Bạn đang đọc Ma Đạo Tình Kiếp P1 FULL – Chương 2: C1 Xuất Quannhất
Thải Y trấn trực thuộc Cô Tô, là một nơi náo nhiệt phóng đãng, hệ thống sông ngòi dày đặc, dân cư đông đúc hai bên bờ, do nằm ở phía Giang Nam nên nhiều thuyền buôn thường ghé qua trao đổi, dẫn đến hàng hóa thương mại vô cùng phong phú, người Cô Tô lại nói năng vô cùng hoạt bát, dù vô tình đụng nhau làm đổ đồ bán cũng không to tiếng, trái lại còn cười nói từ tốn xin lỗi nhau khiến cho nhịp sống nơi đây thật êm ấm dễ gần.
Đi qua Thải Y Trấn chừng hai mươi dặm sẽ đến một nơi có mây mù lượn lờ quanh năm bao phủ, một chốn tiên cảnh nên thơ nơi mà một trong tứ đại thế gia của Tu Chân giới cư ngụ, nơi dưỡng ra những tu sĩ tài hoa bậc nhất và là nơi bắt nguồn của rất nhiều giai điệu tiên pháp – Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam thị.
Dù mặt trời đã lên cao, gần như đã đến đúng Ngọ, song dọc hai bên bờ sông của Thải Y trấn vẫn tấp nập người qua lại mua bán, chuyện trò, đi dạo….
Cầu Thủy Yên – cây cầu duy nhất nối liền hai bên bờ sông của Thải Y Trấn.
Chính vì là duy nhất nên nó rất đặc biệt.
Thân cầu cong như thân con tôm đang nằm trong một cái đĩa sứ, trên thành cầu chạm khắc hoa văn đám mây – gia văn của Lam thị, bởi vì Thải Y Trấn là trấn do Lam gia bảo hộ, có việc gì đều cầu cạnh đến họ nên dân chúng trong trấn rất tôn kính Lam gia, những nơi đặc biệt trong trấn đều lấy họa tiết vân mây làm chủ đạo, tạo nên một trong những nét riêng biệt của Thải Y trấn bên cạnh Thiên Tử tiếu – được mệnh danh là thứ rượu ngon nhất nhì Tu Chân giới và bến đò Ngọc Lam nơi người ta được ngồi trên thuyền đi khắp Cô Tô nhìn ngắm non nước hữu tình mà đến cả Vân Mộng cũng không bằng.
Do là nơi nằm ở vùng sông nước mênh mông nên thủy sinh ở đây rất dồi dào dẫn đến đồ ăn Thải Y Trấn cũng rất trù phú đa dạng, nổi tiếng nhất là nhã lâu Duyệt Tiên Các nằm ở cạnh cầu Thủy Yên với món cá lăng sốt mè trứ danh, món này khi vừa ăn vừa uống Thiên Tử tiếu thì quả là một thức quà cao lương mỹ vị, bên cạnh đó còn có món Lệ chi thủy*, chè đậu xanh là hai món ngọt làm nên tên tuổi của quán.
Do nhã lâu này có ba tầng rộng rãi thoáng mát cộng thêm vị trí thuận tiện để ngắm cảnh nên người tới đây cũng tấp nập vô kể.
*Lệ chi thủy :nước nấu bằng trái vải.
Hai người ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn cạnh bờ sông, vừa nhâm nhi uống rượu dùng một bàn đầy đồ ăn, vừa trò chuyện sôi nổi.
Nam tử mặc chiếc áo màu đồng vui vẻ nói “Dương huynh, ngươi có mấy khi đến thăm ta đâu.
Nào nào, uống một chén Thiên tử tiếu xem “.
Nam tử mặc áo tía ngồi đối diện vui vẻ cầm một chén rượu lên uống, tấm tắc khen “Ngon, quả nhiên chỉ có Thải Y trấn này mới làm ra loại rượu tuyệt vời như thế.
Lý huynh, đa tạ ngươi đã mời ta hôm nay “.
Người họ Lý nói “Đừng khách sáo, chúng ta là bằng hữu lâu ngày gặp lại.
Nào uống thêm chén nữa đi “.
Người họ Dương nói “Đa tạ”, rồi nhìn xung quanh nói “Thải Y trấn này vẫn nhộn nhịp như ngày nào “.
