Ly Sầu Hận

Chương 13


Đọc truyện Ly Sầu Hận – Chương 13

Đem người giao cho Hải đại nhân, mọi người mới biết được toàn bộ kế hoạch, Hải đại nhân đã sớm biết thân phận thật sự của An Minh Thái, Nhất Chi Mai nhận vụ này chẳng qua chỉ là để đánh lạc hướng cẩm y vệ, thực chất của kế hoạch là An Minh Thái sẽ được thị vệ của Hại đại nhân hộ tống ra khỏi thành, việc này phải kéo dài thời gian để cài người của Hải đại nhân vào thành trong ngoài tiếp ứng, đồng thời để người khác cho rằng An Minh Thái đã sớm thoát khỏi kinh thành, buông lỏng cảnh giác, như thế  sẽ khiến việc đưa người ra ngoài trở nên dễ dàng hơn. Kế hoạch này từ đầu đến cuối có một điểm mấu chốt là hết sức mạo hiểm, Hải đại nhân cũng nói, người đã khuyên Ly Ca Tiếu, nhưng người nọ chính là không nghe.

“Con bà nó, làm nửa ngày, Lão Ly hắn đường rộng không đi lại thích đâm vào con đường cùng này! Ta thật nghĩ không thông mà!”

“Ta cũng không hiểu, Ca ca huynh ấy nói và làm đều không giống nhau, ta cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả!” Gương mặt khổ sở, Tiểu Mai cũng nghĩ không thông, trước nói sau nói, hắn cũng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không thể đoán ra được nó là cái gì.

“Nếu chuyện gì cũng đoán ra, thì chúng ta đã là Ly Ca Tiếu, cái tên khốn khiếp này, mỗi lần đều làm như vậy, hắn nghĩ mình là mèo có chín cái mạng chắc!” Vừa nói, Tam Nương vừa đập nát vò rượu mới cất.

Rượu này đặt ngay bên cạnh Tiểu Mai cùng Sài Hồ, khắp phòng nhất thời đều là mùi thơm của rượu.

“Tam nương, tỷ cũng đừng trút giận lên vò rượu thế chứ, chẳng phải Hải đại nhân đã đặc biệt đi Mã phủ nghe ngóng, Ca ca không có sao, cũng không có vấn đề gì, ta có thể cam đoan,”

“Mai Mai, đệ thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc đệ có còn gạt chúng ta cái gì không…….? Nếu đệ còn không nói, có tin hay không, ta đem những thứ bảo bối kia của đệ đi bán” Tiểu Mai nói chuyện ấp a ấp úng, Tam Nương tính tình nóng nảy, cũng không hỏi nhiều, bây giờ biết người được bình an, cũng đã có kế hoạch cứu người từ trước, nên muốn tra hỏi Tiểu Mai cho rõ.


“Cái này, cái này………., chính là………………” Nói một hồi, Tiểu Mai hội thanh hội sắc, còn không quên thêm mắm thêm muối một phen.

Cằm Sài Hồ cũng sắp sửa rớt xuống, mặt mũi một trận xanh một trận trắng, sắc mặt Tam Nương cũng ngày càng khó nhìn.

“Ha ha ha ha, ta đây từ nhỏ đến lớn, lần đầu nghe chuyện đáng cười đến như vậy, vào lúc này lại xảy ra chuyện lớn, nguyên lai là buộc Lão Ly đi viên phòng!….Tên họ Mã kia mắt mù rồi à! ha ha ha…….!”

“Ta cũng không biết, Mã phu nhân đối xử rất tốt với ta và ca ca, chúng ta cũng không muốn lừa người, Mã Thừa Ân là người âm dương quái khí, trước kia hắn cực ghét ca ca, cũng không biết tại sao bây giờ lại đáp ứng!” Dù sao đây cũng chính là một chuyện rất phiền phức.

