Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 61: Hợp Hoan Nhất
Trong điện im tĩnh đến lạ thường, khiến cho mọi người đều vì câu nói của Nhiếp Minh Quyết mà âm thầm rét run.
Thực ra, sự “bất an” này của hắn không phải là không có lý do chính đáng.
Từ trước đến nay, Thần tộc và Ma tộc ngang vai ngang vế chia nhau đứng đầu Lục giới, dĩ nhiên thế lực của hai tộc này là không thể xem thường.
Ma tộc có quân lực mạnh đến mức chỉ một dũng tướng vẫn có thể địch lại trăm kẻ thù, mà kể từ lúc Đông Phương Trường Nhật lên ngôi nắm toàn thực quyền thì khí thế Ma tộc đã hoàng kim hưng thịnh hơn bao giờ hết.
Ấy là chưa kể trong hai trận chiến Huyết Sát Vực và Bách Quỷ giới vừa rồi danh tiếng Ma tộc đã cuồn cuộn như bão tố.
Còn Thần tộc thì chấn chỉnh pháp luật và kỉ luật ba cõi: trời, người và Địa Phủ.
Cộng thêm có Tam Thanh và Nữ Oa đứng phía sau điều hành, trên có thể ngấm ngầm chống đối Thiên Đạo, dưới có thể hạch tội quần thần nhân sinh.
Hai tộc nhân này tuy bề ngoài như nước với lửa, từ lâu đã không hòa hợp, nhưng bên trong lại chung một bản chất: kiêu ngạo không chịu nhún gối trước ai.
Mà Nhiếp Minh Quyết đơn thân độc mã làm chủ Càn Khôn đứng trên bọn họ, dù có chấp chưởng Thiên Đạo và mệnh cách thế gian, nhưng chưa chắc đã khiến cho hai tộc nhân này thần phục.
Ma tộc có Đông Phương Trường Nhật ngoài sáng, nhưng trong tối còn chưa rõ có phải là Tây Môn Úc Khanh kia hay không.
Thần tộc có bốn vị Thánh Nhân, đặc biệt là hai vị Nguyên Thỉ – Nữ Oa cùng với tam vương Ngọc đế – Tây Vương Mẫu – Đông Vương Công đều không giống những người có thể tin tưởng.
Không nắm được thóp, chỉ e đêm dài lắm mộng.
Nếu như Ma tộc và Thần tộc có ý đồ tạo phản, hậu quả thực sự khó lường.
Một khi xử lý không tốt, đó là đại sự nguy hiểm cho thế gian và cho cả Nhiếp Minh Quyết.
Đại loạn Quỷ tộc vừa xong, bây giờ lại tới sóng ngầm của Thần – Ma hai tộc không biết khi nào kết hợp nổi lên, khó trách Nhiếp Minh Quyết lúc nào cũng chừng mực cảnh giác.
Lam Hi Thần đứng dậy, rót một chén trà nóng đưa đến trong tay nam nhân đang ngồi tựa người trên Thánh ỷ, ôn nhu nói “Minh Quyết, ngươi thân là quân ngự thế gian, chính sự dù có phiền nhiễu nhưng cũng đâu cần phải quá mức dụng tâm như vậy?”.
Nhiếp Minh Quyết một hơi uống sạch chén trà nóng, dường như muốn lấy cái hơi khí ấm áp của nước trà để làm cho tinh thần thoải mái, sau đó chậm rãi nói “Hoán nhi, ngươi không hiểu được đâu.
Tuy rằng ta là quân ngự thế gian nhưng tâm cơ của vạn vật chúng sinh nhất thời chưa nhìn thấu hết.
Cho dù ngày hôm nay có được tứ hải thập phương nhưng không hoàn toàn có được cái lòng thần phục của vạn vật.
Nếu như không dụng tâm, ngày nào đó thế gian này rất có thể sẽ đổi chủ”.
