Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 66: Xoay Vần Nhị


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 66: Xoay Vần Nhị


Lam Cảnh Nghi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên người Lam Hi Thần, cũng giống như việc Lam Hi Thần được nuôi dưỡng bên người Lam Diệp, cho nên đối với người chăm nom mình lớn lên muôn phần khắng khít, trong đầu cứ đinh ninh đó là người thân thuộc gần gũi nhất.

Cậu từ nhỏ ngoại trừ cha mẹ ruột ra thì chỉ biết đến họ hàng là y với Lam Vong Cơ, và thêm biểu thúc công là Lam Khải Nhân tiên sinh.

Còn máu mủ cùng lắm thì chỉ biết đến ông ngoại là Lam Mặc Đình, chứ chưa từng biết rằng bản thân còn có thêm một người thân “ruột thịt” nào khác.

Ban đầu là Lam Diệp có ý không muốn Lam Hi Thần kể cho đứa nhỏ nghe, một phần là vì thứ tự Lam gia phức tạp, ông cho rằng một đứa bé mới hai tuổi thì có thể hiểu được đến đâu, bảo cứ từ từ đợi nó lớn thêm chút nữa rồi nói cũng không muộn.

Sau lại vì có quá nhiều việc xảy ra, từ chuyện Ngụy Vô Tiện chết đi đến Lam Vong Cơ khiến Vân Thâm Bất Tri Xứ náo loạn, rồi Nhiếp Minh Quyết bạo huyết ở Kim Lân Đài đến sự kiện miếu Quan Âm, Lam Hi Thần gần như đã quên mất nhắc với Lam Cảnh Nghi về việc này.
Giờ phút này gặp một người vừa mới lần đầu gặp mặt đã phải gọi là “cữu cữu”, khó tránh khỏi cậu ta hoài nghi với hoang mang lẫn lộn, bấu víu vào cánh tay Lam Hi Thần, chốc chốc lại nhìn y bằng đôi mắt nghi vấn khiến cho y lúng túng không biết nên bắt đầu giải thích từ chỗ nào.
Rốt cuộc cũng là ngoại tôn, dù ở chung một mái nhà nhưng bọn họ nhiều năm vẫn cứ xa lạ như vậy, Lam Mặc Đình đau lòng, liền vội vã đi tới kéo tay Lam Cảnh Nghi lại chỗ mình, liên tục kêu húy tự của cậu ta “A Huy, A Huy, mau lại đây với ngoại công cùng cữu cữu ngươi đi thôi! Chúng ta cùng tới Trang thất của cữu cữu ngươi nói chuyện, để ngoại công kêu người mang bánh quế hoa ngươi thích nhất tới cho ngươi”.
Lam Cảnh Nghi liếc mắt thấy lão nắm chặt cổ tay mình, vừa kinh hoảng vừa khó chịu, miễn cưỡng kêu lên một tiếng “Lam lão tiền bối”, liền lại giãy dụa nói “Ngươi đừng lôi kéo ta nữa! Ta còn phải đi chung với đại biểu cữu Hi Thần! Ta có tới cũng là tới Hàn thất của đại biểu cữu Hi Thần, chứ không phải Trang thất của cữu cữu gì đó.

Còn nữa, ta chỉ thích ăn bánh do đại biểu cữu làm, người khác làm ta không ăn đâu”.
Mặc dù Lam Cảnh Nghi dùng khí lực không nhỏ nhưng dù sao cũng là thanh niên đang ở độ tuổi trưởng thành.

Lam Mặc Đình tuổi tác xấp xỉ Lam Khải Nhân, khí lực so với thanh niên có phần không bằng, cộng thêm sự xúc động run rẩy, nhất thời không giữ được cháu ngoại.

Lam Vĩnh Thuận thấy thế liền thở dài, nhẹ giọng khuyên “Hảo hài tử, ta là cữu cữu của ngươi đây! Ta, mẫu thân ngươi, ngoại công ngươi và chính ngươi, chúng ta đều là người một nhà với nhau.

Ngươi trước hãy đi cùng ngoại công và ta, có chuyện gì ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe”.
Lam Cảnh Nghi lúng túng một chút, nhìn hắn rồi hít sâu một hơi.

