Đọc truyện Ma Thần Hoàng Thiên – Chương 440: Đừng bao giờ gây thù với Cẩu Thủ
– Câm miệng!
Nhiếp Kinh Hằng lúc này làm sao còn không biết Mộng Tâm là cố ý, sắc mặt khó coi quát, khí thế kinh khủng vọt qua, tựa hồ muốn động thủ với nó.
Bên này, Hàn Lâm mặc dù biết Mộng Tâm và Cẩu Thủ muốn gây chuyện, ban đầu vốn muốn can ngăn bọn chúng, nhưng khi thấy Nhiếp Kinh Hằng bày ra khí thế ép về phía Mộng Tâm thì bỗng nhiên thay đổi thái độ, quay đầu lạnh lùng nói:
– Nhiếp Kinh Hằng, ngươi muốn làm gì?
Chớp mắt, khí thế của hắn cũng theo đó mà ra, đem khí thế của Nhiếp Kinh Hằng đều ép ngược trở về, trong không khí nổ vang mùi thuốc súng.
– Hừ… muốn làm gì? Tất nhiên là thay cha mẹ nó dạy nó làm người rồi. Nhỏ tuổi mà không có tôn ti, sớm muộn cũng thiệt thòi.
Có Hàn Lâm ra mặt, bên cạnh thì Tiểu Lan đang nhìn, Nhiếp Kinh Hằng dù tức giận cũng không tiện động thủ, nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng cười đáp. Đại gia tộc đều có sĩ diện, nhất là đối với những thành viên trọng yếu như hắn, nay một thằng oắt con cũng dám nói lão tổ của mình trang bức bốc phét, hắn làm sao không giận.
Nếu không phải hắn muốn ghi điểm trước mặt mỹ nhân, chỉ sợ vừa rồi đã đem thằng nhóc này đánh phế, chứ đừng nói là buông tha dễ dàng đến thế.
– Con nít ăn ngay nói thật mà thôi, ngươi đay nghiến như vậy làm gì? Còn muốn đánh nó không bằng.
Lời lẽ xúc phạm của Nhiếp Kinh Hằng làm cho Hàn Lâm âm trầm đến đáng sợ, sắc mặt trịnh trọng nói ra. Tựa hồ như chỉ cần đối phương dám động đến Mộng Tâm một lần nữa, hắn sẽ không khách khí trở mặt.
– Ngươi nói cái gì?
Hàn Lâm trở mặt, lời nói không chút nào kiêng nể, càng khiến cho Nhiếp Kinh Hằng nổi giận, phẫn nộ quát. Con nít ăn ngay nói thật, chẳng phải là gián tiếp ám chỉ rằng lão tổ của hắn thật sự trang bức khoe khoang ấy ư?
– Ta chẳng nói cái gì hết. Ta chỉ không thích nhìn em mình bị bắt nạt thôi, ngươi thử đụng vào nó xem?
Hàn Lâm cũng chẳng phải dạng vừa, nhìn Nhiếp Kinh Hằng như chẳng có gì quan trọng, đơn giản cười lạnh khinh thường nói.
Rất ngông cuồng, cũng rất bao che. Có lẽ trong mắt nhiều người, hắn chẳng khác gì một kẻ không biết điều phải trái, chỉ biết bao che cho người thân của mình làm bậy.
Thực ra không hẳn là như vậy, trong nhóm bạn bè của Hoàng Thiên, Hàn Lâm hắn có khi nào là người không biết phân rõ đúng sai? Chẳng qua là thời gian bên nhau, chịu chung hoạn nạn khiến cho hắn không còn là kẻ cứng nhắc, chỉ biết đại nghĩa đâm đầu. Có đôi khi dù biết sai, hắn vẫn sẽ cố chấp sai cùng nó. Chẳng vì điều gì, chỉ vì người sai là bạn bè người thân của hắn, thậm chí họ còn cố ý vì hắn mà sai lầm.
Huynh đệ mà, chữ tình hơn chữ nghĩa.
– Ngươi thách thức ta?
Sắc mặt của Nhiếp Kinh Hằng thoáng chốc trở nên cứng lại, chỉ là một tên nhà quê vô danh từ đâu tới cũng dám thách thức uy nghiêm của hắn, thật sự nghĩ hắn sẽ vì đối phương quen biết Khương Tiểu Lan mà nhẫn nhịn bỏ qua sao? Quá ngây thơ rồi.
– Làm sao? Muốn đánh nhau?
