Ma Quỷ Lộ

Chương 83: Cáo


Đọc truyện Ma Quỷ Lộ – Chương 83: Cáo

Lê Hỏa ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Hoàng, giờ cậu đã có thể chắc chắn 90% thằng nhóc ranh này có linh thể hay huyết mạch gì đó bên trong người, mà đã có một trong hai thứ đó thì dù thấp hay cao Thiên Hoàng chắc chắn sẽ có linh căn, ” nghĩ nhiều làm gì hỏi nó là được ” ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Lê Hỏa liền làm luôn.

– Thiên Hoàng lại đây.

Thiên Hoàng đang hòa nhập cùng quyền pháp thì đột nhiên nghe tiếng gọi của Lê Hỏa, không chậm một giây, Thiên Hoang thu công nhanh chân chạy lại chỗ Lê Hỏa cúi chào.

– thầy.

Thiên Hoàng chỉ dám gọi Lê Hỏa bằng thầy chứ không dám gọi bằng sư phụ dù Lê Hỏa đã nhận hắn làm đồ đệ nhưng chỉ là đồ đệ kí danh hay nói cách khác là đồ đệ đang chờ xét tuyển, chỉ khi nào Lê Hòa nhận nó làm đồ đệ thân truyền tức là trúng tuyển thì mới được gọi Lê Hỏa là sư phụ.

Lê Hỏa vào thẳng ngay vào vấn đề.

– có phải trong thời gian gần đây trong lúc luyện man ngưu quyền con có cảm giác có cái gì lạ không ?

Thiên Hoàng nghe thế thì bất ngờ, nó đứng suy nghĩ một lúc rồi nói.

– con cũng không chắc nữa, có thể cách đây vài ngày trong lúc luyện tập man ngưu quyền con đột nhiên nhìn thấy một con trâu đỏ bị ánh lửa đỏ thiêu đốt, nhưng hình như chỉ là ảo giác, con cũng không chắc nữa, hình ảnh đó chỉ lóe lên rồi biến mất, trong những ngày sau con cảm thấy luyện man ngưu quyền rất thuận, nhưng kể từ ngày đó con sư gặp lại hình ảnh đó.

Lê Hỏa nghe thế thì biết chắc thằng nhóc này mang huyết mạch của một loài trâu nào đó rồi , mà đã loài trâu thì chắc chắn phải theo con đường luyện thể, mà huyết mạch của Thiên Hoàng còn có quan hệ mật thiết với lửa, cùng nguyên tố với Lê Hỏa, nhưng cậu sẽ không vội vã để Thiên Hoàng luyện Âm Hỏa Chân khí Quyết theo cậu vì đó là một điều ngu ngốc nhất một mà một người thầy có thể làm cho để tử của mình, hướng cho nó con đường theo mình mà không biết đồ đệ của mình có đi được hay không, Âm Hỏa Chân Khí Quyết không phải là một công pháp có thể tùy tiện học, nó không chỉ là việc phí thời gian vô ích cùng chịu đau đớn đôi chút mà còn là việc công pháp đó sẽ tàn phá cơ thể người luyện rất nặng, đến cả Lê Hỏa còn suýt chết với nó lên khi chưa xác định được tư chất của Thiên Hoàng có phù hợp để luyện âm hỏa không thì lúc đó Lê Hỏa mới quyết định, mà dù cho Thiên Hoàng có không luyện được âm hỏa thì Lê Hỏa vẫn thừa sức chỉ dạy cho Thiên Hoàng tu luyện vì lửa dù sao vẫn là lửa, kể cả là âm hỏa hay lửa băng đều bắt nguồn từ lửa, như một cây chĩa ra nhiều cành nhiều nhánh mà thôi.

Lê Hỏa vứt cái suy nghĩ viễn vông đó sang một bên để đi vào quỹ đạo chính của chuyện.


