Đọc truyện Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) – Chương 27: KẺ ĐÁNH CẮP LINH HỒN
Sáng sớm. Một ngày mới nữa lại bắt đầu, cuộc đời thật nhiềuthứ làm cho con người ta kinh ngạc. Nhi nằm im lìm trong căn phòng trắng tránglệ như một nàng công chúa đang say giấc, sắc mặt nhỏ đã hồng hào hơn rất nhiều,điều này cũng khiến bọn hắn và tụi nó yên tầm phần nào.
– Ơ… – Nhi khẽ chớp mắt, đôi mày thanh tú nheo lại vì chói mắt,cả người ê ẩm đau nhức như vừa bị đánh một trận thừa sống thiếu chết.
– Bà tỉnh rồi hả? Nhi… Nhi… – Kim reo lên mừng rỡ, mọi ngườinghe vậy vội xúm lại gần xem xét.
Nhi giật mình nhìn sang bên cạnh thì bắt gặp khuôn mặt lo lắngcủa ba đứa bạn thân, những quầng thâm hiện rõ trên khuôn mặt, những đôi mắttinh anh nghịch ngợm thường ngày phảng phất sự mệt mỏi và buồn phiền. Đôi mắtNhi rưng rưng dòng lệ, nó xúc động nói:
– Tui không sao rồi, cảm ơn mấy bà.
– Với tụi tui mà bà còn khách sáo vậy sao? – Quỳnh khẽ cười,giả vờ trách móc.
Như chợt nhớ ra điều gì, Linh chạy nhanh ra ngoài. Chỉ ítphút sau, cô đã quay lại với một tô cháo đang bốc khói nghi ngút trên tay. Linhcười nhẹ:
– Bà đã ngủ ba ngày ba đêm liền rồi đó, mau ăn đi cho đỡđói.
– Tay bà bị thương không tiện cử động, để tui đút cho bà ănnhé. – Kim nhanh nhẹn đề nghị, rồi không chờ Nhi đồng ý đã cướp luôn tô cháotrên tay Linh tiến lại chiếc giường bệnh – A…há miệng ra nào, chị thương…
– A… Bà được đó, để xem nay mai tui xử bà thế nào. – Nhi bặmmôi đe doạ.
Quỳnh và Linh phì cười, có phần nhẹ nhõm khi thấy Nhi đã đùagiỡn được như vậy.
Magical Love
Trên sân thượng của căn biệt thự, ánh nắng ban mai nhẹ nhàngchiếu lên đôi nam nữ đang đứng nói chuyện.
– Em tìm tôi có chuyện gì?
Quân đứng tựa lưng vào tường, hai tay đút trong túi quần,mái tóc rủ xuống trước trán, bị gió đùa nghịch bay tung. Trông cậu như mộtchàng hoàng tử của buổi bình minh.
– Tôi muốn cảm ơn và xin lỗi các anh về chuyện của Nhi. –Linh từ tốn lên tiếng.
Quân không đáp, chỉ hơi nheo mắt chờ đợi người đối diện nóitiếp.
– Cảm ơn vì đã cứu bạn tôi khỏi cơn nguy hiểm và xin lỗi vìđã nói những lời khó nghe.
– Còn gì không?
– Không.
Quân khẽ nhún vai, hít một hơi thật mạnh, cậu hơi cúi ngườiđể khuôn mặt ngang tầm với mặt Linh rồi mới chậm rãi nói:
– Không có thành ý!
Linh ngớ người, cái tên này cũng thật nhiều chuyện, người tacảm ơn đã là tốt lắm rồi còn bắt bẻ này nọ.
– Vậy giờ anh muốn thế nào?
Quân không đáp vội, cậu đứng thẳng người lên, bước vài bướcra vẻ ngẫm nghĩ rồi đột ngột quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt cô gái nhỏ bé trướcmắt, khoé môi khẽ cong lên thành một nụ cười tuyệt đẹp:
– Tôi muốn em cười thật nhiều và sống thật với tính cách củamình.
Cơ thể Linh bất động mất vài giây rồi chợt nhếch miệng tạora nụ cười giễu cợt, cô lạnh lùng nói:
– Anh biết con người tôi như thế nào sao? Nực cười.
– Tôi biết mọi thứ thuộc về em!
