Đọc truyện Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ) – Chương 25: Tử giáng châu
Xa xa, Đông Phương Hàn cự tuyệt nữ tử áo hồng đang muốn đỡ lấy, tự mình đứng dậy phủi bụi trên quần áo.
Nhìn theo bóng lưng, nàng kia hình như đưa cho Đông Phương Hàn thứ gì đó, Đông Phương Hàn xoay người, tôi vừa kịp nhìn thấy hắn nhét một viên thuốc nuốt vào trong miệng.
Thật không hiểu nổi cái tên này, mới vừa rồi còn đẩy nàng kia, sao giờ không sợ nàng kia cho hắn uống thuốc độc? Chẳng qua là nhìn vẻ mặt uống thuốc của hắn, quả thật có ba phần giống như uống thuốc độc.
Ba người hắn tiếp tục xoay người đi tiếp, ngay vào lúc tôi còn đang thất vọng phải dời ánh mắt nàng kia bỗng vụt quay đầu lại, liếc nhìn xung quanh, tựa như đang tìm người nào, lúc hai người phía trước còn chưa phát giác ra đã quay đầu đi.
Tôi ngồi trên ghế, giống như pho tượng.
Nếu như tôi không nhìn lầm, nữ tử mặc áo hồng tôi vừa nhìn thấy, gương mặt trắng hồng, người không điểm sức (trang sức), nhưng lại có chút hương vị kinh diễm.
Người kia, quen thuộc mà lại xa lạ – Đỗ Nhược.
Ngoại trừ nàng, trên đời này tôi còn chưa thấy ai có gương mặt giống tôi như thế.
Nhưng nàng tựa hồ như cũng có chút thay đổi, hơi thở ẩn chứa chút quyến rũ, không giống như vẻ ngốc ngơ ngác của tôi, nhưng lại có chút… đáng yêu…
Đỗ Nhược cũng sẽ đáng yêu sao?
Tôi sờ sờ mặt mình, có chút chần chờ hỏi Phong Tiếu Thiên: “Huynh có cảm thấy vẻ mặt của ta đôi khi cũng có chút đáng yêu?”
Gương mặt ấm áp trước đó của hắn sớm đã không thấy đâu, chỉ còn dáng vẻ như sắp nổi điên: “Ngươi? Đáng yêu? Ngu ngốc thì giống hơn ấy?!”
Tôi tức giận đứng dậy, biết tên ranh này sẽ không phun ra được lời gì hay lắm mà!
“Này, huynh xem đi, nữ tử kia chính là Thiên Tinh của Tạ Kinh Hồng!”
Tất cả những phân vân từng có đều nối thành một đường thẳng, rõ ràng là phải phẫn nộ, phải bước tới hung hăng cho nàng một bạc tay, rõ ràng là nên lập tức hiện thân chỉ thẳng vào nàng là đồ giả mạo, nhưng không biết vì sao, lại lùi bước.
Đồng môn nếu quá quắt thì cũng là đồng môn, tính kế không chịu được cũng là tính kế, cho dù không từng có tình nghĩa, nhưng phản bội tráo trở như vậy cũng sẽ làm cho người ta phát sợ.
Phong Tiếu Thiên tấm tắc: “Nữ nhân xấu thế nào mới đi giả làm ngươi, thật đúng là không có lời!”
Có lẽ là chỗ nào đó trên gương mặt tôi hiện lên vẻ bi thương, Phong Tiếu Thiên không bỏ qua cơ hội châm biếm.
Tôi nghi hoặc: “Chẳng lẽ Tạ Kinh Hồng nói thật sao? Ta quả thật không đẹp bằng người đó?”
Phong Tiếu Thiên đứng dậy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt phượng sáng quắc như phát sáng: “Hắn nói đúng đó, ngươi còn kém xa! Người nhiều lắm chỉ là một xú nha đầu!”
Tôi có chút tiếc nuối: “Vậy là phí châm quá rồi!”
“Ngươi quen nữ nhân đó?” Hắn ngầm đoán vẻ mặt tôi, cẩn thận hỏi.
“Sư tỷ của ta, tên Đỗ Nhược”.
