Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 67: Xoay Vần Tam


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 67: Xoay Vần Tam


Đám mây tan dần, một thân nam tử mặc hoàng y, hai tay tiêu sái chắp sau lưng, cùng một đám người hầu tay cầm mấy rương bằng vàng vây xung quanh đang mỉm cười đáp xuống giữa Quần Hội đài.

Nếu thế gian này có một người khiến cho Lam Hi Thần vừa nhìn thấy liền không khỏi cảm thấy hốt hoảng, chính là một trong bốn vị Ma quân của Ma tộc, Đông Phương Trường Nhật.
Hắn nói ra những lời như vậy, rõ là muốn gây chấn động.

Trưởng bối của Lam gia đều ở đây, Lam Hi Thần tự hiểu bản thân chuyện lớn chưa kịp thông báo cho nên tốt nhất không thể vội ra mặt can thiệp, bèn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cầu cứu.

Trừ ba vị tinh quân cũng là tông chủ ba nhà Nhiếp – Kim – Giang hiện tại có mặt thì công phu nhất, hiểu biết nhất và có khả năng ra mặt nhất phải tính đến hai đệ của y.

Nhạc trên lễ đài ngừng lại, vẻ mặt Lam Vong Cơ bình thản như nước, đứng dậy nói “Gặp qua Đông Phương Ma quân!”.

Ngụy Vô Tiện tiếp lời “Thường nghe nói Ma quân ở Ma tộc bận rộn nhiều việc, Nhân tộc Lam gia chúng tôi hôm nay tổ chức một ngày lễ truyền thống, lại phiền tới đích thân Đông Phương Ma quân đến dự, quả là vinh hạnh, vinh hạnh!”.
Ánh mắt Đông Phương Trường Nhật có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn hàm chứa nụ cười sắc lạnh “Lời ấy của Hỏa Vũ tinh quân sai rồi, nói chữ “phiền” như vậy quả thật là làm khó bản quân.

Hôm nay ngoài việc tới tham dự, bản quân còn chuẩn bị không ít thành ý, gọi là ra mắt cầu thân.

Thông qua việc Ma tộc và Nhân tộc lần đầu liên hôn này, bản quân tin có thể mở ra thời kỳ thịnh vượng cho cả hai tộc, cho nên Nhân tộc các ngươi không có lý do gì phản đối đâu, đúng không?”.

Rốt cục Đông Phương Trường Nhật muốn gì, nghe được câu cuối thì người đến xem lễ lúc trước còn mờ mịt, giờ đã hiểu rõ.
Kể từ lần nghỉ phép ba ngày để trở về Nhân giới sau cuộc chinh phạt Quỷ tộc, Kim Lăng trở về rất được đám trưởng bối Kim thị coi trọng, thậm chí xem cậu ta thực sự là một gia chủ lâu năm của Kim Lân đài mà lúc nào cũng ân cần hỏi han đủ chuyện, cho nên từ chỗ môn sinh Kim gia đi săn đêm đã truyền ra rất nhiều tin tức.

Ví như toàn bộ Tu Chân giới đều biết bảy người “máu mặt” nhất đều đã thành tiên, ngoài ra còn biết thêm bên ngoài bọn họ có bao nhiêu thế giới khác, quân chủ của từng thế giới là ai,….!mọi người vì thế mà đối với cái vị gọi là Đông Phương Ma quân trước mặt chẳng những không kinh ngạc mà ngược lại vô cùng sùng bái không kém Nhiếp Minh Quyết lúc trước.

Đặc biệt, sau khi nghe ra ý đồ của vị Ma quân kia đến là để cầu thân, con mắt của tông chủ các nhà người nào người nấy sáng rực lên như đèn lồng giữa đêm đen.

