Bạn đang đọc Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) – Chương 26: NGÀN CÂN TREO SỢI TÓC
Phong ôm Nhi phóng vút qua đấu trường đổ vỡ, cảm nhận cơ thể bé trong vòng tay đang run lên từng đợt mà khẽ xót xa. Nhi nhắm ghiền đôi mắt, hàng lông mày nhíu chặt lại, cả khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, chỉ có khoé môi vẫn khẽ rỉ từng giọt máu.
Đạp tung cánh cửa phòng cấp cứu, Phong nhanh nhẹn đặt Nhi xuống chiếc giường nghỉ, đắp chăn lại cẩn thận, Phong quay lưng lao vút đi chỉ để lại chiếc bóng mờ rồi dần tan biến.
Cùng lúc đó, Thiên cũng đưa Tường Vân vào phòng nghỉ và đặt cô ta ở chiếc giường bên cạnh. Bác sĩ đã được gọi đến làm cậu cũng thấy an tâm phần nào. Đưa mắt sang nhìn Nhi, trong lòng cậu lại dấy lên nỗi bất an.
Magical Love
*Rầm!*
Thêm một con Arus nữa bị hạ, những giọt máu đỏ tươi bắn tung toé khắp nơi, vương cả lên những bộ quần áo đẹp đẽ tạo thành những vệt đỏ thẫm.
Mặc dù đều sở hữu những sức mạnh phi thường nhưng đối diện với những con quái thú đã mất kiểm soát này bọn hắn vẫn phải nâng cao cảnh giác vì chúng đều là những con Arus mạnh nhất, vốn được huấn luyện cẩn thận nhằm bảo vệ trường khi cần thiết. Không hiểu sao hôm nay chúng lại bị như vậy. Những con người ngồi trên khán đài mặt mày xanh lét, một số người khóc la ầm ĩ hoặc ngất xỉu. Không ai bảo ai tất cả đều kéo nhau chạy khỏi nơi nguy hiểm này. Chẳng mấy chốc cả đấu trường đã vắng hoe, chỉ còn những chàng trai uy dũng đối diện với những con Arus đang trong cơn khát máu.
Gió bắt đầu nổi lên, bụi bay mù mịt. Gió thổi mạnh tạo thành những vòng xoáy sâu như muốn nuốt chửng mọi thứ. Chúng bắt đầu di chuyển về phía lũ Arus, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi, va đập mạnh vào những bức tường tạo nên những vết nứt chạy dài. Tốc độ của cơn lốc nhanh như vậy nhưng cũng không quá khó khăn cho lũ Arus trong việc tránh né. Mặc dù sở hữu thân hình không mấy gọn gàng nhưng có vẻ điểu đó không ảnh hưởng lắm đến việc di chuyển của chúng. Những con Arus khôn khéo cúi người xuống, lách sang trái, nhảy sang phải tránh né. Chỉ có duy nhất một con đứng quá gần không kịp tránh đòn nên hứng gọn cơn lốc khổng lồ, nó bị đánh bay khá xa, đập mạnh vào bức tường và ngã lăn ra đất, có vẻ không thể đứng dậy được.
Cơn gió lốc bỗng chốc nhẹ dần nhẹ dần rồi tạo thành những cơn xoáy nhỏ xung quanh Phong. Hắn đang ép một khối lượng gió lớn và tất nhiên với sức ép khổng lồ như vậy thì sức ảnh hưởng của nó sẽ rất mạnh, không chừng sẽ phá sập cả đấu trường này.
Nam, Quân và Thiên rất nhanh chóng đã hiểu được ý đồ của Phong, ngay lập tức dùng thuật dịch chuyển tức thời biến mất. Phong nhảy vút lên cao, thuận chân, đá một con Arus bật ngửa về phía sau, đè lên con Arus khác. Chớp cơ hội, hắn thả những khối gió bị nén nãy giờ ra, quả cầu rít lên những tiếng động sắc đến gai người. Những con quái thú tuy nghe thấy tiếng rít ngày càng gần mình hơn nhưng đã quá muộn để tránh né. Một vụ nổ kinh hoàng diễn ra, chẳng còn thấy thứ gì ngoài một quả cầu ánh sáng lóe lên như một chiếc đèn cả ngàn oát, những tiếng ầm ầm của sự đổ vỡ, dưới chân mặt đất rung lắc liên hồi.
