Ma Đạo Tình Kiếp P2

Chương 52: Nhất Mực Nhị


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P2 – Chương 52: Nhất Mực Nhị


Lam Hi Thần quần quật suốt một ngày rốt cuộc cũng khắc xong hai miếng ngọc bích linh.

Đưa cho Nhiếp Minh Quyết, hắn cầm hai mảnh ngọc kia lên ngắm nghía, tán thưởng tay nghề chạm khắc của y xem ra cũnh tinh tế nhã nhặn không kém cầm kỳ thi hoạ.

Y nhìn hắn cất đi hai miếng ngọc vào trong tay áo, cảm thấy vừa thỏa mãn vừa nghi hoặc, trông có vẻ không sai biệt lắm so với ý tưởng lúc đầu, chợt cảm thấy đói bụng.

Lam Vong Cơ đã rời đi trước đó một canh giờ, dù sao cũng đang rỗi tay, Nhiếp Minh Quyết nói hắn sẽ xuống bếp nấu cho y một món thật ngon, coi như phần thưởng cho việc y đã khắc ngọc thật tốt.
Hắn rời đi không lâu, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên tìm tới cửa, nói là cần phải đem tiểu công chúa – của Quỷ tộc về, bởi vì ngày mai là thời hạn cuối cùng phải giao nộp đứa nhỏ này cho Thiên Đình sau mười ngày giáo dưỡng không thành.

Bấy giờ, Lam Hi Thần mới sực nhớ chuyện quan trọng này.

Lẽ ra khi đem tiểu công chúa đến, đại ý Tôn Ngộ Không đang muốn cho Lam Hi Thần một cơ hội tìm cách thuần dưỡng nó, để y có thể thắng Nhị Lang thần trong ván cược kia.

Nhưng mấy hôm vừa rồi không có đến thăm hỏi, nhất định là con bé đang cảm thấy y là người không đáng tin, như vậy mà muốn giúp nó thì khó khăn vô cùng.

Y nài nỉ Tôn Ngộ Không xem hắn có thể cho tiểu công chúa ở lại đêm cuối không, đêm nay y sẽ cố hết sức thuần hóa, nhưng thật thất vọng, câu trả lời nhận được chính là “Lão Tôn cũng lực bất tòng tâm, ai bảo lần trước các ngươi cược với nhau mười ngày làm gì? Cược một tháng có khi còn không đạt kết quả, mười ngày ngắn ngủi đến thế là cùng”.
Hết cách, Lam Hi Thần đành phải cầu cứu Nhiếp Minh Quyết, ít nhất, nếu hắn dùng quyền của mình thì cũng có thể thay đổi cục diện.

Vốn rằng ban đầu hắn cũng có ý muốn để Tôn Ngộ Không mang tiểu công chúa đi, nhưng không biết sau đó suy ngẫm thế nào lại đồng ý, dĩ nhiên là phải kèm theo điều kiện.

Bình thường thôi, vì Nhiếp Minh Quyết có phí sức không công cho ai bao giờ, kể cả khi người đó là Lam Hi Thần.

Hắn nói Tôn Ngộ Không cứ việc trở về Hoa Quả Sơn.

Nếu ngày mai người của Thiên Đình đến tìm, hắn cứ nói thẳng tiểu công chúa đang ở Linh Chiếu cung học đạo.

Về phía cô bé, Nhiếp Minh Quyết ghé vào tai y thì thầm mấy câu, và Lam Hi Thần biết, đây chính là cơ hội cuối cùng để xoay chuyển tình thế.
Đêm đó là một đêm không ngủ.
Lam Hi Thần trên người quàng một chiếc áo choàng, tay cầm một viên dạ minh châu soi đường, tay còn lại ôm cái lồng sắt nhốt một chú sói con lông xám mò lên núi tìm một cái hang.

Đi bên cạnh y còn có tiểu bạch vật, một bên vây của nó giống như cánh tay xách theo cái vò không lớn lắm.

Ngó qua ngó lại, rốt cuộc cũng tìm được một nơi an toàn.

Lam Hi Thần có điểm buồn cười.