Chỉ cần nghĩ đến con gái nhà mình có thể trở thành một vị Ma hậu ngồi bên cạnh một vị quân chủ quyền lực thứ hai trong trời đất, khỏi cần phải bàn cãi gia tộc đó vinh quang đến mức nào.
Lúc trước Nhiếp Minh Quyết ở Thanh Đàm Hội tỏ ý từ chối lập hậu, cái ghế Càn Khôn chi mẫu không có khả năng với tới sớm đã khiến bọn họ hụt hẫng tột cùng, nay nghe nói Đông Phương Ma quân quyền cao chức trọng đến cả Ngọc đế trên Thiên Đình cũng phải nể muốn cầu thân, bọn họ đều chỉ hận không thể phấn khích hò hét ầm ĩ.

Đám tiên tử trong Huyền Môn tuy có chút ngần ngại trước phong thái đáng sợ của hoàng y nam tử kia, nhưng chỉ cần nghĩ tới bản thân sau này có thể ngồi trên một chiếc ghế vàng được đông đảo chúng sinh gọi một tiếng “Ma hậu nương nương”, cộng thêm dung mạo anh tuấn ngời ngời của hắn, trong mắt các nàng sự đáng sợ kia nhanh chóng biến thành phần phước ngàn năm có một.
Bởi vì không biết Đông Phương Ma quân cao quý kia sẽ cầu thân ai, có vài tiên tử lớn mật đã lén liếc mắt nhìn lên hoàng y nam tử, hy vọng sẽ xuất hiện cái gọi là “tiếng sét ái tình” trong truyền thuyết, sau đó thì “chim sẻ hóa Phượng Hoàng”.
Thế nhưng, Đông Phương Trường Nhật ngay cả một cái quét mắt cũng không thèm quét qua bọn họ, chỉ phất tay ra lệnh cho tùy tùng mở từng chiếc rương ra, còn hắn thì lãnh đạm nói “Do lúc đi vội vã, nên lễ vật cầu thân bản quân chỉ kịp chuẩn bị bốn rương sính lễ.


Bao gồm: một rương chứa trăm viên Huyết Quang Đông Châu ở biển Đông Hải vạn năm mới sinh ra một viên, một rương có trăm xấp lụa vân sa do Chức Nữ tiên tử dệt, một rương bàn đào quả ở chỗ Tây Vương Mẫu và một cặp bỉ dực điểu”.

Hắn cũng rất nhanh đã dội một gáo nước lạnh xuống đầu Huyền môn bách gia “Những sính lễ này quả thực không đáng giá, nhưng chiếc ghế Đông Phương Ma hậu ở bên cạnh bản quân mới là sính lễ lớn nhất.

Nếu như Lam gia các ngươi đồng ý, ngày đại hôn ngoài chiếc ghế đó sẽ còn có thêm nhiều sính lễ trân quý khác nữa”.
Chỉ cần câu “Nếu Lam gia các ngươi đồng ý”, sắc mặt khách nhân trong lễ đài đồng loạt đen kịt như bão tố.

Rõ ràng là phúc phần ngay trong tầm tay, cớ sao lại rơi thẳng vào cửa nhà họ Lam chứ? Đã là một trong tứ đại gia tộc, lại còn được một bước làm thông gia với Ma tộc quyền quý……Này thực là bất công quá đi!
Lam Diệp ngồi ở trên cao, khẽ vẫy tay ra hiệu cho Lam Khải Nhân đi lại, nhỏ giọng hỏi “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hi Thần hay Vong Cơ có nói gì với ngươi không?”.
Lam Khải Nhân hoang mang đáp “Thúc phụ, Vong Cơ từ khi trở về đã cùng ta lo liệu cho đại lễ này, ta hoàn toàn không có thời gian để hỏi nó.

Còn về Hi Thần….”.

Lão đưa mắt nhìn lam y nam tử đang biến sắc ngồi phía dưới, bản thân lão cũng biến sắc theo, lẩm bẩm nói “Chắc là nó cũng không biết đâu”.
Lam Diệp không mấy hài lòng với câu trả lời mơ hồ này, nhíu nhíu mi tâm vốn đã có nếp nhăn quét qua phía mấy trăm nữ đệ tử của Lam thị, tỏ vẻ miễn cưỡng “Thôi kệ đi, cũng có thể trong lúc ra ngoài lập nghiệp hoặc săn đêm vô tình gặp gỡ.