Lam Vĩnh Thuận nghĩ tâm tư của đứa nhỏ đang lay chuyển, đang muốn lại khuyên bảo thêm mấy lời, không nghĩ rằng Lam Cảnh Nghi lại chạy về đứng nấp sau lưng Lam Hi Thần, nghiêm nghị cao giọng “Không! Ta chỉ muốn đi với đại biểu cữu Hi Thần.

Người thân của ta là đại biểu cữu Hi Thần, không phải ngươi”.
Lam Vĩnh Thuận “A” một tiếng, đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, cẩn trọng hỏi “Đại biểu đệ, đứa nhỏ không quen thuộc ta cùng phụ thân như vậy, lại chỉ bám lấy ngươi, lẽ nào ngươi mười mấy năm qua không có kể gì cho nó nghe sao?”.
Lam Mặc Đình trừng mắt liếc Lam Hi Thần một cái, cất giọng phẫn nộ “Còn phải hỏi? E rằng mười mấy năm qua, ngoại tôn này của ta sớm đã bị ai đó nhồi nhét ý nghĩ chỉ có đích phòng bọn hắn mới là người thân duy nhất, cũng chỉ có đích phòng mới đem lại lợi ích tương lai cho nó”.
Lam Vong Cơ nghe xong câu cuối sắc mặt trở nên tối sầm, con ngươi nhạt màu lườm hai người đứng đối diện một cách lạnh lùng nhất.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy mọi ngày đều vào lúc cần thiết nhất chỉ dạy Lam Cảnh Nghi mấy câu, nhưng tình huống này thật sự không ngờ tới, cho nên cũng không biết phải mở miệng nói cái gì.

Lam Hi Thần từ lúc nghe Lam Vĩnh Thuận hỏi thì đã khó xử vô cùng, giờ đây còn bị biểu thúc nói bức càng khiến trong lòng muôn phần tủi thẹn, khó khăn cho y không biết phải xử sự như thế nào.
Tuy rằng lỗi đúng thật là do y khinh xuất vấn đề mới chưa từng tiết lộ, nhưng là bây giờ Lam Cảnh Nghi đã có ý không muốn, y làm sao nhẫn tâm bắt ép được chứ?
Không ai không biết đứa nhỏ này đối với Lam Hi Thần trọng yếu cỡ nào.

Đứa nhỏ này đã theo y từ khi mới hai tuổi, lúc đó mặc dù nghịch ngợm vô đối nhưng căn bản vẫn là thân thể trẻ con mềm yếu, gương mặt lại hồng hào, vì hoài niệm biểu tỷ Lam Nhu Thủy đối với y vô cùng tốt mà Lam Hi Thần xem như đứa nhỏ này giống như tay chân chính mình tận lực nuôi dưỡng.


Có lẽ là do ý trời, tuy rằng hai người ngoài mặt là tông chủ môn sinh, bên trong là cậu cháu họ hàng.

Nhưng đối với một người đơn độc nhiều năm, chỉ khi bắt tay nuôi lớn một đứa trẻ mới biết trọng yếu cỡ nào.
Thật sự không phải vì cái gọi là “chỗ dựa” gì đó như Lam Diệp hay nói, mà là y thật tình yêu thương đứa nhỏ này.

Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vắng vẻ này, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện lúc trước quanh năm ra ngoài, Lam Tư Truy mặc dù cũng thân thiết với y nhưng vẫn không bằng đối với phu phu Vong – Tiện, rốt cuộc chỉ có Lam Cảnh Nghi mới có thể thường xuyên và chân thành nhất bầu bạn với y.

Thành ra, lúc này tuy muốn Lam Cảnh Nghi nhận thân tiếp thích, nhưng cậu ta lại một mực bám víu lấy y như thế, y thực sự không muốn đứa nhỏ chịu gượng ép rời xa mình.
Thế nên, Lam Hi Thần nghĩ mình đành phải chịu tội với biểu thúc cùng biểu ca một thời gian, đợi lúc sau lựa lời khuyên nhủ sẽ khiến Lam Cảnh Nghi dần dần cởi mở hơn.
Bọn họ cứ dây dưa mất một lúc, cho đến khi Lam Mặc Đình thở dài ảo não, không ngừng khuyên nhủ “A Huy, đại biểu cữu Hi Thần không phải máu mủ thân cận với ngươi như ta cùng cữu cữu Vĩnh Thuận, mẫu thân ngươi còn là con gái của ta.