Đúng vào lúc hắn muốn động thủ với Hàn Lâm, một âm thanh trầm thấp bỗng nhiên vang lên đáp trả hắn, có chút lạnh lẽo doạ người. Chỉ thấy Kiếm Ma từ đầu tới cuối thuỷ chung im lặng, lúc này bỗng nhiên nhàn nhạt cười lên tiếng, con mắt duy nhất lấp lánh hàn mang, sắc lẹm đến mức khiến cho người ta không dám trực tiếp nhìn vào.
– Các ngươi muốn chết!
Nhiếp Kinh Hằng liên tục bị thách thức, rốt cục không nhịn nổi nữa, cơ mặt vặn vẹo mấy lần, khí thế Sinh Thần hậu kỳ bùng nổ, đem toàn bộ gian phòng đều run rẩy, đại trận tung toé hàn mang.
– Đủ rồi, câm miệng cho ta.
Nhưng đúng lúc hắn vừa định phát tác, một tiếng quát phẫn nộ kinh khủng hơn đã át tới, khiến cho hắn đều giật mình sợ hãi, vội vàng thu lại khí thế của mình.
Chỉ thấy Nhiếp Kinh Khôi một cái vỗ tay đem bàn gỗ quý đều vỗ nát, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Kinh Hằng tràn đầy thất vọng:
– Ngươi đang làm cái gì đó? Có biết hôm nay có bao nhiêu khách quý không? Muốn làm loạn thì cút ra ngoài cho ta.
Không cần phải nói, địa vị của hắn tại Nhiếp Gia quả thực rất lớn, dù là Nhiếp Kinh Hằng cũng không dám cãi lời, mặc kệ giận dữ cũng chỉ biết câm miệng lắng nghe, cúi đầu không nói.
Mắng xong người nhà, Nhiếp Kinh Khôi cũng rời ánh mắt chuyển sang người ngoài, tuy không có giận dữ, nhưng cũng lạnh nhạt mấy phần, thậm chí ẩn hàm vài tia cảnh cáo:
– Còn mấy vị huynh đệ này, đây là đấu giá hội của Nhiếp Gia, nếu các vị thật sự muốn đấu giá, chúng ta rất sẵn lòng tiếp đãi. Nhưng nếu có ý gây rối, xin mời ra ngoài, đừng ép chúng ta phải trở mặt thành thù.
Không giống Nhiếp Kinh Hằng còn trẻ chưa trải sự đời, Nhiếp Kinh Khôi thể hiện ra già dặn hơn rất nhiều. Không có vì giận quá hoá cuồng, mà rất tuân thủ nguyên tắc, dù cho có muốn tìm ra điểm yếu trong lời nói cũng chẳng thể nào vặn ngược.
– Ha ha, cứ như là chúng ta muốn tới nơi này lắm vậy. Nếu không phải vì sợ mấy vị tỉ tỉ bị kẻ gian lừa lọc, ta ở nhà ngủ còn hơn.
Tiểu hoà thượng có hai ca ca bảo vệ, càng thêm to gan, nghe Nhiếp Kinh Khôi có ý đuổi mình thì cười gian, có vẻ rất ngây thơ, nhưng trong lời nói lại tràn đầy ý chửi, khiến cho Nhiếp Kinh Hằng đều muốn lên quất nó.
– Người ta đã không chào đón thì đừng miễn cưỡng, về thôi, đừng để người ta chướng mắt.
Cẩu Thủ từ đầu tới cuối vẫn đang hí hoáy làm cái gì đó, lúc này mới xong, vội vàng quay đầu thở dài nói, tựa như muốn rời khỏi nơi này.
Hàn Lâm nghe bọn nó quái khí, trong lòng như biết sắp tới có điều gì chẳng lành, hơi do dự nhìn Tiểu Lan một cái, cuối cùng chỉ biết khẽ than trong lòng, liếc qua Nhiếp Kinh Hằng rồi đứng dậy, trực tiếp dẫn đầu mọi người rời khỏi nơi này.
Cẩu Thủ và Mộng Tâm đều đã quậy tới mức đó, Hàn Lâm cũng đã dẫn đầu, nhóm người tự nhiên cũng chẳng có lý do nào ở lại. Thậm chí cả Cố Anh cũng không chút nào do dự đứng lên, tách ra khỏi Khương Hồng mang theo Cố Lệ Yên đi ra ngoài.
– Ta vẫn không biết hắn ngộ cái gì mà phơi mặt trên đỉnh núi á.
Không biết là vô tình hay cố ý, tiểu hoà thượng và Cẩu Thủ lại là người ra cuối cùng, ríu ra ríu rít thì thào với nhau. Cẩu Thủ nghe Mộng Tâm hỏi thì bĩu môi trả lời:
– Ngươi không nghe à, hắn ngộ độc… à nhầm ngộ đạo.
