Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 18: Tuyên bố


Đọc truyện Ma Vũ Đại Lục Hành Ký – Chương 18: Tuyên bố

Đại Chiến sắp bắt đầu!

Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi chuyện này đã truyền khắp cả đại lục!

“Học viện mấy ngày nay trở nên rất nặng nề đó, giống như thoáng cái tất cả mọi người không làm thế nào để nói chuyện được.”

Lankers ghé vào trên giường, hai đùi không an phận lắc loạn.

Bạch Hành đang tập trung tinh thần đọc ‘Căn nguyên của ma pháp hệ thủy’, lỗ tai nhỏ của anh ngập trong oán giận.

Tiểu Ngân đang chuyên tâm đem Bạch Hành làm – đệm dựa?! Thuận tiện biểu diễn tay bóp quả Hạch, bóp rồi sau đó anh một viên tôi một viên đút vào trong miệng Bạch Hành và miệng mình, ra vẻ cũng không nghe được lời của Lankers.

Một thành viên cuối cùng của ký túc Andreu Terman nghỉ học, vì thế lời của Lankers tương đương với lầm bầm lầu bầu.

“Tôi nói, hai người các anh đó, đừng luôn đắm chìm ở trong thế giới hai người đem người khác trở thành người trong suốt được không?”

Lankers từ trên giường đứng lên, quệt miệng nói.

Ánh mắt Bạch Hành lơ đãng từ trên sách dời đi, miễn cường dừng ở trên người Lankers – rõ ràng là ánh mắt bình thản lạnh nhạt, lại làm bạn nhỏ Lankers thiếu chút nữa xù lông – vì sao lại có cảm giác nguy hiểm vậy?

Đôi mắt nhỏ cơ bản đã nhỏ dài có chút khẽ híp, “Lập tức sẽ lên chiến trường, không khí nặng nề mới là bình thường đó. Nếu còn giống như bình thường lười nhác, ca múa thái bình, vậy đợi toàn bộ đại lục tiếp theo đều sụp đổ đi. Lankers ——”

“Có!”

Mắt to tròn xoe quay tròn nhìn Bạch Hành, Bạch Hành hiện tại thoạt nhìn rất nguy hiểm có điểm đáng sợ, mặc dù cũng là đang cười ôn hòa.

“Tôi nhớ thực lực cậu hiện tại mới đến cấp sáu, nếu không thừa dịp thời điểm Đại Chiến còn chưa bắt đầu gia tăng rèn luyện đến lúc đó đến chiến trường nếu bị làm vật hy sinh, chúng tôi cũng không nhất định luôn luôn giúp được.”

“Đúng! Tôi lập tức tu luyện.”

Nói xong, Lankers lập tức ngoan ngoãn bày ra tư thế tu hành.

“Ngoài ra,” Âm thanh Bạch Hành trở nên ôn nhu cùng mọi khi giống nhau, “Cậu vừa rồi có điểm nói sai rồi.”

Thấy Lankers tò mò mở lớn mắt nhìn qua, Bạch Hành mới khóe miệng mang theo ý cười nói: “Tôi vừa rồi đắm chìm ở trong thế giới sách vở, căn bản là không phải như theo lời cậu nói đắm chìm ở trong thế giới hai người gì đó. Còn về Tiểu Ngân,” Anh ngửa đầu nhìn về phía Tiểu Ngân ánh mắt thâm thúy, “Anh ấy là đắm chìm ở trong thế giới của tôi, vì thế, cũng không như cậu nói là đắm chìm ở trong thế giới hai người. Được rồi, hiện tại ngoan ngoãn tu luyện đi.”

Nói xong, một ánh mắt nhàn nhạt bay tới trên người Lankers còn đang muốn nói gì đó, thành công làm cái miệng nhỏ của cậu còn chuẩn bị nói chuyện đóng lại sau đó lại bắt đầu cẩn thận nghiên cứu tri thức từ chữ trong sách.

Cửa phòng mở, Andreu Terman bước nhanh đi vào, “Hôm nay buổi chiều ba giờ ở hội trường lớn trường học muốn tổ chức hội nghị học viên, nhớ rõ đi tham gia.”

“Là vì chuyện Đại Chiến sao?”

Lankers vốn ngồi ngay ngắn ở trên giường ngoan ngoãn tu luyện mở to mắt hỏi.


