Bạn đang đọc Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) – Chương 20: ĐỪNG SỢ ĐÃ CÓ ANH BÊN CẠNH…
Mỗi năm đúng vào ngày này, tất cả những cậu ấm cô chiêu của các nhà doanh nghiệp, chủ đầu tư thuộc công ty hay đối tác của tập đoàn nhà bọn hắn đều tụ tập tại ngôi dinh thự trắng tuyệt đẹp – cơ ngơi riêng của bọn hắn. Không chỉ đơn giản là một buổi party thông thường, sâu xa hơn thế, đó là những buổi làm ăn, gây dựng mối quan hệ trên thương trường.
Thương trường là chiến trường, những cái bắt tay chào hỏi hay cái ôm xã giao, những lời phát ngôn đều phải thật thận trọng. Nó có thể làm cho công ty lên như diều gặp gió, song cũng có thể ngày mai thôi, trên báo đã tràn ngập những tin tức công ty này phá sản, ông chủ kia ngồi tù.
Thế nên, ánh mắt của những chàng công tử dù có máu mặt hay không, cũng nhìn bọn hắn một cách đầy ái ngại, kiêng dè và có cả sự thù hằn.
Và có lẽ, đây cũng là dịp tốt để các nàng tiểu thư cố gắng ghi điểm trong mắt bọn hắn. Đơn giản, nếu trở thành bạn gái của một trong bốn chàng hoàng tử thì tập đoàn của họ không cần nói cũng biết thành công như thế nào.
Magical Love
Tụi nó bị tập hợp lại từ lúc 12 giờ trưa, trước 1 tiếng so với giờ làm việc thông thường, nhưng đứa nào đứa nấy sắc mặt vẫn tỉnh queo. Chẳng có gì ngạc nhiên bởi tụi nó phải chạy tới chạy lui để chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Đại sảnh được lau kĩ đến mức một hạt bụi cũng không được phép tồn tại, ánh lên màu hổ phách của đá hoa làm không gian trở nên ấm áp nhưng không mất đi vẻ sang trọng, quý phái.
Những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh ánh sáng phản chiếu lên khung cảnh lộng lẫy đầy nét lãng mạn đúng chất phương Tây.
Các bàn tiệc bày la liệt thức ăn toàn cao lương mỹ vị được bố trí sát tường để dành khoảng trống cho khách quý thả mình theo điệu nhạc du dương.
Từng khóm hoa để bàn được cắm một cách đầy tinh tế thơm dịu quyện với mùi thức ăn hấp dẫn từ các món ăn bày biện đẹp mắt làm bữa tiệc đứng càng thêm phần hấp dẫn.
Magical Love
8 giờ tối…
Khách mời đã có mặt đông đủ. Ai ai cũng thật sang trọng và quý phái trong bộ cánh đắt tiền lộng lẫy. Những chàng công tử bảnh bao sánh vai với những nàng tiểu thư điệu đà kiều diễm. Không khí trở nên đông vui và náo nức hẳn lên.
Tụi nó cũng tham gia bữa tiệc này, đứa nào đứa nấy nhanh chóng trang điểm, tự làm tóc và mặc những chiếc váy dạ hội thật đẹp. Chỉ loáng qua thôi, tháo bỏ chiếc váy người hầu đáng yêu, chúng nó đã trở hành những cô công chúa đúng nghĩa làm say đắm bao người.
Bọn hắn cũng chỉnh tề trong bộ vest lịch lãm, mỗi người một vẻ nhưng càng tôn lên điểm mạnh của những người còn lại. Trông bọn hắn thật tuyệt, thế này thì hỏi những nàng tiêu thư kia không ngây ngất được sao?
Điều hiển nhiên, 4 cô ngàng kia cũng tham dự bữa tiệc với những bộ cánh sexy và lộng lẫy, vẻ hào nhoáng của họ làm cho người ta lóa mắt, kể cả sự kiêu ngạo trên từng nét mặt.
Bọn hắn thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy tụi nó, rất thục nữ so với những con nhóc lanh chanh thường ngày và tụi nó cũng cũng bất ngờ không kém khi nhìn thấy những chàng trai chững chạc đang đứng trước mặt.
Những ánh mắt chạm nhau như bàn tay gõ nhẹ cánh cửa trái tim…
*Thình thịch…*
Tim… hình như khẽ loạn nhịp…
Magical Love
Hòa vào không khí bữa tiệc, tiếng nhạc du dương êm đềm, khung cảnh thơ mộng làm con người ta khó mà không động lòng….
