Ma Đạo Tình Kiếp P1

Chương 3: Xuất Quannhị


Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 3: Xuất Quannhị


Hôm sau, Lam Khải Nhân từ Thanh Đàm hội ở Liên Hoa Ổ trở về, nghe tin Lam Vong Cơ sau ngần ấy năm rời khỏi Lam gia đã về nhà khiến lão trong lòng vui đến vô cùng, nhưng nghe nói đứa cháu trai tâm đắc lại dẫn theo cả Ngụy Vô Tiện khiến lão đổi ngay sắc mặt, không nói hai lời nên vừa về tới Tịnh Thất, không kịp nghỉ ngơi liền cho gọi cả hai tới gặp.
Chuyện Hàm Quang Quân và Di lăng lão Tổ quay về Lam gia đã làm náo loạn cả tu chân giới, hầu như đã trở thành đề tài, mà nơi ầm ĩ không đâu khác là Cô Tô Lam Thị.
Khi hai người tiến vào Tịnh Thất, Lam Khải Nhân đang chắp tay đứng trước thư án, thở hắt một hơi đè nén kinh ngạc lẫn tức giận nhìn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện liên tục.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh Lam Vong Cơ đứng đoan chính không gì sánh được, thắt lưng thẳng tắp, con ngươi đen nhánh vòng vo chuyển, thử gọi một tiếng “Thúc phụ ….”.
Lam Khải Nhân lại hít sâu một hơi, lại từ mũi thở ra, so với lần trước còn sâu hơn, như chuẩn bị áp chế không nổi cơn tức giận.
Không ai lên tiếng, chung quanh một mảnh trầm tĩnh, có chút giằng co.
Một lát sau Lam Vong Cơ nói “Thúc phụ, lần này Vong Cơ trở về sẽ không đi đâu nữa”.
Lam Khải Nhân con ngươi hơi động, Lam Vong Cơ nói tiếp “Ta muốn giúp ngươi và huynh trưởng”.
Lam Khải Nhân suýt chút nữa kêu thành tiếng, trong lòng lão lúc này vui đến nổ tung.

Cuối cùng cũng chịu về! Cuối cùng cũng chịu ở yên trong nhà.
Ấy thế mà niềm vui không được lâu, Lam Vong Cơ liền dội cho lão một chậu nước lạnh “Là Ngụy Anh kêu ta quay về”.
Gương mặt Lam Khải Nhân cứng đờ, Lam Vong Cơ lại nói tiếp “Hy vọng thúc phụ không làm khó hắn”.
Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ, lại len lén nhìn Lam Khải Nhân phía trên.
Sau một hồi ú ớ, rốt cuộc Lam Khải Nhân nói ” Được rồi.

Tùy ngươi, nhưng không được để hắn gây chuyện”.
Nếu mà bây giờ khôbg đồng ý, lấy tính cách cương quyết như Lam Vong Cơ còn không ngay lập tức đứng dậy rời đi?
Lam Vong Cơ vội cúi đầu “Đa tạ thúc phụ”.
Ngụy Vô Tiện cũng nói theo hắn “Đa tạ thúc phụ”.
Lam Khải Nhân nghe không nổi thanh âm của Ngụy Vô Tiện, râu sơn dương thiếu chút nữa lại tung bay, quay lưng lại, không phất tay nói “Đi mau đi”.
Lam Vong Cơ im lặng kéo tay Ngụy Vô Tiện lui ra.
Hai người họ ra ngoài đi được một đoạn, khẳng định Lam Khải Nhân sẽ không nghe thấy được, lúc này Ngụy Vô Tiện mới cất tiếng cười dài một tràng, sau đó ôm lấy cánh tay của Lam Vong Cơ, vừa cười vừa nói “Kỳ thực ngươi cũng không cần nói vì ta như vậy.


Ta đâu đã để ý mấy thứ như danh phận gì đó?”.
Lam Vong Cơ thấp giọng “Nhưng ta để ý.