Dù sao người kia có thân phận lớn, chỉ cần một nữ đệ tử cũng đủ khiến Lam gia nở mày nở mặt”.
Lam Khải Nhân dường như bất mãn “Nhưng mà thúc phụ, hắn là quân chủ của Ma tộc, mà Ma tộc thì….”.
Lam Diệp đương nhiên hiểu ý, xua tay nói “Khải Nhân, ngươi đừng cổ hũ quá! Ma tộc thì đã sao? Còn không phải là chỉ dưới mỗi Chính Chương Thánh đế thôi à? Ngươi trước đó cũng nghe nói rồi, Ma tộc không phải loại tàn ác làm hại thế gian như Quỷ tộc, cứ nhìn thái độ của Vong Cơ thì biết.

Hơn nữa, chúng ta đã có thể dung nạp một Ngụy Vô Tiện khai ra Quỷ đạo người người khiếp sợ, hà cớ gì lại không chào đón được một Đông Phương Ma quân được vạn vật tôn kính? Có những chuyện, không thể cứ dùng nguyên tắc là được đâu”.

Mắt thấy Lam Khải Nhân vẫn chưa cam lòng, ông liền nghiêm giọng “Chỉ là một nữ đệ tử, nòa có phải Hi Thần hay Vong Cơ đâu mà ngươi lo lắng?”.
Thế là Lam Khải Nhân thôi không dám nói nữa.

Phía dưới, Lam Vĩnh Thuận không biết câu chuyện sâu xa trước đó, ngược lại tỏ ý thích thú, hơi hơi nghiêng người hỏi Lam Hi Thần đang ngồi bên cạnh “Vị Ma quân này đã bỏ qua thân phận cao quý, đích thân tới đây ngỏ ý muốn liên hôn gì đó, đại biểu đệ nói xem, là cô gái nào trong hàng đệ tử của Lam gia may mắn như vậy nhỉ, khiến chúng ta sau này còn phải cung kính gọi nàng ta là Ma hậu nương nương?”.
Lam Hi Thần bởi vì ngồi ở hàng đầu, cách Đông Phương Trường Nhật tầm ba thước, dễ dàng bị ánh mắt nóng như lửa của hắn dán lên người, báo hại y lúc này mồ hôi lạnh đã đầy đầu nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, cười khan đáp “Ta cũng đang muốn biết cô nương nào sẽ trở thành Đông Phương Ma hậu a!”.

Đúng vậy, tốt nhất là bỗng – dưng – có – cô – nương trở thành Đông Phương Ma hậu, ai cũng được, chỉ cần vị trí này có người ngồi rồi thì Đông Phương Trường Nhật sẽ không còn lúc ẩn lúc hiện dọa dẫm y nữa.

Bấm bụng nghĩ ngợi một chút, Lam Hi Thần rất muốn mắng cái tên vô sỉ nào đó đến bây giờ còn chưa chịu lộ mặt ra, không biết là hắn định bao giờ mới xuất hiện?
Lam Vong Cơ vốn không thích kéo dài, nhân tiện hoàng y nam tử chưa nói rõ người hắn tới cầu thân là ai, đúng lúc có thể giải vây giúp Lam Hi Thần, liền nghiêm túc nói trước “Đông Phương Ma quân đã có hảo ý lớn như vậy, Lam thị sao dám từ chối? Có điều, nữ đệ tử trong Lam thị của tiểu tiên gần như trăm người, không biết Ma quân đã chọn được vị nào rồi?”.
Mấy trăm môn sinh nữ quyến của Lam gia, trước nhìn thấy bản thân có cơ hội hơn đệ tử bách gia bên dưới, sau nghe Lam Vong Cơ mở lời như thế, quả thực khiến các nàng vui như trời đổ tuyết đỏ, vài người còn hồi hộp đến mức toàn thân run rẩy, người khác bình tĩnh hơn còn bày ra vẻ e thẹn cuốn hút nhất có thể, mong bản thân có thể lọt vào mắt xanh của nam nhân cao quý kia.

