Đọc truyện Lưu Ly Nguyệt FULL – Chương 21
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Claire và Cherry bị cướp cuốn vịt quay đồng thời quay sang nhìn Nhan Tịch, trên mặt Claire có chút bất đắc dĩ còn Cherry hoàn toàn bị chọc giận, Nhan Tịch không để ý tới hai người, há miệng cắn vài cái nuốt hết cuốn vịt quay Claire cuốn xuống bụng rồi mới ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của Cherry
“Đừng nóng, tôi cuốn cho cô ~”
Nhan tịch cười hề hề mang theo chút nịnh bợ, lòng rất thoải mái liếm môi cảm nhận chút mùi vị đặc biệt thơm ngon còn sót lại của cuốn vịt quay do Claire cuốn.
Cherry bị cướp đồ ăn tức giận cau mày nhìn Nhan Tịch, miệng lẩm bẩm nói mấy câu bằng tiếng Anh Nhan Tịch nghe không hiểu, nàng không để ý cô, cầm bánh tráng trong tay quay sang hỏi Claire
“Cô ấy nói gì vậy?”
Claire không trả lời, mặt lại đỏ lên rất đáng ngờ.
Nhan tịch lấy làm lạ, nghiêng đầu nhìn Cherry, Cherry tựa như khiêu khích liếc nhìn Nhan Tịch, cái nhìn soi mói của Nhan Tịch, cô nghiêng đầu hôn lên má Claire một cái.
!!!
Cherry đắc ý nhướn mày càn rỡ nhìn chằm chằm Nhan Tịch, Claire bị hôn cả người cứng đờ rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn đến dáng vẻ đờ đẫn của Nhan Tịch còn một miệng vịt quay chưa nuốt, Claire thở dài cáu giận đưa tay cốc nhẹ lên đầu Cherry, cảnh cáo cô không được đùa quá trớn.
Cherry bị cốc đầu đang định phản kháng nhưng nhìn Nhan Tịch hai mắt trợn tròn dáng vẻ ngu ngốc thì vui vẻ lại, lắc đầu không thèm bực mình chuyện nàng vừa nãy nữa, tiếp tục quay lại chiến đấu với vịt quay.
“Ý cổ là tôi không dám hôn cô?”
Nhan Tịch sửng sốt cả buổi đến khi Cherry ăn thêm một cuốn vịt quay nữa vào bụng mới hồi thần, ngẩng đầu căm tức nhìn Cherry, thật quá đáng! Dám dùng cái miệng dầu mỡ ăn vịt kia hôn Claire.
Cherry khinh bỉ nhìn nàng
“Sao nhóc, dám không?”
“Mắc gì không!”
Nhan Tịch gân cổ cãi lại Cherry, Cherry ngừng tay, hất mặt
“Được, vậy em hôn một cái chị coi thử.”
Mặt cô đầy khinh bỉ và coi thường, Nhan Tịch bị khích mặt mũi đỏ bừng, cắn răng nghiêng đầu muốn cúi tới hôn Claire.
Dường như Claire đã quen với dáng vẻ hai người cái, nhàn nhã ngồi yên híp mắt liếc qua Nhan Tịch một cái.
Nhan Tịch lập tức mất hết khí thế không dám cúi tới hôn, mím môi uất ức ngồi hờn dỗi, còn Cherry đắc ý không nói gì tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ tự mãn của Cherry trong lòng không thoải mái nắm chặt tay, liếc cô, hừ, chẳng vấn đề gì, bây giờ không hôn được không có nghĩa là tương lai không hôn được, sau này tôi sẽ hôn ở những nơi mà cô có muốn cũng không hôn được! nghĩ tới đây Nhan Tịch đỏ mặt, có chút chột dạ ngẩng đầu len lén liếc nhìn Claire thì phát hiện cô đang trầm ngâm nhìn mình, mặt lại càng đỏ hơn.
“Về thôi, về chơi mạt chược ——”
Cherry ăn no, không thèm để ý đến Nhan Tịch đang cúi đầu vô cùng xấu hổ, vừa kéo tay Claire vừa phun mấy chữ, Nhan Tịch nghe nhanh chóng ngẩng đầu kinh ngạc, không phải chứ, mạt chược?!
“Hồi trước, khi mẹ tôi còn sống, Cherry thường sang nhà tôi chơi, lâu ngày học được.”
Claire ở bên cạnh giải thích, Nhan Tịch gật đầu, hỏi
“Cổ nhận được mặt các quân bài?”
“Ừm, có thể nói là vậy.”