Hắn đưa tay vuốt tay vịn của Thánh ỷ, cười lạnh “Thậm chí còn không đợi đến một ngày nhất định, sợ là kể từ khi ta tọa vị đã có kẻ muốn ngồi lên chiếc ghế này rồi”.
Lam Hi Thần dè dặt “Ngươi muốn nói phế Quỷ quân Hãn Thanh Thương?”.
Nhiếp Minh Quyết cười khinh một tiếng “Hắn thì có gì đáng nói? Tuy rằng dã tâm không nhỏ, nhưng cũng chỉ là con tốt thí mạng của rất nhiều kẻ khác”.
Con người Lam Hi Thần trước giờ đơn giản, mỗi khi đụng tới mấy chuyện bày mưu tính kế hay liên quan đến quyền lực này thì đều lắc đầu bó tay, cảm thấy không dính vào là tốt nhất.
Nhưng thấy Nhiếp Minh Quyết đắn đo trầm tư, trong lòng y bỗng có trăm ngàn ý niệm, suy nghĩ hỗn loạn, lại không biết như nào phân ưu giúp hắn.
Lúc này Tống Lam lên tiếng “Đế quân là quân ngự thế gian, ngôi vị này cao quý như thế, đương nhiên sẽ có không ít kẻ nảy sinh dã tâm.
Tuy lúc trước khi đế quân chứng đạo, trong bản khẩu dụ của Hồng Quân Đạo tổ có nói người nảy sinh chi tâm sẽ bị Thiên Đạo xử phạt, mà người nắm giữ Thiên Đạo lại là đế quân, muốn chém muốn gϊếŧ cũng không có gì quá đáng.
Nhưng theo tiểu tiên nghĩ: đế quân không nên là người bứt dây động rừng trước tiên”.
Nhiếp Minh Quyết nheo mắt lại nhìn Tống Lam, cảm thấy bất ngờ ‘A’ một tiếng, hứng thú nói “Bản quân tưởng ngươi sẽ đề nghị bản quân tìm đại một nhân vật nào đó để làm gương răn chúng? Ngươi cứ nói ra nghe thử xem”.
Tống Lam đứng dậy, cung tay nói “Tuy rằng làm gương răn chúng cũng là một cách hay, nhưng lâu dài thì không bền.
Huống hồ có lắm kẻ mưu nghịch, còn chưa biết ai mới là nhân vật chủ chốt đứng đằng sau, càng không thể một lúc tóm gọn.
Mà bây giờ nếu đem một kẻ nào đó ra để làm gương, chỉ e sẽ khiến những người còn lại càng thêm cảnh giác.
Trước mắt, đã làm Tôn Tẫn giả điên, vậy sau đó thuận nước đẩy thuyền tìm một phương pháp kích tướng rồi đứng im xem lửa cháy thì mới có thể điệu hổ ly sơn được”.
Tay phải Nhiếp Minh Quyết chống cằm, vẻ mặt từ từ cân nhắc.
Ngụy Vô Tiện reo lên “Ta hiểu ý của Tống huynh rồi! Bởi vì người khác đã nhìn thấy nội bộ dưới trướng của đế quân lục đục, cho nên chúng ta phía bên này cứ ậm ậm ờ ờ không minh bạch, càng kéo dài càng lâu thì dã tâm phía kia càng lớn dẫn đến sốt ruột, chờ lâu không được rốt cuộc cũng phải ra mặt đối đầu trực diện mà thôi”.
Kim Lăng nhíu mày “Nhưng lỡ đám người kia dụng tâm cũng không ít, muốn chơi trò mèo vờn chuột thì sao? Lúc đó kích tướng cũng vô dụng, mà chúng ta có gì để kích tướng? Nếu đế quân đem hai pháp bảo ra dẫn dụ thì còn may ra”.
Nhiếp Minh Quyết ngẫm nghĩ một lúc, lát sau vuốt cằm, cười như không cười “Cách này của Toàn Phong rất tốt, mà nghĩ lại, cũng không cần bản quân đem pháp bảo ra kích tướng đâu”.