Người họ Lý gật đầu nói “Phải a, cảnh sắc vẫn như thế, chỉ là vài năm qua nhân sinh ở đây cũng trải qua vài biến động “.
Người họ Dương ngạc nhiên nói “Biến động ư ?”.
Người họ Lý nói “Đúng, chẳng hạn như năm đó Bích Linh Hồ gần đây xảy ra thủy quái, cũng may người của Lam gia đến thu phục.
Từ đó về sau, người dân trong trấn mới phá đi cái lệ mỗi năm cống một người sống cho cái hồ đó “.
Người họ Dương nói “Chuyện nói hai mươi mấy năm trước ta cũng có nghe ngươi kể qua, may mà nhờ có Lam gia.
À phải rồi, nói đến Lam gia, ta có nghe tông chủ là Trạch Vu Quân bế quan, không biết nay đã xuất quan chưa ?”.
Người họ Lý lắc đầu nói “Chỉ sợ hắn cả đời cũng ra ngoài, mấy năm nay toàn bộ sự vụ Lam gia đều do Lam Khải Nhân chủ trì, tuổi cũng đã cao mà vẫn không được nghỉ ngơi.
Đám hậu bối thì chỉ có một hai người được việc, còn bao nhiêu đều giống như mấy đứa trẻ, ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết gì.
Bây giờ Lam thị chỉ đứng trên mỗi Kim thị, đều thua sút so với Giang thị và Nhiếp thị rất nhiều “.
Người họ Dương cảm thán nói “Vậy à ? Đúng là tiếc thật.
Nhưng không phải Lam thị có Cô Tô Song Bích sao ? Không có Trạch Vu Quân thì cũng còn Hàm Quang Quân kia chứ ?”.
Người họ Lý cười nói “Hàm Quang Quân sao ? Chỉ sợ giờ này không biết đang ở chân trời góc bể nào rồi “.
Người họ Dương ngạc nhiên nói “Sao lại vậy ?”.
Người họ Lý uống một ngụm rượu, ngán ngẩm nói “Có gì đâu, từ sau chuyện ở miếu Quan Âm năm đó, Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện kết làm đạo lữ cùng y bên nhau trừng ác cứu thế, phùng loạn tất xuất, cũng khiến bản thân Ngụy Vô Tiện tẩy rửa không ít ác danh, dần dần mọi người hình như cũng đã quên năm xưa đã từng mắng hắn nào là “Phát rồ”, “Bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa”, “Thiện ác tất có báo, thiên đạo luân hồi” gì gì đó thì thôi đi, lại còn ba năm trước đột nhiên cùng Ngụy Vô Tiện ly khai Lam gia, quy ẩn sơn lâm không màng thế sự, đến nay vẫn chưa thấy trở lại “.
Người họ Dương nói “Có chuyện đó sao? Vậy mà trước giờ ta cứ tưởng hai người họ vẫn đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cơ chứ.
Thế Lam lão tiên sinh lại không nói gì à?”.
Người họ Lý nói “Còn nói gì được nữa.
Hàm Quang Quân đã một hai nhất quyết kết đạo lữ với Ngụy Vô Tiện, lão còn cản không được, bây giờ hai người họ quy ẩn chỉ sợ lão mong bọn hắn trở về còn không kịp đâu “.
Hắn chợt thấy người họ Dương ngồi im, bất động nhìn hắn như bị thôi miên khiến hắn kinh ngạc, vội quơ quơ tay trước mắt người kia nói “Dương huynh, ngươi nhìn ta chi vậy? Này….!này…!Ngươi không sao đó chứ ?”.
Người họ Dương thất thần nói “Lý huynh, ban nãy ngươi nói Hàm Quang Quân không biết khi nào mới về phải không ?”.
Người họ Lý nói “Đúng.
Thì sao nào ?”.
Người họ Dương chỉ chỉ ngón tay phía sau lưng họ Lý, hoang mang nói “Ta hình như thấy….kia là….!Hàm Quang Quân thì phải ?”.
Người họ Lý nghi hoặc quay đầu nhìn thì một cảnh khiến hắn há hốc mồm kinh ngạc.
