Bạn đang đọc Ma Thần Máu – Chương 21: Trùng Tướng
Khi Tà Huyết về đến cửa thì Hải Lam đã đứng đợi sẵn.
“Em về rồi sao? Hôm nay em có một chuyến săn tốt chứ?” – Nàng mỉm cười xoa đầu Tà Huyết, giả vờ hỏi han dù nàng biết tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay.
“Chị, hôm nay em săn được một con côn trùng quý hiếm.” – Tà Huyết vui vẻ khoe, nó lấy ra hai lưỡi hái, vung vẩy biểu diễn.
“Bọ Ngựa Tử Thần! Em của chị thật giỏi, săn được cả loại quái vật này.” – Hải Lam mỉm cười khen ngợi, khiến cho Tà Huyết hưng phấn đỏ mặt.
“Giờ em đi tắm đi, người em bẩn quá.” – Hải Lam nhíu nhíu mày, đẩy Tà Huyết đi vào trong nhà tắm, còn nàng thì đi vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Khi Tà Huyết tắm xong thì Hải Lam đã đặt sẵn một bát canh máu thơm ngon trên bàn.
Bát canh bốc khói nghi ngút, tỏa ra hương thơm ngào ngạt
Hải Lam chỉ yên lặng nhìn Tà Huyết ăn, không nói một câu nào.
“Chị, sau này chị không cần đi săn nữa, em sẽ nuôi chị.” – Tà Huyết vui vẻ nói, lộ ra chiếc răng nanh trong miệng.
“Tiểu quỷ chỉ biết nói linh tinh.
Mau ăn đi cho chóng lớn.” – Hải Lam xoa xoa đầu Tà Huyết, trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ.
Nàng xem Tà Huyết giống như em trai ruột của nàng, nhìn thấy nó trở nên khôn lớn mạnh mẽ khiến nàng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
“Em không nói linh tinh.
Từ giờ em sẽ đi săn nuôi chị, chị chỉ cần ở nhà nấu cơm là được rồi.” – Tà Huyết kiên quyết nói.
“Em trai của chị lớn nhanh thật đó.” – Hải Lam mỉm cười đáp lời.
Chợt nàng nhận ra Tà Huyết rất giống một người.
Nét mặt nàng chẽ chùng xuống, ánh mắt nàng trở nên buồn rầu, những ký ức xa xưa lướt qua trong tâm trí nàng.
“Huyết Sát cũng từng nói như vậy với mình, đều là mình hại chết chàng.” – Hải Lam thì thào nho nhỏ trong lòng.
“Chị làm sao vậy?” – Tà Huyết dễ dàng nhận ra ánh mắt buồn rầu của nàng.
“Không có gì đâu, em ăn rồi đi ngủ đi, chị phải tu luyện rồi.” – Hải Lam không trả lời nó.
Nàng lấy ra vài viên đá năng lượng ngồi xuống một góc phòng, cố gắng quên đi những hình ảnh đau buồn trong quá khứ.
Tà Huyết không đi ngủ, mà ngồi kế bên cạnh ngắm nhìn Hải Lam tu luyện.
Toàn thân nàng bao phủ trong ánh sáng lam mờ ảo, những đốm sáng li ti có hình hoa tuyết như những tinh linh nhỏ rung rinh nhảy múa.
Tà Huyết mê say ngắm nhìn nàng không chớp mắt, trong lòng suy nghĩ mông lung.
“Tiểu quỷ sao còn chưa ngủ? Mai em phải đi săn nữa đấy.” – Một lúc lâu sau Hải Lam mở mắt, liền thấy Tà Huyết ngồi ở ngay trước mặt nàng.
“Em không ngủ được.” – Tà Huyết tỏ ra tội nghiệp, nhìn Hải Lam làm nũng.
“Em lớn rồi, từ giờ trở đi em phải ngủ một mình.” – Hải Lam lắc lắc đầu.
“Sao lại như vậy? Chị ghét em hả?” – Tà Huyết cảm thấy bối rối hỏi.
