Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 60: Khuynh Vũ Tam
Tây Môn Ma quân vốn nãy giờ tự rót tự uống đột nhiên lên tiếng nói “Nếu không thể múa thì thôi, hà tất miễn cưỡng? Nam nhân trong thế gian này, nếu muốn tìm được một người dù chỉ xoay được hai ba động tác, chỉ e rằng đãi cát tìm vàng mà thôi”.
Dứt lời không nói nữa, ngửa đầu uống chén tiếp theo, lẩm bẩm “Thế nên, có được cái mẽ bên ngoài nhiều khi đã quá đủ”.
Nam Cung Nguyên Khang quay qua, trừng mắt quát “Úc Khanh, ngươi bớt hồ ngôn lại đi”.
Đàm Triết vờ vĩnh đăm chiêu, tặc lưỡi “Nói đến múa, đối với nam nhân thì chẳng qua là đem võ công biến thành một tư thế mềm mại uyển chuyển, đừng nói là nam nhân trưởng thành mà ngay cả trẻ con ba tuổi cũng có thể tập tành làm theo.
Tuy nhiên, cái gì dễ học thì sẽ khó tinh thông, vẫn là không cần làm, thử nghĩ đổi cái khác hay hơn đi”.
Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đều nhíu mày.
Lam Vong Cơ cũng biết, huynh đệ hai người từ nhỏ ngoài sách với đàn thì chỉ có kiếm, đã bao giờ đụng tới dải lụa để múa đâu, vì thế liên tục giật tay áo, muốn Lam Hi Thần từ chối biểu diễn.
Nghe Đàm Triết mở miệng như thế, vội vàng nói “Huynh trưởng vừa mới say rượu, thật không nên múa”.
Thế nhưng mọi người xung quanh lại không muốn như vậy, chín người mười ý bắt đầu lời qua tiếng lại.
Lam Hi Thần đưa mắt nhìn lên, thấy Nhiếp Minh Quyết cũng đang chăm chú nhìn y, một lát sau hắn chậm rãi nói “Nam nhân biết múa trong thiên hạ, quả thực là đãi cát tìm vàng, bản quân nghĩ muốn nhìn một lần.
Băng Di, sẵn có kiếm thần bên mình, ngươi tùy tiện múa một điệu cũng được”.
Nhiếp Minh Quyết đã mở miệng như thế, Lam Hi Thần thoái thác là việc không thể nào, nhưng ít nhất, hắn đã kịp gợi ý ra giúp y một phương thức biểu diễn.
Lam Hi Thần đành hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến chính giữa lễ đài, cung kính nói “Tiểu tiên tuân lệnh”.
Bắc Đường Lạc Vi ngẫm nghĩ, bỗng dưng lên tiếng “Khoan hãy biểu diễn”.
Tây Vương Mẫu nhướn mày “Phách Xương công chúa, ngươi không lẽ đã nghĩ ra một trò mới để thay thế điệu múa?”.
Bắc Đường Lạc Vi dẩu môi cười lạnh “Không! Đế quân đã mở lời, ta làm sao có gan thay đổi? Chỉ là xưa nay con người ta xem trọng thẩm mỹ, đây còn là lần đầu xem một nam nhân múa, tổng cảm thấy phải kêu hắn đi thay một bộ trang phục thích hợp hơn, nếu không sẽ phá đi mỹ cảnh trong mắt ta, mà các ngươi cũng không muốn chuyện đó xảy ra đúng không?”.
Lại đưa mắt nhìn qua Đàm Triết “Sẵn đây có Yêu tộc thiếu quân mắt thẩm mỹ cũng cao như bản công chúa, chi bằng để hắn đưa người đi đổi xiêm y, chọn ra một bộ đồ thích hợp hơn trước đã”.
Đây cũng là một cách giúp Lam Hi Thần có thời gian chuẩn bị, làm cho y xúc động, khẽ đưa mắt nhìn nàng ta đầy cảm kích.
Đàm Triết vội đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết, thấy hắn gật đầu cho phép liền an tâm đứng dậy đi tới chỗ Lam Hi Thần.
Trước khi hai người rời khỏi Thượng Dương đài, không biết phía sau là người nào nói, giọng điệu vô cùng kích tướng “Thay đồ thì thay cho nhanh, đừng có mãi một lúc không xuất hiện với lý do
đột nhiên bất tỉnh đấy!”.
Đàm Triết cả giận “Đám người này thật là quá đáng mà!”.
Lam Hi Thần kéo tay cậu ta đi về phía trước, thở dài “Bỏ đi, bọn họ đều đang muốn xem trò vui của ta, nói như vậy cũng bình thường”.
Phòng Vũ Y của Thượng Dương cung cách lễ đài khá xa, nhưng căn phòng lại rộng lớn không khác gì một gian điện ở, bên trong có vô số vũ y từ đơn độc một màu cho đến nhiều màu xen kẽ.
Chỉ là toàn bộ đều là vũ y dành cho nữ nhân, nên kiểu dáng cũng toàn là váy.