Đông Phương Trường Nhật chuyển mắt từ Lam Hi Thần sang Lam Vong Cơ, đầu mày giần giật, cao lãnh hỏi “Giáng Vân tinh quân, lâu ngày không gặp mà ngươi đãng trí rồi sao? Bản quân muốn cầu thân ai trong Lam thị, ngươi phải là người rõ nhất chứ!”.
Khuôn mặt Lam Vong Cơ vừa mới bình thản như nước, phút chốc đã phủ một tầng mây u ám “Mặc dù tiểu tiên biết rõ, nhưng chỉ sợ trong chuyện này có nhẫm lần, gây tổn hại đến thể diện của Ma quân và Lam thị, kính xin Ma quân thận trọng”.
Mắt thấy hắn vì lời nói của mình mà nổi giận, Đông Phương Trường Nhật cười rất dụng tâm “Bản quân ngược lại cảm thấy không có gì phải thận trọng cả.

Chuyện này bản quân đã đợi chờ từ rất lâu rồi, bây giờ còn không mau thực hiện, chỉ sợ bản quân ngày đêm bất an”.
Lam Diệp lúc này mới chống gậy đứng lên, khiêm tốn hỏi “Đông Phương Ma quân, vậy thì không biết Ma quân có thể chỉ ra người mình muốn cầu thân, để Lam gia chúng tôi liệu bề tính toán hỷ sự”.
Lời này không nói thì thôi, nói ra thực khiến Lam Hi Thần trong lòng gào khóc thảm thiết, giờ thì Lam Vong Cơ cũng hết đường giúp y tẩu thoát.

Thúc công gia gia ơi, người nói như vậy là hại con khó sống rồi! Nhiếp Minh Quyết cái tên chết tiệt nhà ngươi, ngủ bờ ngủ bụi ở đâu rồi mà bây giờ còn không chịu tới?
Đông Phương Trường Nhật nghe được câu mở lòng như vậy, vô cùng cao hứng, nói “Người mà bản quân muốn cầu thân, là người mà tất cả các ngươi đều biết”.

Hắn đưa tay về phía Lam Hi Thần, mỉm cười, trìu mến gọi “Hoán Hoán, mau ra đây với bản quân, để tộc nhân ngươi biết ngươi chính là Đông Phương Ma hậu tương lai”.
Hơn trăm nữ đệ tử của Lam thị đồng loạt buông người ngã bệt xuống đất, ba mươi ba trưởng bối Lam thị trợn mắt há mồm, Lam Khải Nhân bình thường vô cùng đoan chính mà lần đầu tiên cũng phạm gia quy sửng sốt kêu lớn một tiếng, Lam Diệp sắc mặt cứng đờ, Lam Vong  Cơ cụp mắt thở dài, Ngụy Vô Tiện đưa tay ôm trán.

Đám hậu bối càng không cần phải nói nháo lên như một cái chuồng gà, nếu Lam Tư Truy không cố gắng bình tĩnh nhất có thể mà ra lệnh, chỉ sợ cả đám thanh thiếu niên đã sớm chạy ùa tới chỗ Lam Hi Thần hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Lam Vĩnh Thuận trấn tĩnh tốt nhất, nhưng vẫn bán tính bán nghi, quay qua hỏi nhỏ “Đại biểu đệ, chuyện này là thật sao? Ngươi và cái vị Ma quân kia…..!ừm, ý ta là các ngươi cũng lưỡng tình tương duyệt giống nhị biểu đệ và Ngụy công tử?”.
Lam Hi Thần lúc này chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi thế gian, vùi mặt vào lòng bàn tay mà nhăn nhó “Biểu ca, ngươi đừng nghe lời hắn, ta với hắn không có lưỡng tình hay tương duyệt gì hết, chúng ta chỉ giống như quân thần hai cõi mà thôi”.
Lam Vĩnh Thuận “Ồ” một tiếng, chép miệng “Nhưng ta nghĩ, mọi người tám chín phần đều tin lời hắn hết rồi kìa”.
Lam Hi Thần khủng hoảng ngẩn mặt lên nhìn, phát hiện toàn bộ ánh mắt trong Quần Hội đài đều dán chặt lên người y không một chỗ trống, như thể bây giờ chỉ cần y nói “Đúng”, tất cả bọn họ đều sẽ kéo nhau tới trước mặt y mà náo loạn.
Dù sao cũng là chuyện không thể tin nổi.

