Ma Thần Máu

Chương 22: Phản Bội


Bạn đang đọc Ma Thần Máu – Chương 22: Phản Bội


“Gào! (Các ngươi muốn làm gì?)” – Huyết Lân Kiến gầm lên đe dọa, nhìn bốn con côn trùng thủ hạ của nó.

Nhưng cái bộ dạng lung lay run rẩy cùng tiếng kêu yếu ớt của nó không hù được ai.

“Rì rì…(lão đại ngài vẫn nhớ luật của chúng ta chứ?)” – Một con nhện khổng lồ hơn chín mươi mét rít lên trả lời.

Con quái vật này cũng được bao phủ bởi một lớp vảy cứng rắn, điểm đặc biệt nhất là trên lưng nó có một hình văn màu đỏ, trông rất giống một đóa hoa tươi tám cánh.

Nó chính là Nhện Huyết Hoa Kết Tinh kỳ cửu, vừa là thủ hạ vừa là anh em tốt với Huyết Lân Kiến.

“Gào! (Ngươi muốn làm phản?)” – Huyết Lân Kiến gầm thét đầy tức giận, đôi mắt biến thành màu đỏ máu, hung ác lườm Nhện Huyết Hoa.

“Rì rào…!Rì rào…(Sao lại làm phản? Chúng ta chỉ làm theo luật mà thôi.)” – Một con côn trùng tròn vo như hòn bi, toàn thân lúc nhúc thịt mỡ có màu hồng phấn.

Trông rất giống một con đuông dừa khổng lồ cất tiếng kêu.

Con vật này gọi là Trùng Đo Đo, một loại côn trùng sống trong lòng đất, thân cây mục.

“Ghè ghè! (Đúng vậy! Theo luật thì chúng tôi có quyền khiêu chiến lão đại ngài bất cứ lúc nào, kẻ chiến thắng sẽ là bá chủ trăm dặm xung quanh.)” – Một con vật giống như bọ hung khổng lồ, toàn thân liên tục lóe sáng tí tách những tia điện li ti cũng gầm lên.

Nó chính là Lôi Giáp Trùng, một loài côn trùng tương đối mạnh mẽ có năng lực phóng điện.

Ánh mắt Huyết Lân Kiến trở nên vô cùng âm trầm, e dè nhìn bốn kẻ khiêu chiến vốn là thủ hạ đắc lực, anh em thân thiết của nó.

“Gào! (Chỉ cần các ngươi ngừng tay, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua, ta đã tiến hóa thành Trùng Tướng, về sau ngàn dặm xung quanh sẽ là lãnh địa của chúng ta.)”

“Gào gào…(ta sẽ chia cho các ngươi mỗi người một mảng rừng lớn, không cần thiết phải tạo phản.)” – Huyết Lân Kiến kêu lên trầm trầm, âm thanh không còn hung hăng nữa, mà giống như đang thương lượng.

“Uỳnh!” – Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn thân Lôi Giáp Trùng phát sáng rực rỡ, bắn ra một tia sét đánh thẳng lên người Huyết Lân Kiến.

“Gào…(Ngươi!)” – Huyết Lân Kiến gầm lên đầy đau đớn, lúc nãy nó vừa bị sét đánh chết đi sống lại, chưa kịp hồi phục thì lại bị đánh lén.

“Ghè ghè ghè! (Hôm nay ngươi nói gì cũng vô dụng, bọn ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi, cơ hội này rất lâu rồi.)” – Lôi Giáp Trùng rít lên, hai mắt của nó cũng long lên sòng sọc, đầy vẻ căm thù nhìn Huyết Lân Kiến.

“Ghè ghè…(Ngươi còn nhớ năm mươi năm trước ngươi từng ăn một con Bạch Giáp Trùng không? Đó chính là hôn phối của ta.)” – Lôi Giáp Trùng tru lên từng tràng dài, bộ dạng rất bi phẫn tức giận.

Huyết Lân Kiến trong lòng chột dạ, trước giờ nó đã ăn vô số côn trùng khác để tiến hóa, làm sao nhớ hết được.

“Gừ gừ rừ…!(Thật xin lỗi lão tam, đại ca không biết đó là vợ ngươi, chỉ cần ngươi ngừng tay thì sau này ta sẽ tìm cho ngươi vài nữ trùng xinh đẹp làm vợ.)” – Huyết Lân Kiến rừ rừ trả lời, bộ dạng tỏ ra ăn năn hối hận.