Lam Hi Thần suy đi tính lại, rốt cuộc chọn được một bộ vũ y trắng tinh được may bằng nhiều lớp vải, trên bộ vũ y đó có bốn dải lụa màu lam đối xứng trước sau, y cảm thấy bốn dải lụa này rất có thể sẽ giúp ích một phần nào.
Y cũng chỉ cởi lớp áo choàng bên ngoài ra rồi mặc bộ vũ y lên, nhờ đó, bộ dáng sẽ không đột nhiên ẻo lả như nữ nhân mà vẫn còn giữ được phong thái điềm đạm vốn có.
Kế đó, y cùng Đàm Triết xé……!mành treo quanh vòng, bẻ mấy giá nến trong phòng rồi dùng chút phép đan đan chuốt chuốt tạo thành hai chiếc quạt.
Lại cởi hết giày với tất, dùng lụa trắng quấn vào hai chân thay thế, bởi vì trong tình huống cần phải xoay vòng, lớp vải này sẽ đóng vai trò cố định cổ chân, khiến cho động tác vừa nhẹ vừa nhanh, không gò bó gượng gạo.
Kỳ thực, những người ngoài kia đúng là “xem thường” y rồi.
Không phải Lam Hi Thần chưa từng thấy qua người khác múa, thậm chí còn từng học múa.
Việc này nhắc lại, y cảm thấy mình phải cảm ơn biểu tỷ Lam Nhu Thủy không ngớt.
Lúc nhỏ thúc công muốn bồi dưỡng biểu tỷ thành tài nữ có một không hai, ngoài cầm kỳ thi họa còn mời cả vũ sư trong hoàng cung của dân gian tới để dạy múa.
Nhưng vị biểu tỷ này của y lại chỉ thích xách kiếm đeo cung đi săn bắt thú rừng, cho nên nhiều khi buồn chán đã giở chiêu trò “đổi long thay phụng”, đem Lam Hi Thần cải trang thành chính nàng đưa tới biệt viện học múa, bản thân thì chuồn đi làm việc nàng thích, đổi lại, mỗi khi y lén lút muốn xuống núi đi chơi nàng sẽ đem lệnh bài thông hành đưa cho y.
Bởi vì lúc đó cả hai đều còn nhỏ, cơ thể chưa xuất hiện khác biệt giữa nam nữ, chiều cao giữa hai tỷ đệ chênh lệch cũng không nhiều, cộng thêm mỗi lần xuât hiện y đều mang khăn che mặt, nói là do mình đang bị cảm cho nên dễ dàng làm cho vũ sư kia lầm tưởng Lam Hi Thần chính là….Lam tiểu thư, cũng thuận tiện qua mắt được Lam Diệp thúc công, nhờ vậy mà tất cả điệu múa của phàm trần y nếu không trực tiếp học thì cũng từng thấy qua.
Chưa kể, lúc còn ở trong Mộng cảnh chi thuật, Lam Hi Thần cũng đã thấy qua điệu múa Đề Liên Đăng của Hoàng quý phi Lâm thị.
Nói chung, nếu như biết kết hợp hoặc sáng tạo một chút, khẳng định sẽ không đến nỗi mất mặt.
Đương lúc chỉnh lại đầu tóc, Bắc Đường Lạc Vi bỗng dưng xánh váy chạy vào, thở hồng hộc “Chuẩn bị xong chưa?”.
Lam Hi Thần thấy nàng ta đột nhiên xuất hiện, cơ thể lại còn giống như một linh hồn trong suốt thì kinh ngạc “Điện hạ, sao ngươi lại tới đây”.
Bắc Đường Lạc Vi đi tới, hối hả nói “Ta nhắc tới thẩm mỹ thì lại thấy ngứa tay.
Mà thôi, không có thời gian để hỏi đâu! Nếu đã thay y phục xong rồi thì mau ngồi im đi, ta sẽ trang điểm, khiến cho ngươi chỉ cần nhìn thôi cũng hút hồn, không cần nhìn đến điệu múa”.
Lam Hi Thần chưa kịp cảm động đã kinh sợ “Trang điểm? Thôi! Không cần! Không cần đâu!”.
Nàng ta tặc lưỡi “Cái gì mà không cần? Ngươi cứ tin vào tay nghề của ta.
Ta đảm bảo sẽ cho ngươi một diện mạo mới mà ai thấy cũng quên cả thở”.
Dứt lời liền ra lệnh cho Đàm Triết kiềm hai tay y kéo lại bàn trang điểm dành cho vũ cơ, sau đó thì mặc cho Lam Hi Thần cầu xin thế nào, nàng ta vẫn không hề dừng lại hành động trên mặt y.
Mãi một lúc sau mới nói hai chữ “Xong rồi!”.
Dù trong lòng rất kinh hãi, nhưng vẫn phải cố hé mắt ra để đón nhận khuôn mặt của mình sẽ “khủng khiếp” đến mức nào.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thật muốn….đứng hình.