“Cái này, vạn nhất Ly Ca Tiếu bị tên họ Mã kia chiếm tiện nghi, Tam Nương, ngươi còn muốn lấy Lão Ly nữa không…..?” Sài Hồ bình thường suy nghĩ không nhanh nhạy, nhưng chuyện này liên quan tới Ly Ca Tiếu, nên đầu óc hắn ngược lại chuyển biến linh hoạt.

“Phi phi, ngươi đừng nguyền rủa ca ca, coi chừng Tam Nương xé miệng của ngươi……….!” Vừa nói, Tiểu Mai vừa bất an nhìn Tam Nương một chút.

Bên kia, Tam Nương một câu cũng không nói, chính là trong lòng đột nhiên loạn, vốn là  cái gì nàng cũng không sợ, nhưng đột nhiên trong lòng lại có một cảm giác đáng sợ không nói nên lời!


“Tam Nương, mẹ đã từng vì con mà cầu một quẻ, quẻ đó nói là đường tình duyên của con trắc trở, hữu duyên vô phận, thương tâm một đời! Mẹ muốn cho con sống ở Nga Mi cũng là vì muốn con không gặp phải loại sự tình này.!”

“Mẹ, con thật sự thích Ly Ca Tiếu, con cũng tin hắn có thể cho con hạnh phúc!”

“Nhưng……….!” Có một số việc, nàng cũng không hiểu, có lẽ chỉ đến khi nó xảy ra, mới có thể biết rõ nguyên do.

“Con biết mẹ lo lắng là hắn không thể quên chuyện quá khứ, nhưng nữ nhi tin tưởng, chỉ cần con làm bạn ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó hắn sẽ toàn tâm toàn ý tiếp nhận con!”

“Tính mạng của hắn luôn luôn nguy hiểm, có lẽ hết thảy chỉ có thể nhìn vào thiên ý”.

“Chỉ hy vọng nếu thật sự có một ngày nào đó, con cũng đừng bi thương quá sâu quá nặng!”

“Còn có hiện tại, Ly Ca Tiếu bây giờ không còn võ công, chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng, muốn cười, muốn ồn ào, chờ đem người cứu được về rồi hãy nói!” Tam Nương thật sự giận giữ.


“Đúng, đúng, cứu người quan trọng hơn, bất hòa là thất bại một nửa rồi!”

Ba người tính kế nửa ngày, quyết định mai phục trên sơn đạo gần ngôi miếu, thứ nhất có thể cải trang thành thổ phỉ, cướp người cướp của sẽ không khiến người khác hoài nghi, thứ hai trên núi tĩnh lặng sẽ không đả thương người vô tội, thứ ba dĩ nhiên là dễ dàng an bài đường thoát thân hơn.

Vốn dĩ là một kế hoạch không có một chút sơ hở, nhưng người tính không bằng trời tính, có câu nói oan gia ngõ hẹp, oan gia này còn có thể là ai.

Ai?, Đại oan gia của Nhất Chi Mai, Tiêu Bản, Tiêu Công tử.

“Thiếu gia, ta nghe ngóng được người trong phủ Mã gia nói, chừng mười ngày trước Mai cô nương đột nhiên mang theo ca ca rời khỏi Mã phủ, nghe nói là đi thành nam thành thân, Thiếu phu nhân nhà họ nửa lời cũng không tiết lộ, đợi đến khi người rời đi rồi mới nói ra, sau đó thuộc hạ đi thành tây tìm, nghe nói tên tiểu nhị kia cũng vội vội vàng vàng đi, ngay cả tiền công cũng không nhận! Bọn họ rốt cuộc là đi đâu, tiểu nhân hỏi thăm mãi cũng không ra” Với tính khí thiếu gia nhà mình, hắn đương nhiên hiểu rõ, cái gì có thể tra xét cũng đã cố hết sức.

