Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 17: Trao tước vị


Đọc truyện Ma Vũ Đại Lục Hành Ký – Chương 17: Trao tước vị

“Điều này không có khả năng, không phải còn có ba mươi năm sao?” Lankers có chút không dám tin lắc đầu, cậu nhìn về phía đôi mắt Bạch Hành, hy vọng anh nói với mình là anh chỉ đang nói đùa, nhưng cậu thất vọng, trong ánh mắt Bạch Hành tràn ngập nghiêm túc và nghiêm trọng.

“A, trời ạ.” Lankers khuôn mặt lắc lắc phát ra một tiếng rên rỉ.” Việc này thật đúng là một tin tức gay go, đại lục thậm chí còn chưa bắt đầu chính thức chuẩn bị!

“Căn cứ vào mà nói cách thời gian chính thức bắt đầu Đại Chiến còn đến vài năm.”

“—— Vậy là được rồi.” Lankers cơ thể nhỏ nhắn như là bỗng nhiên hư thoát sụp xuống, “Thời gian vài năm hẳn là cũng đủ điều động vật tư. Bạch, tôi hiện tại muốn lập tức rời khỏi cuộc thi, xuống núi một chuyến thông tri cho gia tộc chuyện này.”

“Cùng nhau xống núi đi, chúng tôi còn có vài thứ phải lấy. Dù sao còn đến một tháng mới nhập học.”

Ba người sau khi nói tạm biệt với Tean Lehman vội vàng xuống núi.

“Không nghĩ tới Lankers còn có biểu hiện dứt khoát như vậy, xem ra tôi trước kia xem nhẹ cậu ấy.” Bạch Hành mang theo một phần cảm thán nói.

Tiểu Ngân trầm mặc gật đầu, còn hơn cả Bạch Hành, hắn càng không thể chấp nhận sự yếu đuối. Cho nên, Lankers như vậy ngược lại hắn nhìn càng thuận mắt hơn.

Đại Chiến sắp bắt đầu!

Cách cuộc thi chưa đến mười ngày sau, tin tức này trước hết là từ vương quốc Forde truyền ra, sau đó chủng tộc và quốc gia khác trên đại lục đều khẳng định tin tức này.

Cả đại lục lâm vào một loại không khí trầm trọng nhưng rõ ràng phân minh.

Toàn bộ mọi chuyện được tiến hành trật tự rành mạch: Gọi nhập ngũ và vận chuyển vật tư.

Trên đại lục tựa hồ trong một đêm xuất hiện rất nhiều đoàn tân binh nhỏ, toàn bộ người trưởng thành lần lượt tiến vào huấn luyện quân sự – là toàn bộ người trưởng thành của tất cả chủng tộc – đương nhiên, nếu thật sự là già không dậy nổi hoặc là không có năng lực hành động, cũng sẽ không ép buộc.

Cả đại lục tựa như một cái cỗ máy chiến tranh thật lớn, ở dưới sự uy hiếp diệt vong mà chậm rãi vận hành, lộ ra bộ mặt dữ tợn của nó.

“Ngài Bạch Hành, ngài Bạch Ngân, quốc vương bệ hạ Forde cho tôi đến mời hai ngài tiến vào hoàng cung nói chuyện.”

Đối với sự xuất hiện của Edmund Tetrick đội trưởng Kỵ Sĩ Đoàn Hoàng Gia Forde lúc trước từng gặp qua, Bạch Hành không cảm thấy kinh ngạc gì, anh vốn nghĩ rằng đối phương sẽ đến sớm hơn.

Khụ khụ, vì thế tên của Tiểu Ngân – Bạch Hành thời điểm đăng kí lúc trước có nghĩ đến một chút ghi chép trong tiểu thuyết tên đầy đủ của ma thú tất nhiên có ma lực, không thể tùy tiện lộ ra tính danh thật, vì thế, sau khi cân nhắc vẫn là không dám đem tính danh thật của Tiểu Ngân ghi ra.

“Có chuyện gì sao?”

Bạch Hành cau mày, vào hoàng cung, nghe qua liền có thần sắc rất phiền toái.

Edmund Tetrick phảng phất như không có thấy biểu tình có chút kháng cự của Bạch Hành, “Đúng vậy, ngài Bạch Hành, là chuyện có liên quan đến Đại Chiến. Quốc vương bệ hạ hy vọng ngài và ngài Bạch Ngân có thể tham gia vào trong Đại Chiến.”


