Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 26: Đỗ Nhược


Đọc truyện Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ) – Chương 26: Đỗ Nhược

Tôi đi quanh Tạ Kinh Hồng một vòng rồi lại một vòng, người này hôm nay ăn mặc giống như chó, cả người vận nguyên một bộ gấm vóc màu trắng càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, có vẻ ngọc thụ lâm phong.

Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, cuối cùng dứt khoát níu chặt vạt áo bên hông như có chết cũng không buông, mặt có chút đề phòng: “Thiên… Thiên Tinh, cho… cho dù cô có đi thêm mấy vòng nữa cũng đừng có nghĩ đến chuyện ta cởi quần áo ra!”

Tôi khó hiểu: “Ban ngày ban mặt, ngươi lại không đi ngủ, cởi quần áo ra làm gì?”

Hắn tức giận hỏi lại: “Chứ không phải cô ham muốn sắc đẹp của ta? Có ý đồ muốn nhúng chàm ta?”

“A à, ta có chút khó hiểu người lúc trước còn nhìn giống như que củi ăn mặc vào cũng được đấy chứ, nếu ngươi mà chết đi, trên đời này không phải là mất đi một tên quần là áo lụa sát con gái nhà lành chứ nhỉ?”. Mở to hai mắt nhìn, tôi lại còn cực kỳ nghiêm túc hỏi hắn.

“Vậy chứ sao cô lại dùng cái ánh mắt như mê đắm này nhìn ta hả?” Hắn có chút không giận, bàn tay níu chặt vạt áo cũng nới lỏng ra.

Nhìn cái tên đã được Đỗ Nhược dạy dỗ này xem, thật có chút tính tình tam trinh cửu liệt!

Hắc hắc…

“Mỹ nhân, có phải hôm nay nàng định đi hẹn ai không? Nhìn cách ăn mặt ‘nhân khuôn cẩu dạng’ như vậy?”. Tôi tiếp tục dùng ánh mắt như mê đắm như trong miệng hắn để đánh giá!

“Ta là nam nhân, không phải mỹ nhân! Ta đi gặp người của Đông Phương gia, bàn chuyện làm ăn!”. Hắn đỏ mặt biện giải với tôi.

Tôi cười rộ lên, “Mỹ nam nhân, vậy mỹ nam nhân đi”, với con mắt của một người chuyên đổi mặt của tôi, trên đời này ngoại trừ mỹ nhân chính là sửu nhân (người xấu), nếu nói tỉ mỉ thêm thì cũng là nam nhân và nữ nhân, “Ngươi muốn đi lấy Tử giáng châu hả? Cho ta đi với!”

Hắn hết chịu nỗi, lại tức giận: “Không phải!”

“Không phải cũng phải dẫn ta theo, ta muốn gặp Đông Phương Hàn!”. Tôi cười nhìn hắn, cân nhắc nếu như hắn không nghe lời tôi có nên cho hắn một chút mê hồn tán không đây?


Có lẽ hắn nhìn thấy ánh mắt của tôi không phải lương thiện bình thường, đành phải không nề hà mà gật gật đầu!

Sáu người chúng tôi rời khỏi Biệt Viên của Tạ gia, đến Thính Phong các gặp người của Đông Phương gia.

Cái tên Phong Tiếu Thiên này, không biết gần đây đang làm cái quái gì, hai ngày nay cũng không thấy hắn đâu.

Thính Phong các nghe nói là nơi tụ hội của những kẻ rảnh rang phú quý trong thành, không đức cao vọng trọng không quyền thế không phú quý không được vào. Chỉ là đi với Tạ Kinh Hồng, thật không lo bị ngăn lại.

Bên ngoài Thính Phong các trồng rất nhiều trung tương phi*, một tòa tiểu lâu lung linh nằm ở giữa, có tiếng đàn sáo du dương, quả là một nơi thanh nhả.

(*) hay còn gọi là trúc đốm, tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.

“Mỹ nam nhân…”. Tôi mới vừa mở miệng, Tạ Tam bỗng phốc bật cười, phía sau hắn khuôn mặt của Tạ Đại, Tạ Nhị, Tạ Tứ đều vặn vẹo, vẻ như thống khổ lắm không bằng.

Tạ Kinh Hồng đỏ mặt trừng mắt hung hăng liếc nhìn tôi: “Cô câm miệng cho ta!”

Tôi thấy năm người này như hổ rình mồi, cứ cho là Tạ Kinh Hồng không có võ công, bốn người kia mà cùng ra tay thôi thì tôi cũng không đánh lại, nếu vậy thì, cứ tặng cho bọn họ một gói độc dược là được rồi…

Nhưng thứ độc dược này, bình thường đều dùng để đối phó với người lạ, quen quá rồi… thôi khỏi xuống tay vậy…

Tôi lắp bắp: “Vậy, Tạ mỹ nhân là được chứ…”.