Nếu như là vị cô nương nào đó trong Lam gia còn đỡ, đằng này đường hoàng lại là Lam tông chủ, thành tiên thì đã sao, xuất thân gia thế thì đã sao, rõ ràng là một nam tử nhưng lại khiến Đông Phương Ma quân kia cất công đến cầu thân, chẳng lẽ chỉ bởi vì dung mạo Lam Hi Thần quá xuất sắc? Đừng nói là có nguyên nhân nào khác, chỉ với ý nghĩ này thôi mà loáng thoáng đã có vài gia chủ lẫn tiên tử nảy sinh địch ý không cam lòng.
Giang Trừng nhìn một loạt biểu cảm của người xung quanh, buồn chán hừ một tiếng tỏ ý ngán ngẩm, lại nghiêng người hỏi nhỏ Nhiếp Hoài Tang “Đông Phương Ma quân đã đích thân tới đây, sự việc cũng không còn là nhỏ nữa, ca ca ngươi không định ra mặt sao?”.
Nhiếp Hoài Tang không đáp mà chỉ đưa tay vờn nghịch trên bề mặt Mộc Phù phiến, ánh mắt xa xăm đầy ý vị liếc qua Lam Hi Thần.
Giang Trừng không thấy người ngồi bên cạnh đáp lời mình, trong lòng liền nghĩ tới khả năng Nhiếp Hoài Tang vẫn còn nghi ngờ chuyện hắn gièm pha Tây Môn Úc Khanh mà đâm ra buồn bực.

Kỳ thực là hắn thấy sao mới nói vậy, hắn có thèm vào mà nghĩ đến chuyện nói xấu cái gã xú nam kia.

Nếu mà hắn có muốn nói xấu thật, lời lẽ hôm đó sẽ vô cùng khó nghe chứ không phải chỉ tập trung vào vấn đề chính.
Hắn nghĩ mãi cũng không hiểu được, Tây Môn Úc Khanh kia đến cùng là một gã chỉ có trêu hoa ghẹo nguyệt mang danh tình thánh là giỏi, rốt cuộc đã có ân tình gì lớn lao khiến Nhiếp Hoài Tang sống chết bênh vực gã, lại còn cho rằng Giang Trừng đang đặt điều gieo tiếng lên người gã.


Càng nghĩ mà Giang Trừng thật muốn phát hỏa một trận thật lớn.

Bây giờ nghĩ lại, nếu hôm đó hắn mà là Nhiếp Minh Quyết, khẳng định phải giáo huấn Nhiếp Hoài Tang thật nặng mới làm người này sáng mắt ra.
Đương bực bội, tầm mắt Giang Trừng vô tình liếc qua một nữ nhân ngồi đâu đó trong hàng môn sinh Nhiếp thị, mà nữ nhân kia dường như vừa mới nhìn hắn cười ngại ngùng.