Bạch Hành cũng buông sách trong tay, một đôi mắt thần quang trầm tĩnh nhìn về phía Andreu.

Andreu có chút ảm đạm gật đầu, đối mặt với Đại Chiến, dù cho là ai cũng không thoải mái nổi.

“Tôi còn phải đi thông báo cho ký túc xá khác, mấy người nhớ rõ đến đó.”

Sau khi nhìn thấy hai người gật đầu, Andreu đóng cửa đi ra ký túc – Tiểu Ngân cho tới bây giờ đều là không nhìn anh ta, nhưng một khi đã đáp ứng Bạch Hành, Tiểu Ngân bên này cũng không có vấn đề.

“Lankers, cậu nói lần này trường học sẽ nói chuyện gì?”

Trái phải quyển sách này đã xem xong rồi, Bạch Hành thấy cái mông của Lankers xoay đến xoay đi một bộ hình dáng đứng ngồi không yên, mỉm cười hỏi.

“Còn có thể có cái chuyện gì! Khẳng định là niệm Đại Chiến*, chỉ là không rõ là muốn gọi nhập ngũ hay là chuẩn bị trước?”

*Nguyên gốc Đại Chiến bái: Bái (呗)nghĩa là niệm kinh, nên kinh Đại Chiến như là một cách nói mỉa ví von đọc kinh, niệm kinh, nói dong dài lặp lại hoài về mỗi Đại Chiến.

Hiệu trưởng học viện ma vũ Hoàng gia Forde là Aumann Delphi Kiếm Thánh nghiêm nghị nổi tiếng đại lục đã lâu, đứng ở trước mặt hơn vạn học viên học viện, ban đầu trong hội trường còn mất trật tự nhất thời lặng ngắt như tờ.

Trên người của Aumann Delphi mang theo cảm nhận băng lãnh đặc biệt của hệ băng, mặc dù tuổi tác đã gần trăm tuổi, nhưng bộ dáng lại là của người trẻ tuổi, chỉ là già dặn và từng trải bao hàm bên trong có thể làm cho người ta biết rõ tuổi của ông. Ông kiên cường đứng thẳng, dù cho không có tận lực hành động, khí thế sắc bén cũng đã uy hiếp tất cả người trong này. Môi đôi mắt màu xanh nhạt, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo lại sắc bén.

Phong mang triển lộ!

“Đại Chiến sắp bắt đầu!”

Vừa lên đài, Aumann Delphi liền dứt khoát lại ngắn gọn nói một câu như thế.

Nhóm học viên phía dưới dừng một chút, lại bắt đầu thì thầm to nhỏ lên.

Aumann Delphi tùy ý bọn họ nói xong, không ngăn cản.

“Các ngươi sắp tham gia quân đội!”

Dù sao một khi ông mở miệng, trong hội trường tất nhiên sẽ im lặng xuống.

“Chẳng qua, không phải hiện tại. Từ giờ trở đi, các ngươi phải tiếp thu huấn luyện quân sự hóa, vì Đại Chiến vài năm sau chuẩn bị. Nhớ kỹ, các ngươi là vì bản thân và người nhà, vì cả đại lục chiến đấu! Nhưng, chiến tranh là một hồi tàn khốc, ta không biết các ngươi bao gồm cả ta, ở sau chiến tranh có thể trở về được hay không. Vì thế, các ngươi phải cố gắng luyện tập! Không phải vì giết vài cái kẻ thù, mà là vì bản thân có thể từ trên chiến trường còn sống trở về!”

Nói mấy câu, ngữ điệu bình thản không đặc sắc, không có hết sức trầm bổng du dương, nhưng lại đem tính tích cực của nhóm học viên huấn luyện đầy đủ huy động ra.

“Có nghe hay không, sau này rèn luyện thật tốt đi. Tôi nhớ hệ quang chính là khắc tinh của sinh vật Vong Linh, điều đó nói lên các cậu phải chiến đấu ở tuyến đầu chiến trường! Thực lực của bản thân mạnh khả năng sống sót tính ra mới có thể lớn hơn. Nói quay lại, tại sao người nhà của cậu không nghĩ biện pháp để cậu không lên chiến trường hửm?”

