Ma Sư Xuống Núi

Chương 13: Tiêu Dật


Đọc truyện Ma Sư Xuống Núi – Chương 13: Tiêu Dật

   Trung Châu là trung tâm của đại lục, nên nơi đây cũng vô cùng sung túc, náo nhiệt.
Những người ở đây, không phú thì quý.
   Bình thường, tu sĩ Nguyên Anh liền đã có thể trở thành bá chủ một phương.
Nhưng ở Đế thành thì lại khác, Nguyên Anh nhiều như cẩu, Hóa Thần đi đầy đất.
Đôi lúc còn có thể bắt gặp vài cái Luyện Hư cảnh cao thủ.
   Năm sư đồ trong nháy mắt liền được truyền tống đến Tiêu gia.
   Tiêu gia nằm ở phía đông thành, tương xứng với hoàng cung Xích Liên Đế quốc.
Đình đài lầu các san sát, nguy nga, vô cùng khí khái, xứng đôi với thân phận một trong tam đại thế gia của Tiên Ma lục.
   Lão tổ tông của Tiêu gia tên gọi Tiêu Dật, là Hợp Thể cảnh đại năng.
Thê tử của hắn đã mất từ rất lâu, chỉ để lại một cái nhi tử, lúc này cũng đã là gia chủ Tiêu gia.
   Đám người Kỉ Tình chỉ vừa xuất hiện trên truyền tống trận, Tiêu Nhiên liền lập tức tiến tới, phảng phất đã đợi ở đây rất lâu :”Điệt nhi Tiêu Nhiên, tham kiến Chân Quân.”
  Tiêu Nhiên là một nam nhân thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi.

Bởi vì giống với mẫu thân quá cố, nên dung mạo của hắn cũng vô cùng bình phàm.
Mày rậm mắt to, tràn đầy hào hiệp chi khí.
   Kỉ Tình hơi gật đầu, dùng linh khí cách không đem Tiêu Nhiên đỡ dậy, vấn đạo :”Phụ thân ngươi đâu?”
   “Bẩm Chân Quân, gia phụ đang ở trong động phủ bế quan.
Điệt nhi sẽ lập tức đi gọi ngài ấy…”
   Chỉ là, không đợi Tiêu Nhiên rời đi, thì một âm thanh đã tựa như xuân phong, vô thanh vô tức truyền vào tai đám người :”Không cần, ta đã tới.”
   Tiếng nói vừa dứt, một bóng người liền đã bất chợt xuất hiện trước mặt Kỉ Tình.
Ngay cả nửa phần động tĩnh cũng chưa từng phát ra, tựa như vốn đã đứng đó thật lâu.
   Nhìn thấy một màn này, Lục Dạ liền kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Mà ba tiểu tử khác cũng đồng thời nghĩ tới hai chữ : Cao thủ!
   Đi không ai biết, về không ai hay, cũng chỉ có đại năng giả mới có thể làm được.
    Người đến là một nam tử tuấn lãng phong tình, tựa như công tử nhà quyền quý nào đó.
Hắn mặc một bộ lam y đính phục sức hình hoa hải đường, cổ áo xẻ sâu, lộ ra cổ cùng xương quai xanh.
Ngũ quan mang theo một cổ phong lưu không chút tiết chế.
   Kỉ Tình thừa nhận, lúc còn trẻ, bản thân là vì coi trọng gương mặt này của hắn, cho nên mới kết bạn đồng hành với hắn thay vì những tu sĩ cùng trang lứa khác.
   “Tình nhi, đã lâu không gặp.
Nửa năm rồi ngươi không tới tìm ta a.
Có phải là không yêu ta nữa rồi?”
   “Ta rất nhớ ngươi nha.”
   Nhìn Tiêu Dật nước mắt lưng tròng, còn gọi Kỉ Tình là Tình nhi, bốn người Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi nghi hoặc.
Người này là ai a? Trông hắn giống như cùng sư tôn rất thân thì phải.
   Cũng không trách bọn họ được.
Trong suy nghĩ của bọn họ, lão tổ tông Tiêu gia phải là một lão đầu râu tóc bạc phơ, giống như tông chủ Ngự Kiếm Thần Tông vậy.
   Lúc này, vừa dứt lời, Tiêu Dật liền đã lao tới, muốn cùng Kỉ Tình ôm một cái.
   Chỉ là, Kỉ Tình đã lập tức giơ tay, một cái tát đem hắn đập xuống đất, lạnh hừ :”Nói chuyện đàng hoàng.”

