Đọc truyện Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta – Chương 18
Lúc Chúc Tiểu Anh tỉnh dậy, trời Giang Nam đã là hoàng hôn, cả không gian ngập trong một màu đỏ tía, tựa như nàng dâu mới về nhà chồng còn đang xấu hổ.
Tự nhiên liên tưởng tới nàng dâu mới, khiến Chúc Tiểu Anh không nhịn được mà thoáng nhớ về một người. Khi ấy, dưới ánh trăng, tấm áo choàng cũ kĩ không giấu nổi gương mặt đỏ ửng xinh đẹp, người con trai môi hồng răng trắng, mắt đen lay láy liếc mắt đưa tình nhìn nàng…à không, hẳn là lúc đó trong lòng hắn đang bận nhớ tình lang.
Chúc Tiểu Anh lén liếc mắt nhìn sang phía đối diện, phát hiện Lương Sơn Bá vẫn còn đang nằm ngủ say. Vì thế, nàng không chút khách khí, tham lam nhìn khắp người hắn. Nhìn từ khuôn mặt hoàn mỹ như minh tinh điện ảnh đến đường cong nơi yết hầu, nhìn từ lông mi dọc qua sống mũi dài đến bờ môi, Chúc Tiểu Anh không biết bản thân nên vui hay buồn nữa.
Không thể không thừa nhận, mắt chọn nam nhân của Mã Văn Tài…thật quá tốt đi.
Có thể là bởi vì Chúc Tiểu Anh trong lúc lơ đãng đã thở dài thành tiếng, cho nên tựa hồ là nàng vừa trắng trợn nhìn mỹ nam xong, Lương Sơn Bá đã choàng tỉnh.
Sau khi hắn tỉnh dậy, một chữ cũng không nói, mắt cũng không nhìn Chúc Tiểu Anh, chỉ chăm chăm uống hết ly trà này tới ly trà khác. Mà không hiểu có phải do nguyên nhân ánh sáng hay không, Chúc Tiểu Anh mơ hồ tựa như nhìn thấy gò má hắn hơi đỏ lên.
“Mã công tử…trong người không khỏe sao?” Nhìn Lương Sơn Bá uống trà liên tục, Chúc Tiểu Anh lo lắng hỏi.
Lương Sơn Bá rốt cục cũng chịu nhìn nàng. Hắn bình tĩnh buông chén xuống, mỉm cười: “Có lẽ là nằm lâu quá mới vậy, chốc nữa là ổn thôi.”
Thật sự là vậy sao…Nhưng cỗ xe này rất tốt a. Ngay cả một người dễ say xe như nàng còn không bị choáng váng, sao hắn lại cảm thấy không khỏe nhỉ…Chờ một chút!
Trong đầu Chúc Tiểu Anh chợt lóe lên.
Không phải là…hắn phát hiện mình thừa dịp hắn ngủ lén nhìn cơ thể hắn chứ?
Không đúng, thân phận hiện tại của nàng không phải là con trai sao? Một thằng con trai bị thằng khác nhìn, đỏ mặt cái quái gì?
Trừ phi…
Ánh mắt Chúc Tiểu Anh nhìn về phía Lương Sơn Bá mang theo chút khiếp đảm xen lẫn vui mừng…chẳng lẽ, Lương huynh đây cũng giống Mã Văn Tài sao?
Trời ạ, trên thế gian này, còn có gì đẹp hơn một anh đẹp trai yêu một anh đẹp trai khác đây?
Thấy sắc mặt Chúc Tiểu Anh có vẻ ngượng ngùng, Lương Sơn Bá liền cho rằng nàng muốn thay quần áo, lại ngại mình là nam nhân, vì thế vô cùng hiểu ý sai người dừng xe nghỉ ngơi. Hơn nữa, sau khi xuống xe xong, hắn lập tức đi ra phía xa.
Nhưng mà hắn không hề hay biết, cử chỉ săn sóc chu đáo của mình, rơi vào mắt của một kẻ thần kinh thô lại biến thành phiên bản hoàn toàn khác.