Cái tên nhóc này đơn thuần như vậy, lên chiến trường cũng không phải chuyện chơi, nhưng nếu nói thế giới này không có đặc quyền giai cấp, Bạch Hành một chút cũng không tin!


“Không được! Bởi vì tôi là hệ quang, vì thế không được, chẳng qua đến lúc đó hẳn là sẽ cho tôi một cái vị trí cấp Tướng đi.”

“Vậy không phải xem mạng người như cỏ rác sao?”

“Bạch!”

“Vừa rồi cậu nói thế vậy không phải hệ quang là được sao?”

“Ừ, cho dù là dân thường nếu nói là con độc nhất cũng không cần tới chiến trường. Như chúng tôi loại con cháu quý tộc này, chỉ cần không phải hệ quang, dựa theo tước vị cao thấp số người có thể không đi chiến trường cũng có nhiều có ít, đương nhiên không cần anh đi nếu anh càng muốn đi thì cũng chỉ có thể làm binh lính bình thường, nếu nói có thể thông qua cuộc thi quân sự cũng có thể làm tướng lĩnh, chẳng qua bình thường chức vị đều sẽ không quá cao. Ngoài ra, còn có một cái vấn đề là mức độ cống hiến, thường chỉ áp dụng cho quý tộc – có thể thông qua phương thức đóng góp vật tư cho chiến tranh để nâng cao mức độ cống hiến, như vậy cũng có thể nhận được số người được miễn chiến tranh, giống như gia tộc Orly chúng tôi vật tư quyên góp đã đủ để làm cho tất cả mọi người nhận được quyền được miễn. Còn có cái khác tỷ như nói chiến công các loại giành được từ Đại Chiến lần trước, cũng có thể nhận được quyền được miễn…Nhưng mà, chiến công giành được của Đại Chiến lần này chỉ có thể khi đến thời gian lần sau mà thanh toán, không thể không nói rằng chiến tranh đến thì có một nửa người nói mình dùng chiến công của người nào đó từ trên chiến trường làm ra. Không nên nói làm như thế, vì sẽ phải dựa vào chức vị cao thấp của người rời khỏi chiến trường để phán đoán cần bao nhiêu chiến công, sau đó nhân với một trăm, cuối cùng còn cần cả người kia đồng ý. Một số người chức vị quan trọng và mấu chốt tuyệt đối không thể rời khỏi – không sai biệt lắm chính là cái dạng này.”

“Vì thế, cậu liền càng phải cố gắng. Cậu và tôi vốn chính là người tính cách hướng mềm, trên chiến trường rất dễ xuất hiện vấn đề, vì thế trước khi ở trên chiến trường thí luyện thì phải tăng cường phương diện huấn luyện.”

Bạch Hành nói vô cùng tự mình biết mình nhận được một cái ánh mắt tán thưởng của Tiểu Ngân, Bạch Hành ngẩng đầu, mắt đen phiếm tinh quang chống lại mắt lạnh xanh biếc giống như ngọc lục bảo hảo hạng, ánh mắt nhất thời quấn quýt cùng một chỗ, khó chia lìa.

“Vậy phải huấn luyện như thế nào hả?”

Lankers không chú ý tới tình trạng của hai người, có chút lo âu lo lắng hỏi, đối với giết chóc, cậu trời sinh tính thiện lương theo bản năng cảm thấy chán ghét.

“Gian khổ tu luyện: Nắm chặt tất cả thời gian minh tưởng; nâng cao ma lực và tinh thần lực; lợi dụng tất cả cơ hội luyện tập ma pháp, cho dù đó là trị liệu, phòng ngự hay là công kích, thừa dịp hiện tại không cần tùy thời phải lo lắng đối mặt với chiến đấu mà cần đảm bảo đầy đủ tinh thần lực, dốc sức luyện tập ma pháp, đừng để cho tinh thần lực của bản thân bị vây trong trạng thái quá tải; còn nữa, bắt đầu từ sáng mai buổi sáng mỗi ngày theo tôi ra ngoài rèn luyện – tôi tạm thời chỉ nghĩ đến mấy điều này, về sau nếu nghĩ đến cái khác thì tùy thời mà tăng thêm.”

Lankers mở lớn miệng nhỏ, “Cái khác cũng không tính, vì sao còn phải rèn luyện thân thể?”

“Tục ngữ nói không sai, thân thể là tiền vốn của cách mạng…”

Lankers giương mắt nhìn giơ lên tay phải.