Nói đến đây liền đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, ngữ khí vô cùng khoái hoạt “Sắp tới đây bản quân có đại sự lớn, Hội Bàn Đào vừa rồi tin này vừa truyền ra thì bọn chúng đã đứng ngồi không yên, cho nên nếu đại sự đó diễn ra, nói không chừng hổ cũng phải tò mò chạy ra khỏi hang”.
Bỗng nhiên hắn nhíu mày “Nhưng Thần tộc và Ma tộc sớm hay muộn cũng phải xử lý triệt để.
Nếu không, Lục giới kiểu gì cũng sẽ phân chia thành vây cánh của bọn họ.
Thế gian này của bản quân không yên ổn rồi”.
Hai chữ “đại sự” này thốt ra, mí mắt Lam Vong Cơ hơi động, cùng Ngụy Vô Tiện trao đổi thần tình phức tạp.
Tống Lam gật đầu, nói “Đế quân có tâm này, là phúc của vạn vật chúng sinh.
Nhưng bây giờ, không phải là lúc chế ngự hai cõi ấy”.
Nhiếp Minh Quyết ngón nhìn bảy người họ, trong mắt có tia phó thác “Bản quân quyết định, chờ sau khi bình ổn chuyện này sẽ cho các ngươi chia nhau đứng vào những vị trí trọng yếu của Thần tộc và Ma tộc, từ đó phân tán bớt thế lực của bọn chúng”.
Giang Trừng hơi giật mình “Chuyện này có thể sao?”.
Nhiếp Minh Quyết nghiêm mặt “Tại sao lại không thể? Chuyện này bản quân đã dụng tâm từ lâu.
Nhưng, đúng như lời Toàn Phong nói: không thể sớm bứt dây động rừng.
Vì còn tính toán trong lòng, cho nên việc này vẫn phải cẩn thận đi từng bước”.
Đúng vậy, nếu không kiên nhẫn mà bứt dây động rừng trước, vậy thì không chỉ đơn giản như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Giữa lúc này, Nhiếp Hoài Tang sắc mặt rất không tốt, ngập ngừng lên tiếng “Ca ca…..ta….có một thỉnh cầu”.
Nhiếp Minh Quyết dường như đoán được gì đó, không lạnh không nhạt hỏi “Chuyện ngươi thỉnh cầu, chắc không phải liên quan đến tên Tây Môn Ma quân kia đó chứ?”.
Nhiếp Hoài Tang có chút chấn động, vội quỳ xuống, nói “Ca ca sáng suốt, ta hy vọng ngươi có thể cho điều tra rõ sư phụ rồi hãy kết luận”.
Hắn cúi mặt, thần sắc âm u, ngữ khí vô cùng bất an “Ta tin hắn không phải là kẻ có dã tâm mưu phản”.
Nhiếp Minh Quyết thu hẹp con ngươi “Hoài Tang, chỉ mới nghi ngờ thôi mà ngươi đã vì hắn mà cầu tình như vậy, ngươi tin tưởng hắn đến mức đó sao?”.
Nhiếp Hoài Tang chậm rãi cúi đầu, mấp máy miệng nói “Sư phụ là người có ân với ta, hắn đối với ta rất tốt, cho nên ta….”.
Đột nhiên lại ngẩn đầu, vô cùng kiên quyết nói “Ta tuyệt đối tin tưởng hắn, nhất định vừa qua trong giấc mộng của Chước Thủy chỉ là hiểu lầm mà thôi”.
Chuyện giữa Nhiếp Hoài Tang và Tây Môn Úc Khanh đến bây giờ vẫn là một bí ẩn, ngay cả Nhiếp Minh Quyết cũng không tiện hỏi tới, cho nên việc Nhiếp Hoài Tang một mực tin tưởng Tây Môn Úc Khanh khiến cho mọi người có chút nghi hoặc, duy chỉ Giang Trừng vừa nghe xong đã đứng bật dậy, thần tình ba phần như muốn gϊếŧ người bảy phần buồn bực, hướng Nhiếp Minh Quyết hành lễ “Nếu thời gian tới không có việc gì nữa, tiểu tin xin cáo lui về Nhân giới trước”.
