Đọc truyện Luyến Tiếc Người Trước Mắt – Chương 40: Khách không mời mà đến
Cảnh đẹp, đàn hay, hát hay, hai vị thật có nhã hứng.”
Giọng nói thanh nhã vang lên, một cô gái
trẻ chậm rãi từ triền núi bước đến, đi theo sau là một thanh niên trẻ,
hai người đều mặc y phục màu trắng, dưới ánh trăng, quần áo bay theo gió giống như tiên nhân, trong lòng tôi thầm khen tuyệt đẹp, tuy không nhìn rõ hình dáng của hai người đó, nhưng khí chất toát ra từ họ cho thấy họ không phải là người bình thường.
Cô gái bước tới gần, dáng người thon thả, xinh đẹp, khuôn mặt lộ dưới ánh trăng đẹp như tranh vẽ, lại có cảm giác như đã từng quen biết.
Tôi đang nghĩ xem đã gặp qua người này ở đâu thì Nam Cung Vân đã ôm đàn đứng lên, nhẹ nhàng giấu tôi sau lưng mình.
“Hoa Niệm Mô!” Tôi kêu lên nho nhỏ, cô gái này chính là người đã cố quyến rũ Nam Cung Vân ở khách điếm lần trước.
Nghe tiếng kêu của tôi, cô gái kia giật mình, dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi biết Hoa Niệm Mô sao? Cô ta giờ đang ở đâu?”
Cô gái này vừa hỏi xong, tôi giật mình,
chẳng lẽ cô ta không phải là Hoa Niệm Mô sao? Sao lại như vậy? Tôi đưa
mắt nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân nhếch miệng, lạnh lùng nhìn hai
người đó. Tôi lại nhìn cô gái kia, thấy đúng là nhìn rất giống Hoa Niệm
Mô, tuy rằng ngũ quan giống nhau, nhưng khí chất thì khác hẳn nhau, nếu
nói Hoa Niệm Mô có vẻ đẹp xảo quyệt, thì cô gái trước mặt lại tươi đẹp
như hoa.
Cô ta thấy chúng tôi không trả lời, hình
như không kiên nhẫn, nhíu mày lại, rút kiếm bên hông ra, người thanh
niên đứng bên cạnh vội cầm tay cô ta, “Văn Hinh, đừng nóng vội, từ từ
nói chuyện đã.”
Cô gái tức giận hất tay người thanh niên ra, nói: “Tiếu Trác Vũ, ngươi làm gì mà cầm tay ta.”
Tiếu Trác Vũ xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, hướng về chúng tôi cười gượng.
Tính tình cô Văn Hinh này thật nóng nảy
mà, tôi lắc lắc đầu, đúng là cô ta không phải là Hoa Niệm Mô, cho dù có
giống thật nhưng nhất định không phải là Hoa Niệm Mô được, điều này rất
dễ nhận ra.
Thấy Nam Cung Vân vẫn lạnh lùng, từ trước đến nay anh chỉ dùng kiếm để nói chuyện, khinh thường cái gọi là giải
thích, tôi cũng không muốn bọn họ đánh nhau tại một nơi tuyệt đẹp như
này, xem ra tôi phải ra tay thôi.
Tôi cười ôn hòa, nói: “Cô à, chúng tôi
không biết Hoa Niệm Mô, trước đây chỉ một lần gặp mặt thôi, giờ chúng
tôi không biết cô ta ở đâu.”
Văn Hinh bán tin bán nghi vẫn muốn hỏi
lại, Tiếu Trác Vũ lại định kéo kéo cô ta nhưng rồi sực nhớ lời nói vừa
rồi của Văn Hình chi trích mình, vội thu tay về, thái độ vô cùng xấu hổ.
Tôi nhận ra hai người họ thoạt nhìn rất giống đôi tình nhân, không biết vì sao cứ có vẻ không được tự nhiên.
“Nửa đêm sao các người lại ở nơi rừng núi này?” Văn Hinh hỏi, ngữ khí đã dịu đi.
Haizz, cô gái này thật là, chính bọn họ
cũng nửa đêm đến nơi rừng núi hoang vu này, thế mà lại còn hỏi chúng
tôi, xem ra cũng không có mưu cơ gì, tôi bắt đầu có cảm giác hơi mến mến cô Văn Hinh này rồi, tôi cười nói: “Vậy vì sao hai người nửa đêm nửa
hôm đi vào nơi hoang vu này?”
