Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 41: Văn hinh


Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 41: Văn hinh

Tôi nhận ra đó là Văn Hinh, trong khi đó
Nam Cung Vân đã đánh ra năm, sáu chiêu kiếm, còn Tiếu Trác Vũ chỉ thủ
chứ không công, bị Nam Cung Vân bức đến bối rối, cực kỳ nguy hiểm, Văn
Hinh đứng đó căng thẳng đến mức cứ dậm chân.

Tôi vội kêu Nam Cung Vân dừng tay lại,
Nam Cung Vân thấy hai người họ cũng không có ác ý gì liền ngừng lại,
nhìn họ, nhíu mày lại.

Tiếu Trác Vũ toát hết mồ hôi, vội giải
thích: “Hai vị hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ác ý gì, chỉ là từ xa
trông thấy giống hai vị, nhưng lại không dám nhận liều, cho nên mới theo tới đây.”

Chúng tôi không trả lời, Văn Hinh bước
tới cầm tay tôi, nói: “Thật không ngờ đúng là hai vị, thì ra hai vị đã
tới đây, đêm đó lúc gặp hai vị, hắn nói chắc chắn hai vị ở trong núi,
không muốn để người khác biết nên mới nói là tình cờ đi ngang qua.”

Tiếu Trác Vũ vội che miệng ho vài cái,
Văn Hinh lườm lại, sau đó nhìn bụng tôi ngạc nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ sắp
sinh em bé phải không?”

Thấy Văn Hinh ngây thơ đáng yêu, tôi rất vui, liền nhìn cô ấy gật đầu.

Thái độ Văn Hinh vô cùng tò mò, muốn đưa
tay sờ vào bụng tôi nhưng lại ngượng ngùng nhìn tôi cười cười, thu tay
về, “tỷ tỷ, hai người đang ở đâu? Tôi có thể tới thăm hai người được
không?”

Tôi chần chừ không biết nên trả lời cô
gái này thế nào, Tiếu Trác Vũ nhận ra, vội nói: “Văn Hinh, muội đừng hỏi nữa, chúng ta trở về thôi.”

Văn Hinh liếc Tiếu Trác Vũ một cái, rồi nhìn tôi, ánh mắt dò hỏi, con ngươi trong suốt.

Tôi nói: “Thật không dám giấu, vợ chồng chúng tôi đang tránh kẻ địch, cho nên…”

“Vậy sao?” Sắc mặt Văn Hinh trở nên ảm
đạm. nhưng ngữ khí lập tức trào dâng: “Kẻ địch của hai vị là ai? Không
cần sợ, chúng tôi có thể giúp hai vị.”

Thấy trước mặt là một cô gái trượng
nghĩa, tôi dở khóc dở cười, dù sao thì đây cũng chỉ là lần thứ hai cô ấy gặp chúng tôi, lại cho là chúng tôi là những người tốt bình thường,
“Cám ơn cô,” tôi chân thành nói, “nhưng kẻ thù của chúng tôi rất lợi
hại, nói với hai người cũng vô ích mà thôi.”

“Hừ, không cần sợ, lợi hại đến mấy cũng không vấn đề gì, ta có thể đi cầu sư phụ ta giúp các người. Lão nhân gia…”

Ở đầu ngõ vang lên hai tiếng vỗ tay, một
thiếu niên ôm một loan đao đứng dựa vào tường, chừng hai mươi tuổi, đầu
hơi cúi không hề nhìn về phía chúng tôi, khóe miệng cười cười, châm chọc nói: “Khẩu khí thật là lớn! Ta đang nghĩ Văn đại tiểu thư định giúp đỡ
người ta như nào, thì ra cũng chỉ là trở về cầu sư phụ mà thôi. Tuy
nhiên, đây cũng được coi là có tiến bộ, không phải như trước cứ xảy ra
chuyện gì đều về nhà tìm mẫu thân.”

Sắc mặt Văn Hinh lập tức đỏ lựng, nhưng
cố nén lại, nói: “Họ Lôi kia, ngươi không chịu yên phận, đừng cho là ta
không giết được nguơi.”

Thiếu niên ngẩng lên hướng về Văn Hinh cười cười, nói: “Văn đại tiểu thư đương nhiên giết được họ Lôi ta rồi, ta sợ quá.”

