Bạn đang đọc Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) – Chương 21: PHÁP THUẬT TUNG HOÀNH – SỰ PHẪN NỘ CỦA BĂNG TUYẾT
Bữa sáng bắt đầu trong không khí ngượng ngùng đến khó chịu,chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau leng keng.
Vì là “osin đặc biệt” của bọn hắn nên tụi nó bị ép ngồichung bàn và ăn sáng chung với bọn hắn nhưng đứa nào cũng khó chịu ra mặt, cốnuốt cho nhanh rồi đi học. Còn những cô nàng đỏng đảnh kia thì trái ngược hoàntoàn, suốt ngày bám lấy bọn hắn, ngay cả bữa ăn cũng không tha.
– Anh Quân, ăn cái này này anh, ngon lắm. – Ngọc Anh dịudàng gắp bỏ vào bát Quân một miếng bít tết.
Quân khẽ chau mày, gắp miếng bít tết Ngọc Anh vừa bỏ vào đểsang cái chén trống cạnh đó, không nói lời nào, lẳng lặng ăn tiếp. Ngọc Anhkhông biết bao nhiêu lần bẽ mặt vì cậu, cô ta xị mặt xuống đồng thời liếc nhìnLinh. Linh biết nhưng mặc kệ, vẫn tỉnh bơ, từ tốn ăn.
– Thật là đồ mặt dày, bám lấy chồng sắp cưới của người ta màkhông biết xấu hổ. – Ngọc Anh buông một câu rồi dửng dưng ăn tiếp, giọng chanhchua thấy rõ.
Bốn đứa tụi nó khựng lại một dây, rồi lại thản nhiên ăn tiếp.
– Chỉ giỏi quyến rũ trai, đồ không biết xấu hổ. – Trúc Loanbồi thêm cho câu nữa.
– … – Tụi nó tiếp tục “im lặng là vàng”, vẫn yên lặng ăn coimấy lời nói đó như tiếng ruồi muỗi vo ve không đáng quan tâm.
Mấy cô nàng kia tức đến đỏ cả mặt. Ngọc Anh buông nĩa đánhkeng xuống mặt bàn, đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng như muốn ăn tươinuốt sống tụi nó khi nhỏ thấy một nụ cười chế nhạo từ khoé miệng Quỳnh.
– Các cô…
*Cạch*
Ly nước bị Phong đặt mạnh xuống bàn, sóng sánh. Hắn nhíumày, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn mấy cô tiểu thư đang khoe nanh múa vuốt kia cảnhcáo.
– Ăn xong thì có thể đứng lên. Cửa ra ở kia. – Nam nhìn chằmchằm Trúc Loan tỏ vẻ không vừa ý.
Ngọc Anh lấm lét ngồi xuống, ba cô còn lại cũng im lặngkhông dám ho he.
Nhi chén tạc chén thù, vừa ăn vừa liếc Phong một cái rõ sắc,miếng bít tết trong đĩa nhỏ bị cắm phập chiếc nữa nào, xé mạnh thành từng miếngnhỏ, trông rõ là thảm hại.
– Này, bà bị sao từ sáng tới giờ vậy hả? – Quỳnh giả vờ ngâythơ hỏi.
– À! Tui mới sáng ra đã bị con gì nó cắn lén, đau quá chừngluôn nè! – Nhi vừa nói vừa lườm Phong nhưng hắn lại giả vờ không nghe, ung dungăn tiếp bữa sáng.
– Lại đây tui nói thầm mấy bà nghe nè. Nhìn thấy cái mặt hắnkhông? – Nhi chỉ qua chỗ Phong, mang tiếng nói thầm nhưng cả xóm nghe. – Bàchưa biết hắn đểu giả như thế nào đâu. Hắn đã ăn hiếp tui và hếch cằm lên cườirất nham nhở. Hắn nói thế này… – Nhi vênh mặt, điệu bộ thật “phởn” hết chỗ nói- Tôi không có hứng thú với đứa giống thiếu nhi như cô.
– Thiếu nhi á? Bà nhìn cũng ok lắm mà. Có thật là hắn nói thếkhông đấy? – Quỳnh nhìn sang Phong mắt tròn mắt dẹt nghi ngờ.
