Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 456: Cố Anh – Đồng Dũng
– Lão già đó sẽ tới thật sao?
Một nơi nào đó trong tầng mây mù của cao thiên Tuyết Vũ, Cao Vô Cầu hai tay ôm đầu, ngả giữa tầng không cười nói, bộ dáng nhàn nhã tự tại, âm thanh không giấu nổi vẻ ngóng chờ.
Cố Sở im lặng gật đầu, một hồi lại lườm qua, tựa như đang hỏi ngươi có phải là người Tuyết Vũ hay không, làm sao lại vui mừng khi kẻ mạnh nhất của quân thù thân chinh chém giết đồng bào của mình.
– Ha ha…
Cao Vô Cầu tất nhiên biết lão có ý gì, chỉ đơn giản cười ha hả một tiếng. Hắn không phải là mong Lâm Thanh Phong tới giết người Tuyết Vũ, hắn chỉ là ngứa ngáy trong người, muốn đánh một trận thật ra trò mà thôi.
– Lão Danh… Lâm Thanh Phong rốt cục mạnh cỡ nào? Hơn ngươi chứ?
Đoạn, hắn bỗng quay sang nhìn về phí Vô Danh đang một mực trầm mặc mà hỏi.
Ba mươi năm trước, khi hắn mới đột phá Quy Nguyên đã từng rất mong ngóng cùng Lâm Thanh Phong đánh một trận thật lớn, nhưng đáng tiếc lại bị Hoàng Thiên cứng rắn phái đi bảo vệ cha mẹ của Hàn Lâm và xác của Vương Đình nên đành phải bỏ lỡ.
Ba mươi năm sau hắn mạnh gấp bội, lại nghe được Lâm Thanh Phong so với bước thứ ba càng mạnh, đối với một tên cuồng chiến như hắn quả thực vô cùng trí mạng.
Vô Danh những ngày này đã dần quen với hiện thực bị nô huyết, lại thêm lòng quá hổ thẹn với Hoàng Thiên, cho nên thủy chung tuân theo quy củ, chưa bao giờ dám thể hiện cái tôi của mình hay ý đồ gì khác, thành ra mối quan hệ với nhóm người bọn Cố Sở so với Hắc Minh Long càng tốt.
Cao Vô Cầu cũng tiện miệng đặt cho hắn cái tên mới là lão Danh.
– Nếu một mình gặp phải hắn, ngươi tốt nhất nên chạy trốn.
Vô Danh hơi gật nhẹ đầu, tâm trạng có vẻ không được tốt, vừa nhìn Cao Vô Cầu vừa nói, chỉ một câu duy nhất liền khiến cho vị Thần thoại Tuyết Vũ này tức xạm mặt.
– Hừ… Chỉ bằng vào hắn?
Cao Vô Cầu khinh thường cười một tiếng, tuy nhiên cũng chỉ là thể hiện một chút, trong lòng vẫn là có phân tấc. Hắn biết Vô Danh Không nói láo, bởi vì dù sao Lâm Thanh Phong cũng là tồn tại ngang hàng với Phong Võ, người mà với sức mạnh của hắn hiện giờ đơn độc đối đầu chỉ có con đường chết.
– Đúng vậy, chỉ bằng vào việc hắn so với Phong Võ càng mạnh gấp bội. Không phải mà tự nhiên năm đó hắn dám phá vỡ lời dặn tiên tri, dẫn người ra Cửu U nhúng tay vào thế cục của sát kiếp, điều mà Phong Võ cho tới nay còn không dám.
Vô Danh không biết hắn chỉ là mạnh miệng nên rất nghiêm túc trả lời, đồng thời cũng để lộ ra một phần bí mật về sát kiếp.
– Lời tiên tri?
Quả nhiên ngay khi vừa nói ra, liền khiến cho mấy người Cao Vô Cầu sửng sốt.
– Ý ngươi là cái sát kiếp mà các ngươi hay nói là đến từ một lời tiên tri?
Cao Vô Cầu không dưới một lần nghe đến cái gọi là sát kiếp, vốn rất tò mò nó có liên quan gì tới Hoàng Thiên, nay có cơ hội liền chớp lấy, vội vàng hỏi dò.
Vô Danh thoáng do dự, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn là nói ra:
– Đúng thế. Thậm chí Thiên Không Trấn Giới Đoàn của chúng ta được lập ra cũng chính là vì lời tiên tri đó. Không phải để ngăn cản sát kiếp xảy ra, mà chỉ là muốn bảo vệ nhân gian không bị sát kiếp hủy diệt. Năm đó Lâm Thanh Phong chính là vì không muốn ngồi chờ chết, phản nghịch lại lời dặn tiền nhân, nên mới gây ra chia rẽ trong đoàn như hiện tại.