Rõ ràng là đang cứu người, nhưng bộ dáng của y bây giờ cứ như ăn trộm ấy!
Sau khi đặt cái lồng sắt xuống, y mở cái vò do tiểu bạch vật xách, lấy ra một dĩa bánh quế hoa đặt cạnh chiếc lồng, áy náy nói “Tiểu công chúa, thật xin lỗi, do vội vàng nên ta chỉ làm có bao nhiêu đây bánh, nhưng cũng đủ cho ngươi ăn hết một ngày.

Ngươi yên tâm, chỉ cần qua hết ngày mai, ta nhất định sẽ quay lại đón ngươi”.

Con sói nhỏ trong lòng giương đôi mắt cảnh giác mà nhìn y, lần đầu tiên mở miệng, trong giọng nói không một chút run sợ, ngược lại vô cùng kiêu ngạo hỏi “Ngươi đây là có ý gì?”.
Lam Hi Thần thành thật nói “Ta dĩ nhiên là đang giúp ngươi”.
Tiểu công chúa cười khinh một tiếng “Giúp ta? Thôi đừng giả vờ đạo đức nữa, ngươi rốt cuộc đang giở trò gì, Quỷ tộc đã bị diệt, cây Sinh Mệnh cũng rơi vào tay các ngươi rồi, tên Chính Chương Thánh đế đó còn muốn giở thủ đoạn gì nữa? Lúc trước một kiếm chém đầu mẫu hậu của ta, bây giờ lại tỏ lòng tốt muốn cứu ta.

Mà ta nhớ không lầm, nguyên nhân hắn chém đầu mẫu hậu của ta còn không phải là vì ngươi? Hừ! Đều là cá mè một lứa với bọn người kia thôi”.
Lam Hi Thần nghe thấy nha đầu trước mắt thật không biết tốt xấu đi mắng Nhiếp Minh Quyết, cho nên rất không vui.

Có điều, nghĩ kỹ lại thì nguyên nhân khi đó còn không phải do y? Y có hơi khó xử nói “Ta biết ngươi nhất định rất hận đế quân và ta.

Nhưng….!nhưng……!ta nghĩ lúc đó, đế quân làm vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi”.
Tiểu công chúa căm phẫn “Bất đắc dĩ? Chỉ vì mẫu hậu của ta tóm ngươi làm con tin mà hắn nỡ lòng chém đầu nàng một cách tàn nhẫn sao?”.
Lam Hi Thần thở dài “Được rồi, ta không biện minh gì thêm nữa.

Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu lý lẽ một chút.

Muốn giở thủ đoạn không phải đế quân hay là ta, mà chính là người của Thiên Đình đấy! Nếu ngày mai ngươi bị bắt lên Thiên Đình, ngươi nghĩ Thần tộc có để yên cho ngươi? Khi Tôn Ngộ Không đem ngươi tới Linh Chiếu cung, hẳn là ngươi đã nghe kết cục của mình nếu bị đưa lên Thiên Đình rồi chứ?”.
Đúng là lúc trước, nàng ta đã nghe chút tin đồn này cho nên giờ đây không cảm thấy chút kinh sợ nào, chỉ là chống hai chân trước ngồi thẳng dậy, hất mặt sang một bên, nhắm mắt rồi nói “Ta không quan tâm! Cùng lắm thì liều chết một phen chứ gì!”.
Lam Hi Thần có điểm cảm phục tinh thần gan dạ này của cô bé, nhưng lại tiếc nó không đúng chỗ cũng chẳng đúng lúc, bèn khuyên nhủ “Tiểu công chúa, liều chết không phải là một cách thức tùy tiện đem ra để đối phó hoàn cảnh.

Mạng sống và thân thể là do cha mẹ ban cho, làm sao có thể tự ý hủy hoại như vậy được? Ngươi nói như thế, không sợ Quỷ quân và Quỷ hậu nghe được sẽ rất đau lòng?”.
Nghe nhắc đến cha mẹ, đôi mắt kia rung rinh mở ra, nhịp thở hình như có chút dồn dập vì kích động, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói “Phụ quân và mẫu hậu, thật sự sẽ đau lòng vì ta?”.
Lam Hi Thần thấy lạ, nhưng vẫn đáp “Đó là đương nhiên, có cha mẹ nào không đau lòng khi thấy con mình chịu tổn thương chứ”.
Không ngờ tiểu công chúa cười mỉa mai, lẩm bẩm “Chỉ e đó không phải là cha mẹ của ta!”.