Cũng không riêng gì hai người họ, gần như toàn bộ người của Thải Y Trấn đều không rời tầm mắt khỏi ba thân ảnh đang từ trên thuyền bước lên.
Người cao nhất một thân bạch y, gương mặt băng lãnh tuyệt diễm, mạt ngạch vân mây trên trán được buộc gọn gàng, một tay cầm kiếm uy phong lẫm liệt thật giống như một tiên nhân hạ phàm khiến biết bao nữ tử xao xuyến, một tay nắm với tay nam nhân hắc y, tay còn lại cầm cương dắt một con lừa hoa.
Nam nhân đi bên cạnh thấp hơn hắn nửa cái đầu, một thân hắc y tiêu sái, tóc dài được buộc cao lên bởi một sợi dây màu đỏ, bên hông đeo một cây sáo đen, gương mặt nhìn một lượt toàn bộ người ở trấn lộ ra một nét tươi cười.
Hai người họ đi bên nhau, nếu không để ý người mặc hắc y là một nam nhân, ai cũng sẽ lầm tưởng họ là một đôi phu thê.
Hai người nọ thuận tiện ghé vào Duyệt Tiên Các, ngồi ở chiếc bàn đối diện hai người họ Dương, Lý.
Nam tử hắc y vừa ngồi xuống liền nói lớn “Ông chủ, cho một vò Thiên Tử tiếu, hai đĩa cá lăng sốt mè, một bát Lệ Chi thủy và một bình trà “.
Có tiếng vọng ra “Vâng, tới liền, tới liền”.
Từ khi hai người vào ngồi, cả quán đều hướng mắt nhìn không rời, nam nhân hắc y đảo mắt một cái, cười lớn nói “Các vị, đừng nhìn nữa, nhìn nữa bọn ta sẽ bị nhìn thủng đấy.
Nào nào, tiếp tục dùng bữa đi”.
Nghe hắn nói một màn này, tất cả đều lẳng lặng dời mắt đi.
Nhưng không khí trong quán lại bắt đầu im lìm, không sôi nổi như trước nữa, thẳng đến khi lão chủ quán bưng một mâm đồ ăn cùng trà, rượu đem lên, bị tiếng cười của lão đánh động, mọi thứ mới bình thường lại.
Lão chủ quán ban đầu không mấy để ý, nhưng khi đặt đồ ăn lên bàn, tình cờ nhìn sang bạch y nhân đang ngồi, lão hoảng hốt nói “Hàm….!Hàm Quang Quân, ngươi về rồi ?”.
Lam Vong Cơ gật đầu nói “Trương thúc vẫn khỏe ?”.
Chủ quán vốn họ Trương, nghe Lam Vong Cơ mở miệng hỏi thăm như thế khiến lão vui vô cùng, hồ hởi nói “Tạ Hàm Quang Quân, lão đây vẫn khỏe.
Ngươi đi đã lâu đến nay mới về, nào, hãy để lão mời một bữa “.
Lam Vong Cơ nói “Không được, ta sẽ trả tiền”.
Trương lão xua tay nói “Ầy ầy, ta với nhà các ngươi còn xa lạ gì nữa.
Thôi, thi thoảng mới có dịp ghé, coi như ta mời “.
Lam Vong Cơ đành nói “Vậy xin đa tạ “.
Trương lão cười cười rồi nhìn sang hai người ngồi cạnh, chậm rãi hỏi “Còn vị đây là….”.
Hắc y nhân cười ha hả nói “Trương lão, ta là Ngụy Vô Tiện, là đạo lữ của hắn “.
Trương lão nghe đến ba chữ “Ngụy Vô Tiện”, khí sắc có chút kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười nói “À, ra đây là Di Lăng Lão tổ, hân hạnh được gặp”.
Ngụy Vô Tiện có chút ngạc nhiên nhìn lão nhân trước mắt.
Tuy nói rằng nhắc tới hắn cũng không phải mấy lời hay ý đẹp, vẫn có người thấy hắn là bỏ chạy, vẫn có người thích dùng danh hào của hắn để hù dọa trẻ nhỏ, nhưng vẫn không còn sự căm phẫn hay nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới hắn như trước đây.