Nhiếp Minh Quyết cũng không để tâm thái độ của hắn, lười nhác phất tay cho hắn mang bộ dáng hậm hực lui ra.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì ngẩn ra “Làm gì mà tự dưng khó chịu ra mặt thế chứ? Cái tên Giang Trừng này tính tình sao mà càng ngày càng xấu, còn không chịu sửa chắc Liên Hoa Ổ mãi mãi cũng không có chủ mẫu rồi”.
Kim Lăng ngồi bên cạnh, nghe thế liền nhún vai, tỏ vẻ ngán ngẩm “Hai tiếng “cửu mẫu” cũng không biết khi nào mới được gọi”.
Nhiếp Hoài Tang đợi lâu không nghe có tiếng trả lời bèn ngẩn đầu, khẩn thiết gọi “Ca ca!”.
Nhiếp Minh Quyết nhắm mắt ngưng thần một cái rồi nhìn chằm chằm hắn, trầm giọng “Hoài Tang, ngươi không chỉ là thủ hạ của ta mà còn là đệ đệ trải qua một kiếp của ta, cho nên ta muốn ngươi việc gì cũng phải thận trọng một chút.
Ta sẽ không hỏi tới giữa ngươi và Tây Môn Ma quân kia từng kết giao thế nào, trải qua những chuyện gì, thậm chí giữa các ngươi có phải chỉ là “sư đồ” hay không, nhưng, ta phải nhắc cho ngươi nên nhớ một điều: Tây Môn Ma quân đó, ngươi không nên quá mức thân cận”.
Hắn đưa mắt liếc qua Lam Hi Thần, ngữ khí ba phần hờn giận bảy phần trêu chọc “Ta không muốn ngươi giống như người nào đó mà kiếp trước ta đã gặp, lúc nào cũng “Ta chỉ tin những gì mắt mình nhìn thấy””.
Lam Hi Thần vừa bị nhìn vừa bị nói, tủi thẹn vô cùng, bày ra biểu cảm tội nghiệp mà nhìn hắn.
Nhiếp Hoài Tang thì chỉ thở dài sườn sượt, sắc mặt phảng phất chút bi thương, khẽ đáp “Ta hiểu rồi”.
Nhiếp Minh Quyết cũng không có ý làm căng, trông thấy Kim Lăng nửa đỡ nửa kéo Nhiếp Hoài Tang đứng dậy xong bèn nói “Vừa qua các ngươi đã vất vả không ít, hãy trở về Nhân giới thăm nhà đi.
Lúc nào có việc, bản quân sẽ triệu kiến sau”.
Cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi đúng nghĩa! Lam Hi Thần cùng năm người kia đồng cung tay cúi người lĩnh mệnh.
Nhưng lúc bước ra tới cửa, Lam Vong Cơ như phát giác ra cái gì đó, quay lại nhìn Lam Hi Thần vẫn còn đứng đó nói nói cười cười với Nhiếp Minh Quyết, do dự một lúc mới gọi “Huynh trưởng”.
Lam Hi Thần có chút kinh ngạc quay ra “Vong Cơ, sao thế?”.
Lam Vong Cơ mắt nhìn y đăm đăm, ngập ngừng “Ngươi….!không về?”.
Lam Hi Thần ngẩn ra, sau đó “A” một tiếng thật lớn, đưa tay ôm trán kêu “Ta xin lỗi, thời gian ở đây làm ta quên mất mình còn có nhà ở Nhân giới”.
Đột nhiên ý cười của y cứng đờ, gãi gãi huyệt thái dương, chớp mắt hỏi “Nhưng mà, tiên phủ nhà mình tên gì thế……ta……ta hình như không nhớ tên, mà hình như cũng không nhớ đường về”.