“Có vấn đề gì sao?” – Không biết vì sao, không khí đột nhiên chuyển thành thầy trò hỏi đáp…

“Những lời này là tục ngữ sao? Tôi cho đến bây giờ chưa nghe nói qua. Còn nữa, cách mạng là gì?”

Bạch Hành nhanh chóng tiến vào trạng thái thầy giáo.

“Những lời này ý nói là, thân thể tốt mới có thể đặt nền móng tốt để cậu làm chuyện muốn làm. Hiện tại cơ thể tốt có tác dụng quan trọng nhất chính là có thể làm cậu vào lúc tinh thần lực hoặc là ma lực hết mà bên người lại không ai bảo hộ, cậu phải liên tục chạy về phía trước lúc xương khô và cương thi chạy đuổi thẳng đến khi tìm được viện binh cứu viện – cậu không cần lo lắng rèn luyện thân thể sẽ chiếm dụng thời gian luyện tập ma pháp, vào thời điểm rèn luyện cậu cũng phải luyện tập ma pháp.”

Cậu lo lắng căn bản không phải điều này! Lankers vẻ mặt đau khổ đóng miệng, đột nhiên có một loại cảm giác tiền đồ bất hạnh. Hu hu hu, vì sao từ khi biết Đại Chiến sắp bắt đầu, Bạch ôn nhu mềm dịu thì vừa đi đã không trở về nữa?

Mặc dù như thế, lời của Bạch Hành, Lankers chính là rất để bụng. Nghĩ gì đi nữa, lời Bạch Hành đều rất có đạo lý, vì thế thời điểm huấn luyện ngày thứ hai, cậu vô cùng chịu khó ——

“Hộc hộc, thật sự không công bằng, hộc hộc, vì sao, hộc, anh đều không mệt?”

Bạch Hành đưa quy định rèn luyện thân thể cho Lankers rất đơn giản – chạy bộ! Chạy thẳng suốt, chạy thẳng suốt, chạy đến mệt ngã mới thôi.


Lankers đã chạy đến mặt đỏ tai hồng, thở hổn hển như trâu, ánh mắt tức giận bất bình nhìn về phía Bạch Hành dễ dàng thoải mái chạy ở bên cạnh mình.

Bạch Hành vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tôi đã quen.” Nói xong, anh bổ sung một câu, “Tôi ngay từ đầu còn không bằng cậu.”

Những lời này có vẻ như làm Lankers phấn chấn một chút.

“Đừng quên luyện tập ma pháp,” Bạch Hành đối với Lankers ngoại trừ yêu cầu chạy bộ làm cho cậu bảo trì tốc độ nhất định ra, còn phải làm cho cậu vừa chạy vừa phóng ma pháp, mặc kệ là cái ma pháp gì cũng được, nhưng nhất định phải phóng ra, “Chú ý, dùng hết khả năng phóng thật nhanh.”

Ma quỷ!

“Hắn coi như cố gắng.”

Tiểu Ngân đứng ở một bên, đưa ra một đánh giá miễn cường xem như khẳng định.

Bạch Hành dừng cước bộ, đi về phía Tiểu Ngân, đứng ở bên người hắn, trên người anh tự nhiên mà hiện ra một loại khí chất hòa nhã, trung hòa với khí thế băng lãnh trên người Tiểu Ngân, hai người đứng cùng nhau chính là một thế giới.

“Học tập của ngươi thế nào?

Tiểu Ngân đột nhiên mở miệng hỏi.

“Hoàn hảo, mấy tháng nữa hẳn là có thể đem một ít tri thức học tập cần gấp bổ sung xong, vì thế cái khác có thể về sau chậm rãi học. Làm sao vậy?”

“Đợi ngươi học xong sau đó chúng ta liền rời đi.”

Bạch Hành kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Ngân mặt không chút thay đổi tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, trên mặt tuấn mỹ của hắn tràn ngập nghiêm túc.

“Ngươi cần thực chiến.”

Ánh mắt giống như ngọc lục bảo của Tiểu Ngân sáng rõ nhìn Bạch Hành, ngữ khí trước sau như một nghiêm túc.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Pháo đài Snow.”

“Tại sao đi đến đó?”