Chúng ta mới chính là huyết thống với nhau, ngươi phải đi theo chúng ta mới đúng, cớ sao lại thân thiết với người ngoài mà từ chối người thân của mình như vậy?”.
Sắc mặt Lam Cảnh Nghi dần dần lạnh đi, cậu ta quyết đoán: “Không phải! Không phải! Ta chỉ biết trước giờ ta có hai người thân mà thôi.

Nhị biểu cữu Vong Cơ là vừa là cậu vừa là thầy, hắn dạy ta chữ nghĩa và kiếm pháp, ta rất hâm mộ hắn.

Còn đại biểu cữu Hi Thần cũng là cậu nhưng lại không khác gì mẫu thân, bởi vì đại biểu cữu chính là người nuôi dưỡng ta, thương yêu bảo bọc ta giống như….giống như…..mẫu thân thứ hai của ta vậy.

Ngoại trừ cha mẹ ruột, bổn tộc thân thích ta chỉ biết đến hai người này mà thôi”.

Rồi lại ôm chầm lấy Lam Hi Thần, ngúng nguẩy nói “Ta thích đại biểu cữu nhất, thương đại biểu cữu nhất, chỉ muốn sau này đi theo bên cạnh đại biểu cữu mà thôi! Nếu hai ngươi còn bắt ta rời khỏi hắn, ta sẽ đi mách với Lam lão thái gia cho mà xem!”.
Ngoại trừ Lam Tư Truy, người lớn hơn trải đời nhiều hơn đều chợt hiểu rằng: Lam Cảnh Nghi này gần như đã cắt đứt tình cảm huyết nhục với ông ngoại và cậu ruột.
Thật là nghiêm trọng rồi! Lam gia hơn một nửa quyền lực đều thuộc về đích phòng nhưng hai người Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ trước mắt đều không có con nối dòng, nhưng Lam Vong Cơ năm xưa vì Ngụy Vô Tiện mà cãi lời trưởng bối nên sớm đã bị tước mất quyền thừa kế chức vị, Lam Tư Truy bất quá cũng chỉ là dưỡng tử dưới chân Lam Vong Cơ lại còn từng là “người ngoại tộc” nên vai trò không đáng cân nhắc.

Còn thứ phòng Lam Vĩnh Thuận cũng không có gia thất, cho nên thế hệ tông chủ tiếp theo tám chín phần sẽ thuộc về môn sinh trực hệ nội tộc duy nhất là Lam Cảnh Nghi.
Có điều, xét về việc chung: Lam thị tông chủ trước nay đều xuất thân từ đích phòng, dù ba mươi ba trưởng bối cầm quyền có bất mãn đi nữa vẫn phải tán đồng theo ý của Lam Diệp để Lam Cảnh Nghi nhập vào dòng đích, hoàn thành cái mục tiêu quan trọng nhất trong quy định Lam thị tộc phổ là thể diện.

Xét về tình riêng: Lam Hi Thần vừa là tông chủ, vừa là đích trưởng tử mà đến bây giờ vẫn không có nhi tử dưới chân, e rằng thực quyền trong Lam thị rất sớm sẽ bị lung lay, Lam Diệp lại chú trọng nhất chính là Lam Hi Thần, cho nên ông sẽ nghĩ đủ mọi cách bảo toàn dòng đích.

Có thể đem Lam Cảnh Nghi làm con thừa tự của y là khả năng cao nhất.

Một khi Lam Cảnh Nghi từ thứ phòng trở thành đích phòng, cộng thêm mối quan hệ khắng khít giữa cậu ta với Lam Hi Thần, tương lai không cần phải nói dòng đích mạnh mẽ đến thế nào, địa vị của Lam Hi Thần trong Lam gia này cũng theo đó mà vững như bàn thạch.

Đó là chưa kể trường hợp nếu Lam Cảnh Nghi có tâm tư sâu xa, hiểu được Lam Hi Thần chính là cánh cửa mở ra tương lai tốt đẹp nhất, thì việc cậu ta lựa chọn đứng về phía y là chuyện không thể bàn cãi.
Môn sinh Lam thị trước chưa hoàn toàn phục tùng thứ phòng, ngay cả phong quang vô hạn trước mắt – cháu trai do nữ nhi chính mình sinh ra – lại bị cướp mất, hơn nữa còn cự tuyệt làm thân với mình.


