Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 455: Thiên Nguyên – Tuyết Vũ
Một cuộc chiến không lớn không nhỏ cứ thế diễn ra rồi chóng vánh kết thúc. Nhóm người Cố Gia vẫn nghĩ bọn hắn có thể một tay che trời, bắt đầu ban hành ra những đạo sắc lệnh truy nã ra phạm vi khắp đại lục Tuyết Vũ, ý đồ chém giết Thịnh Phong Tử nhằm bịt đầu mối.
Bọn hắn không biết được mọi hành vi bẩn thỉu của bọn hắn đã bị người biết được, và một ngày nào đó khi hắn trở về, Cố Gia sẽ trả cái giá mà dù lấy vị thế của bọn hắn hiện tại cũng không thể nào trả nổi.
Cho dù là Cố Sở.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Bắc Lăng trải qua những ngày chiến hỏa liên miên, bầu trời tự lâu đã không thể nào xanh trong nữa nữa, thi thoảng lại có chút mưa râm mịt mờ rớt xuống, cũng có lúc lại đầy trời tuyết rơi, khiến cho nó đã tan hoang nay lại càng thêm nhếch nhác.
Nhưng hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh đó, ở trên quảng trường lớn nhất gần cửa thành Nam, một biển người chỉnh tề nối nhau mà đứng, trải dài liên miên vô tận, kéo dài đến khuất tầm nhìn còn không thấy hết.
Tất cả bọn hắn đều là quân nhân Thiên Nguyên trong chiến dịch chinh phạt Bắc Lăng lần này, một trong những Sư Đoàn tinh nhuệ và thiện chiến bậc nhất, cũng là Sư đoàn duy nhất của Thiên Nguyên dám phản chiến, đích thân buông xuống giao tranh cùng Tuyết Vũ.
Gần một trăm triệu con người đã từng cùng nhau chém giết kẻ thù, đồng lòng đồng sức, nay hòa chung một nhịp thở, tạo ra âm thanh vang vọng đất trời, tiếng rít gió như thần phong gầm rú, càng làm cho nhiệt huyết trong người bừng cháy lên, nóng bỏng và thiết huyết.
Bởi vì sâu thẳm trong con tim bọn hắn, đây không phải là một cuộc chiến tranh xâm lược, mà là cuộc chiến bảo vệ quê hương, cuộc chiến trừng phạt kẻ ngoại lai xâm chiếm.
Mấy ngày trước, bọn hắn chỉ dùng chưa tới nửa ngày để đập tan Bắc Lăng, chính thức đặt vững bước chân vào Tuyết Vũ, sĩ khí đi lên là điều không cần phải nói. Nay nghe tin Tuyết Vũ chuẩn bị hội quân, mang theo cả hai trăm triệu người tới chém giết, chẳng những không khiến bọn hắn sợ mà càng thêm nóng máu.
– Các anh em, sắp chém giết tiếp rồi, có sợ không?
Ở trên tầng trời khoảng vài ngàn mét, Anh Vũ cưỡi trên lưng chiến thú, oai phong bệ vệ thét gào. Âm thanh của hắn âm vang cực độ, tuy rằng nội dung có chút đùa cợt, nhưng tâm thế lại vô cùng trang nghiêm, mạnh mẽ.
Ở dưới, hơn trăm triệu con người bỗng ha hả cười, sau đó đồng thanh hô không đáp trả, cộng hưởng vào nhau hùng vĩ rung động chín tầng trời.
Anh Vũ cũng cười, nhìn xuống ba quân mà nói:
– Ha ha… tốt lắm. Đám phế vật Tuyết Vũ thì có gì mà phải sợ? Thiên Nguyên chúng ta xưa nay ôn hòa, nhưng không phải là kẻ nhút nhát. Ở vấn đề dân tộc, không có thỏa hiệp, chỉ có chiến tranh. Một trăm triệu người cũng thế, hai trăm triệu người cũng vậy, dám tới, chúng ta liền dám giết.
Âm thanh của hắn ầm ầm như sấm, hai con ngươi óng ánh kim quang sắc lạnh, như hóa thành kim long, xuyên thủng hư không vạn dặm, chiếu sáng khắp bầu trời u tối.
– Giết… giết… giết…
Không cần phải nói, uy tín của Anh Vũ hiện tại trong quân đã gần như chạm tới mức tuyệt đối, thậm chí vượt qua cả ông nội hắn là Lâm Thanh Phong. Chỉ một vài lời nói, liền khiến cho sĩ khí quân lính hừng hừng khí thế, hận không thể lập tức lâm trận chém địch để chứng tỏ bản thân mình.