Nhan Tịch im lặng chớp mắt một cái nhìn chằm chằm Cherry, bắt đầu sùng bái cô gái ngoại quốc này, tiếng Trung của Claire tốt nhờ mẹ cô nhưng tiếng Trung của Cherry chỉ học qua vài người bạn thôi? Chẳng trách Claire lại coi trọng cô ấy vậy, đều có nguyên nhân hết.
Lên xe, Claire tiếp tục chuyên tâm lái xe không để ý đến hai người ồn ào kia, Nhan Tịch vẫn để bụng chuyện Cherry hôn Claire, hơi đảo mắt nhìn Cherry
“Cherry, tiếng Trung của cô cũng không tệ nhỉ.
“
Cherry đắc ý hất tóc, gật đầu
“Đương nhiên!”
“À này, tôi ra cho cô mấy câu hỏi kiểm tra trình độ tiếng Trung nha!”
Claire nghe lời của Nhan Tịch khóe miệng giật giật không nói câu nào, còn Cherry tràn đầy tự tin
“Không thành vấn đề!”
Nhan Tịch cười tinh quái nhìn cô, liếm liếm môi
“Vậy đi, đầu tiên ra mấy câu đơn giản cho cô làm ấm người trước.”
“Khó chị cũng không sợ!”
Cherry rất phách lối nói, cô đã cố gắng rất nhiều để học tiếng Trung, thời sinh viên ngày nào cô cũng ghé nhà Claire ăn cơm, sau khi đi làm lại tiếp đãi không ít khách hàng Trung quốc nên việc trao đổi cũng không thành vấn đề, người thông dịch cũng chưa chắc đã bằng cô thì sao có thể bị những câu hỏi của Nhan Tịch gây khó khăn được? Claire ngồi bên cạnh cô khẽ thở dài, nhớ đến câu hỏi lần đó, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhan Tịch gật đầu, bắt đầu
“Câu đầu tiên: xin hỏi, ai đã cọ sát cây đèn khiến thần đèn khổng lồ xuất hiện? A.
A Lạp Giáp, B.
A Lạp Ất, C.
A Lạp Bính, D.
A Lạp Đinh.
“
……
Cherry nghe câu hỏi của Nhan Tịch mí mắt giật giật, cau mày suy tư cả buổi rồi hé miệng kháng nghị
“Thần thoại sao chị biết nhưng lịch sử Trung Quốc chị nắm khá rõ.”
Trong lòng Nhan Tịch hừ nhẹ một tiếng, chết vẫn mạnh miệng, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng từ bi mà gật đầu
“Được, vậy hỏi một câu lịch sử đơn giản nha.
Xin hỏi: cuối thời nhà Minh một vị tướng vì người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp mà dẫn lính Thanh vào thành, vị tướng này là: A.
Ngô Nhất Quế B.
Ngô Nhị Quế C.
Ngô Tam Quế D.
Ngô Tứ Quế “
“Ngô Tam Quế!”
Cherry vui vẻ trả lời, cô từng nghe dì đề cập tới nên câu này cô biết.
Nhan Tịch gật đầu, khích lệ
“Thật không tệ nha, tiếp một câu hỏi khó hơn một chút nha.
Câu tiếp theo, người phụ nữ xinh đẹp được nhắc đến ở câu trên là: A.
Lâm Cổn Viên, B.
Vương Sương Viên, C.
Trương Thỏa Viên, D.
Trần Viên Viên.”
Claire đang nghiêm túc lái xe nghe câu hỏi này cười ra tiếng, liếc nhìn khuôn mặt mê mang của Cherry càng buồn cười, bả vai không ngừng run lên, Nhan Tịch rất hài lòng nhìn Cherry vẫn không lên tiếng, sao, xem sau này cô còn dám tùy tiện hôn Claire không?
Cherry bị Nhan Tịch quay vòng như vậy, không vui
“Không tính, em nói muốn kiểm tra trình độ tiếng Trung chứ có nói kiểm tra hiểu biết lịch sử đâu, mấy cái này đều là lịch sử.”
Nhan Tịch vui vẻ, gật đầu
“Cũng được, tôi hỏi cô một câu hỏi mà học sinh tiểu học nào cũng biết, tiểu thư Cherry xin hỏi: người phát hiện ra tân đại lục là A.
Ca Luân Bố, B.
Đệ Luân Bố, C.
Tả Luân Bố, D.
Muội Luân Bố.”
“Gì vậy, không thể nào? Câu hỏi này đâu phải kiểm tra từ ngữ đây là câu hỏi IQ!”
“……”
“Được rồi Nhan Tịch, đừng ồn ào nữa.”
Claire nhìn nàng cười, không quên đưa tay xoa xoa đầu an ủi Cherry đang rất buồn bực.
Cherry ở chỗ ngồi nghẹn lời nhìn Nhan Tịch cười vui vẻ không nói nói lời nào.