Nhiếp Minh Quyết an ủi “Không nhớ thì thôi đừng cố nhớ! Cứ việc ở lại đây luôn, khỏi phải mò đường về cho phí sức”.
Một màn này đã làm cho Lam Vong Cơ trợn mắt, Ngụy Vô Tiện thì đưa tay đỡ trán khẽ kêu trời.
Lát sau, Lam Vong Cơ rốt cuộc nhịn không được, bất lực nói “Huynh trưởng, tiên phủ là Vân Thâm Bất Tri Xứ”.
Lam Hi Thần “A” một tiếng thật lớn, gật gật gù gù nói “À à, Vân Thâm Xứ Bất Tri, ta nhớ rồi”.
Lam Vong Cơ nhăn mặt, nhấn mạnh từng chữ “Vân Thâm Bất Tri Xứ!”.
Lam Hi Thần thấy đệ đệ tức giận, sợ mình trí nhớ kém lại đọc nhầm, bèn vội vàng chống chế “Được rồi được rồi, ta chỉ nói đùa thôi.
Nhưng mà……ta nghĩ mình phải lấy giấy ra ghi lại, như thế sẽ không bị nhầm nữa”.
Ngụy Vô Tiện suýt thì ngã ngửa, cười khan “Huynh trưởng đùa không vui chút nào! Câu này tốt nhất không nên để thúc phụ nghe được, nếu không phải xin mấy chục viên tiên đan của Thái Thượng Lão Quân mới mong cứu nổi.
Còn đám Tư Truy Cảnh Nghi chắc sẽ đau lòng lắm đấy!”.
Hơn một năm qua, Lam Hi Thần đầu tiên là chạy tới Linh Chiếu cung với quyết tâm biến Nhiếp Minh Quyết thành….!hòa thượng, sau đó không đủ bản lĩnh đã bị biến ngược trở lại thành “sai vặt” của tên vô sỉ nào đó, tiếp nữa là mò đường tới chiến trường tham gia chinh phạt Quỷ tộc, cuối cùng là được hạnh phúc bế trở về Linh Chiếu cung.
Suy đi tính lại ngót ngát cũng gần hai năm, nếu còn không trở về, thúc công lão nhân gia, và còn thúc phụ cùng đám hậu bối chắc chắn sẽ không còn nhớ mặt y nữa rồi!
Sau khi quay qua nói ba chữ “Ta đi đây” với Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần đã toan đi tới chỗ hai đệ nhà mình được nửa bước thì cổ tay bỗng nhiên bị người nào đó giật ngược lại với thể lực rất mạnh, kéo luôn cả người Lam Hi Thần ngã nhào ra phía sau, lại còn bị thứ gì đó đá nhẹ gót chân khiến cơ thể không còn nơi bám trụ, eo thì bị một cánh tay từ phía sau ôm chặt kéo về.
Kết quả biến thành y ngồi…..trên đùi Nhiếp Minh Quyết.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn trước mặt em trai và em dâu biến thành tư thế không được nhã chính này, một người coi trọng vẻ bề ngoài như Lam Hi Thần sao có thể chấp nhận nổi? Nhưng kẻ vô sỉ nào đó lại không cảm thấy có gì mất mặt, vừa xoa eo người trên đùi vừa cao hứng nói “Vội gì chứ? Thông thả thêm vài ngày nữa về cũng được, mới có ba năm chứ mấy?”.
Lam Hi Thần trợn mắt “Ba năm? Cái gì mà ba năm? Không phải chỉ hai năm thôi sao?”.
Nhiếp Minh Quyết trào phúng nhìn y “Cái con thỏ ngốc này, ngươi quên rằng một ngày trên trời bằng một năm dưới phàm thế sao? Thượng Dương cung của Tây Vương Mẫu tuy nằm ở núi Côn Luân, nhưng đỉnh của núi ấy lại nằm trên địa phận của Thiên Đìn.