Cao Vô Cầu gật gù, đang còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Cố Sở ở bên cạnh bỗng nhiên quay lại lườm Vô Danh, lắc đầu nói:
– Thực ra không phải phản nghịch, mà đó mới chính là một phần của sát kiếp. Không chỉ Lâm Thanh Phong, mà còn cả các ngươi nữa. Nếu các ngươi không phá hoại cuộc đời của hắn, Nguyên Giới sẽ không phải gánh chịu cơn thịnh nộ điên cuồng từ tử thần.
Thân đã đi theo Hoàng Thiên mấy chục năm, lại là người duy nhất được tiếp xúc và đi theo Lâm Dương, chứng kiến chiến trường Thượng Cổ, Cố Sở biết được rất nhiều thứ mà người thường chẳng bao giờ biết được.
Sát kiếp, là có thực, nhưng suy cho cùng, không phải vì Hoàng Thiên, mà là vì đám người ngu xuẩn kia gieo nhân gặt quả mà thôi.
Lão chỉ nói có vậy, nhưng đã đủ để khiến cho Vô Danh ngây ngẩn mất nửa này, không nói được lời nào thêm nữa.
– Hừ…
Cao Vô Cầu rất ghét nhìn Cố Sở tỏ ra sâu sắc thế này, chỉ là biết lão đang nói về Hoàng Thiên, nên không dám quá nhiều lời, chỉ khe khẽ khịt mũi một cái.
Cứ như vậy, một đoàn bốn tên cường giả hàng đầu Nguyên Giới mang theo tâm sự riêng bỗng lâm vào im lặng, không nói lời nào. Cho tới khi Cao Văn hấp tấp ở dưới hạ giới vọt lên, mời bọn hắn về quân doanh, bầu không khí mới trở lại bình thường như trước.
Bên dưới chiến trường, song phương đã bắt đầu có những trận chiến đầu tiên, máu đã bắt đầu chảy đầy trên chiến trường. Chiến tranh của người tu luyện không giống với phàm nhân, nhưng vẫn có một điểm chung là có quy ước ngầm, được gọi là chiến tranh quy ước.
Còn về việc quy ước thế nào, tự nhiên là do lãnh đạo tối cao của các bên quyết định. Cho nên mới nói, chiến tranh mặc dù liên quan đến hàng tỷ người, nhưng những người quyết định vận mệnh thật sự chỉ là vài chục, vài trăm người.
Một khi những người quyết định đó bị tiêu diệt, sẽ không còn quy ước, chiến tranh lúc đó sẽ chuyển hóa thành phi quy ước, và dần dần biến chất trở thành một cuộc tàn sát đẫm máu. Kết cục cuối cùng chỉ có thể là thần phục, nô lệ, hoặc là diệt vong.
Quy luật đó, từ muôn đời nay đã luôn là như thế.
Một vùng bình nguyên phía nam Bắc Lăng chừng năm trăm vạn dặm, đại quân hai bên ngùn ngụt kéo về, khí thế hung hăng đáng sợ. Số lượng binh lính so với lúc tập hợp ở Bắc Lăng có lẽ không bằng, nhưng vẫn đông tới mức khiến cho bình nguyên rộng hơn vạn dặm vuông này trở nên ngột ngạt.
Chưa tính tới yêu thú, chiến thuyền và chiến xa, chỉ tính riêng quân đội hai bên đều lên tới con số hàng triệu người. Chiếu theo quy ước chiến tranh chính là hai Binh Đoàn lớn, ít nhất có hơn hai triệu người.
– Phía trước có phải Đô Đốc Cố Anh, đệ nhất thiên tài Cố Gia?
Bên phía Thiên Nguyên, có bốn người dẫn đầu đứng trước toàn quân. Người cất tiếng là một tên thanh niên cao lớn, khuôn mặt chữ điền làm bật lên nét kiên cường rắn rỏi, rất có phong phạm của một tên tướng lĩnh.
Trên vai hắn có treo một tấm lệnh bài hình bạch hổ lấp lánh, đại biểu cho thân phận Thống Đốc, ngang với Trấn Thành sứ, dưới trướng một Binh Đoàn hàng triệu người.
Âm thanh của hắn chắc nịch, không cần nguyên lực cũng đủ vang đi hàng ngàn dặm.
Mà hắn vừa nói xong, phía trước cách xa hơn chục dặm nơi quân trận của Tuyết Vũ, một người thanh niên cao lớn cưỡi trên lưng ô mã, thúc ngựa lên hô lớn:
– Chính là bản Thống Đốc, tướng lĩnh Thiên Nguyên còn không xưng tên?
Hắn vậy mà lại thật sự là Cố Anh. Mặc dù những năm này mắc kẹt trong Đại Việt không thể tham quân, nhưng với uy vọng của nhà hắn, cho hắn lãnh đạo một Binh Đoàn quả thực chẳng khó gì.