“Em lớn rồi, nam nữ khác biệt.”
“Giờ thì em đi ngủ đi.” – Hải Lam nghiêm khắc ra lệnh.
“Em biết rồi.” – Tà Huyết thấy Hải Lam nghiêm khắc liền ngoan ngoãn nghe lời, leo lên giường.
Nhưng nó phải trằn trọc hồi lâu thì mới ngủ được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Tà Huyết không còn là một đứa trẻ nữa mà đã trưởng thành, trở thành một thanh niên cao hơn mét bày.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhưng dáng vẻ hơi gầy.
“Chị, em đi săn đây.” – Như mọi ngày, Tà Huyết đeo trên lưng một cái túi da, cầm lấy ngọn giáo đi ra ngoài.
“Em nhớ cẩn thận, đừng liều lĩnh như bữa trước.” – Hải Lam lo lắng dặn dò.
“Em biết rồi, hôm nay em sẽ về hơi trễ, chị đừng lo lắng.” – Tà Huyết cười toe toét, sau đó liền xoay người bước đi.
“Ài, đứa trẻ này.” – Hải Lam lắc lắc đầu, ánh mắt dõi theo Tà Huyết.
Tà Huyết di chuyển vô cùng nhanh nhẹn, giống như một con sói.
Hắn leo lên cây cao tìm kiếm con mồi.
“Vo ve…!Vo ve…” – Âm thanh côn trùng vỗ cánh vang lên, vài con Ruồi Cánh Bạc to hơn bốn năm mét bay sượt qua bầu trời.
Tà Huyết không mấy chú tâm đến chúng, Ruồi Cánh Bạc là loại côn trùng ăn xác chết cỡ lớn, thường đi săn theo bầy, tốc độ lại nhanh nên rất khó giết.
Hơn năm phút sau cả khu rừng bất ngờ rung lên bần bật, bầu trời xuất hiện hàng trăm con ruồi bay ngang qua, che phủ cả khu rừng.
Phía dưới mặt đất thì từng đàn gián, kiến, bọ hung nối đuôi nhau cùng lao về một hướng trong rừng.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” – Lần này Tà Huyết đã phát hiện ra có việc khác thường, nó cố nhìn về phía lũ côn trùng đang chạy tới, nhưng không thấy được bất cứ thứ gì.
“Chẳng lẽ là có thứ báu vật nào đó xuất hiện, nên lũ côn trùng mới chạy hết về hướng đó.”
“Hay là ở phía sau xuất hiện nguy hiểm khiến chúng sợ hãi bỏ chạy.”
“Mình cũng đi theo chúng vậy.”
Tà Huyết liền nhảy xuống đất, chạy thật nhanh về phía lũ côn trùng hướng tới.
Càng chạy Tà Huyết càng phát hiện có rất nhiều côn trùng đang từ khắp nơi đổ về, đông như trẩy hội.
Hàng ngàn con to nhỏ khác nhau, lớn thì cao mười mấy mét, nhỏ thì hai ba mét thuộc đủ mọi giống loài côn trùng.
Chúng tụ tập lại thành nhiều vòng lớn nhỏ, những con côn trùng to lớn nhất ở trung tâm, lũ nhỏ hơn thì dàn ở phía bên ngoài.
Trong trung tâm là một con côn trùng khổng lồ, cao tới tám chín chục mét, toàn thân bao phủ bởi một lớp vảy giống như vảy cá, đỏ thẫm như máu.
Thân hình con quái vật cao lớn, bốn chân to khỏe.
Đặc biệt nó có cái đầu rất lớn, chiếm tới một phần ba cơ thể.
Miệng con quái vật răng nanh tua tủa, hai chiếc nanh trước miệng vươn dài ra ngoài như ngà voi, chỉ nhìn sơ qua cũng biết nó là một loài thú săn mồi vô cùng mạnh mẽ.
Con quái vật này chính là Huyết Lân Kiến có tu vi Kết Tinh kỳ cửu giai, bá chủ trong phạm vi vài chục dặm quanh đây.