Trước khi Lam Hi Thần hỏi tại sao, cô bé đã lạnh lùng nói tiếp “Vậy thì Chính Chương Thánh đế muốn cứu ta làm gì? Ta chỉ là một công chúa hữu danh vô thực của Quỷ tộc, dù cho hắn bắt ta làm tay sai cũng chẳng xỉ nhục Quỷ tộc được bao nhiêu, lại còn phí sức nữa chứ! Ta không tin hắn có tấm lòng bồ tát như vậy đâu! Nói đi, rốt cuộc thì hắn muốn gì ở ta?”.
Lam Hi Thần cảm thấy, đứa bé này nhất định là đã bị đôi phu phụ độc ác Hãn Thanh Thương kia nhồi nhét quá nhiều dã tâm vào đầu, nếu không, cho dù nó đã năm trăm tuổi nhưng với dáng vẻ như một đứa bé năm tuổi non nớt trước đây thì sau có thể suy tưởng sâu sắc như vậy, mở miệng ra toàn là thủ đoạn rồi mưu kế.

Không được! Lam Hi Thần ghét nhất là thấy những đứa trẻ đáng yêu như tờ giấy trắng bị đem trở thành công cụ cho người lớn lợi dụng, y tuyệt đối không thể để tiểu nha đầu này sa ngã vào vũng bùn quyền lực như cha mẹ nó được.

Càng huống gì, một đứa trẻ mất mẹ lại không được ở gần cha như nó, không phải quá đáng thương sao? Thôi kệ! Đã nuôi nấng được một Lam Cảnh Nghi không lớn, y không tin mình thuần dưỡng không được nha đầu này!
Tiểu công chúa hồi lâu không thấy y trả lời, bèn giương giọng “Sao nào? Chẳng lẽ toan tính của hắn nhiều đến mức ngươi nhớ không hết?”.
Lam Hi Thần biết là nói không được, bèn làm bộ nghiêm mặt “Không phải thế! Đế quân không có toan tính gì hết! Vả lại, cứu ngươi chính là ý muốn của ta”.
Con bé hơi trợn mắt, rất nhanh sau đó nhíu lại “Ngươi?”.
Lam Hi Thần gật đầu, nói “Chỉ cần ngươi hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta hứa sẽ cứu ngươi, dạy cho ngươi rất nhiều thứ mà ngươi chưa từng biết đến, thậm chí sẽ coi ngươi như người thân của mình.

Ta lấy tính mạng ra đảm bảo, sẽ không làm hại ngươi, hay lợi dụng ngươi vì mục đích xấu”.

Nói xong thử thăm dò “Ngươi có chịu không?”.
Sắc mặt tiểu công chúa lạnh lùng, liếc mắt nhìn y chằm chằm, thần sắc kiêu căng nói “Chính Chương Thánh đế cũng được, thủ hạ của hắn cũng được nhưng dù sao cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.


Ta dù có theo ai, kết cục không phải cũng giống nhau cả sao?”.
Lam Hi Thần không giấu nổi thất vọng “Ngươi không muốn?”.
Tiểu công chúa tỏ ra kiên định “Đương nhiên không muốn! Quyết định này của ta không hề liên quan đến mối thù gϊếŧ mẹ mà các ngươi gây ra.

Đơn giản là bởi vì ta người của Quỷ tộc, muôn đời không thể và cũng không muốn kết giao với ngoại tộc, những kẻ thù không đội trời chung với Quỷ tộc bọn ta.

Ta chính là niềm kiêu hãnh của Quỷ tộc, của phụ quân và mẫu hậu, cho nên tuyệt đối sẽ không quy phục bất kỳ ai”.
Lam Hi Thần khẽ chấn động.

Không ngờ bị từ chối nhanh như vậy, nhưng con bé này cũng thông minh và đáo để quá đi chứ!
Không khí nhất thời yên ắng một lúc.

Lam Hi Thần cười khẽ, nói “Ngươi xác định sẽ không đồng ý cách cứu vãn này của ta?”.
Khuôn mặt sói con thoạt nhìn đáng yêu nhưng chẳng hề mảy may có cảm xúc, lạnh lùng đáp “Đúng vậy! Cho nên ngươi đừng gắng lôi kéo vô ích! Ngươi hãy mau đem ta quay về đi! Ngày mai lên Thiên Đình, nói không chừng ta lại có cơ hội đại náo như Tôn Ngộ Không năm xưa, cho bọn Thần tộc đó lại một phen khốn đốn”.
Thái độ vô cùng cương quyết của tiểu công chúa đã làm tiêu tan hy vọng của Lam Hi Thần.