Khuôn mặt trong gương không hề tô son trát phấn, nhưng đôi mắt được vẽ lên bởi hai màu lam và trắng, uốn cong nơi đuôi mắt, tách ra từng nét giống như một chiếc đuôi phượng màu lam.
Tuy rằng chỉ động chạm duy nhất đôi mắt, nhưng Lam Hi Thần cứ như biến trở thành một người khác vậy.
Y không khỏi ôm mặt, thảng thốt “Đúng là dễ nhìn hơn bình thường rất nhiều.
Chỉ là…..”.
Y nâng mắt nhìn nữ tử đang cao hứng bên cạnh “Điện hạ sao lại vẽ đậm thế? Ngươi chắc không định biến ta thành hồ ly đi câu dẫn người khác chứ?”.
Bắc Đường Lạc Vi đẩy vai y một cái, cười đến cong cả vành mắt “Đồ ngốc! Ngươi thiếu tự tin về dung mạo của mình đến mức đó sao? Ta chẳng qua chỉ vẽ thêm vài nét thôi, nhưng cũng không ngờ lại cuốn hút như vậy”.
Nàng ta đột nhiên ôm tim xuýt xoa “May mà không phát hiện chuyện này sớm hơn, nếu không ngày nào cũng gặp ngươi mang bộ dáng này, chắc ta sẽ xiêu hồn lạc phách mất”.
Lam Hi Thần cười trừ “Điện hạ đừng tâng bốc nữa, ta gánh không nổi cơn giận của Ôn công tử đâu”.
Đàm Triết ngược lại tặc lưỡi “Được rồi, giờ không phải là lúc nói đùa đâu”.
Cậu ta hơi e ngại “Hi thần, tuy ta cùng bà chằn,….!ý ta là Phách Xương điện hạ có ý giúp ngươi, nhưng phần còn lại đều phải do ngươi tự mình phấn đấu rồi.
Mà cũng không biết có làm vừa lòng cái đám Thần tộc kia không nữa?”.
Bắc Đường Lạc Vi trề môi “Ngươi lo gì chứ? Cho dù vũ đạo không đẹp, nhưng chỉ cần vẻ ngoài câu hồn đoạt phách là đủ rồi….!Thôi chết, ta phải trở ra ngay! Hi Thần, ngươi cứ tự tin lên!”.
Nói xong liền biến mất như một cơn gió.
Lam Hi Thần quay qua nhìn Đàm Triết, tươi cười “Thiếu quân đừng lo, ta đã có cách hành sự rồi”.
Lúc quay trở lại, mọi người đều bị diện mạo mới của Lam Hi Thần làm cho ngây ngẩn, Nhiếp Minh Quyết càng không cần phải nói, đoán chừng giờ phút này hắn chỉ hận không thể cuốn luôn y vào tay áo rồi bay đi mất, không để bất kỳ con mắt nào chạm tới thân ảnh lam y kia.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trao đổi ánh mắt, bỗng nhiên đứng dậy, hướng Nhiếp Minh Quyết cười, nói “Đế quân, đàn và sáo thông thường khó tránh khỏi cảm giác phàm tục, không bằng để tiểu tiên cùng Giáng Vân tinh quân hợp tấu, một đường trợ ứng cho Băng Di tinh quân”.
Tiếng sáo Hỏa Vũ của hắn mị lực rất lớn, cầm nghệ của Lam Vong Cơ càng không thể xem thường, huống hồ nếu là hai người họ hợp tấu, Lam Hi Thần sẽ dễ dàng dựa theo âm thanh mà thiên biến vạn biến động tác cho phù hợp.
Biết hai đệ nhà mình có tâm giúp, lấy tiếng đàn tiếng sáo phân tán lực chú ý của mọi người, trong lòng y xúc động không thôi.
Nhiếp Minh Quyết hồi lâu mới định thần, phẩy tay ra dấu đồng ý.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ song hành bước tới gần giữa lễ đài, một người so dây đàn kiểm tra, một người lo lắng nhìn y mà gật đầu.
Nhạc bắt đầu vang lên, cũng là lúc thân người của Lam Hi Thần cũng bắt đầu nhanh nhẹn.
Ngoài tiếng đàn của Lam Vong Cơ cùng tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện ra, toàn cảnh lễ đài là một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy thanh âm của hai chiếc quạt trên tay y lúc đóng lúc mở kêu “phập phập”.
Ống tay áo rộng bay lượn như đám mây trắng, thân hình cao gầy của y lúc thì chậm, lúc thì nhanh, lúc xoay tròn, lúc đứng vững vẫy quạt.
Có khi sẽ tưởng tượng hai cây quạt như hai thanh đoản kiếm, động tác vung ra vô cùng dứt khoát, kèm theo bốn dải lụa màu lam nơi thắt lưng đua nhau xòe ra, lại tung lên như sóng nước dập dìu, tư thế hiên ngang mạnh mẽ kết hợp với mềm mại linh hoạt này hoàn toàn khớp theo tiếng đàn và tiếng sáo.