Ba con Arus đã biến mất, bốn con bị thương nghiêm trọng, mắt chúng trợn tròn nổi rõ từng mạch máu như muốn ép nhãn cầu văng ra khỏi mí mắt. Chúng không kịp kêu lên một tiếng nào, cái miệng gớm ghiếc liên tục ộc ra những chất lỏng màu tím mà máu và nước dãi chúng hòa lại trông thật kinh tởm.
Vẫn còn năm con quái thú nữa. Có vẻ tiếng nổ đã khiến đầu óc chúng trở nên điên loạn hơn, chúng ra đòn một cách bừa bãi nhưng cũng hết sức nguy hiểm.
*Roẹt…*
Một con Arus phóng tia lửa điện về phía Thiên khiến cậu chao đảo. Thiên vỗ nhẹ vô thái dương để lấy lại sự tỉnh táo, cậu bay lên cao, tay cậu tạo thành một tia sáng chói mắt trông như tia laze, nó rít lên rồi phóng ra nhanh như cắt, một tiếng động long trời lở đất lại vang lên. Con Arus bị đâm thủng xuyên tim, nằm vật ra đất, thở hổn hển, giãy giụa một hồi rồi chết.
Thiên nhảy xuống đất, cơn choáng váng lại ập đến khiến cậu ôm đầu, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống.
Bọn hắn nhìn nhau và không khó để nhận ra Thiên đã ảnh hưởng từ lớp kết giới.
– Không ổn rồi, lớp kết giới của đấu trường này là sức mạnh của Thiên… – Nam hoang mang.
– Aiz! Chúng ta thật vô tâm, sao lại quên mất chuyện đó chứ. – Quân vò đầu.
– Nam, cậu tới hỗ trợ Thiên đi. Mấy con Arus này không phải đối thủ của tôi với Quân đâu. – Phong lên tiếng, ánh mắt nhìn Thiên thoáng hiện lên sự lo lắng.
*Ào…ào…ào…*
Một cơn sóng thần ập đến chỗ Thiên đang đứng. Nam nhanh chóng kéo Thiên tránh khỏi chỗ nguy hiểm đó, ánh mắt tức giận nhìn con quái thú tạo ra cơn sóng thần như muốn thiêu cháy. Ngay lập tức, một bó đuốc khổng lồ hiện ra với con quái vật đang quằn quại trong đau đớn, Nam búng tay cái chóc, lửa bùng lên dữ dội như Hỏa Diệm Sơn, tiếng gào thét của con quái vật to hơn bao giờ hết rồi tắt lịm. Lửa cũng dần tắt, nhả ra một cái xác cháy đen.
Mùi khét bốc lên làm Quân hắt xì dữ dội, cậu quay ngắt sang chỗ Nam nhăn nhó:
– Nam! Cậu làm cho nó sạch sẽ một tí chứ, ô nhiễm môi trường quá đi.
Nam bật cười rồi vẫy vẫy tay ra hiệu xin lỗi.
*Vút… Pặp…Pặp…*
Những chiếc dây leo dẻo dai bỗng chốc từ đâu bay đến quấn chặt lấy Nam, siết chặt như muốn bóp chết cậu. Nam lừ mắt về phía kẻ tấn công mình. Con Arus đột nhiên giật mình, bất giác lùi lại, chiếc dây leo cũng nới lỏng hơn một chút. Cả người Nam bùng cháy, sợi dây leo rã ra vì nóng, Nam cầm lấy mớ dây lùm xùm, bàn tay rực lửa của cậu giật mạnh về phía mình, con Arus ngu ngốc vẫn giữ đầu kia của sợi dây leo, nó chúi về phía trước bơỉ lực kéo của Nam, ngã ầm xuống lại khiến cho sàn đấu thêm một lần nữa chao đảo.
Nam chậm rãi bước về phía nó.
*Phừng*
Một khoảng sân được nhuộm màu đỏ hồng đẹp mắt.
– Hắt xì…Hắt xì… Trời ơi! Nam! Cậu thật là làm tôi tức chết! Hắt xì… – Quân nhăn nhó, mũi của cậu đã đỏ ửng lên như trái cà chua chín.
Nam nhún vai, vừa cười vừa nói:
– Ái chà…có lẽ tôi không thích hợp với việc làm thịt tái.
Quân tặc lưỡi, lừ mắt nhìn Nam một cái rõ thù hận.
*Vút….*
Một cái bạt tai chí mạng suýt nữa trúng mặt Quân nếu cậu không kịp né ra.
