Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 53: Nhất Mực Tam
Giờ Tỵ hai khắc, người ở Linh Chiếu cung một phen tròn mắt khi thấy Lam Hi Thần dẫn theo một bé gái năm tuổi mặc hồng y xinh xắn không biết từ đâu xuất hiện và xuất hiện từ lúc nào mặc bước vào Tiêu Thái điện.
Bởi vì sự việc đường đột xảy ra cho nên không có bộ y phục trẻ con nào để tiểu công chúa thay ra, Lam Hi Thần đành phải gấp một con hạc giấy gửi bay đến chỗ Đàm Triết, vì y nhớ trước đây tới Yêu tộc có gặp một cô bé tên là Thái Tuyết Tuyết – thiên chi kiều nữ của Hồ tiểu tộc và cũng là người tặng cho y viên hồ đan – tuy rằng cô bé đó lớn hơn tiểu công chúa này cả về tuổi tác lẫn ngoại hình một chút, nhưng về cơ bản có còn hơn không, y không nỡ nhìn tiểu nha đầu đáng thương phải tiếp tục ở trong cái bộ dạng bê tha thảm hại cho đến khi có được một bộ trang phục vừa cỡ.
Vốn dĩ ban đầu, Lam Hi Thần định đi tìm Duyên La để nhờ giúp tắm gội chải chuốc lại tiểu công chúa, bởi vì hai nguòi đó vừa cùng là nữ nhân vừa là “người quen” cho nên sẽ tiện hơn, nhưng tiểu công chúa nói không cần, một mình nó có thể tự làm, và quả thật thì nó tự làm được.
Mất gần hai canh giờ đợi bên ngoài, lúc con bé bước ra, Lam Hi Thần thực sự rất ngạc nhiên.
Đối với một đứa bé chỉ mới…..năm trăm tuổi, ít nhất là có bộ dạng hệt như năm tuổi, lại còn là công chúa thì việc có thể tự mình mặc y phục, bới tóc các thứ một cách tỉ mỉ chỉn chu thì quả là chuyện lạ.
Vì tò mò nên lúc đi dọc trên hành lang, y có tiện miệng hỏi, con bé vô tư đáp “Ta dù là công chúa, nhưng cũng phải biết tự chăm sóc bản thân, không thể giống như bọn con gái yếu đuối như liễu chỉ biết trông cậy vào cha mẹ và hạ nhân”.
Lam Hi Thần định khen nó thật là có khí phách, nó lại lạnh lùng nói tiếp “Hơn nữa, biết tự mình lo liệu từ những việc nhỏ nhất, mẫu hậu và phụ quân sẽ không phiền muộn vì ta sinh ra chỉ là một đứa con gái vô dụng”.
Lời cuối cùng ẩn chứa sự tủi thân và một chút mặc cảm.
Lam Hi Thần thật không hiểu vì sao nó lại nói như vậy, còn muốn hỏi thêm thì bọn họ đã đến trước cửa Tiêu Thái điện, hơi bất ngờ là Tự San mời bọn ra tiểu đình ngồi chờ một chút, bởi vì Nhiếp Minh Quyết bên trong đang tiếp chuyện một vị sứ giả của Thiên Đình vừa mới đến trước không lâu – Thái Bạch Kim Tinh.
Tiểu công chúa nghe nhắc đến người của Thần tộc, khinh xuy một tiếng, lẩm nhẩm “Nói về độ nhanh tai lẹ mắt, Thần tộc xếp thứ hai thì không có tộc nhân nào xếp thứ nhất rồi!”.
Lam Hi Thần vỗ vai nó, hạ giọng “Những lời này, ngươi chỉ nên nói với ta thôi, để người khác nghe được thì không hay chút nào cả”.
Tiểu công chúa không vui “Ta có gì mà phải sợ chứ? Cho dù bọn họ có đứng ngay trước mặt, ta cũng không ngại nói thẳng đâu”.
Lam Hi Thần cười trừ “Được rồi, ta biết ngươi tính tình ngay thẳng, nhưng mà trong mắt người khác, ngươi vẫn là một nữ hài bé nhỏ, nếu như đối với ai cũng đều cao ngạo như vậy thì sẽ bị xem là không hiểu phép tắc, cũng sẽ không có ai thích ngươi đâu!”.
Tiểu công chúa dẩu môi “Không thích thì không thích! Ta thèm vào sự quan tâm của bọn họ?”.
Lam Hi Thần thở một hơi bất lực, nói “Biết là như vậy! Nhưng nếu không có ai thích ngươi thì cũng có nghĩa là ngươi sẽ chỉ có một mình, xung quanh ngươi sẽ không có bạn bè, ngươi sẽ cảm thấy rất cô độc và buồn bã đó”.