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đều cố ý điều chỉnh âm luật vừa chậm lại vừa dài, để cho Lam Hi Thần kịp có thời gian thay đổi động tác, y nhân đó cũng khéo léo đem động tác cầm đèn sen trong Mộng cảnh đổi thành động tác điều khiển quạt trên tay.
Tuy rằng là nam nhân lớn lên có chút cao lớn, nhưng phàm là người từ nhỏ học múa thì vòng eo đương nhiên sẽ rất mềm dẻo, Lam Hi Thần cũng không ngoại lệ.
Chỉ cần những lúc ngả người hoặc xoay tròn mà làm thật nhanh thì sẽ không quá cứng ngắt cũng chẳng hề ẻo lả, mỗi động tác vì thế đều sẽ mang theo sự hài hòa đẹp đẽ.
Nhưng lại có những người, một khi đã không được thuận mắt thì dù có hài hòa đến mức nào vẫn bị một câu “Đẹp thì có đẹp, nhưng lại không có gì ấn tượng bằng điệu Điệp Vũ Cửu Thiên.
Cũng may vừa rồi trẫm không có ôm hy vọng gì nhiều” của Ngọc đế làm cho sụp đổ.
Thật ra Lam Hi Thần không lo lắng về kỹ thuật, cùng lắm thì đổi từ vũ đạo sang kiếm đạo.
Nhưng câu nói của Ngọc đế lại làm cho y vô cùng khó xử, từ một vũ điệu riêng biệt bỗng chốc lại biến thành vũ điệu mô phỏng của Bích Điệp trước đó trong mắt mọi người.
Trong lúc muốn biến hóa điệu múa mới, thật sự là rất khó giải quyết, khiến người đang thực hiện phải hao tổn tính toán.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng đàn ngân nga, giai điệu như sóng biển dập dờn.
Một động tác xoay tròn đã thấy Đông Phương Trường Nhật một tay ôm đàn Không một tay lưu chuyển dây đàn thong thả tiến vào.
Vài tiếng nhạc vừa chuyển, làn điệu đã thoát khỏi vũ đạo “mô phỏng” kia , như biển xanh triều sinh.
Trong lòng Lam Hi Thần bất giác buông lỏng, đặc biệt phấn chấn.
Đông Phương Trường Nhật tùy ý gẩy đàn, cũng làm cho y thoát khỏi dáng múa mềm mại và câu nệ tầm thường.
Tiếng đàn Không kia vừa cao lại vừa nhanh, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nhất thời không theo kịp, dần dần kém đi, vài tạp âm loạn lên.
Trong lúc gấp gáp, Đông Phương Trường Nhật nhướn mày ra hiệu cho bọn họ dừng hẳn, bản thân lướt dây đàn nhanh hơn trước.
Lam Hi Thần cũng ném phăng hai chiếc quạt trên tay, lấy ra chiếc đàn Lưu Ly tỳ bà vừa kiễng chân xoay tròn vừa bấm phím hòa theo.
Đôi chân thon dài hữu lực dùng mũi bàn chân làm điểm tựa, trên tay đỡ tỳ bà, thân mình xoay tròn càng lúc càng nhanh tiến dần về phía lan can chắn giữa lễ đài và hồ sen, làm cho váy áo trên người y giống như mặt biển đang rộ sáng rực rỡ, vòng cổ Đông Phương Trường Nhật đeo vào lúc nãy dồn dập lay động lanh canh, hơi thở không chút loạn.
Một khúc du dương theo tới cùng.
Khoảng khắc Lam Hi Thần đề thân phi ra khỏi lễ đài, bỗng nghe được có tiếng tiêu đuổi theo hai tiếng đàn mà lên, chính là thanh âm Liệt Băng cực kỳ quen thuộc, nhưng lại cực kỳ bất ngờ khi người thổi là Nhiếp Minh Quyết, trong lòng y lại càng vui mừng.
Một ánh mắt lướt qua, thấy Đông Phương Trường Nhật kín đáo nhìn y, vẻ mặt giống như vừa rồi gặp qua.
Trong lòng hơi khó xử, không muốn vì canh cánh mà làm hỏng chuyện trước mắt.
Dựa theo tiếng đàn Không và tiếng tiêu Liệt Băng, bỗng nhiên Lam Hi Thần lại có tính toán cho động tác mới.
Hai thanh âm đó tiết tấu dồn dập, trong khi tay vẫn lướt tỳ bà thì mũi bàn chân y vừa chạm lên một cánh sen đã kiễng chân phi lên rồi đáp xuống cánh sen khác, không vận dụng tiên lực mà chỉ dùng đến võ công, mỗi bước chân không chỉ nhanh mà còn thoắt ẩn thoắt hiện, trông như vừa mới đáp xuống nhưng thực tế lại đang bay lên.
Bước chân y đạp đến cánh sen nào, ngay khi rời khỏi liền kéo theo một màn nước khẽ bắn lên sau gót.
Mũi chân vừa chạm liền nhẹ nhàng phi lên, bước đi như bay, gắn kết không kẽ hở, uyển chuyển tinh tế, nhẹ nhàng mà vững vàng.