Chưa kể, bên cạnh hắn còn có Lệ Yên, hai tỷ muội Khương Gia và hàng chục tên thống lĩnh. Một đội hình không quá mạnh trong các Binh Đoàn, nhưng cũng không phải là yếu nhất.
– Mỗ là Nguyễn Trịnh Đồng Dũng, Thống Đốc Binh Đoàn sáu Thiên Nguyên, sớm nghe nói Thống Đốc Cố Anh tài dũng song tuyệt, có dám cùng mỗ một trận trước ba quân?
Tên Thống Đốc của Thiên Nguyên thật không ngờ lại chính là Đồng Dũng.
Đoạn thời gian trước hắn bị Anh Vũ nghi ngờ là nội gián của Thiên Vân hội, thậm chí còn bị đích thân Anh Vũ và Trần Lộc giăng bẫy vây bắt. Cũng may cuối cùng chỉ có Cơ Nhiên bại lộ, hắn mặc dù bị thẩm phán đoàn chất vấn, nhưng cuối cùng vẫn là được trả lại trong sạch.
Lại thêm một vài sự kiện về sau liên tiếp xảy đến, khiến cho Anh Vũ không thể không gạt bỏ đi nghi ngờ, thậm chí đề bạt hắn lên vị trí Thống Đốc của Binh Đoàn, mặc cho tu vi của hắn chưa đạt được tới điều kiện đứng vào vị trí đó.
– Ha ha… không chỉ tài dũng song tuyệt, mà còn rất song phi ah.
Đồng Dũng khiêu chiến Cố Anh, còn chưa nhận được trả lời, bên cạnh hắn, tên Phó Thống Đốc đã nối lời chế diễu, ánh mắt nhìn về phía ba cô gái xinh đẹp đằng xa tràn đầy khinh thị. Lời này vừa ra, quân lĩnh Thiên Nguyên nhất loạt cười lớn, hàng triệu người cộng hưởng ầm ầm đến đáng sợ.
– Đồng Dũng, quân đội Thiên Nguyên chính là loại kỷ luật như vậy sao? Chủ nhân đang nói chuyện, chó canh cũng dám xen vào sủa?
Cố Anh cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết đối phương đang cố ý hạ thấp uy tín của mình, nâng cao sĩ khí quân địch, nên chẳng chút nào nhân nhượng, lạnh lùng phản bác nói.
– Hừ! Chúng ta đều là đồng bào máu mủ, coi nhau như anh em ruột thịt, há lại phân chủ tớ ở nơi này? Chớ có nhiều lời sỉ nhục người khác, dám cùng ta đánh một trận không?
Đồng Dũng xưa nay vốn không phải kẻ khéo ăn nói, nhưng từng ấy năm trải qua chinh chiến vẫn là có kinh nghiệm kích thích lòng quân, chẳng qua là khác với tên Phó Thống Lĩnh hạ thấp đối phương, hắn muốn dùng chính chiến lực của chính bản thân mình làm liều thuốc, cho nên lần thứ hai thách thức đối thủ.
Mặc dù sớm nghe danh Cố Anh là đệ nhất thiên tài Cố Gia, lĩnh vực lôi điện phi thường đặc thù, có thể nói trong lớp trẻ rất khó tìm được đối thủ. Nhưng chính bản thân hắn cũng không phải kẻ yếu, đã từng chỉ là một tên thiếu niên nhà nghèo không có chỗ dựa, nhờ một cái siêu đẳng linh căn và nỗ lực suốt mấy chục năm trời để đi đến một bước này, không phải là ai cũng có thể làm được.
– Có gì không dám. Hôm nay ta tất trảm đầu ngươi để tế anh linh binh sĩ.
Cố Anh quát lớn, bàn chân điểm trên yên ngựa phóng tới bầu trời, hóa thành một tia chớp tím xoẹt giữa trời cao, cực kỳ dũng mãnh.
– Ha ha, chỉ bằng vào ngươi ư?
Đồng Dũng tự nhiên cũng không yếu thế, rời khỏi Tam Tinh Hỏa Nhãn hổ, lao thẳng về phía Cố Anh giết tới.
Chỉ nghe ầm một tiếng như là sao chổi đụng đại địa, song phương va vào nhau mà như sấm nổ, bạo phát ra sóng sung kích kinh hoàng, năng lượng văng đi tán loạn, hóa lốc xoáy càn cả trời cao.
Hai cái thiên tài, tuổi gần ngang nhau, tu vi cũng không có chênh lệch, vốn một thời đồng lứa không ai địch nổi, cứ tưởng chỉ cần một kích liền có thể đả bại đối phương, thật không ngờ lại ngang cơ đến đáng sợ.
Cố Anh run run nắm đấm, sấm sét quanh người tán loạn tung bay, vừa ra tay liền biết người này là kình địch, chỉ sợ so với mình đều không thua kém, lập tức ổn định lại tinh thần, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của mình hòng chém giết đối thủ càng sớm càng tốt.