Quân buông một lời khẳng định, đôi mắt màu nâu khói kiên địnhxoáy sâu vào đôi mắt to tròn của người con gái trước mặt. Chạm phải ánh nhìn ấy,không hiểu sao Linh khẽ bối rối quay mặt đi không dám đối diện.
Chợt bàn tay của cô bị một bàn tay to lớn khác bắt lấy rồikéo chạy đi. Linh ngẩng lên nhìn Quân một cách khó hiểu. Quân chỉ cười nhẹ rồigiải thích:
– Đi tập thể dục với tôi. Phạt em vì tội phá ngang giấc mơ đẹpđẽ của một anh chàng đẹp trai.
Magical Love
Sau hai tuần chữa trị và dưỡng bệnh, những vết thương củaNhi đã bình phục hẳn. Tuy nhiên Nhi vẫn bị bọn hắn nhốt trong nhà với lí dochưa hồi phục sức khoẻ. Kim, Linh và Quỳnh cũng không khá khẩm hơn chút nào,cũng bị bọn hắn cấm ra khỏi cửa với lí do tương tự trong khi những vết thươngđã lành lặn từ thuở nào.
– A…A…A…! Tức chết đi được! Mấy tên khốn đó lại dám cấm cungchúng ta sao? – Nhi bực tức hét lên.
– Ya… Tui muốn ra ngoài! Tui muốn ra ngoài! – Quỳnh cũng tứctối không kém, cứ sau mỗi câu nói là lại xé nát một tờ giấy.
Cả bọn mặt mày ủ rũ nhìn nhau thở ngắn than dài khi bị nhốttrong phòng như thế. Và hiển nhiên, với cái đầu mưu mẹo của tụi nó thì sẽ khôngchịu khất phục mà sẽ tìm cách để thoát khỏi sự gò bó này.
Một kế hoạch nhanh chóng được vạch ra với những nụ cườikhoái chí trên mặt bốn cô nàng.
Magical Love
Trời về đêm, từng cơn gió lạnh buốt đến thấu xương, nhữnghàng cây bên đường uyển chuyển đưa mình sau từng đợt gió ùa đến tạo thành từngdải âm thanh xào xạc trong đêm khiến nhiều kẻ đi đường lạnh gáy.
Trăng tròn vằng vặng sáng cả một khoảng trời nhưng ánh sángtrong trẻo đó dần lịm tắt khi mây kéo đến.
Tại một con hẻm nhỏ, ánh sáng từ những ngọn đèn ở đườngchính yếu ớt hắt vào, mờ mờ ảo ảo làm cho con hẻm trông lạnh lẽo và tối tăm đếnđáng sợ.
– Hé hé….ờm…e…em là em …hư…lắm…ờm… – Tiếng lènhè khó chịu của một gã bợm nhậu vang vọng trong cái hang tối om hun hút đó.Người hắn nồng nặc mùi của chất cồn, áo quần xộc xệch lôi thôi, mặt đỏ gay cònmiệng thì nửa cười nửa nói sảng. Một tay hắn cầm chai rượi đang uống dở, taycòn lại khoác vai một cô nàng son phấn loè loẹt, khắp người nồng mùi nước hoa.
– Rượu ngon uống một mình là không tốt đâu anh trai, cho taxin một ngụm đi!
Một giọng nói vang lên, mặc dù ngữ điệu đầy sự giễu cợt bôngđùa nhưng lại mang chút lạnh lẽo như từ cõi âm vọng về.
Gió lướt qua, nhẹ nhàng mơn trớn đùa nghịch mái tóc đã rốibù của gã say rượu. Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tên ma men ôm cô nàng nọ ngất ngưởng quay đầu lại.
Chẳng có ai!
Sự sợ hãi dần xâm lấn. Gã đàn ông khẽ cười một cái, lắc lắccái đầu rồi loạng choạng đi tiếp.
– Này này trên đây cơ mà! – Giọng nói giễu cợt đó lại vanglên.
Theo phản xạ, cả hai giật mình ngẩng đầu lên.
*Bịch*
Chiếc ví tiền của gã đàn ông rơi phịch xuống đất, những tờđô la xõa ra rồi bị hất tung lên không trung như một bầy chim nổi loạn.