Tiểu công chúa chớp mắt “Thật sao?”.
Lam Hi Thần nhướn mày “Nhìn ta giống như đang lừa ngươi?”.
Con bé lắc đầu, y cười, nói tiếp “Vậy thì tức là ta nói đúng.
Cho nên nếu ngươi không muốn làm một con sói con cô độc buồn bã thì phải biết lễ phép và cư xử đúng mực”.
Tiểu công chúa nghiêng đầu “Như thế nào mới là lễ phép và cư xử đúng mực?”.
Lam Hi Thần xoa đầu nó “Từ từ rồi ngươi sẽ được học”.
Đúng lúc đó một lão nhân bạch y đầu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần từ trong Tiêu Thái điện bước ra.
Lần đầu tiên, Lam Hi Thần tận mắt nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh trong truyền thuyết mà Nhân gian thờ phụng, thật là có chút phấn khởi.
Nếu Tự San không đi tới gọi, chắc là y quên luôn việc đi gặp Nhiếp Minh Quyết mà chạy tới bắt chuyện với thần tiên lão nhân kia luôn ấy chứ!
Trong Tiêu Thái điện, Nhiếp Minh Quyết ngồi trên tứ thánh thú tọa ỷ, phong tư uy nghiêm vô song đang nhàn nhã xem một tấm thiệp lớn có in hình mây và chim hạc bay lượn xung quanh, giữa tấm thiệp còn có hình một cánh cổng vàng như cổng của các tòa cung trang tráng lệ.
Tiểu công chúa mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, không nghĩ đến vừa mới nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm kia liền trở nên nơm nớp lo sợ, bước lùi một bước nép sau chân của Lam Hi Thần, hơn nữa còn bấu chặt lấy vạt áo của y như người chết đuối vớ được cọc.
Lam Hi Thần vừa buồn cười vừa yêu thương.
Bộ dáng của con bé lúc này thật giống với lần đầu tiên y dẫn theo Lam Vong Cơ đi gặp phụ thân.
Khẽ lắc đầu cho trôi dòng hoài niệm kia, y khẽ gọi Nhiếp Minh Quyết một tiếng, nhưng hắn đến mí mắt cũng không ngước lên, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên phía sau tấm thiệp “A! Hoán nhi đấy à? Chuyện giải quyết xong rồi sao?”.
Lam Hi Thần vui vẻ nói “Đương nhiên là xong rồi! Ta dẫn con bé tới bái kiến ngươi đây”.
Đoạn, nửa dắt nửa kéo nữ hài bên chân bước trên mình một bước, hơi khom người, khẽ nói “Nào, mau hành lễ đi! Làm theo cách mà ta đã dạy trên đường tới!”.
Tiểu công chúa do dự nhìn y, còn y thì không ngừng thúc giục khiến cho nó hơi rối, nhưng vẫn quỳ xuống, chắp tay bái một bái, nhỏ giọng “Tiểu công chúa của Quỷ tộc, xin bái kiến đế quân.
Tạ…tạ ơn đế quân….ra tay cứu giúp”.
Nhiếp Minh Quyết vẫn không nhìn lên, nói tiếp “Bản quân chẳng qua là tùy ý sắp xếp thôi, người ra tay cứu ngươi chính là người đang đứng cạnh ngươi đấy”.
Tiểu công chúa ngập ngừng “Vâng, thần nữ biết rõ”.
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết mơ hồ không rõ, thuận tay khép tấm thiệp đặt lên bàn, thuận tay vừa nâng chén trà lên uống, vừa chậm rãi nói “Biết thì tốt! Ngươi đã tới trước mặt bản quân, tin chắc những gì cần phải làm, ngươi cũng đã nghe ân nhân của ngươi nói hết rồi.
Bản quân không muốn nhắc lại, chỉ muốn ngươi sau này phải hiểu chuyện một chút, chớ có phạm sai lầm như cha mẹ ngươi.
Nên nhớ: ngươi sống của hiện tại, là vì bản thân ngươi và tộc nhân của ngươi”.
Tiểu công chúa cúi gằm mặt, đáp rất khẽ “Thần nữ tuân mệnh”.
Lam Hi Thần sợ không khí căng thẳng, bèn cười, nói “Được rồi mà, bái kiến cũng đã bái kiến xong, chẵng lẽ đế quân không định cho thần tử đứng lên? Dù sao, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Những chuyện tương lai tộc nhân gì đó dài dòng lắm, từ từ rồi dạy dỗ sau”.