Trên đường đi hai người tiếp tục cười trộm.
Cuối cùng đến nhà Claire, Nhan Tịch xuống xe, chủ động mang vali của Cherry theo.
Còn miệng quạ của Cherry lại lẩm bẩm không ngừng nói xấu Nhan Tịch với Claire, vẫn còn vướng mắt mấy câu hỏi tiếng Trung kia.
Khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng Claire ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt dịu dàng khó tả xoa dịu toàn bộ bất mãn trong lòng Nhan Tịch.
Claire vừa mở cửa,Nhan Tịch đã bước vào thay giày, kéo hành lý vào trong phòng khách để dựa vào tường, sau đó xoay người lấy một ly nước lọc đưa cho Claire, lại thấy mặt Claire ửng đỏ và ánh mắt lúng túng, còn Cherry đang đứng cạnh cười toe toét.
“Ồ, hình như nơi này rất quen với em nhỉ ~”
Cherry cười mập mờ, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Nhan Tịch, Nhan Tịch vốn chưa kịp phản ứng đỏ mặt, lắc đầu phủ nhận
“Đâu có tôi chỉ tới có một lần thôi lại vào buổi tối nữa nên chưa xem xung quanh.”
“……”
“Ồ ồ——”
Cherry nghe, cười ái muội, mặt Claire càng đỏ hơn, ngước lên nhìn Nhan Tịch bằng đôi mắt mang chút tức giận, nhẹ nhàng nở nụ cười động lòng người, nhưng trong lòng Nhan Tịch không khỏi run lên, rụt cổ không dám nói lời nào.
“Được rồi, không nói nữa là được chứ gì? Tớ muốn chơi mạt chược, mạt chược.”
Cherry nhìn ra Claire thẹn thùng bối rối, hiếm khi lại nhân từ nói sang chuyện khác.
“Chờ chút, tớ đi lấy.”
Claire đáp lời, cúi người thay dép rồi đi vào phòng khách kéo rương mạt chược màu đen trên đầu tủ xuống, Nhan Tịch nhìn lướt qua, đoán chừng rương da không nhẹ nên đi đến muốn giúp Claire.
Không ngờ Claire đã nhanh chóng cầm xuống xoay người muốn để lên bàn đúng lúc đụng Nhan Tịch đi tới.
Claire cảm thấy ngực hơi nhột, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
Nhan Tịch môi chạm đến nơi mềm mại kia, hương thơm vương vấn nơi cánh mũi khiến mặt nàng cũng đỏ lên vội che môi lui về sau mấy bước.
Hai người theo phản xạ đồng thời quay đầu lại nhìn Cherry, cũng may Cherry đang cúi người thay dép không phát hiện ra hai người khác thường.
Nhan Tịch hơi chột dạ, nhìn Claire đang nghiêng đầu khiến tóc mai trên trán trượt xuống gò má đỏ hồng mềm mại mê người kia.
Nhan Tịch si ngốc nhìn.
Claire cắn cắn môi rồi quay đầu cáu giận nhìn nàng, đè thấp giọng đã hơi giận dữ
“Còn vậy nữa lần sau cô đừng hòng vào nhà tôi.”
Nhan Tịch cảm thấy có lỗi, bị lời vừa rồi của cô làm cho đỏ mặt, lúng túng không biết làm sao cho phải.
Đại tiểu thư Cherry thay giày xong lại tự nhiên tốt bụng bước đến cười ha hả lấy bộ mạt chược trong tay Claire đặt chính giữa bàn giải vây cho nàng.
“Đừng ngẩn ra đó, bắt đầu đi chứ, đặt cược đi.”
Nhìn Cherry móc trong túi xách ra một xấp đô la, Nhan Tịch len lén liếc về phía Claire thở dài nhẹ nhõm, cười cười nói lảng sang chuyện Cherry đang nói
“Tôi không có đô la, đặt nhân dân tệ được không?”
Cherry ngước lên trừng mắt nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng không chịu thua nhìn lại cô, sao, không đặt bằng nhân dân tệ chẳng lẽ bắt tôi ra ngân hàng đổi đô la cho cô?
Qua một lúc lâu, Cherry bị công phu da mặt dày của Nhan Tịch đánh bại, hơi rũ đầu đáp lời, giọng điệu mang chút bất mãn
“Được rồi.”
Được phê duyệt, Nhan Tịch mặt mày hớn hở mở rương ra, Cherry nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi lại quét mắt qua Claire bên cạnh mình, giả vờ không biết hỏi
“Đúng rồi, Nhan Tịch, vừa rồi rốt cuộc em hôn Claire chỗ nào? “
~~~~~Hết Chương 21~~~~~.