Nhưng thật ra trong lòng nó đang rủa thầm không ngừng, chỉ cần câu đủ thời gian để hồi phục vết thương thì nó sẽ giết chết lũ phản bội này ngay lập tức.

“Rì! Rì! (Nhiều lời làm gì! Hắn chỉ đang câu giờ, một khi hắn hồi phục chắc chắn sẽ nuốt chửng chúng ta.)” – Nhện Huyết Hoa rít lên, từ miệng nó phóng ra một sợi tơ màu đỏ bắn vào người Huyết Lân Kiến.

Huyết Lân Kiến gắng gượng nhảy lên né tránh, khi nó rớt xuống liền ngã khụy, vết thương vừa cầm máu lại nứt ra.

“Gào! (Tao giết mày!)” – Huyết Lân Kiến đau đớn gầm vang, nhưng bây giờ nó vết thương chồng chất, năng lượng thì đã tiêu hao sạch sẽ trong quá trình chống đỡ lôi phạt.

Nên chỉ có thể gắng gượng chống cự.

“Rì rào…” – Trùng Đo Đo toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng, thân hình béo núc ních của nó phình lên rồi co lại, sau đó há miệng phun ra một quả cầu màu trắng đục.


Quả cầu khi bay gần tới chỗ Huyết Lân Kiến thì nổ tung, bắn ra vô số độc dịch trắng đục vào người con kiến.

Chất độc này vô cùng tàn ác, ăn mòn lớp vảy đỏ của Huyết Lân Kiến như tằm ăn dâu, kêu xèo xèo liên tục.

Lôi Giáp Trùng cũng chớp lấy thời cơ, liên tục phóng ra từng tia sấm sét, đánh cho Huyết Lân Kiến run rẩy co quắp, nằm dài trên mặt đất.

“Gào! (Lão đại, ta về phe ngài!)” – Đột ngột tiếng gầm rống kinh thiên vang lên.

Con côn trùng cuối cùng trong bốn con côn trùng Kết Tinh kỳ cửu giai lên tiếng.

Con quái vật này trông giống như hổ, cao to lực lưỡng, toàn thân được bao phủ bởi những tấm giáp dày màu đen, cứng rắn như sắt thép, trên đầu còn có một chiếc sừng rất lớn, là một thứ vũ khí đáng gờm.

Sinh vật này gọi là Độc Giác Trùng, là một con côn trùng họ thiết giáp vô cùng mạnh mẽ.

“Gào! (Tốt lắm! Đại ca sẽ không bao giờ quên ngươi.)” – Huyết Lân Kiến giống như nắm được sợi dây cứu mạng, liền lồm cồm đứng lên, mở miệng gào thét.

Có thêm Độc Giác Trùng gia nhập vòng chiến khiến thế cục thay đổi, Nhện Huyết Hoa không thể tiếp tục tấn công Huyết Lân Kiến được nữa mà phải xoay sang cùng Độc Giác Trùng chiến đấu.

Hai con quái vật liên tục cắn xé lẫn nhau, Nhện Huyết Hoa có tốc độ cao hơn nhưng Độc Giác Trùng lại có lớp giáp dày bảo vệ khiến cho những cú cắn của Nhện Huyết Hoa trở nên vô dụng.

Còn Độc Giác Trùng thì liên tục tung những cú vã trời giáng vào người Nhện Huyết Hoa.


Không còn bị tơ nhện trói buộc, Huyết Lân Kiến đã xoay sở dễ dàng hơn rất nhiều, nó tránh khỏi những đòn tấn công của Trùng Đo Đo, chậm rãi chạy lại gần.

Sau đó nó tung người lên cao, bất chấp thương thế trên người, lao đến cắn xé cùng Lôi Giáp Trùng.

“Gào! (Đồ phản bội! Chết đi!)” – Huyết Lân Kiến thịnh nộ gầm thét, nó dùng đôi hàm như gọng kìm kẹp chặt lấy Lôi Giáp Trùng, sau đó liên tục dùng những cái chân có gai nhọn cấu xé.

Lôi Giáp Trùng là loại côn trùng lấy công bù thủ, lớp giáp của nó khá mỏng nên vô cùng thua thiệt khi đánh cận chiến, chỉ chống đỡ được vài chiêu thì lớp giáp của nó đã bị gai nhọn đâm thủng, xé toạc.

“Ghè ghè…!(Mau giúp ta!)” – Lôi Giáp Trùng nhìn về phía Trùng Đo Đo cầu cứu.