– Đạo gì?
– Đạo nhái.
…
– Khốn kiếp…
Nhiếp Kinh Hằng nghiến răng nghiến lợi, lửa giận ở trong lòng tụ tập, sau một lúc lâu mới âm trầm quát nói:
– Một lũ lưu manh.
Bên cạnh hắn, Khương Tiểu Lan và Khương Hồng vẫn ở lại không có rời đi, chỉ là một mực giữ im lặng chẳng nói câu nào, cùng lắm là hơi cau mày suy nghĩ, tựa như không hiểu vì sao đám người Hàm Lâm lại tỏ ra vô lại như thế này.
Bọn hắn không có ai biết được rằng, trong một căn phòng thượng khách khác, có người vẫn luôn âm thầm quan sát lấy bên này. Đúng lúc nhóm người Hàn Lâm rời đi thì bọn hắn cũng đứng dậy rời khỏi, sắc mặt phức tạp, nhưng nhiều hơn là lạnh lùng lãnh ý.
– Nói đi, các ngươi phá phách cái gì rồi?
Lại nói đám người Hàn Lâm, bọn hắn vừa mới rời khỏi Yết Dương lâu, Hàn Lâm đã lườm lườm Cẩu Thủ và Mộng Tâm quát hỏi.
– Chúng ta phá cái gì chứ?
Tiểu hoà thượng rất ngây thơ, Cẩu Thủ cũng tỏ ra vô tội, chối đanh đảnh.
Nhóm người có đần mới tin lời bọn nó, Hàn Lâm trợn mắt lên, nhưng cũng chẳng phải là tức giận, chỉ là rất tò mò xem hai đứa vô sỉ này làm loạn cái gì:
– Chớ có lắm lời, ta còn không hiểu các ngươi sao?
Mộng Tâm bị Hàn Lâm trợn mắt thì uỷ khuất đánh mắt sang Cẩu Thủ, Hàn Lâm làm sao không biết ý nó là đầu chó chủ mưu, lại quay sang nhìn con khỉ mất dạy, tựa hồ không có đáp án thì không chịu bỏ qua.
Cẩu Thủ thân là mặt dày vô sỉ đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên chẳng biết xấu hổ rồi, nó biết không giấu được Hàn Lâm thì liền thừa nhận, nào còn vẻ vô tội không liên quan như hồi nãy, nhún vai trả lời:
– Không có phá nha, chỉ là ngứa mắt mấy tên khốn mạo danh thôi. Chiếm quyền phát hình một tí, cho chúng biết ai mới là vua trong nghề… ha hả.
Nó không cười thì thôi, nó vừa cười liền khiến cho Hàn Lâm đều rợn rợn, rất muốn đấm cho nó mấy đòn. Kiếm ma nghe thấy chiếm quyền phát hình thì như liên tưởng tới cái gì, cảm thấy không ổn chút nào, vội vàng hỏi:
– Chiếm quyền phát? Ngươi phát cái gì?
Cẩu Thủ tự nhiên biết tên này đang sợ cái gì, cười an ủi một cách bỉ ổi, trên mặt bày rõ sự vô sỉ:
– Yên tâm, không phát phim của ngươi đâu.
Kiếm Ma nghe được không phải của mình thì thở ra, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy gai gai khó chịu trong lòng, cơ mặt giật giật mấy lần. Mẹ nó, hôm nào phải lừa con súc sinh này huỷ hết mấy thứ kia đi mới được.
Quả nhiên, không tới mười phút về sau, bên trong phòng đấu giá, tràng cảnh so với lúc nhóm người Hàn Lâm rời đi đã khác hẳn một trời một vực. Bàn ghế vỡ nát, khách nhân mắng chửi, nhân viên kinh hãi, nhốn nháo loạn hẳn thành một bầy.
Nhất là bên trong gian phòng khách quý, Khương Tiểu Lan và Khương Hồng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Nhiếp Kinh Hằng không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng, và một Nhiếp Kinh Khôi đang âm trầm đến đáng sợ, nhìn về phía đài đấu giá, nơi mà Nhiếp Uy Mỹ bất lực quát tháo nhân viên thao tác, với bốn cái màn hình đang trình chiếu hình ảnh hai con chó.
Đúng vậy, không còn là hình ảnh uy nghiêm của lão tổ Nhiếp Gia Nhiếp Kinh Hải, mà là khung cảnh hai con chó hoang đang cùng nhau giao phối giữa con đường cái.