– Thiên Hoàng giờ con cũng đã lên luyện thể tứ trọng chiêu thức đỉnh cao nhưng lại chỉ luyện được man ngưu quyền còn kim ưng trảo cùng hạc diệp bộ của con rất kém, nhất là kim ưng trảo có phải không.

Thiên Hoàng nghe vậy thì buồn bã, tưởng đã mất điểm vì không luyện được hai võ học kia, Thiên Hoàng ủ rũ trả lời.

– dạ, đúng là vậy ạ, dù cho con vẫn cố gắng luyện hai môn võ đó nhưng lúc luyện con cảm thấy rất vương cảm giác không thuận gì cả lên con đã gạt hai môn võ đó sang một bên để chú tâm vào luyện man ngưu quyền.

– con làm như vậy là rất thông minh, không lên gượng ép những gì mà mình không thể học được, cả hai môn võ đó không hề phù hợp với con, có luyện cũng không đạt được thành tựu cao, con biết bỏ đi những võ học không phụ hợp để luyện võ học phù hợp là lựa chọn rất là sáng suốt.

Thiên Hoàng nghe Lê Hỏa khen việc mình làm là đúng đắn thì cười tươi vui vẻ, vứt cái vẻ mặt ủ rũ đi ra thùng rắc mất rồi, lúc này Lê Hỏa lại nói.

– nhưng con cũng không thể mãi chỉ luyện một võ công được mà võ công đó lại là luyện thể sức tấn công cực thấp.

Thiên Hoàng nghe Lê Hỏa nói thế thì gương mặt âm trầm suy nghĩ một lúc…đột nhiên Thiên Hoàng chấp tay cúi người.

– xin thầy hãy chỉ dạy cho đồ đệ.

Lê Hỏa không nói gì, lấy từ đằng sau lưng một cái bọc vải dài to bên trong chứa mấy đồ gì đó sải ra sân, bọc vải lăn trên mặt đất từ từ để lộ ra những loại vũ khí khác nhau, tổng cộng là có tám pháp khí, trong số đó chỉ có một cái quạt pháp khí trung phâm còn lại đều là hạ phẩm, hai trường kiếm, một trọng kiếm, hai cái đơn đao, một đại đao dài cùng một cái thương.

– chọn một loại vũ khí mà con cảm giác thù hợp nhất đối với mình đi.

Thiên Hoàng gật đầu đồng ý, nhưng ngay khi vừa cúi xuống thì đã có một bóng đen đến trước, bóng đen đó chính là khỉ đột con, nó vớ ngay cái thanh đại đao, hú lên vui mừng rồi chạy ra sân múa máy lung tung, Thiên Hoàng thấy vậy thì há hốc mồn, nó chưa từng nghe đến truyện một con yêu thú biết dùng vũ khí bao giờ cả, nhưng khi nghĩ đến đo là thú chiến của sư phụ thì ngay lập tức Thiên Hoàng cho đó là điều bình thường và tập trung vào đống pháp khí trước mặt.


Một lúc lâu trầm ngâm Thiên Hoàng cầm một thanh trọng kiếm lên xem sét, thử vẩy vài cái rồi quyết định chọn nó.

– thầy, con sẽ chọn thanh kiếm này.

Lê Hỏa thu lại đống pháp khí lại, thành một cái bọc rồi dùng lá phù chứa đồ để bán hút nó vào, trong ánh mắt của Thiên Hoàng chỉ lóe lên sự bất ngờ rồi biến mất, nó đã được nhìn không gian phù rất nhiều rồi nhưng chỉ là từ mấy tên tiểu thư công tử của đại gia tộc mới có mà thôi , Thiên Hoàng cũng hơi bất ngờ khi Lê Hỏa có, nhưng khi nghĩ lại Lê Hỏa chính là đệ tử của tông môn lớn thì lại thấy điều đó là bình thường.

Lê Hỏa quay lại đằng sau tìm cái gì đó trong một cái bọc vải trắng, một lúc sau cậu lấy ra một sách rồi lại dùng một lá không gian phù cất cái bọc vải vào rồi quay lại đưa cho Thiên Hoàng một quyển sách võ học cấp hai có tên là Trọng Kiếm Phá Sơn rồi nói.

