Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên

Chương 90


Khúc Phàm về nghỉ ngơi hồi phục một ngày, hôm sau họ lên đường. Lần này hai người thiếu đi tâm trạng du ngoạn, đoàn người đi rất nhanh. Dọc đường đi, Khúc Phàm lại dạy cho ba đồ đệ, giúp họ lựa chọn công pháp thích hợp, chỉ cho bọn họ biết cách rèn luyện công pháp và biểu hiện của mỗi cảnh giới. Thậm chí còn mô tả qua về cách sử dụng ảo trận, để cho họ bớt đi con đường vòng, ở thế giới này cho dù là người tu hành cũng không nói nhiều với đồ đệ như vậy. Hơn nữa cũng sẽ không ai có nhiều kiến thức như Khúc Phàm. Thước Nhạc cơ hồ đưa hết những công pháp trong đầu cậu khắc một phần vào ngọc giản. Cho dù Khúc Phàm không tu luyện nhưng cũng đã xem qua và tham khảo. Trong những công pháp này cũng có vài tâm đắc, rất dễ dùng.

Bản thân hắn vẫn luôn áp chế việc tu luyện, tu luyện quá nhanh ngược lại sẽ không tốt với hắn. Điều kiện tu luyện của họ rất tốt, không cần thường xuyên bế quan như những người khác, thời gian thừa ra dường như đều giành để sửa sang lại những công pháp này.

Lăng Tiêu rất hâm mộ việc được Khúc Phàm chỉ dạy, mà trên đường từ trấn nhỏ rời đi, Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng không tránh né cậu, không hề giấu diếm năng lực của mình, mỗi khi Khúc Phàm giảng dạy cũng không bảo Lăng Tiêu rời đi. Khúc Phàm và Thước Nhạc đã sớm không quan tâm Lăng Tiêu có ý đồ gì với họ, thực tế bằng năng lực hiện nay của Khúc Phàm cũng chẳng cần để ý. Mà Khúc Phàm giảng dạy hắn cũng nghe, tuy bởi vì không tu luyện nên rất nhiều thứ tựa như bước vào sương mù, nhưng hắn cũng hiểu được việc này rất có ích với mình. Cho nên đều ép bản thân phải ghi nhớ, hầu như đêm nào cũng phải ngẫm lại những gì Khúc Phàm giảng vào ban ngày, sợ sẽ quên mất. Những ngày học tập như vậy rất có ích với hắn, khiến con đường tu hành sau này của hắn dễ dàng hơn rất nhiều.

Ba ngày sau, đoàn người Thước Nhạc cuối cùng đã tới Thánh Thành, đến đây rồi họ mới biết Thánh Thánh chính là một tòa thành trôi nổi giữa không trung.

Ngọn núi cao lớn kia vậy mà nổi giữa không trung, thành thị kia là cả tòa núi, rất hùng vĩ.

“Thành trì như vậy thì người thường lên bằng cách nào?” Thước Nhạc thấy rất nhiều tu sĩ dùng phi kiếm bay lên, có vài người thì trực tiếp lăng không bay lên, cũng không có lối đi giành cho người thường.

Mắt Lăng Tiêu tỏa sáng nhìn ngọn núi kia, “Nghe nói khi mở Thánh Môn, thành thị sẽ hạ xuống. Chúng ta tới sớm.” Ngoại trừ bay thì không còn cách nào khác, hắn cũng không có cách nào đi lên.


“Vậy người lên đó cần giấy thông hành gì không?”

Lăng Tiêu lắc đầu, “Chưa từng nghe nói tới, nhưng lần đầu tiên đi vào hình như cần gì đó, ta cũng không rõ lắm.”

Thước Nhạc gật đầu, “Chúng ta cũng lên đi, trời không còn sớm nữa.”

Khúc Phàm nghe xong, thu ngựa và xe về, vung tay lên, trực tiếp dẫn họ bay lên, bằng năng lực hiện tại của hắn hoàn toàn có thể thuấn di lên, nhưng vậy thì quá chơi trội.

Mấy người cảm thấy mình dường như bị thứ gì đó nâng lên, nhìn mặt đất ngày càng xa, vẻ mặt kích động và ngưỡng mộ nhìn Khúc Phàm. Tuy nói họ được Khúc Phàm dạy dỗ rất nhiều nhưng ngoại trừ ảo trận cũng không có nói tới thần thông này, giờ thấy mới biết sư phụ mình giỏi đến mức nào.

Chốc lát, họ đã đến quảng trường lớn ở Thánh Thành, một quảng trường vô cùng rộng lớn, nhìn kỹ thì thấy đã được tạo thành từ liệt diễm, để đất từ từ từ san bằng xuống.

Nói là ngoài thành, nhưng Thánh Thành cũng không có tường thành, cả tòa thành được xây dựa vào vách núi, từng tòa kiến trúc tựa tiên cung, rất đặc sắc.


Trên quảng trường có một kiến trúc rất lớn, thấy đa số tu sĩ tiến lên đều đi vào đó, Khúc Phàm chỉ chỉ, “Chúng ta cũng qua đó, nơi đó có thể là nơi đăng ký.”

Đi vào tòa kiến trúc kia, bọn họ thấy người bên trong chia thành hai hàng, một hàng thì cầm lệnh bài nhỏ liền vào được, một hàng khác thì lại đi tiếp vào nơi tựa như đại điện, vỗ một chưởng vào bồn nước trong đó, nhìn màu sắc trong bồn rồi nhận lệnh bài.

“Mấy vị tu sĩ phải chăng mới tới Thánh Thành lần đầu?” Một người trung niên mặc đạo phục thấy họ, đi tới hỏi.