Ta muốn ngươi danh chính ngôn thuận ở bên ta”.
Ngụy Vô Tiện bất chợt cảm thấy lồng ngực run rẩy, hắn cảm thấy sắp nhịn không nổi liền hít một hơi rồi đổi đề tài “Không biết bọn Tư Truy Cảnh Nghi đi đâu rồi nhỉ, ta đoán mấy tiểu tử kia khẳng định là đang theo trưởng bối săn đêm đi?”.
Dừng một chút, hắn cười nhẹ “Ai nha, ta quên mất, đã qua nhiều năm như vậy, bọn nhóc khẳng định cũng không còn là hài tử nữa, chắc trưởng thành hơn nhiều rồi cũng có thể tự mình đi được.

Bộ dáng chúng nó bây giờ chắc là không cao hơn ta bao nhiêu nhỉ?”.
Lam Vong Cơ nói “Ngươi muốn gặp bọn họ?”.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói: “Không cần! Dù sao bọn nó đang đi săn đêm, hôm nay không gặp thì ngày mai, ngày mai không gặp thì ngày mốt.

Chúng ta sau này chính là ở đây, lúc nào cũng có thể gặp.

Không cần gấp!”.
Dù sao cũng đã quyết định, lần này về chính là để Lam Vong Cơ thay Lam Hi Thần lo sự vụ, lại chẳng lo không gặp bọn nhỏ.Nhưng nói thì nói vậy, trong lòng cả hai đều đồng một suy nghĩ: người khó gặp nhất vẫn chính là Lam Hi Thần.
Ngày hôm đó nắng sáng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất thành những đốm to loang lổ như những bông hoa rực rỡ.

Vân Thâm Bất Tri Xứ hôm nay khá nhộn nhịp, chủ yếu là bọn hậu bối vừa đi săn đêm về đã tíu ta tíu tít chạy đi tìm Ngụy Vô Tiện hàn huyên tâm sự.
Bất quá, vẫn còn một nơi yên tĩnh nhất và một người vẫn chưa biết tới chuyện này.
Cửa Hàn Thất bật mở, một thân ảnh đẹp như một khối ngọc tạc bước ra.

Người này dáng đi nho nhã, tay cầm tiêu ngọc thư thái, khuôn mặt đẹp không góc chết, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa nét u buồn quét mắt nhìn xung quanh.

Vị phiên phiên quân tử này không ai khác chính là Gia chủ Cô Tô Lam thị, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, hôm nay, y muốn xuất quan xuống núi một chuyến sau nhiều năm ẩn dật.

Y muốn nhìn xem những năm qua, rốt cuộc bên ngoài có gì thay đổi hay vẫn là một màu như xưa.
Lam Hi Thần từ xa nhìn trên mặt cỏ xanh thẳm, đã rất lâu rồi y không được nhìn thấy ánh nắng ấm áp này.
“Huynh trưởng.”
Lỗ mãng lại phóng túng như vậy, tất nhiên không phải đệ đệ đứng đắn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc lại nề nếp của y rồi, mà trên đời này có thể gọi y như thế, trừ đệ đệ ra, cũng còn lại duy nhất một người.
Lam Hi Thần quay lại mỉm cười “Ngụy công tử.”
Ngụy Vô Tiện chắp tay lửng thững tiến tới trước mặt Lam Hi Thần, nói “Huynh trưởng, nhiều năm không gặp”.
Lam Hi Thần gật đầu “Ân”.
Y đáp lời không hề ngừng ngắt, chân thành ôn nhu, khiến người ta như mộc xuân phong.

Mà ở hai bên gò má lại có chút ao hãm, so với trong đôi mắt màu nâu thẫm long lanh mà cuốn hút kia, lại hiện lên sầu bi tiêu tán không đi, toàn bộ đều được Ngụy Vô Tiện thu hết vào trong tầm mắt.
Lam Hi Thần nhìn phía sau hắn hỏi “Sao có một mình ngươi vậy? Vong Cơ đâu?”
Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ mà thở dài “Thúc phụ của các ngươi nhiều năm như vậy không gặp y, hôm qua vừa mới thấy mặt thì hôm nay đã bị gọi đi nhìn nữa rồi.