Con sâu béo ú liền tập trung năng lượng trong cơ thể, cái bụng trắng ỡn béo mập của nó phát sáng, những phản ứng hóa học liên tục xảy ra trong cơ thể nó.

Trùng Đo Đo phun liền bốn quả cầu độc bắn vào người Huyết Lân Kiến và Lôi Giáp Trùng.

“Ghè!” – Lôi Giáp Trùng rít lên đầy đau đớn, nó bị Huyết Lân Kiến cắn xé đã bị thương, lại dính thêm chất độc hủ hóa của Trùng Đo Đo khiến vết thương càng nghiêm trọng.

Huyết Lân Kiến cũng bị dính độc ăn mòn, nhưng nó vốn đã bị thương nặng, thêm một vài vết thương cũng không khác gì.

Nó dùng càng kiến ghì chặt lấy cái đầu của Lôi Giáp Trùng.

“Rắc…” – Đầu Lôi Giáp Trùng bị càng kiến bẻ gãy, rơi xuống đất, mắt vẫn trừng trừng đầy vẻ không cam lòng.

“Gào! (Đến lượt mày!)” – Huyết Lân Kiến nhìn về phía Trùng Đo Đo với ánh mắt lạnh lẽo, sáu cái chân điên cuồng hoạt động, dùng tốc độ rất nhanh lao tới.

“Rì rào…(lão đại! Ta biết sai rồi! Ta không nên phản bội ngài, nhưng ta vừa giúp ngài giết tên phản bội Lôi Giáp Trùng, ngài làm ơn tha cho ta đi.)” – Trùng Đo Đo sợ hãi co rúm người lại.

“Gào! (Trễ rồi! Chết đi!)” – Huyết Lân Kiến điên cuồng gào thét, há chiếc càng kiến cắn mạnh vào thân thể béo mập của Trùng Đo Đo.

Thân thể béo ú của con sâu liền rách ra một vết thương lớn, trùng dịch màu trắng tuôn ra như suối, ăn mòn mặt đất.


“Rì rào…!(Vậy thì cùng chết!)” – Trùng Đo Đo rít lên, cơ thể nó phát sáng rồi phình lên như một quả bóng, sau đó liền nổ mạnh.

Một cơn mưa độc dịch bắn ra xung quanh, những nơi bị chất độc rơi trúng cây cối héo úa, đất đai rữa nát, vài con côn trùng xui xẻo đứng trong phạm vi vụ nổ cũng bị ăn mòn trơ xương ngoài.

Huyết Lân Kiến đứng trong trung tâm vụ nổ thì càng thảm, hơn một phần ba cơ thể đã biến mất, phần còn lại cũng rửa nát nghiêm trọng, nhưng con kiến này lại vẫn còn sống, sinh mệnh lực của nó quả thật vô cùng kinh khủng.

Ở phía bên kia trận chiến giữa Nhện Huyết Hoa và Độc Giác Trùng cũng đi đến hồi kết.

Bằng ưu thế cơ thể to khỏe và chiếc sừng sắc nhọn.

Độc Giác Trùng đánh cho Nhện Huyết Hoa gãy hết chân tay, chỉ còn thân nhện tròn vo nằm trên mặt đất.

Sau đó con Giác Trùng đâm mạnh cái sừng vào giữa người con nhện, kết thúc cuộc chiến một cách dễ dàng.

Nó nhìn về phía Huyết Lân Kiến đang nằm dài trên mặt đất, rồi chạy lại gần.

“Gào gào…!(Lão đại không sao chứ?)” – Độc Giác Trùng kêu lên đầy vẻ quan tâm.

“Gào…!(Ta không sao, sau này ngươi sẽ là anh em thân thiết nhất của ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần hai khu rừng, chúng ta cùng nhau cai quản.)” – Huyết Lân Kiến suy yếu đáp lời.

“Gào! (Đa tạ lão đại, nhưng ta không cần đâu.)” – Độc Giác Trùng lắc lắc đầu.

“Gào…!(Ha ha, đừng khiêm tốn như vậy, Huyết Lân Kiến ta có thù tất báo, có ơn khắc trả, ngươi xứng đáng được như vậy.)” – Huyết Lân Kiến kêu lên nhiều tiếng trầm thấp.

“Gào…!(Ngài hiểu nhầm ý ta rồi, ý ta là ta không cần ngài ban thưởng gì cả.

Tự ta chiếm lấy là được.)” – Độc Giác Trùng cũng kêu lên vài tiếng trầm thấp, rồi đột ngột đâm mạnh cái sừng của nó vào đầu Huyết Lân Kiến..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.