– Á… Á… Á…
Tiếng hét thất thanh xé rách cả màn đêm như một bộ phim kinhdị đúng nghĩa. Cô gái căng tròn con mắt kẻ đậm đen của mình, miệng há hốc nữanhìn con người lơ lửng giữa không trung với một nụ cười rộng lộ rõ hàm răng vớihai chiếc nanh dài qua bờ môi dưới rồi ngã ngửa ra sau ngất lịm.
Gã đàn ông mắt mũi giờ đây đã lèm nhèm nhìn không rõ vật, hắnta dụi mắt, gắng mở to con ngươi đỏ ngầu vì rượu của mình ra để nhìn vật thể lạ.
– Hù! – Gương mặt nọ nhanh như cắt đã dí sát mặt mình với gãbợm nhậu.
Giờ đây không còn sự kinh hoàng nào hơn nữa. Khuôn mặt kẻ lạtrắng bệch như xác chết, cái miệng mỏng và dài của hắn ta đỏ ngầu thoang thoảngmùi máu tanh, chiếc răng nanh của hắn ta vẫn dính chút máu chưa khô đang nhỏ giọtxuống đất. Đôi mắt hắn có màu đỏ rực và sáng rỡ như viên kim cương đỏ lấp lánhdưới ánh trăng đêm.
Sự kinh hãi tương tự với cô nàng đi chung, gã say rượu cũngkhông cất nổi tiếng hét, chân hắn ta tê cứng, không cử động nổi và dường nhưkhông chống trụ được thân hình của mình, hắn ta ngã phịch xuống đất, mí mắt giậtgiật, con ngươi hằn rõ những mạch máu li ti trồi hẳn ra, lại thêm khuôn mặt gầyhóp khiến hắn chẳng khác gì bộ xương khô.
– Đi với ta! – Kẻ lạ vẫn cười nhưng nụ cười bí hiểm hơn rấtnhiều, dường như trong nụ cười đó chất chứa một sự nguy hiểm kinh hoàng.
– Quạ… quạ…
Con quạ trên vai hắn bay tung lên cao cất lên thứ tiếng đạidiện cho sự chết chóc. Vài chiếc lông vũ đen tuyền của nó rơi xuống như mộtnghi thức dành cho người chết.
Magical Love
– Nhanh lên nhanh lên, bọn hắn bắt được thì hỏng bét. – Nhiliên tục hối ba đứa bạn đang dàn dựng hiện trường giả để có thể trốn ra ngoàiđi chơi.
– Rồi rồi, chờ tí, xong rồi đây. – Quỳnh nhỏ giọng đáp.
Cả bọn nhìn lại thành quả của mình lần nữa, gật gù ra vẻ hàilòng: nhét hết gối ôm xuống chăn, chùm mấy bộ tóc giả lên đầu của gối và tắtđèn giống như tụi nó đã ngủ say và chắc chắn bọn hắn sẽ không làm phiền gì đếntụi nó, bởi theo suy nghĩ của tụi nó thì bọn hắn sẽ ngại mà không mở cửa bướcvào phòng con gái.
Tụi nó mở cửa bước ra phòng khách, bọn hắn đang ngồi xem tivi, trên mặt bàn ngổn ngang tài liệu.
Tụi nó lân la lại dòm ngó và bắt chuyện:
– Các anh đang làm gì đó?
– Ờ có chút việc thôi, yên lặng nào! – Quân thờ ơ đáp, mắt vẫnvẫn chăm chú vào màn hình ti vi.
Bốn đứa mừng thầm, cơ hội tốt là đây, có lẽ bọn hắn sẽ khôngđể ý đến tụi nó và việc trèo tường đi chơi sẽ diễn ra suôn sẻ. Những nụ cườikhoái chí hiện hữu trên bốn gương mặt tinh nghịch.
– Ờ. Oáp… Buồn ngủ quá! – Nhi ngáp rõ to, vươn tay vươn chântỏ vẻ mệt mỏi.