– Mà nói với bà khi nào sao tụi tui không biết? – Kim thắc mắc.
– Thì tối hôm qua hắn ngủ với… Á! – Nhi bụm miệng vì biết đãđể lộ mất một chuyện động trời. Nó vỗ vào đầu mấy cái tự chê mình ngốc.
Cả bàn ăn ai cũng phải dừng muỗng và đổ dồn ánh mắt về phíaPhong và nó.
Tường Vân tay cầm muỗng run run không tin vào những gì mìnhnghe thấy, tay dần siết chặt và môi mím chặt suýt bật máu. Tia hận thù hằn lênánh mắt nhưng nào có ai để ý.
Nam, Thiên và Quân cười thích thú, nhìn Phong trêu chọc:
– Này… Tôi không ngờ đấy Phong. Cậu cũng ghê thật! Chẹp…Chẹp…
– Kiểu này mấy em nữ sinh chết vì uất thôi. Haiza…
– Cô cũng giỏi lắm nha Nhi. Tôi phục cô rồi. Haha…
Phong bỏ ngoài tai hết, tiếp tục chú tâm vào bữa sáng đã chẳngcòn yên ổn, Nhi thì chẳng dám ngẩng mặt lên nữa, cắm đầu cắm cổ vào ăn cho bớtquê.
– E hèm! Mà sắp thi rồi đó, các cô lo luyện tập cho tốt vào.Nói trước bọn tôi là ban giám khảo đó, khéo rớt hết cả đám bây giờ. – Nam cốnín để không bật thành tiếng cười to. Cậu lấy lại giọng nghiêm túc nói.
– Hở? Hơhơ… Các anh đừng bận tâm, Nhi nó hay nói nhảm lắm. -Kim nhấn đầu Nhi xuống, cười trừ.
– Ư ư….à ược ắm… ư ư… ( bà được lắm) – Nhi bị bịt mồm bởi Quỳnhđể khỏi phát ngôn bậy bạ.
Phong đã giải quyết xong bữa sáng, chậm rãi đứng dậy, nụ cườinửa miệng lại hiện lên:
– Nhỏ quá, tôi không có hứng thú.
Tất cả mọi người hóa đá. Quỳnh phải dùng hết sức cố gắng giữNhi lại để đề phòng nó quá khích bay tới chỗ Phong mà làm “điều dại dột”.
Magical Love
Học kì I trôi qua thật nhanh và đã đến lúc đợt kiểm tra gắtgao về thực lực của những học sinh có năng lực đặc biệt bắt đầu.
Địa điểm lí tưởng ngay lập tức được chọn là Đấu trườngCampus. Đây là đấu trường với quy mô rất lớn, là nơi thi đấu giữa các học viênsử dụng năng lực. Đấu trường này được xây dựng theo kiến trúc cổ của La Mã vớinhững hàng ghế xếp thành hình tròn từng tầng từng lớp với hơn 10.000 ghế ngồi.Ban giám khảo chấm thi sẽ ngồi trên lễ đài nơi có tầm nhìn thuận lợi nhất để dễdàng chấm điểm cho các thí sinh. Những màn hình tường thuật trận đấu được gắn ở4 phía để dễ dàng theo dõi trận đấu hơn.
Một vòng kết giới vô hình được tạo ra để ngăn chặn những đòntấn công tầm xa của đấu thủ nhằm bảo vệ an toàn cho khán giả ngồi trên khánđài.
Những học viên khi thi đấu phải đánh hết sức mình nhằm hạ gụcđối thủ. Nhưng sẽ không có học viên nào tử vong hoặc bị thương nặng vì khi đốithủ gục vì mất sức quá 10 giây thì đấu trường sẽ tự động tách 2 thí sinh ra,ngăn chặn đòn tấn công của người còn lại để đảm bảo an toàn cho học viên. Tuynhiên không phải ai thua cuộc đều bị đánh rớt mà ban giám khảo sẽ quan sát hếttrận đấu để đánh giá những nỗ lực của thí sinh đó mà xét đậu hay rớt. Tất cả đềurất công bằng.