Tụi nó nhấm nháp ly rượu vang trên tay. Chỉ mới nhập vài ngụm nhưng hai má tụi nó đã ửng hồng vì không biết uống rượu nhưng vẫn tò mò nhâm nhi thử xem mùi vị như thế nào.
Vài chàng trai tới mời nhưng bị tụi nó khéo léo từ chối, khuôn mặt lộ rõ vẻ nuối tiếc vì bị người đẹp khước từ.
– A! Đây có phải con gái của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Kim không nhỉ? – Một anh chàng bảnh bao đến chỗ Kim chào hỏi. Cậu ta cao lớn nhưng đôi mắt xếch trên khuôn mặt khiến cho Kim nhìn hắn không mấy thiện cảm.
Nhỏ cười bắt tay với hắn ta cho phải phép, nhẹ nhàng nói:
– Vâng. Đúng rồi. Xin hỏi anh là…
– À, anh là Trần Vũ của tập đoàn Vũ Bình. Rất hân hạnh được gặp người đẹp. – Cậu ta cười, nụ cười quỷ quyệt làm Kim lạnh gáy.
Nhỏ thoáng giật mình.
– “Vũ Bình không phải là công ty cạnh tranh với Vĩnh Kim sao? Hai tập đoàn đấu đá nhau bao nhiêu năm nay, hắn ta tiếp cận mình có ý đồ gì đây?” – Kim nghĩ thầm, suy ngĩ có chút mông lung nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
– Xem ra công tử nhà họ Trần cũng rất lịch thiệp, Thiên Kim tôi cũng rất hân hạnh được gặp mặt. – Kim cười khách sáo.
Vũ Bình là tập đoàn lớn nhưng trong cách kinh doanh không đàng hoàng cho lắm, thường dùng tiền để mua chuộc cổ đông của công ty khác nên trong giới kinh doanh rất ngại chạm mặt với tập đoàn này. Không cách này thì cũng cách khác, họ sẽ làm những tập đoàn đối thủ đổ đốn vì nợ nần, bên bờ vực phá sản.
Gia đình Kim cũng không vừa, Vũ Bình xem Vĩnh Kim là kẻ thù không đội trời chung, hết lần này đến lần khác bày mưu hòng phá hủy cơ ngơi của Vĩnh Kim. Tuy nhiên, mọi sự nỗ lực đó không nhưng không thành công mà lại bị tập đoàn Vĩnh Kim “tương kế tựu kế” khiến uy tín của Vũ Bình tụt dốc không phanh.
Trần Vũ tuy ngoài miệng cười đùa nhưng bên trong không ngừng bày mưu, toan tính thâm hiểm vô cùng.
– Em có thể vui lòng nhảy với anh được chứ? – Trần Vũ cợt nhả cười, đôi mắt xếch loé lên sự toan tính nhìn Kim.
– Xin lỗi! Tôi… – Kim toan từ chối nhưng Trần Vũ đã nắm chặt cổ tay Kim, bóp chặt làm nhỏ nhăn mặt vì đau. Kim ra sức gỡ tay cậu ta ra nhưng bàn tay to khỏe càng bóp mạnh. Kim gồng cứng người, đôi mắt trở nên đanh thép mạnh mẽ làm Trần Vũ có chút chột dạ.
– Phiền anh giữ lịch sự cho! – Kim nghiêm giọng, quả quyết và đầy uy lực, khác hẳn vẻ nhu mì thường thấy.
Trần Vũ lúng túng, không biết làm sao từ từ thả cổ tay đã hằn đỏ của Kim ra, mắt láo liên nhìn chỗ khác, ái ngại.
– Ái chà! Công tử nhà họ Trần không nên có những hành vi thô bạo với phái nữ như vậy! – Quỳnh lừ mắt, Nhi và Linh cũng theo sau hướng cái nhìn đầy khinh bỉ về phía hắn.
Trần Vũ được một phen ê mặt, đôi mắt xếch hằn lên những tia đỏ ngầu đầy tức tối gườm bọn nó rồi quay lưng bỏ đi.
Kim chợt dấy lên nỗi bất an mơ hồ. Hắn ta không phải là tay vừa, nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện này đâu.
Bốn cặp mắt hướng ánh nhìn về phía tụi nó, tò mò và thích thú. Những cô nhóc giờ đây kiên cường và mạnh mẽ đến khó tin. Chỉ có một người trong lòng dâng trào nỗi buồn bực khó tả, siết chặt ly rượu, đôi mắt màu cà phê hút hồn nhìn Trần Vũ với sự khó chịu như là kẻ thù.