Tuyết Vũ hội quân ba thành, lấy Yết Dương làm chủ, Bác La, Tứ Hội phụ công, quân số đạt tới hai trăm triệu người, có thể nói là hoàn toàn áp đảo. Nhưng hắn không hề sợ hãi, thậm chí còn không có ý lui quân, muốn trực tiếp đối đầu với kẻ địch, vì hắn biết lần này Cố Sở chắc chắn sẽ ra tay.
Hắn muốn đánh cùng Cố Sở.
Không ai biết hắn lấy ở đâu ra tự tin đến thế, nhưng chắc chắn hắn còn chưa ngu tới mức mù quáng đâm đầu vào chỗ chết.
Chấn chỉnh xong ba quân, Anh Vũ không chút do dự cho bọn hắn xuất chinh rời khỏi thành trì, bắt đầu chiến dịch đối đầu với cường công của Tuyết Vũ.
Nhìn dòng người hàng trăm triệu người hừng hừng khí thế bắt đầu theo tướng lĩnh chia thành các hướng khác nhau, Anh Vũ lặng yên không nói, không biết suy nghĩ điều gì.
– Tướng quân, Bác La và Tứ Hội quả nhiên cũng tham gia chinh phạt, chỉ tiếc là chỉ xuất ra năm chục triệu binh, không có cấp tướng tham chiến, kế hoạch âm thầm phản chiến của chúng ta chỉ sợ gặp khó.
Bên cạnh hắn, Trần Lộc sau trận đánh ở Yết Dương may mắn trốn thoát, lúc này cũng đã ngưng tụ lại được cơ thể mới, thấy hắn suy tư thì do dự một hồi khẽ nói.
Đúng vậy, bọn hắn bề ngoài mặc dù là muốn trực tiếp đánh giết với thế công của Tuyết Vũ, nhưng thực ra chỉ là kế nghi binh. Mục tiêu muốn đánh phá thực ra lại chính là một trong hai tòa thành quan trọng trên vành đai vàng, là Bác La hoặc là Tứ Hội.
Chỉ cần phá thủng được vành đai này, Tuyết Vũ lúc đó chẳng khác nào mất đi tấm khiên chắn, quân đội Thiên Nguyên càng có thêm cơ sở đánh sâu vào hủy đi căn cơ của Tuyết Vũ.
Vốn nghĩ chiến dịch Bắc Lăng lần này ít nhất có thể dụ được một tên Chuẩn tướng rời khỏi thành tham chiến, tăng thêm tỷ lệ chiếm thành của bọn hắn, nhưng thật không nghĩ Tuyết Vũ vẫn rất cẩn trọng, chỉ phái ra năm mươi triệu binh ra tiếp viện, còn tướng quân vẫn ở lại trấn giữ thành trì.
Thật ra, Tuyết Vũ cũng không phải là cẩn thận, mà là không cần. Ban đầu Cao Văn đúng là có ý mời thêm một vị Chuẩn Tướng hỗ trợ, nhưng khi Cố Sở và Cao Vô Cầu trở về và tham chiến, lực lượng đỉnh phong gần như đã đạt tới tuyệt đối, hắn có mời thêm một hai tên cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ cũng đâu có ý nghĩa gì.
– Ha ha, mặc kệ chúng đi thôi. Mục tiêu của chúng ta đâu phải là chúng nữa.
Anh Vũ nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu.
Trần Lộc sững sờ, hiển nhiên không hiểu ý hắn, chẳng lẽ…
Quả nhiên, không chờ hắn hỏi, Anh Vũ đã quay sang nhìn hắn, gật đầu nói:
– Lộc Thống chế yên tâm, cú tát của lão già đó hôm trước, bản tướng quân sẽ thay ngươi đòi lại gấp trăm lần.
Trần Lộc lần trước liều mạng cứu mình, Anh Vũ thật sự không có lý do nào để nghi ngờ lòng trung thành của hắn nữa, mỉm cười vỗ vai hắn mà nói.
Trần Lộc nghe Anh Vũ, làm sao không hiểu ý, trong lòng vừa có kích động, lại càng có giật mình. Bởi vì ở Thiên Nguyên, người có thể khiến Cố Sở trả giá hiện nay chỉ có duy nhất một người.
Ông ta thật sự sẽ thân chinh hay sao?
Vậy thì Cố Sở lần này chết chắc.
– Hai trăm triệu người, Cố Sở, ta muốn xem xem ngươi có thể làm được những gì.
Anh Vũ quay đầu, ánh mắt như đặt ở phương xa tự nói, thâm sâu khó dò, tựa như đang rất mong chờ một điều gì đó.
