Đọc truyện Lưu Ly Nguyệt FULL – Chương 20
Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Niên Nhược ôm hoa thất thiểu đi ra, người xung quanh Nhan Tịch bất động như đinh đóng trên bàn không dám nhúc nhích, vài người đang gọi điện cũng cầm điện thoại ngồi im ở trên ghế quên mất đang nói gì.
Mặt Nhan Tịch mờ mịt, nghệch ra nhìn Claire.
Nàng cứ như vậy trở thành người của Claire sao?
Claire nhìn Niên Nhược rời đi, hài lòng vuốt phẳng lại chiếc đầm, nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Tịch
“Đi thôi.
”
“……Ơ, dạ.
”
Nhan Tịch máy móc gật đầu, thất thần bước theo Claire ra khỏi phòng tiêu thụ, đến bãi đậu xe rồi lên xe mà nàng vẫn chưa hồi thần, ngơ ngác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Claire liếc sang nàng nhàn nhạt nói
“Tôi nói rồi, sẽ không để cho cô chịu thiệt.”
Âm thanh bình tĩnh không gợn sóng lại như đá vụn rơi vào khuấy động lòng Nhan Tịch, tất cả đều là Claire gây cho nàng.
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn cô, Claire nhìn ra cảm động trong mắt Nhan Tịch, lắc đầu.
“Trẻ con quá.”
“……”
Nhan Tịch chán nản, hiếm khi được người tôi làm cảm động vậy mà lại bị một câu nói của sếp lớn đạp trở về, cô ấy không thể để mình vui vẻ một chút sao? Ánh mắt Claire vẫn không rời nhìn sắc mặt Nhan Tịch biến hóa khó lường, gợi khóe môi.
“Có một người bạn tôi đến nữa, cô không ngại chứ?”
Claire vừa lái xe vừa hỏi, Nhan Tịch hơi lưỡng lự, gật đầu
“Không sao.
”
Claire có bạn bè? Sao nàng chưa nghe nói qua lần nào? Giờ thì tốt rồi, có bạn cô ấy đến đoán chừng mọi người sẽ không rơi vào khó xử mà im lặng, Nhan Tịch nghĩ hiếm khi nàng động não cả buổi chiều, giờ nghe có chút bất mãn.
Đến phi trường, Nhan Tịch và Claire cùng xuống xe, nàng nghiêng đầu nhìn Claire, hiếm khi khuôn mặt ngàn năm không đổi kia lại mang vẻ mong đợi muốn nhảy cẫng lên, Nhan Tịch gật gù, xem ra người bạn này rất có địa vị trong lòng cô ấy.
Đứng ở sảnh chờ một lúc, Nhan Tịch định hỏi Claire chút đặc điểm của bạn cô để giúp cô nhìn thì Claire giơ tay lên vẫy.
“Cherry, here!”
Cherry? Nhan Tịch sửng sốt, Anh Đào? Ngẩn đầu nhìn lên, ngây ngốc bởi vẻ đẹp kia, đã đầu thu rồi mà Anh Đào tiểu thư vẫn mặc quần short để lộ bắp đùi trắng như sữa thon đầy mê hoặc câu người, nhìn lên đến phần ngực cô khiến Nhan Tịch đỏ mặt.
Mái tóc dài màu vàng kim cuồng dã trên bả vai, trên mặt đeo một cái kính mát thật to gợi cảm khó tả, chỉ đứng một lúc đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.
Thấy Claire, Cherry hưng phấn, kéo vali bước nhanh tới.
Nhan Tịch một bên nhìn Cherry sau khi gặp mặt liền ôm Claire thắm thiết mà hâm mộ chết được, họ trò chuyện rất vui vẻ bằng tiếng Anh, trực tiếp lơ nàng, Nhan Tịch cũng đã quen rồi chỉ đút hai tay vào túi đi theo hai người, còn không thì nghiêng đầu nhìn Claire, nàng chưa từng thấy Claire cười vui vẻ như bây giờ nên trong lòng tự nhiên ấm áp, miệng cũng bất giác nở nụ cười.
Đến chỗ Claire để xe, Nhan Tịch thở dài nhìn trang phục hai vị đại tiểu thư này, đoán chừng họ chỉ cần khom lưng một cái cũng đủ khiến người ta xịt máu mũi, để để tránh hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt sắc lang nàng tự động đến giúp chất hành lý lên buồng xe phía sau, lúc này Cherry mới để ý có Nhan Tịch lập tức tháo kính mát xuống nhìn chằm chằm Nhan Tịch không rời, nhìn đến khi thấy nàng đỏ mặt mới mở miệng hỏi
“So, cô chính là người tên Nhan Tịch?”
