Đọc truyện Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương – Chương 18
“Ôi không!” Lacy kêu lên, ngã vật mình lên ghế.
“Ai thế em?” Chase hỏi, giọng không giấu được sự khó chịu. Họ vừa có bao cao su đây, trời à! Hai mươi bốn cái, và anh đã tưởng tượng ra ít nhất là mười bảy giấc mơ hoan lạc về cách anh hy vọng là mình có thể sử dụng chúng. Mà anh dừng ở số mười bảy không phải do anh thiếu ý tưởng; chẳng qua anh để lại vài kịch bản cho Lacy tự quyết định mà thôi.
“Thôi mình đi khỏi đây đi,” nàng bực bội.
Chase gài ngay số cho xe chạy lùi, nhưng chưa kịp đạp số thì cửa trước nhà Lacy đã mở toang và anh nghe tiếng người từ trong nhà gọi với ra.
“Sao đây em?” Anh hỏi, liếc qua Lacy, chỉ mong nàng ra lệnh cho anh đạp ga và phóng ngay đến khách sạn gần nhất.
“Hay mình cùng tự tử thì sao hử?” Lacy lẩm bẩm.
Chase quay sang nhìn vào nhà, và một phụ nữ đứng tuổi tóc đen, mặc bộ vét màu tía sẫm tiệp màu với chiếc Cadillac đang thong thả đi về phía chiếc xe. Mấy ngón tay anh sờ lên bộ ria giả và Chase nhíu mày. “Mẹ em đấy à?” hỏi thế nhưng anh đã biết câu trả lời. Vẻ giống nhau giữa hai mẹ con nàng thật rõ nét.
“Anh chuẩn bị tinh thần đi nhé,” Lacy cảnh báo. “Chuyện này sẽ không hay ho gì đâu.”
Nét mặt Lacy bây giờ còn hoảng sợ hơn cả lúc nàng mở cửa cho Zeke.”Có thể tệ đến mức nào hả em?” Anh nhìn xéo trở lại người phụ nữ trong bộ vét tía đang vội vã băng ngang qua sân đến chỗ xe hai người.
“Anh đã bao giờ bị kẹt tay khi sập mạnh cửa xe chưa?”
“Oái!” Anh kêu lên rảy rảy tay.
“Sau khi gặp mẹ em, thì chuyện dập tay chỉ là chuyện nhỏ.” Nàng mở cửa bước ra. “Mẹ đến đây làm gì vậy, mẹ?”
Chase ngồi yên trong xe và quan sát Lacy mở cửa hàng ghế sau lấy hai túi thực phẩm nàng vừa mua. Dù mẹ nàng đứng cách xe anh đang ngồi những gần hai mét, Chase vẫn cảm giác rất rõ cặp mắt nâu của bà đang dán vào anh, cân đong anh và chắc lại là thấy anh không xứng đáng với con gái của bà. Chẳng phải đấy là điều mọi bà mẹ làm đấy ư – đánh giá tất tần tật những bạn trai của con mình là không xứng đáng với ái nữ của họ? Tắt máy xe xong, anh duỗi mấy ngón tay trên vô lăng, chưa thật sự muốn cho chúng sẽ bị cửa xe sập vào.
Vươn thẳng hai vai, anh mở cửa xe bước ra và chợt nghĩ Lacy rất có thể sẽ vô tình giới thiệu tên thật của anh với mẹ mình.
“Xin chào,” Anh cướp lời trước khi Lacy kịp mở miệng. “Tên cháu là … Jason Dodd.” Tên của người cựu đồng sự đồng thời là bạn thân nhất của anh trơn tru tuột ra. “Chắc bác đây là mẹ Lacy phải không ạ?” Anh chìa tay ra.
“Rất hân hạnh được gặp cháu, Jason,” bà đáp lời, cười rạng rỡ khi bắt lấy tay anh. “Thật sự là rất tuyệt vời đấy. Mà có vẻ như con gái bác không có ý định giới thiệu ai với ai, để bác cho cháu biết luôn, tên bác là Karina Callahan.”