Chà! Khí chất đủ lạnh, đủ tà, lại khá đẹp trai! Tôi âm thầm đánh giá, ha ha, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì tuyệt
đối là sát thủ của các cô gái.

Nghe thiếu niên nói vậy, tính cách nóng
nảy của Văn Hinh do bị kìm nén đã sắp bộc phát, sắc mặt đã vô cùng tức

giận, Tiếu Trác Vũ liền nhẹ nhàng kéo tay Văn Hinh, thở dài, nói: “Lôi
huynh, không biết huynh đi theo chúng tôi làm gì?”

“Ồ, điều này còn phải hỏi sao? Đương
nhiên là để xem Văn đại tiểu thư ra tay trượng nghĩa thế nào rồi.” Thiếu niên cố tình nói vậy, Văn Hinh tay chạm vào thanh kiếm bên hông, định
rút kiếm ra nhưng lại phát hiện ra hôm nay mình không mang kiếm, bực
mình quay sang nhìn Tiếu Trác Vũ, thấy Tiếu Trác Vũ cũng chỉ cầm thiết
phiến, liền nổi giận lườm Tiếu Trác Vũ một cái, rồi lại trừng mắt hướng
về thiếu niên họ Lôi, tức giận nói: “Nếu sớm biết ngươi là người như
thế, không bằng ta nên sớm cho ngươi uống dược dành cho loài cẩu rồi!
Cho ngươi uống linh dược thật đúng là quá lãng phí mà.”

Thiếu niên cười nhạt nói: “Văn đại tiểu
thư có phải là muốn Lôi Hồng ta cần phải cảm ơn cô nương đã cứu một mạng của ta có phải không?”

Thiếu niên cố tình gây sự làm cho Tiếu
Trác Vũ bực mình, liền nói: “Lôi huynh, nam tử hán đại trượng phu, tấm
lòng nên rộng lượng một chút. Văn Hinh đã giải thích rồi, huynh còn muốn thế nào nữa?”

Thì ra thiếu niên này tên là Lôi Hồng,
không biết trước đó bọn họ có mối quan hệ như thế nào, làm tôi và Nam
Cung Vân thấy cũng rối rắm, Nam Cung Vân từ trước tới tay là người không hay tò mò chuyện người khác, bước tới đỡ tôi, nói nhỏ bên tai: “Mệt
không? Chúng ta trở về.”

Tôi gật đầu, nhưng vẫn chưa rời bước, vẫn muốn xem rốt cuộc bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.

Lôi Hồng nghe Tiếu Trác Vũ nói vậy, vẻ
mặt tức giận, tôi đang muốn xem cậu ta có nổi nóng hay không, nào ngờ
cậu ta lại vui vẻ, cười hì hì nói: “Ta chẳng muốn gì cả, chỉ vừa rồi vô
tình nghe người Văn phủ nói đang đi tìm Đại tiểu thư của họ, nói cái gì
tiểu thư họ không muốn làm nữ hồng, mà lại thích động thương động kiếm,
Văn lão gia tức giận…”

Nói chưa dứt lời, một gia đinh hớt hơ hớt hải chạy đến, thấy Văn Hinh thì sắc mặt vui mừng, thở hổn hển nói:
“Đại…đại tiểu thư, cuối cùng đã tìm được tiểu thư rồi! Lão gia đang tức
giận, phu nhân yêu cầu tiểu thư phải trở về ngay.” Nói xong, thấy Tiếu
Trác Vũ ở bên cạnh, liền thi lễ với cậu ta: “Tiếu thiếu gia.”

A, vừa nói thì người đã tới, tôi ngó Văn Hinh, thấy sắc mặt cô ấy từ đỏ chuyển thành trắng.

Lôi Hồng nhướng mày, dáng vẻ như đang xem một bộ kịch vui, Văn Hinh hừ một tiếng, hầm hầm xoay người bước đi, vừa đi được vài bước, ngừng lại, bước quay lại, chết rồi, Lôi Hồng chết
chắc rồi.

Nào ngờ Văn Hinh lại bước tới bên tôi,
nói: “Hai vị có khó khăn gì thì cứ tìm ta là được, ta ở Văn phủ tại
thành nam.” Nói xong, lại trừng mắt nhìn Lôi Hồng rồi xoay người bước đi thật nhanh, Tiếu Trác Vũ nhìn chúng tôi cười ôn hòa, rồi đi theo sau
Văn Hinh.