Magical Love
Qua những nỗ lực luyện tập, tụi nó đã có thể tự điều khiểnđược năng lực của mình và dùng những chiêu thức riêng, tuy nhiên vẫn chưa sử dụnghết được sức mạnh tiềm ẩn của mình. Nhưng như vậy đã khiến tụi mãn nguyện lắm rồi.
8h sáng…
Đấu trường Campus trở nên nhộn nhịp khác thường, ai nấy đềungồi theo lớp của mình để di chuyển cho thuận tiện, có lo lắng nhưng vẫn phấnkhởi vì được mở mang tầm mắt, chiêm ngưỡng những chiêu thức đẹp mắt và nhữngpha hành động ra đòn nảy lửa gay cấn.
Không khí rạo rực hẳn lên khi BTC tuyên bố bắt đầu cuộc thi.
Ban Giám Khảo gồm có thầy hiệu trưởng, 2 thầy hiệu phó, mộtsố thầy cô và có cả bọn hắn. Đứng nghiêm trang đằng sau là một tốp bảo vệ sẵnsàng xử lí các tình huống khẩn cấp.
Sau khi đọc thể lệ cuộc thi là một phát súng nổ vang giòngiã. Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Chiếc màn hình lớn nhảy những bức chân dung của người dự thivà 2 thí sinh bắt đầu cuộc thi là:
Đỗ Hoàng Linh và Nguyễn Bích Ngọc – Trận chiến giữa nguyên tốBăng và Thuỷ.
Tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt làm cả đấu trường nóng lêntheo từng giây phút.
Hai đấu thủ đã bước lên sân đấu, không khí căng thẳng ngộpthở. Vẫn dáng đứng khoan thai đó, điệu bộ thản nhiên đến hờ hững của Linh làm đốithủ khá tức giận nhưng cũng kiêng dè trước ánh mắt lạnh lẽo của cô.
Tiếng còi vang lên…
Trận chiến bắt đầu!
Những tia nước được vuốt nhọn hoắt lao với tốc độ cực nhanhvề phía Linh. Nhanh như cắt một bức tường bằng băng tuyết to lớn nhô lên chốngđỡ như 1 tâm khiên chắn, các tia nước cắm phập vào chiếc khiên chắn đó để lạinhững lỗ nhỏ li ti rồi tan biến.
Đến lượt Linh phản công. Ngay dưới chân đôi thủ những chiếcgai nhọn hoắt đâm ngược lên trên làm chân cô bạn bị xước 1 đường dài túa múanhưng may thay Ngọc đã kịp thời né qua một bên và di chuyển quanh sân. Nhữngchiếc gai cứ xuất hiện thẳng theo đường chạy của cô nàng, chỉ trong chớp mắt, nếukhông tránh né kịp có thể bị đâm vào người.
Hơi lạnh phả ra bởi những đòn tấn công của Linh. Nãy giờ, côchỉ đứng yên một chỗ còn cô bạn kia thì đã thở dốc vì tránh đòn. Trông Linh thậtmỏng manh, như một bông hoa tuyết nhỏ bé khiến người ta chỉ muốn nâng niu ấp ủtrong vòng tay, tưởng chừng như bông hoa đó có thể bị tan chảy trong ánh nắngnhưng giờ đây lại kiên cường mạnh mẽ đến vậy.
Sau một lúc vất vả né đòn, Ngọc gằn ánh mắt , đôi chân màynhíu lại thể hiện sự tập trung cao độ. Hai lòng bàn tay áp xuống nền đất đã nứtnẻ vì những đòn tấn công của Linh.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, khe đất nứt ra và một cột nướcdâng cao gần 10m, Linh ngỡ ngàng, hai mắt mở to sững sờ, năng lượng đã tậptrung trong lòng bàn tay những không cách nào phát ra ngoài.
Người con trai chơi vơi giữa dòng nước, ngoi lên lặn xuốnghiện lên trong kí ức của Linh làm cô đứng ngây ra, cơ thể nhỏ bé run rẩy, lạnhtoát. Gương mặt cô trắng bệch, đôi mắt vô hồn nhìn trân trân dòng nước đangngày càng dâng cao và sắp đổ ập xuống. Cảnh tượng thật hết sức nguy hiểm.