Rõ ràng là tương lai của thứ phòng, ngang nhiên lại biến thành của đích phòng!
Những ý niệm này khiến Lam Mặc Đình vô cùng khó chịu, đến mức không thể nào nén giận, bất giác thôi không lôi kéo Lam Cảnh Nghi, từ phía đối diện nhìn lại, thẳng tay chỉ vào Lam Hi Thần mà đay nghiến “Đứa nhỏ A Huy này không được quản giáo như vậy, nhất định là do ngày thường ngươi đã dạy hư nó.

Ngươi khiến cho cháu trai ta xa cách với ta thôi chưa đủ, bây giờ còn muốn vì ngươi mà đoạn tuyệt luôn huyết nhục.

Đừng tưởng giữ được cháu trai ta bên mình thì cái địa vị đích trưởng tử của ngươi có chỗ dựa tốt! Hừ! Cũng chỉ là diễn trò lợi dụng mà thôi!”.
Lam Hi Thần bị thần sắc của lão dọa dẫm, vội vàng nói “Biểu thúc, Hi Thần yêu thương Cảnh Nghi, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm hay lợi dụng gì nó.

Dù là họ hàng, nhưng nó cũng là con cháu của ta, sao ta có thể…..”.
Lam Vong Cơ bỗng dưng bước lên kìm lại vai của y, ra hiệu cho y không cần phải nói nữa, còn hắn thì trầm giọng tiếp lời “Biểu thúc, suy nghĩ vừa rồi của ngươi, thứ cho Vong Cơ nói một câu vô lễ: Lam gia trước giờ liêm chính, biểu thúc tốt nhất đừng nên lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nếu không thiên hạ cười chê.

Người nào diễn trò lợi dụng hãy còn chưa biết, vẫn mong biểu thúc sau này xuất ngôn cẩn thận”.
Lam Mặc Đình con ngươi long sòng lên “Lam Vong Cơ, ngươi đây là có ý gì?”.
Lam Vong Cơ tỏ vẻ dửng dưng “Nếu biểu thúc tâm tư ngay thẳng, nghe một lần há lại không hiểu ý?”.

Nói đến đây thì đưa mắt liếc qua Lam Vĩnh Thuận, sau lại dừng trên người Lam Cảnh Nghi, sau đó lãnh đạm nói tiếp “Một đứa trẻ chỉ thích ở với người chân thành yêu thương nó, lâu dài hay ngắn ngủi, thân thích hay họ hàng đều sẽ như vậy, biểu thúc hà tất nôn nóng ép buộc?”.
Lam Mặc Đình giận tím mặt “Hồ ngôn! Lão phu đây có gì mà phải nôn nóng? Ngược lại là huynh trưởng ngươi, cũng không biết trong bụng đang có ý đồ gì, lúc nào cũng không chịu để A Huy và ta gần gũi với nhau”.

Dừng một chút để lấy hơi, lại hất mặt nói tiếp “Phải rồi, người nào diễn trò lợi dụng còn chưa biết.

Bắt đầu từ ngày A Huy được dẫn về Vân Thâm Bất Tri Xứ, huynh trưởng ngươi nhận nuôi xong liền tỏ ra mình như phụ mẫu của nó, gắng sức để cho nó cảm kích cái công ơn nuôi dưỡng kia mà một mực ở bên người, chẳng phải chính là dự tính cho tương lai hay sao?”.

Lão nhìn Lam Hi Thần, cất tiếng mỉa mai “Không nghĩ tới đích trưởng tử cao quý như ngươi, bên dưới lớp da đẹp đẽ lại là lòng dạ thâm hiểm như vậy?”.
Lam Cảnh Nghi nghe xong lại giậm chân “Không được nói đại biểu cữu như vậy! Còn nói nữa, ta sẽ cấm ngôn ông!”.
Lam Hi Thần vừa nóng ruột vừa cả giận, quay qua gắt cậu ta một tiếng “Cảnh Nghi! Không được vô lễ!”.
Lam Mặc Đình vẻ không tin nổi mà nhìn cháu ngoại, tức đến nói cũng lắp bắp “Phản….phản rồi…..ta vô phúc mới có được đứa cháu như ngươi……Ý Nghi con gái của ta ở dưới cửu tuyền, nhất định là tức đến muốn đội mồ sống dậy mà giáo huấn ngươi”.