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại ba người, tôi,
Nam Cung Vân và Lôi Hồng, Nam Cung Vân dìu tôi đi, tôi quay đầu lại thấy Lôi Hồng vẫn còn đứng dựa vào tường dõi theo chúng tôi.

Ánh mắt của Lôi Hồng làm tôi thấy bất an, chàng thanh niên này, vì sao ánh mắt đó có vẻ như là đã biết tôi?

Về đến nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn
Nam Cung Vân, thấy sắc mặt anh cũng đã dịu đi, “Tĩnh Chi, sau này chúng
ta cố gắng không xuất môn nữa, có chuyện gì bảo Đinh tẩu đi làm là được
rồi.”

Tôi gật đầu, không dám nghĩ vừa rồi nếu
người gặp không phải là Văn Hinh và Tiếu Trác Vũ mà là Hàn Kinh hoặc
Dịch Phàm thì chúng tôi sẽ ra sao, bây giờ tôi lại thế này, ngay cả chạy cũng không thể, Nam Cung Vân thì lại không bao giờ bỏ mặc tôi, chẳng
phải là mọi cửa sống đều không có.

Hôm sau tôi ngủ đến trưa, chỗ eo thấy đau nhức, trời, mang thai thật là vất vả, ngay cả ngủ cũng làm tôi mệt mỏi, Nam Cung Vân thấy bộ dạng tôi ngủ dậy rồi nhưng lại khó chịu, vô cùng
đau lòng nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.


Tôi xoa nhẹ hai má Nam Cung Vân, cười
nói: “Tất cả phụ nữ khi mang thai đều như vậy, không cần phải lo lắng
cho em, em không sao, anh không nhớ là em chỉ mang thai gần mười tháng
thôi, sau mười tháng thì sẽ ổn.”

Nam Cung Vân hôn nhẹ lên mặt tôi, sự dịu dàng trong ánh mắt có thể làm tan chảy mọi thứ.

“Tĩnh Chi, ta chưa từng nghĩ mình sẽ có
một gia đình, có muội, có đứa nhỏ, hạnh phúc hiện giờ làm ta thấy sợ
hãi.” Nam Cung Vân thì thầm.

“Được rồi, đừng kích động em nữa, có phải anh vẫn hay khó ngủ phải không?” Tôi hỏi.

Nam Cung Vân gật đầu.

“Từ giờ trở đi, mỗi ngày anh phải nghỉ
ngơi thật tốt, sau này khhi sinh con em chỉ còn biết trông cậy vào anh
cần phải thức đêm thôi! Anh cần phải bồi dưỡng tinh thần trước đi, một
mình em đi dạo trong viện là được rồi, anh ngủ đi.”

Tôi bước xuống giường, Nam Cung Vân muốn đi theo nhưng bị tôi trừng mắt, anh liền cười cười, nằm xuống.

Thời tiết rất đẹp, Khóa Hương đang giặt
quần áo, thấy cô bé mười ba mười bốn tuổi giúp tôi giặt quần áo, trong
lòng tôi cảm thấy ái ngại, chẳng phải không nên thuê lao động trẻ em hay sao! Khóa Hương thấy tôi bước ra, cuống quýt xoa xoa tay vào áo, đứng
dậy đỡ tôi.

“Khóa Hương, có mệt không?” Tôi hỏi.

Khóa Hương lắc đầu: “Không sao ạ! Nếu không làm thì lấy gì sống.”

Thấy khuôn mặt cô bé đỏ ửng, tôi cười,
không làm thì lấy gì sống, trên trán cô bé đẫm mồ hôi, tôi lấy khăn lau
mồ hôi cho Khóa Hương, nói: “Về sau cháu không cần phải làm nhiều việc,
chỉ cần nhanh chân là được rồi, có việc gì thì tìm Nam Cung Vân nhờ
giúp.”

“Tìm công tử làm gì?” Khóa Hương kinh
ngạc, trong suy nghĩ của cô bé thì chủ tử không thể làm việc nặng nhọc,
huống chi lại là nam chủ tử. Tôi cười cười, các cô gái ở thời đại này
chưa được học gì, nếu có giải thích nam nữ bình đẳng cũng không hiểu.