Đây chính là đặc điểm của công phu Lăng Ba Vi Bộ mà Lam Hi Thần từng được Dương Cảnh Đức – biểu tỷ phu của mình, cũng tức là cha của Lam Cảnh Nghi- chỉ dạy, dùng làm chiêu thoát thân khi lâm vào tình huống nguy hiểm trong trận Xạ Nhật năm xưa.
Cứ như thế, Lam Hi Thần nhẹ nhàng đạp sóng hết một vòng tròn quanh lễ đài, giống như một giọt sương mai đang nghịch ngợm rơi từ chiếc lá này đến chiếc lá khác.
Ngay khi tất cả đang đắm chìm trong màn múa hư mà thực thực mà hư kia, tiêu ngọc và đàn Không chậm dần rồi kéo dài thanh âm, Lam Hi Thần liền dồn toàn lực xuống đầu ngón chân rồi nhảy thật cao ra giữa đài, một mặt ném chiếc đàn tỳ bà lên trên đầu, một mặt dùng phép đem hai ống tay áo tung ra một tay ba dải lụa một tay hai dải lụa đồng màu lam.
Đợi khi bắt được đàn tỳ bà rơi vào tay, tiếng tiêu và đàn Không bắt đầu đồng loạt dâng đến cao trào, quán triệt mạnh mẽ như sắp đến hồi kết.
Lam Hi Thần đem tay ba dải lụa giữ thân đàn, tay hai dải lụa khua dây đàn.
Cùng lúc ấy nghiêng người hết mức có thể, dùng eo làm trọng tâm, toàn thân buông lỏng xoay đều chín vòng trên không trung.
Vũ y màu trắng bên ngoài phất phới, mỏng như cánh chuồn chuồn càng làm tăng thêm sự rực rỡ của ngoại sam màu lam bên trong.
Mấy ngón tay vừa đánh đàn vừa điều khiển dải lụa len lách giữa kẽ tay.
Năm dải lụa trên tay cùng với bốn dải lụa quấn quanh eo nối tiếp nhau xoay tròn, lực gió mà dải lụa tạo ra cuốn bay những cánh sen trong hồ quyện lại, điểm xuyết trên lớp vải màu lam, tựa như chín chiếc đuôi phượng thật sự.
Đúng lúc có đám hồng hạc bay qua, hợp với thân hình mềm dẻo, vũ y phiêu dật, lam lăng tung bay, âm luật sống động.
Tất cả tạo nên một khung cảnh đầy khoáng đạt và khí phách, thật giống như câu “Bách điểu triều Phượng” – đương nhiên cũng tạo thành cảnh giới tối thượng cho sự kết hợp giữa hai điệu múa: Kinh Hồng Vũ và Hồ Toàn Vũ – một điệu tập trung ở cách điều khiển dải lụa, một điệu lấy sự mềm dẻo của thắt lưng làm điểm nhấn.
Khi tiếng tiêu, tiếng đàn Không và tiếng tỳ bà chậm dần rồi kết thúc, thể lực Lam Hi Thần hầu như tiêu hao hết, nhẹ nhàng đáp xuống đài, lấy tư thế Phượng Hoàng thu cánh mà kết thúc vũ khúc, mấy dải lụa không còn được kiềm giữ mà tự do rơi xuống rồi trải ra, tạo thành một đóa hoa thanh xà*, nở rộ trên nền thạch trắng tuyết.
Con ngươi trong suốt nhìn lên, thấy Nhiếp Minh Quyết đang ôm Liệt Băng trong tay mà nhìn về phía y, phát khẩu hình “Múa đẹp lắm!” khiến cho y vừa thẹn vừa vui, ôm đàn cúi đầu, khẽ mỉm cười.
*hoa thanh xà: còn gọi là hoa đuôi công, có màu lam rất đẹp, nở thành chùm ở kẽ lá hoặc đầu cành.
Người ở lễ đài vẫn còn chưa dứt ra hình ảnh ban nãy, như mê như man nhìn về phía lam y nam tử.
Ngọc đế hồi lâu mới là người bừng tỉnh đầu tiên, tấm tắc ngâm mấy câu:
“Kinh Hồng nhất diện.
Hồ Toàn mỹ cảnh.
Lăng Ba vi bộ.
Vạn vật như mộng.
Phượng Vũ Càn Khôn”.
Sau đó nói “Vũ khúc vừa rồi của Băng Di tinh quân, quả thực chấn động đất trời, kinh hồn thế gian”.
Lam Hi Thần không mặn mà lắm với lời khen ngợi này, chỉ đơn giản nói “Đa tạ Ngọc đế”.
Y đưa mắt nhìn qua, thấy Bích Điệp sắc mặt khẽ biến, nháy mắt đã mỉm cười “Mọi người thấy thần nữ nói như thế nào? Băng Di tinh quân quả thực rất xuất sắc, có thể múa điệu múa mà người bình thường không thể làm được.