Chúc Tiểu Anh thấy ngựa đột nhiên dừng, ánh mắt mờ mịt không hiểu gì. Sau đó, Lương Sơn Bá lại nhanh như chớp xuống xe, vội vội vàng vàng chạy vào trong rừng.
Chẳng lẽ, vừa rồi hắn đỏ mặt…là bởi vì buồn đi tiểu sao?
Thế là bản thân mình nghĩ lung tung rồi sao?
Chúc Tiểu Anh hoang mang dõi theo bóng dáng Lương Sơn Bá xa dần, mãi tới tận khi Mộc Đào huých tay nàng mấy cái, hỏi nàng có cần thay quần áo hay không thì Chúc Tiểu Anh mới bừng tỉnh.
Vì không muốn Chúc Anh Đài xấu hổ, Lương Sơn Bá liền đi rất xa vào trong rừng, tiện thể bảo Tứ Cửu báo cáo sản nghiệp của Lương gia ở Ngô Quận cho hắn nghe. Lại sai vài tên tùy tùng đứng canh chừng gần đó, dặn rằng khi nào Chúc công tử ra khỏi xe thì vào rừng thông báo.
Cho nên đến khi Chúc Tiểu Anh xong việc, vừa thò đầu ra khỏi xe đã giật mình nhìn thấy một loạt ánh mắt đang tập trung về phía nàng.
Ngôi sao nổi tiếng là như thế này sao??? Thực vất vả cho họ rồi.
Cùng lúc đó, Lương Sơn Bá vốn đang nghe Tứ Cửu nói, bất tri bất giác thất thần.
“Công tử?”
“Công tử?”
Tứ Cửu gọi hai tiếng, Lương Sơn Bá mới hồi thần.
“Tiếp tục đi, ta đang nghe đây.”
Tiểu thư đồng nghi hoặc nhìn chủ nhân nhà mình, cảm thấy công tử hôm nay rất khác thường. Rõ ràng vẫn là khóe miệng cong cong, ánh mắt hàm chứa ý cười…nhưng có vẻ chân thật hơn nhiều.
“Công tử…người sao vậy? Có liên quan tới vị Chúc công tử kia phải không?”
Lương Sơn Bá rùng mình, nhàn nhạt liếc mắt trừng Tứ Cửu một cái, “Không được nói lung tung.” Lời nói ra không nặng không nhẹ, nhưng lại vô cùng có uy, khiến Tứ Cửu rụt cổ lại, không dám hỏi thêm gì.
Từ khi còn nhỏ ông nội đã dạy hắn, thương nhân muốn sinh tồn thì vui buồn không được để lộ ra mặt. Có làm được như vậy thì đối phương mới không thể biết ngươi đang nghĩ gì.
Bao nhiêu năm nay hắn che giấu tình cảm rất tốt, không ngờ lại bị một tiểu cô nương làm cho hỗn loạn.
Dù sao, cũng vẫn là hắn sai trước, đã thừa dịp người ta ngủ mà lén nhìn trộm. Chỉ là, không thể tin, một tiểu cô nương như nàng cũng dám trắng trợn nhìn lại. Mà lại càng không nghĩ tới là bản thân chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà đã rối loạn đến thất hồn lạc phách.
Nàng là tiểu thư khuê các, quanh năm ở trong nhà.
Cho nên, hắn mới hiếu kỳ, tại sao đối với phong cảnh khắp mọi miền, nàng lại biết rõ như vậy?
Chúc Tiểu Anh sau khi biết Lương Sơn Bá đang bận xem sổ sách thì dặn bọn người hầu không cần đi giục, cứ tạm dừng chân nghỉ ngơi một lát đi.
Nàng xuống xe, tìm một tảng đá sạch sẽ bên đường ngồi xuống, ngửa đầu nhìn mặt trời lặn.
Không khí thời cổ đại còn chưa bị ô nhiễm, cho nên không cần biết là thời điểm nào, bầu trời vẫn luôn đồng điệu một màu, khiến tâm tình kẻ xa nhà cũng không khỏi phấn chấn hơn.
Chờ tới khi Lương Sơn Bá quay lại, đoàn người mới tiếp tục lên đường.