Pháo đài Snow là một phòng tuyến nằm trong biên giới Forde tồn tại một bức tường không gian khác, nằm ở chỗ cực bắc, quanh năm băng tuyết ngập trời, khí hậu khắc nghiệt, hơn nữa nơi này so với chỗ phòng tuyến bờ biển kia phải xa không ít.

“Môi trường chỗ pháo đài Snow có thể thích hợp với ngươi.”

Tiểu Ngân nói xong hết, trong lòng Bạch Hành trở nên ấm áp, mềm mại, dùng một câu rất quen thuộc để hình dung cảm giác hiện tại của anh chính là – một luồng nước ấm chảy qua trong lòng anh.

“Tiểu Ngân, cám ơn anh.”

Nửa năm sau.

“Các học viên, hôm nay đem mọi người triệu tập đến đây là muốn nói cho mọi người, năm nay địa điểm học viên thí luyện của trường học chúng ta tạm thời tăng lên hai, một là pháo đài Hyde, một là pháo đài Snow, nghe nói hai chỗ này đã bắt đầu có tộc Vong Linh ẩn hiện, vì thế người tham gia thí luyện hai nơi này tự chủ báo danh, trường học sẽ không miễn cưỡng.”


Đạo sư tuyên bố xong chuyện này sau đó lướt nhẹ mà đi, để lại nhóm học viên ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân xoay người rời đi, bên người đi theo một cái đuôi nhỏ Lankers.

“Bạch, các anh muốn tham gia thí luyện này không?”

Bạch Hành nhìn về phía Tiểu Ngân, vốn bọn họ đã quyết định tự mình đi đến pháo đào Snow thí luyện.

“Bọn ta tham gia.” Tiểu Ngân cầm tay Bạch Hành trả lời nói.

“Tôi đây cũng tham gia.”

“Bạch Hành, Bạch Ngân, hiệu trưởng tìm hai cậu.”

Đạo sư từ nhập học thì gần như không thấy qua mang theo vẻ mặt tò mò gọi giữ Bạch Hành và Tiểu Ngân, ông không biết vì sao hiệu trưởng muốn gặp hai học sinh thực lực cũng không xuất sắc như vậy.

“Ở đây là phòng hiệu trưởng.” Đạo sư thái độ tốt bụng tiến lên gõ cửa, trong cửa truyền ra một âm thanh cảm nhận lạnh lẽo: “Mời vào.”

“Hiệu trưởng, tôi đem Bạch Hành và Bạch Ngân tới.”

Đạo sư vào cửa, cung kính cúi đầu nói.

“Được rồi, ngươi có thể đi xuống.”

Trong phòng hiệu trưởng chỉ còn lại ba người bọn họ.

Aumann Delphi ánh mắt thâm thúy lại băng lãnh dừng ở trên người Bạch Hành và Tiểu Ngân.

“Các ngươi muốn tham gia thí luyện lần này sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn đến pháo đài Snow.”

“Phải không?” Aumann Delphi nhẹ nhàng nói một câu, thì không lên tiếng nữa.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lẳng lặng đứng ở đó, tựa hồ hoàn toàn không biết Aumann Delphi đối với bọn họ soi mói.

Một lát sau, tựa hồ làm quyết định gì đó Aumann Delphi đối với Bạch Hành và Tiểu Ngân nói: “Ta biết hai người các ngươi là Thánh cấp, vì thế, ta hy vọng trong thí luyện lần này nếu có dư sức, các ngươi tận lực bảo hộ bạn học bên cạnh.” Nói xong, ông ngừng một chút, “Đây không phải mệnh lệnh, là một thỉnh cầu.”

Cho dù nói xong từ thỉnh cầu này, thần thái của ông vẫn giống như là băng lãnh ngang nhiên.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân liếc nhau, làm ra quyết định.

“Được rồi, chúng tôi đồng ý, chẳng qua chỉ là vào thời điểm dư sức. Với lại, nếu nói trong bọn họ có người rất không vừa mắt, chúng tôi sẽ bỏ qua người đó. Ngoài ra, thực lực của chúng tôi vẫn như cũ phải bí mật.”

“Không vấn đề.”

Aumann Delphi đồng ý rõ ràng, sau đó lấy ra một viên thủy tinh truyền âm.

“Fett, thông tri toàn trường, đem pháo đài Hyde từ trong địa điểm thí luyện bỏ đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.