Con Arus gầm gừ tiếc rẻ khi lợi dụng sơ hở của cậu nhưng không thành công. Nó phẩy tay về phía Quân, một con rồng nước khổng lồ hiện lên, thân mình nó là một xoáy lốc với tốc độ kinh người chực lao vè phía Quân mà cuốn phăng cậu đi.
*Xoẹt…xoẹt…*
Tiếng chập điện sắc ngọt vang lên gai người.
– Ngươi thật ngu ngốc. – Quân nở nụ cười lạnh lẽo.
– Gréccc….!
Con quái vật la hét thất thanh kèm theo tiếng sét lớn nổ rền vang cả mặt đất, xé rách cả một mảng trời không chút mây đen.
Con Arus giờ đây lông lá dựng đứng, bốc khói nghi ngút, ngã vật ra đất chết tức tưởi, khắp thân còn vang lên tiếng xoèn xoẹt rợn gáy của điện.
Một con Arus khác mò đến, Quân đảo mắt, bay vút tới chỗ nó trong chớp nhoáng, cậu đáp nhẹ lên vai con quái, chân lún xuống lớp lông đen tuyền, tay đặt trên cổ nó.
Có lẽ nó cảm nhận được có cái gì vương vướng nơi vai mình, cổ thì bị sờ ngay động mạch. Nó quay đầu lại, khẽ nhướn đôi mắt đỏ ngầu của mình lên khi thấy nụ cười khiêu khích của Quân, tức giận, nó nhe hàm răng gớm ghiếc hôi hám gầm gừ đe dọa, nụ cười trên môi cậu vụt tắt.
*Xoẹt..xoẹt…*
Khắp người Quân phát ra những tia lửa điện sáng chói.
Con Arus có vẻ hoảng sợ khi thấy Quân như thế nhưng đã quá muộn. Một con quái vật nữa lăn ra chết trong trạng thái bốc khói đen cùng với thứ mùi khét lẹt.
– Cậu cũng làm ô nhiễm kém gì tôi đâu. – Nam cười.
Lần lượt từng con quái thú bị hạ gục, có con đã chết, một vài con thì bị thương. Đội ngũ bảo vệ cùng hội học sinh cũng nhanh chóng có mặt góp phần khống chế những con quái thú đã nổi điên và thu dọn tàn cuộc. Cảm thấy mọi việc đã trong tầm kiểm soát, bốn chàng trai vội vàng bàn giao lại công việc rồi biến mất.
Magical Love
Trước cửa phòng cấp cứu, ba dáng người nhỏ bé không ngừng đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm cầu trời phù hộ cho đứa bạn thân không gặp nguy hiểm. Cứ mỗi lần cửa phòng cấp cứu bật mở, cả ba người không ai bảo ai đều chạy nhanh tới hỏi dồn dập cô y tá vừa bước ra, nhưng cái mà tụi nó nhận được chỉ là một sự im lặng càng khiến ngọn lửa lo lắng bùng lên dữ dội.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, gõ lên mặt sàn những tiếng động lạnh lẽo đến gai người, Kim vô thức ngước lên nhìn thì bắt gặp bốn khuôn mặt lo lắng đang tiến tới gần.
– Cô ta sao rồi? – Vẫn là cái giọng điệu lạnh tanh không cảm xúc của Phong, nhưng chỉ cần là người tinh ý sẽ dễ dàng nhận ra sự gấp gáp trong giọng nói và một thoáng lo lắng hiện lên trong đôi mắt xanh sắc lạnh ấy.
Không ai lên tiếng trả lời, đúng hơn là không ai biết trả lời thế nào vì mọi người cũng đang tự hỏi những câu tương tự.
Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một vị bác sĩ già khẩn trương bước ra thông báo:
– Bệnh nhân bị trúng độc dược cực mạnh, chất độc đã ngấm vào người làm các cơ quan trong cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, lại thêm việc mất máu quá nhiều nên rất yếu. Tuy nhiên nhóm máu của cô ấy trong kho đã dùng hết, cần có người hiến máu lập tức, nếu không…
Kim vừa mừng rỡ đứng lên nghe vậy thì ngồi sụp xuống thẫn thờ, Quỳnh cũng lảo đảo suýt té, may mắn là Nam đã nhanh tay đỡ lấy. Cả khuôn mặt Linh trắng bệch, cô hướng đôi mắt tuyệt vọng về phía Quân, bờ môi mấp máy những tiếng yếu ớt:
– RH-… RH-… Làm ơn tìm người có nhóm máu đó…
Giọng của Linh rất nhỏ nhưng lại giống như sét đánh ngang tai bốn người bọn hắn. Tại sao Nhi lại có nhóm máu hiếm hoi như vậy? Muốn tìm ra không phải là không thể, nhưng với thời gian gấp rút như vậy chỉ sợ khi tìm được thì Nhi đã…
Đúng lúc đó một giọng nói khàn khàn vang lên:
– Hãy lấy máu của tôi đi!