“Ừ.” tôi gật đầu, “sau này tôi khỏe lên
tôi cũng sẽ làm việc, cháu vẫn là một cô bé, đợi đến khi cháu trưởng
thành, tự nhiên tôi sẽ nhờ cháu giúp tôi làm việc.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khóa Hương tràn ngập sự mê muội lẫn sự khó hiểu, cứ ngây ngốc nhìn tôi.

Có tiếng gõ cửa vang lên, “A, là mẫu thân về, mẫu thân mà nhìn thấy quần áo cháu chưa giặt xong sẽ mắng cháu.”
Khóa Hương lè lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vội chạy tới mở cửa.

Thật là một cô bé đáng yêu, tôi cười.

‘Dạ? Cô nương tìm ai?” tiếng Khóa Hương hỏi.

Tôi ngạc nhiên, không phải Đinh tẩu? Vậy thì còn ai biết mà đến nhà chúng tôi?

“Ta tìm phu nhân của các ngươi.” Bên
ngoài vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Văn Hinh, Văn Hinh đang ngó đầu
vào cửa, nhìn thấy tôi, khuôn mặt liền nở nụ cười rồi đi qua Khóa Hương
bước tới chỗ tôi.


Tôi xem sau lưng Văn Hinh, không thấy
Tiếu Trác Vũ, Văn Hinh cười cười, “Tiếu Trác Vũ không đi cùng, hắn không muốn ta đến quấy rầy hai vị, hắc hắc, là ta trốn đi.”

Sao cô ấy lại biết chúng tôi sống ở đây? Tôi ngạc nhiên.

Văn Hinh nhận ra nghi vấn của tôi, ‘Ta
biết hai vị đại khái ở gần đây, cho nên ta cứ tới tìm xem, thật không
ngờ đúng là tìm được hai vị.”

Tôi cười cười, “Cô tìm chúng tôi có chuyện gì không?”

“Ta…không có việc gì, nhưng ta cảm thấy
các người rất thân thiết, ta thấy tỷ tỷ có gì đó giống với một vị tỷ tỷ
mà trước đây ta quen biết…Có phải là ta gây phiền phức cho các người
không?” Văn Hinh nóng lòng nhìn tôi.

Tôi cười lắc đầu, Văn Hinh thở ra nhẹ
nhõm, nói: “Tiếu Trác Vũ luôn nói các người không muốn người khác quấy
rầy, nhưng ta rất muốn làm bằng hữu với các người, cho nên…” Văn Hinh có vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống, tay vân vê góc áo, tuyệt đối không giống cô
gái có tính tình nóng nảy.

Đối mặt với một cô gái đáng yêu như vậy,
tôi có thể cự tuyệt hay sao? Tôi cầm tay Văn Hinh, nói: “Em cũng có thể
gọi chị là tỷ tỷ.”

Ánh mắt Văn Hinh không giấu nổi niềm vui, liền cầm hai tay tôi: “Tỷ tỷ, tỷ không ngại tính tình muội thô lỗ, bộp
chộp sao? Bọn họ rất hay nói muội là người hay gây họa, sẽ không có ai
thích chơi với muội.”

Ha ha, tôi so với cô ấy còn gây họa không ít, hơn nữa tính tình tôi cũng không dễ ưa chút nào. Tôi cười nhìn Văn
Hinh, “Em tên gì?” Tôi hỏi.

Văn Hinh nở nụ cười, hỏi: “Tỷ tỷ, muội tên là Văn Hinh, tỷ biết rồi đúng không? Tỷ tên gì?”

“Tên tôi là…Nam Tĩnh” Vẫn nên đề phòng
thì hơn, tôi không dám nói tên thật của mình ra, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi với Văn Hinh, nếu về sau cô ấy biết tôi lừa cô ấy, có giận tôi
không?