Linh vẫn đứng đó, dòng chảy kí ức ùa về, trán cô bắt đầu lấmtấm mồ hôi. Những mớ kí ức đó vẫn ám ảnh trong đầu Linh, cô cứng đờ toàn thân,chân như đóng đá vào nền gạch không cử động nổi.
Tất cả mọi người vừa khó hiểu nhìn Linh vừa lo lắng cô sẽ bịdòng nước nguy hiểm ấy nhấn chìm mất. Một vài người khẽ kêu lên vài tiếng thảngthốt. Nhi, Quỳnh và Kim dần hiểu được mọi chuyện, lo lắng nhìn nhau với ánh mắthoang mang.
Còn 5m nữa dòng nước mạnh mẽ như 1 cơn xoáy lốc sẽ lao thẳngvào người nhỏ.
Còn 4m… Linh vẫn trơ ra đó như tượng gỗ…
Còn 3m… Hơi nước đã làm Linh cảm nhận được…
Còn 2m… Vài giọt nước đã lấm tấm rơi vào người cô…
Còn 1m… Không kịp nữa rồi! Linh nhắm mắt hứng chịu…
Phong, Thiên, Quân, Nam, Nhi, Quỳnh, Kim đứng bật dậy. Mộtdáng người nhanh nhẹn lao vụt đến phía trước.
*Ầm*
Một quả núi cao nhô lên làm đấu trường chao đảo. Quân đã kịpthời ôm lấy Linh và đưa đến nơi an toàn. Dòng nước dữ tợn va vào vách núi, dộingược lại thành cơn lũ quét khủng khiếp, Bích Ngọc đã kịp thời né tránh nhưng chiêuvừa rồi đã làm cô nàng mất sức rất nhiều phải khuỵ xuống đất.
Quân nhìn Linh với ánh mắt khó hiểu như chờ đợi sự giảithích nhưng Linh đã mệt nhoài, thân hình nhỏ bé khụy xuống làm Quân hốt hoảng.
Linh nhìn xuống, đôi mắt to tròn đen láy long lanh ngấn lệnhư tìm kiếm thứ gì đó, hoang mang như đã đánh mất thứ gì đó quan trọng lắm.
Quân lặng lẽ ôm lấy bờ vai Linh mà tim quặn đau khó hiểu.
Cả đấu trường giờ chỉ còn tiếng xôn xao bàn luận, những đôimắt hiếu kì hướng về hai con người đang ngồi trên vách đá phía xa xa.
*Tuýt!*
Tiếng còi kết thúc trận đấu và kết quả Linh đã rớt.
Magical Love
– Bình tĩnh nào! Uống ngụm nước nhé!
Quân dịu dàng trấn an Linh tại phòng nghỉ khi được nghỉ 5phút. Xung quanh cô là ba đứa bạn thân, mặt đứa nào cũng xanh lét lo lắng. Linhgượng cười, quét ánh mắt qua từng đứa trấn an.
Quân yên lặng đứng nhìn, sao mà xót xa đến vậy, những câu hỏiliên tiếp hiện ra trong đầu không lời giải đáp.
– Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách để em được thi lại. – Quân để lạimột lời khẳng định trước khi rời khỏi phòng nghỉ.
Magical Love
Bởi trong quá trình chiến đấu Linh đã thể hiện quá tốt, lạiđược Tứ Đại Thiên Vương lên tiếng nói giúp nên được Ban Giám Khảo châm chướccho thi lại. Tuy nhiên, quyết định này lập tức nhận được sự phản đối của cácthí sinh khác.
Quân khẽ cười khẩy. Chẳng qua mấy cô nàng kia không cam tâmkhi Linh nhận được sự quan tâm đặc biệt của cậu mà thôi. Đành vậy, đã đến lúc cậusử dụng lợi thế của mình rồi.
– Mọi người định phản đối ý kiến của Huỳnh Anh Quân này sao?– Quân nhếch môi vẽ nên nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp xoáy sâu vào từng người,nửa ép buộc, nửa dụ dỗ.
Đương nhiên, với sức hút không thể cưỡng lại của Quân lạithêm quyền lực to lớn của cậu, các cô nàng vội vàng lập tức lắc đầu phủ nhận,miệng liền cười nói ngọt xớt tán thành việc cho Linh thi lại.