Nhiếp Minh Quyết liếc y một cái, sau đó lãnh đạm nói “Đứng lên đi!”.
Dừng một chút, lại hỏi “Ngươi bây giờ tuy đã quy phục bản quân, nhưng vẫn cần có người ở phía trên làm thầy dạy dỗ, tránh để Lục giới nói rằng việc thuần dưỡng ngươi chỉ đơn giản như qua loa lấy lệ.
Sẵn đây, dưới trướng bản quân có bảy vị tinh quân, mỗi một người không nhất văn thì cũng độc võ.
Hỏa Vũ tinh quân nhanh nhạy sắc bén hơn cả những bậc thầy ma pháp, Toàn Phong tinh quân chững chạc thông tuệ nhưng rất kiệm lời, Hiệp Quang tinh quân dũng cảm giống hệt những vị chiến tướng trên trận mạc, Mộc Phù tinh quân đại diện cho thơ ca và sự chứng giám trước những lời thề, Băng Di tinh quân và cũng chính là ân nhân của ngươi thì dịu dàng ấm áp như một viên ngọc chiếu sáng thế gian, Giáng Vân tinh quân cai quản những luật lệ phép tắc và khuôn khổ trật tự, cuối cùng là Chước Thủy tinh quân bảo hộ cho việc săn bắt ác linh và canh giữ sự bình yên.
Ngươi muốn chọn ai làm sư phụ của mình?”.
Lam Hi Thần nghĩ rằng với tính cách mạnh mẽ không nể nang ai của mình – trừ khi không xuất hiện trước mặt Nhiếp Minh Quyết – thì tiểu công chúa sẽ chọn Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng hoặc Nhiếp Hoài Tang.
Thế nhưng con bé lại thẳng lưng, rất nhanh đã đáp lại “Thần nữ muốn chọn Băng Di tinh quân làm sư phụ”.
Câu trả lời không quá ngắn gọn nhưng lại rất dõng dạc và mau lẹ, y có chút ngạc nhiên, bản thân không phải là người mạnh mẽ hay ngang ngạnh gì cho cam, e là trong lúc dạy dỗ khó tránh sẽ gây sự bất bình, con bé chọn như vậy liệu có sai quá rồi không?
Nhưng Nhiếp Minh Quyết lại không tỏ gì là ngạc nhiên, ngược lại rất ôn tồn hỏi “Ngươi chắc chắn?”.
Tiểu công chúa gật đầu, vẻ mặt nhún nhường “Thần nữ tự biết thân là người của Quỷ tộc mà các giới còn lại đều ghét bỏ, cha mẹ lại mang trọng tội, cho nên không có bất kỳ ai nghĩ tới chuyện thương xót cho thần nữ, dù có thì cũng chính là giả tạo.
Nhưng Băng Di tinh quân đã tìm cách cứu tương lai của thần nữ như vậy, chính là người đầu tiên và duy nhất.
Nếu có thể được theo hắn học hỏi đã là ân huệ mà đế quân dành cho thần nữ”.
Nhiếp Minh Quyết tuy ngẩn mặt lên, nhưng lại chẳng nói đúng sai, lát sau đã thấp giọng nói “Ngươi tuy còn rất nhỏ, nhưng so với cha mẹ ngươi và một số kẻ khác, lại vô cùng hiểu chuyện.
Bản quân cho rằng, vừa rồi ngươi đã có một quyết định đúng đắn.
Nếu đã nhận là sư phụ, sao còn không mau hành lễ bái kiến?”.
Tiểu công chúa có hơi lúng túng “Hành lễ?”.
Lam Hi Thần biết ý bèn đỡ nó đứng lên luôn, tươi cười nói “Cái này chưa có ai dạy, nên ngươi không biết cũng phải.
Không sao! Chỉ là lễ tiết, sau này hành lễ cũng chưa muộn”.
Nhiếp Minh Quyết nhìn tới Lam Hi Thần, như có điều suy nghĩ, bâng quơ nói “Cũng phải, bây giờ hành lễ còn quá sớm, lại không đúng chuyện.
Hãy còn hai chuyện phía sau, tới đó gộp lại thành ba lễ luôn cũng được”.
Lam Hi Thần ngước lên thánh ỷ, không nghe rõ, hỏi “Ngươi nói gì thế?”.
Nhiếp Minh Quyết chép miệng “Không có gì!”, rồi nghiêng người tựa vào một bên ghế, liếc nhìn tiểu công chúa, nghiêm giọng “Bây giờ ngươi không chỉ là nữ quân tương lai của Quỷ tộc mà còn là học trò của Băng Di tinh quân, mà bản quân chắc chắn thế gian này sẽ không có ai yêu thương ngươi bằng sư phụ của ngươi đâu.