Ngụy Vô Tiện thấy lão không sợ cũng không ghét mình như những người khác, trái lại còn tỏ thái độ vui vẻ khiến hắn cũng rất xúc động, chắp tay một cái coi như đáp lễ.
Lúc này mấy người trong quán tuy không quay qua nhìn bàn bọn họ, nhưng toàn bộ mấy cái tai đều hướng về phía bàn bọn họ nghe ngóng.
Trương lão thấy vậy thì thôi không hỏi nữa, chỉ khẽ nói “Đúng là trong Thiên Địa này, chuyện gì cũng có thể xảy ra”.
Sau đó thần sắc lão có vẻ hoài niệm nói “Nhớ tới ngày nào, ngươi cùng Trạch Vu Quân cùng xuống trấn mua đồ, đến đây uống đường cao, tới Bích Linh Hồ trừ tà mà nay ngươi đã trở thành một người có uy thế trong Huyền Môn, lại còn vừa cùng đạo lữ rời nhà bốn năm trở về, còn lão phu ta đã già cỗi, đúng là thời gian trôi thật mau”.
Lam Vong Cơ nói “Mọi chuyện đều theo tạo hóa”.
Trương lão nói “Thôi, ta đã làm phiền hai ngươi.
Để ta kêu người dọn thức ăn lên.
À, nếu ngươi lên Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho lão gửi lời hỏi thăm đến Lam tiên sinh và Trạch Vu Quân “.
Lam Vong Cơ nói “Nhất định “.
Đợi khi lão đã rời đi, Ngụy Vô Tiện mới hỏi nhỏ “Này, Lam Trạm, Trương lão này có vẻ thân thiết với nhà các ngươi nhỉ ?”.
Lam Vong Cơ nói “Lúc nhỏ mỗi lần xuống núi huynh trưởng thường dẫn ta tới đây”.
Ngụy Vô Tiện xoa cằm “Thảo nào lúc nãy lão lại nhắc đến chuyện xưa”.
Đồ ăn rất nhanh sau đó được dọn lên, hai người ngồi dùng bữa, uống hết mấy vò Thiên Tử Tiếu một hồi lâu mới rời đi.
Đến khi khuất dạng, toàn bộ người trong quán giống như bị gỡ Cấm Ngôn Thuật, ồn ào tụm ba tụm bảy lại bàn tán.
“Này này ngươi lúc nãy có nhìn thấy không?”.
“Đương nhiên là nghe rồi, mắt ta đâu có bị mù “.
“Chuyện vừa rồi là thật chứ ? Ta thật sự không tin nổi luôn “.
“Hàm Quang Quân đại nhân vật của Huyền môn lại đi uống rượu? Lam tiên sinh mà biết được thì không hiểu cơn giận của lão tới mức nào?”.
“Cũng không hẳn đâu.
Ngươi xem bây giờ Hàm Quang Quân trở về, lão còn không mừng chết? Giận thế nào được? Bất quá, ngậm bồ hòn làm ngọt thôi”.
“Đúng ha, nếu không Ngụy Vô Tiện lại kéo hắn đi mất”.
“Kể ra Ngụy Vô Tiện bản lĩnh cũng lớn thật!”.
“Ngươi đừng quên hắn là Di Lăng Lão tổ đó, bản lĩnh còn không lớn? Do ngươi chưa từng thấy qua hắn khi ở Loạn Toán Cương đâu, bộ dạng âm trầm đó chỉ cần một cái liếc mắt có thể hù chết người, luyện mấy tà ma ngoại đạo cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”
“Phi, ngươi nói cứ như năm đó ngươi tận mắt nhìn thấy vậy”.
“Ta không cần chính mắt nhìn thấy, nghe thôi cũng đáng sợ rồi, ngươi không nghe thiên hạ vẫn thường đồn đại sao?”.
Người nói ra kẻ nói vào, chuyện Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão tổ quay trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ tựa như một pháo hoa thăng thiên cực nhanh, phanh một tiếng nổ tung giữa trời, chưa hết một ngày đã khiến cho khắp phố phường sôi sùng sục, chẳng mấy chốc đã muốn lan ra khắp Tu Chân giới.
Hai thân ảnh song song nắm tay nhau bước lên từng bậc thang dẫn lối lên Vân Thâm Bất Trí Xứ.
