Ly Sầu Hận

Chương 12


Đọc truyện Ly Sầu Hận – Chương 12

Hờ hững uống xong chén rượu, nhìn mấy vị đại nhân bên cạnh tay chân không nghiêm chỉnh trêu đùa mấy cô nương, Mã Thừa Ân cảm thấy thật phiền não, khắp phòng nồng đậm hương phấn khiến hắn có cảm giác chán ghét, nữ nhân nào cũng dung tục, hắn vốn đã không thích, đáng ghét hơn nữa lại đang ở hoa lâu, đối mặt với kẻ hắn cực kỳ căm ghét.

“Mã huynh, coi như tiểu đệ bồi tội, ngài đại nhân đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân này! Hôm nay tiểu đệ còn đặc biệt mời hai vị đại nhân tới đây chứng kiến tiểu đệ tạ lỗi với huynh, những thứ này đều là những thứ  gia phụ rất trân quý, nhân sâm thượng hạng cùng linh chi ngàn năm, đệ cố tình mang đến đây để cho đại tẩu tẩm bổ thân thể” Chuyện lúc trước, thật sự khiến hắn sợ mất mấy ngày, khi trở về còn bị cha hắn trách trách phạt nặng nề, trên trốn quan trường ngẩng đầu không thấy người cúi đầu thấy chủ nhân này, tuy nói Mã Thừa Ân ghi hận hắn, nhưng rốt cuộc cũng cho cha hắn chút mặt mũi, sai người tới nói mấy ngày, thật vất vả hôm nay mới tới đây giải hòa, hắn làm sao còn không vội vàng tạ tội.

“Không cần, đồ ngươi lấy về, tâm ta nhận! Tiêu đại nhân đã thay ngươi tạ tội” đúng là một kẻ thủ đoạn, nếu không phải vì ngại Thiết tướng quân, hắn ngày đó đã một đao giết chết tên vô dụng này, lại dám đến đại thọ của mẹ hắn mà náo loạn.

“Cái này…….Mã huynh, tiểu đệ nếu mang đồ về, cha nhất định sẽ lột da ta, lão nhân gia đã không còn mặt mũi nào tới gặp ngài, ta nếu không thể đem cái này hóa giải oán thủ, cha ta nhất định sẽ từ ta….!” Vừa nói vừa giả bộ nức nở, chân tình, người khác không biết, hai vị đại nhân bên cạnh còn không nhìn ra sao,  vừa nhìn thấy ánh mắt Tiêu Bản liền vội vàng đẩy mấy mỹ nữ ra nói khéo.

“Thừa Ân, mọi người đều là đồng liêu với nhau, Tiêu công tử còn nhỏ tuổi, ngươi cho Tiêu đại nhân cùng Thiết tướng quân chút mặt mũi đi, nhận lấy lễ vật của hắn, phần ân tình này, ngày khác để cho hắn tới cửa tự mình bồi tội với phu nhân!”

Người trên chốn quan trường, đến hơn phân nửa sẽ không còn là mình, hôm nay khẩu khí này hắn muốn nuốt không trôi cũng phải nuốt, tuy nói là Chỉ huy sứ cẩm y vệ, chẳng qua cũng chỉ là một con chó của người ta, chủ nhân muốn bán tình cảm, hắn cũng không thể không đành lòng.

“Quá nhiều đồ, ta tới đây một mình, không tiện cầm……!” Phía sau một đống lễ vật, hắn coi thường cũng thực lười cầm.

“Mã huynh, người chịu nhận là tốt rồi, ngày mai ta sẽ tự mình đưa đến phủ, dập đầu tạ tội với phu nhân!” đầu óc hắn linh hoạt hơn, dập đầu chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, Mã Thừa Ân chức quan không nhỏ, người này có thể nhẫn có thể thân, hơn nữa……trong lòng hắn vẫn còn vấn vương tiểu cô nương xinh đẹp đó.

Cũng không trả lời, Mã Thừa Ân chỉ đơn giản nhìn Tiêu Bản một chút.


“Tốt lắm, tốt lắm…..tới đây, Mã đại nhân, để ta cho người mang rượu lên!” Vừa nói vị đại nhân kia liền vội vàng giúp một tay rót rượu.

“Người đâu, còn không mau thúc giục, Tiên cô nương sao còn chưa tới đây, có phải không cho bổn công tử chút mặt mũi, bổn công tử mời khách còn phải ba lần bốn lượt mời cô ta mới chịu đến!” Tiểu Bản ngày hôm nay cùng Mã Thừa Ân hòa giải, cổ họng lập tức liền lớn một chút.