Mọi việc tưởng như đã êm xuôi thì một giọng nói chua ngoavang lên:
– Tôi không đồng ý. Như vậy là quá thiên vị cho cô ta. Nếu đểcô ta đấu với một người thuộc lớp trên, mạnh hơn cô ta thì tôi còn tạm chấp nhận.
Quân khó chịu nhìn Ngọc Anh, hình như cô ả ăn nhầm gan trờirồi mới dám chống đối với cậu như vậy. Bỗng một giọng nói tuy nhỏ nhưng kiên cườngkhác xuất hiện:
– Nếu tôi không nhầm thì tiếp theo cô sẽ đề nghị được đấu vớitôi, có phải không? Tôi chấp nhận.
– Giỏi lắm, Đỗ Hoàng Linh. Hẹn gặp lại ở nơi thi đấu. – NgọcAnh nở nụ cười thoả mãn rồi kênh kiệu bước đi.
Magical Love
Khi tên hai đấu thủ hiện trên màn hình lớn, cả đấu trường lạiđược phen sửng sốt khi thực lực chênh lệch khá lớn. Ngọc Anh đã học lớp trên,kĩ năng đã thuần thục hơn Hoàng Linh nhiều, hơn nữa hai nguyên tố này rõ rànglà xung khắc với nhau, lửa có thể lấn át được băng. Cuộc đấu lần này đúng làkhông cân bằng sức mạnh nhưng cớ gì ban giám khảo lại xếp như vậy?
Cả 2 đấu thủ đã bước ra sân đấu.
Ngọc Anh kênh kiệu, nụ cười kiêu ngạo hiện lên khuôn mặtvênh váo chứng tỏ cô nàng đang rất đắc thắng.
– “Hừm! Lần này không khiến mày sống không bằng chết thì taokhông phải Lê Nguyễn Ngọc Anh.”
*Tuýt*
Tiếng còi lại vang lên. Cả đấu trường rộ lên phấn khích.
Linh đã lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt càng trở nên lãnh đạmhơn. Tuy nhiên trong người cô vẫn không ngừng lo lắng vì biết trận này sẽ càngkhó thắng hơn. Lia nhanh ánh mắt qua khán đài, nhận được những ánh mắt độngviên từ ba đứa bạn thân, sự tự tin dần trở lại với cô. Cô nhất định không thểthua.
Tất cả vẫn im lìm… .Mọi người đều xôn xao vì không thấy ai tấncông ai cả nhưng trên sàn đấu thì khác hẳn.
Mặt đất đang dần nóng lên, nhiệt độ tăng cao như một lò nungđang hoạt động. Băng dưới chân Linh đang tan chảy, mồ hôi cô rỉ ra từng giọt,lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi.
Ngọc Anh đang lừ mắt về phía Linh, khuôn mặt lộ rõ vẻ khiêukhích lẫn coi thường.
*Phừng*
Một cột lửa ngay dưới chân Linh phóng lên cao, sức nóng làmbỏng rát da thịt, khuôn mặt Linh đã ửng đỏ vì nóng.
Vội vàng nhảy ra xa tránh né cái chiêu khủng khiếp, Linh đãné được cú đánh đó nhưng một phần tay phải đã trở nên bỏng rát.
– Mày nhìn đi đâu đấy? Tao đang ở đây cơ mà. – Ngọc Anh lêntiếng nhưng tiếng ở rất gần. Linh chưa kịp ngẩng đầu lên thì N.A đã tiến tớisát rạt bên nhỏ.
Rất gần…
Hơi nóng phả vào mặt nóng ran…
*Vụt*
Một quả cầu lửa của Ngọc Anh vụt qua đầu Linh trong gang tấc.May mắn là Linh đã cảm nhận được và cúi đầu né tránh kịp thời.
Linh tránh đòn khá tốt càng làm Ngọc Anh điên tiết hơn, cácđòn ra cũng nhanh và hiểm hơn. Những đốm lửa dài đỏ rực cứ lao vun vút đến phíacô. Tuy Linh xoay người né đòn rất nhanh nhưng vẫn bị va chạm, một vài sợi tócđã bị cháy sém.