Cho nên ngót một ngày hôm qua chúng ta đi dự tiệc, đã biến từ tháng Bảy năm rồi thành tháng Năm của năm nay.
Cộng thêm thời gian trước đó, không phải ba năm thì là gì?”.
Lam Hi Thần kinh hãi “Thôi xong, ta đi ba năm không về, lại còn không nói tiếng nào, thúc phụ ở nhà nhất định tức giận lắm! Không được, ta phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến!”.
Nhiếp Minh Quyết một phen đè người lại, tặc lưỡi nói “Vong Cơ, ngươi cùng Vô Tiện cứ về Vân Thâm Bất Tri Xứ trước đi.
Về phần con thỏ ngốc này, qua vài ngày nữa ta sẽ mang theo về sau”.
Lam Vong Cơ đối với thái độ khách sáo chỉ khi có bốn người họ này hơi không được tự nhiên, lại có ý bài xích “Nhưng huynh trưởng là tông chủ, rời nhà đã ba năm, nếu bây giờ còn không về, sự vụ trong nhà không được ổn”.
Nhiếp Minh Quyết lười nhác nói “Sự vụ gì? Có quan trọng bằng ta không? Nếu không thì hai ngươi thay thế Hoán nhi lo liệu cũng được”.
Hắn giơ ngón cái lên, tấm tắc nói “Ta tin tưởng hai ngươi”.
Ngụy Vô Tiện ôm tay Lam Vong Cơ, cười khổ “Đế quân có điều không biết, thật ra không phải tiểu tiên cùng Lam Trạm lo sự vụ không nổi, nhưng…..lúc nãy Lam Trạm có nói huynh trưởng là tông chủ, nếu hắn không về còn bọn ta tự tiện giải quyết mọi chuyện, khó tránh khỏi bị hiểu lầm là tiếm quyền.
Đế quân rộng lượng, đừng khiến hai người chúng tôi khó xử nữa mà, để huynh trưởng cùng về với bọn ta được không? Với lại, huynh trưởng về không chỉ có giải quyết sự vụ, mà còn….”.
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày cắt ngang “Không phải bản quân hẹp hòi, nhưng bản quân cùng Hoán nhi ở bên nhau chưa có bao nhiêu lâu, sao có thể chỉ vì một mớ sổ sách cần phê duyệt hay một cái gật đầu cho ý kiến mà phải tách ra chứ? Đây là chia ương rẽ thúy, đổi lại là ngươi, bây giờ bản quân bắt Vong Cơ đi thị sát Quỷ tộc còn ngươi thì về nhà mỏi mắt chờ đợi, ngươi có chịu không?”.
Ngụy Vô Tiện đáng thương không còn lời nào để phản biện, chỉ có thể gục mặt úp vào cánh tay Lam Vong Cơ đầy thất bại, còn Lam Vong Cơ thần sắc nặng nề rảo bước tới gần Thánh ỷ, nói “Đế quân, không biết đế quân giữ huynh trưởng ở lại làm gì? Huynh trưởng đã lâu không về, thúc phụ ở nhà rất mong ngóng, thúc công cũng lo lắng không thôi.
Lần trước về nhà ba ngày, thúc công ngã bệnh, luôn miệng nhắc tiểu tiên khi nào về cũng phải đưa huynh trưởng về gặp mặt”.
Lam Hi Thần kích động “Thúc công bị bệnh? Có nặng không? Lúc hai ngươi đi, ông ấy đã đỡ hơn được chút nào chưa?”.
Lam Vong Cơ vừa định mở miệng thì Nhiếp Minh Quyết đã cất giọng không vui “Lo lắng cho thúc công của ngươi dữ vậy sao? Nhớ lúc trước ta ho mấy tiếng, cũng đâu thấy ngươi cuống lên như thế”.