Nhan Tịch nghe cô nói Trung không ra Trung, Anh không ra Anh cộng với đôi mắt không chút thân thiện của Cherry hơi khó chịu, gật đầu
“Chào Anh Đào, tôi là Nhan Tịch.
”
“…….”
Mắt Cherry trong phút chốc trợn to, không thể tin được nhìn Nhan Tịch bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi mà còn mắt liếc nhìn cô.
Claire đứng cạnh hai người thở dài, hơi nheo mắt liếc Nhan Tịch.
“Không được ăn hiếp người ta.”
Nhan Tịch nghe giọng điệu uy hiếp nhưng lại quen thuộc kia không kêu ca gì nữa, nhưng vẫn muốn cãi, Cherry đứng bên cạnh Claire nhìn nàng hai mắt sáng lên
“Anh Đào? Ha ha, tớ vẫn muốn có một cái tên tiếng Trung mà tên này lại rất êm tai, chọn tên này đi.
”
“……”
Nhan Tịch im lặng nhìn nghi hoặc Cherry, cô nàng này là bạn Claire thật sao, sao nàng cảm giác người này ít có bình thường lắm?
“Ai da—”
Bên hông Nhan Tịch đau nhói, nàng kinh ngạc quay đầu lại.
Claire dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Nhan Tịch.
Nhan Tịch bị cô nhìn như vậy, không có tâm trạng, ủ rũ cúi rạp đầu, không dám nghĩ nữa.
Cherry hơi mập mờ hết nhìn Claire rồi đến Nhan Tịch.
Claire tựa hồ đã quen với dáng vẻ kia của bạn mình nên mặt không đổi sắc đi tới trước xe.
Nhan Tịch không vui bĩu môi ngồi sau xe nhìn hai người vui vẻ trò chuyện, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cherry thỉnh thoảng quay lại ồn ào gọi Nhan Tịch, Nhan Tịch nhìn chằm chằm cô, chỉ ngồi trước thôi có cần khoe mẽ vậy không? Thật trẻ con!
Claire hơi giãn mi hiếm khi được thư giản nhìn hai người nhàn nhạt cười.
Trên đường đi, Nhan Tịch và Cherry nổ ra đại chiến tranh cãi phải ăn gì, Cherry muốn ăn vịt quay Bắc Kinh nổi tiếng nhưng Nhan Tịch không đồng ý, nàng biết Claire ít khi ăn đồ dầu mỡ nên sống chết cũng không chịu, đi ăn Soup tốt hơn, Claire không chen vào, chỉ yên lặng lái xe mặc cho hai người không ngừng cãi nhau.
Xe ngừng, Nhan Tịch buồn bực nhìn bên ngoài qua cửa sổ xe, ba chữ Toàn Tụ Đức to đùng được nạm vàng đang lóe sáng.
Dù Cherry không được được chữ Trung, nhưng nhìn nét mặt Nhan Tịch cũng đoán được, cô vui vẻ liếm liếm môi rồi nghiêng người ôm Claire một cái mới chịu xuống xe.
Nhan Tịch trong lòng không vui ngồi trên xe khó qua một hồi, nhìn ra chờ đợi cũng không thấy ai định an ủi nàng liền mở cửa theo xuống, vừa xuống xe tay được Claire nhẹ nhàng cầm, cảm giác hơi lạnh khiến nàng khẽ run.
Claire nhìn vào mắt Nhan Tịch không nói gì, khóe miệng từ từ nở ra một nụ cười.
Nhan Tịch nhìn không chớp mắt, nhất thời tất cả cảm xúc dồn nén trong lòng nàng bị quét sạch, nàng cười nắm chặt tay Claire.
“Đói, tớ đói!”
Tay chỉ vừa mới nắm bị Cherry kéo một cái đi mất, Nhan Tịch đen mặt nhìn Cherry đứng trước mặt Claire dùng sai quy phạm nói đói như đứa bé, Claire gật đầu nhìn cô cưng chiều rồi dẫn cô vào quán.
Nhan Tịch lại bị hai người lơ thêm lần nữa chỉ biết đứng tại chỗ tự an ủi một lúc rồi quyết định không bực mình chuyện này nữa, nàng sờ sờ mũi rồi cũng đi theo vào.