– nếu con đã quyết định theo con đường của mình thì vi sư không cản nhưng cũng không thể giúp con được nhiều ngoài cho con thanh kiếm cùng quyển sách này ra thì con phải tự đi mà không có sự trợ giúp của ta.

Thiên Hoàng nhận lấy quyển sách cúi người cảm ơn Lê Hỏa, cậu đỡ hắn dậy rồi nói.

– trong mấy cái ấm, xoong nồi kia chứa đựng một lượng lớn hầu nhi tửu có tác dụng lớn trong việc luyện thể, lúc nào bắt đầu tu luyện hay uống chút ít.

Lê Hỏa mở vung một cái xoong ra, bên trong chứa đựng một thứ chất lỏng màu lục nhạt, tỏa ra hương thơm mê người, Thiên Hoàng chỉ ngửi ngửi mùi hương của rượu thôi mà cũng cảm thấy các cơ bắp trong có thể cảm thấy dễ chịu, nó vui mừng cuốn quýt cảm ơn Lê Hỏa.

Lê Hỏa chỉ phất tay, ý bao không có gì, tập trung vào tìm hiểu võ công mới đi, Thiên Hoàng hiểu ý ra ngồi một góc tìm hiểu Trọng Kiêm Phá Sớn .

Lúc này Man Thần khỉ con đã tìm đến, nó uống một khớp lớn hầu nhi tửu rồi lại tiếp tục ra múa may đại đao quay cuồn chả ra cái đường lối gì cả, giống như một thằng ranh con đang đùa nghịch, Lê Hỏa lắc đầu thở dài, cậu tính tý nữa đi bán đồ phải mua thêm cho khỉ con một quyển sách đại đao cơ sở mới được.


Con khỉ con này từ lúc mà Lê Hỏa đưa cho khỉ mẹ pháp khí dạng búa thì khỉ đột con cũng đòi thanh đao và từ đó mỗi lần rảnh rỗi là khỉ con lại vác đại đao ra múa may cái đao một cách vô ý thức, chả có đường lối gì cả nhưng mỗi lần như thế nó đều cười tươi vui vẻ, Lê Hỏa biết khỉ con muốn luyện đao lên cũng thử dạy cho nó nhưng do quyển võ học về đại đao quá khó so với khỉ con và Lê Hỏa lại mù tịt không biết gì về đại đao dù cho cậu là người luyện đơn đao, nhưng kể cả là như thế thì đại đao và đơn đao có khác biệt rất lớn lên cậu mất mười mấy ngày mà không dạy được cho khỉ con một chút đại đao pháp nào lên Lê Hỏa kệ nó khi nào về mua một quyển sách đai đao cơ sở về dạy nó từ từ. ( đại đao là một thanh đao có cán dài giống như thanh long đao của Quan Vũ vậy, thanh long đao thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ ?)

Lê Hỏa liếc nhìn xung quanh sân một chút, mỗi góc lại có một kẻ, toàn mấy cái động không đáy, bao nhiêu đan dược cũng hết, càng nhiều càng ít ” lần này sẽ tốn nhiều tiền rồi đây.” Lê Hỏa thở dài bước ra khỏi cổng.

________

Hơn ba mươi phút sau Lê Hỏa đã đứng trước một cửa hàng với thiết kế ba lầu đơn giản, nổi bật với một biển hiệu có chữ Hoàng Long, Lê Hỏa đứng trước cửa hàng không nhịn được nhìn lên lầu ba với cái cánh cửa đang đóng ngăn cản tầm mắt của Lê Hỏa.