Nỗi e dè trong Chase vơi hẳn. Người phụ nữ này hình như không đến nỗi đáng sợ như anh tưởng, hoặc cũng có thể họ chưa đến giai đoạn kẹp tay vào cửa như Lacy cảnh báo. Anh liếc nhìn hai tay Lacy đang kệ nệ ôm mấy túi giấy đựng thực phẩm.
“Mẹ có bao giờ nhút nhát đến độ chờ con giới thiệu đâu.” Lacy đổi vị trí các túi giấy cho tiện tay cầm và cặp một túi sát hông nàng. “Con biết mẹ sẽ lo liệu lấy thôi mà.” Một túi bắt đầu từ từ trợt xuống.
“Ô” Chase vội buông tay mẹ nàng để đỡ chiếc túi. Nhưng không kịp rồi, chiếc túi rơi xuống đổ hết các thứ ra.
Chase quỳ xuống. Lacy, tay vẫn cầm túi kia, sụm xuống hai chân, bà Callahan cũng làm theo. Anh với tay nhặt khay trứng, rõ ràng đã nát bấy, cùng lúc đó Chase phát hiện hai hộp bao cao su màu đỏ chói nằm lăn lóc ngay cạnh đôi giầy đế bằng màu tía của bà Callahan. Chết rồi. Giai đoạn kẹp tay đã mở màn.
Chase nuốt khan, cố nén tiếng cười không phải lúc đã dâng lên ngang cuống họng. Đoạn anh liếc sang nhìn Lacy xem nàng có nhận ra không. Nét mặt kinh hoàng của nàng gần khiến anh phải xót xa.
“Trời trời,” bà Callahan trầm trồ.
Chase vừa định nhặt hai chiếc hộp hy vọng rằng nếu giấu biệt đi sẽ làm Lacy thấy dễ chịu hơn. Nhưng trước khi anh kịp chạm tay vao chúng thì mẹ nàng đã nhặt lên, nhịp nhịp mấy đầu móng tay sơn tỉa cẩn thận lên hai chiếc hộp khiến cả hai ngượng chín mặt.
Lacy thả chiếc túi còn lại xuống thảm cỏ và ngồi bệt xuống. “Đừng có nói thêm lời nào đấy nhé, mẹ!”
Chase hết nhìn Lacy lại nhìn bà Callahan. Đôi mắt nâu của bà quay sang chăm chú ngó anh. Anh lấy hết can đảm chuẩn bị nghe bài diễn văn dài dằng dặc và anh nhớ lại lần bị bắt quả tang trong phòng ngủ của bạn gái khi anh mười sáu tuổi. Ít nhất thì lần này anh cũng còn mặc quần áo và không phải lấy búp bê Người đẹp ngủ trong rừng màu hồng che chỗ ấy mà ngồi chịu trận.
Bà Callahan đằng hắng, liếm cặp môi tô son đỏ chót và … mỉm cười.
Chase trố mắt nhìn và thoạt tiên anh tưởng bà cau có hoặc cười khinh bỉ. Nhưng không, đôi môi ấy dứt khoát là cong lên thành một nụ cười.
“Bác chỉ muốn ôm chầm lấy cháu thôi,” vừa nói, bà vừa giơ tay bẹo má anh.
Đến lượt Chase ngã ngửa. Mà anh ngã thật, từ đang ngồi chồm hổm anh rơi phịch mông xuống cỏ. Lacy bực mình kêu lên và bò lên đống trứng vỡ giật hai hộp bao cao su từ tay mẹ nàng.
“Con nói rồi đấy, đừng có mà nói tiếng nào đấy nhé.” Nàng bỏ hai hộp ấy vào túi còn lại bên trong có sữa, kem và túi bánh xốp vani anh nằng nặc đòi mua thêm lúc còn ở ngoài cửa hàng.