“Tham gia là đương nhiên rồi.”

“Việc đó, bệ hạ hy vong ngài có thể lấy tư cách quý tộc của nước Forde, tham gia vào trong Đại Chiến.”

Edmund Tetrick thật cẩn thận nói.

Trên đại lục đại bộ phận cường giả đều là chạy cả đại lục tu hành, nhưng bình thường mà nói trên người bọn họ đều lộ ra danh hiệu quý tộc của nước nào đó, hiện tại thật vất vả gặp được hai người cường giả Thánh cấp, vô luận như thế nào, mặc dù đưa ra điều kiện gì cũng phải để bọn họ gia nhập vương quốc Forde!

Bạch Hành nhìn lướt qua Edmund, mặc dù hiện tại giữa các quốc gia thật sự không có xung đột lớn, nhưng cạnh tranh luôn có.

“Được rồi, vậy đến hoàng cung nhìn xem đi.”

“Ngươi muốn ở lại thế giới loài người sao?”

Edmund cất bước, bên tai Bạch Hành truyền đến âm thanh của Tiểu Ngân.

Quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấu một đôi con ngươi màu xanh ngọc oánh nhuận.

“Làm sao có thể!” Bạch Hành vươn tay gõ lên đầu Tiểu Ngân, mang theo một chút giận giả vờ nhàn nhạt. “Sau Đại Chiến nếu nói chúng ta có thể sống sót trở về, đương nhiên là về nhà. Chẳng qua, anh thích ăn ngon như thế, thật sự nghĩ thẳng đến Đại Chiến lần sau cũng không ra ngoài? Nếu nói nghĩ ra ngoài, đương nhiên vẫn là có cái danh hiệu thì tương đối tốt hơn.”

“Phải không?” Tiểu Ngân nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại toát ra thần sắc vui vẻ.

“Tôi thấy Forde này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn gần kề với rừng rậm Sương Mù, vì thế ngày mai gặp gỡ nếu cảm thấy không tệ, vậy gia nhập quốc gia này đi?”

“Được.”

Tiểu Ngân bắt lấy tay Bạch Hành nhân cơ hội chiếm tiện nghi, thống khoái gật gật đầu, đáp ứng. Cái khác đều không quan trọng, chỉ cần Tiểu Bạch không nghĩ cùng hắn tách ra là được.

Cung vàng điện ngọc – Bạch Hành thật hắc tuyến nhìn thấy các loại gia cụ và trang trí lòe lòe kim quang trong hoàng cung, mặc dù thoạt nhìn cũng rất có thưởng thức, rất cao quý, nhưng cái gì cũng dùng vàng trang trí có thể hay không quá khoa trương…

“Quốc vương các ông rất thích vàng sao?”

Câu hỏi của Bạch Hành làm cho Edmund Tetrick còn kỳ vọng Bạch Hành và Tiểu Ngân rõ ràng còn chưa đi vào loại chỗ hoàng cung xa xỉ tôn quý cực hạn này khen ngợi thiếu chút nữa ngã.

“Ơ, khá thích.”

Không biết nên trả lời như thế nào.

“À.”


Bạch Hành một chút cũng không tin, chuyện đùa, thiếu chút nữa toàn bộ hoàng cung đều dùng vàng xây nên, cái này gọi là khá thích sao?!

Quốc vương Forde tuyệt đối là nghiện vàng!

Dù cho nói như thế nào, hoàng cung Forde kỳ thật có thể xưng là tồn tại của tác phẩm nghệ thuật. Phong cách kiến trúc cổ điển kiểu Âu, trang trí tòa lâu đài lộng lẫy, hàng ngàn năm tích lũy uy nghi và cường thế vương giả, kết hợp với nhau, vào trong này, thật sự làm cho người ta nhìn không kịp – chẳng qua, ngẫu nhiên sẽ bị quá nhiều vàng làm cho lóa mắt.

Đi vào đại điện, ánh mắt mọi người xoẹt xoẹt dừng ở trên người Bạch Hành và Tiểu Ngân.

Bạch Hành có phần không được tự nhiên dừng cước bộ, mà Tiểu Ngân bình chân như vại lại có chút nghiêng thân, giúp y đem hơn phân nửa ánh mắt ngăn trở.