Cô ta lao đến, tốc độ di chuyển khá nhanh. Linh đồng thờixông đến tung một đòn bằng chân phải trúng vào mạn sườn của Ngọc Anh làm cô taté xuống, cú tiếp đất mạnh cộng với cú đá đó làm khoé miệng cô nàng rỉ ra vàigiọt máu. Ánh mắt cô ta nhìn Linh hiện lên những tia đỏ của lửa.
Lợi dụng sơ hở ấy, hàng loạt phi tiêu phóng vun vút về phíaNgọc Anh, hơi lạnh đủ khiến người ta đông cứng. Ngọc Anh vội vàng bay lên nétránh.
Lửa lại bùng lên, dữ dội.
Những mũi tên băng lao vào biển lửa, tan ra rồi bốc hơikhông còn dấu vết. Khói mù mịt như muốn che đi cái không khí đang căng như dâyđàn ấy. Không ai biết, đằng sau màn lửa ấy, cả hai như thế nào.
Màn khói mỏng dần, hai con người kia dần xuất hiện khiến mọingười sửng sốt.
Linh mặt mũi phờ phạc, thở dốc vì mệt, áo quần bết lại vì mồhôi và đôi chỗ cháy xém vì ngọn lửa độc ác, làn da trắng hồng đã bị khói đen phủlấy, tuy nhiên cơ thể nhỏ vẫn lành lặn và ánh mắt vẫn thản nhiên đến lạ.
Ngọc Anh thì khác, trên cánh tay trắng nõn đã bị tứa ra vàiđường máu, bộ trang phục thi đấu cầu kì bị rách một đường dài ngay vòng eo. Mộtvài sợi tóc rơi lả tả dưới chân cô nàng.
Cả khán đài ồ lên vì bất ngờ, không ai dám tin vào cảnh tượngtrước mắt. Không ngờ một Đỗ Hoàng Linh nhỏ bé lại có thể bình an trong khi cônàng Ngọc Anh kia mạnh như vậy, càng không ngờ hơn khi những mũi tên băng lạicó thể xuyên qua màn lửa dày đặc ấy để tấn công đối thủ.
-Lần này mày sẽ phải chết! – Ngọc Anh nghiến răng, hai tayvung tên tạo một vòng xoáy lửa. Mặt đất rung lên từng hồi, lở ra, nứt toáchoác.
Một dòng dung nham đỏ rực phun trào, dữ dội và tàn bạo…
Như Hỏa Diệm Sơn thu nhỏ, lửa cháy thật khủng khiếp, sứcnóng lan toả làm cả đấu trường nóng hừng hực, mồ hôi rơi lã chã trên nhữngkhuôn mặt của học viên.
Đâu đó vọng lại tiếng cười thoả mãn của Ngọc Anh.
Lửa cháy mỗi lúc một dữ dội hơn, sáng rực. Với sức mạnh củaLinh hiện tại, tránh được đòn này là điều không tưởng.
Sức nóng ngày càng tăng, lửa liếm lên những cái cây bên cạnh,bốc cháy như một bó đuốc lớn rồi nhanh chóng tan thành tro bụi.
Phong, Thiên, Nam ngồi trên khán đài từ tốn theo dõi trận đấu,thỉnh thoảng liếc mắt về phía ba cô nàng đang thấp thỏm trên khán đài, rồi lạinhìn về phía anh chàng bạn thân đang sốt sắng lo cho người con gái bên dưới,nét cười thoáng qua nơi ánh mắt. Đã có anh chàng kia rồi nên bọn hắn cũng khôngbận tâm lắm.
Quân đứng ngồi không yên, ruột gan nóng như bị chính ngọn lửakia đốt cháy, con ngươi mở căng hết cỡ và chỉ tập trung vào một bóng hình nhỏbé đang bị bủa vây trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhi, Kim và Quỳnh hoảng sợ thật sự khi thấy Linh bị dồn đếnchân tường, lại thêm bực mình khi thấy mấy tên con trai kia cứ nhởn nhơ nhưkhông. Từ đầu trận đấu đến giờ, ba đứa không lúc nào quên chắp tay trước ngực cầutrời phù hộ cho đứa bạn thân.
Ngọn lửa đỏ rực lao vụt xuống như muốn nuốt chửng con mồi.