Bà Callahan tiếp tục hồ hởi nhìn anh. Câu chữ vẫn chưa chịu hình thành nơi đầu lưỡi Chase. Thế người phụ nữ này cơ bản là vừa mới cảm ơn anh vì đã muốn ngủ với con gái bà đấy ư?
“Mẹ biết nói gì bây giờ hả con gái yêu?” Mẹ Lacy hỏi. Đôi mắt bà rà soát khắp người Chase.
Chase lắc đầu. Anh đã từng bị rất nhiều bà mẹ nhìn dò xét, nhưng chưa bao giờ bị rà soát kiểu ấy. Tại sao chứ, người phụ nữ này trong tâm trí như đã lột trần anh ra vậy. Karina Callahan không hề giống những bà mẹ khác anh từng phải đối diện. Không biết nên phải gì tiếp theo, anh đành cười cười lúi húi xếp đống thực phẩm vừa bị đổ.
Bà Lacy đứng thẳng dậy, và Chase thầm tán thưởng vẻ đẹp và nét duyên dáng của người phụ nữ không còn trẻ nữa. Bà phải là đã ngoài năm mươi, nhưng bà không những sắc vóc vẫn gọn gàng, mà hầu như mọi vẻ còn trông rất tự nhiên chứ không phải như đã nhờ đến bàn tay của bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ. Da gò má chẳng phải quá căng và nét mặt chẳng trơ ra vì tiêm Botox. Ngoài vài vết chân chim mờ chứng tỏ sự khôn ngoan và từng trải, bà vẫn giữ được nét đẹp sắc sảo đúng với lứa tuổi mình. Chase bất giác nhìn sang Lacy và anh biết tuổi tác càng sẽ chỉ làm nàng duyên dáng hơn mà thôi.
“Jason này,” bà Callahan hỏi. “Đôi uyên ương các cháu gặp nhau trong tình huống nào vậy?”
“Giờ không phải lúc đây nhé mẹ. Kem trong túi con sắp chảy hết dây này.” Lacy giúp anh nhặt nốt vài món cuối cùng rồi đứng lên.
Chase hớn hở nhìn nàng nhưng nàng cau mặt khiến anh nhớ lại những cuộc nói chuyện của họ về mẹ và con gái. Có điều gì đó nơi người phụ nữ này luôn khiến Lacy nổi điên. Và bây giờ anh đã có manh mối hiểu điều đó là gì.
“Cháu có sống gần đây không?” Mẹ nàng lại hỏi anh.
“Nhà cháu ở ngay ngoại ô Houston ạ.”Chase đứng dậy cố không rên rỉ vì mấy cái xương sườn lại đau nhói lên.
“Vậy thì chỉ mất khoảng nửa tiếng chạy xe là cùng.”
“Vâng, không xa lắm ạ. Với lại từ đây đến đó hầu hết là đường quê.” Chase đỡ mấy chiếc túi trên tay Lacyvà bước lên bậc tam cấp.
“Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”
“Mẹ!” Lacy gắt lên .”Làm ơn đừng thẩm vấn Jason nữa.”
“Mẹ nào có thẩm vấn cậu ta. Sao lại thế, mẹ chỉ hơi hiếu kỳ chút thôi mà.” Bà tiếp tục bước về phía cửa.
Mới đi mấy bước, Chase hoảng hồn nhớ ra một chuyện và suýt vấp ngã. Vì háo hức đi mua bao cao su, anh đã để khẩu súng lại trong nhà. Mãi đến khi đã ở cửa hàng, anh mới nhớ ra việc làm ngu dại của mình. Khi ấy không có chuyện gì bất ổn nên anh tạm tha cho mình và không tự dằn vặt vì chuyện đó. Nhưng bây giờ anh phải lo lắng thôi. Chase vươn tay ra kéo Lacy lại gần. “Súng của anh,” anh lẩm bẩm.