Hắn có giật mình nhưng không để tâm, chỉ cho rằng bản thân hoa mắt, nhìn qua thấy Nhiếp Hoài Tang vẫn còn bày ra bộ dáng hờ hững, thuận lợi chọc cho Giang Trừng hỏa khí càng lớn, thiếu điều bóp nát ly rượu trên tay.
Lam Diệp sau khi lấy lại bình tĩnh, ho khan một tiếng để che đậy sự kinh ngạc của ông, nói “Đông Phương Ma quân, ngươi xác nhận là muốn thú….khụ, ý của lão phu là muốn cầu thân với đứa cháu Hi Thần này ta?”.
Đông Phương Trường Nhật cong khóe môi, rất là mãn nhãn đáp “Đương nhiên rồi!”.
Lam Diệp ậm ờ một lúc, sau đó thận trọng hỏi “Lão phu thất nghi, xin được hỏi một câu: Không biết Đông Phương Ma quân nghĩ gì mà lại muốn cầu thân Hi Thần? Ma quân có nhìn kỹ, Hi Thần chính là nam tử, làm Ma hậu của ngươi hình như không được thích hợp cho lắm?”.
Lời này rõ ràng có ý từ chối.

Mặc dù không biết là cố ý hay chỉ là lấy lùi làm tiến, nhưng người xung quanh nhất là đám nữ tử đều cảm thấy trước mắt có được một tia hy vọng mỏng manh.
Đông Phương Trường Nhật thu liễm tiếu ý, trầm giọng “Có gì mà không thích hợp? Ma tộc chúng ta tư tưởng phóng khoáng, không quá chú trọng hôn phối là nam hay nữ, già hay trẻ.

Bản quân lại đối với Hoán Hoán lúc nhỏ vừa gặp đã yêu, trong tay bản quân vẫn còn giữ chiếc khăn tùy thân của Hoán Hoán, chúng ta đây chính là duyên định tình kiếp, tin rằng Lam gia các ngươi sẽ…..”, lời nói chưa kịp buông, trên lễ đài đột nhiên vang lên một tiếng “Chậm đã”.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh, chính là lục y nam tử ngồi xếp rồi lại mở quạt, gương mặt đầy hòa khí, đúng là Mộc Phù tinh quân – Nhiếp tông chủ – Nhiếp Hoài Tang.

Là thân đệ của Chính Chương Thánh đế đứng đầu vạn vật, phẩm cấp mặc dù không tính là cao, nhưng lại là người có tiếng nói rất nặng trong Tu Chân giới lúc bấy giờ.

Theo lý thì Nhiếp Hoài Tang này chẳng liên quan chút nào tới Lam gia cả, có điều vừa rồi hắn giống như có ý ngăn cản, khiến cho mọi người không khỏi nảy sinh một tia nghi hoặc.

Nhiếp Hoài Tang lúc này ngồi ở vị trí trực diện bên phải lễ đài, từ từ đứng lên hướng tới Đông Phương Trường Nhật, chắp tay, nói “Tiểu tiên mặc dù không có nhiều thông tin trong tay, nhưng cũng biết được Băng Di tinh quân sớm đã có đạo lữ.

Đông Phương Ma quân bây giờ đem sính lễ tới nhà hắn cầu thân, có vẻ như đã trễ rồi”.
Dưới đài một trận yên tĩnh, tiếp đó là một trận xôn xao còn dữ dội hơn lúc nãy.
Đông Phương Trường Nhật quay về phía kẻ quấy rầy Nhiếp Hoài Tang trầm mặc một lát.

Chắc bởi vì không biết Nhiếp Hoài Tang cùng Nhiếp Minh Quyết bên ngoài là quân thần nhưng bên trong là huynh đệ ruột, cũng nghĩ Nhiếp Hoài Tang hoặc là nói đùa, hoặc là thấy một người nào đó trong nhóm Nhân tộc có ý với Lam Hi Thần mà phá đám, cho nên cười lạnh “Bản quân chưa bao giờ nghe nói Hoán Hoán đã có đạo lữ, mặc dù có, chắc cũng chỉ là một kẻ thấp kém tầm thường”.
Lam Hi Thần thầm nghĩ: nếu hắn mà xuất hiện, ta thấy quả thực ngươi so với hắn mới là tầm thường.
Nhiếp Hoài Tang cười nhạt “Tiểu tiên kính nể Ma quân là người đứng đầu tứ quân Ma tộc, vẫn có lòng khuyên Ma quân nên lui gót trở về, không nên cùng vị ấy so đo, kẻo lại tổn hại thể diện của Ma quân”.
Đông Phương Trường Nhật khinh xuy hừ một tiếng, ngạo nghễ đáp “Bản quân trước giờ hành sự, chưa từng nghĩ và cũng không muốn nghĩ đến hai chữ “lui gót”.