Magical Love
*Soạt*
– Ôi… Xin lỗi! Thành thật xin lỗi! – Một cô gái đánh đổ ly rượu lên chiếc váy trắng tinh của Kim tạo một vết ố dài loang lổ khó nhìn.
Kim dịu dàng cười nói cho qua rồi đi đến nhà vệ sinh. Băng qua dãy hành lang, nhỏ chợt thấy lành lạnh sống lưng.
– Đó chỉ là tiếng bước chân… – Kim tự trấn an mình nhưng tim vẫn đập tình thịch.
– Ai? – Kim quay phắt lại, con ngươi căng thẳng mở to hết cỡ.
Hành lang vắng tanh chỉ có ánh đèn vàng lấp lánh phản quang trên nền gạch láng bóng.
Kim thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ nhỏ quá đa nghi rồi.
*Cộp cộp… Cộp cộp…*
Tiếng giày cao gót chạm vào nền gạch tạo âm thanh vang vọng qua hai dạy hành lang rộng rãi. Qua hai ngã rẽ kia là nhà vệ sinh. Kim vẫn đi về phía trước.
*Rào rào*
Kim lấy nước rảy lên vết màu loang lổ trên chiếc váy, cẩn thận lau nhẹ tránh vệt rượu lan rộng.
– Đúng là hoa hồng có gai, tiểu thư nhỉ?
Một bàn tay to lớn mân mê lọn tóc của Kim, hơi thở ma mị lởn vởn sau gáy làm nhỏ sởn da gà, sắc mặt tái mét. Giọng nói này…
Trần Vũ!
Lại là hắn!
Nhỏ lui ra sau, hất bàn tay của hắn ra, gằn giọng:
– Anh muốn gì? Nói thẳng ra luôn đi!
– Ôi! Ôi! Tôi nào có ý gì? Chỉ là những người xinh đẹp như em luôn làm tôi để ý, thích thú và thậm chí là… thèm muốn! – Trần Vũ cười khẩy, đôi mắt ánh lên những tia dâm đãng khiến cho Kim lạnh cả người, cơ thể bất giác run nhẹ.
Hắn ta tiến gần lại phía nhỏ, một tay đưa lên nới lỏng chiếc caravat đồng thời tháo bung chiếc cúc áo đầu tiên, nụ cười càng trở nên xảo quyệt hơn. Kim sợ hãi, tay chân đã mềm nhũn, đến lùi ra sau nhỏ cũng không làm được, mồ hôi lăn dài trên mặt, đôi môi mím chặt, đôi mắt đẹp nhìn kẻ trước mặt trân trân hoảng hốt.
– Tránh xa tôi ra… Tránh ra… Tôi…tôi la lên đấy… Tôi la lên thật đấy… Tránh ra… – Kim lắp bắp, giọng lạc hẳn đi.
– La đi! La to vào! Cưng la càng to anh đây càng thêm thích thú. Tiếng nhạc sẽ lấn át giọng cưng thôi, chưa kể chỗ này cách khá xa nơi bữa tiệc diễn ra. Liệu ai có thể nghe thấy mà đến cứu cưng đây? – Trần Vũ khanh khách cười, ngữ điệu băn khoăn nhưng đầy vẻ thách thức càng làm cho Kim hoảng hốt hơn. Nụ cười trên môi hắn càng cợt nhả hơn bao giờ hết.
*Chát!*
Một cái bạt tai nảy lửa, năm ngón tay hằn rõ trên khuôn mặt trắng hồng, kiều diễm của nhỏ, rộp lên, nóng bỏng. Kim ngã phịch xuống, khóe môi rươm rướm máu, đầu óc choáng váng, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương nhạt mờ đi.
– Có trách thì trách cha cô ấy tiểu thư ạ! Nhờ lão hồ ly đó mà công ty tao đã mất biết bao uy tín, tổn thất cả hàng trăm tỷ, ông già tao suýt nữa chết vì tức giận.