– Bọn tôi đi ngủ đây. – Quỳnh nhanh nhẹn phụ hoạ, sau đó kéocả bọn đi nhanh về phòng
– Một vụ giết người hàng loạt đang xảy ra xung quanh thànhphố, hiện chúng tôi đã phát hiện ra hơn hai chục nạn nhân và hai nạn nhân mớinhất được phát hiện tại hẻm X gần trung tâm thành phố, nạn nhân là một nam và mộtnữ. Điều đáng chú ý ở đây là những người này đều được phát hiện trong tình trạngmặt trắng bệch, da nhăn nheo và cả người co quắp lại một cách kì lạ, trên cổcác nạn nhân đều xuất hiện vết vết tròn tương đối nhỏ, với đường kính chỉ khoảng0.5 milimét. Hiện các cơ quan y tế và cảnh sát đang dốc sức điều tra về vụ giếtngười này. – Chiếc ti vi phát ra tiếng nói đều đều của cô phát thanh viên trẻtuổi.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào nạn nhân trên màn hình ti vi, nhữnggương mặt trở nên trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Khoan, có thứ gì đó màu đen bên kia. – Thiên nheo mắt nhìnrồi thốt lên, linh cảm chẳng lành ập đến. Một cách mơ hồ, cậu nghi ngờ đây là mộtvụ giết người liên quan đến Magical World.
Quân lấy nhanh chiếc điện thoại ra, bấm một dãy số rồi ra lệnh:
– Tìm ngay cho tôi những hình ảnh và thông tin liên quan đếnvụ giết người hàng loạt mà ti vi đưa tin. Cho cậu nửa tiếng!
– À mà bốn nhóc kia đâu rồi nhỉ? Phải dặn không được rangoài đường chứ lỡ có chuyện gì thì nguy. – Nam sực nhớ đến tụi nó làm ba ngườikia cũng giật mình nhận ra.
Bọn hắn kéo lên phòng của tụi nó mà không hề nhớ đến câuthông báo đi ngủ trước đó.
*Cộc…cộc…*
Tiếng gõ cửa vang lên.
Im ắng!
– Này tôi có chuyện muốn nói với các cô, ra đây nhanh đi. -Thiên gọi vọng vào.
Đáp lại vẫn là một sự tĩnh lặng.
– Trốn ra ngoài rồi. – Phong lên tiếng khi cảm nhận đượcphía sau cánh cửa kia không có một suy nghĩ nào hiện lên cả.
Một cách nhanh chóng, bốn chiếc xe đua lao ra khỏi căn biệtthự lộng lẫy, hòa vào dòng xe cộ tấp nập, nỗi lo lắng và tức giận bỗng chốc ậpđến cùng lúc.
Magical Love
– Aaaaa… Lâu lắm mới được ra khỏi nhà, lần này tui quyết tâmchơi thả ga, về nhà lỡ có bị hành hạ cũng không còn gì hối tiếc. – Nhi nói to đểthể hiện sự sung sướng, miệng cười thích thú.
– Bọn hắn ngốc thật, tối nay tụi mình ăn ít cơm thế mà cũngkhông nghi ngờ gì. Giờ này mà đi ăn quà đêm thì thích phải biết. – Quỳnh khá làkhoái chí khi lừa được bọn hắn một cách dễ dàng như vậy.
Tụi nó đã tìm hiểu kĩ lưỡng những nơi hay ho nhất của thànhphố, đặc biệt là các quán ăn nhỏ lẻ vừa ngon lại hợp túi tiền, tất nhiên hầu hếtđịa điểm đều là những con hẻm nhỏ nằm sâu trong trung tâm thành phố.
Quán ăn nhỏ nổi tiếng với món sốt khoai tây và bánh thịt bòlàm tụi nó thèm thuồng ngay cả trong giấc mơ đương nhiên là quán ăn đầu tiên tụinó ghé đến.
Một con hẻm ọp ẹp sâu hun hút và tối om lập lòe vài ánh đènhắt ra từ trong mấy ngôi nhà, gió lùa qua con hẻm tạo nên âm thanh rùng rợn hùdọa người khác là ấn tượng đầu tiên của tụi nó.
– Bà có cảm thấy hơi ghê ghê không? – Nhi bất an hỏi, đôi mắtnhìn xung quanh quan sát tỉ mỉ từng ngóc ngách.
– Nhưng mà mấy bà có ngửi thấy mùi thơm không? – Quỳnh lêntiếng hai mắt sáng quắc khi ngửi thấy hương thơm hấp dẫn bắt nguồn từ sâu trongcon hẻm nhỏ.