Tinh không bên trên vẫn có mây mù bao phủ, trôi đi như nước cuốn, gió thổi mây tuôn, cùng với tiếng rên ư ử khốn nạn, lại trùng điệp với âm thanh uy nghiêm ban đầu của bản ký:
– Nhân sinh duy ngã, vạn thế duy ta, nhưng tại một khắc… ắc…ắc… Hồng Trần, vẫn như bao người gặp khó. Tự hỏi Hồng Trần là gì mà không thể …ăng ẳng… trả lời, chỉ biết muốn Vấn Đỉnh bên trên, thì phải … ư ư ứ ứ… thông thấu kiếp Hồng Trần phía dưới.
Âm thanh điên cuồng khuếch tán khắp hội trường, cường điệu lạ thường, để cho rất nhiều người mặt nhăn như đớp cứt.
– Con mẹ Nhiếp Gia các ngươi khinh người quá đáng.
Có tu sỹ không sợ Nhiếp Gia tức giận mở miệng mắng mỏ, thậm chí còn đứng dậy nhổ ghế ném mạnh về phía trung tâm đấu giá.
Không tức làm sao được khi hắn vừa rồi vì tranh đoạt bản ký mà đắc tội không ít người, thậm chí bỏ ra hàng trăm vạn linh thạch thượng phẩm, những tưởng có thể đoạt được cơ duyên đột phá, ai nghĩ tới rốt cục đổi về chỉ là hình ảnh hai con chó đang giao phối trên đường. Hắn không phát điên mới là chuyện lạ.
Đồng bọn của hắn ở bên cạnh cũng chẳng khác gì, mặt nhăn như đít khỉ quát nói:
– Đúng vậy, coi khinh chúng ta không bằng con chó à?
– Ngộ đạo cái chó gì, súc sinh đạo ư?
Không chỉ có bọn hắn, mà gần như phân nửa khách nhân đều tỏ ra giận dữ, liên tiếp chửi mắng Nhiếp Gia khinh người, đem hình ảnh này ra hạ nhục bọn hắn.
– Đủ rồi…
Đúng vào lúc mọi thứ sắp vượt qua tầm kiểm soát, toàn bộ hội trường bỗng nhiên vang lên tiếng quát lạnh lẽo. Trong chốc lát một cỗ sát ý kinh khủng hướng tất cả mọi người ập xuống, để cho không ít người co rụt đồng tử, cũng không dám há miệng nói thêm câu nào.
Hiển nhiên sự việc đã khiến cho cao tầng Nhiếp Gia ra mặt, muốn trấn áp hỗn loạn này.
– Sát ý? Ha ha, Nhiếp Gia đúng là bá đạo quá.
– Còn không phải ấy ư? Hai con chó giao phối cũng dám nói là cảm ngộ nhân sinh, rồi lại không cho chúng ta phản ứng, cũng chỉ có Nhiếp Gia mới dám làm càn đến vậy.
Chỉ có điều hội đấu giá này quy mô đâu phải nhỏ, tự nhiên không có ít người thân phận khó lường, nào sợ Nhiếp Gia, cho nên khi cảm thấy sát ý thì cười lạnh lên tiếng.
– Các vị khách quý, xin hãy bình tĩnh!
Bên trong hội trường, ngay sau đó liền có vài cái bóng người bay ra đài đấu giá, kèm theo tiếng nói tựa hồng lôi, đem cả bốn cái tinh diện khổng lồ đều nổ nát.
– Nhiếp Gia chúng ta xưa nay làm ăn luôn xem khách hàng là thượng khách, làm sao có thể xem thường mọi người… ăng ẳng… được!!!
Tinh diện bị phá huỷ, hình ảnh xấu hổ kia tự nhiên không còn nữa. Tên trưởng lão nhìn qua các khách nhân, rất bình tĩnh mở miệng giải thích. Chỉ là vừa nói đến đoạn cuối cùng, tiếng chó ẳng lại đột ngột chen vào lờn hắn, khiến cho câu nói trấn an lại hoá thành lời mắng, nhiều người nghiến răng nghiến lợi.
– Sự việc hôm nay rõ ràng là có kẻ cố tình phá hoại, mong mọi người đừng hiểu lầm để rồi… ứ… ứ…ứ!
Tên trưởng lão ban đầu rất bình tĩnh, nhưng lời nói cứ liên tục bị tiếng rên làm cho biến thái, tức giận đến run rẩy cả người, sau đó không quan tâm phía trước là khách, nhấc chưởng hướng khắp bốn phía hội trường đánh tới, đem toàn bộ nguồn âm thanh đánh nát, sau đó mới tiếp tục nói rằng:
– Để rồi trách móc nhầm Nhiếp Gia, chúng ta chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, sau đó cho mọi người một câu trả lời xác đáng.