Bằng không ngươi gọi hắn ra đây, cùng so cùng bản quân xem được bao nhiêu phần nổi trội hơn bản quân?”.
Nhiếp Hoài Tang khẽ đưa mắt nhìn đám mây ngũ sắc dần xuất hiện trên vòm trời, thở dài “Ma quân chắc chắn rồi chứ?”.
Đông Phương Trường Nhật còn chưa tiếp lời, chư vị bách gia nhất tề nhìn lên không trung, chờ người được gọi là đạo lữ của Lam Hi Thần trong lời Nhiếp Hoài Tang xuất hiện, lại thấy một vị hối y nam tử vén đám mây ngũ sắc kia không nhanh không chậm đáp xuống lễ đài, không chút để ý sửa sang cổ áo màu xám, mặt tỉnh như gió xuân, bên tay còn dắt theo một hồng y nữ hài bộ dáng năm, sáu tuổi có đôi tai sói vô cùng đáng yêu.

Nam tử bâng quơ hỏi “Ai vừa mới réo gọi bản quân ra đó?”.
Mái tóc dài đen nhánh, trên trán buộc một sợi dây trắng có họa tiết vân mây màu lam, diện mạo tuấn dật phiêu lãng, khi cầm Tạo Hóa Ngọc Điệp thì nghiêm trang tĩnh tâm không vướng chút bụi trần, khi cầm Diệt Thế Hắc Liên lại sắc bén giống như cơn lốc có công lực phá hủy vạn vật.


Đây chính là người đứng đầu Càn Khôn vạn vật, Chính Chương Thánh đế Ngôn Huyền, tục danh thường gọi là Nhiếp Minh Quyết.
Đông Phương Trường Nhật sững người, trên Quần Hội đài hoàn toàn im lặng.

Một lát sau tất cả mọi người đều đồng loạt rời ghế mà quỳ xuống.

Bên trên lễ đài cao nhất, cả ba mươi ba trưởng bối Lam gia cũng nhất tề quỳ xuống cung nghinh.

Khoan hãy nói địa vị bây giờ, kiếp trước lúc còn là Xích Phong Tôn, chỉ cần hắn còn đứng thì người trong huyền môn bách gia không ai dám ngồi trước, càng đừng nói tới thân phận Thiên Địa chi chủ lúc bấy giờ.

Lam Hi Thần nhớ mang máng trong Hội Bàn Đào vừa qua cũng từng xảy ra chuyện tương tự, người này vừa từ trên ghế đứng dậy, chúng thần tiên liền nhất tề quỳ xuống.
Lam Hi Thần rốt cục cũng hiểu được vì sao Nhiếp Minh Quyết không mấy khi ra khỏi Linh Chiếu cung, bởi vì đi tới chỗ nào cũng thấy cảnh quỳ bái, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt.
Nhiếp Minh Quyết nhìn một đám người đồng loạt quỳ trên đài, đầu tiên khẽ nâng tay miễn lễ cho bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, cười đầy cao hứng “Lúc sáng còn phải đến Bất Tịnh Thế lo chút chuyện, còn nghĩ sẽ trễ, nhưng bây giờ xem ra đến rất đúng lúc”.

Mắt thấy y ném cho hắn một cái nhìn oán trách, hắn ngược lại cười càng lớn hơn, chốt lát sau mới quay qua hỏi Đông Phương Trường Nhật “Hôm nay bản quân đến ra mắt với nhà vợ, không nghĩ ngươi lại nắm bắt tin tức nhanh hơn Thần tộc mà tới đây chung vui chúc mừng, khiến bản quân thấy vô cùng hài lòng”.
Ánh mắt Đông Phương Trường Nhật có chút thâm trầm bất định “Hình như đế quân có gì đó nhầm lẫn rồi? Bản quân tới đây là để cầu thân, sính lễ cũng đem theo mà đến, sao lại nói là chung vui chúc mừng? Ngược lại, nhìn thấy đế quân tay không mà đến, bản quân mới tưởng ngươi thực sự là chúc mừng.