– Cứ nghĩ đến thôi là thích rồi, nhưng mà liệu có… – Kimngập ngừng nửa muốn nửa không.
– Vô thôi, đâu cũng mất công đến rồi mà. – Linh kéo mấy đứabạn đang chần chừ trước ngõ vào sâu bên trong.
Đêm nay trời lạnh, gió cứ thổi vi vút làm người ta ái ngạikhi bước ra khỏi nhà nhưng đối với tụi nó thì thời tiết không phải là một vấn đềquan trọng khi mà khó khăn lắm mới trốn đi chơi được.
Càng đi sâu vào trong, ánh sáng càng ít dần, tụi nó phải lấyđiện thoại ra soi đường mới đi được.
*Soạt*
*Loong coong…loong coong…*
– Á Á Á….. – Nhi và Kim hét lên sợ hãi. Tiếng hét vang vọngtrong con hẻm càng tăng thêm cảm giác lạnh gáy.
– Bình tĩnh, chỉ là con chuột thôi mà. – Quỳnh và Linh trấnan, chỉ về phía thùng rác đầy ự, xung quanh là những vỏ bia lăn lóc, một vàicon chuột từ trong thùng chạy ra rồi mất hút vào bóng tối.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tụi nó. Có khi nào là nhầm đường?
Nhưng lỡ không nhầm thì sao? Nghĩ thế, tụi nó đành nén cơn sợhãi xuống mà đi tiếp về phía mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn toả ra.
Mây từ đâu kéo đến dày đặc che kín cả Mặt Trăng. Trời tốiđen như mực, gió ngày càng thổi mạnh hơn.
*Soạt*
*Keng*
Một vật lạ lao vút tới nhanh như cắt. Linh hất tay, băng vunvút lao ra, những mũi băng nhọn hoắt phả ra hơi lạnh buốt, bao bọc cả bốn người.Chệch qua bên phải một chút, chiếc dao nhỏ bị băng bọc kín đầu cắm sâu vào váchtường lóe lên ánh sáng màu bạch kim lạnh lẽo.
Những gương mặt trở nên hoảng hốt, nhưng chẳng mấy chốc sựbình tĩnh đã được lấy lại và đương nhiên có thêm một sự cảnh giác cao.
Một người đàn ông với khuôn mặt gầy nhom phảng phất mùi rượuđứng sau lưng tụi nó và bàn tay đang nắm chặt bốn con dao nhỏ, con ngươi màu đỏtrong vắt sáng quắc trong màn đêm.
Trong không khí bỗng lan toả mùi tanh của máu và mùi hôi thốicủa xác chết gây nên cảm giác buồn nôn.
Hắn ta chợt biến mất, tụi nó dáo dác nhìn xung quanh.
Chẳng có gì ngoại trừ gió.
*Vút…*
Bóng đen phóng nhanh đến, không ngờ mục tiêu đầu tiên của hắnlại là Nhi – người không có năng lực gây hại đến hắn.
Nhi cứng đờ người, mắt nó trợn tròn không kịp phản kháng, chỉbiết nhắm tịt mắt lại hứng chịu.
*Xoẹt… Crốp…*
– Nhi, đứng sát vào vách tường đi! – Kim hét lên khiến Nhichoàng tỉnh, vội vàng làm theo lời Kim nói.
Một khối cầu bằng băng bao bọc xung quanh Nhi, tuy lạnhnhưng còn tốt hơn là đứng ngoài kia đối mặt với sự nguy hiểm chết người và tốcđộ di chuyển thượng đỉnh của tên lạ mặt kia. Nó chỉ có thể chôn chân ở đó vànhìn ba đứa bạn thân của mình vật lộn với kẻ thù, sự lo lắng tột độ dâng trào.
Quỳnh tránh né đòn tấn công vật lý của hắn một cách khá vụngvề bởi trời còn tối. Hắn ta như một con mèo hoang, di chuyển cực kì linh hoạtkhiến tụi nó chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công được gì.
Kim vẫy tay, bong bóng xuất hiện khắp mọi nơi, to nhỏ, lớnbé tất cả đều dày đặc ở trên bầu trời nhằm phát hiện ra hướng di chuyển của hắn.
*Bùm…bùm…*
Vài chiếc bong bóng nổ vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Quỳnh lao nhanh đến, những chiếc cọc cao vút đội đất nhôlên, sắc ngọt, nhưng chưa đủ nhanh để chạm vào hắn.