Văn Hinh bị tôi hỏi vậy liền sửng sốt,
Triếu Trác Vũ thì cười nói: “Nếu mọi người đã gặp nhau ở nơi rừng núi
hoang vắng này thì chắc là có duyên, cần gì phải hỏi nguyên do.”
Văn Hinh trừng mắt nhìn Tiếu Trác Vũ, lạnh lùng nói: “Ta làm gì có duyên với ngươi, sao ngươi cứ đi theo ta vậy?”
Tiếu Trác Vũ im bặt, cười gượng gạo.
Văn Hinh quay lại nhìn tôi và Nam Cung Vân, hỏi: “Hai người sống ở đây phải không? Vừa rồi hát ca khúc gì vậy? Nghe rất hay.”
Tôi định trả lời, Nam Cung Vân kéo tay
tôi, thản nhiên nói: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, ca khúc vừa rồi
chỉ là một bài hát quê nhà mà thôi.”
Văn Hinh lại hỏi: “Vậy tên bài hát là gì?”
“Đêm đoàn tụ” Tôi trả lời.
“Thật sự nghe rất hay.” Văn Hinh khen.
Tiếu Trác Vũ lại cười cười, liếc nhìn Văn Hinh rồi cất tiếng: “Không biết hai vị có thể hát lại một lần nữa để
tại hạ học theo được không?”
Tôi cười cười nhìn Tiếu Trác Vũ, thật ra
tôi không ngại hát cho hai người họ nghe, nhưng thấy thái độ giận hờn
của cô gái với Tiếu Trác Vũ, tôi nảy ra một ý nghĩ, cười nói: “Cũng
được, nhưng bài hát này phải là nam nữ cùng hát, một mình cậu thì làm
sao mà hát được?”
Tôi vừa nói vừa nhìn Văn Hinh, Tiếu Trác Vũ cũng nhìn Văn Hinh.
Văn Hinh liền nói nhanh: “Ta không cần phải hát với hắn.”
“Không phải cô vừa nói ca khúc vừa rồi rất hay sao?” Tôi đùa.
Văn Hinh nói: “Thì hay thật, nhưng, nhưng ta không cần phải hát cùng hắn!” Nói xong mặt đã ửng đỏ. Sau đó quay
sang Tiếu Trác Vũ hét lên: “Ngươi thích hát thì đi tìm thiên hạ đệ nhất
ca vũ của ngươi mà hát, tìm ta làm gì chứ!”
Tôi nén cười, đúng là cô gái ngốc nghếch
đang ăn dấm chua mà, vô cùng ngang ngạnh, tuy nhiên lúc nãy cô ta nói gì nhỉ? Thiên hạ đệ nhất ca vũ? Tôi hỏi: “Thiên hạ đệ nhất ca vũ là ai?”
Văn Hinh hừ một tiếng, chỉ vào Tiếu Trác vũ nói: “Cái này phải hỏi hắn.”
Tiếu Trác Vũ càng xấu hổ, chỉ biết cười gượng không nói gì.
Văn Hinh nhìn Tiếu Trác vũ rồi cười nhạt, sau đó nói với tôi: “Thiên hạ đệ nhất ca vũ tức là người có tên là
Đường Huyên, Đường Huyên bây giờ được giới nổi tiếng trong kinh thành
gọi là “song tuyệt ca vũ’, nhưng ta thấy so với giọng hát của cô nương
thì tiếng ca của cô ta nghe còn không thể lọt vào tai được.”
Đường Huyên! Chính là Đường Huyên! Có thể làm danh tiếng vang dội như thế thì chỉ có cô ấy mà thôi. Tôi cười, tài múa của Đường Huyên cũng không tệ lắm, giọng ca cũng được đấy chứ, tôi
thật sự hết biết nói. Nhưng cũng tốt, cuối cùng tôi cũng đã có tin tức
của Đường Huyên, mà nghe chừng danh tiếng của cô nàng này cũng không tồi chút nào, trong lòng tôi rất vui mừng.
“Hai vị, chúng tôi phải đi rồi, xin lỗi không tiếp được.” Nam Cung Vân đột nhiên mở miệng, rồi kéo tôi đi xuống triền núi.
“Này..” Văn Hinh còn muốn giữ chúng tôi lại nhưng Tiếu Trác Vũ kéo cô ta, lắc đầu ý bảo không nên.
Tôi đi bên cạnh Nam Cung Vân, nghe sau
lưng mình tiếng hét của Văn Hinh quát Tiếu Trác Vũ: “Bỏ tay ta ra, không được chạm vào ta…”
Tôi lắc đầu cười cười, thật là một đôi
nam nữ kỳ lạ, cô gái thì tính tình nóng nảy, chàng trai thì ngược lại
rất tao nhã. Tôi ngẩng lên nhìn Nam Cung Vân, đúng lúc thấy Nam Cung Vân đang nhìn tôi, sắc mặt đã dịu xuống, cười với tôi, cũng có thể anh nhận ra tình cảm của đôi nam nữ đó.