Lacy tròn mắt. “Sáng kiến đấy. Anh bắn mẹ em đi rồi em sẽ giúp chôn xác ngoài vườn sau nhà cho.” Nàng dợm bước đi.
“Lacy!” Anh kéo nàng lại gần bên mình. “Anh nhớ anh bỏ súng cạnh điện thoại trên quầy bếp. Nếu mẹ em nhìn mà thấy, bà sẽ hỏi dồn dập tụi mình cho xem. Em giữ mẹ lại trong phòng khách trong khi anh giấu súng đi nhé.”
Lacy chán nản nhìn lên rồi đi tiếp trong khi Chase rảo bước nhanh hơn cả hai mẹ con và đến cửa trước họ.
Vừa vào bếp, anh giấu khẩu súng vào giữa đống nồi chảo. Khi anh quay đi cất thực phẩm vào tủ thì bà Callahan đã đứng ngay cửa nhìn vào vị trí của khẩu súng khi nãy. Anh vơ lấy bình sữa mang ra tủ lạnh.
“Cháu phải nhanh tay hơn thế mới được,” bà nói. “Bác đã trông thấy súng rồi. Lúc mới nhìn thấy khẩu súng, bác có hơi sợ, nhưng thấy ánh mắt con gái bác nhìn cháu thì …” Bà cười tươi hơn nữa.” Lacy có nói với bác rằng cháu là sĩ quan cảnh sát rồi.” Bà bước hẳn vào bếp.
Vừa cất sữa vào tủ lạnh xong, Anh nhìn lên và thắc mắc không hiểu Lacy nói nhiều sự thật với bà mẹ như vậy làm gì. “Vâng, thưa bác.”
“Thế lúc nào cháu cũng manh theo vũ khí à?” Bà quay lại nhìn nơi khẩu súng lúc nãy.
“Hầu như là thế,” Chase làu bàu, giờ thì đã hiểu ra lý do của Lacy. Anh mở tủ để thực phẩm cố suy nghĩ xem nên cất khoai tây vào chỗ nào.
“Con bác hay cất khoai tây vào đây này.” Bà Callahan mở một ngăn tủ nhỏ khác cho anh kèm theo nụ cười hiểu biết. “Hai đứa quen nhau chưa lâu lắm, đúng không nào?”
“Mẹ ơi, mẹ muốn uống gì trước khi về không ạ?” Lacy lật đật chạy vào bếp.
“Không đâu con.” Bà tiếp tục nhìn Chase đăm đăm . “Cháu có quen tay cảnh sát mà người ta cho là có dính líu đến buôn bán ma túy và rồi bị đồng đội bắn chết không?”
“Để con pha trà mời mẹ,” Lacy mời mọc, cố đánh lạc hướng me. “Mẹ có biết trên thị trường bây giờ có bao nhiêu loại trà không ạ?”
Chỉ một thoáng nhìn Callahan là Chase đã biết không dễ gì làm bà rối trí được. Anh với tay lấy túi khác. “Vâng có đấy, thưa bác. Cháu có quen anh ấy.”
“Theo cháu thì anh ta có phải cảnh sát biến chất không?”
“Anh ấy không có vẻ là lọai người dễ biến thành cớm bẩn đâu ạ.” Chase buông túi xuống và sờ vào ria mép để chắc chắn nó vẫn còn nguyên đấy.
“Mẹ có nghe tin gì về bà ngoại không?” Lacy xen vào đứng giữa hai người.
Mẹ nàng tươi cười và chắp hai tay vào nhau. “Suýt nữa mẹ quên báo con biết một tin vui cực kỳ. Con thử đoán xem sắp tới sẽ có đám cưới ai nào?”
“Mẹ ơi, mẹ mới quen chú ấy cơ mà.”
Bà Callahan phẩy tay về phía con gái. “Không phải mẹ đâu. Là bà của con đấy. Bà sẽ lấy ông Floyd, người bà quen trong câu lạc bộ nhảy điệu dân gian ấy.” Bà tặc lưỡi “Mẹ bảo ông Floyd này nhảy điệu Dirty Chicken đẹp chưa từng thấy nhé.”