Dù cho gương mặt vẫn luôn nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại không dấu được tâm tình của cậu về sự mất mát, thất vọng, trong đầu Lê Hỏa không tự chủ được lóe lên hình ảnh một gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh đáng yêu cùng đôi mắt màu nâu cổ lão, không thể nghi ngờ hình ảnh của Âu Ngọc đã in sâu vào não của Lê Hỏa thậm chí còn ngang hàng được với … đột nhiên một đôi mắt to tròn trong veo như giọt nước có màu xanh dương như mặt biển rộng lớn bao la, Lê Hỏa ngay lập tức dũ sạch mọi thứ về đôi mắt đó, một đôi mắt của kẻ đã chết mà cậu không muốn nhớ tới.

Lê Hỏa bước vào cửa hàng với gương mặt lạnh lùng, đôi mắt màu đen lóe lên sự lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện.

– kính chào quý khách, em biết quý khách sẽ lại đến nữa mà.

Lê Hỏa quay đầu liếc sang, đó là một thân hình cao dáo mặc một bộ áo dài vàng thêu bên trên là những họa tiết rồng trừu tượng, gương mặt thon gọn trái xoan phúc hậu nhưng đôi mắt sắc sảo của cô ta lại ánh lên sự khôn ngoan của kẻ lành đời chính vì điều này làm cô ta dù không quá đẹp nhưng vẫn mang lại cho người khác một sự cuốn hút lạ thường, đây chính là người đã tiếp đón cậu lần trước , một cô gai khôn ngoan, có mắt nhìn người theo nhận định của Lê Hỏa.

– như cũ.

Lê Hỏa lạnh nhạt không nói nhiều.

Cô ta cũng hiểu tính cách của quý khách trước mặt là như thế nào, vẫn là nụ cười trên đôi môi hồng nhạt, cô ta dẫn đường cho Lê Hỏa.

– mời quý khách theo em.

Cô ta dẫn Lê Hỏa đến một căn phòng giao dịch, vẫn như trước với phong cách bài chí đơn giản một bàn hai ghế, Lê Hỏa không ngại đi vào ngồi trước, cô nhân viên vẫn nở nụ cười ngồi xuống đôi diện cùng cậu, Lê Hỏa khuôn mặt âm trầm nói.


– bỏ ngay cái nụ cười giả tạo của cô đi, nó làm tôi ghê tợm đó, chúng ta không phải lần đầu gặp, đừng có mà lừa tôi bằng cái nụ cười vô hồn đó.

Cô nhân viên ngay lập tức tắt cười, gương mặt toát lên vẻ thành thục, ánh mắt lưu chuyển liên tục làm đôi phương không thể nắm bắt được suy nghĩ của cô ta, khí chất của cô ta thay đổi, sự uy tín, sự thông minh , sự khôn ngoan… những khí chất đã được nuôi dưỡng qua nhiều năm làm cái nghề mua bán này.

“Một phụ nữ thông minh” Lê Hỏa nhìn cô gái trước mặt đánh giá thầm trong lòng, ngoài miệng cậu lại nói.

– một cô cáo thông minh nhỉ?

Cô ta nhếch miệng cười nói.

– một con hổ kiêu ngạo luôn coi thường kẻ khác nhỉ ?

Lê Hỏa không nhịn được phà lên cười hỏi.

– cô tên là gì?

– Hồ Thiên Cơ.

Cô ta trả lời một cách nhẹ nhàng không có điểm nhấn, như thế cô ta không muốn kẻ khác nhớ về tên mình, nhưng tiếc cô ta đã gặp Lê Hỏa một kẻ sẽ ghi nhớ tên cô ta đến cuối đời, ánh mắt vương giả của Lê Hỏa đối đầu cùng đôi mắt thông minh của Hồ Thiên Cơ.

Mọi thứ thật buồn cười một hổ cao ngạo khinh người đối mặt với một con cáo thông minh sắc sảo, một kẻ to lớn là vương cùng một kẻ nhỏ bé là thương, sự khác biết lớn đến vậy nhưng tại sao ta có cảm giác hai kẻ đó sẽ gặp nhau nhiều trong tương lai nhỉ, đời thật lắm trò vui.

——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.