– Thật là… không biết lão Vĩnh thông minh cả đời, sao lại sơ hở khi để cô con gái xinh đẹp như thế này thơ thẩn ở đây nhỉ? Bông hồng đẹp là bông hồng có gai, nhưng chiếm đoạt chúng lại là sở thích của tôi. Thế nên, tôi sẽ bẻ từng cái gai một của em đấy, bông hồng à…
Trần Vũ dằn mạnh Kim xuống sàn nhà trong khi nhỏ đang cố ngồi dậy. Gã thô bạo xé toạc một bên vai của chiếc váy dạ hội cầu kì. Một mảng da thịt trắng nõn nà hiện lên trước mắt càng kích thích gã hơn, gã nhanh tay lột bỏ chiếc áo sơ mi của mình, ánh mắt đã bị dục vọng che phủ.
Kim la hét dãy dụa trong bất lực, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn trào. Hắn quá khoẻ. Nhỏ càng hoảng loạn hơn khi hắn điên cuồng hôn lên vai, lên cổ nhỏ. Cảm giác dơ bẩn và buồn nôn dâng trào.
*Soạt…*
Chiếc váy bị xé mạnh lần nữa, nhỏ cố sức vùng vẫy trong vô vọng nhưng vô tình khiến chiếc váy bị kéo lên cao hơn, đôi chân dài thẳng tắp hiện ra làm đôi mắt hắn càng toát lên sự thèm muốn, hắn cười như một gã điên, nụ cười man rợ.
– Đừng…đừng mà… – Kim yếu ớt lên tiếng.
Từng giọt nước mắt lăn dài, sức lực của Kim chẳng là gì so với tấm thân lực lưỡng của hắn. Hơi thở của hắn phả lên người Kim, cái hương vị xa lạ quẩn quanh Kim làm cô lạnh gáy, run rẩy.
Những mảnh vải lần lượt bị xé bỏ, rơi lả tả dưới mặt đất. Những dấu hôn đỏ hồng dần xuất hiện ở những nơi mà cái miệng dơ bẩn của hắn lướt qua. Hắn nhìn khắp cơ thể Kim với ánh mắt ham muốn, hấp tấp nói:
– Ngoan…Anh thương…
Kim hoàn toàn bất lực, dòng nước mắt tuyệt vọng lã chã rơi…
Magical Love
*Rầm!!!*
Cánh cửa phòng bị đá bay ra ngoài vỡ làm đôi một cách đáng thương.
Trần Vũ dừng công việc đồi bại, bực tức vì thú tính của mình bị cắt ngang. Chưa kịp ngẩng đầu để c.h.ử.i rủa kẻ phá hoại, hắn đã lãnh trọn một cú đá ngay giữa mặt. Thật đúng là một đường cong parabol tuyệt đẹp! Hắn bật ngửa, bay ra đằng sau khoảng hai mét rồi mới dừng lại. Khuôn mặt vốn không đẹp của hắn nay lại đầy máu và bị biến dạng một cách kinh khủng bởi cú đá của Thiên.
Đôi mắt màu cafe không còn trong trẻo nữa mà hằn lên những tia lửa. Thiên lao nhanh đến chỗ Trần Vũ đang nằm và giáng thêm vài cú đấm nữa. những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay đang gồng lên, siết chặt. Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, điên tiết nhìn Trần Vũ như muốn róc từng mảng thịt trên người hắn ra.
– Tha… tha… tha cho tôi… làm ơn!!! – Trần Vũ lắp bắp van xin như một tên tử tù chờ đợi sự ân xá của thượng đế.
Thiên vẫn tiếp tục đánh, máu của hắn vấy lên bàn tay Thiên, nhỏ từng giọt. Thiên lồng lộn như một con thú, đôi mắt như khát máu long sòng sọc đến rợn người. Không gian bao trùm bởi mùi máu tanh ngọt…
– Ư…! Tiếng nấc của Kim làm Thiên giật mình. Anh vội vàng đứng dậy, đạp tên Trần Vũ thêm một phát khiến hắn thổ huyết rồi bực tức quay lưng.
Thiên nhìn Kim với ánh mắt xót xa và chua xót, cổ họng nghẹn lại, trái tim đau nhói như bị ai bóp chặt.
Kim nằm co rúm lại trên nền nhà như một con mèo nhỏ cuộn lại vì lạnh. Bờ vai nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, hai hàng nước mắt cứ chảy liên hồi làm bất cứ ai cũng muốn che chở. Chiếc váy rách tơi tả chỉ vừa đủ để che những chỗ nhạy cảm trên tấm thân nhỏ bé.
Ruột gan như bị ai đó sắt ra từng miếng rồi sát muối, Thiên cởi áo khoác khoác lên người Kim rồi từ từ bế nhỏ lên.