*Bùm…bùm…*
Bong bóng nổ liên tiếp, băng túa ra kêu tanh tách và lanh ngắtnhưng…thứ khiến bong bóng nổ không phải là tên người lạ đó mà chỉ là vài chiếcdao – vũ khí của hắn.
Cả ba đã bị lừa. Mục tiêu của hắn vẫn là Nhi.
Chợt nhận ra mình đã bị lừa, cả ba di chuyển nhanh về phíaNhi nhưng dường như đã quá trễ cho sự phản công.
Nhi đứng sát vách tường sợ hãi không kêu lên được tiếng nàokhi thấy cái bóng đen của hắn tiến nhanh về phía mình. Gương mặt hắn trông chẳngkhác gì quỷ hút máu, nó hiện lên qua lớp băng bóng loáng một cách kì dị và đôimắt đỏ ngầu vô hồn.
*Choang*
Hắn giáng một cú đấm mạnh, lớp băng dày vang lên những tiếngrạn vỡ, khối băng dày đổ ập xuống như một bức tường bị mục ruỗng.
– Không thể nào! Khối băng đó rất dày… – Linh kinh ngạc kêulên.
Hắn ta quá mạnh. Lớp băng sập xuống trước một cú đấm đơn giảnkhông quá tốn sức của hắn.
– Nhi chạy đi! – Quỳnh hét lên, đồng thời đất dưới chân hắncũng nứt toác ra một lỗ to rồi sụt xuống.
Vẫn bằng tốc độ kinh hồn đó, hắn tóm chặt Nhi bằng bàn tay cứngnhư sắt già lửa rồi ghì nó xuống một cách đơn giản nhưng đối với nó chẳng khácgì một cái gông bằng kim loại cả. Tay hắn ta lạnh ngắt.
– Thả ta ra…thả ra… – Nhi hét lên kêu cứu trong sự hoảngsợ cao độ.
Khuôn mặt của hắn chẳng hiện lên một chút biểu cảm nào, condao nhỏ trong tay áo tuột ra lóe lên màu bạch kim lạnh lẽo.
Nhìn thấy con dao, Nhi càng giãy mạnh hơn nhưng càng chống cự,hắn càng siết chặt, tay Nhi dường như mất cả cảm giác, chỉ thấy nó dần tê dạiđi.
Kim, Quỳnh và Linh lao đến. Nhanh hết sức có thế trước khi hắnlàm điều gì đó tồi tệ với Nhi.
Con dao vung lên xé toạc không khí tạo thành tiếng vút sắc lạnh.
Nhi nhắm chặt mắt, cắn chặt môi hứng chịu.
Cả ba chạy thục mạng đến chỗ Nhi một cách hoảng loạn hétlên:
– Dừng lại!
Chiếc dao bỗng khựng lại, cách cổ Nhi chưa đầy một xentimét.
*Keng*
Con dao bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh văng ra khỏi tayhắn, rớt xuống đất.
Bốn đứa sững sờ, nét kinh ngạc hiện lên trong đáy mắt.
Gió đêm hoành hành. Cát bay mịt mù.
Tên sát nhân phát ra một tiếng hự, bàn tay cứng như thépđang ghì lấy cổ tay Nhi nới lỏng dần rồi thả hẳn ra. Chớp lấy cơ hội, Kim, Quỳnhvà Linh chạy đến chỗ Nhi, đỡ lấy bạn mình rồi nhanh chóng rời ra xa hắn ta giữmột khoảng cách an toàn.
Cảm giác nguy hiểm đã hoàn toàn biến mất. Thật kì lạ!
Trong đôi mắt đỏ rực vô hồn bỗng toát ra một sự sợ hãi, nhìntrân trân vào khoảng không. Chưa đầy một giây sau, hắn đã quay người lao đi vớitốc độ kinh hồn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vụt qua.
– Các cô không sao chứ? – Một giọng nói khác vang lên, trầm ấmvà chất chứa đầy sự lo lắng.
Từ trong đám bụi mù của cát, bóng dáng một chàng trai dần hiệnra với đôi mắt tím đầy bí ẩn. Sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt bốn đứa khi nhậnra anh chàng vừa lạ vừa quen này.