Nam tử múa sợ thành ẻo lả, nữ tử múa lại quá cứng ngắt.
Điệu múa Phượng Vũ Càn Khôn vừa rồi, không hề thua kém so với điệu Nhất Lệ Hoa Vũ của Hi Hòa nương nương năm xưa”.
Lời này vừa dứt, phía dưới đài không ngớt hùa theo khen đúng, phía trên đài chỗ Ngọc đế đều đổ dồn ánh mắt không một chút thiện cảm nhìn xuống Lam Hi Thần, khiến cho y đột nhiên cảm thấy rùng mình, sống lưng lạnh như băng.
Bắc Đường Lạc Vi liếc nàng ta, cười như không cười “Diên Ân, bản công chúa nhớ rõ ngươi xuất hiện còn sau bốn thầy trò Đường Tăng thành Phật ba trăm năm, mà Hi Hòa nương nương tồn tại trước đó hơn mấy chục vạn năm, ngươi làm sao biết đệ nhất Thiên hậu múa như thế nào? Lại lấy điệu múa của Băng Di tinh quân ra so sánh? Làm cho người ta cảm thấy ngươi không chỉ lỗ mãng mà còn mồm mép ba hoa nữa cơ đấy”.
Bích Điệp nghe khẩu khí của nàng ta không mấy thân thiện, ngượng ngùng cười nói “Vâng! Là thần nữ lỗ mãng.
Thần nữ cũng chỉ nghe thấy, thật tiếc là không thể nhìn thấy tận mắt, đúng là không nên so sánh như vừa rồi, cũng cảm thấy bản thân thật kém cỏi.
Dung mạo không sánh bằng tứ đại mỹ nhân của Lục giới đã đành, ngay đến sở trường cũng thua kém trang nam tử như Băng Di tinh quân”.
Đàm Triết cũng chen vào “Phải ha, Diên Ân, ngươi đừng lo chí tâm vào người khác quá! Bản thiếu quân nhớ trước đây trong các yến tiệc nhỏ của Thiên Đình, ngươi cũng có đủ trò cơ mà, nào là đàn ca múa hát.
Ài, nghĩ tới thôi mà cũng thấy nhức cả đầu.
Nói ra thì tuyệt kỹ ca múa, ngươi còn giỏi hơn Băng Di tinh quân ấy chứ!”.
Cậu ta nói xong, phía dưới đài truyền đến vài tiếng cười khúc khích.
Bích Điệp thẹn đến mặt mày đỏ như rướm máu, hai mắt cũng rưng rưng, cúi đầu nắm chặt khăn tay không nói thêm gì nữa.
Đông Phương Trường Nhật nhìn quanh một lượt, rảo bước đi tới dùng tay áo chính mình lau đi mồ hôi bên thái dương của Lam Hi Thần, ân cần hỏi “Múa lâu như thế, Hoán Hoán có mệt không?”.
Mọi người bị màn này và cách xưng hô đó là cho há mồm trợn mắt.
Lam Hi Thần nghe giọng ho khan của Nhiếp Minh Quyết phía trên, vội giữ khoảng cách với Đông Phương Trường Nhật, cười trừ “Đa tạ Đông Phương Ma quân quan tâm, tiểu tiên không thấy mệt”.
Ngọc đế tuy không vui nhưng vẫn cao giọng cười “Đông Phương Ma quân sao hôm nay đến trễ vậy? Làm trẫm còn tưởng ngươi không đến”.
Đông Phương Trường Nhật không nhìn ông ta, chỉ ung dung nói “Vốn ban đầu bản quân cũng không định đến, nhưng nghĩ lại hôm nay phân nửa Lục giới tụ họp, cũng là dịp tốt để bản quân thông báo một hỷ sự”.
Ngọc đế có vẻ vui mừng “Hỷ sự? Chẳng lẽ ngươi đã đồng ý mối liên hôn của Nhị Lang thần và vương muội ngươi?”.
Tống Lam hơi biến sắc nhìn lên.
Ngoài dự đoán, Đông Phương Trường Nhật nói “Không phải, là hỷ sự của bản quân”.
Hắn chạm rãi bước về phía Lam Hi Thần “Như các ngươi đã biết, ngôi vị Đông Phương Ma hậu bản quân đã bỏ trống bao lâu nay, nhưng kể từ bây giờ, đã chính thức có người ngồi vào.
Các ngươi hãy chuẩn bị uống rượu mừng cùng bản quân đi”.
Nói đến câu cuối, cánh tay của hắn đã chẳng kiêng dè gì mà quàng thắt lưng Lam Hi Thần kéo sát vào người hắn.
Lam Hi Thần bị dọa cho ngây ngốc, người xung quang xì xầm bàn tán, Ngọc đế nhìn nhìn hai người đứng trước mặt cách đó không xa, ánh mắt khẽ nhìn Nhiếp Minh Quyết một cái rồi cao giọng hoan hỷ “Thế thì thật đúng là tin tốt! Đông Phương Ma quân lập hậu, tin chắc đối với Ma tộc nói riêng và Lục giới nói chung là chuyện vui không gì bằng.