Hừ! Trước đây trên Thiên Đình chỉ nghe đế quân nói rằng chuẩn bị lập hậu, chứ không hề nói bản thân đã lập hậu, càng không có ai biết giữa ngươi và Hoán Hoán có giao tình luyến ái.

Bây giờ đế quân lại tự nhận gia môn của Hoán Hoán là “nhà vợ”, để Lục giới nghe được suýt còn tưởng đế quân đang cường thần đoạt tức ấy chứ”.
Lam Vong Cơ kín đáo kéo Ngụy Vô Tiện lại gần, cau mày nói nhỏ “Xem ra hôm nay Đông Phương Trường Nhật đến, ngoài sính lễ còn chuẩn bị thêm cả tính toán dự trù.

Hiện tại lý lẽ đều bị hắn chiếm hết, đế quân mà tùy tiện đưa ra kết luận thì có vẻ như là không còn thể diện”.
Ngụy Vô Tiện tấm tắc cười, lại che miệng nói “Ta thì cảm thấy ngược lại, hắn đã xem thường da mặt của vị Chính Chương Thánh đế kia rồi”.
Xung quanh mặc dù người người đều đang rôm rả bàn tán, giữa đài Nhiếp Minh Quyết vẫn rất thong dong bình tĩnh, trong vẻ thong dong còn lộ ra vài phần khó hiểu, sau khi Đông Phương Trường Nhật nói xong liền trầm ngâm một lúc mới hỏi “Ngươi vì sao cho rằng bản quân đang cường thần đoạt tức, trong khi bản thân ngươi đang kháng quân chiếm hậu?”.

Hắn tiếp theo cũng không nhìn xem sắc mặt của Đông Phương Trường Nhật, đem tay giữ bàn tay nhỏ xíu đầy thịt của Hãn Lương Ngọc buông ra, tiểu nha đầu lập tức vén váy chạy ùa tới chỗ Lam Hi Thần, vẻ mặt hốt hoảng chực khóc, lớn tiếng hỏi “Sư phụ, sư phụ có bị làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?”.
Lam Hi Thần mặc dù mờ mịt chẳng hiểu gì, nhưng vẫn mau chống ngồi xuống cho xấp xỉ bằng chiều cao của của nữ hài, vỗ về “Lương Ngọc ngoan, đừng hồ nháo, ta vẫn bình thường đây mà.

Nhưng….!vì sao lại hỏi như vậy?”.
Hãn Lương Ngọc sụt sùi “Bởi vì lúc sáng ta đến tìm, thấy ngươi cùng đế quân đánh nhau ở trên giường, khiến ta thực sự rất lo lắng sợ ngươi đánh không lại đế quân mà bị thương a!”.
Lam Hi Thần đứng hình, trân mắt nhìn con bé, một chữ cũng không thốt ra nổi.

Ngụy Vô Tiện không kìm được, run giọng hỏi “Đánh nhau ở trên giường? Có thật không?”.
Hãn Lương Ngọc cho rằng hắn không tin những gì nàng thấy, rất hồn nhiên lớn tiếng khẳng định “Đương nhiên là thật! Hai người họ đánh nhau ở trên giường, kịch liệt tới mức không mặc quần áo, hơn nữa…..ưm”.

Xem ra vẫn còn nhiều câu sau chưa kịp nói, Lam Hi Thần đã gấp không chịu được mà dùng tay bưng kín miệng nàng để ngăn lại, trên mặt rặt một vẻ nếu tiểu nha đầu này còn nói thêm một chữ nào nữa thì y sẽ lập tức thổ huyết tại chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.