Kim hoảng loạn quơ tay đẩy Thiên ra, tiếng khóc vẫn chưa dứt nhưng miệng Kim vẫn không ngừng la hét:
– Đi đi…Đừng đụng vào tôi…Đi đi…Làm ơn tha cho tôi…
Thiên đau lòng nhìn Kim, ghì chặt cơ thể nhỏ bé vào lòng, thì thào nhưng tạo cảm giác an toàn:
– Đã có tôi rồi! Em đừng sợ…
Kim dần bình tịnh lại khi nghe tiếng nói quen thuộc. Đôi mắt mọng nước ngước lên, bắt gặp cái nhìn đầy dịu dàng và lo lắng của Thiên. Nhỏ rơm rớm nước mắt nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của Thiên nức nở. Cánh tay Thiên đầy vững chắc ôm chặt cô gái yếu đuối vào lòng như món bảo bối. Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô vỗ về…
Cảm giác an toàn bao trùm làm Kim thiếp đi trên tay Thiên. Thiên bế cô vào phòng của cậu, chiếc áo rách rưới đã được người hầu thay bằng bộ quần áo thoải mái hơn.
Chiếc má vẫn còn đo đỏ bởi cái tát của Trần Vũ. Thiên lặng nhìn Kim một cách say sưa và mê đắm, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại. Những dấu hôn do tên Trần Vũ gây ra đập vào mắt Thiên làm cậu nhíu mày, bàn tay lặng siết chặt.
*Crack!!!*
Trong không gian vang vọng một tiếng nứt.
Chỉnh sửa lại chăn cho Kim, Thiên nhẹ nhàng đi ra ngoài như sợ làm nhỏ tỉnh giấc.
Magical Love
Tên Trần Vũ vẫn nằm bất tỉnh nhân sự, máu me bê bết nhìn không rõ gương mặt. Có lẽ, sau vài phát đấm của Thiên lúc nãy kia, mặt của tên Trần Vũ mới thật sự là biến dạng. Vài chiếc răng rơi lác đác trên sàn, những vết thâm tím sưng húp phân bố không đồng đều trên khuôn mặt, trông khó coi và thảm thương đến đáng sợ.
*Ào…*
Một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến tên Trần Vũ lờ mờ tỉnh, đôi mắt hắn chỉ he hé mở bởi sự đau rát. Hình ảnh Thiên dựa lưng vào thành bồn rửa tay làm hắn giật mình, lồm cồm bò dậy.
Ánh mắt đầy khinh bỉ của Thiên dành cho hắn khiến hắn cúi gằm mặt không dám ngước lên.
– Ngày mai, trên mọi mặt báo sẽ đăng tin tập đoàn Vũ Bình phá sản trong một đêm, chủ tich tập đoàn đi tù vì tội buôn bán hàng lậu và heroin. – Giọng Thiên nhẹ như chỉ trần thuật lại một điều gì đó hiển nhiên mà đối với Trần Vũ thì đó hẳn sẽ là sét đánh ngang tai.
Trần Vũ bò lê bò lết lại gần chỗ của Thiên, nắm lấy ống quần Thiên van xin nhưng chỉ nhận được một cú đá không thương tiếc. Thiên siết chặt nắm đấm làm Trần Vũ co rúm lại như đang chờ đòn, miệng không ngừng nài nỉ:
– Đừng đánh tôi! Làm ơn! Đừng đánh tôi…
– Không.. yên tâm đi, ta sẽ không đánh ngươi! Ngươi không xứng! Bất quá… sẽ có người khác đánh thay ta! – Thiên hờ bững bỏ đi ném cho hắn cái nhìn khinh miệt.
Magical Love
*Cộp… cộp…*
– Thằng khốn nhà ngươi đã làm gì Kim hả? – Nhi chỉ thẳng vào mặt hắn quát, tay kia chống nạnh trông rất đỗi hùng dũng.
*Bốp…*
Vài chiếc răng lại rơi ra khi Quỳnh đạp vào mặt hắn, đôi mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên đang chuẩn bị bất tỉnh lần nữa kia.
Từng trận đòn liên tiếp giáng xuống cơ thể gần như đã tàn phế của Trần Vũ, coi như gã xui khi bị đánh đến thừa sống thiếu chết không biết đường về.