Rất dễ nhận thấy, đang ngồi hẳn là đều là tinh anh quyền quý của vương quốc Forde, trong ánh mắt của bọn họ mang theo soi mói, ngạc nhiên mừng rỡ, hồ nghi, đố kị…

Ngồi ngay ngắn ở trên vương vị, là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù ngồi, lại vẫn thấy hắn dáng người vô cùng cao lớn, bả vai rộng lớn kiên cường, bộ mặt tuấn lãng sâu sắc, tóc vàng mắt xanh, khí thế nổi bật, mắt tinh đảo qua, làm cho người ta không khỏi có một loại cảm giác nỗi lòng bị nhìn thấu.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đi đến gần trước, thẳng tắp đứng ở nơi đó, cùng đợi đối phương mở miệng.

“Bệ hạ, hai vị này chính là ngài Bạch Hành và ngài Bạch Ngân.”

Edmund Tetrick quỳ gối xuống, tay trái đặt ngang trước ngực, cúi đầu thi lễ.

“A? Hai vị này chính là cường giả trẻ tuổi đã đạt tới Thánh cấp mà ngươi nói?”

Quốc vương Forde tỏ ra vô cùng gần gũi, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra.

“Đúng vậy, bệ hạ, bọn họ chính là cường giả Thánh cấp giết chết Đạo Tặc Đoàn Khát Máu cùng xương khô lãnh chủ.”

Edmund Tetrick cung kính nói.

Quốc vương Forde đem ánh mắt dời về phía Bạch Hành và Tiểu Ngân, ngón tay thon dài ở trên tay vịn vương tọa chạm đầy hoa văn vàng khẽ gõ – nhìn thấy vương tọa vàng chói lọi kia, Bạch Hành lại nhịn không được lóa mắt một chút.

“Ngài Bạch Hành và ngài Bạch Ngân, không biết các vị có hay không hứng thú trở thành Hầu tước của vương quốc Forde?”

Lời vừa nói ra, mặc dù những người khác trong điện cũng chưa mở miệng, nhưng rõ ràng là hô hấp của rất nhiều người nặng nề hơn nhiều – Bạch Hành lỗ tai như bạch ngọc mẫn cảm giật giật, ánh mắt Tiểu Ngân dừng ở trên chúng nó, đối với lời của quốc vương, căn bản là không chút động lòng.

“Được.”

Bạch Hành vui vẻ đáp ứng, “Chẳng qua, hai người chúng tôi không ổn định nơi ở, thích đến các nơi du lịch, vì thế nếu nói Đại Chiến lần này chúng tôi có thể sống trở về, hy vọng về sau danh hiệu hầu tước này sẽ không trở thành trói buộc của chúng tôi.”

Cánh môi hơi mỏng của quốc vương Forde có chút khẽ gợi lên, “Đương nhiên, điểm ấy ta có thể cam đoan. Về phần đất phong ——”


“Đợi một chút, đất phong cái gì, hai người chúng tôi không cần, hiện tại có thể quay về chưa?”

Tiếng nói Bạch Hành vừa dứt, hô hấp mọi người bị kiềm hãm – tĩnh lặng đến cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bạch Hành tất nhiên biết vì sao những người này lại trở nên im lặng như vậy, nhưng mà anh thật sự không kiên nhẫn bị một nơi đất phong cột vào một chỗ, hơn nữa anh cũng không nghĩ gánh vác cuộc sống của tất cả người dân ở đất phong.

Tiểu Ngân thì càng hơn thế, ở xã hội loài người trừ cùng chuyện Đại Chiến có liên quan ra, làm cho hắn để tâm đại khái chỉ có ăn uống.

Trên mặt hoàng đế thản nhiên, nhưng trong ánh mắt thâm thúy tựa hồ mang theo ý cười.

“Ngươi không muốn muốn đất phong? Có thể nói cho ta nguyên nhân được chứ?”

“Hai người chúng tôi rất thích đi khắp nơi, cũng sẽ không quản lý đất phong, vì thế đối với chúng tôi mà nói đất phong chính là một phiền toái.”

Đất phong đối với bọn họ không ở trong thế giới loài người tranh quyền đoạt lợi mà nói còn không bằng tiền tài thực dụng.

“Thế ư.” Hoàng đế ngữ khí bình thản, trên thần sắc giấu diếm một chút manh mối.