Theo ta thấy, lại là một trận giáo huấn lâu dài thì đúng hơn”.
Lam Hi Thần cười khổ, nhưng vẫn khẽ gật đầu, lại nghiêm túc nhìn chăm chú vào người trước mắt.

Đã lâu không gặp, Di Lăng lão tổ vẫn là dáng vẻ của Di Lăng lão tổ.

Tuy rằng trước đó vốn đã rất thưởng thức tài năng và tính tình của Ngụy Vô Tiện, nhưng sau đó thấy hắn mất tích rồi rơi vào quỷ đạo, tâm tính bị tổn hại, rồi lại gặp phải cảnh thân chết hồn tiêu, cũng cảm thấy rất tiếc hận và cảm thán.
Nhưng đến tận lúc này, Lam Hi Thần mới rốt cục hiểu được vì sao bọn họ từ khi còn trẻ mới vừa quen biết tới trận vây quét Loạn Toán Cương, cách biệt những mấy năm, hai người họ gặp mặt chưa quá mười lần, ở chung thì lại càng ít nhưng vị đệ đệ bướng bỉnh của y lại nguyện ý yêu người này mà bất chấp đến vậy.

Đích thật là một người dương quang chói lòa, tâm tính kiên định.

Rõ ràng là thấy rõ lòng người dễ thay đổi, cũng đã nhiều lần trải qua đau khổ sinh tử, nhưng nhanh nhẹn ngạo khí và sự thẳng thắn chân thành vốn bản tính trời sinh này so với đương niên không hề mất đi.
Mà một người như vậy, lại nguyện ý vì Lam Vong Cơ từ bỏ đi tôn nghiêm thậm chí là thân phận nam tử, bỏ qua cái mà thế gian gọi là hoang đường chỉ để thực hiện một ý niệm: cùng Lam Vong Cơ kết làm đạo lữ, vĩnh kết đồng tâm, mọi sự lấy người kia làm chủ đích.
Phút chốc, Lam Hi Thần chợt sinh ra một tia kính ý và tạ ý.

Kính hắn bằng phẳng khoáng đạt, dám làm dám nhận.

Tạ hắn dốc hết toàn lực, đáp trả thâm tình.

Y cười nhẹ “Ngụy công tử, cảm tạ ngươi đã chiếu cố Vong Cơ”.
Ngụy Vô Tiện chịu không nổi nhất chính là ai đó nói cảm tạ với hắn.

Nhất là khi dùng cái thái độ trịnh trọng này mà nói với hắn, càng khiến hắn thêm nổi da gà, thái độ nhất phái miệt thị chúng sinh mới vừa rồi cũng không chịu nổi nữa, vội đáp “Ngừng! Huynh trưởng a, ta bản thân nghe không nổi ai đó trịnh trọng nghiêm trang như thế nói cảm tạ ta đâu, nhất là xuất phát từ ngươi còn là huynh trưởng của Lam Trạm, tiếng cảm tạ này ta cứ thấy nặng nề làm sao đó? Hơn nữa có gì mà phải cảm tạ, đó là chuyện ta tình nguyện vì Lam Trạm mà”.
Lam Hi Thần cười nhẹ “Ngươi không nhận cũng không sao, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng cảm tạ”.
Dừng một chút, y quay đầu nhìn ra phương xa, tựa như nhớ lại một số chuyện cũ “Mẫu thân mất sớm, phụ thân thì quanh năm bế quan, thúc phụ nghiêm khắc, trưởng bối trong tộc thì lơ là, ít có sự quan tâm dành cho đệ ấy”.
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra.
Lam Hi Thần hạ mi mắt, thanh âm có chút trầm xuống “Đều nói Vong Cơ thiên tư ngạo nhân, là tấm gương của con cháu thế gia nhưng không ai từng hỏi qua đệ ấy lưu tâm điều gì, muốn cái gì, chỉ bảo đệ ấy nên như vậy, nên thế nào, nên làm sao thì tốt, phải làm được tốt nhất.