Lam Hi Thần cả giận “Ngươi……!ngươi nói vớ vẩn cái gì đó? Thúc công có ơn nuôi dưỡng ta, vai trò lại giống như gia gia* của ta, sao có thể cùng ngươi là ái nhân mà so sánh chứ? Thôi, ta không nói lý với ngươi nữa, ta cần phải về nhà ngay”.
*gia gia: ông nội.
Nhiếp Minh Quyết bặm môi, liếc xéo y một lúc lâu, thần tình rất là khó chịu.
Ngụy Vô Tiện thấy không ổn bèn lựa lời giải vây “Đế quân đừng giận, huynh trưởng chỉ cần về nhà cho trưởng bối nhìn một cái là đủ rồi, sẽ không ở lâu đâu”.
Nhiếp Minh Quyết hừ một tiếng, buông tay kìm giữ Lam Hi Thần ra, ngữ khí vô cùng bỡn cợt “Vậy thì thôi, ta không dám giữ huynh trưởng các ngươi ở lại nữa.
Ai kêu phân vị của ta đây lại không bằng nổi vị thúc công kia chứ?”.
Lam Hi Thần rối rắm nên cũng không thèm đôi co với hắn làm gì, hùng hổ kéo hai người Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện một đường đi về phía cửa đã nghe sau lưng truyền đến một tiếng “Rầm” thật lớn, ba người kinh ngạc quay lại thì cái bàn đặt cạnh Thánh ỷ đã ngã chổng xuống đất từ bao giờ, Nhiếp Minh Quyết trông có vẻ uể oải đứng dậy, nhưng ngay lập tức ngã bật xuống Thánh ỷ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lam Hi Thần có chút hoang mang, vội xoay người bước lại mấy bước, hỏi “Minh Quyết, ngươi bị làm sao vậy?”.
Nhiếp Minh Quyết đưa tay đỡ trán, thở một hơi nặng nề “Hình như lần trước đỡ cho ngươi mấy đạo Lôi Kiếp, sau đó bận rộn điều khiển bàn cờ Âm Dương Mệnh Cách, nguyên khí tổn hại sinh bệnh mà chưa có thời gian điều dưỡng, khó trách thể lực của ta gần đây bỗng dưng thấy không tốt”.
Lam Hi Thần hốt hoảng chạy lại kéo người hắn xem xét “Thể lực ngươi không tốt? Tại sao bây giờ ngươi mới nói chứ? Bây giờ ngươi thấy có vấn đề ở chỗ nào, để ta kêu Tự San đi mời Tuệ Trang điện hạ tới khám”.
Nhiếp Minh Quyết đẩy tay y ra, phỉ phui nói “Thôi, khỏi cần quan tâm! Ta làm sao so được với thúc công của ngươi? Mau mau về nhà thăm nom ông ấy đi, mặc xác ta”.
Lam Hi Thần giậm chân “Ngươi đừng có như vậy được không? Bày ra bộ dáng này còn sợ ta lo chưa đủ?”.
Nhiếp Minh Quyết vờ vĩnh than thở “Ta hiện giờ có vấn đề ở rất nhiều chỗ, một lời khó nói hết.
Kêu Tuệ Trang kia tới chưa chắc đã có thể chữa khỏi”.
Lam Hi Thần nôn nóng “Vậy phải làm sao đây?”.
Nhiếp Minh Quyết chép miệng “Ta nghĩ trừ phi phải đi ngâm linh tuyền một chuyến, may ra mới chóng khỏi.
Nhưng đường tới linh tuyền xa xôi, Tự San còn phải ở lại trông chừng Linh Chiếu cung, nếu không có ai đi theo phụng bồi ta thì sẽ rất bất tiện, chi bằng khỏi đi…..Mà ngươi hỏi làm gì? Ngươi cũng có ở lại với ta đâu.
Mau về nhà đi, hai đệ ngươi đang đợi kìa”.