Tôi biết vì sao Nam Cung Vân lại vội vã
đưa tôi đi như vậy, rồi thỉnh thoảng lại ngoái nhìn phía sau xem có
người nào theo không. Bởi vì tôi là người dễ tin người khác.
Thấy tôi bước đi có vẻ khó khăn, Nam Cụng Vân ôm lấy tôi dìu đi, nhưng lại không đi thẳng về nhà mà lại đi lòng
vòng quanh núi rồi mới về nhà.
Về đến nhà, thấy sự cẩn thận của Nam Cung Vân, tự nhiên trong lòng tôi cũng thấy sợ, sao tôi lại ngốc nghếch bắt
chuyện với họ chứ, nhỡ mục đích của bọn họ tới là bắt tôi thì sao? Sao
tôi lại quên mất bài học từ Mai Tốn Tuyết chứ? Cũng may là đôi nam nữ đó không theo tới đây, hình như chỉ là tình cờ đi ngang qua, không phải vì chúng tôi mà tới.
…
Mỗi ngày trôi qua rất bình lặng nhưng hạnh phúc.
Mùa xuân nhanh chóng qua đi, mùa hè ở
phương Bắc rất ngắn, mùa đông đã lại sắp tới rồi. Tôi và Nam Cung Vân
rời tiểu viện đến Đại Thành, gọi là Uyển Thành đóng ở phương Bắc của
nước Chu.
Không phải do tôi kêu buồn chán cuộc sống trong núi, mà bởi vì tôi mang thai, khi biết mình mang thai, sau niềm
vui lại là sự lo sợ, tại thế giới này, không có bệnh viện, không có mổ
sản, việc mang thai khiến tôi vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ tôi sinh khó thì
sao?
Không thể trông cậy được vào Nam Cung
Vân, vì so với tôi, Nam Cung Vân còn lo lắng hơn rất nhiều, anh vô cùng
hạnh phúc khi nghe tin tôi có thai, sau khi đã chạy loạn lên và hét thật to trong sân, thì lại hận không thể sử dụng thứ gì đó để bảo vệ bụng
tôi, rồi lại rất sợ chạm vào đó, cứ ngắm nghía cái bụng còn lép kẹp của
tôi, nhìn ánh mắt và thái độ kiểu đó của Nam Cung Vân, tôi khóc không ra nước mắt.
Tôi tính toán khoảng tháng tám tôi sẽ
sinh, chúng tôi lập tức quyết định chuyển nhà, ở khu vực giữa nước Chu
và Hung nô, chúng tôi nhận ra ở nước Chu vẫn là an toàn hơn, chủ yếu là
tôi cảm thấy Hàn Kinh biến thái hơn Dịch Phàm rất nhiều, cho nên chúng
tôi lựa chọn Uyển thành – nơi phồn hoa phía Bắc của nước Chu, thực ra
không phải chúng tôi không nghĩ tới một tiểu trấn nhỏ, nhưng tôi thấy
nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, càng là nơi dân cư đông đúc, mọi
người lại càng không để ý tới chúng tôi. Nếu không phải kinh thành của
nước Chu cách chúng tôi quá xa, nếu không tôi đã tới chỗ đó để tìm và
nương nhờ Đường Huyên rồi.
Nam Cung Vân mua một tiểu viện ở Uyển
Thành, vì thế nơi đó trở thành nhà mới của chúng tôi. Vì nơi này cái gì
cũng rất thuận lợi, nên chúng tôi rất ít khi rời khỏi tiểu viện, Nam
Cung Vân còn thuê người hầu, người có tiền đúng là tốt thật!
Việc tìm người hầu đối với tôi cũng mất
rất nhiều công sức. Chủ yếu là phải tìm được người chân tay nhanh nhẹn,
đáng tin cậy, sạch sẽ, nói năng lưu loát, quan trọng nhất là không được
quá trẻ và xinh đẹp. Hắc hắc, không phải tôi không tin tưởng Nam Cung
Vân, nhưng trong cuộc sống điều gì cũng có thể xảy ra, tôi cẩn thận cũng không phải là thừa.