Vậy trẫm tại đây lấy rượu chúc mừng…..”.
Ông ta còn chưa nói xong, Nhiếp Minh Quyết đã đứng dậy, kéo theo toàn bộ người trong Thượng Dương đài đồng loạt đứng lên chào hắn.
Đầu tiên là ra lệnh cho lục vị tinh quân dắt theo Hãn Lương Ngọc ra ngoài cổng đợi, kế đó chắp tay sau lưng đi tới, thong thả nói “Đông Phương Ma quân lập hậu, đúng thật là tin mừng.
Có điều, trước khi bản quân uống rượu mừng của ngươi, chắc là phải làm khó ngươi uống rượu mừng của bản quân trước…..”.
Nhiếp Minh Quyết bắt lấy cổ tay Đông Phương Trường Nhật đẩy ra, lại kéo Lam Hi Thần về phía mình, mỉm cười nói tiếp “Bởi vì bản quân cũng sắp lập Thánh hậu rồi, e rằng còn sớm hơn ngươi đó”.
Thượng Dương đài rất nhanh bị khung cảnh giương cung bạt kiếm giữa hai nam nhân quyền lực nhất nhì Thiên Địa bao phủ, cảm giác như sắp nghẹt thở đến nơi, ngay đến Lam Hi Thần bị kẹt ở giữa cũng cảm thấy mình như con kiến bị ép giữa hai con voi, loay hoay tìm cách thở đến phát tội.
Đột nhiên từ phía dẫn ra cửa cung truyền đến mấy tiếng ầm ầm, kèm theo vài thanh âm cãi cọ chí chóe, rồi cuối cùng một vị Huỳnh Cân Lực Sĩ cắm đầu chạy vào, quýnh quáng tâu “Bẩm…” Rồi như cảm thấy có quá nhiều người, hắn vào luôn vấn đề “Hai vị tinh quân Chước Thủy và Hỏa Vũ lại tranh chấp, vì đánh nhau quá kịch liệt nên vô tình đánh nát cổng cung luôn rồi”.
Mọi người đồng thanh kêu “Trời!”, mặc dù người quản trời và đứng trên cả trời đều đang có mặt tại đó.
Tây Vương Mẫu suýt nữa ngất xỉu, ôm trán than thở “Cung điện của ta! Hội Bàn Đào quanh năm yên ắng của ta…..”.
Đông Vương Công buồn bực nói “Tính khí tùy tiện, lại nắm giữ thần khí, cứ như thế này thì ai mà quản cho nổi?”.
Lời thốt ra xong, bỗng nhiên cảm thấy hối hận.
Nguyên Thỉ thiên tôn và Nữ Oa đồng loạt trừng mắt.
Đáy mắt Nhiếp Minh Quyết vụt sáng, quay nửa mặt ra sau nhìn ông ta, trầm giọng “Đúng vậy, không có ai quản nổi bọn họ trừ bản quân đâu.
Cho nên Đông Vương Công, ngươi có giữ thẻ bài mệnh cách của bọn họ cũng vô dụng thôi.
Ngay trong hôm nay đưa tới Linh Chiếu cung cho bản quân”.
Nói xong cũng chẳng quản đám người phía sau tức giận hay bất mãn, quay mặt đối diện Đông Phương Trường Nhật, nhấn mạnh từng chữ một “Còn bây giờ bản quân phải về chuẩn bị, để còn kịp rước Thánh hậu của mình vào Linh Chiếu cung.
Đi trước đây!”.
Dứt lời liền ghì chặt Lam Hi Thần đi thẳng một mạch.
Trên đường trở về, Lam Hi Thần có rất nhiều chuyện khúc mắc, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, thế nên đành ngậm ngùi cho qua.
Sau một ngày đi dự Hội Bàn Đào trở về, Lục giới lại có kha khá chuyện để đồn đãi.
Tỷ như hai vị tinh quân Hỏa Vũ và Chước Thủy tranh chấp nhưng đế quân lại chỉ thiên vị Hỏa Vũ, sớm muộn cũng khiến giữa các vị tinh quân bất hòa lục đục.
Hay chuyện Băng Di tinh quân thân là nam tử nhưng lại khiêu ra một điệu Phượng Vũ Càn Khôn danh chấn thế gian, người người muốn được lần nữa tận mắt nhìn thấy, kẻ kẻ ôm hy vọng bản thân cũng sẽ có một ngày có được hào quang như thế.
Nhưng đáng để bàn nhất không ngoại trừ Tây Phương không màng thế sự cho đến tận Địa Phủ toàn là hồn ma bóng quế, tất cả đều rủ rỉ tai nhau chuyện Chính Chương Thánh đế và Đông Phương Ma quân cùng lúc lên tiếng muốn lập hậu vị, mọi người đều vô cùng tò mò về nhân vật tốt số này.
Bọn họ còn mở không ít địa bàn buôn chuyện, trên trời dưới đất núi cao biển sâu liên tiếp mấy ngày đều ồn ào như cái chợ.