Đỗ Nhược… Đỗ Nhược…
Hai chữ này cứ mãi quanh quẩn trên đầu lưỡi của tôi, quả là tên rất hay đấy chứ, tôi cười cười, ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người đang đi phía xa xa trên đường, coi như không quen không thấy, Đỗ Nhược, chúng ta, phải xem như vậy rồi?
…………
Tạ Kinh Hồng đang ăn cơm, thấy tôi đi vào, hoảng đến mức cơm dính trên mặt cũng không biết, đứng dậy nhiệt tình mời: “Ăn cơm ăn cơm ăn cơm…”.
Tư thế có vẻ rất sợ tôi không ăn cơm không có việc gì làm rồi kéo hắn ra đâm vài châm.
Đại thiếu gia hắn thật sự là mệnh tốt, hơn nửa tháng dưỡng đến mức da cũng thành da trẻ con, thịt cũng thành thịt trẻ con, nếu dưỡng nữa cũng có thể phóng thêm vài châm.
Tạ Tam ở bên cạnh dùng ánh mắt ra dấu mấy lần hắn cũng không hiểu, càng nhiệt tình hơn với tôi, như chỉ hận không thể dùng đũa của mình đến tự đút cho tôi ăn.
Tôi thầm cười trong bụng, trình độ ăn ý của hai người này thật làm cho tôi thán phục! Cố tình nhìn theo hạt cơm trên mặt hắn ngẩn người, dưới cái nhìn chăm chú của tôi gương mặt của hắn càng lúc càng hồng.
“Ngươi có gì xấu hổ sao?” Tôi tò mò, khuôn mặt của nam nhân này hồng đến mức có thể so với ngọc diện phù dung.
Gương mặt hắn càng thêm nhăn nhó: “Sáng nay có người nói cho tại hạ, cô nương cứu tại hạ, cố ý muốn tại hạ lấy thân báo đáp!”
Tôi phụt cười, ai mà nhanh miệng thế?
Hắn kiên trinh bất khuất: “Cô nương muốn gì cũng được, vàng bạc châu báo, phàm là thứ gì trên đời này đều có thể, ta tất có cách tìm được cho cô nương, nhưng tại hạ quyết không thể lấy thân báo đáp!”.
Tôi vò vò đầu thất bại, cực kỳ hoài nghi nhan sắc của chính mình: “Bộ dạng của ta chẳng lẽ khủng bố lắm sao?”
Vì sao nhiều thiếu niên tài tuấn như vậy đều cực kỳ kháng cự lại tôi, từ Đông Phương Hàn cho đến tên mặc đồ lam không biết tên kia, còn có Tạ Kinh Hồng, người ngay từ đầu thâm tình bất di đảo mắt mới chữa bệnh xong liền di tình biệt luyến; đến cả Phong Tiếu Thiên biết nhau từ nhỏ cũng đối xử với tôi khá lạnh lùng, chẳng lẽ từ ái mộ này chỉ là giả định thôi sao?
Ái mộ à ái mộ, vì sao tôi không nếm được tư vị được người khác ái mộ là thế nào vậy?
Có chút tự ti mà mở miệng: “Ta nói thật với ngươi, nương tử kia của ngươi ta có quen…”
Tạ Kinh Hồng nhào tới, tựa như muốn ôm tôi vào lòng, kích động đến dật vu ngôn biểu, “Nàng ở nơi nào? Tên gọi là gì? Ta khi nào có thể đến hỏi cưới?”
Tôi thuận tay lấy trong người ra một cây ngân châm giơ gần tới trước mặt hắn, hắn lập tức lui ra xa, dùng ánh mắt đáng thương như con chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn tôi.
Tôi cảm thấy mình quả thật là yêu nghiệt, gặp ánh mắt như vậy cũng không chút mềm lòng, “Nàng tên Đỗ Nhược, bất quá muốn kết hôn với nàng trước mắt ngươi phải đồng ý trao đổi với ta, bổn tiểu thư là tiểu cung chủ của Vân Tiêu cung, cung chủ tương lai, hôn sự này đương nhiên bổn tiểu thư đồng ý!”
“Cô nương muốn sính lễ gì? Tại hạ đều cố gắng chuẩn bị!” Tạ Kinh Hồng hứa chắc.