“Thành thân, nàng dám đi thành thân, nữ nhân Tiêu Bản ta đã coi trọng làm gì có người nào thoát khỏi tay, hừ, Tiểu Mai Mai, công tử ta nhất định phải đem nàng bắt trở lại, hàng đêm làm ấm chăn cho công tử ta!” Đập mạnh cây quạt trên tay, Tiêu Bản sửa sang lại y phục, phân phó một tiếng, mang theo một chút lễ vật thượng hạng, trước khi ra cửa lại nghĩ đến hiện giờ ở kinh thành không an toàn, liền mang theo mấy tên thuộc hạ thân thủ tốt một chút, hướng Mã phủ mà đi.

Tiểu Mai Mai không còn ở Mã phủ, nhưng tỷ tỷ Tiểu Mai Mai vẫn còn đang ở Mã phủ a, lần này nhất định phải hỏi cho ra, chẳng nhẽ Tiêu công tử hắn ra mặt còn không cho hắn chút mặt mũi, có câu nói cái gì không có được mới là cái tốt nhất, Tiểu Mai Mai trong lòng hắn cũng chính là người như vậy.

“Tiêu công tử, thật là không khéo, hôm nay đại nhân không có nhà, Phu nhân vào Lão phu nhân đi miếu dâng hương rồi!” Người gác cửa hướng về phía bá vương trên ngựa này, lòng vẫn còn sợ hãi, trước đây đến phủ làm loạn, hôm nay lại tới, trong lòng không khỏi có chút lo âu.


“Đại nhân của ngươi không có ở đây, ta tất nhiên biết, ta hôm nay tới đây, là để bồi tội với phu nhân, những thứ này đều là để cho phu nhân tẩm bổ, mang vào cho ta đi!” Vừa nói, cây quạt vung lên, chỉ những thứ lễ vật kia ý bảo để cho thuộc hạ của hắn mang vào.

“Cái này……Tiêu công tử xin đừng làm khó tiểu nhân, lễ vật này tiểu nhân không dám tự mình quyết định, ngài cũng biết, đại nhân nhà ta……..!”

“Được, lễ vật ta để bên ngoài, để ta vào trong ngồi chờ được rồi chứ, đem bình trà tới đây cho ta!” Tiêu Bản hắn vốn là người như  vậy, làm việc gì cũng phải hài lòng mới thôi, hôm nay nếu không hỏi cho ra Tiểu Mai Mai đang ở đâu, hắn sẽ mất ăn mất ngủ.

“Tiêu công tử, phu nhân mới đi không bao lâu, ta cũng không biết bao giờ người mới trở lại, nếu không, hay là ngày mai ngài quay lại!”

“Giỏi cho ngươi không biết sống chết, tiểu gia ta cũng đã vui lòng chờ đợi, ngươi lại dám đuổi ta đi………, ngươi nghĩ mình là ai a!” Vừa nói, nơi nào còn quản đây là Mã phủ, đi lên chính là một bàn tay, đánh người của Mã gia khiến khóe miệng hắn bật máu, mấy tên thuộc hạ vây quanh, một bộ dáng muốn tính toán dạy dỗ cho hắn một bài học.

“Không dám, không dám………, Tiêu công tử, tiểu nhân không dám a!”  Lần này là một lão nhân có tuổi trong phủ trở ra, ở trước mặt Tiêu Bản làm một bộ dáng đáng thương, mấy người bên cạnh thấy bên mình yếu thế, ai cũng không dám ho he một tiếng.

“Mất hứng, nói, phu nhân nhà các ngươi đi miếu nào dâng hương, Tiêu công tử ta tự mình đi tìm!” Bất quá đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, cũng không dám quá phô trương, Tiêu Bản không phải là loại người không có não.

“Ngôi miếu ở ngoại ô…………..Tây sơn Quan Âm miếu!” Che cằm, người vừa bị đánh chân như nhũn ra, thật sự không nên chọc vào cái tên công tử này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.