Tên Trần Vũ được đưa về nhà trong tình trạng bất tỉnh nhân sự. Khuôn mặt gã bây giờ chỉ khiến người ta thấy ghê tởm tránh xa chứ không có một tia thương cảm mặc dù chẳng ai biết chuyện gì xảy ra. Cũng coi như may mắn cho gã và tập đoàn vì Thiên đã giữ bí mật chuyện vừa rồi không để cho báo chí truyền thông biết đến.
Nhi hậm hực trở lại bàn tiệc buffe, nhìn thấy ly nước trắng tinh để trên bàn, nó hậm hực cầm lên uống sạch.
– Rượu mạnh đấy! – Nam ngạc nhiên nói. Phong đứng bên nhếch môi cười thích thú.
Nhi lấy tay bụm miệng nhưng đã quá muộn rồi. Mùi men rượu xộc lên mũi, cổ họng đắng nghét cùng với vị chát cay nồng làm nó vừa buồn nôn vừa chóng mặt. Đầu óc nó hiện tai ong ong như robot bị chập điện, khuôn mặt hiện lên những rặng mây đỏ trông rất ngộ.
Nó loạng choạng đứng không vững, men theo tường đi về phòng, may có Quỳnh đỡ không thì mặt nhỏ đã về với mẹ đất hiền từ rồi.
Bữa tiệc kết thúc, ai về phòng nấy sau một buổi giao lưu đầy biến cố.
Magical Love
1h sáng…
– Hừm… uồn… ớ… (buồn quá) – Nhi lơ mơ tỉnh, tay gãi gãi đầu rồi mò mẫm tìm WC, cả người vẫn ngà ngà say vì tác dụng của rượu, hơi mem quấn vào người nó thoang thoảng.
Đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi và ngái ngủ làm Nhi trông như người bị mộng du, cái đầu không thể điều khiển đôi chân được nữa. Đôi chân nó cứ thế đi theo quán tính. Trời tối đen như mực, như cái tiền đồ của Nhi khi mà nó dò dẫm mãi vẫn chưa thể về phòng, nó men theo những bức tường mò mẫm…
Cạch…
“Có một căn phòng!”
“Có một chiếc giường!”
Nó suýt hét lên mừng rỡ khi nhìn thấy nơi êm ái đang chờ mình đặt lưng xuống. Nó thả người rơi tự do, môi mỉm cười mãn nguyện. Theo lí mà nói, Nhi sẽ tiếp “giường” rất êm ái trên chiếc nệm này nhưng…
*Bịch*
Đau! Nó ngã trên một thứ gì đó, hơi mềm nhưng cũng hơi cứng, lại có lực đàn hồi khá tốt (theo suy nghĩ của Nhi), nhưng vẫn bình thản tiếp thục sự nghiệp của mình.
Tuy nhiên cú va chạm đó đủ làm một người giật mình thức giấc.
Hương thơm dịu nhẹ bị mùi rượu thoang thoảng lấn át lướt nhanh qua mũi, Phong nheo mắt nhìn kẻ phá đám giấc ngủ của mình. Hắn vỗ vỗ hai má Nhi, gắt nhẹ:
– Này! Dậy mau trước khi tôi tống cô ra sân!
Nhi khẽ ư hử vài tiếng rồi lăn ra ngủ tiếp, tiện tay vòng qua ôm Phong chặt cứng. Phong nhíu mày, bực mình gỡ Nhi ra khi nó đang ôm lấy hắn nhưng càng gỡ thì Nhi lại càng ôm chặt hơn.
– Này! Dậy! Dậy mau! – Phong to tiếng hơn.
– Ưm… Cái gối ôm này, trật tự cho chị ngủ tí coi…
Phong muốn nổi điên, định lôi đầu Nhi dậy tống về phòng thì chợt bắt gặp nụ cười nhẹ trên môi nhỏ, một thoáng tim đập mạnh, lệch nhịp như tàu hỏa lệch đường ray. Phong lay nhẹ:
– Về phòng cô đi!
Không gian vẫn im lặng như tờ, không có tiếng trả lời, chỉ vang lên tiếng thở nhè nhẹ đều đặn.
– Này! Hoàng Bảo Nhi! – Phong gằn từng chữ, đôi chân mày nheo lại, tỏ ra chút khó chịu.
Để nhỏ nằm đây thật không hay chút nào, nam nữ nằm chung một giường rất dễ gây hiểu lầm. Phong đành phải vực nhỏ dậy, bờ vai nhỏ bé của Nhi được Phong đỡ lấy, hắn đã chuẩn bị tư thế để “vác” nhỏ về đúng “chuồng”.