Vì thế mà phải luôn ghi nhớ: nhất mực nghe theo lời sư phụ ngươi, mỗi một hành động hay lời nói của ngươi đều phải vì danh dự của sư phụ ngươi mà thực hiện.
Một khi ngươi khiến kẻ khác nể phục, cũng tức là sư phụ ngươi được nể phục và ngược lại.
Hiểu chưa?”.
Tiểu công chúa hơi ngẩn ra, trong đầu lại dần dần hiểu rõ, lập tức đứng dậy kính cẩn nói “Thần nữ đã hiểu”.
Sau đó quay qua, thành khẩn nói với Lam Hi Thần “Đồ nhi sau này nhất định sẽ nghe lời sư phụ, kính cẩn với sư phụ, cho nên sư phụ nhất định không được bỏ rơi đồ nhi giống như cha mẹ của ta”.
Lam Hi Thần bối rối “Tất nhiên là không rồi! Sau này ta chỉ sợ dạy ngươi nhiều điều quá, ngươi cảm thấy chán rồi bỏ đi trước tiên đó chứ!”.
Suy ngẫm một chút, y hỏi “Ngươi tên gì, để sau này ta gọi cho dễ, nếu không, gọi bằng phong hiệu nghe thật xa lạ”.
Tiểu công chúa liền đáp “Ta tên Bái nhi! Là một con sói con!”.
Lam Hi Thần cười trừ, lắc đầu “Không, ý ta là tên, không phải tiểu tự”.
Tiểu công chúa khó hiểu “Tên và tiểu tự? Khác nhau sao?”.
Lam Hi Thần từ tốn giải thích “Đương nhiên là khác! Ngoài phong hiệu, bất kỳ ai cũng có tên và tiểu tự.
Tên là cách mà những người thân thiết gọi nhau, còn tiểu tự chỉ để cho cha mẹ, anh chị em và…..”.
Không biết có nên nói ra hai chữ “đạo lữ” hay không.
Nếu nói, nha đầu này nhất định sẽ hỏi tiếp đạo lữ là gì, mà nó lại còn nhỏ như vậy.
Y đưa mắt tìm sự giúp đỡ của Nhiếp Minh Quyết, chỉ thấy hắn nhún vai, ra khẩu hình “Cần gì phải giấu?”.
Cái tên này! Hắn có biết dạy dỗ trẻ con khó đến mức nào không? Đâu phải cái gì cũng nói hết ra được chứ?
Tiểu công chúa đợi lâu không thấy y nói tiếp, bèn giục “Sư phụ mau nói tiếp đi”.
Lam Hi Thần cười gượng, chống chế “Nói chung, tiểu tự không phải ai muốn gọi là gọi.
Ta nghĩ dùng tên vẫn hay hơn”.
Tiểu công chúa cúi đầu, buồn bã nói “Nhưng ta ngoài phong hiệu công chúa và cách gọi “Bái nhi” ra, không còn có cách gọi nào khác”.
Lam Hi Thần lấy làm lạ, thử thăm dò “Lẽ nào phụ quân và mẫu hậu ngươi…..!không đặt tên cho ngươi?”.
Tiểu công chúa ủ rũ gật đầu, nói “Phụ quân thấy ta chỉ là một đứa con gái, không phải là con trai có thể đủ sức nối mộng bá vương của mình, cho nên chỉ đặt cái phong hiệu “Quang Tông” nghe vui tai lấy lệ.
Mẫu hậu trước giờ cũng cảm thấy gọi ta Bái nhi là đủ rồi, nào có muốn thêm tên gì đó cho dài dòng”.
Con bé ngẩn lên, đưa đôi mắt đen láy nhìn y “Hay là sư phụ đặt tên cho ta đi?”.
Lam Hi Thần suy tư “Tên à? Phải đặt tên gì bây giờ nhỉ?”.
Nhiếp Minh Quyết hơi kéo khóe miệng, trêu chọc “Con thỏ ngốc, văn chương thi ngữ của ngươi có phải đột nhiên bay đi mất hết rồi không? Nếu không, nhớ đặt cái tên cho ý nghĩa, đừng có lấy bừa là gà ô cốt hay gạo nấu thành cơm gì đó, không thì mai này có người hỏi tới, khéo lại cười chết bọn họ đấy!”.
Lam Hi Thần ném cho hắn một cái nhìn bất mãn, giả bộ hờn dỗi “Ngươi không cần nhắc! Ta tự biết suy xét!”.