Tất cả mọi người đều bất ngờ quay lại. Trước mặt họ là một chàng trai với khuôn mặt tựa thiên sứ, cả người toát lên sự oai phong với khí chất hơn người.
Đôi mắt màu xanh lá trở nên tối sầm lại, một giọng nói lạnh lẽo cất lên như vọng về từ cõi xa xăm nào đó:
– Ở đây không có việc của cậu, biến đi trước khi tôi…
– Anh im đi! Có người muốn hiến máu cho Nhi mà anh lại ngăn cản sao? Anh có quyền gì chứ? Anh muốn bạn tôi chết hay sao mà làm như vậy hả? – Kim phẫn nộ hét lên ngắt ngang lời Phong, cả khuôn mặt bừng bừng tức giận.
Thiên, Quân và Nam đều có chung một biểu cảm là sự kinh ngạc đến tột độ, việc Kim hiền lành dám quát nạt Phong đã là chuyện lạ, lại còn trong lúc Phong giận giữ như thế này quả thật rất bất ngờ.
– Tôi sẽ tìm người có nhóm máu phù hợp cho cô ta, còn cậu ta thì không…
– Chờ anh tìm được thì bạn tôi đã lên thiên đường lâu rồi. – Phong lại bị ngắt lời lần nữa. Quỳnh ném cho Phong ánh nhìn tức giận, vừa nói vừa kéo chàng trai kia đi.
– Đứng lại!
Đôi mắt Phong đã chuyển sang màu đen của sự chết chóc, hai bàn cay co lại thành nắm đấm, những đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay rắn chắc, cả người toát ra hàn khí đáng sợ.
Lời nói của Phong bị tụi nó coi như gió thoảng qua tai, cả bọn vẫn bước đều theo chân bác sĩ đến phòng hiến máu cùng anh chàng lạ mắt kia.
Thiên bước tới vỗ nhẹ vào vai người bạn thân:
– Phong, bình tĩnh! Chỉ là hiến máu thôi…
Phong không nói gì, đôi mắt như phát ra lửa, cậu quay đầu đi một mạch mang theo sự tức giận của mình.
– Các cậu ở lại đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi. – Thiên nói nhanh rồi vội vàng đuổi theo Phong.
Magical Love
*Choang…choang…choang…*
Khắp căn phòng sang trọng vang lên những tiếng đổ vỡ chói tai. Gió rít lên rạch một nhát lên tường sâu hoắm, bắn ra từng miếng gạch vỡ vụn, vung vãi khắp sàn nhà. Những tiếng đổ vỡ phát ra hàng loạt tạo nên cảm giác sợ hãi và ngột ngạt đến rợn người. Tài liệu, máy tính trên chiếc bàn làm việc bị hất tứ tung và rách nát đến không nhận ra hình dáng. Cả chiếc bàn đáng thương cũng bị xẻ làm đôi nằm lăn lóc trên sàn nhà hứng chịu cơn thịnh nộ của Phong.
Brừ… Brừ… Chiếcđiện thoại khẽ rung lên từng hồi.
*Choang*
Chiếc điện thoại đắt tiền lao thẳng về phía tường, vỡ nát, văng ra từng bộ phận của nó, trông thật thảm hại.
Thiên bước vào, quét mắt nhanh qua căn phòng rồi tập trung vào chàng trai đang đứng trước khung cửa sổ khẽ buông tiếng thở dài. Cậu từ tốn bước tới bên cạnh, đứng song song với Phong, hướng ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ.
Thiên đang định lên tiếng thì chuông điện thoại reo lên. Thấy tên người gọi là Nam, cậu vội vàng nghe máy:
– Có chuyện gì…
– Không ổn rồi, bọn họ không xác định được loại độc cô ta trúng nên không thể giải được, e là cô ta lành ít dữ nhiều rồi.