Đoạn, liếc qua Lam Hi Thần, tựa hồ nghiến răng nghiến lợi “Còn ngươi nữa Hi Thần, ngươi chỉ có duy nhất một biểu tỷ, nàng đối với ngươi không bạc, khi mất rồi chỉ để lại đứa con này giao cho ngươi, ngươi không để nó gần gũi với thân gia cũng thôi đi, vậy mà có mỗi việc dạy nó hai chữ “hiếu đạo” ngươi cũng làm không xong.

Ta thật không biết tương lai nó còn ở bên cạnh ngươi thì có gì tốt đẹp? Ngươi có thấy hổ thẹn với Ý Nghi của ta không?”.
Mỗi một lời lão nói ra, Lam Hi Thần đều cảm giác cả người như bị đao kiếm giày xéo, mím môi lắc đầu, run giọng “Biểu thúc, Cảnh Nghi vừa rồi vô lễ, Hi Thần thật sự xin lỗi vì bản thân đã không dạy dỗ chu đáo.

Còn về chuyện nó chưa từng gần gũi với biểu thúc hay không biết gì về cữu cữu của nó, dù bản thân đúng là đã vô tâm nhưng ta cũng không phải là không muốn để một nhà các ngươi đoàn tụ, chỉ là trước giờ thúc công đều nói…..”.
Lam Mặc Đình gạt ngang “Đủ rồi! Ở đây không có người ngoài, khỏi cần bày ra cái bộ dáng yếu đuối ủy khuất đó.


Nếu ngươi thực lòng thấy bản thân có lỗi thì ngay từ khi cháu ta được giao cho ngươi nuôi, ngươi đã đem nó trả lại cho thứ phòng của bọn ta rồi.

Còn nữa, đừng có hở một tí là đem lão nhân gia kia ra làm lá chắn cho ngươi, ngươi chỉ đang không muốn thừa nhận cái lòng dạ thâm hiểm bị ta lật tẩy thôi.

Chỉ có kẻ tâm tư bất chính mới một lòng lôi kéo người khác để trục lợi cho bản thân, và ngươi thì đang làm việc đó trên người cháu trai ta”.
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt sắc lạnh chậm rãi liếc ông ta, hiếm khi nói thật nhiều câu chữ, hờ hững cất giọng “Nghe biểu thúc nói như vậy, làm cho Vong Cơ thấy hoang mang vô cùng.

Ai mà dám chắc bản thân mình không có lòng dạ thâm hiểm, để rồi mạnh miệng đi chỉ trích người khác? Biểu thúc có thể chỉ dạy vài câu cho Vong Cơ được rõ?”.
Lam Mặc Đình trợn trừng mắt chỉ vào Lam Vong Cơ, hung hăng nói “Vong Cơ, thái độ đó là sao? Lẽ nào ngươi muốn ám chỉ ta cũng có tâm tư bất chính giống huynh trưởng ngươi?”.
Lam Vong Cơ lúc này vô cùng lãnh đạm quét mắt nhìn đi chỗ khác, bâng quơ nói “Biểu thúc đừng giận! Vong Cơ chỉ hỏi để lĩnh hội thêm kiến thức chứ không có ý gì hết, nếu biểu thúc không có, cần gì phải nóng nảy nói như mình bị chột dạ?”.
Lam Mặc Đình không biết là vì uất giận đến tận cổ hay thực sự “chột dạ” mà thái độ như bị nghẹn, sắc mặt vô cùng khó coi, sau đó cũng không nói thêm được câu nào.
Lam Vĩnh Thuận mãi lúc này mới bước lên đỡ lấy lão cha, vừa vuốt ngực điều khí vừa cười nhạt, không ngừng an ủi “Phụ thân, thật ra nhị biểu đệ nói cũng đúng.

Đứa trẻ ở với ai từ nhỏ thì lớn lên sẽ quấn quít với người đó hơn.

Chưa kể, Cảnh Nghi này lại không có mẫu thân bên cạnh, từ nhỏ gần gũi với đại biểu đệ cho nên mới như vậy.

Nếu tỷ tỷ còn sống, tin chắc sẽ không để chúng ta một nhà phải khó xử”.

