Ma Sư Xuống Núi

Chương 14: Bán Thân Chôn Cha


Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 14: Bán Thân Chôn Cha

   Sư đồ Kỉ Tình được Tiêu Dật mang vào nội viện, cho người dọn dẹp phòng khách quý để bọn họ vào ở.
   Nhưng bởi vì còn rất nhiều chuyện phải xử lý để chuẩn bị cho đại thọ ngày mai, Tiêu Dật cũng chỉ có thể rời đi trước.
   Đương nhiên, trước khi đi, Kỉ Tình vẫn là rũ lòng thương hại tán đi linh lực phong cấm miệng của hắn.
   Thế nhưng, chỉ vừa được tha cho, cẩu vẫn như cũ giữ thói ăn phân.
Tên này vẫn chứng nào tật nấy dùng ánh mắt nhìn thấu hồng trần nhìn Kỉ Tình, sâu sắc khuyên nhủ :”Kỷ Tình này, tuổi tác đã lớn, phải biết tiết chế a.
Chớ vì đêm xuân nhất thời mà làm lỡ cả đời.”
   Nói xong, Tiêu Dật liền đã dồn hết sức bình sinh vào hai chân của mình, lượn đi như một làn gió.
   Để lại một mình Kỉ Tình đen cả mặt, nhưng rốt cuộc cũng chỉ thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán.
   Đầu óc có bệnh, phải bao dung.
   Nếu không phải biết được kẻ này là người cổ đại trăm phần trăm.
Kỉ Tình đã sớm bắt lấy cổ áo của hắn, gầm to :”Ngươi coi quá nhiều tiểu thuyết rồi có đúng không?”
   “Xin lỗi, lão tử đối nam nhân không có hứng thú.”
————————–
   Kỉ Tình lúc này đang mang theo ba cái đồ đệ đi dạo phố.
   Tại sao lại là ba cái?

   Bởi vì tam đồ đệ Cố Thừa Trạch không cùng đi.
Hắn nói sức khỏe của bản thân không tốt, muốn ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
   Kỳ thực, đối với lời ngụy biện này của hắn, Kỉ Tình là một chữ cũng không tin.
Y có thể nhìn ra được, kể từ khi đến Tiêu gia, hắn khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ quặc, giống như đang trốn tránh gì đó.
   Nhưng, vẫn là câu nói cũ, nếu đồ đệ không nói, y cũng sẽ không cưỡng cầu.
   Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng biết được mà thôi.
   Đang suy nghĩ bâng quơ, Kỉ Tình bỗng dưng lại phát hiện một chuyện.
Tiểu đồ đệ của y từ nãy đến giờ giống như vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ bán kẹo hồ lô kia a?
   Đằng xa, nam nhân bán kẹo hồ lô vẫn đang không ngừng cất cao giọng rao vang.
   Chỉ là, đúng lúc này, một thỏi bạc lại không biết từ đâu lạch cạch rơi vào trước mặt gã.
Đợi gã ngẩng mặt nhìn lên, thì ngoại trừ một cơn gió thoáng qua cuốn đi ba xâu kẹo ra, thì ngay cả gương mặt của khách nhân, gã cũng chưa từng thấy được.
   Xảy ra chuyện tà môn như vậy, nam nhân làm gì còn dám tiếp tục bày bán ở đây nữa.
Lập tức ba chân bốn cẳng dời chỗ, chà xát cánh tay nổi đầy da gà của mình, thầm mắng :”Đúng là gặp quỷ mà.”
   Không biết hành động của bản thân vô tình hù doạ nam nhân đáng thương kia.
Trong tay Kỉ Tình lúc này đã nhiều ra ba xâu kẹo hồ lô, chia đều cho ba cái đồ đệ :”Ăn.”
   Vô duyên vô cớ bị nhét cho một xâu kẹo, Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song mặc dù ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói tạ.
   Chỉ có một mình Lục Dạ là ngạc nhiên nhìn y.
   “Sư tôn…đây là…”
   “Không phải ngươi muốn ăn sao? Ăn đi.” Kỉ Tình bất cận nhân tình trần thuật.
   Chỉ là, thái độ đạm mạc của y, vẫn như cũ khiến Lục Dạ cảm động không thôi.
   Cảm giác được người quan tâm này, hắn chỉ từng cảm nhận qua từ người mẫu thân…
   Nhưng loại ấm áp đó…đã sớm biến mất từ rất lâu.
   Chính hắn cũng không ngờ rằng, bản thân vẫn còn có cơ hội thể nghiệm lại sự ấm áp này một lần nữa.
   Lục Dạ há miệng nhỏ, cắn lấy một quả táo đỏ.
Ngay tức khắc, trong khoang miệng liền bị vị ngọt lấp đầy, không còn chua xót cùng cay đắng.
   Quả nhiên, hương vị này vẫn làm người ta mê luyến như vậy…
   Bốn sư đồ rất nhanh liền đi tới cuối phố.
Chỉ là lúc này, một bóng người bỗng lại từ bên vệ đường lao ra, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Kỉ Tình, dập đầu kêu hô :”Tiên quân tại thượng, xin hãy rũ lòng cứu giúp tiểu nữ.”
   “Chỉ cần cho tiểu nữ ít bạc chôn cha, tiểu nữ nguyện vì ngài làm trâu làm ngựa, chết không hối tiếc.”