Gương mặt của Tạ Kinh Hồng lại càng thêm đỏ, cứ như là một đóa hoa hồng, “Cô đồ yêu nữ mau câm miệng!”.


Tôi cũng không tức giận lắm, “Ta chỉ định muốn nói cho ngươi ta không ăn điểm tâm ngọt thôi!”.

Đôi mắt đen láy nhấp nháy trên khuôn mặt đỏ lựng, nhưng lại có chút ngơ ngác.

Phía sau bỗng truyền đến một tiếng cười, Tạ Kinh Hồng mới giật mình lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn tôi, hắn quay đầu lại chào hỏi với nam tử phía sau: “Vân huynh đã lâu không gặp!”.

“Vị cô nương này không muốn ăn điểm tâm thì huynh cũng không cần kêu điểm tâm thôi! Tạ mỹ nhân! Có điều là, điểm tâm ở đây rất nổi danh, cô nương không ăn điểm tâm vậy ăn gì?”. Một giọng nói mát lạnh mang theo ý cười vang lên.

Tôi xoay người ngẩng đầu lên, kêu lên sợ hãi: “A! Hóa ra là ngươi, lông mày xinh đẹp của ta, chúng ta lại gặp nhau!”.

Nam tử cả người vận đồ màu trắng lẳng lặng đứng dưới rặng trúc xanh, trên gương mặt bạch ngọc là đôi chân mày rất đẹp mà tôi từng gặp, như hai con bướm đang đáp trên hai đầm nước lạnh.

Thấy tôi, đôi cánh bướm bung ra, đầm nước như nổi sóng phẫn nộ: “Yêu nữ cô, thì ra ở đây!”.

Ánh mắt Tạ Kinh Hồng đầy khiển trách liếc nhìn tôi, “Thiên Tinh, cô đắc tội với Vân huynh lúc này? Sao còn không mau giải thích với Vân huynh?!”

“Hứ! Không phải chỉ là thân thích với phủ đô đốc thôi sao!”. Đêm đó ở trên nóc nhà tôi nghe thấy hắn nói: “Dượng đừng nghĩ nhiều, ta quyết không bỏ qua cho yêu nữ kia!”.

Nói xong không khỏi toan tình nhìn hắn, tôi ngoại trừ học được thuật dịch dung còn nghiên cứu cách đổi giọng ở chỗ Trầm Yên Nhiên, lúc về có tự luyện tập, bắt chước thanh âm của hắn giống như đúc.

“Tặc tử đêm đó hóa ra là cô à!”. Khuôn mặt của tên họ Vân kia biến sắc, cơn giận như cuộn trào.

Tôi cười hì hì nhìn hắn, lại nhìn sang Tạ Kinh Hồng đang mây mù dày đặc không biết cớ gì, dáng vẻ như định che chở cho tôi nhưng lại không biết nói gì, khoát tay, “Các ngươi đi trước đi, lát ta sẽ quay lại tìm ngươi!”. Chợt lắc người, nhanh như chớp, đã bỏ bọn họ lại phía sau.


Nhìn thần sắc của hai người hắn, tôi cũng không muốn làm cho tên ngốc Tạ Kinh Hồng kia khó xử.

Xa xa nghe thấy tiếng chất vấn của Vân công tử với Tạ Kinh Hồng: “Sao Tạ huynh lại có quen biết với yêu nữ này?”

Không biết hắn sẽ trả lời thế nào nhỉ?

Bất quá tên họ Vân kia cũng không biết: trong thiên hạ có hai Thiên Tinh, yêu nữ này không phải yêu nữ đó!

Thật ra không cần thiết phải giải thích cho hắn.

Một mình tôi đi dạo trong rừng trúc hết nửa canh giờ, lặng lẽ quẹo sang bên kia tòa tiểu lâu, lén lút đi lên.

Cũng không biết Tạ Kinh Hồng với Đông Phương Hàn hẹn ở gian nào, thăm dò từng gian một thì không hay lắm, tôi đánh phải ẩn trên một cái xà ngang nhìn xuống dưới.

Không bao lâu, trên lầu từ trong phòng thứ ba bên tay trái có một nữ tử mặc áo hồng đi ra, hai bím tóc buông thõng, như liễu trong gió đang đi xuống lầu.

Đỗ Nhược, tôi nhớ rõ trước kia chưa từng chải kiểu tóc này, lúc cùng học võ chung nàng luôn cười nhạo tôi là đồ quê mùa, giống như bà lão, chỉ biết thắt bím tóc, bây giờ vì giả làm tôi lại không được son phấn, phải thắt bím tóc, quả là có chút làm khó nàng rồi.

