Đọc truyện Mã Văn Tài, Huynh Là Của Ta – Chương 17
“Trường Sùng La ở Ngô Quận.” Chúc Tiểu Anh nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng không ngừng chắp tay cầu trời khấn Phật: Lương Sơn Bá không cùng đường với con, Lương Sơn Bá không cùng đường với con…
“A?” Lương Sơn Bá kinh ngạc, “Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy. Thật không dám giấu, lần này tại hạ xa nhà cũng là bởi muốn đến trường Sùng La đọc sách.”
Chúc Tiểu Anh cả người mềm nhũn, ánh mắt mờ mịt khiếp đảm, khiến Lương Sơn Bá ngẩn người không hiểu tại sao.
Mộc Đào nghe tiểu thư chào hỏi, được biết người kia là Mã công tử thì sợ tới mức không dám ho he gì, tưởng mọi chuyện đã bị bại lộ. Nhưng tiểu nha hoàn này rất nhanh bình tâm lại, không sao, tiểu thư bây giờ đang giả trai, thân phận là con trưởng của họ Chúc, Mã công tử sao phát hiện được.
Lại nhớ tới trước khi xuất phủ, lão gia đã dặn dò mình không được để tiểu thư có quan hệ xác thịt với người khác, vì thế Mộc Đào vội vàng kéo Chúc Tiểu Anh lại gần mình.
“Công tử! Công tử! Người sao vậy?”
Chúc Tiểu Anh mặt trắng như tờ giấy, không nói nên lời. Nàng có thể nói gì đây? Trường học….a a a a, tại sao đã chạy tới trường khác rồi mà tên họ Lương này vẫn đuổi theo vậy. Chẳng lẽ ông trời không ép nàng chết thì không cam lòng sao.
“Chúc công tử, ngươi làm sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?” Lương Sơn Bá nhìn mặt Chúc Anh Đài, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng.
“Mã công tử, công tử nhà chúng ta vừa rồi bị say xe, cho nên mới sai người dừng lại nghỉ ngơi.” Không đợi Chúc Tiểu Anh mở miệng, Mộc Đào đã lên tiếng trả lời, hai mắt thèm thuồng nhìn cỗ xe ngựa xa hoa của Lương Sơn Bá dừng cách đó không xa, liến thoắng nói tiếp, “Cỗ xe của chúng ta rất nhỏ, không biết công tử nhà ta có chịu đựng được nổi đến lúc tới trường không nữa…” Nói xong, Mộc Đào còn vô cùng diễn cảm lấy tay lau hai dòng nước mắt, khiến Chúc Tiểu Anh giận tới nỗi muốn vươn tay bóp chết tiểu nha hoàn ngu ngốc này.
Lắm mồm!
Lương Sơn Bá nhìn cỗ xe của Chúc gia, trong lòng hiểu ý, liền nói: “Chúc công tử chắc không hay đi đường xe. Loại xe ngựa này nếu đi trong huyện Thượng Ngu thì không sao, nhưng đi đường núi lại không được. Dù sao chúng ta cũng cùng đến một nơi, chi bằng đi cùng xe được không?”
Mộc Đào gật đầu như giã tỏi mà Chúc Tiểu Anh lại vội nói: “Ý tốt của Mã công tử, Anh Đài xin ghi nhận. Chỉ là không dám phiền công tử, tại hạ nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe lại thôi.”
“Nếu Chúc công tử cảm thấy không tiện ngồi cùng xe, chi bằng ta tặng xe của mình cho công tử ngồi, có được không?” Lương Sơn Bá kiên trì nói, “Đường ở Ngô Quận sắp tới còn gập ghềnh hơn nữa.”
“Đúng vậy, công tử, ngài đừng từ chối nữa.” Mộc Đào bồi thêm một câu.
Chúc Tiểu Anh có chút dao động, dù sao giả thanh cao thì cũng chỉ tội thân mình. Mặc dù thời thời khắc khắc nàng không ngừng nhắc nhở bản thân “Yêu quí sinh mệnh, cách xa Sơn Bá”, nhưng tương lai sau này bọn họ học chung trường, tránh mùng một không tránh được ngày rằm, chi bằng cứ thoải mái mà biến hắn thành “bạn bè” còn hơn.
Vì thế, khi đoàn xe một lần nữa khởi hành, Chúc Tiểu Anh đã ngồi trong xe ngựa của Lương Sơn Bá. Mà bởi vì cảm thấy áy náy “tu hú chiếm tổ chim khách” nên Chúc Tiểu Anh cũng đành mời Lương Sơn Bá ngồi chung xe với mình.
Cũng không thể bắt hắn ngồi cùng xe với bọn tôi tớ!
Sau khi lên xe, Lương Sơn Bá có chút trầm ngâm, mà Chúc Tiểu Anh bởi vì không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này nên cũng không nói. Nhưng đến cuối cùng, không khí im lặng trong xe vẫn là do nàng phá vỡ, thực ra là do bụng nàng phá vỡ.
Chúc Tiểu Anh đỏ bừng mặt, xấu hổ tới nỗi muốn lập tức nhảy khỏi xe.
Nhưng lén nhìn trộm qua phía đối diện, nàng lại phát hiện Lương Sơn Bá hình như không chú ý, vẫn ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
May mắn, may mắn, có lẽ là tiếng vó ngựa to quá nên hắn không nghe thấy a.
“Tứ Cửu.” Lương Sơn Bá giống như chợt nhớ ra cái gì, lập tức lên tiếng gọi thư đồng.
“Vâng, công tử.”
“Sai người đánh xe đi chậm một chút.”