*Bốp!!!*
– Ừng ó ở ò ì ới a, a ánh ết ờ ! (đừng có giở trò gì với ta, ta đánh chết giờ) – Nhi lải nhải kèm theo một cú đấm trúng ngay mặt Phong.
Mặt Phong đen như Bao công. Vâng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bị đánh bao giờ mà bây giờ lại bị con nhóc ngô nghê nửa tỉnh nửa say này lơ quơ trúng mặt nên hẳn núi lửa cũng sắp được dịp phun trào lần nữa.
Đôi mắt xanh hóa đậm len lỏi ánh bạc của vầng trăng, đẹp như một viên bảo thạch.
Hắn nhìn nó trân trân, sự tức giận dồn nén khi nét mặt đáng yêu đến chết người của nó hiện diện lên trong mắt hắn. Nhi ngây thơ như một đứa trẻ, nhỏ ngủ say, đôi mắt tinh anh đã nhắm nghiền , thanh thản không chút lo âu khiến ai nhìn cũng muốn vỗ về che chở. Đầu nó dựa vào vai hắn, hơi thở đều đều phả vào lồng ngực hắn khi hắn chưa kịp đặt Nhi xuống giường.
Dòng dung nham nóng bỏng trong lòng Phong tắt ngúm, hắn nhìn nó… say đắm, trong lòng cũng nhẹ đi thấy rõ.
Tim vẫn đập, nhưng không theo nhịp…
Bàn tay vô thức đưa lên chạm vào bầu má xinh xắn trắng mịn của nó.
Phong chợt khựng lại… lí trí được khôi phục khống chế cái hành động tưởng như điên rồ của hắn. Hắn lúng túng rụt tay lại, trong đầu xuất hiện một vài suy nghĩ mông lung nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi cái lí lẽ mà hắn khăng khăng là lí do:
– Là do nhỏ ta có năng lực ấy. Đúng rồi…là do cái năng lực ấy… Chắc chắn là vậy rồi.
Nhưng Phong quên mất một điều: lức đó Nhi không hề nở nụ cười…
(Hm…chỗ này có lẽ hơi khó hiểu. Chắc mọi người đang nghĩ “Năng lực của Nhi là tự hồi phục vết thương thì ảnh hưởng gì đến việc Phong đang bực tức lại trở nên hiền lành như vậy?” nhỉ? ^^ Nhưng đừng nghĩ lung tung nhá, các chap sau này sẽ từ từ giải thích chuyện này ạ.)
Magical Love
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh mặt trời ấm áp làm tan sương sớm. Không khí trong lành tươi mát phủ lên ngôi biệt thự trắng lộng lẫy tuyệt đẹp. Từ ngôi dinh thự ấy toát lên bầu không khí nghiêm trang và cổ kính khiến người ta e sợ, nhưng…
– A…A…A… Đồ dê xồm!!!
– A…A…A… Đồ dê xồm!!!
Hai câu nói y hệt nhau, ngữ điệu y hệt nhau được phát ra cùng lúc nhưng ở hai căn phòng khác nhau làm căn nhà trở nên huyên náo ngay từ sáng sớm. Tất cả mọi người đang chăm chú vào công việc của mình đều giật mình, dừng mọi hoạt động để nghe ngóng thêm động tĩnh.
Magical Love
Tại phòng Phong…
– Anh…Anh… Anh… Anh đã làm gì tôi hả, tại sao anh lại vào phòng phụ nữ? Hả??? – Nhi lắp bắp, tay chỉ thẳng vào khuôn mặt điển trai đang ngái ngủ của Phong.
Phong nheo mắt, có chút không thích ứng được ánh sáng mặt trời, đôi mắt ánh lên những tia sáng xanh thật đẹp. Đầu tóc khá bù xù, cúc áo thả hai khuy lộ ra vòm ngực rắn chắc, trông hắn manly còn hơn cả siêu mẫu quốc tế.
Nhi thoáng đỏ mặt, dời ánh mắt sang chỗ khác.
– Thưa quý cô… đây là phòng tôi! Và vào đêm hôm qua có ai đó cả gan chui vô đây làm càn đấy. – Phong ung dung ngồi dậy, buông một câu khẳng định làm Nhi chết sững.
– Phòng…phòng anh á? – Nó nhìn xung quanh, căn phòng rộng rãi được trang trí khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, màu đen chủ đạo thể hiện tính cách chủ nhân của căn phòng và… đây đúng thật không phải là phòng của nó – Tối qua… là tôi vào đây à? – Nhi hơi ấp úng, đôi mắt nhìn Phong nghi ngờ.