Lam Mặc Đình thì không kiên nhẫn nói “Đúng rồi, nếu Ý Nghi còn sống, dễ gì cháu trai ta đến lượt người nào đó nuôi dưỡng, tiện thể còn đoạt mất vinh quang của nàng?”.
Lam Vĩnh Thuận cười trừ, vỗ lưng lão cha xoa dịu “Thôi được rồi, phụ thân hãy qua bên kia với các vị tiền bối trước đi.

Hôm nay là đại lễ của Lam thị, chúng ta đừng cứ ở đây nhắc đến thân phận mục đích gì đó nữa.

Trước mắt không nên miễn cưỡng Cảnh Nghi ở chung với chúng ta, nếu đã là cốt nhục tình thâm, phụ thân còn lo thời gian lâu dài cháu ngươi không quen thuộc với mình sao?”.
Lam Mặc Đình nghe thấy có lý mới miễn cưỡng nguôi ngoay, trước khi rời đi vẫn không quên ném cho Lam Hi Thần một cái nhìn hằn học “Không sai! Nếu đã là cốt nhục tình thâm, A Huy rồi cũng sẽ biết nó có chung dòng máu với ai”.
Lam Vĩnh Thuận nhìn lão hậm hực phất tay áo rời đi, tiếp theo là Lam Vong Cơ cũng chỉ hành lễ qua loa rồi dẫn theo Ngụy Vô Tiện cùng Lam Tư Truy đi một mạch, hắn lúc này mới thở ra một hơi rồi đưa mắt nhìn Lam Cảnh Nghi một mực bám trụ bên người Lam Hi Thần, còn y thì vẫn đang ngần ngại đứng đó nhìn hắn, bèn cười ôn hòa, nói “Phụ thân vừa rồi cũng vì đau lòng cho nên mới kích động lớn tiếng, mong rằng đại biểu đệ sẽ nể mặt gia tỷ đã khuất mà bỏ qua, đừng hờn giận để trong lòng”.
Lam Hi Thần nghe nhắc tới Lam Nhu Thủy, sự áy náy càng lớn hơn một tầng, liền cúi mặt gật đầu, buồn bã nói “Cũng tại Hi Thần không tốt, để mọi chuyện xảy ra như vậy.

Ta còn phải xin lỗi biểu thúc cùng biểu ca một tiếng, nào đâu dám hờn giận để trong lòng chứ?”.
Lam Vĩnh Thuận vỗ vai y, an ủi “Chúng ta dù sao cũng là huynh đệ với nhau, ngươi cần câu nệ quá! Có điều, nhìn thấy Cảnh Nghi quấn quít với ngươi như vậy, người ngoài không biết còn tưởng thằng bé là con của ngươi chứ không phải tỷ tỷ, đủ cho thấy ngươi đối với nó rất tốt.

Tỷ tỷ cùng tỷ phu ở dưới cửu tuyền biết được, nhất định sẽ rất vui, cũng cảm thấy sự hy sinh năm đó để đổi lấy tính mạng cho người chăm sóc tốt nhi tử khẳng định xứng đáng”.
Lam Cảnh Nghi vừa định chạy khỏi đó, nghe được câu cuối bất giác sững người “Lam tiền bối, ngươi vừa mới nói cái gì? Cha mẹ ta hy sinh giữ mạng cho ai?”.
Lam Vĩnh Thuận chớp mắt kinh ngạc, rảo bước đi tới gần Lam Hi Thần, đưa một tay che miệng, thảng thốt hỏi “Cái này…..ngươi chưa từng kể cho hắn biết về chuyện năm đó sao?”.

Sau đó thở dài “Không kể cũng đúng, tỷ tỷ và tỷ phu ra đi đau thương như vậy, Cảnh Nghi bất quá cũng chỉ là một đứa bé, làm sao nó chịu nổi tin dữ?”.
Nhưng không đợi Lam Hi Thần lên tiếng, Lam Cảnh Nghi không nhận được câu trả lời, sốt ruột chen vào giữa hai người lớn hơn, vồn vã hỏi “Các ngươi mau nói cho ta nghe, năm xưa cha mẹ ta rốt cuộc chết thế nào? Đại biểu cữu, ngươi biết mà phải không? Mau nói cho ta nghe đi!”.
Lam Hi Thần trong lòng vô vàn sự phức tạp nổi lên.