“Vâng, công tử.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Chúc Tiểu Anh, Lương Sơn Bá nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn lấy ra một cái hộp bát bảo đặt lên bàn, bên trong chứa đầy các loại điểm tâm.
“Chúc công tử, sợ rằng giờ Mùi chúng ta cũng không kịp tới trạm dịch ăn trưa, chi bằng bây giờ ăn tạm chút điểm tâm cho qua bữa. Aizz, đáng tiếc là không có rượu…”
* Trạm dịch là nơi cho khách bộ hành nghỉ chân. Các trạm đặt cách nhau từ 7-8 cây số đến 17-18 cây số, tùy theo quãng đường. Tại mỗi trạm dịch, có một số nhà tranh tre để những người phụ trách trạm dịch ở và một số nhà khác do dân lập nên mở cửa hàng buôn bán nếu ở đó là một vùng đông dân cư hay một thị trấn.
Lúc nhìn Lương Sơn Bá bày điểm tâm ra, Chúc Tiểu Anh cảm thấy phi thường mất mặt. Nàng lấy xe của người ta, giờ lại còn định ăn chực đồ ăn nữa sao. Cũng may là hắn không mang rượu, vì thế Chúc Tiểu Anh lập tức sai Mộc Đào lấy rượu trái cây ra mời, cũng coi như có đóng góp phần nào vào bữa ăn.
Rượu ngon, điểm tâm thơm nức, khiến Chúc Tiểu Anh đói đến hoa mắt, không để tâm tới việc phải giữ hình tượng, tay năm tay mười bốc đồ ăn cho vào miệng.
Lương Sơn Bá hình như cũng rất đói, bởi vì hắn ăn nhanh chẳng kém nàng là bao. Điều này khiến Chúc Tiểu Anh đỡ lo hơn, thầm nhủ chắc chắn hắn không phải là bởi vì thấy bụng nàng kêu mới mời ăn đâu ha…
Hai người ngươi một miếng ta một miếng, rất nhanh đã khiến không khí trở nên thân thiết hơn nhiều.
Đến tận khi thấy Chúc Tiểu Anh không ăn nổi nữa, Lương Sơn Bá mới buông đũa xuống, mỉm cười nâng ly rượu lên hớp một ngụm, nhìn vị “công tử” phía đối diện đang nằm dài thỏa mãn như một con mèo.
Người xưa có câu, no lưng ấm cật, dậm dật suốt…vớ vẩn…
Chúc Tiểu Anh bởi vì đã no nê, cho nên nổi hứng muốn ngắm cảnh. Nàng nhoài người ra ngoài cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp trong lành, ngắm nhìn những dãy núi trùng trùng điệp điệp đang chạy dài tít tắp.
Một màu xanh phủ rợp tầm mắt, chỉ thi thoảng mới phát hiện có một chút sắc vàng của lá mùa thu.
“Giang Nam quả nhiên luôn tràn đầy sức sống! Nơi nơi chốn chốn đều là màu xanh.” Chúc Tiểu Anh cảm thán, nhớ tới nơi phương Bắc lạnh lẽo mình từng sống lúc ở thế giới hiện đại.
Lương Sơn Bá hơi cau mày khó hiểu, nhưng hắn không trực tiếp hỏi nàng Giang Nam là gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tại hạ cũng từng đi tới phương Bắc, nơi đó tràn ngập một màu vàng lá kim, cũng đẹp vô cùng.”
“Đúng vậy, màu vàng của lúa mì, xen lẫn với màu đỏ của lá phong, phong cảnh cũng rất độc đáo. Tuy rằng thời tiết có hơi lạnh một chút…”
“Chúc công tử…từng tới phương Bắc rồi sao?” Lương Sơn Bá hỏi.
Chúc Tiểu Anh lúc này mới giật mình nhận ra vừa rồi bản thân đã mắc phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, trong bụng thầm than không ổn rồi. Quả nhiên là con người ăn no rồi thì chỉ số IQ sẽ giảm đi aaaaaaa…
Bây giờ là thời điểm gì? Là Đông Tấn đó! Lúc này phương Bắc kia còn chưa phải là lãnh thổ của người Hán, làm sao một tiểu thư khuê các như Chúc Anh Đài lại mò đến đó được.
“Sao…Làm sao có thể!” Chúc Tiểu Anh gượng cười, “Là thế này…trong nhà ta có một lão nô bộc…bà đến từ U Châu, rất thân thiết với ta, thường xuyên kể chuyện trong nhà cho ta nghe…là vậy, là vậy đó…Để Mã công tử chê cười rồi.”
Thấy Chúc Anh Đài luống cuống lấp liếm, Lương Sơn Bá không nói gì, chỉ nhướn mày đem ly rượu trái cây uống sạch.
Xe ngựa vẫn lọc cọc chuyển bánh. Lương Sơn Bá nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh một khuôn mặt đang tươi cười.
“Anh Đài, ta hơi mệt, có lẽ cần ngủ một lát. Hộp đồ ăn ta để dưới gầm bàn, nếu thích thì cứ lấy ăn.” Lương Sơn Bá nói xong câu đó, liền nghiêng người quay mặt ra cửa sổ.
Chúc Tiểu Anh ngẩn ngơ nhìn người công tử tuấn tú phía đối diện. Nàng cảm thấy Lương Sơn Bá có chút kì lạ, nhưng không thể chỉ rõ là kì lạ ở điểm nào.
Nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, Chúc Tiểu Anh cũng cảm thấy buồn ngủ, liền dựa vào thành xe thiếp đi.
Nàng không hề để ý rằng, xưng hô của Lương Sơn Bá đối với nàng, đã từ “Chúc công tử” biến thành “Anh Đài”.