Tà Huyết ngồi trên một nhánh cây cao, hai mắt phát sáng quan sát toàn bộ kỳ cảnh.
“Chúng đang làm gì vậy nhỉ?” – Tà Huyết quan sát hồi lâu, chỉ thấy lũ côn trùng ngồi im quỳ bái con Huyết Lân Kiến.
“Gào!!” – Bỗng nhiên Huyết Lân Kiến ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng gầm của nó kinh thiên động địa, âm thanh vang vọng cả khu rừng.
Lũ côn trùng đồng loạt đứng dậy, đi lùi ra xa, để lại Huyết Lân Kiến một mình trong khu vực vài trăm mét.
Bầu trời dần trở nên u ám, gió thổi mây bay cuồn cuộn.
Cả khu rừng chìm vào trong tăm tối.
“Lạnh quá!” – Tà Huyết rùng mình, mưa đã bắt đầu rơi tầm tã, nước mưa lạnh buốt giá rét tát thẳng vào mặt nó.
“Rừ rừ!”
“Rít rít gào!”
“Rực rực ti ti!”
Lũ côn trùng ở phía bên ngoài đồng loạt gầm vang inh ỏi, dáng vẻ xao động điên cuồng.
“Ruỳnh!” – Một tia chớp rực sáng, giống như lưỡi kiếm xé rách bầu trời.
Huyết Lân Kiến giương mắt nhìn lên bầu trời, giống như đang chờ đợi một thứ gì đó.
“Đùng đoàng!” – Cuối cùng thứ nó đợi cũng xuất hiện, một tia sét to bằng cổ tay, giáng thẳng từ trên trời xuống đầu Huyết Lân Kiến.
Con kiến gầm thét, cường ngạnh dùng cái đầu to lớn chống lại tia sét, không hề mảy may sợ hãi.
“Con kiến này sắp tiến hóa rồi!” – Tà Huyết reo thầm trong miệng, nó đã biết được chuyện gì đang xảy ra.
Con kiến kia muốn tiến hóa từ một con côn trùng Kết Tinh kỳ thành Trùng Tướng Hạch Tâm Kỳ, hôm nay là ngày tiếp nhận thử thách tiến hóa của nó.
Tà Huyết ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quyết định sẽ ở lại theo dõi quá trình tiến hóa của con kiến, mong chờ sẽ thu hoạch được một chút gì đó.
“Uỳnh! Uỳnh!” – Những tia sét sáng rực màu trắng liên tục đánh xuống, nhưng đều bị lớp vảy cứng rắn của Huyết Lân Kiến cản lại.
Trời mưa như trút nước, giông bão sấm sét như xé tan trời đất.
Mỗi một tia sét đánh xuống giống như xé tan bầu trời.
Huyết Lân Kiến gồng mình gánh chịu trận lôi phạt, không hề có ý định tránh né.
Lũ côn trùng ở bốn phía gầm vang, giống như đang cổ vũ cho quân vương của chúng.
Hơn một tiếng sau giông bão cũng dần tan biến, gió đã ngừng thổi, mưa cũng không còn trĩu hạt.
Sấm sét từ trời cao cũng yếu dần rồi tắt hẳn.
Huyết Lân Kiến gục trên mặt đất, trên người đầy những vết thương nặng.
Lớp vảy sáng bóng của nó bong chóc, máu rỉ ra không ngừng.
Nhưng nó vẫn chưa chết, con vật đã chống đỡ lại được Thử Thách Của Thế Giới, bước một chân vào cánh cửa Hạch Tâm kỳ.
Huyết Lân Kiến gắng gượng đứng dậy, sáu cái chân của nó run rẩy liên tục, lung lay như sắp ngã.
“Gào…” – Nó mở miệng gào thét, nhưng âm thanh nó phát ra chỉ là những tiếng gừ gừ đứt quãng.
Lũ côn trùng xung quanh càng trở nên xao động, nhất là bốn con côn trùng Kết Tinh hậu kỳ to lớn xung quanh..