   Lúc này, Kỉ Tình mới nhìn thấy phương dung của người này.
   Đây là một nữ tử tuổi khoảng đôi mươi, mặc một bộ tang phục cũ kĩ, dính đầy bùn đất.
Gương mặt tái nhợt lấm lem nước mắt, dung mạo thanh tú động lòng người, khiến người vừa thấy đã thương.
   Cổ đại đúng là kỳ lạ a, tại sao chỉ thấy người bán thân chôn cha, mà không thấy ai bán thân chôn mẹ vậy chứ?
   Nghĩ thì nghĩ, nhưng làm một nam nhân, hơn nữa còn là một người có bệnh nhan khống, Kỉ Tình vẫn là lấy ra một đĩnh bạc, chuẩn bị đưa cho nữ nhân này.
   Nhưng bất chợt, Lục Dạ lại đưa tay ngăn y lại.
Lắc đầu, chăm chú nhìn nữ tử nói :”Sư tôn có điều không biết.
Ở nhân gian, khắp nơi đều là kẻ lừa gạt a.”
   “Một số kẻ ỷ vào hình dạng đáng thương, phối hợp với một chút diễn kỹ.
Chỉ cần nhặt đại thi thể của một tên ăn mày từ xó xỉnh nào đó lôi đến bên vệ đường, nhỏ vài giọt nước mắt, treo một tấm bảng chôn cha, liền đã có thể lừa gạt được người tốt bụng rồi.”
   Nghe Lục Dạ nói, chân mày Kỉ Tình liền hơi nhíu lại.
Mà sắc mặt của nữ tử cũng có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh liền đã che giấu, kêu khóc bác bỏ.
   “Tiểu tiên quân này…
Vì sao lại nói như vậy a…
Ngài không giúp liền thôi, cần gì phải thóa mạ lòng hiếu thảo của tiểu nữ chứ! Cha mẹ chỉ có một, làm sao lại có thể nhận bừa được…”
   Lẳng lặng nhìn nữ tử, Lục Dạ chỉ cười lạnh trong lòng.
Trang a, ngươi cứ tiếp tục trang cho ta.
  ( trang = giả vờ.)
   Chỉ là, vốn đang khinh bỉ đối phương, Lục Dạ lại bị câu hỏi của Kỉ Tình làm cho đờ người.
  “Lục Dạ, ngươi giống như rất hiểu rõ những chiêu trò lừa gạt này a.”

   “Sư tôn…đệ tử nào có.
Chỉ là thấy nhiều nên biết được đôi chút mà thôi.” Lục Dạ cứng nhắc đáp, cố nặn ra tiếu dung chân thành.
   Không tiếp tục truy cứu chuyện này, Kỉ Tình đã đem đĩnh bạc ném cho nữ tử kia.
Nhìn cũng không nhìn nàng, liền lôi kéo ba tiểu đồ đệ rời khỏi.
   Thấy Lục Dạ có điều muốn nói, y liền cắt ngang :”Một chút tiền lẻ mà thôi, xem như đi đường làm rơi mất đi.”
   Lúc này, nhìn bọn họ rời đi, nữ tử mới lén lút ước lượng khối lượng của đĩnh bạc, lẩm bẩm kinh hô :”Năm mươi lượng bạc a.
Nhiều như vậy…”
   Từ trên mặt đất đứng dậy, nhớ lại lời Lục Dạ nói khi nãy, nữ tử liền hừ lạnh.
   “Oắt con đáng chết, suýt chút nữa liền đã phá chuyện tốt của ta.”
   Mắng mỏ xong, nữ tử cũng không dám chậm trễ nữa.
Nhân lúc người khác không chú ý, liền nhanh chóng đem cỗ thi thể bị quấn chiếu kia lôi vào trong hẻm nhỏ.
Chuẩn bị đổi chỗ khác làm ăn, tìm một người cha mới.
   ‎

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.