Không được! Phải tìm cách xoay sở thôi! À phải, vẫn còn cách của Nhiếp Minh Quyết! Đành phải dùng tới biện pháp mạnh……
Lam Hi Thần nhẹ nhàng đứng dậy, lắc đầu nói “Vậy thì ta đành chịu! Ta đang cố tìm cách giúp ngươi, nhưng mà ngươi lại từ bỏ cơ hội được sống một cuộc sống tự do yên bình.

Dù sao, ngày mai lên Thiên Đình, nếu ngươi khiến cho Thần tộc cảm thấy không vừa mắt, rất có thể sẽ bị ném xuống Địa Phủ”.
Tiểu công chúa rõ ràng không tin “Thôi đi! Đừng hòng dọa nạt ta!”.
Lam Hi Thần nghiêm giọng “Ta không có dọa nạt ngươi! Đây là tin ta nghe từ đế quân, và nó hoàn toàn chính xác.

Ngươi thử nghĩ mà xem, Thần tộc một mực muốn diệt cỏ tận gốc tộc nhân của ngươi như vậy, nếu không phải đế quân nhân từ ra lệnh giữ lại mạng sống thì phụ quân ngươi ở dưới Địa Phủ sớm đã bị xử tử hàng trăm lần.

Bản thân ngươi bảo toàn đến hôm nay đã là may mắn lắm rồi.

Thế nên, khi ngươi hoàn toàn thuộc quyền xử trí của Thiên Đình, khả năng rất cao ngươi cũng sẽ bị đày xuống Địa Phủ thọ hình, mười tám tầng kia ngươi chịu nổi không?”.
Tiểu công chúa không thể nào phản bác lại, cố gắng hít thở một hơi, ngẩng đầu nói “Không thể nào!”.
Lam Hi Thần nhướn mày “Sao lại không thể? Ở trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra hết! Một khi ngươi bị ném xuống Địa Phủ với cha ngươi, như thế đối với Quỷ quân mà nói đả kích còn lớn hơn chính bản thân hắn bị cầm tù thọ phạt.

Ngươi vừa rồi nói bản thân là niềm kiêu hãnh của tộc nhân và cha mẹ, nhưng nếu bị hành hạ bằng tất cả những loại hình khốc ở đó, liệu có còn xứng đáng là “niềm kiêu hãnh” nữa hay không?”.
Tiểu công chúa nghe vậy biến sắc, liên tục cười lạnh “Ta biết các người coi thường ta! Vừa triệt hạ tộc nhân của ta xong đều nhắm vào sự trừng phạt cho cha mẹ ta, các người muốn đuổi ta xuống Địa Phủ càng sớm để cắt đứt mầm mống thì các người mới thấy an tâm được, hơn nữa còn thành công biến mục đích này làm một sự sỉ nhục đau đớn cho phụ quân ta”.
Lam Hi Thần điềm đạm nói “Ngươi hiểu như vậy thì phải lắm, nhưng ngươi có muốn như thế không? Đương nhiên là không chứ gì? Chính bởi thế mà ngươi nhất định không được để chuyện đó xảy ra.

Thay vì để người khác biến niềm kiêu hãnh còn sót lại của cha ngươi thành một sự sỉ nhục, vậy sao ngươi không lựa chọn tự mình xoay chuyển ngược lại và tiến thêm một bước, giúp bản thân mình và tộc nhân có cơ hội làm lại từ đầu, cũng là khiến cha ngươi mãi mãi kiêu hãnh?”.
Tiểu công chúa dường như đã thấm thía đôi điều, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ “Cho nên ý ngươi là ta buộc phải quy phục theo ngươi và Chính Chương Thánh đế? Như vậy cũng có gì là quy phục Thần tộc đâu chứ?”.
Lam Hi Thần giải thích “Đương nhiên là khác! Ngươi quy phục Thần tộc, ta không dám chắc mười phần bọn họ có đối xử bạc bẽo nhưng ít nhất ngươi cũng không thể có tự do.