Quán đông, lại không đặt phòng trước nên ba người tìm đại một chỗ hơi vắng người ngồi xuống, Cherry tò mò nhìn xung quanh, Nhan Tịch liếc cô rồi nhìn Claire đang gặp khó khăn cau mày nhìn chằm chằm thực đơn, nói
“Đưa tôi xem.”
Claire gật đầu, đưa cho Nhan Tịch.
Tuy cô nói tiếng Trung không tệ nhưng đối với tên những món ăn này vẫn hơi tệ, Nhan Tịch cầm thực đơn không phải khách khí giơ tay chọn một loạt, có vịt quay nàng và Cherry thích ăn, không cần nói cũng biết những món ăn thanh đạm còn lại đều là món Claire thích.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, Cherry và Nhan Tịch nói chuyện phiếm, dĩ nhiên đề tài đều xoay quanh Claire.
Hai người tâm sự như chị em, Nhan Tịch cực kỳ hâm mộ Cherry được học chung với Claire từ năm đầu học trung học, vì thế thái độ nàng đối với cô cũng tốt nhiều thậm chí có chút nịnh bợ bưng trà rót nước dâng lên cho cô vì muốn nghe nhiều chuyện trước kia của Claire hơn.
Claire cúi đầu xem tin nhắn trong điện thoại như mọi chuyện không liên quan đến cô, nhưng Cherry thì khác hiếm khi được người khác tâng bốc nên cô rất vui vẻ kể.
“Bé con, em thật có phúc mới có thể thân với Claire như vậy, em không biết cậu ấy lạnh lùng đến mức nào đâu!”
Nhan Tịch nghe mà lòng khẽ run, mình không biết cô ấy lạnh lùng đến mức nào?
“Hồi đó lúc học Harvard có một thằng nhóc theo đuổi Claire, hôm sinh nhật cậu ấy, hắn phí tâm tư mua rất nhiều hoa hồng đến tìm bạn bè giúp phủ kín toàn bộ khu thí nghiệm bằng cánh hoa, cảnh tượng đó không cần nói cũng biết lãng mạn cỡ nào rồi, chỉ thiếu điều cầm loa tỏ tình với Claire thôi, nghe nói hắn còn đặt sẵn nhà hàng tặng hoa cho cậu ấy lúc họ cùng ăn tối, nhưng em đoán xem sao đó thế nào?”
“Thế nào?”
Dù Nhan Tịch đã mơ hồ đoán được kết quả bi thảm của nam sinh kia nhưng nàng vẫn muốn nghe Cherry kể tiếp.
Cherry uống một hớp lớn Coca
“Claire vừa bước từ phòng thí nghiệm ra thấy cánh hoa đầy đất, nhíu mày, dù sao cậu ấy cũng là hội trưởng hội học sinh, căn bản không nhìn đám người đối diện mà trực tiếp gọi điện thoại giao cho họ dọn dẹp sạch sẽ rồi sau đó một mình đến căn-tin ăn cơm.”
“……”
Nhan Tịch nhìn nhìn Claire, ho khan không trả lời, Claire dường như nhận ra ánh mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, mắt đối mắt, không ai nói gì, nhưng lòng Nhan Tịch lại êm như dòng nước.
“A có vịt!”
Cherry thấy vịt quay kích động phá vỡ bầu không khí tuyệt vời một lần nữa, Nhan Tịch sau khi dời mắt, buồn bực nhìn cô.
Cherry thấy thức ăn ngon còn lòng dạ nào bận tâm để ý tới Nhan Tịch, cô lấy bánh tráng bắt đầu cuốn vịt quay, vừa cuốn xong liền không chờ đợi cắn một miếng, nếm được mùi vị trợn tròn hai mắt, thỏa mãn dùng sức nhai mấy cái, càng ăn càng thích thú.
Sau đó dường như nhận ra tốc độ cuốn quá chậm so với tốc độ ăn, Cherry dừng lại không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Claire, nhìn thần sắc cầu khẩn trong mắt kia khiến trong lòng Nhan Tịch tóe lửa.
Claire lắc đầu nhìn Cherry cưng chiều rồi cũng xắn tay áo giúp cô cuốn vịt, vừa cuốn xong định đưa cho Cherry lại bị người bên cạnh giật mất.
~~~~~Hết Chương 20~~~~~
Chúc mấy bạn nghỉ lễ vui vẻ ^3^/.