Văn Hinh nhìn ra sau tôi, tôi theo ánh
mắt của Văn Hinh quay đầu lại, Nam Cung Vân đã đứng sau tôi, im lặng
không nói gì, trong lòng tôi thấy lo lắng, anh nhất định lại sẽ bảo tôi
là người không có đầu óc, chẳng chịu đề phòng người khác, nhưng tôi thật sự rất muốn có bạn bè, mặc dù đã có Nam Cung Vân luôn ở bên rồi, tôi ở
thế giới này hầu như không có bạn bè gì, ngoài một tình địch là Đường
Huyên, miễn cưỡng thì vẫn có thể được gọi là bạn bè, nhưng giờ cũng đã
cách xa tôi vạn dặm, còn hiện giờ Văn Hinh lại tình nguyện đến kết bạn
với tôi, tôi thật sự cảm động, phụ nữ ngoài tình yêu ra, tình bạn đối
với họ cũng rất quan trọng.

Tôi bối rối nhìn Nam Cung Vân, chờ sắc
mặt anh chuyển biến thành đen sì, nào ngờ Nam Cung Vân lại hướng về tôi
cười, rồi nhìn Văn Hinh nói: “Gọi ta là Trương Vân, muội không phải hỏi
nữa.”

Văn Hinh mặt đỏ bừng, tôi kéo Văn Hinh
ngồi xuống ghế ở sân, rồi nói với Nam Cung Vân: “Đi giúp Khóa Hương giặt quần áo đi, phụ nữ bọn em còn nói chuyện, anh không thể nghe được.”

Sắc mặt Nam Cung Vân đỏ lên, không biết phải làm gì cho phải.

“Ai da, không cần công tử giúp đâu, tôi tự làm.” Khóa Hương nói nhanh, rồi bê chậu quần áo chạy đi.

Nam Cung Vân mỉm cười rồi quay về phòng.

Từ khi tôi đồng ý làm bạn với Văn Hinh,
cô ấy ngày nào cũng tới chơi với tôi, hôm đầu thì đi một mình, hôm sau
dẫn cả Tiếu Trác Vũ tới, có lẽ Tiếu Trác Vũ lo lắng cô ấy đi một mình,
nhưng như vậy cũng tốt, tôi và Văn Hinh tán gẫu đủ mọi chuyện, Nam Cung
Vân và Tiếu Trác Vũ thì toàn trêu trọc chúng tôi, sau đó cùng đi luận
kiếm pháp, võ công, vân vân, như là chưa từng động thủ với nhau, tôi nhớ Nam Cung Vân từng nói với tôi, anh chưa bao giờ động thủ với ai để tỷ
thí phân cao thấp, anh động thủ là vì sinh tử, mỗi khi nghĩ đến đó tim
tôi lại nhói đau.

Tính tình Văn Hinh rất hoạt bát, thẳng
tính, có gì nói đó, Tiếu Trác Vũ thì điềm đạm hơn nhiều, tuy không nói
nhiều nhưng tôi có thể nhận ra cậu ta là người có tâm tư kín đáo, một

người như vậy rất thích hợp với Văn Hinh, điều này làm tôi cảm thấy ông
nguyệt lão thật thú vị, luôn kết hợp hai người bù trừ cho nhau, Văn Hinh thật là xứng với danh hữu dũng vô mưu, nghĩ đến đây tôi bật cười.

” Nam tỷ tỷ, tỷ không nghe muội nói chuyện sao, tỷ cười gì vậy?” Văn Hinh có vẻ mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi.

Tôi vội nói: “Có, đang nghe, đang nghe.”

Văn Hinh nói: “Vậy muội đang nói đến đâu?”

Hả? Vừa rồi cô ấy nói gì nhỉ? Hình như hôm nay cô ấy đến đây than phiền về cha cô ấy nghiêm khắc ra sao, có vẻ như vậy?

Văn Hinh thấy tôi không trả lời được, bực bội nhìn tôi.

“Ôi!” Tôi kêu lên, đứa bé trong bụng vừa đạp tôi.

Văn Hinh nghe tiếng kêu của tôi, lại thấy tôi ôm bụng, vội hỏi tôi: “Sao vậy? Nam tỷ tỷ?”

Tôi cười chỉ vào bụng, nói: “Em đừng tức giận, đứa bé trả thù cho em đấy, nó vừa đá chị một cái.”

Văn Hinh liền vui vẻ, nhẹ nhàng sờ bụng
tôi, cười nói: “Ngoan quá, thay dì trút giận, sau này dì sẽ yêu thương
con, con mau ra đi, để dì được trông thấy con. Sinh ra giống mẫu thân
mới tốt, đừng giống cha con, con xem mặt cha con lúc nào cũng như khối
băng, con mà giống cha con thì sau này sẽ rất khó lấy nương tử đấy.”