“Bệ hạ, chỉ phong tước vị mà không cho đất phong là không hợp truyền thống rồi, hơn nữa, cũng tỏ vẻ chúng ta đối với hai vị pháp sư Thánh cấp thành ý không đủ, sẽ bị người khác nhạo báng.”

Một cụ già râu tóc bạc trắng đứng lên nói. Ông ta cử chỉ nhanh nhẹn không thua người trẻ tuổi, khí chất ôn hòa không có nửa điểm uy thế của người vị trí cao, tựa như một học giả đọc nhiều thi thư, mà không phải chính khách.

“Tiểu Ngân, ông ta ——”

“Cấp tám.”

Cụ già hiển nhiên là ở giữa các vị đại thần rất có nhân mạch, ông vừa mới nói xong, phía dưới liền truyền đến một trận âm thanh đồng ý, không ít đại thần đi theo đứng dậy, hy vọng Bạch Hành cùng Ngân nhận đất phong hoàng đế trao cho.

“Ngài Bạch Hành, một khi đã ưng thuận gia nhập vương quốc Forde của ta thì cần gì phải để ý chuyện đất phong nữa. Nếu nói chỉ cho tiền tài thì làm sao có thể biểu hiện ra thành ý của vương quốc Forde chúng ta? Ngoại trừ tiền tài ngoài thân, hy vọng các ngươi có thể nhận một mảnh đất phong hàng Xứ.”

Hoàng đế giơ tay lên, nhóm đại thần lập tức âm thanh biến mất. Hắn vô cùng bình thản đối với Bạch Hành nói, hiển nhiên nhìn ra, trong hai người người có thể làm chủ trì chính là Bạch Hành.

Bạch Hành khó xử cau mày, anh thật sự không nghĩ dính những chuyện phiền toái đó, không cần đất phong không phải rất tốt sao? Chẳng lẽ hoàng đế không hy vọng đem toàn bộ đất đai nắm giữ ở trong tay mình?

“Như vậy đi, Đại Chiến cũng sắp đến. Đợi Đại Chiến chấm dứt sau đó chúng ta lại thương lượng chuyện đất phong. Ngài thấy thế nào?”

“Được rồi, một lời đã định. Từ hôm nay trở đi, hai người các ngươi chính là hầu trước của Forde. Chuyện liên quan đại thần lễ nghi Mael Kendeli sẽ cùng các ngươi thương lượng.”

Hoàng đế gật đầu xem như đáp ứng.

Bạch Hành lo lắng, sau khi chờ Đại Chiến chấm dứt thân phận ma thú của Tiểu Ngân nói không chừng đã bại lộ, đến lúc đó tất nhiên không có người cho một ma thú đất phong – anh khẳng định là cùng Tiểu Ngân cùng một chỗ, cũng có thể thuận tiện thoát khỏi đất phong.

“Cái gì? Hai người các anh được danh hiệu Hầu tước?” Lankers vài ngày không thấy lại trở nên vui vẻ chạy loạn, “Chẳng qua, hai người các anh trẻ tuổi như vậy đã lên cao thủ Thánh cấp cũng xứng với tước vị này. Vậy đất phong của anh ở chỗ nào?”

“Chúng tôi không muốn phiền toái.”


“Phụt – đầu năm nay còn có người muốn từ chối đất phong?!” Lankers lại lộ ra mắt ngôi sao kinh điển, “Quả nhiên không hổ là Bạch và Tiểu Ngân nha.”

“Chẳng qua rất kỳ quái chính là hoàng đế và nhóm đại thần đều hy vọng cho chúng tôi đất phong, chẳng lẽ đất đai Forde nhiều đến mức phải trăm phương ngàn kế tặng người ta?” Bạch Hành ác ý suy đoán ra.

“Việc này, rất đơn giản nha. Sau khi có đất phong, các anh cùng quan hệ lợi ích của Forde mới kết hợp càng chặt chẽ đó.”

Lankers nói chẳng hề chú ý, mặc dù cậu đơn thuần, nhưng mà một chút điểm nhỏ này với cậu người xuất thân ở trong loại gia tộc này xem ra thật sự là ngay cả suy nghĩ cũng không cần chuyển là có thể nhìn ra sự tình.

“Tiểu Ngân, anh nói tôi có đúng hay không không nên cùng bọn họ dính dáng. Chuyện dường như việc đó càng ngày càng phiền toái rồi.”

Lankers đi rồi, Bạch Hành có chút mờ mịt hỏi Tiểu Ngân.