Đồng ý rất thống khoái, trong lòng tôi có chút không vui, người như Đỗ Nhược cũng có nam tử nguyện ý vì nàng mà bị dồn đến bước này. Căm phẫn, tại sao tôi không có?
Tôi đến gần sát hắn, cười đến quỷ dị: “Ngươi có từng nghe nói Đông Phương Thế Gia có cái gì tử cái gì châu không?”
“Tử giáng châu!”
“Sính lễ chính là viên châu đó!”
Tôi nhìn bộ dạng hắn như muốn nhảy cẩng lên, tựa như không thể nhịn được nữa, nhưng lại e ngại cây ngân châm trong tay tôi, nở nụ cười khoái chí.
“Tử giáng châu?”
Tôi xoay xoay quả mận màu tím trong tay, nghi hoặc: “Chính là viên châu có màu sắc như vầy sao?”
Vì sao Tạ Kinh Hồng nghe điều kiện xong, còn không có chút lo lắng? Ngay cả mạng sống cũng nguyện hi sinh, một viên châu kia thì có là gì!
Phong Tiếu Thiên bưng một dĩa giống như là điểm tâm từ bên ngoài bước vào, tiện tay đặt lên trên bàn, ngồi xuống, không chút để ý nói: “Đầu bếp Tạ gia mới làm điểm tâm, hương vị rất ngon, ngươi nếm thử xem”.
Tôi chán ghét mà nhíu mày, “Mang đi mang đi! Đừng khiến ta nôn!”
“Chỉ nhìn điểm tâm thôi cũng nôn sao?” Hắn hỏi rất khẩn trương.
Tôi chỉa chỉa vào dĩa bánh: “Cho dù có không muốn phun, nhưng nhìn đến dĩa bánh tệ như vậy cũng không nhìn được mà phun ấy! Tạ gia mời ở đâu ra tên đầu bếp xuẩn đản như vậy chứ, sao còn không mau đuổi đi cho rồi?”
Vẻ mặt hắn có chút tức giận, đôi mắt phượng hẹp dài đánh giá tôi một lát, “Chỉ cần ngươi ăn một miếng, ta liền kể cho ngươi chuyện về Tử giáng châu!”
Tôi bi tráng cầm lấy một miếng bánh xấu nhất có màu đỏ khó chịu liếc mắt nhìn, nhắm mắt lại cho đại vào miệng, đang chuẩn bị tư thế nôn mửa, hắn nói ăn một miếng chứ không có nói không cho phun!
Ủa?
Tôi mở to hai mắt không thể tin: “Có điểm tâm lạt nữa à? Sao ta lại không biết chứ?”
Trong miệng có chút hương vị thơm thơm cay cay, không có vị ngọt ngắt đến ghê tởm.
Lại nhặt lấy một miếng bánh màu xanh, cho vào miệng vậy mà lại mùi hương thơm ngát đậm vị sữa cùng rau xanh, rất là ngon miệng.
Tôi ăn liên tục mấy miếng, Phong Tiếu Thiên chỉ ngồi cạnh mỉm cười nhìn tôi thử từng miếng từng miếng hoặc là cay hoặc là lạt, còn có một miếng bánh có mùi vị cay đắng nhàn nhạt, đắng không quá đắng, càng tinh tế ở chỗ, đầu lưỡi còn có vị trà.
“Điểm tâm này hương vị thế nào?”
Tôi lau cái miệng dính đầy bột phấn bánh, “Mùi vị cũng không tệ lắm, chỉ là hình dạng hơi xấu!”
Phong Tiếu Thiên cười có chút mất tự nhiên, “Lần sau ta sẽ nhắc đầu bếp, giờ ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện Tử giáng châu”.
Tử giáng châu, theo giang hồ đồn đại là bảo vật gia truyền của Đông Phương gia, có thể làm người chết sống lại, bảo dưỡng dung nhan, tăng công lực cho người luyện võ, chữa trị bách độc. Thế nhưng đó đều là đồn đãi, sự thật thế nào, ngoại trừ các thế hệ chưởng môn nhân của Đông Phương gia, chưa có ai từng thấy. Vì vậy, các thế hệ chưởng môn nhân đều trở thành bức vách gánh nạn, là bởi viên châu này.
Trong võ lâm, có khối người thèm nhỏ dãi viên châu này, phàm là những người đi đến đảo Lưu Ly không một ai sống sót.