Tôi lặng lẽ nhảy xuống, nhảy ra song cửa sau đuổi theo nàng, nàng cũng chưa đi xa.

Hôm nay đi theo Tạ Kinh Hồng vốn chính là muốn gặp Đỗ Nhược. Hôm đó thấy nàng đi theo Đông Phương Hàn cảm thấy chuyện không đơn giản như tôi vẫn nghĩ. Tiếc là không được nhìn thấy bộ dạng của Tạ Kinh Hồng lúc nhìn thấy Đỗ Nhược…

Đỗ Nhược có lẽ là biết có người đi theo, vòng qua rừng trúc rồi đi chậm lại, xoay người khẽ mỉm cười quyến rũ: “Không biết là vị bằng hữu nào, sao không hiện thân?”

Tôi cười mỉm tiêu sái bước ra ngoài: “Đã lâu không gặp, Thiên Tinh!”.

Hai chữ Thiên Tinh bị tôi nghiến chặt, toàn bộ biểu hiện cho thấy tôi đang áp chế sự tức giận! Nếu tôi không nhấn mạnh, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức giết người.

Đỗ Nhược cười dịu dàng, không có chút gì gọi là xấu hổ hay hối hận, không giống như tôi dự đoán, ít nhất nàng cũng phải có chút thẹn thùng chứ?


“À, hóa ra là tiểu cung chủ à, thuộc hạ vô tình mạo phạm tên tuổi của ngài, chỉ là chắc ngài không biết thuộc hạ đã giúp cho thanh danh của tiểu cung chủ ngài trên chốn giang hồ hiển hách hơn sao? Tiểu cung chủ không phải nên cảm tạ thuộc hạ sao?”. Sóng mắt lưu chuyển, óng ánh lắp lánh, xinh đẹp không thể tả!

Tôi không thể không có chút tự ti mà nghĩ: Tạ Kinh Hồng và Phong Tiếu Thiên nói không sai, Đỗ Nhược đích thực còn đẹp hơn tôi!

Nhưng nghĩ tới lời nàng vừa nói, cơn giận mới áp xuống lại dâng lên: “Ngươi đồ mỹ nhân rắn rết!”.

Đỗ Nhược vẫn trấn định, giống như không nghe thấy những gì tôi vừa nói.

Tôi đành phải tốt bụng thuật lại một lần nữa: “Đỗ Nhược ngươi là đồ mỹ nhân rắn rết!”.

Lần này đến phiên nàng nổi giận, vạt áo nổi gió, một mảnh lụa màu trắng liền đánh tới.

“Thiên Tinh ngươi là đồ nghiệt chủng của Bạch Mặc!”

Tôi né khỏi động thủ của nàng, mảnh lụa lại giống như rắn đánh tới, đành phải cởi băng tiêu ti luyện ra nghênh địch, miệng cũng không nhàn rỗi, cười khanh khách đáp lại nàng: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn làm phu nhân của tên yêu nghiệt Bạch Mặc, mẹ kế của ta sao? Đừng có nói là còn muốn sinh thêm một tiểu yêu nghiệt đấy nhé?”

“Ngươi…”. Nàng tức giận, sát khí càng dữ dội hơn, ti luyện của tôi với lụa trắng của nàng trên không trung dần dần cảm thấy có chút tức giận, một người liều mạng muốn giết tôi, chưa chiến đã dũng hơn ba phần, mà tôi lại không có ý định giết nàng, về phần sát khí chiến đấu phía trên tôi đã thua một.

Bước chân dần dần hỗn loạn, một cánh tay của tôi làm ra vẻ thò vào trong ngực, Đỗ Nhược vung mảnh lụa định ngăn cản tôi – nàng biết rất rõ lợi hại của độc dược của tôi – tôi tung chưởng phản thủ, hai người bắt đầu so đấu nội lực hết một lúc!

Tôi cảm thấy như có một luồng sức mạnh làm chấn động ngũ tạng lục phủ, nhưng nhìn sắc mặt của Đỗ Nhược, cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng lảo đảo lùi về sau một bước, vội vàng rời đi…

Tôi ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, một ngụm chất lỏng ấm áp từ khóe mội chậm rãi chảy ra, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, một giọng nói mát rượi vang lên: “Hóa ra cô mới đích thực là tiểu cung chủ của Vân Tiêu cung Thiên Tinh à!”.

Tôi biết chủ nhân của giọng nói này, chính là người mà tôi cướp sắc chưa toại – Vân công tử…

Hắn bước tới phía trước tỉ mỉ đánh giá tôi, cứ như là chưa từng gặp qua tôi, tôi cưỡng chế khí huyết bốc lên, với bộ dạng lúc này, hôm nay định sẵn là chịu thiệt rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.