Có hối hận, có kính ngưỡng, có lúng túng, có hoài niệm…..!đối diện với câu hỏi của Lam Cảnh Nghi, y bấu chặt tay áo, tự nhủ chính mình phải thật bình tĩnh lại, gượng cười bảo “Cảnh Nghi, chuyện này ta hứa có thời gian sẽ kể sau với ngươi, có được không? Bây giờ Vân Thâm Bất Tri Xứ đang có yến tiệc, môn sinh tấp nập bận rộn, ngươi hãy mau qua bên kia giúp nhị biểu cữu một tay đi”.
Lam Cảnh Nghi đang không cam lòng muốn nghe cho bằng được, Lam Vĩnh Thuận liền cất tiếng khuyên nhủ “Đứa cháu tội nghiệp của ta, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng hết, chỉ là nhắc lại sự dũng cảm và tấm lòng cao thượng của phụ mẫu ngươi trong trận Xạ Nhật năm đó thôi”.
Lam Cảnh Nghi ngờ vực nhìn hắn “Có thật không đấy?”.

Lam Vĩnh Thuận hất cằm về phía Lam Hi Thần, phì cười “Thế ngươi không thử nghĩ mà xem: đại biểu cữu thương ngươi như vậy, mười mấy năm qua có từng giấu diếm ngươi chuyện gì chưa? Nhất định là không rồi! Cho nên ngươi trước mắt còn không mau làm đứa cháu ngoan, nghe lời hắn đi làm tròn phận sự?”.
Lam Cảnh Nghi bày ra bộ dáng vuốt cằm suy nghĩ như một tiên sinh thực sự, ban đầu bán tính bán nghi, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Lam Hi Thần.

Cậu ta nắm chặt tay y, cười toe toét “Vậy ta đi trước, đại biểu cữu nhớ là về sau phải kể cho ta nghe mọi việc nha.

Ta đang hồi hộp muốn biết, năm xưa cha mẹ ta trên chiến trường oai phong như thế nào, để ta còn khoe với tên Kim tiểu thư kia nữa”.
Lam Hi Thần dở khóc dở cười, xoa đầu cậu ta, nói “Biết rồi, mau đi đi”.
Đợi cho Lam Cảnh Nghi sốt sắng chạy biến, Lam Vĩnh Thuận lại thở dài lần nữa, vội cầm tay Lam Hi Thần, lúng túng nói “Xin lỗi, vừa rồi do ta lỡ lời, đã khiến cho ngươi phải khó xử”.
Lam Hi Thần lắc đầu, cười khổ với hắn “Không sao đâu biểu ca, dù vừa rồi ngươi không lỡ lời, ta cũng dự định sớm muộn nói cho Cảnh Nghi biết.

Bao nhiêu năm qua, cái chết của biểu tỷ và biểu tỷ phu luôn làm ta canh cánh mãi trong lòng”.

Nói đến đây, sống mũi y cay xè, viền mắt cũng nóng lên, thật khó khăn để kiềm chế bản thân không được khóc “Có điều, ta sợ Cảnh Nghi sau khi biết được, nó sẽ chán ghét ta, thậm chí là hận ta.