“Sẽ tới, sẽ tới ngay ạ……!” Lão bản một mực ở bên phụng bồi không dám lên tiếng, mấy vị có quyền có thế này nhất định không thể đắc tội.

“Cái này, tiên cô nương là xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng người mạn diệu, là một tay hảo cầm, các vị vương tôn công tử cũng khó có dịp được  nhìn thấy mặt, hôm nay nể mặt Tiêu công tử mà tới đây, Tiêu công tử ngài thật có mặt mũi!”.

Chỉ chốc lát sau, một vị hồng y nữ tử ôm cầm bước vào, chỉ một cái liếc mắt, người vừa tới thật đúng là minh diễm phi phàm, da thịt như tuyết, mày liễu mắt hạnh, hai vị đại nhân vừa nhìn thấy nàng thì ánh mắt dán chặt không rời, Tiểu Bản ngược lại trong lòng đắc ý phe phẩy cây quạt uống rượu, cô nương này đã không biết bao nhiều lần ngã vào vòng tay hắn!.

“Tiên San San tới chậm, xin các vị đại nhân không lấy làm phiền lòng, hiện tại liền vì các vị đại nhân gảy một khúc bồi tội…….!” Lời nói ôn nhu mềm mại, lọt tới tận xuơng, mi mắt như tơ, kiều mị nhìn Mã Thừa Ân.

Mặc dù Tiêu công tử  đã sớm dặn dò tối nay muốn bồi người, bất quá vừa nhìn thấy Mã Thừa Ân, tâm Tiên San San liền nảy lên một cái, khách nhân tới hoa lâu này có mấy ai có bề ngoài tuấn lãng phi phàm như thế, lại không có chút nào vẻ háo sắc dung tục, không khỏi có thêm mấy phần hảo cảm, ánh mắt càng thêm câu người nhìn hắn.

Tiếng đàn thanh thúy, đáng tiếc trong mắt Mã Thừa Ân không cho là tốt nhất, hắn thích khúc điệu núi cao nước chảy, hoặc chân tình chất phác, cái loại hoa hoa lệ lệ này thật không hợp khẩu vị của hắn.


Không khỏi nghĩ đến người nọ mặc dù tính tình khó chịu nhưng lại là một tay hảo cầm, nghĩ đến nếu có nàng giải buồn, trở về phủ thỉnh thoảng có thể nghe thấy nàng đàn mấy khúc, nếu lấy khúc để xem tính người, Mai Tiếu Tiếu hẳn nên là một người khoái đạt thâm tình, tính tình ngay thẳng, nghe tiếng đàn của nàng có thể cảm nhận được tâm tình nàng buồn, mang theo một chút ai tư.

Nhìn Mã Thừa Ân thất thần, San San có chút không cam lòng, người tới đây nghe tiếng đàn của nàng người nào người nấy đều như mê như say, còn hắn hết lần này tới lần khác như cái xác không hồn, không khỏi khiến nàng có chút khó chịu.

“San San xin kính các vị đại nhân một chén!” Vừa nói, vừa che kín ống tay áo xuống uống cạn một chén rượu, rồi sau đó lại rót một chén đi tới trước mặt Mã Thừa Ân.

“Mã đại nhân, các đại nhân khác đều có giai nhân phụng bồi, hôm nay hãy để cho San San bồi đại nhân uống rượu đi!” Ngọc thủ chấp chén, mùi rượu bốn phía, mỹ nhân trên người tỏa ra hương phong.

“………..!” Mùi vị này, khiến Mã Thừa Ân có chút không chịu nổi, hắn ghét nhất những thứ nồng phấn, cố ý không để cho người khác phụng bồi, Ngôn Chi trước kia có dùng phấn cũng chỉ dùng hương hoa lan thanh đạm, còn Mai Tiếu Tiếu nàng căn bản nửa điểm hương phấn cũng không có.

“Ôi, đại nhân, để ta lau cho người……..!” Rượu đổ xuống y phục Mã Thừa Ân, San San không khỏi luống cuống tay chân.

“Ha ha ha ha ha……… San San, ta xem Mã huynh là bị mê hoặc bởi vẻ xinh đẹp của ngươi đến ngây người, còn không mau phụng bồi Mã đại nhân!” Lời này là của Tiêu Bản, trong suy nghĩ của hắn làm gì có nam nhân nào mà không bị khuất phục trước cái đẹp.