Hai ngày sau đó, vùng đất phương Bắc của Tuyết Vũ rơi vào rung chuyển. Cuộc đụng độ đầu tiên giữa quân đội Thiên Nguyên và quân đội Tuyết Vũ bùng nổ, số lượng không nhiều, chỉ khoảng năm triệu người, nhưng tràng cảnh đã đáng sợ đến kinh thiên động địa.
Ầm ầm ầm…
Hàng loạt tiếng âm thanh bạo nổ, như sấm động trời cao từ khắp hư không truyền đến. Trong lúc nhất thời, quần ma loạn vũ, toàn bộ khu rừng lớn nguyên sinh chìm vào trong sát lục.
Là quân đội Thiên Nguyên chủ động giao tranh, lợi dụng địa thế rừng nguyên sinh ẩn nấp, tập kích khiến cho nhánh quân này của Tuyết Vũ rơi vào bị động, thiệt hại không ít người.
Tuy nhiên tình thế đó chỉ kéo dài được nửa đầu cuộc chiến, về sau quân đội Tuyết Vũ nhờ vào lợi thế sân nhà, sớm quen thuộc địa hình và khí hậu lạnh giá, cộng thêm số lượng vượt trội, bắt đầu phản kích, khiến cho tốp quân này của Thiên Nguyên không thể không rút sâu về hậu tuyến.
Có thế ép ngược, quân đội Tuyết Vũ tự nhiên không dễ dàng buông tha cho kẻ địch, hàng triệu binh lính khí thế hăng hái tăng cao, bắt đầu phản kích, một bên truy sát nhánh quân này của Thiên Nguyên, một bên khác cũng đề phòng bị dụ bào bẫy rập.
Mấy triệu tu sỹ chém giết là kinh khủng cỡ nào, chỉ có trải qua rồi mới biết được. Chỉ biết khi bọn hắn truy sát rời đi, phía sau đã không còn một bóng người, mà chỉ còn hàng ngàn xác chết la liệt, máu tươi nhuộm đỏ hàng vạn mét tuyết trắng.
Ngay ở thời điểm bọn hắn rời đi không lâu, hai đạo bóng người cao lớn bỗng nhiên từ hư không xuất hiện, đứng ở trên không chiến trường nhìn về phương hướng đại chiến. Tựa như đang suy tư điều gì.
Là Cố Sở và Cao Văn.
– Vậy mà dám cùng chúng ta trực diện đối chiến, xem ra hắn hận ta đã đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.
Cố Sở đứng ở hư không như ẩn như hiện, nhìn chằm chằm về phía chém giết ở phương xa, phảng phất như nhìn thấy được chiến sự, thậm chí nhìn thấu cả quyết tâm giết lão của Anh Vũ.
– Hắn không sợ chết sao? Hay là có gì gian trá.
Cao Văn đứng ở bên nghe Cố Sở nói thì như rơi vào sương mù, lông mày nhíu chặt hỏi.
Anh Vũ lần trước bị Cố Sở giết hụt ở Yết Dương, rõ ràng biết được ông và Cao Vô Cầu chắc chắn sẽ đích thân tham chiến chiếm lại Bắc Lăng, vậy mà không có bỏ trốn, ngược lại còn dẫn quân đối cứng, nếu không phải có âm mưu mờ ám, thì thật sự là ngu xuẩn tìm chết.
– Dĩ nhiên… Ngươi nghĩ hắn thực sự ngu ngốc đến mức nghĩ rằng một trăm triệu quân của hắn có thể giết được hai trăm triệu quân của chúng ta sao?
Cố Sở nhìn Cao Văn nguýt một tiếng, khiến cho vị Chuẩn Tướng này vừa xấu hổ, lại vừa giật mình, sau đó rơi vào trầm tư suy đoán.
– Cũng tốt, một trận này sớm muộn cũng phải đánh. Ta cũng muốn xem xem hắn lần này còn có thể giả bộ được mấy phần. Quy Nguyên bước thứ ba tối đỉnh, vậy mà đến đánh một trận sòng phẳng cũng không dám, thật là buồn cười.
Cố Sở thật giống như chẳng thèm để ý Cao Văn, chỉ hơi nỉ non một hồi, sau đó quay đầu, cả người chớp mắt nhạt đi, biến mất tại chỗ. Để lại phía sau là Cao Văn đang ngẩn người, mất hồi hồi mới tỉnh lại sau đó cười khổ một tiếng, cũng hóa thành một đạo hào quang đuổi theo Cố Sở.