“Nói bậy!” Tôi cười đánh vào tay Văn Hinh.

” Nam tỷ tỷ, vài ngày tới muội không thể tới đây được.”

“Sao vậy?” Tôi hỏi, tôi rất thích được cùng trò chuyện với Văn Hinh mỗi ngày.

“Haizz,” Văn Hinh thể hiện sự âu sẩu, thở dài nói: “Cha muội quản muội rất chặt, hàng ngày muội toàn trốn cha
muội đi thôi, cha đích thân yêu cầu di nương báo cáo với cha, làm hại
mẫu thân của muội bị cha mắng.”

Mấy ngày nói chuyện cùng Văn Hinh thì tôi cũng biết đại khái về chuyện gia đình Văn Hinh, Văn gia là nhà giàu có ở Uyển thành, trong nhà có rất nhiều sản nghiệp, phụ thân Văn Hinh là Văn Chính Hạo là một người phong kiến điển hình, cưới về nhà mấy vợ bé
liền, mà mẹ của Văn Hinh lại là người phụ nữ yếu đuối, lại chỉ sinh được mỗi con gái là Văn Hinh, do vậy mấy bà vợ bé tha hồ tác oai tác quái,
cũng vì vậy mà tính tình Văn Hinh mới giống con trai như vậy, luôn luôn
muốn bảo vệ mẹ mình.

Tôi thật không biết cái ông Văn lão gia
gì gì đó lại đồng ý cho trưởng nữ của mình đi học võ, về vấn đề này, Văn Hinh nói thì tôi cũng không hiểu.

“Nhưng qua vài ngày, sư huynh muội tới,
muội sẽ nhờ sư huynh cầu xin phụ thân muội đừng bắt muội học lễ nghĩa gì gì đó, cha muội rất nghe lời sư huynh.” Văn Hinh lại lạc quan, thấy cô
ấy như vậy, tôi bật cười, thật là một cô gái thuần khiết, có gia thế tốt đẹp, cha mẹ nuông chiều, sư phụ tài giỏi, Tiếu Trác Vũ lại yêu chiều,
ông trời đối đãi với cô ấy thật quá tốt, cô ấy có những suy nghĩ rất đơn giản đối với xã hội này.

Hai ngày tới quả nhiên Văn Hinh không
đến, nhất định là bị Văn lão gia giữ lại để làm khuê nữ rồi, tôi hỏi Nam Cung Vân, tôi một chút gì cũng không giống nữ hồng, chiếu theo tiêu
chuẩn của xã hội này thì tôi không phù hợp, anh có hối hận lấy tôi
không?

Nam Cung Vân chẳng phản ứng gì với sự tra hỏi của tôi, chỉ phân phó Đinh tẩu đi nấu cháo cho tôi, bụng lớn thế
này rồi, ăn một chút cũng đã no, một lúc sau đã đói nhanh, haizz, thật
sự phiền phức.

Nam Cung Vân vừa mới bưng cháo đến cho
tôi, chợt nghe ngoài sân tiếng nói của Văn Hinh: ” Nam tỷ tỷ, muội đến
rồi, tỷ sinh em bé chưa?”

Rồi tiếng Văn Hinh ở trong sân: “Muội đưa sư huynh tới, Nam tỷ tỷ, tỷ có tiện ra ngoài này không?”

Nam Cung Vân nhăn trán lại, tôi cười ảo
não, cô gái ngốc này, bộ dạng của tôi hiện giờ sao mà có thể đi gặp một
người đàn ông xa lạ khác chứ, cô ấy thật đúng là không có đầu óc mà.

“Muội ngồi đi, ta ra ngoài xem.” Nam Cung Vân nói, rồi đứng dậy ra ngoài.

“Sư huynh, huynh xem, muội không có gạt
huynh, Nam tỷ tỷ thật giống Trúc Thanh tỷ tỷ.” Giọng nói của Văn Hinh
vang lên, làm tôi bất động trên ghế, hai tay nắm chặt lại đến trắng
bệch.

Nam Cung Vân sững người lại, thẳng đứng như tượng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.