Thành không cho phép bay, nhưng nơi này có một pháp khí đặc biệt, gọi là Ngự Vân bảng, bình thường chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng nếu đưa thần lực vào sẽ lớn lên, có thể để mọi người ngồi lên, thứ này có thể đã gián bùa phi hành. Thước Nhạc nghĩ nguyên lý hoạt động của nó cũng không khác gì so với huyền phù, vẫn duy trì độ cao tương đối với vách núi.

“Thánh Thành không cho phép bay, nhưng có thể sử dụng Ngự Vân phù, có bán ở bất kỳ cửa hàng pháp khí nào. Mấy vị tiên sinh có thể mua một cái thay cho việc đi bộ.”

Dọc đường đi quả nhiên thấy có vài người dùng Ngự Vân phù thay cho việc đi bộ.

Ở bên dưới nhìn lên chỉ thấy ngọn núi này rất lớn, lúc này ở trên núi mới phát hiện ngọn núi này lớn cỡ nào.

Thước Nhạc chưa từng tới Himalaya nhưng ngọn núi này tuyệt đối còn cao hơn cả đỉnh Himalaya, cả ngọn núi ghập ghềnh, đa dạng, có nơi cây cối rậm rạp, có nơi núi đá, cây cối thưa thớt, cũng có nơi cả tỏa núi trơ trọi, thần thức tỏa ra không thấy giới hạn, thật là nơi kỳ lạ.


Không bao lâu đã tới nơi gọi là Long Thuỷ các, độ cao nơi này là ba nghìn mét so với mặt nước biển, sở dĩ gọi là Long Thuỷ các là vì nơi này có một thủy vực rất lớn. Nước kia tựa như được trào ra từ ngọn núi, thủy vực tựa như một chiếc chậu cực lớn, chứa những nước này, nhưng lại nghiêng về một bên hình thành một thác nước lớn. Vừa rồi khi họ lên đây đã thấy thác nước kia chảy về một khe nước ngầm, chảy sâu vào núi, không biết chảy về phía nào.

Trên thủy vực có một hòn đảo nhỏ, bên kia thủy vực là một vách núi đá đen, phía sau vách núi đá đen có một sơn động tách biệt, trên đỉnh núi lại là một mỏm núi. Nếu từ xa nhìn lại thật giống như cầu nhảy trong bể bơi vậy, tự dưng nhô ra rất dài. Có điều chiếc cầu nhảy này cũng thật cao, thật lớn, từ trên đó cũng có vài sợi dây leo rủ xuống, bao phủ cả nửa hang động trên vách núi.

Thật sự là món quà từ thiên nhiên. Họ không phát hiện bất kỳ dấu vết nhân tạo nào ở nơi này, hoàn toàn được hình thành tự nhiên.

Thước Nhạc cảm thấy thủy thần lực nơi này rất nồng, có lẽ chính bởi vậy mới sắp xếp họ đến nơi này.

“Không biết các vị tu sĩ muốn ở phía dưới đảo hay trên hang động?”

Trên đảo nhỏ có những kiến trúc khác biệt, đảo nhỏ cũng không quá lớn, lớn nhất cũng chỉ khoảng nghìn mét vuông, bé nhất thì chỉ khoảng trăm mét vuông. Khúc Phàm thấy kiến trúc trên đảo cũng rất bình thường nên đề nghị, “Chúng ta ở trên vách núi đi, nơi đó nhìn rất hay.” Chủ yếu là hắn muốn thử xem ngọn núi có hình dáng ra sao.

Ngồi Ngự Vân bản lên vách đá, những hang động lớn nhỏ xuất hiện trước mặt họ, có cái trước cửa treo lệnh bài thể hiện có người ở. Họ đi vào trong một hang động, dừng lại. Vài người đi vào trong, nơi này cũng không có vật trang trí gì, nhìn giống với quảng trường mà họ đã đi qua, đều rất bằng phẳng, hẳn đã bị người ta sử dụng sức nóng đốt qua. Trên đỉnh đặt một viên dạ minh châu khiến bên trong sáng ngời, không gian bên trong rất lớn, tựa như nhà tầng vậy, bên trong cũng được tách thành từng tầng, cao thấp khác nhau xuất hiện trước mặt họ. Phía dưới là nơi ngồi, trong phòng trải thảm hình dáng như bồ đoàn. Bên trên là khu sinh hoạt, gia cụ đều có đầy đủ. Động lớn động nhỏ, san sát nối liền.

Để người hướng dẫn kia rời đi, Thước Nhạc bảo mấy đồ đệ tìm phòng còn mình thì kéo Khúc Phàm đi dạo trong sơn động.


“Nơi này, em thấy không phải cố ý tạo ra đâu, anh nhìn cái lỗ nhỏ như vậy thì có thể làm gì được đây?” Thước Nhạc chỉ về phía lỗ nhỏ trong hang động lớn kia, chỉ khoảng một mét vuông, bất quy tắc.

Khúc Phàm híp mắt nhìn, “Không gian này tựa như có người dùng kình khí đánh ra vậy, sau đó dùng chân hỏa nung khô. Em xem những hang động này phần lớn không có góc cạnh gì, tựa như bị đập ra vậy.”

Thước Nhạc nhìn qua cũng phát hiện, “Thật thú vị, sơn động chúng ta vừa thấy cũng được đập ra?”

Khúc Phàm lắc đầu, “Hình như đây là do một con rắn lớn tiến vào rồi đục ra, thông đạo bên trong vòng vo, không có quy tắc, tựa như dấu vết của rắn bò qua vậy, một con rắn bò trong bùn, nơi nó đi qua sẽ lập tức bị đông cứng lại vậy.”

“Vậy cũng rất thú vị, Thánh Thành này thật thú vị, cũng không biết được tạo thành thế nào, có lẽ chúng ta có thể tìm người hỏi thăm một chút.”

“Rồi sẽ biết được thôi, hai ngày nay chúng ta nên cẩn thận chút, Thương Minh Tử đánh mất đồ, lại hoài nghi do chúng ta cướp đó, đoán rằng hai ngày này, hắn ta và sư phụ hắn sẽ tới tìm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.