Chỉ cần có chút sai phạm thì liền trách phạt đệ ấy còn nặng hơn người khác mấy phần.

Tâm tình của Vong Cơ vốn đã nội liễm, mẫu thân sau khi tạ thế thì hắn càng thu mình lại, đã ít nói càng thêm ít nói, càng không muốn biểu lộ tâm tư, duy độc chỉ ta mới có thể hiểu tâm tư hắn, nhưng chỉ là một chút mà thôi”.
Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện một lần nữa nói “Cho nên ta phải cảm tạ ngươi.

Nếu không gặp gỡ ngươi, Vong Cơ cả đời này sẽ thế nào chính ta cũng không biết được, cứ như một cái hồ phẳng lặng không một gợn sóng, không thể tốt hơn so với hiện tại”.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngực nặng nề, có chút thở không ra.
Sao mà hắn lại không biết được cơ chứ, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm.


Hắn cũng muốn nói cho Lam Hi Thần biết: Nếu hắn không có Lam Vong Cơ, cũng tuyệt đối không tốt hơn được hiện tại.
Một trận gió nhẹ phất qua, thổi tung vạt áo của hai người bay phần phật.
Lúc này, hai người họ đều nghe được tiếng giày đạp trên thảm cỏ xanh cực kỳ nhỏ.

Ngụy Vô Tiện lập tức quay đầu lại, quả nhiên, cách đó không xa một thân bạch y chậm rãi đi tới, cao lãnh chi hoa, khí khái nghiêm nghị.
Không tự chủ được mà Ngụy Vô Tiện lại liền cười sáng bừng cả mặt, còn giơ tay lên vẫy vẫy chào đón.
Lam Hi Thần nhìn thần tình của hắn, không cần quay đầu lại cũng có thể biết được người tới là ai, có hơi xúc động mà ngoái lại, khẽ gọi một tiếng “Vong Cơ!”.
Lam Vong Cơ vừa nhìn thấy Lam Hi Thần, ánh mắt nửa kinh ngạc nửa mừng rỡ, bước đi dù tao nhã nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn đang vội vã.

Đến gần Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ có hơi run giọng “Huynh trưởng, ngươi xuất quan rồi?”.
Lam Hi Thần cười nhẹ, gật đầu “Ân.

Nhiều năm không gặp, ngươi khí sắc tốt hơn trước rất nhiều đấy!”.
Lam Vong Cơ khẽ hạ mi mắt xuống, thấp giọng “Huynh trưởng ngươi lâu nay vẫn ổn?”.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, hỏi: “Vong Cơ, lần này ngươi dự định ở lại bao lâu?”
Lam Vong Cơ ngữ khí kiên định “Ta không đi nữa”.
Lam Hi Thần ngẩn ra.

Sau đó nghĩ lại bốn năm qua ở bên ngoài, nhất định hắn nhận thấy nhà vẫn là nơi tốt nhất, cho nên ôn hòa nói “Vậy thì tốt rồi, thúc phụ sẽ bớt lo lắng vì ngươi hơn, vi huynh cũng cảm thấy an tâm”.
Đoạn, Lam Hi Thần vỗ vỗ vai hắn, nói “Ta muốn đi dạo một vòng, hai ngươi đã lâu trở về, nghe nói đã gặp thúc phụ, vậy đã bái kiến các trưởng bối chưa?”.
Lam Vong Cơ lắc đầu “Vẫn chưa, nhưng hiện giờ ta dự định dẫn Ngụy Anh đi bái phỏng”.
Lam Hi Thần gật đầu “Ân, vậy ta đi trước” rồi thong thả bước đi.
Chờ khi y đi khỏi, phía sau truyền đến tiếng thì thầm của Ngụy Vô Tiện ” Huynh trưởng ngươi thật là đa sầu đa cảm quá, đã nhiều năm rồi vẫn không quên chuyện năm đó”.
Lại suy ngẫm một chút, nói thêm”Rốt cuộc cũng xuất quan, ngươi có thể an tâm rồi”.
Lam Vong Cơ không đáp mà chỉ im lặng gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.