Hơi nóng bao phủ cả cơ thể, bỏng rát, Linh vội vã vung tay tạonên một bức tường băng chống đỡ. Ngọn lửa bị cản lại, điên cuồng tàn phá bức tường.Băng mỏng dần, tan ra, những giọt nước rơi tí tách trên sân đấu. Hơi nước bốclên phần nào xoa chịu sự bức bối khó chịu do ngọn lửa tạo ra.
Linh nhíu mày, dồn thêm lực vào lớp bảo vệ. Cô hiểu rõ nếunhư bức tường này bị phá vỡ thì cô sẽ mất hết cơ hội, hậu quả thật khó lường.
Lửa lao ầm ầm vào bức tường, đục khoét. Lớp băng gần như tanchảy, mỏng manh bất lực.
Từng giọt mồ hôi tí tách rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thởcủa Linh trở nên gấp gáp hơn. Cô sắp không trụ nổi nữa rồi!
Ngọc Anh đứng đối diện, trên môi nở nụ cười ngạo nghễ. Chiếnthắng gần như đã nằm trong tầm tay cô nàng.
*Crack*
Bức tường băng bị nứt toạc, vết nứt ngày càng lan ra rộnghơn. Chỉ chờ có vậy, ngọn lửa hung dữ vội vàng lao qua tiến về phía Linh.
*Crack*
Dung nham tràn sang ngày càng nhiều.
*Crack*
Bức tường băng sụp đổ hoàn toàn, nước tràn lan trên mặt sàn,ướt đẫm!
*Ầm… Ầm…*
Lửa phun sang, bao phủ toàn bộ phần sân của Linh. Thân ảnhnhỏ chìm trong một màu đỏ chết chóc rực lửa, hoàn toàn mất dạng.
Ngọc Anh hả hê, liên tiếp tấn công Linh với những đòn thâm độc,hiểm ác. Linh nhanh nhẹn xoay người né tránh nhưng không kịp, một đòn khá mạnhđã đập trúng cơ thể cô. Linh đau đớn gục xuống sàn thi đấu, một vài giọt máu đãtràn ra nơi khoé miệng.
Quân đứng bật dậy nhưng ông Khiêm – Hiệu trưởng của trườngđã giữ tay cậu lại, không cho đi. Ông nhìn Quân, ánh nhìn bình thản đến lạ.
Quân nhìn ông với ánh mắt khó hiểu, tràn ngập hốt hoảng vàlo âu, trong lòng bồn chồn như có lửa đốt. Ánh mắt cậu hướng về nơi Linh nhưngbây giờ tầm mắt cậu chỉ còn là một biển lửa.
Mọi người trong đấu trường kinh hãi, không thốt nên lời.
Linh đâu rồi? Không lẽ Linh đã…
Tụi nó đau đớn khóc thét lên, gọi tên Linh trong vô vọng.Linh không được phép có chuyện gì, tuyệt đối không thể.
Ông Khiêm nhíu mày chăm chú tìm kiếm bóng hình nhỏ bé đangchìm ngập trong biển lửa. Một đoạn kí ức xẹt qua trong đầu ông. Có lẽ đã đếnlúc rồi…
Magical Love
Trong một căn phòng rộng rãi không khác gì phòng của một tiểucông chúa, hai người đàn ông đứng trầm ngâm bên cạnh chiếc giường nhỏ nơi mộtcô bé đang thiếp đi vì mệt mỏi.
– Sức mạnh của con bé quá lớn, cần phải phong ấn lại, nếukhông sẽ gây nguy hiểm cho người khác khi con bé không giữ được bình tĩnh. –ông Khiêm khó khăn lên tiếng.
– Phong ấn lại thì sau này có ảnh hưởng gì đến nó không? –Ông Sơn – bố của Linh nhìn cô đau lòng hỏi.
– Hừm! Cái đó còn tùy thuộc vào nó. Phong ấn chưa chắc đã kiềmchế được sức mạnh khủng khiếp này, nó có thể bị vỡ bất cứ lúc nào…
Magical Love
Gió thổi mạnh mang theo hơi thở lạnh buốt của hàn băng, thấuvào tim gan của mỗi con người đang ngồi trong đấu trường Campus theo dõi trậnchiến đấu giữa Ngọc Anh và Linh.