“Đúng, chúng ta lần đầu tới Thánh Thành, cũng không rõ quy củ nơi này, còn mong tu sĩ chỉ điểm.”

“Ha ha, tu sĩ khách sáo quá, Thánh Thành hoan nghênh mọi tu sĩ ghé thăm, những tu sĩ mới đến lần đầu đều phải tới đây xác định cấp bậc, hơn nữa thí nghiệm chút tu vi. Như vậy cũng vì cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho tu sĩ. Thánh Thành sẽ dựa theo tu vi của tu sĩ mà cung cấp sự phục vụ và tiên cung phù hợp cấp bậc, mọi sự phục vụ tại Thánh Thành đều liên quan đến cấp bậc.”

Khúc Phàm gật đầu, thoáng nhìn qua Thước Nhạc, lại quay đầu lại, chỉ chỉ mấy đồ đệ, “Đây là mấy đồ đệ của ta, họ chỉ vừa mới tu hành nên còn chưa có tu vi gì, không biết có thể đi vào hay không.” Hắn cũng không phân Lăng Tiêu riêng ra.

Nam nhân trung niên kia cười gật đầu, “Chỉ cần một người xác nhận tu vi là được, mỗi tu sĩ sẽ có thể có mười người đi theo.”


Khúc Phàm cười, “Vô cùng cảm ơn tu sĩ đã chỉ điểm, còn chưa hỏi tên họ của ngài?”

“Ha ha, tại hạ Thành Dương chân nhân, là nghi tượng Kiếm Tông.” Nghe hắn nói Kiếm Tông, mắt Lăng Tiêu lóe sáng nhưng không nói gì thêm.

“Tại hạ Khúc Phàm.”

Bọn họ chỉ đơn giản giới thiệu qua, Thánh Thành này quả nhiên do kiếm tông cai quản.

Mấy người chờ không bao lâu đã đến phiên họ, bởi ngươi nơi này đa số không phải đến lần đầu, trên tay họ đều có ngọc bài, chỉ có lần đầu tiên mới cần đăng ký.

Người phía trước họ có tu vi Linh Tịch kỳ, thần lực đánh ra cũng không khiến chất lỏng trong bồn gợn sống gì, ánh sáng mang màu xanh-lam, hơi hướng về thần lực hệ phong.

Khúc Phàm tu luyện thần dịch lực, trước đó vài ngày lại pha thêm sinh lực, biểu hiện năng lực cũng có biến hóa, hắn không dám sử dụng, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ không tốt lắm.

Thước Nhạc lại không đắn đo như vậy, có lẽ trên thế giới này không ai có được bảy thần lực thuần khiết như cậu. Đóa hoa sen thứ năm của cậu cơ hồ là hình ảnh thu nhỏ của năng lượng nơi này, qua một thời gian rèn rũa, cậu đã có thể biến hóa thành bất cứ loại năng lượng nào của thế giới này. Bảy đóa hoa năng lượng hoặc tinh thuần hoặc dung hợp, thay đổi thất thường. Cho nên, để cậu thí nghiệm là tốt nhất.


Tu sĩ tiếp đón rất khách khí, Thước Nhạc nghĩ rồi đưa ra thủy thần lực và phong thần lực, theo tỷ lệ thủy nhiều phong ít đánh ra, nhưng có lẽ bởi ngày thường ít khi sử dụng nên khi năng lượng được đánh ra thì tạo thành một đóa hoa sen nhỏ. Bởi quá mức tùy ý nên đóa sen kia cũng không quá rõ ràng, người bình thường cũng không để ý, việc sử dụng thần lực luôn rất khác nhau. Chỉ có người đã nói chuyện với họ, Thành Dương chân nhân, là mắt lóe lên.

Cỗ năng lượng nho nhỏ kia đánh vào trong chất lỏng, gợn lên chút sóng, không quá lớn cũng không kéo dài khiến cho mấy tu sĩ ở đây rất kinh ngạc. Chất lỏng trong bồn nước này thực chất chính là một pháp khí đặc biệt, dùng để dò xét tu vi của người khác, vô cùng chính xác.

Bình thường, độ sâu đại biểu cho tu vi của tu sĩ, tất nhiên càng sâu càng tốt, xem màu sắc đoán được thuộc tính của thần lực, mà sự gợn sóng này để phán đoán độ tinh khiết của thần lực. Vừa nãy Thước Nhạc rõ ràng đã thả ra thần lực hai loại thuộc tính, nhưng hiện tượng gợn song này cho dù có lẽ thần lực đơn thuộc tính cũng khó mà xuất hiện được. Hiện tượng này quả rất kỳ lạ.

Thước Nhạc hơi nghi hoặc, bản thân có làm chuyện gì khác người đâu, tu vi cũng không kém mấy so với người đó mà thôi, vì sao những người này lại tỏ ra như vậy? Khúc Phàm cũng thấy khó hiểu.

Cũng may những tu sĩ này rất có tu dưỡng nên không có ngoác mồm hỏi ngay, Thước Nhạc có được một ngọc bài màu xanh, bên trên vẽ hoa văn không biết thể hiện điều gì.

“Đi nào, chúng ta cũng vào thôi.” Khúc Phàm cảm thấy nên đi vào, hiểu thêm kiến thức về thế giới này, cùng quy củ của các tu sĩ, hơn nữa thí nghiệm vừa nãy cũng nên tìm người hỏi qua chút.

Nơi này không phải nơi nên ở lâu.

“Khúc tiên sinh, các người đã tới đây nha.” Mấy người đang định rời đi, chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.