Mã Thừa Ân mặt không khỏi đỏ lên, mặc dù hắn làm việc sắc bén, nhưng những chuyện nữ nhi thường tình thế này, hắn vẫn là một thân trong sạch, mười mấy năm qua chỉ tâm tâm niệm niệm thủy chung với một người, tự  giữ  mình, mặc dù hôm nay tới hoa lâu chẳng qua cũng chỉ để uống vài chén, không có ý định tá túc nơi này!.


San San liền cười duyên một cái, cứ như vậy dán lên người Mã Thừa Ân, nhưng đôi môi đỏ mọng mới vừa đưa tới trước mặt liền bị Mã Thừa Ân đẩy ngã trên mặt đất, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc.

Thật ghê tởm, không khỏi cầm tay áo lau mặt……..

“Tiêu huynh, hôm nay ta mệt mỏi, đi trước!” Vừa nói, cũng không quay đầu bỏ lại đằng sau một đám người kinh ngạc.

“Cái này, Mã đại nhân thật là……..nữ nhân đẹp như vậy cũng không biết trân trọng……..” Đại nhân ở một bên vội vàng tới đỡ mỹ nhân đang muốn rơi lệ.

“Hắn có cái miệng không tốt…………….., xinh đẹp kiều mị không thích, lại thích nữ nhân thô kệch, thật là cổ quái mà!”

“ Tiêu công tử nói là…… !”

“ Mã phu nhân đấy à, dù sao ta cũng không nhìn ra nàng đẹp ở điểm gì! so với muội muội thật sự kém xa……………”.

Một đường ra khỏi hoa lâu, Mã Thừa Ân cảm giác có chút rối loạn, mấy ngày nay, hàng đêm đều nằm mơ thấy một ít tình cảnh, khiến bản thân cảm thấy phiền lòng mới đáp ứng ra ngoài uống rượu, không nghĩ tới càng uống lại càng thêm rối loạn, mơ hồ cảm thấy tim của hắn có phần không đúng!.

Nữ nhân tùy tiện thân cận hắn, còn chẳng biết xấu hổ dám làm như vậy, khiến hắn cảm thấy chán ghét Mai Tiếu Tiếu, nhưng mẫu thân liên tục thúc giục, bất đắc dĩ bước chân tự nhiên đến Tây sương phòng.


Khắp cả hậu viện không có một bóng người, chỉ có người nọ đang dựa lưng dưới gốc liễu, khí chất có chút lười biếng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ khép hờ, tay cầm bầu rượu từ từ đưa lên miệng, an nhàn mà phiêu nhiên, trong một khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy người nọ nửa điểm cũng không thể khiến người khác chán ghét, nhìn nàng giống nữ nhân nhưng lại cảm thấy có nét gì đó giống một nam nhân, có lẽ là  một nam nhân mặc một thân nữ trang! Không khỏi dừng bước cứ như vậy nhìn y.

Ngày cả hài tử cũng có thể sinh, nàng có thể là nam nhân sao, hắn không khỏi cười nhạo mình!

Nhìn nàng một hồi, chỉ thấy nàng đột nhiên đem đầu quay lại, hắn liền lui về phía sau né tránh, qua một lúc không thấy  động tĩnh gì, y đưa mắt nhìn bầu trời, nhàn nhạt cười một tiếng, rót xuống một ngụm rượu! Trên môi còn lưu lại vài giọt rượu, từ xa nhìn lại nhuận trạch đầy đặn.

Tâm cứ như vậy bị xáo trộn, liền giống hôm đó một dạng, bị đôi môi kia dán lấy, quấn quýt đầu lưỡi, mang theo vị thuốc thanh đạm, thở dốc ra, gương mặt nóng hừng hực như thiêu cháy……!

Một lúc sau mắt người nọ trầm xuống, thu hồi tâm trí rảnh rỗi, cảnh giác nhìn xung quanh một lần, sau đó cầm đồ trở về phòng.

Quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, hắn không nhớ nổi đã nhìn qua ở nơi nào?.

Hàng đêm mơ tưởng, đều mơ về nàng, Mai Tiếu Tiếu, là do chán ghét nàng hay là do lúc nãy vừa nhìn thấy nàng.

“Ngôn Chi, ta nhớ muội, tối nay hãy để cho ta mơ thấy muội đi!”

Hơi say, đi vào trong mộng vẫn là người nọ,  chẳng qua người nọ không phải là một thân nữ trang mà là nam trang.

Có lẽ là kiếp trước của nàng! Chẳng qua, hắn không nhớ ra tên của nàng…….!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.