Giọng Nam vừa vang lên thì người bên cạnh đã quay đầu lao nhanh đi, Thiên nhanh chóng chạy theo.
Magical Love
Phong lao nhanh đến phòng cấp cứu, tung một cú đá thật mạnh khiến chiếc cửa bung ra rồi chạy mất hút vào bên trong. Linh, Kim, Quỳnh, Thiên, Quân và Nam cũng vội vàng chạy theo.
Phong giật mạnh những vật dụng trong tay vị bác sĩ rồi nhanh chóng đuổi hết ý tá ra ngoài bằng những động tác thô bạo.
– Tim đập yếu. Mau kích tim đi. – Phong ra lệnh cho vị bác sĩ kia sau khi xem xét sơ qua mọi thứ.
– Các cậu còn đứng đó? Còn không mau lại đây giúp sức đi. – Phong nhìn ba chàng trai còn lại một cách bực bội, quát ầm lên khiến mọi người kinh ngạc.
Một cách nhanh chóng, những chàng trai tiến tới chiếc giường cấp cứu, bằng những động tác thuần thục, họ nhanh chóng lấy mẫu máu đem đi xét nghiệm, phân tích.
– Có kết quả rồi, loại độc này là… – Quân nhanh chóng đưa ra kết luận và nêu cách giải độc, Phong nhanh nhẹn làm theo một cách tin tưởng.
– Này… Các anh có…
Quỳnh nghi ngờ lên tiếng nhưng đã bị Phong xen ngang:
– Nếu bạn cô có mệnh hệ gì tôi sẽ dùng mạng này đền bù được chưa? Còn bây giờ phiền các cô ngồi yên và im lặng để chúng tôi làm việc.
Bọn hắn như những bác sĩ thực thụ, những phán quyết mau lẹ nhanh chóng được đưa ra, từng động tác nhanh nhẹn gọn gàng đến khó tin. Tiếng lạch cạch của dao kéo vang lên đều đặn trong không gian tĩnh lặng đến gai người.
Khoé môi Nhi vẫn liên tiếp rỉ máu, đỏ thẫm cả một vùng nệm.
Tụi nó nước mắt ngắn nước mắt dài lo lắng cho Nhi nhưng không dám bật thành tiếng vì sợ ảnh hưởng tới bọn hắn.
Chất độc cực kì nguy hiểm, nó đang phá hoại từng bộ phận bên trong người Nhi. Chất kịch độc này có trong một loài rắn, khi trúng độc người đó sẽ không chết ngay mà lịm dần trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, và hơn hết, trong chất độc còn có lẫn thứ thuốc làm năng lực đặc biệt bị vô hiệu hoá. Vậy nên năng lực của Nhi không thể phát huy tác dụng.
– Chất độc ra gần hết rồi! – Nam lấy ống xi-lanh rút ra trong người Nhi một ít máu đem xét nghiệm rồi thông báo.
– Ừ vậy thì tổt rồi. Mạch cũng đã ổn định chút ít. – Thiên gật đầu, tay quẹt nhẹ những giọt mồ hôi vương trên mặt.
Những giây phút nguy hiểm đã qua, bọn hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nhi có chút sắc hồng nằm im lìm trên giường bệnh, cả bọn cũng an tâm phần nào, an tâm thả người xuống ghế sau một hồi căng thẳng.
*Píp….píp…píp píp píp píp…*
Bọn hắn bật dậy khỏi ghế ngồi khi nhịp tim của Nhi đột nhiên đập mạnh một cách bất thường.Từ miệng, một dòng máu nóng trào ra, chiếc mũi thon nhỏ cũng xuất hiện dịch lỏng đỏ tươi, những vết thương chưa kín miệng cũng bắt đầu túa máu.
– Cầm mau nhanh lên! – Phong nói như hét, bọn hắn vội lao đến chỗ Nhi xem tình hình như thế nào, sự nguy hiểm lại ập đến cho cô bé xấu số.
Chất độc của con rắn rất dễ lấy ra nhưng nó như một cái bẫy đợi chờ con mồi vậy, một khi đã lấy hết chất độc ra thì từ vết cắn hay vết xâm nhập của độc lại xuất hiện một thứ chất lạ, nó có thể làm cho cơ thể xuất huyết một cách ồ ạt.
Dù không muốn nhưng bọn hắn lại lần nữa phải dùng đến lượng máu anh chàng kia hiến tặng.