Mà sự thật về một trong số những tin đồn ấy hiện đang được giải mã tại Tiêu Thái điện, Linh Chiếu cung, rơi vào ngày tiếp theo sau khi trở về từ Bàn Đào hội.
Nhiếp Minh Quyết ngồi trên Thánh ỷ, ngắm nghía mấy chiếc thẻ trẻ có ghi tên từng người và số mệnh cụ thể, chép miệng hỏi “Thế nào? Đêm qua các ngươi có mơ thấy ai không? Có nghe nói gì không?”.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở ghế thứ ba bên tay trái, do dự đáp “Hồi đế quân, là Chân Võ Đại đế.
Ông ta nói mấy lời dài dòng, đại ý muốn khuyên tiểu tiên nếu có ước mộng võ tướng thì…..”.
Nhiếp Minh Quyết nhướn mày “Thì thế nào?”.
Ngụy Vô Tiện run giọng “Thì đi theo ông ta về Thiên Đình rèn luyện.
Nhất định tiền đồ rộng mở”.
Ngay sau đó vội vàng nói thêm “Đế quân, tiểu tiên xin thề, bản thân không hề có ý phản bội, tôi trung không thờ hai chủ.
Xin đế quân minh xét”.
Giang Trừng bỉu môi “Có chắc không đó? Hay chỉ nói suông?”.
Ngụy Vô Tiện đập bàn “Ta đang nói chuyện với đế quân, mắc mớ gì ngươi chen vào? Lắm chuyện!”.
Giang Trừng trợn mắt “Ai nói ai lắm chuyện? Có tin bây giờ ta chém ngươi thành trăm khúc?”.
Ngụy Vô Tiện nhất quyết không chịu thua “Ngươi làm được rồi hẵng dọa ta”.
Giang Trừng còn muốn tiếp tục đôi co thì Nhiếp Minh Quyết đã nghiêm giọng “Đủ rồi! Kêu các ngươi giả điên, chứ không có kêu các ngươi “điên” thật”.
Thấy cả hai đã chịu im, hắn mới hỏi tiếp “Còn những người khác?”.
Giang Trừng hạ giọng “Ta thấy cái tên Tây Môn Úc Khanh kia!”.
Nhiếp Hoài Tang hơi kích động “Sư phụ? Sao có thể là sư phụ được?”.
Rồi khẩn thiết nhìn Nhiếp Minh Quyết “Ca ca, ta tin sư phụ, hắn là một người chính trực, sẽ không làm chuyện như vậy đâu”.
Lam Hi Thần nghĩ đến chuyện trước đây ở quân doanh, trong lòng thầm cảm thấy hai chữ “chính trực” rất khong xứng với họ Tây Môn kia.
Nhiếp Minh Quyết chẳng ư hử gì, Giang Trừng ngược lại có mấy phần khinh khi “Hoài Tang, ta nghĩ ngươi nên tránh xa hắn thì hơn.
Nhìn bộ dạng giống như hoa hoa cônh tử của hắn là ta đã thấy không tốt lành gì rồi.
Chưa kể trong giấc mơ đó, hắn còn bảo ta nếu có thể thì hãy giúp hắn tách Băng Di tinh quân ra khỏi đế quân, sau đó ta có yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng.
Ta phi! Cái loại người này, mười phần là dã tâm đầy mình”.
Nhiếp Hoài Tang ném cho hắn một cái lườm sắc lạnh “Ngươi biết gì về hắn mà nói? Nếu như có dã tâm, hắn phải xuất hiện lôi kéo ta mới đúng chứ tại sao lại là ngươi? Hay là do ngươi ghét hắn nên đặt điều?”.
Giang Trừng tức đến đỏ mặt “Ta? Ta mà thèm vào đi đặt điều nói xấu hắn? Ta là đang nói sự thật, ngươi sao lại không tin ta chứ?”.
Sau đó thì Kim Lăng nói bản thân nằm mộng đi du hành thì gặp được Thác Tháp Thiên vương, lại còn mơ thấy bản thân được ông ta nhận làm nghĩa tử, theo ông ta về Thiên Đình phục mệnh.
Riêng Tống Lam thì nằm mơ nhìn thấy Bắc Đường Lạc Vi, Đàm Triết cùng Lam Hi Thần……!xách kiếm đuổi chín sông bảy núi đòi gϊếŧ hắn vì đã làm Đông Phương Trường Nguyệt tổn thương.
Chỉ có ba người Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang là không nằm mơ.
Nhiếp Minh Quyết sau khi lắng nghe một hồi, nở một nụ cười lạnh lẽo “Không ngờ, mới chỉ diễn một vở kịch nhỏ thôi mà đã có kha khá con cáo sốt ruột lòi đuôi ra như thế.
Nếu lỡ bản quân có một ngày xảy ra chuyện, nói không chừng vị trí Càn Khôn chi chủ này sẽ có lắm kẻ muốn ngồi vào lắm đây”.