Trong làn sương núi mờ ảo, không khí mát mẻ thanh tĩnh lại càng làm cho người ta cảm thấy lâng lâng thoải mái.
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa hỏi “Xem ra trong mấy năm chúng ta đi ngao du sơn thủy, cảnh vật ở đây cũng không có gì mới”.
Lam Vong Cơ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện chợt kêu “A, tới rồi “.
Bọn họ đã đứng trước cổng lớn có đề năm chữ triện to lớn khắc bằng đá cẩm thạch “Vân Thâm Bất Tri Xứ”.
Một vài môn sinh bước ra, định đi đâu đó thì nhìn thấy bọn họ, vừa mừng rỡ vừa cung kính nói “Hàm Quang Quân! Ngụy tiền bối đã về!”.
Lam Vong Cơ gật đầu nói “Thúc phụ có ở Lan Thất không ?”.
Một môn sinh nói “Dạ thưa không, Lam tiên sinh đã đến Liên Hoa Ổ hôm qua rồi ạ”.
Lam Vong Cơ quay sang Ngụy Vô Tiện “Ngươi trước về Tĩnh Thất trước, lát ta sẽ tới “.
Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ muốn đi tìm Lam Hi Thần, liền gật đầu dắt Tiểu Bình Quả ra sau núi cột vào một cái cây, cho nó đứng chung với đám thỏ, sau đó đi về phía Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ.
Trên đường đi, mấy môn sinh thấy hắn đều cung kính cúi chào, nhưng phần lớn đều là người mới nên không biết hắn là ai.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ nếu mà biết rồi thì bọn nó có bị dọa mà chạy mất không?
Đã bốn năm không có ở đây, cảnh vật bày trí vẫn như vậy, trong Hàn Thất cũng rất sạch sẽ trang nghiêm, tựa hồ các môn sinh luôn thay phiên nhau dọn dẹp.
Ngụy Vô Tiện ngả người dựa vào cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài, bâng quơ nghĩ xem bọn Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đều đi đâu cả rồi?
Chập choạng tối, Lam Vong Cơ mới trở về Tĩnh Thất, chậm rãi ngồi xuống bên giường.
Ngụy Vô Tiện thấy thế liền hỏi “Thế nào? Huynh trưởng có khỏe không?”.
Lam Vong Cơ khẽ thở dài “Không gặp được hắn”.
Ngụy Vô Tiện im lặng.
Mấy năm nay tuy hai người họ ra ngoài nhưng Lam Vong Cơ vẫn thường âm thầm trở về Vân Thâm, chính là vì không an lòng Lam Hi Thần, mà lần nào trở về vẻ mặt Lam Vong Cơ cũng hết sức khó coi.
Có thể nói là lo lắng cùng khó chịu.
Ngụy Vô Tiện ban đầu chỉ nghĩ Lam Vong Cơ trở về tình cờ gặp Lam Khải Nhân khiến lão quở phạt, nhưng nhiều lần như thế, hắn gặng hỏi mới biết hóa ra Lam Hi Thần bế quan đóng cửa bao nhiêu năm chưa từng bước ra ngoài, ai cũng không gặp, kể cả Lam Vong Cơ.
Tính ra, từ sau lần gia yến ba năm trước, cũng đã lâu lắm rồi Ngụy Vô Tiện không gặp lại Lam Hi Thần.
Lam Vong Cơ ngồi bên thư án, thần sắc vẫn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng qua nhiều năm chung sống, Ngụy Vô Tiện cũng dần nhận ra nét mặt của hắn.
Lúc này Lam Vong Cơ chính là đang lo lắng.
Ngụy Vô Tiện thầm thở dài, đến ngồi cạnh hắn an ủi “Được rồi được rồi, Lam Trạm à, ngươi đừng lo lắng quá.
Dù sao chúng ta sau này cũng sẽ ở đây, ngươi lo gì không được gặp huynh trưởng.
Mà huynh trưởng….”.
Ngụy Vô Tiện có hơi ngập ngừng “Hắn cũng đâu phải sẽ bế quan cả đời.
Biết đâu chừng nay mai hắn thông suốt, sẽ xuất quan ra ngoài thôi”.
Lam Vong Cơ nhắm mắt, trong giọng nói lại có chút nặng nề “Hy vọng là vậy”.