Nhiếp Minh Quyết phì cười “Được được, vậy sau này ta sẽ không nhắc đến nữa.
Hở một tí là hờn là dỗi là khóc.
Mong là sau này nữ quân tương lai của Quỷ tộc đăng cơ rồi sẽ không có tính tình trẻ con giống người thuần dưỡng nàng.
Ngươi mau hãy suy nghĩ xem, nên chọn cho học trò của mình như thế nào đây”.
Tiểu nha đầu mặt đầy háo hức mong đợi “Phải đó phải đó, sư phụ, ngươi đã nghĩ ra cái tên nào hay cho ta chưa?”.
Lam Hi Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu có đôi mắt trong veo như ngọc, không pha lẫn một tia tạp sắc, ôn tồn nói “Ta đặt tên cho ngươi là Lương Ngọc, ghép với họ của phụ quân ngươi là Hãn Lương Ngọc, ngươi có chịu không?”.
Tiểu công chúa phấn khởi “Lương Ngọc? Nghe thật hay, nhưng mà cái tên này có nghĩa gì thế ạ?”.
Lam Hi Thần nở một nụ cười triều mến “Nhân lương như ngọc.
Ta hy vọng ngươi sau này sẽ có một cuộc sống vừa êm ả không vướng sóng gió, vừa tươi sáng tốt đẹp giống như một viên ngọc”.
Nha đầu cười rộ lên “Vậy là ta cũng có tên như mọi người.
Lương Ngọc đa tạ sư phụ”.
Lam Hi Thần nhìn thái độ kia, trong bụng đoán hẳn là con bé phải vui lắm! Tội nghiệp cho nó ngay từ khi sinh, đến một cái tên đường hoàng cũng không có! Quỷ quân và Quỷ hậu kia cũng thật là vô tâm quá rồi!
Sau một hồi vừa cảm động vừa kính nể, bỗng nhiên nha đầu ngước nhìn Nhiếp Minh Quyết, rụt rè nói “Thần nữ còn có một chuyện khẩn cầu, xin đế quân ban cho một ân huệ”.
Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng đầu “Ân huệ?”.
Con bé gật đầu “Cái phong hiệu Quang Tông công chúa này thần nữ được đặt cho khi còn nhỏ.
Thần nữ cảm thấy……cái không phù hợp”.
Nhiếp Minh Quyết nheo mắt lại “Không phù hợp? Ý ngươi là muốn bản quân đổi cho ngươi một phong hiệu mới?”.
Con bé thận trọng quan sát nét mặt hắn, lấy hết dũng khí, nói “Vâng.
Quang Tông vốn là vinh quang tông dã, nhưng bây giờ thần nữ cảm thấy bản thân chưa thể gánh được trọng trách này, nếu còn tiếp tục dùng nhất định sẽ bị người khác cười nhạo.
Khẩn cầu đế quân ban cho một cái tên, cho phép thần nữ cắt đứt chuyện đã qua, hi vọng có thể nhận được phúc lành mới”.
Con bé nhỏ giọng nói thêm “Thật ra phong hiệu là gì cũng được, không cần cao quý như các vị công chúa của Ma tộc, nhưng cũng đừng dùng hai chữ “Phục Lễ” mà Thần tộc định trước, có được không ạ?”.
Nhiếp Minh Quyết trầm ngâm trong chốc lát “Ngươi thực muốn như vậy?”.
Con bé khẩn thiết nhìn hắn “Nếu như đế quân bằng lòng ban…”.
Nhiếp Minh Quyết chống cằm, cân nhắc nói “Việc này để sau đi! Bây giờ nếu đổi phong hiệu cho ngươi, Thần tộc nhất định dị nghị.
Nhưng ngươi cứ yên tâm, bản quân vẫn sẽ đồng ý và chắc chắn sẽ đổi cho ngươi.
Chỉ là…..” ánh mắt sóng sánh đảo qua Lam Hi Thần, trong khi miệng vẫn đang nói với nha đầu đang quỳ trước mặt “Ngươi đợi thêm ít lâu nữa đi, bởi vì sắp tới đây sẽ có buổi sắc phong rất lớn diễn ra.
Bản quân không muốn buổi sắc phong đó chỉ có duy nhất một điểm nhấn, khiến cho Lục giới nhìn đều chằm chằm vào, gây ra hại nhiều hơn lợi”.
Tiểu công chúa, không, từ lúc này nên gọi là Hãn Lương Ngọc mới đúng, dù có hơi thất vọng nhưng vẫn vui vẻ nói “Đa tạ ân huệ của đế quân”.