“Đảo Lưu Ly?”
Ồ!
Đó là nơi nào?
Tò mò!
“Các thế hệ Đông Phương gia sống ở đây, nhưng cũng có buôn bán qua lại với các hoàng tộc của các quốc gia, đều là các món bảo vật biển. Thế hệ này của Đông Phương thế gia còn có một vị quý phi”. Phong Tiếu Thiên chỉ thản nhiên nói đến đây, nhưng cũng đã khiến tôi dự báo được tương lai bi thảm vô cùng của mình.
Cái viên châu quỷ quái kia, tôi vốn chỉ muốn đùa Tạ Kinh Hồng, cũng không trông cậy vào hắn có thể đoạt được cho tôi, nhưng nhìn trước mắt mà nói, cho dù là tôi có lấy được thì e là cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Tôi thở dài, “Đông Phương quý phi, đây là điển hình của nghiệp quan (*) cấu kết!”
(*) Nghiệp quan: tức là liên hôn của thương nhân và triều đình.
Nói trắng ra phải là liên hôn vững mạnh mới đúng!
Đông Phương gia tự chiếm một đảo, đóng cửa tự mình làm quốc chủ, nơi như vậy mà lại còn dùng đến liên hôn ấy, nếu thật sự là liên hôn, trừ phi có lý do bất đắc dĩ…
“Cho nên, lần này trừ bỏ định chia cắt Tạ thị còn có một thế lực thần bí ở bên ngoài, còn có người của Đông Phương gia, Giang Bắc Uất Trì Bảo của Uất Trì gia”.
Chia cắt Tạ thị?
Tôi nhảy dựng lên, “Nói vậy mấy ngày nay huynh vội vàng là vì tra việc này sao?”
Hắn mỉm cười gật đầu, trong mắt hiếm khi xuất hiện vẻ tán thưởng, nhưng khi con ngươi vừa chuyển, khuôn mặt lại hiện lên vẻ trào phúng vô tạn: “Hơn nửa năm trước ta đã ngưỡng mộ tên tuổi yêu nữ Thiên Tinh, thiên kiều diện, đầy dịu dàng, không thể ngờ được thiên kiều diện này lại chính là ngươi? Nếu như có người muốn bắt người làm quân cờ, đây nhất định là một mưu kế, ta đương nhiên phải điều tra!”
“Mỹ nhân kế?”. Tôi mở to mắt, nhớ tới Đỗ Nhược, chỉ có thể lý giải như vậy, mà đây lại là sở trường của nàng ta, phân vân một lúc, vẫn chậm rãi nói: “Huynh nói còn có một thế lực thần bí cũng muốn chia bát canh này có phải là Vân Tiêu cung không?”
Phong Tiếu Thiên mặt mày ung dung, “Nếu giải thích thế này, cũng có thể lý giải được”.
Tôi buồn rầu, có hơi chút đau đầu, “Nếu khi bọn họ tranh chấp lợi ích, ta nên giúp ai đây? Chắc là vẫn kiên quyết đứng về phía Vân Tiêu cung hả?”
Phong Tiếu Thiên vẫn luôn duy trì nụ cười lạnh nhạt trên mặt, khóe môi hơi nhếch lên: “Ngốc quá, ngươi đường nhiên là sống chết mặc bây!”
Tôi cố kìm nén sự mâu thuẫn trong đáy lòng, hắn cũng không biết tôi là con gái của Bạch Mặc, cũng không biết tôi sẽ lo lắng cho Đông Phương Ngọc, cho nên mới nói đơn giản như thế…
Lấy một miếng điểm tâm đặt vào miệng, lại là một miếng có vị trà xanh, “Huynh giúp ta điều tra một người”.
“Ai? Nam nhân hơn mười sáu tuổi dưới bốn mươi tuổi ta nhất quyết không tra!” Đôi môi bạc khẽ hắng, hai gò má hắn cười cong cong.
Tôi không khỏi bật cười: “Vừa vặn phù hợp với điều kiện của huynh, Giang Hàn, một trong tứ đại hộ pháp của Vân Tiêu cung, có tiếng giỏi tính toán, nhất là làm ăn buôn bán, ta hoài nghi chuyện Tạ gia có liên quan tới hắn!”