“Mẹ, chắc chắc là mẹ sẽ không để bà làm thế chứ ạ?”
“Làm thế là làm gì hả con?”
“Ở tuổi ấy thì bà còn lấy chồng – làm gì nữa chứ,” Lacy kêu lên.
“Sao vậy Lacy. Mẹ chẳng thấy có gì sai trái trong việc người lớn tìm được hạnh phúc trong hôn nhân cả.”
Chase hết nhìn Lacy lại nhìn bà mẹ nàng khi hai người đấu khẩu với nhau.
“Này mẹ này, ở tuổi tám mươi thì bà còn tìm được bao nhiêu hạnh phúc nữa thế ?”
Nụ cười thắp sáng trong mắt bà Callahan. Chase nhớ Lacy bảo mẹ nàng hay buột miệng trước khi suy nghĩ kỹ càng, vậy nên anh cố gắng chuẩn bị sẳn tin thần.
Ánh mắt bà quay sự chú ý sang anh. “Mẹ sẽ cho con biết rằng tình dục chỉ có tuyệt vời hơn khi người ta lớn tuổi hơn thôi. Chỉ là cân nhắc thêm vài tư thế yoga thôi mà. Đúng không Jason? Bác dám chắc thi thoảng ba mẹ cháu vẫn đập đầu giường rầm rập vào tường ấy chứ nhỉ?”
Chase trợn mắt, không nói được tiếng nào. Những gì anh có thể nghĩ được là Lacy trước đấy đã nói đúng: người phụ nữ này thực sự cần đến cái thứ “chi chi” đó, cái bộ lọc cho ý tưởng và ngôn từ.
“Trời mẹ ơi,” Lacy gắt um. “Bố mẹ anh ấy mất lâu rồi.”
“Ôi, bác xin lỗi cháu. Thế cháu có anh chị em không?” Bà lập tức bắt sang chuyện khác.
“Mẹ!” Lacy la tướng lên.
“Một … chị ạ,” Chase trả lời, trong đầu vẫn đang cố xua đi hình ảnh bố mẹ anh đập đầu giường rầm rập vào tường.
“Thế hai chị em có thân nhau không?” bà Callahan hỏi không nao núng trước giọng của con gái.
“Thôi đủ rồi đấy mẹ. Không hỏi han gì nữa. Nào, con nghĩ đã đến lúc mẹ nên về rồi.”
Đúng lúc đó Fabio nhảy qua ô cửa thấp dành cho chó phía dưới cửa ra vào, xộc vào bếp vừa xủa inh ỏi. Bà Callahan nhích lại gần Lacy. “Con chó cưng của tôi đây,” bà càu nhàu và rõ ràng không cần che giấu tình cảm thật đối với Fabio. Bà ngước lên nhìn Chase. “Cháu đã bao giờ thấy con chó nào giống chú khuyển lai này chưa? Nó đáng bị bắt về tội là mất mỹ quan đấy cháu ạ chó gì mà xấu thế không biết.”
Chase cười. “Nhưng nó lại có phong cách rất riêng đấy ạ.”
“À, với kiểu mặt mũi như nó thì ta đành hy vọng thế chứ còn biết làm thế nào,” bà Callahan bảo.
Lacy nắm cánh tay bà Callahan. “Để con tiễn mẹ nhé.”
Bà Callahan ngồi phịch xuống ghế trong bếp. “Mẹ sẽ chẳng đi đâu cả cho đến khi nghe được câu chuyện hấp dẫn làm thế nào mà hai đứa gặp. Và mẹ biết chuyện sẽ rất ly kỳ nữa.” Bà liếc sang Chase. “Cháu biết không, con gái bác gần như phải bắt nó làm con tin thì nó mới chịu để ý đến cháu. Vậy thì bắt đầu đi. Kể từ đầu đến cuối xem nào.”