   Chúng nhân :………………
   Tình cảm của bọn họ…xác thực là rất tốt a.
   Bị Kỉ Tình tát một cái, Tiêu Dật mặc dù chật vật, nhưng cũng không chịu quá nhiều tổn thương.
Từ trên đất bò dậy, cười hề hề nói.
   “Kỉ Tình, ngươi cũng đừng có thô bạo như vậy chứ! Ngươi có biết một viên Dưỡng Nhan Đan cần bao nhiêu tiền không? Lỡ đem gương mặt anh tuấn, soái khí này của ta đánh hư, ngươi nỡ sao?”
   Kỉ Tình nghiêng mặt, tỏ vẻ bản thân không quen biết kẻ này.
   Thấy vậy, Tiêu Dật không khỏi dậm chân, ánh mắt vừa đảo, liền nghỉ tới chút vấn đề :”Đừng nói với ta, nửa năm này ngươi lại lạc đường ở đâu đó nữa rồi a?”
   Bị nói trúng tim đen, Kỉ Tình rốt cuộc cũng nâng mắt, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Để Tiêu Dật ngay lập tức liền lĩnh hội được hàm nghĩa trong đó.
   “Tiêu Dật…” Ta nổi giận lên, đến chính ta cũng phải sợ hãi a.
   “………………” Nắm đấm ngươi lớn, ngươi nói có lý.
   Lúc này, bốn tiểu tử đứng phía sau mới biết được, thì ra nam tử có bộ dạng tao khí này lại chính là lão tổ tông Tiêu gia a.
   Hình tượng cao nhân tuyệt thế gì đó, trong nháy mắt liền vỡ tan không còn một mảnh.
   Đứng ở cạnh Tiêu Dật, đối với ánh mắt đồng tình của bốn thiếu niên, Tiêu Nhiên cũng đã sớm chết lặng.
   Không sao, quen thuộc liền tốt.
   “A, bốn tiểu tử này là ai? Là tân hoan ngươi tìm tới sao?” Chú ý tới bốn thiếu niên đứng sau lưng y, Tiêu Dật liền dò hỏi.
Ánh mắt nhìn Kỉ Tình cũng giống như đang nhìn lão yêu quái :”Ta nói này, khẩu vị của ngươi có phải hay không là có hơi…độc đáo rồi.”

   “Người ta vẫn là hài tử xanh tươi mơn mởn a.
Ngươi nỡ lòng nào lại gặm người ta được chứ? Không sợ…ưm?”
   Kỉ Tình đen mặt, phất tay phóng xuất một luồng linh lực phong bế miệng của Tiêu Dật lại.
Lẩm bẩm :”Thế giới thật thanh tịnh.”
   “Ưm! Ưm!” Muốn phá vỡ luồng linh lực này, nhưng Tiêu Dật cũng chỉ có thể trợn mắt, chỉ chỉ miệng mình, kháng nghị.
   Không quản hắn, Kỉ Tình liền quay đầu, nghiêm mặt giải thích với chúng đồ đệ nhà mình, thái độ thành khẩn, nghiêm túc :”Đầu óc của hắn có bệnh, phải bao dung.”
   Nhìn vẻ mặt Kỉ Tình, lại nhìn Tiêu Dật như kiến bò trong chảo, gần như sắp nhảy cẩng lên kia.
Bốn tiểu tử cũng học theo Kỉ Tình, nghiêm mặt, gật đầu thật mạnh.
   Sư tôn nói đúng, đầu óc của kẻ này…giống như có bệnh.
Hơn nữa còn là bệnh rất nặng, không trị được cái loại kia.


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.