Còn ngươi đi theo ta, những gì đại diện cho sự sống của thế gian, ngươi khẳng định sẽ nhìn được và nắm bắt được.

Ta hứa như vậy đấy!”.

Đoạn, y lấy ra Cây Sinh Mệnh, mỉm cười dịu dàng “Quan trọng nhất, tuy bây giờ vật này ở chỗ ta, nhưng đợi sau khi ngươi trưởng thành và đủ chín chắn để gánh vác Quỷ tộc, ta sẽ trả lại nó cho ngươi, bởi vì vật này dù sao cũng là pháp bảo của tộc nhân các ngươi.

Đế quân nói, hắn muốn nhìn xem một Quỷ tộc mới sẽ phát triển ra sao dưới sự cai trị của một tân quân hiểu chuyện, chưa từng gây một cuộc nổi loạn và tu vi không bị phế một nửa chỉ vì bị xem là mầm họa”.
Tiểu công chúa sửng sốt, nói không nên lời “Ngươi nói…..tân quân….”.
Lam Hi Thần gật đầu, khẩu khí ôn hòa mà quả quyết “Đế quân chưa từng nói sẽ phế bỏ tước vị công chúa của ngươi, và nếu như hôm nay ngươi chịu quy phục, hắn cũng sẽ không để Thần tộc cải phong hiệu Quang Tông công chúa của ngươi thành Phục Lễ công chúa, từ vinh quang tông dã trở thành quy phục lễ kính.

Đồng nghĩa với việc ngươi vẫn sẽ là nữ quân tương lai của Quỷ tộc.

Vì vậy, tương lai của Quỷ tộc và tôn nghiêm cuối cùng của phụ quân ngươi, đều đang phụ thuộc vào quyết định của ngươi đấy!”.
Tiểu công chúa lặp lại nặng nề “Phụ thuộc vào quyết định của ta?”.
Mắt thấy tâm tình con bé đã bị lung lay, Lam Hi Thần vừa mừng vừa phân vân không biết có nên làm nốt bước cuối cùng hay không.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng y đặt Cây Sinh Mệnh xuống, chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía cửa hang, cố ý dang hai khuỷu tay ra để tấm áo choàng trải rộng, khiến cho tiểu công chúa từ sau lưng không nhìn thấy y giở hai lòng bàn tay chi chít chữ của mình đối xứng nhau, lại than thở “Ngươi nhìn xem, trời sắp sáng rồi! Nếu ngươi không nhanh quyết định thì kết cục định sẵn chính là xuống Địa Phủ.

Nói không chừng trong giây lát nữa thôi, thiên binh thiên tướng tìm được tới đây sẽ cho rằng ngươi đang tìm cách bỏ trốn, rồi không nói hai lời sẽ ném thẳng ngươi xuống Địa Phủ, nơi tận cùng của thế gian.

Lúc ấy ngươi có muốn nói chuyện với ta cũng không được nữa đâu.

Ngươi có từng nghe nói đến Địa Phủ chưa, có biết nó đáng sợ đến mức nào không? Để ta kể cho ngươi nghe: đầu tiên chính là Cánh Cổng Đêm Đen tối mịt và u ám, kế đó là Vùng Đầm Lầy Thù Hận chỗ giao nhau giữa hai dòng sông mang tên Than Khóc và Thống Khổ và cũng là nơi mà những linh hồn không an nghỉ sinh sống, tiếp nữa là Thung Lũng Tang Thương, rồi Khu Rừng Chết Chóc, Âm Ty, cầu Nại Hà và cuối cùng là Cảm Nghiệp đài.

Trong Âm Ty lại có mười tám tầng địa ngục sẵn sàng chào đón với những hình khốc đáng sợ.

Xung quanh ngươi sẽ không còn bất cứ hơi ấm của sự sống nào.

Nỗi cô đơn, tuyệt vọng sẽ chiếm lĩnh hoàn toàn và gặm nhấm tâm hồn của ngươi.

Rồi ngày này qua ngày khác ngươi không chỉ chịu đựng đau đớn về mặt thể xác mà còn phải chịu đựng sự quấy nhiễu của hằng hà sa số tội hồn lởn vởn xung quanh.

Thậm chí chúng sẽ bắt ngươi ăn những thứ đồ ăn mà chỉ vừa ngửi thôi đã thấy buồn nôn.