Ngọn lửa nãy giờ cuồn cuộn như sóng dữ, nóng như một lò nunghoạt động hết công suất dần dịu lại, làn sóng đó cũng bớt nhấp nhô, nhẹ dần, nhẹdần rồi đứng im, bình lặng.
Không khí trở nên mát mẻ hơn, xung quanh trở lại dáng vẻbình thường vốn có, không còn nhuốm một màu lửa đỏ rực như máu.
– Hoa tuyết! Hoa tuyết kìa!
– Hoa tuyết?
Từ bầu trời xanh thẳm, những bông hoa tuyết trắng muốt nhẹnhàng rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn. Gió nhè nhẹ thổi bay những bông hoa tuyếtquanh đấu trường. Kì lạ thay, những ánh nắng rực rỡ vẫn chiếu xuống mặt đất, mặttrời vẫn nhô cao trên đỉnh đầu. Nắng và tuyết cùng nhau xuất hiện, một cảnh tượngquá đỗi lạ lùng.
Tuyết nhanh chóng phủ lên mọi vật, xoa dịu mọi thứ, tạo nênmột bầu không khí trong lành tinh khiết. Cây cối khi nãy bị ngọn lửa hung dữkia đốt cháy rụi bây giờ được những bông tuyết phủ lên nhanh chóng xanh tốt trởlại, những bông hoa, những lá cây rung rinh trong gió. Những chú chim từ đâubay đến, lượn vài vòng trên vòm cây rồi sà xuống, cất tiếng hót trong trẻo.
Những bông hoa tuyết vẫn tuyết vẫn tiếp tục buông mình xuốngmặt đất, trắng xoá.
Từng lớp băng lại hiện lên thế chỗ àn lửa hung dữ. Tảngbăng lớn đóng cứng cả tấm thảm lửa, những đốm lửa đang bay tới nhanh chóng bịcác khối băng bao phủ quanh, lơ lửng giữa không khí.
Băng bao phủ bên ngoài, lửa vẫn âm ỉ cháy bên trong nhưngkhông tài nào phá vỡ được lớp băng ấy. Một cảnh tượng đẹp lạ kì nhìn giống nhưnhững hình khối óng ánh sắc hồng tuyệt đẹp đầy tính nghệ thuật.
Từ sau lớp tuyết dày đặc, một thân hình mỏng manh dần hiệnra. Linh như biến thành một con người khác, trên người khoác một chiếc váy trắngmềm mại như được dệt bởi những bông tuyết tinh khôi. Mái tóc dài đen nhanh đượcbuông hờ hững càng thêm tô điểm cho làn da trắng mịn. Trông cô lúc này thật giốngvới nàng công chúa Tuyết vừa bước ra từ truyền thuyết.
Cả đấu rộ lên kinh ngạc. Cảnh tượng này… tại sao lại giống hệtnhư lời tiên tri ngày trước?
Ngọc Anh khuỵu xuống, toàn thân bủn rủn, không còn hơi sức,từ từ ngẩng đầu ngước lên, chạm vào đôi mắt đen láy lạnh lùng, bình thản củaLinh. Lúc này, mắt Linh thoáng qua một tia thương hại, một nụ cười khinh bỉ hiệnra trên làn môi mỏng. Linh quơ nhẹ tay, chạm trúng cơ thể cô ta. Ngọc Anh bỗngcảm thấy cả cơ thể lạnh toát, tay chân cứng đờ như bị đóng băng.
*Tuýt*
Trên sân tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.
Điều hiển nhiên, Đỗ Hoàng Linh đã thắng!
Khắp nơi reo hò cổ vũ nể phục cô gái nhỏ. Dưới ánh nắng rựcrỡ, sàn đấu lấp lánh như một tấm thảm băng trong suốt. Linh mỉm cười tự hào vẫytay về phía tụi nó, ba đứa đang chu miệng hét lên:
– Hoàng Linh vô địch!!!
Từ trên lễ đài, một đôi mắt màu nâu khói dõi theo từng hànhđộng của Linh. Khi vô tình ngước lên và chạm phải ánh mắt nồng nàn đó, Linh đãbối rối cụp mi xuống né tránh. Tim… hình như vừa lệch một nhịp.