Chase nhìn Lacy và cố kiềm chế để không tặc lưỡi.”Sao em không kể cho mẹ nghe đi nhỉ?” Anh gợi ý.
“Sao anh không tự đi mà kể?” Lacy nheo nheo mắt nhìn anh.
“Em kể chuyện hay hơn anh mà,” Chase đáp.
“Sáng nay anh có nói thế đâu nhỉ?” nàng kênh kiệu ngẩng đầu lên làm anh nhớ lúc trước mình từng bảo nàng rằng khả năng nói dối của nàng vô cùng dở.
“Vậy là cậu ấy ở lại tối qua à?” Mẹ nàng sốt ruột hỏi.
Lacy nhíu mày cau có nhìn mẹ. “Thôi được rồi, mẹ à, chuyện là vầy. Mẹ còn nhớ Hynky không?”
“Ai mà quên được Hynky chứ? Mẹ vẫn còn thắc mắc không biết mình có chui vừa vào trong phong bì FedEx không đây,” bà Callahan nhoẻn cười.
Lacy ném cho Chase cái liếc xéo như muốn bảo rằng anh sẽ hối tiếc vì đã không giành lấy vai trò người kể chuyện. “À, Ch… Jason và Hynky là bạn rất thân mẹ ạ.”
“Ôi cha!” Chase giơ tay lên xin nói vì anh không thích cách Lacy nhấn mạnh vào chữ rất thân. Anh nhìn bà Callahan. “Chúng cháu quen nhau qua Sue, bạn của cô ấy đấy ạ. Trong một tối đi dự tiệc tại nhà bạn.”
“Rồi sao nữa?” bà Callahan hỏi dồn.
“Sau đó thì … cứ như có phép lạ ấy.” Anh nhìn Lacy và câu kế tiếp dễ dàng trôi chảy hơn nhiều. “Cô ấy hớp hồn cháu.”
“Con cá biết hát của em mới hớp hồn anh thì có,” Lacy hóm hỉnh xen vào.
Chase cười và ánh mắt họ gặp nhau không rời. “Kể từ đó, chúng cháu không thể rời nhau lấy nửa bước.”
“Có lẽ nếu không có cái còng số tám thì mình cũng không dính lấy nhau như thế,” Lacy lại trêu.
“Ôi hay quá.” Bà Callahan khúc khích. “Các con kể nữa đi chứ.”
“Cháu không nghĩ mình đã từng gặp nàng phụ nữ nào vui vẻ như thế,” Chase tiếp. “Hay xinh đẹp đến vậy.” Anh lạc lối trong ánh mắt nàng. Căn phòng bỗng chợt im lặng, tình cảm nồng nàn dâng lên tràn ngập tâm hồn anh.
“Thôi, bác nhìn thấy cái cách hai đứa nhìn nhau thì bác biết đã đến lúc bác phải chạy rồi đây.” Bà Callahan hôn lên má con gái. “Tận hưởng cậu ta đi nhé,” bà ta nói nhỏ vào tai Lacy, đủ lớn cho cả Chase nghe thấy. Đoạn bà bước sang chỗ anh và kiễng chân hôn má anh. “Tổn thương con bác thì bác sẽ nhét cháu vào máy xay thịt đấy,” lần này bà chỉ thì thầm cho mình anh nghe.
Chase nhướng hết cả mày, “Cháu sẽ rất cẩn thận.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lacy bước ra ngoài cùng mẹ, cố gắng kiềm chế nhiều cảm xúc lẫn lộn giữa sợ hãi và ánh sáng cùng ào ạt xô đến trong bụng bắt đầu từ lúc Chase kể cho mẹ người nghe khi họ mới gặp nhau. Không biết anh ấy có nói thực lòng không nhỉ? Mình đã hớp hồn anh ấy ư?