Lam Hi Thần bị hắn kích tướng lại càng thêm sốt ruột, đành buộc miệng nói “Ta ở lại bồi ngươi, linh tuyền kia ở đâu, bây giờ đến đó ngâm liền đi.
Nếu để lâu, trong người ngươi nhỡ gặp thêm tổn hại thì phải làm thế nào đây?”.
Nhiếp Minh Quyết ôm ngực ho mấy tiếng, bực dọc nhăn nhó Mặc xác ta! Ngươi có đặt ta lên trên hết bao giờ đâu mà bày đặt lo lo lắng lắng?”.
Lam Hi Thần đầu óc rối như tơ, quýnh quáng nói “Được rồi, là ta sai, ta bây giờ nhận lỗi với ngươi”.
Y quay qua nói với hai người đang trố mắt đứng ở cửa “Vong Cơ, ngươi cùng Vô Tiện về trước đi.
Ta sẽ ở lại bồi hắn đến khi khỏe rồi sẽ về nhà sau”.
Lại ủy khuất nhìn Nhiếp Minh Quyết “Như vậy được chưa?”.
Nhiếp Minh Quyết bỉu môi, ngoác mồm nói “Lời nói ngoài miệng, không có chút lòng thành”.
Nội tâm Lam Hi Thần chỉ hận không thể mắng to “Đồ vô sỉ nhà ngươi! Đã là lúc nào rồi mà còn làm khó ta như vậy? Lại cứ nhất thiết phải ở trước mặt hai đệ của ta?”, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố nén giận, để tránh xấu hổ nên bước ra trước người Nhiếp Minh Quyết, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, cuối cùng hạ người xuống, dùng tư thế môi chạm môi để biểu đạt “tấm lòng thành” khi nhận lỗi theo cách mà hắn muốn.
Mặc dù Lam Hi Thần đem lưng chắn lại, nhưng Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện đều biết rõ hành động trước mắt là cái dạng gì.
Nội tâm cả hai không khỏi cảm thán việc Nhiếp Minh Quyết gọi Lam Hi Thần là “con thỏ ngốc” không hề có chỗ nào quá đáng, đồng thời cũng cảm thấy bọn diễn viên gánh hát dưới trần gian nên đúc tượng thờ rồi gọi Nhiếp Minh Quyết bằng “tổ sư”.
Trong lúc đó, người được “hưởng lợi” nào đó nội tâm cực kỳ thỏa mãn.
Đợi Lam Hi Thần tách ra, hắn quàng tay qua vai y mượn lực đỡ để đứng dậy, nhưng không lâu sau đã biến thành nửa bám nửa kéo tới chỗ cửa, khẽ nở nụ cười “áy náy”, chậm rãi nói “Vong Cơ, nếu Hoán nhi đã nói như vậy rồi thì hai ngươi cứ về trước đi.
Bây giờ ta cũng sẽ đi ngâm linh tuyền điều dưỡng.
Đợi khi nào bản thân ta khỏe lại, ta sẽ mang huynh trưởng các ngươi trở về nhà để cầu thân”.
Lam Vong Cơ nghe đến hai chữ “cầu thân” thì nhất thời có chút sững người, đến khi khôi phục lại tinh thần thì Nhiếp Minh Quyết đã sớm cắp ngang huynh trưởng hắn rời khỏi Tiêu Thái điện như một cơn gió.
Ngụy Vô Tiện thấy hắn vẫn còn ngơ ra như tượng, bèn vỗ vai giúp hắn lấy lại tinh thần, cười trừ “Ta với ngươi cũng mau về thôi, thuận tiện ghé qua chỗ của Đàm Triết thiếu quân thử xem có thuốc nào tốt ổn định tinh thần thì xin về một ít, bằng không sắp tới thúc phụ mà bị chấn động thì mấy thang thuốc tầm thường ở trần gian e rằng vô tác dụng.
Thúc phụ nhìn vậy mà tinh thần còn yếu hơn cả thúc công gia gia nữa đó”.