Thử tưởng tượng xem, phụ quân ngươi sau khi nhìn thấy ngươi rơi vào cảnh đó sẽ đau lòng biết nhường nào….”.
Vừa nói, Lam Hi Thần vừa cố căng mắt ghép chữ bên bàn tay trái sao cho ngang để hợp ngữ cảnh với chữ bên bàn tay phải.

Lúc nãy vội quá, những gì Nhiếp Minh Quyết nói y chỉ kịp ghi qua loa mà lại còn ghi rất nhỏ, gần như không thấy để đọc luôn.

Ôi trời ơi! Địa Phủ sao mà lắm vùng nhiều đất thế không biết! Đó giờ y cứ tưởng Địa Phủ có Âm ty, có cầu Nại Hà, có Cảm Nghiệp đài, thế thôi.

Ai biết lại tòi ra thêm một mớ địa danh dài ngoằn.

Hôm nào phải xuống để mở mang tầm mắt mới được.
Vừa đọc mà y vừa lo lắng, thầm mong con bé kia chưa từng biết đến Địa Phủ, nếu không nhỡ mà đọc nhầm chỗ nào thì lộ tẩy ngay.
Cũng may, dù bướng bỉnh nhưng do tuổi còn nhỏ, tiểu công chúa không tránh khỏi cả tin, cộng thêm những gì Lam Hi Thần nói trước đó nên chưa bao giờ nó cảm thấy bản thân mình hoảng sợ như vậy.


Trong giây lát tiểu công chúa thê lương không thôi, sụt sùi ôm mặt khóc “Đủ…!đủ rồi! Đừng nói nữa!”.
Lam Hi Thần vội lau hai bàn tay đi, quay lại, cố tỏ ra bình tĩnh “Vậy nên cuối cùng, ý của ngươi là theo ta hay là vẫn chấp nhận lên Thiên Đình?”.

Thấy con bé không trả lời mà bắt đầu khóc lớn hơn, y đột nhiên có chút xót xa, mà trong bụng lại hồ nghi không biết những lời vừa rồi là thật, hay là Nhiếp Minh Quyết muốn dọa tiểu công chúa này biết sợ mà nghe lời?
Đưa cho nó một chiếc khăn lụa, y thở dài, cố gắng tự trấn án chính mình rồi dỗ nó như năm xưa vẫn thường dỗ Lam Cảnh Nghi, mong là sẽ có hiệu quả “Ngoan nào! Trẻ con thì không nên khóc nhè, nếu không sẽ bị một con báo đen hung dữ ăn thịt đấy!”.
Vốn dĩ đang mang tâm trạng hoang mang sợ hãi, nhưng nghe lời an ủi này xong, đột nhiên tiểu công chúa “phụt” một tiếng, phát ra tiếng cười rất nhỏ và rất ngắn.

Nó ngẩn lên, trông thấy khăn lục đã được nhét giữa hai song sắt, chần chừ một lúc mới rón rén đi tới, cầm cái khăn lên, nhìn nhìn rồi lí nhí nói “Đa….đa tạ”.
Lam Hi Thần tươi cười “Không cần phải đa tạ! Ta chỉ muốn nghe câu trả lời của ngươi thôi”.
Tiểu công chúa không có dùng chiếc khăn lụa, mà dùng một chân trước lau nước mắt, run giọng “Ta còn biết làm thế nào nữa? Đành phải đồng ý với ngươi thôi”.
Lam Hi Thần chớp mắt “Thật không?”.

Nhận được cái gật đầu ảm đạm thay cho câu trả lời, y cũng không hỏi thêm mà chỉ vui vẻ nói “Nếu thế thì tốt quá rồi! Bây giờ ta sẽ mở cái lồng này để cho ngươi ra ngoài”.
Tiểu công chúa nhìn y cầm chiếc chìa khóa bằng vàng tra vào ổ, ngạc nhiên hỏi “Ngươi thả ta nhanh vậy ư? Không sợ ta sẽ chạy mất?”.
Lam Hi Thần nghiêng đầu “Ta đã nói, nếu ngươi quy phục ta và đế quân, bọn ta sẽ cho ngươi được tự do, làm người thì phải biết giữ chữ tín.

Mà kể cả ngươi có chạy mất, nói không chừng đối với ngươi cũng là một loại tự do.