“Này, hai đứa định tính chuyện nghiêm chỉnh đấy chứ?” Vừa ra ngoài cửa chính, mẹ nàng đã hỏi ngay.
“Không đâu, mẹ ạ,” nàng thở phào nhẹ nhõm khi thấy lúc trước anh đã ý tứ đỗ xe gọn sang một bên để mẹ nàng dễ dàng lái xe ra ngõ.
“Mẹ chắc là có đấy.” Mẹ nàng vươn tay ra xiết nhẹ khủy tay nàng. “Mẹ hiểu cái nhìn con dành cho cậu ta. Tin lời mẹ đi. Mẹ sắp nghe chuông đám cưới rồi đây.” Bà cười vui. “Chúng ta có thể bay đến Florida làm một cú đúp. À mà này, tại sao lại không nhỉ? Nếu cả nhà chờ mẹ thêm vài tuần nữa, mẹ sẽ thuyết phục chú Harold quyết tâm hành động. Thử hình dung ba chúng ta cùng bước xuống thánh đường xem nào!”
Lacy trợn mắt nhìn mẹ . “Vâng, vui thật. Sau đó, cả ba sẽ lại rủ nhau cùng lúc ra tòa ly dị nhỉ.”
“Mẹ xin con, người ta kiêng không nói đến chuyện ly dị khi đang yêu. Mà con thì đang yêu đấy. Mẹ có thể nhìn thấy ngay trên mặt con đấy, con gái.”
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đưa xe vào bãi đậu xe của bệnh viện, Zeke đưa tay lên gãi gáy. Chẳng nghi ngờ gì nữa, sự căng thẳng đã gây ra chứng phát ban. “Con bà nó!” hắn nhất định phải làm gì đó để giải tỏa mới được.
Zeke lấy chiếc điện thoại và cáu kỉnh bấm số của Bruno. Dodd đã lại rời đồn Chase nhưng Zeke không thấy xe anh đậu ở đây. Thằng điên ấy đi đâu nhỉ? Chúa ơi, hắn hy vọng Dodd chạy đi gặp Kelly. Dù hắn từng hy vọng Kelly đã chết đến mức nào đi nữa, bây giờ hắn sẽ rất hoan hỉ nếu được tự tay bắn chết hai chúng nó.
“Nói cho tao nghe mày đang canh chừng Dodd, nếu không tao sẽ bắn vỡ hai đầu gối cho mày hết nhảy nhót được luôn.”
Bruno cằn nhằn . “Zeke này, chào nhau một tiếng có chết ai đâu nào.”
“Tao đang…”
“Tôi đang bám đuôi hắn đây.”
“Mày đang ở đâu đấy?” Zeke cởi nút trên cùng của áo sơ mi.
“Đầu tiên, hắn quay lại căn hộ của Kelly. Sau đó, tôi tưởng hắn ra hồ nhưng Dodd lại rẽ trái, cho xe chạy vào đường xa lộ cũ. Tôi chẳng rõ hắn sẽ đi đâu nhưng tôi vẫn đang bám theo hắn đây.”
“Hắn chưa phát hiện ra mày đấy chứ?” Zeke hỏi.
“Ông đùa sao? Tôi thạo việc này lắm mà. Chưa ai từng phát hiện ra tôi cả.”
“Cứ tiếp tục đeo bám hắn cho tao. Khi nào hắn dừng lại thì báo tao ngay.” Zeke nhét điện thoại vào túi áo rồi ra khỏi xe. Có lẽ rồi cờ sẽ đảo thế. Có lẽ Dodd đang trên đường đi gặp Kelly. Có lẽ Zeke bước vào cửa bệnh viện đã nghe người ta báo tin Stokes đã chết. Phải. Thế cờ phải được đảo ngược.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tuy mẹ nàng đã đi từ lâu nhưng Lacy vẫn đứng khoanh tay bên ngoài nhìn vào căn nhà bên trong có Chase đang chờ đợi cùng hai mươi bốn chiếc bao cao su. Nàng là một phụ nữ hiện đại và trần tục, nhưng lại là trần tục hiện đại trong sợ hãi. Mình có định ngủ với anh ấy hay không đây? Câu hỏi cứ vang lên bên tai nàng càng lúc càng to hơn sau mỗi bước chân nàng tiến gần đến nhà mình.