Phong dửng dưng không nói, tặng một nụ cười mỉa mai cho nó thay cho câu trả lời.
– Tôi có làm gì không? – Nó lí nhí hỏi, hai má ửng hồng xấu hổ.
Lại im lặng, lần này hắn dùng ngón tay thon dài chỉ vào một bên má còn hơi ửng hồng.
Nhi ngu ngơ mất mấy giây rồi giật mình:
– Hả? Tôi đánh anh hả? Thế…anh có làm gì tôi không đó?
Nó xanh mặt, nhìn chăm chú vào con người trước mặt. Phong tính lắc đầu nhưng một suy nghĩ xẹt qua, hắn liền nở một nụ cười gian, ánh mắt quét nhanh qua người nó, buông một câu nửa đùa nửa thật:
– Chắc có.
– Cái gì? Anh đã làm gì tôi hả? – Nhi trợn mắt quát.
– Nhiều thứ.
Khóe môi vẽ lên nụ cười nửa miệng, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt làm Phong trở thành 1 tên con trai rất đểu cáng nhưng càng cuốn hút hơn.
– Hớ… – Nhi lắp bắp tay chỉ vào mặt Phong run run, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận và không kém phần sợ hãi.
– Về phòng cô đi trước khi có sự hiểu lầm. – Phong liếc mắt qua chiếc đồng hồ treo tường, vầng trán cao hơi nhíu lại, hất mặt về phía cửa với ý tiễn khách. Hắn lười biếng nằm xuống trùm chăn ngủ tiếp bù cho giấc ngủ bị phá rối đêm qua.
– Anh… Anh… Cái đồ…đồ… – Nhi tức nghẹn lời, muốn mắng mà không biết mắng gì cho bõ tức nên leo xuống giường giậm chân bình bịch đi ra ngoài.
Nhưng khi cửa phòng vừa hé mở thì một giọng nói bỡn cợt xuyên qua lớp chăn dày, lướt qua không khí dội thẳng vào tai nó:
– Yên tâm. Tôi không có hứng thú với trẻ chưa vị thành niên đâu. Trẻ con lại càng không.
Nhi chết đứng như Từ Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn đổi màu liên tục, hoả khí bốc cao ngùn ngụt. Nó đang muốn lao tới đấm thẳng vào cái bản mặt đáng ghét kia nhưng chẳng thể, bèn bước ra ngoài và đóng cửa cái rầm thể hiện sự tức giận của mình.
Trong phòng, đôi mắt xanh lá loé lên nét cười.
Magical Love
Tại một căn phòng khác…
– Tại sao… anh lại ở đây hả? – Kim chỉ tay vào mặt Thiên đang làm việc bên chiếc máy tính lắp bắp hỏi.
– Cô thật không nhớ chuyện gì à? – Thiên dừng công việc ngạc nhiên hỏi, đôi chút thất vọng hiện lên trên đôi mắt xanh lam dịu dàng.
Chuỗi kí ức kinh hoàng hiện về, đôi mắt xinh đẹp chùng xuống, cơ thể Kim khẽ run lên sợ hãi, hai khoé mắt đã ướt đẫm.
Thiên biết mình vừa làm nhỏ đau lòng, vội vàng đến chỗ nhỏ, nhẹ ôm lấy tấm thân nhỏ bé, vỗ về.
Hương thơm nam tính phả vào gáy Kim, ấm nóng nhưng cảm giác thật say đắm. Nhỏ ôm lấy cơ thể vạm vỡ, sự an toàn bao bọc lấy Kim làm nhỏ thấy thoải mái hơn hẳn, hai hàng nước mắt tuôn rơi không ngại ngùng.
– Yên tâm, mọi việc đã ổn rồi. – Thiên thủ thỉ bên tai Kim.
Nhỏ sụt sịt, khẽ gật đầu.
Thiên chợt cảm thấy nhỏ như một đóa hoa dại nhỏ bé có thể bị vùi dập bất cứ lúc nào luôn cần sự chăm sóc của người khác. Trong lòng Thiên rối bời cảm xúc. Phải chăng…
Kim cảm thấy thật ấm áp, cảm giác mình được chở che, được bảo vệ và an tâm hơn lúc nào hết. Những lo lắng đã tan biến tất thảy chỉ còn hơi ấm và sự yêu thương.