Vì thế tôi đã tìm Đinh tẩu, Đinh tẩu trên bốn mươi tuổi, chồng đã mất, sạch sẽ, nói năng lưu loát, chân tay nhanh nhẹn, có thể giúp chúng tôi cơm nước, con gái Đinh tẩu tên là Khóa
Hương, mười hai, mười ba tuổi, thông minh lạnh lợi, có thể giúp tôi
nhưng việc vặt vãnh…, nói tóm lại, tôi rất hài lòng với hai người đó.
Tôi và Nam Cung Vân rất ít khi ra khỏi viện, có chuyện gì đều giao phó cho Đinh tẩu đi làm, cẩn thận là hơn.
Việc mang thai của tôi cũng rất suôn sẻ,
đầu mùa hè, thai của tôi đã to như quả dưa hấu, Nam Cung Vân một bước
cũng không rời, hận không thể giây phút nào cũng ở bên cạnh tôi, bế tôi, ôm tôi, không cho chân tôi chạm đất, Đinh tẩu và Khóa Hương mỗi lần
thấy như vậy đều cười thầm, Đinh tẩu rất kính phục Nam Cung Vân, nói
rằng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua một trượng phu yêu thê tử của
mình đến như vậy, còn nói năm Đinh tẩu sinh con gái, trượng phu đã chết
của bà cũng không đối xử với bà tốt đến như vậy.
Đinh tẩu là người từng trải, nói giờ tôi
nên đi lại nhiều hơn một chút, như vậy thì sinh mới dễ dàng, nếu không
hay vận động thì sẽ sinh khó, Nam Cung Vân rất chịu khó lắng nghe những
lời Đinh tẩu nói, nghe thấy vậy lập tức dẫn tôi đi dạo quanh sân hoặc
thỉnh thoảng đi tản bộ, lúc tôi không muốn đi, Nam Cung Vân bắt tôi phải đi bằng được, làm tôi liên tưởng đến một bà già ngày ngày lải nhải dưới lầu ở nhà chúng tôi, thật khó chịu mà.
Bụng tôi càng lúc càng to, tôi lo lắng
cái bụng sẽ bị vỡ, haizz, tôi đã xuất hiện vết rạn ở bụng, không biết
sau này có mất đi không, rồi nghĩ đến vóc dáng của mình sau khi sinh con sẽ không được như cũ nữa, tôi nhìn bụng của mình, sau đó thấy nhớ nhà
đến điên cuồng, nhớ đến cha mẹ, nhớ đến cuộc sống xã hội hiện đại, lập
tức tôi liền bắt nạt Nam Cung Vân.
Tính tình của Nam Cung Vân kiềm chế đến
vô cùng, bất kể tôi gây sự kiểu gì anh cũng không so đo với tôi, luôn
nhẹ nhàng với tôi, nhiều lúc bị tôi gây sự quá mức, cùng lắm thì anh im
lặng đi ra ngoài, sau một lúc lại quay lại cười hì hì với tôi, tôi đến
bực mình vì Nam Cung Vân, người gì mà lúc ra khỏi cửa thì mặt nghiêm
túc, lúc quay vào thì lại cười hì hì chứ.
Có một ngày Khóa Hương chạy tới bảo với
tôi là cây cổ thụ trăm năm ở sân sau đột nhiên bị chết, rất thê thảm,
như là có người làm, kỳ lạ hơn là, mọi người định đi cưa cây cổ thụ,
nhưng chưa kịp làm gì thì cây đã bị gió quật ngã, sau khi tôi chạy đi
xem cây cổ thụ xong, điểm lại mọi tình huống đã xảy ra, liền từ đó không dám… vô cớ tra tấn Nam Cung Vân nữa.
Bụng tôi mỗi ngày một to, theo bà đỡ nói
thì gần một tháng nữa tôi sẽ sinh, hôm nay Nam Cung Vân lại dìu tôi đi
tản bộ, đi được một lúc, sắc mặt Nam Cung Vân sầm xuống, đỡ tôi bước đến một cái hẻm nhỏ, rồi dìu tôi vào đó, còn mình thì ẩn vào một chỗ, lặng
lẽ rút kiếm ra.
Tôi hồi hộp đến nghẹt thở, chợt nghe có
tiếng bước chân, rồi một cô gái mặc bộ trang phục màu xanh bước đến,
suýt nữa thì đụng vào mũi kiếm của Nam Cung Vân, cô ta hét lên một
tiếng, vội vàng né tránh, người thanh niên đi đằng sau dùng cây quạt đỡ
mũi kiếm của Nam Cung Vân, nháy mắt hai người đã sắp giao thủ.
Cô gái kia kêu lên: “Đừng động thủ.”