Hãy xuống Nhân giới, nơi đó sẽ là nơi nương náu tốt nhất của ngươi!”.

Vừa nói y vừa mở cửa lồng ra và chờ đợi.
Tiểu công chúa hết nhìn y lại nhìn cánh cửa, một lúc sau mới rón rén bước những bước đầu tiên, lúc mới vừa ló đầu ra thì không biết vì sau mà giật mình lùi vào trong, có thể là do thời gian bị nhốt đã hình thành một sự ám ảnh trong tiềm thức, nhưng nghe Lam Hi Thần an ủi, cộng thêm tiểu bạch vật phe phẩy hai cái vây của nó như đôi bàn tay mời chào, rốt cuộc tiểu công chúa cũng bước ra khỏi lồng sắt nhảy vù xuống đất, kết thúc quãng thời gian bị giam cầm.
Lam Hi Thần gật đầu mãn nguyện, nhẹ giọng “Nếu đã ra ngoài, vậy thì hãy biến thành người đi, không cần ở trong lốt nguyên bản đâu.

Ta sẽ dẫn ngươi đi bái kiến đế quân”.
Tiểu công chúa ngẩn ra “Bái kiến hắn? Để làm gì chứ?”.
Lam Hi Thần biết nó vẫn chưa nguôi thù cũ, bèn lựa lời dạy dỗ “Ta nói thế này, lúc trước đáng nhẽ ngươi đã bị gϊếŧ, nhưng đế quân đã lên tiếng lại giữ mạng ngươi, thực tâm hắn cũng không muốn gϊếŧ ngươi, rồi hôm nay còn chấp nhận việc ta tới thuần dưỡng ngươi để thay đổi vận mệnh, coi như ban cho ngươi một cuộc sống mới, có phải không?” Thấy con bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu, y tiếp tục dẫn dắt “Hành động đó ở dưới Nhân giới bọn ta gọi là thi ân không cầu báo, nhưng đạo làm người thì có ân tất phải trả.

Bây giờ ngươi đi bái kiến đế quân, chính là báo ân giữ mạng của hắn đấy.

Vả lại, vì giữ mạng cho ngươi mà hắn đã khó xử với Thần tộc lắm rồi, cho nên so với một kiếm chém……ý ta là lúc trước xử tội mẫu hậu của ngươi, có thể xem như dùng ân trả oán, như vậy có được không?”.
Tiểu công chúa nhìn y chăm chú, nhìn sự chân thành trong đôi mắt tuyệt đẹp kia, trong lòng vô cùng phức tạp.
Lam Hi Thần thở dài, tặc lưỡi “Thôi không sao! Chuyện lấy ân trả oán từ từ hãy tính tiếp.

Bây giờ chúng ta phải đi bái kiến hắn trước mới là quan trọng”.
Tiểu công chúa coi như cũng hiểu chuyện, bèn biến thành bộ dáng nữ hài năm tuổi như lúc gặp ở Thần Điện của nội cung Bách Quỷ giới, chỉ là bộ dáng hiện tại trông rất đáng thương.

Tóc tai rũ rượi, mặt mũi lem luốc, quần áo cũng bị rách bươm mấy chỗ, chỉ còn thiếu một cái bát mẻ nữa thôi là nhìn cứ như mấy đứa bé lăn lộn trên phố xin ăn, khó có ai tin nổi nó đã từng và vẫn còn là một tiểu công chúa sống trong cung điện có người hầu kẻ hạ.
Đột nhiên có tiếng “ọt ọt” vang lên, đương lúc y ngơ ngác thì con bé ôm bụng, cúi gằm mặt vì xấu hổ và tự ti.

Lam Hi Thần lại thở dài, đưa tay xoa đầu nó, dịu dàng bảo “Không sao, vừa hay ta đem theo thức ăn” rồi kêu tiểu bạch vật nâng dĩa bánh lên ngang ngực đứa nhỏ.
Lam Hi Thần ngồi xuống cho bằng nó, bóc một miếng bánh lên, tươi cười hỏi “Có muốn nếm thử không?”.
Tiểu công chúa hơi do dự, rốt cuộc cũng nhón chân cắn một miếng.
Vừa lúc ấy, bình mình xuất hiện, chiếu những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới đến chỗ bọn họ, giống như đang dẫn lối cho một con đường tươi sáng vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.