Chuyện này quả thực khiến ta khổ tâm vô cùng”.
Lam Vĩnh Thuận tặc lưỡi “Sao lại có thể chứ? Cảnh Nghi quấn quít với ngươi như cốt nhục như vậy, đương nhiên cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm này của ngươi”.
Lam Hi Thần dựa theo mấy lời an ủi của hắn mà lấy lại một tia phấn chấn “Đa tạ biểu ca hiểu cho”.
Lam Vĩnh Thuận vỗ lên mu bàn tay của y, cách thức trấn an giống như lúc nhỏ “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, trước mắt Lam gia có tiệc lớn, ngươi lại là tông chủ, nếu cứ ủ rũ thế này thì mặt mũi Lam gia tính sao? Chưa kể, ba mươi ba trưởng bối cùng biểu thúc Khải Nhân thấy được cũng không vui đâu”.
Lam Hi Thần cho là đúng, bèn gật đầu đáp ứng “Nếu biểu ca đã nói như vậy, ta với ngươi cùng qua đó đi”.
Vân Thâm Bất Tri Xứ lấy yên tĩnh làm chính, đương nhiên lễ tế tổ trọng đại này càng yên tĩnh hơn Thanh Đàm hội rất nhiều, không có ca vũ, chỉ có tiếng nhạc hòa tấu với giai điệu nhẹ nhàng uyển chuyển, thật khiến cho người ta nhất là đám thiếu niên hiếu động của các nhà khác cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng ai bảo một trong tứ đại gia tộc có cái lễ trọng đại như vậy, phụ mẫu bọn họ tới dự còn phải đoan đoan chính chính, bọn họ há có thể không miễn cưỡng làm theo? Lại còn phải cố dỏng tai lên nghe xem đệ tử Lam thị ở bên ngoài tài giỏi thế nào, lúc sau bọn họ trở về cũng phải học theo phấn đấu làm rạng rỡ tông môn như vậy, nhất là phải học theo cái vị Lam Vĩnh Thuận kia tài không đợi tuổi, ngau từ nhỏ đã vô cùng có tố chất.
Ngụy Vô Tiện nhìn nam tử đang đứng lên đáp lễ với bách gia, bèn quay qua hỏi “Lam Trạm, trước giờ ta chưa từng nghe ngươi kể về vị biểu ca kia”.
Đáy mắt Lam Vong Cơ chợt tối lại “Hắn cùng huynh trưởng, trong mắt trưởng bối chính là “Có người này sẽ không có người kia”, mà đối với ta lại chỉ có huynh trưởng, ta cần gì phải để tâm nhắc đến hắn?”.
Ngụy Vô Tiện lại nhìn Lam Vĩnh Thuận bộ dáng vô cùng cung cách quy phạm, muốn khiêm tốn có khiêm tốn, muốn cao cao tại thượng có cao cao tại thượng, liền vuốt cằm nói khẽ “Nhưng nói một câu thật lòng, hắn….có khí chất hơn huynh trưởng của chúng ta nhiều lắm.

Ngươi xem thái độ của hắn, nếu không phải xa nhà đến bây giờ mới xuất hiện, ta thực khó phân biệt người nào mới là tông chủ Lam thị”.
Lam Vong Cơ không vui “Là hơn thật hay giả tạo, ai mà biết được?”.
Ngụy Vô Tiện biết ý, lập tức chuyển đề tài “Vừa rồi ấy hả, cũng may nhìn qua thấy tính tình hắn dễ chịu, cầm bằng giống như phụ thân hắn thì huynh trưởng nhất định sẽ bị cha con hai người kia chèn ép thê thảm.

Ta nghĩ sau này tốt hơn vẫn là để huynh trưởng tới chỗ của đế quân”.
Lam Vong Cơ liếc nhìn nam tử râu dế ngồi phía trên hàng ghế dành cho trưởng bối, lại nhìn nam tử ngồi phía sau Lam Hi Thần, lạnh lùng nói “Huynh trưởng tốt tính, lại có thúc công che chở cho nên mới vô ưu vô lo.

Nếu đổi lại là ta, bọn họ sớm đã không còn khả năng ngồi ở đây đâu”.
Ngụy Vô Tiện trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng “Nói như ngươi, ngày tháng sau này trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, sợ là không yên tĩnh nổi rồi”.
Lam Vong Cơ vừa định mở miệng nói thêm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên liền một đám mây rực rỡ đang từ từ tiến tới.

Đợi đến khi kẻ ẩn sau đám mây xuất hiện, hắn bỗng nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc.

Ngày lễ như hôm nay còn gặp được người đến “góp vui”, e rằng không cần đợi cái “sau này” của Ngụy Vô Tiện nữa.
Lam Hi Thần lúc đó đang tiếp chuyện với Lam Vĩnh Thuận, ánh mắt thì dán lên người thúc công gia gia tính toán chuyện riêng của mình, việc còn chưa đến đâu nhưng lại nhìn thấy càng lúc càng có nhiều mây kéo đến, đáy lòng không khỏi hơi hỗn loạn.

Ngay lúc đó, phía sau đám mây truyền đến một tiếng cười “Không ngờ ở Nhân giới cũng có ngày lễ trang trọng như vậy, có điều nếu đã là gia lễ lại đầy đủ trưởng bối trong nhà tham dự, bản quân cảm thấy đúng là thời điểm thích hợp để công bố hỷ sự”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.