Cùng tất cả người bình thường giống nhau, Bạch Hành đối với cái gọi là nhân sĩ quyền quý và chính khách tồn tại bản năng không tín nhiệm, như vậy tiếp theo anh và Tiểu Ngân có thể hay không có một ngày bị một người nào đó bán còn có thể đếm tiền cho người ta?

“Không sao, sau Đại Chiến chúng ta liền về nhà.”

Tiểu Ngân âm thanh trầm ổn giống như một dòng nước ấm chảy qua lòng Bạch Hành, tâm có chút xao động trở nên sảng khoái.

“Ừ, về sau ít cùng bọn họ qua lại, còn có thực lực của hai chúng ta phải giữ bí mật, ở trước Đại Chiến tuyệt đối không thể hiển lộ ra thực lực đã trên Thánh cấp.”

Tiểu Ngân gật gật đầu, nhìn thấy Bạch Hành lại lộ ra thần sắc ôn hòa nho nhã biểu tình cũng trở nên hòa nhã.

Nghi thức trao tước vị rất nhanh đã cử hành, vốn Bạch Hành còn lo lắng có phải hay không tiến hành lễ quỳ, nếu nói thật phải thế, anh cũng không cần tước vị này. May mắn, hỏi đại thần lễ nghi, là không cần.

Ba ngày sau, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trở thành Hầu tước của vương quốc Forde.

“Bạch, làm Hầu tước cảm giác thế nào?”

“Có thể thế nào, chúng tôi hiện tại chính là ở bất luận thân phận gì thì ở học viện ma vũ Hoàng gia Forde đều bị ràng buộc bởi một thân phận ngang hàng.”

Sau khi nhập học học viện, Lankers vui vẻ chạy tới cùng Bạch Hành và Tiểu Ngân ở một gian phòng ký túc xá.

Ký túc xá của học viên Forde là khu túc xá kiểu bốn người một phòng, chẳng qua nếu nói có tiền là có thể ba người, hai người, một mình ở ký túc xá, thậm chí còn có biệt thự sang trọng có thể lựa chọn.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân vốn định muốn hai người một phòng ký túc, kết quả Lankers thế nào cũng phải theo chân bọn họ cùng nhau ở, kết quả không biết sao lại thế này, bọn họ yêu cầu ký túc ba người hiện tại biến thành bốn người một phòng – cuối cùng người bạn cùng phòng lại là anh chàng vào thời điểm trước cuộc thi thiếu chút nữa đánh trúng Bạch Hành – Tiểu Ngân đến bây giờ mới thôi muốn tóm người nọ quăng vào bầu trời.

“Vậy đó, hơn nữa các anh còn phải xin đem chuyện này giữ bí mật. Chẳng qua, nhóm quý tộc đó sau khi về nhà khẳng định sẽ dặn dò con cháu trong nhà phải tiếp cận hai người các anh, tối thiểu đừng chọc đến các anh.”

“Vậy cũng không tệ.”

“Chẳng qua anh cũng quá buồn cười đi, đất phong cũng không tính, ngay cả chỗ ở dinh thự ở Mandeli bệ hạ đưa cho anh cũng yêu cầu trả lại – anh rất thiếu tiền sao? Hay anh là loại thần giữ của trong truyền thuyết, thích nằm ở trên đống kim tệ ngủ? Anh không phải là tộc Cự Long đi?”

Lankers chớp mắt to hỏi, càng nói càng nghĩ thấy suy đoán của mình có vài phần đạo lý – trẻ tuổi như thế đã đạt tới trình độ Thánh cấp là con người có thể làm được sao?

“Long tộc cái gì?! Tôi toàn thân cao thấp kể cả linh hồn cơ thể đều là con người thuần túy! Tôi cũng không ham thích cái kia, nói đến thích nằm ở trên đống kim tệ ngủ, không chỉ Long tộc có ham thích này đâu, tôi thấy quốc vương bệ hạ khẳng định cũng có ham thích này, trời ạ, thời điểm vừa mới tiến vào hoàng cung tôi thiếu chút nữa bị vàng lòe lòe sáng lên đến lóa mắt, vài ngày sau đó tôi trước mặt đều thỉnh thoảng hiện lên một đạo ánh sáng vàng…”

“Khụ khụ, điều này, hoàng cung quả thật rất – vàng son lộng lẫy…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.