Nàng bước qua cửa chính và đóng cửa lại. Nàng vào phòng khách. Hai lòng bàn tay nàng rịn mồ hôi ẩm ướt. Chase từ bếp bước ra. Anh đã trút bỏ quần áo cải trang. Chase lúc trước đã trở về. Da rám nắng, quyến rũ.
“Em nói phải, mẹ em đúng là cần bộ lọc.” Anh mỉm cười trong lúc cặp mắt xanh lục bảo âu yếm nhìn nàng từ trên xuống dưới. Chỉ là một cái nhìn, nhưng ánh mắt như hứa hẹn bao điều.
Anh hứa hẹn sẽ mang đến cho nàng sự thỏa mãn trên cả mọi lạc thú ở đời, anh hứa sẽ dịu dàng, anh hứa sẽ thô bạo. Anh hứa sẽ từ tốn lẫn vồ vập, mềm mỏng và rắng đanh.
Chuông điện thoại reo. Cả hai không ai nhúch nhích trả lời. Họ lặng im đứng đó và khoảng cách giữa họ chỉ chừng hơn một mét. Thế rồi giọng Sue vang lên qua hệ thống loa của điện thoại.
“Cậu ở đâu vậy? Cậu không nhớ là tuần này chúng mình định gặp nhau hay sao? Món mì thịt nướng nguội ngắt rồi đây này. Tới đã biết lẽ ra phải gọi cậu từ trước. Cậu lại ngủ với Peter chứ gì?”
Lacy chớp mắt và nhìn qua anh trông vào bếp. Trời ạ , nàng quên hôm nay là thứ Sáu. Nàng quên là đã có hẹn sẽ gặp Sue và Kathy. Nây giờ, khi đã nhớ ra kế hoạch ấy, Lacy biết nàng nhất định phải đi. Nói đúng hơn là không nhất thiết nàng phải đi nhưng Lacy muốn ra khỏi nhà. Phải, người phụ nữ hiện đại và trần tục này đang chạy trốn. Chạy trốn trong sợ hãi.
Nàng vơ lấy túi xách trên ghế sofa, đi ngang qua chỗ anh đang đứng để lấy chùm chìa khóa đặt cạnh điện thoại trên quầy bếp.
“Em phải đi thôi. Em quên béng, em phải…” nàng chỉ nói có thế và anh cũng không hỏi gì thêm. Nhìn ánh mắt anh nàng biết anh thừa hiểu chớ nên cản nàng. Anh nhíu mày, khoanh tay trước ngực và mắt dõi theo bước chân nàng đi xa dần.
“Bố khỉ!” Chase thốt lên tiếng bức xúc khi nghe cửa đóng lại. Lacy vừa đi, chuông điện thoại đã lại réo vang. “Chase à, cậu có đó không vậy?” Giọng Jason vang khắp nhà.
Chase vội chạy lại, nhấc ống nghe lên. “Tớ nghe đây.”
“Tớ vừa ghé nhà cậu rồi. Chẳng có cuốn sổ nào cả, toàn là sách thường không à. Bây giờ, tớ đang ở cách hồ khoảng một dặm và tớ sặp ghé qua chỗ cậu đây. Nhớ ở nhà trong khoảng mười phút nữa nhé.”
Chase nói vào ống nghe. “Tớ đang ở nhà đây. Gặp lại cậu sau nhé”. Anh gác máy và đi đến cửa ngó ra ngoài xem Lacy có đi thật chưa. Nàng lái xe đi mất rồi. Nhưng khỉ thật, cô nàng này bị làm sao thế nhỉ?”